Chương 103
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
07/05/2024
Đầu tháng Mười hai, Trường An có tuyết rơi. Sau khi tuyết rơi, thời tiết đẹp hiếm thấy. Phòng của Minh Hoa Thường được ấm áp như mùa xuân, nàng ngồi dưới ánh mặt trời, cẩn thận phác họa.
Đột nhiên, Chiêu Tài vội vã chạy vào, cao giọng nói: “Nương tử, việc vui này, bắt được hung thủ giết người khoét xương rồi!”
Minh Hoa Thường dừng bút lại, một giọt mực rơi trên giấy, rơi đúng vào chỗ con mắt, cả bức tranh đều đã hỏng mất rồi. Minh Hoa Thường không còn tâm tư đâu mà quan tâm đến việc vẽ nữa, vội hỏi: “Là ai?”
“Một hòa thượng của chùa Phổ Độ, nghe nói là cường đạo giả mạo, trốn dưới chân Trường An tròn năm năm trời! Phủ Kinh Triệu đã phái người đi Khánh Châu hỏi, mang lệnh truy nã về thì mới biết!”
“Hòa thượng à?” Minh Hoa Thường nhíu mày: “Là Tịnh Tuệ sao?”
Chiêu Tài kinh ngạc đến nỗi trừng to hai mắt: “Hình như là vậy. Nương tử, sao ngài biết?”
Là hắn ta thật à? Hung thủ “lọt lưới” một cách dễ dàng đến thế thật ư? Lòng Minh Hoa Thường chợt hoảng hốt, nàng vội hỏi tiếp: “Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
“Đã chết rồi.” Chiêu Tài vỗ ngực một cái, thở phào một hơi thật dài, sau đó mới nói: “May mà hung thủ đã chết rồi, sắp đến năm mới, hai ngày nữa còn có hội hoa đăng Thượng nguyên. Ban đầu nô tỳ còn lo rằng, nếu không bắt được hung thủ thì có thể là năm nay sẽ không thể xem đèn được. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng, đề phòng gì khi đi ra ngoài nữa.”
Hàng mày của Minh Hoa Thường càng nhíu chặt hơn, ấy thế mà hung thủ đã chết rồi à?
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Phát hiện ra ở đâu? Hắn ta chết thế nào?”
“Không biết ạ. Hình như là hắn ta sợ việc mình giết người bị phát hiện nên trộm Phật bảo rồi trốn đi mất, lúc đi đường núi, không cẩn thận nên bị ngã chết.”
Lòng Minh Hoa Thường như hẫng đi, nàng hỏi tiếp: “Nói cách khác, không có bất kỳ ai nghe thấy hắn ta tự thừa nhận tội ác của hắn ta à?”
Chiêu Tài không hiểu cho lắm, nàng ấy chớp chớp mắt, nói: “Nương tử, đã có nhiều người bị giết như thế rồi, dù có bắt được hắn ta đi chăng nữa, thì chắc chắn là sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bị phán chém đầu, chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau đâu? Hơn nữa, nếu hắn ta không phải là hung thủ thì hắn ta chạy làm cái gì cơ chứ?”
Minh Hoa Thường sầm mặt, không nói lời nào. Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Thông tin hắn ta là hung thủ được thả ra từ đâu?”
“Từ quan phủ ạ.” Chiêu Tài không hiểu tại sao hôm nay nương tử cứ hỏi nhảm mãi: “Bệ hạ yêu cầu kết án trước năm mới, không ngờ phủ Kinh Triệu đã tìm ra được chân tướng trước một tháng, bây giờ bách tính Trường An đều khen ngợi phủ Kinh Triệu đó! Nhị lang quân là người xử lý vụ án lần này, tuy rằng bây giờ vụ án đã được Kinh Triệu Doãn tiếp nhận, nhưng lúc luận công ban thưởng, chắc chắn Kinh Triệu Doãn sẽ không quên nhị lang quân đâu ạ!”
Minh Hoa Thường trừng to đôi mắt hạnh, cũng không biết nên kinh ngạc về điểm nào: “Bây giờ vụ án này không do Nhị huynh xử lý nữa à?”
Chiêu Tài gật đầu, nàng ấy nheo mắt nhìn sắc mặt của Minh Hoa Thường, lên tiếng an ủi: “Nương tử, quan trường đều là như vậy cả mà. Người mới làm việc, quan trên nhận công, từ xưa đến giờ đều là như vậy. Ngài yên tâm đi ạ, các đại nhân trong triều đều có mắt, chắc chắn Kinh Triệu Doãn sẽ ghi nhớ công lao của nhị lang quân.”
Minh Hoa Thường cắn môi, chợt ném bút đi rồi xách váy chạy ra ngoài. Chiêu Tài kinh ngạc, vội đuổi theo nàng: “Nhị nương tử, ngài đi đâu vậy ạ? Bây giờ nhị lang quân còn đang ở phủ Kinh Triệu, vẫn chưa về đâu ạ!”
Tại phủ Kinh Triệu ở phường Quang Đức.
Các quan lại của phủ Kinh Triệu tụ tập lại trong công đường, Kinh Triệu Doãn ngồi ở trên cao, hắn ta hắng giọng một cái rồi nói: “Cuối cùng cũng tìm ra được hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn gây xôn xao, khiến người người lo sợ trong mấy ngày qua. Hôm nay ta đã bẩm báo lên Hình bộ, Hình bộ Thượng thư rất coi trọng việc này, mấy ngày nữa sẽ có quan viên Hình bộ đến để giữ trật tự, có thể là người của Ngự sử đài cũng sẽ tới. Nên nói gì và không nên nói gì, các ngươi đều đã biết hết rồi chứ?”
Minh Hoa Chương ngồi dưới tay Kinh Triệu Doãn, nghe hắn ta nói thế thì không nhịn được mà nhướng mày. Tìm được hung thủ rồi à? Thậm chí là đã bẩm báo lên Hình bộ rồi ư?
Kinh Triệu Doãn xua xua tay, sai người đưa lệnh truy nã truyền từ Khánh Châu về cho mọi người, Minh Hoa Chương là quan viên lớn thứ hai sau Kinh Triệu Doãn, tất nhiên là lệnh truy nã này được truyền đến tay hắn trước.
Minh Hoa Chương cúi đầu xem chân dung, xem ra tờ giấy này đã có từ rất nhiều năm trước rồi, viền giấy đã ố vàng và xốp giòn, bút tích cũng phai mờ đi rất nhiều. Nhưng vẫn có thể thấy được rằng, người trên đó có khuôn mặt dữ tợn, âm u và hung ác. Nếu bỏ chòm râu quai nón của hắn ta đi, làn da của hắn ta mà trắng thêm một chút, khuôn mặt gầy hơn một chút, thì chẳng phải đó chính là hòa thượng Tịnh Tuệ mà người Trường An quen biết sao?
Minh Hoa Chương nhìn về phía lệnh truy nã bên cạnh, trên đó viết “Thủ lĩnh trong vụ cướp quan ngân vào năm Thiên Thụ thứ năm, Sầm Hổ”.
Đúng ngay lúc này, Kinh Triệu Doãn nói: “Hôm qua, người đi đến Khánh Châu tìm hiểu tin tức đã quay về rồi, hắn ta có mang theo lệnh truy nã và thư của Thứ tử Khánh Châu. Quả nhiên Tịnh Tuệ là giả, thực tế là, hắn ta chính là Sầm Hổ, là thổ phỉ cướp bóc quan ngân, thứ ở dưới giường hắn ta chính là vật chứng. Trong thư, Thứ sử Khánh Châu có nói rằng, Sầm Hổ này giết người như ngóe, tàn nhẫn hung ác, lúc còn làm thổ phỉ ở Khánh Châu, hắn ta đã thường hay cướp bóc của phụ nữ. Sáu năm trước, bọn chúng còn to gan lớn mật cướp đoạt bạc cống nạp, chọc giận quan phủ, Thứ sử Khánh Châu đã phải phái binh vây quanh núi mà tiêu diệt đám cướp ấy. Đám người Sầm Hổ thua trận nên chạy trốn, Thứ sử Khánh Châu đã ra lệnh truy nã trong một thời gian dài mà vẫn không thể tìm được hắn ta. Không ngờ là hắn ta lại giả mạo hòa thượng, đi rêu rao khắp cái thành Trường An này. Nếu vậy thì, Sầm Hổ không chỉ gây ra án mạng cho mấy thiếu nữ ở thành Trường An, không chừng hắn ta đã ra tay với hòa thượng Tịnh Tuệ thật sự rồi.”
Thì ra, vào hôm qua, người mà Minh Hoa Chương phái đi tìm hiểu thông tin đã quay về, chỉ có điều, Kinh Triệu Doãn có chức quan cao hơn hắn một bậc, hắn ta đã chặn trước một bước, sau khi thu xếp xong tất cả thì mới công bố kết quả với mọi người như thế này. Cứ thế, tất nhiên là công lao tìm ra Sầm Hổ cũng thuộc về Kinh Triệu Doãn.
Trong sảnh đường, mọi người lặng lẽ nhìn về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương vẫn nghiêm nghị mà ngồi ở đó, dáng người như trúc, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chân dung truy nã, hình như là hắn không thèm để ý đến việc công lao của mình đã bị kẻ khác cướp đi mất.
Mọi người trong phủ Kinh Triệu đều thầm khen ngợi Thiếu doãn có tố chất tốt, người ta đã cướp mất công lao của hắn ngay trước mặt mà hắn như thế mà hắn vẫn bình tĩnh cho được. Thật ra mọi người trong phủ Kinh Triệu đã hiểu lầm Minh Hoa Chương rồi, Minh Hoa Chương không có phản ứng gì không phải là vì sức chịu đựng của hắn tốt, mà là vì hắn đang suy nghĩ đến vấn đề khác.
Người đi đến Khánh Châu hỏi là do Minh Hoa Chương phái đi, thư của Khánh Châu cũng được giao thẳng lên cho Kinh Triệu Doãn. Trong lúc những việc ấy được diễn ra, không có người thứ ba nhúng tay vào, thân phận của Tịnh Tuệ giả đã được chứng thực, dường như là không có gì đáng để hoài nghi nữa. Nhưng Minh Hoa Chương cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì sao hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt vô hình đang dòm ngó bọn họ? Phủ Kinh Triệu đã tra ra được thân phận thật sự của Sầm Hổ thật ư? Là tự bản thân họ tra ra được thật ư?
Kinh Triệu Doãn đọc thư của Thứ sử Khánh Châu xong thì vô cùng đắc ý, ra vẻ cao thâm mà nói: “Đã có được bằng chứng của Thứ sử Khánh Châu, đã làm rõ được chân tướng của vụ án này. Sáu năm trước, vì cướp quan ngân mà Sầm Hổ bị truy nã, trên đường hắn ta đã gặp sư phụ Tịnh Tuệ, không biết là đã dùng thủ đoạn gì để giết chết Tịnh Tuệ, thay thế thân phận của Tịnh Tuệ. Năm năm trước hắn ta đã giấu mình trong chùa Phổ Độ nằm ở phía Nam, ngoại ô Trường An, khi đó chùa Phổ Độ vẫn còn mang cái tên “chùa Thanh Sơn”. Thời gian hắn ta vào đó khớp với thời gian vụ án mạng đầu tiên xảy ra, tất cả những vụ án mạng xảy ra sau này đều liên quan đến hắn ta.”
“Bản quan suy đoán rằng, chắc chắn là vì hắn ta bị quan phủ diệt trừ, sinh lòng oán hận với quan phủ nên cố ý tàn sát nữ nhi của quan viên. Bốn năm trước, nữ nhi của Hoàng Tế tửu, tức Hoàng Thái Vi, thường đến chùa Phổ Độ thắp nhang. Dựa vào thân phận của mình, hắn ta đã dẫn Hoàng nương tử đến nơi hẻo lánh rồi sát hại nàng ấy, đồng thời, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn để vứt xác nàng ấy và rút xương. Vào mùng Mười tháng Mười năm nay, nữ tử của phường Bình Khang là Sở Quân đi đến chùa Phổ Độ nghe pháp hội, sau khi pháp hội kết thúc, hắn ta đã dẫn Sở Quân đi rồi giết hại nàng ấy, cuối cùng là vứt xác ở quan đạo cách đó không xa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chứng cứ rõ ràng nhất thuộc về cái chết của Trình nương tử, ngày Hai mươi hai tháng Mười, người trong chùa Phổ Độ đến chùa Thanh Thiền giảng kinh, tất cả mọi người đều ở cùng với nhau, chỉ có hắn ta là không có mặt. Chắc chắn là hắn ta đang có ý muốn trộm Phật bảo nên mới cố ý ở lại canh giữ chùa, đến khi làm xong hết mọi việc thì vào thành giết Trình Tư Nguyệt, đồng thời, vứt xác nàng ấy ở gần cổng thành. Nhưng năm nay đã khác năm xưa, phủ Kinh Triệu điều tra vô cùng chặt chẽ, hắn ta sợ bại lộ bèn quay lại nghề cũ, ăn cắp Phật bảo vào ngày Mười chín tháng Mười một rồi chạy trốn. Hòa thượng của chùa Phổ Độ nói rằng, vào giờ Thân của ngày Mười chín, họ phát hiện ra là không thấy Tịnh Tuệ đâu. Theo lộ trình này, khi hắn ta đi đến vùng hiểm yếu, đại khái là rơi vào giờ Dậu, lúc đó mặt trời đang xuống núi, ánh sáng mờ mịt, hắn ta sốt ruột chạy trốn nên vô ý trượt chân, rơi xuống sườn núi, tan xương nát thịt ngay tại chỗ. Đã có Ngỗ tác chứng minh được suy đoán này rồi. Ngỗ tác phát hiện ra giấy tờ chứng minh thân phận, tiền của và sáo xương bị vỡ vụn trên người Tịnh Tuệ giả, cũng chính là Sầm Hổ, trùng khớp với lời khai của chùa Phổ Độ. Nhân chứng và vật chứng đều đã có đủ, có thể kết án được rồi.”
Mọi người nghe xong thì gật đầu liên tục, tất cả mọi lời giải thích đều vô cùng hợp tình hợp lý, từ nguyên nhân cho đến kết quả và tuyến thời gian đều trùng khớp nhau. Không thể không thừa nhận rằng, vị Kinh Triệu Doãn này quả là có số làm quan. Bốn năm trước không bắt được hung thủ, vì lẽ ấy mà đã có không biết bao nhiêu là quan viên của phủ Kinh Triệu bị hỏi tội, mấy năm gần đây đã thay đổi nhiều người rồi, nhưng đều giống như là cưỡi ngựa xem hoa, mãi cho đến khi Kinh Triệu Doãn mới được thăng chức thì vụ án này đã được phá, hơn nữa, hung thủ là đào phạm mà Thứ sử Khánh Châu chưa bắt được từ sáu năm trước. Đã có được chiến tích này trong tay rồi, ngày sau, nào có cần phải lo lắng rằng không thể thăng chức cao nữa đâu?
Bọn sai dịch phủ Kinh Triệu vừa cảm thán vừa hâm mộ, rối rít nịnh hót Kinh Triệu Doãn vì có thể nhìn thấu mọi sự, xử án như thần. Kinh Triệu Doãn vuốt râu, đắc ý mỉm cười, trong tiếng khen ngợi của cả sảnh đường, duy chỉ có một người không nói năng gì, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí này.
Minh Hoa Chương xem xong thư của Thứ sử Khánh Châu, thì đột ngột cắt ngang tiếng ủng hộ ấy: “Nếu như vào hôm Hai mươi tháng Mười, Sầm Hổ muốn trộm Phật bảo, vậy thì vì sao hắn ta lại rời khỏi chùa Phổ Độ, vào thành giết người cơ chứ?”
Tiếng chúc mừng trong sảnh ngưng bặt đi, mọi người cùng nhìn về phía Minh Hoa Chương. Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Minh Hoa Chương vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt, biết khắc chế, ung dung, không vội vã ấy mà hỏi: “Nếu đã là vì tiền tài, thì sau khi đắc thủ, hắn ta nên tìm chỗ trốn cho thật kỹ mới phải, vì sao lại phải đi kiếm chuyện? Nếu như hắn ta có ý định mưu sát nữ nhi của quan viên, vậy thì tại sao hắn ta lại biết trước, lại hiểu rõ rằng hôm đó Trình Tư Nguyệt sẽ đi đến Quốc Tử Giám, đồng thời, còn một thân một mình đi đến chợ Đông?”
Tất cả mọi người đều bị hỏi đến mức nghẹn lời, Kinh Triệu Doãn suy nghĩ một lúc rồi khẳng định chắc nịch rằng: “Nhất định là do sau khi trộm Phật bảo, hắn ta muốn vào trong thành thủ tiêu tang vật, có điều, không tìm được người mua nên hắn ta thẹn quá hóa giận, mà vừa hay gặp được Trình nương tử ở chợ Đông, hắn ta nhận ra thân phận của Trình nương tử nên nổi lên sát tâm, ra tay giết người cho hả giận.”. Ngôn Tình Cổ Đại
Minh Hoa Chương nhướng mày lên mà hỏi: “Làm thế nào để biết được tiến trình này?”
“Suy đoán thêm một chút là biết ngay thôi ấy mà.” Kinh Triệu Doãn nghiêm mặt, phô bày ra cái gọi là quan uy oai nghiêm: “Hắn ta là cường đạo cướp của giết người, trước đó đã có tiền lệ cướp bóc của phụ nữ, chỉ có hắn ta mới có thể làm ra được những chuyện tàn nhẫn như vậy. Hơn nữa, nếu không phải hắn ta làm thì hắn ta chạy làm cái gì cơ chứ?”
“Hắn ta có tiền án, nhưng không có nghĩa là sau này hắn ta sẽ lại giết người tiếp; hắn ta từng làm ra những chuyện tàn nhẫn, nhưng không thể lấy đó mà suy đoán rằng hắn ta là hung thủ sau khi án mạng xuất hiện; hắn ta ngã chết trên đường núi, không thể chứng minh được rằng lúc đó không có người thứ ba có mặt tại nơi đó. Hắn ta có thể là hung thủ, nhưng cũng có thể là người bị hại.” Minh Hoa Chương ăn nói rõ ràng, giọng điệu kiên định, nói một loạt những lời ấy ra, nghe chừng giống như là ngọc trai bạc rơi trên mâm ngọc, đoan chính mà lạnh lùng, uy nghiêm đến mức không thể nhìn gần. Sau khi nói xong, hắn mới nhận ra là lời nói của mình có phần hùng hổ dọa người quá, bấy giờ hắn hơi rũ mắt xuống, chắp tay lại và nói: “Hạ quan cảm thấy, vẫn không thể xác định hung thủ là Sầm Hổ được, mong Kinh Triệu Doãn nghĩ lại.”
Minh Hoa Chương mặc trường bào đỏ rực, hắn ngồi dưới tấm bảng “Gương sáng treo cao”, dù đang hành lễ nhưng động tác hành lễ ấy cũng được hắn làm một cách cứng cỏi kiên cường, không nhiễm một hạt bụi nào, trông như tuyết lạnh đọng trên thân trúc, sự uy nghiêm và diễm lệ cùng hiện hữu, khiến hắn nghiêm nghị, mang dáng vẻ “bất khả xâm phạm”.
Hắn như cơn gió thổi từ trên núi lúc băng tuyết tan tới, dẫu dưới thế gian đã là cảnh hoa đào mận nở rộ khắp đất trời, nhưng hắn vẫn mang theo dáng vẻ bình tĩnh và nghiêm khắc ấy, lúc nào cũng nhắc nhở chúng sinh rằng, mùa đông vẫn chưa đi xa đâu. Giống như thời khắc này vậy, mọi người đều đang hân hoan phá án, duy chỉ có hắn là không nể mặt ai mà nói ra mấy lời khiến người khác mất hứng như thế.
Xung quanh tĩnh lặng, mọi người đều ra vẻ không vui mà nói thẳng: “Minh Thiếu doãn, bệ hạ và bách tính vẫn còn đang chờ kết quả đấy, ngươi đừng ở đây quấy nhiễu lòng quân nữa chứ.”
“Không phải là ta đả kích sĩ khí, mà là vụ án này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ.” Minh Hoa Chương không chịu buông tha, hắn lại nói tiếp: “Nếu như mục đích của Sầm Hổ là Phật bảo, vậy thì, vào ngày Hai mươi tháng Mười vì sao hắn ta lại phải vào thành giết người? Lùi lại một bước để nói, giả sử hung thủ là hắn ta thật đi, vậy hắn ta đã giết người ở đâu? Làm thế nào để dụ dỗ Trình Tư Nguyệt rời đi? Và, trên đường có nhiều người như vậy, vì sao lại không có ai phát hiện ra hắn ta cơ chứ?”
Hắn đặt ra nhiều vấn đề như vậy, đã khiến cho tất cả mọi người nghẹn họng. Có người nhún vai, hững hờ nói: “Hắn ta là cường đạo cướp bóc mà, chắc chắn là hắn ta có cách.”
“Vậy rốt cuộc là cách gì cơ chứ?” Minh Hoa Chương không hề quan tâm đến cái gọi là ân tình thể diện, vẫn mang dáng vẻ “hùng hổ dọa người” như thế mà nói: “Chúng ta phụng mệnh tra rõ án giết người liên hoàn, nếu như vì để nhanh chóng kết án mà tùy tiện tìm người gánh tội thay, thì chẳng may mai sau hung thủ lại giết người trong thành, chúng ta phải giải thích thế nào với bách tính, phải giải thích thế nào với cha mẹ của người bị hại đây?”
Không khí xung quanh tĩnh lặng như chết, không ai nói tiếp. Trên cao đường chiếu sáng, Kinh Triệu Doãn chậm rãi mở miệng ra mà nói: “Minh Thiếu doãn, ta biết là trong vụ án này, ngươi đã bỏ ra không ít công sức, nhưng công lao phá án lại không phải là của riêng ngươi, không thể vì nó không thuận theo ý của ngươi mà ngươi dựa vào chi tiết nhỏ không đáng kể như thế để phá tan mọi thứ. Án này ta đã bẩm báo với Hình bộ rồi, cụ thể nên làm thế nào thì cứ giao cho quan viên Hình bộ quyết định đi.”
Kinh Triệu Doãn đứng phắt dậy, phất tay áo bỏ đi: “Tan họp.”
Kinh Triệu Doãn rời đi mà không quay đầu lại, để lại mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Rất nhiều người đều lặng lẽ nhìn về phía Minh Hoa Chương, nhưng họ lại không nói lời nào cả, chỉ im lặng lôi kéo người quen rời đi.
Minh Hoa Chương trông như không hề quan tâm đến ánh mắt dò xét của tất cả mọi người, hắn không hoảng hốt, cũng chăng vội vàng mà đứng dậy. Triệu Liêm ở lại sau cùng, hắn ta muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng, hắn ta chỉ đành buông xuống một tiếng thở dài nặng nề, sau khi chắp tay với Minh Hoa Chương thì cũng nhanh chân rời đi.
Đến khi Minh Hoa Chương quay về điện Thiếu doãn của mình, thì hắn phát hiện ra cửa đã bị đẩy ra, có một đám người đi ra đi vào. Nha dịch nhìn thấy Minh Hoa Chương thì hơi lúng túng, chắp tay trước ngực mà bẩm báo: “Thiếu doãn, Kinh Triệu Doãn có lệnh, phải dọn tất cả hồ sơ đến điện chính, chờ Hình bộ và Ngự sử đài đến kiểm tra đối chiếu sự thật.”
Đôi mắt đen láy của Minh Hoa Chương liếc qua tất cả mọi người, những người bị hắn nhìn đều thi nhau cúi đầu, không dám đối diện với hắn. Minh Hoa Chương không nói gì khác, hắn im lặng một chút rồi nói: “Nếu đã là lệnh của Kinh Triệu Doãn, vậy thì cứ dọn đi đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sai dịch “Vâng” một tiếng, sau đó ra hiệu cho đám người nhanh chóng dọn đồ đi. Tất cả mọi người trong phủ Kinh Triệu đều bận rộn, ai nấy đều vui mừng hớn hở, Minh Hoa Chương ở trong đó thì lại trở thành người rảnh rỗi duy nhất. Đến khi toàn bộ hồ sơ liên quan đến vụ án đã bị Kinh Triệu Doãn lấy đi, Minh Hoa Chương lặng lẽ ngồi chưa được bao lâu thì trong điện lại có người đến.
Thạch Đại xoa tay, hơi lúng túng đứng trước mặt Minh Hoa Chương: “Thiếu doãn, Kinh Triệu Doãn nói là phải kết án, mấy ngày tới muốn chiêu đãi người của Hình bộ và Đại lý tự, vì thiếu người nên bảo chúng ta rút hết người ở phường Bình Khang về…”
Minh Hoa Chương lập tức nhíu mày, việc bố trí người ở phường Bình Khang là bước quan trọng mà hắn dùng để dụ bắt hung thủ trong vụ của Sở Quân, rút người ở phường Bình Khang về thì làm sao mà bắt được hung thủ bắt chước? Nhưng khi Minh Hoa Chương thấy Thạch Đại đã lạnh đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt thì vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, thật sự là hắn không thể nói ra được mấy lời như là bảo bọn họ chống đối Kinh Triệu Doãn.
Vẻ mặt Minh Hoa Chương không thay đổi gì, hắn vẫn bình tĩnh, điềm nhiên như vậy, hắn nói: “Nếu Kinh Triệu Doãn đã có lệnh, các ngươi cứ nghe theo là được. Mấy ngày qua vất vả cho các ngươi rồi, đi đến phòng ăn làm chút canh nóng đi.”
Thạch Đại nghe thấy Minh Hoa Chương nói thế thì rõ ràng là hắn ta đã thả lỏng người ra. Bọn họ khác với kiểu người được xem là “con cưng của trời” thi đậu tiến sĩ, xuất thân danh môn như Minh Hoa Chương, bọn họ chỉ là những vị quan giữ chức vụ nhỏ bé, chỉ nhận được chút bổng lộc ít ỏi, đời này chẳng hy vọng xa vời vào việc thăng chức. Những gì mà bọn họ mong cầu chỉ đơn giản là có thể sống qua ngày ở trong cái thành Trường An này, sợ nhất là bị cuốn vào cuộc tranh đấu của các quan viên phía trên. Minh Hoa Chương có gia tộc chống lưng, dù đấu với Kinh Triệu Doãn mà thất bại thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng đám tôm tép như bọn họ thì sẽ gặp họa. Hắn ta và các huynh đệ bên dưới đều có người nhà, nếu như mất đi chén cơm thì ở Trường An thì đến cả gạo cũng không thể ăn nổi.
Thạch Đại thở phào nhẹ nhõm, hắn ta chắp tay với Minh Hoa Chương, như trút được gánh nặng mà rời đi. Sau khi đi khỏi đó, hắn ta đùa giỡn với những người khác trong phủ Kinh Triệu, dẫu đã cách rất xa rồi mà người ta vẫn có thể nghe thấy giọng của đám nam nhân reo hò vui vẻ, sung sướng nghĩ xem lần này sẽ được thưởng bao nhiêu. Ngược lại thì, điện của Minh Hoa Chương lại có vẻ vô cùng vắng lặng.
Minh Hoa Chương nhìn một vòng quanh điện, hồ sơ đã bị dọn hết đi rồi, văn thư kết án cũng không cần hắn viết, hình như là hắn không còn gì để làm nữa rồi. Hắn ngồi yên trong điện một lúc rồi dứt khoát thu dọn đồ đạc, lần đầu tiên trong đời về phủ sớm.
…
Minh Hoa Thường ngồi trong viện Thanh Huy, ban đầu nàng đoán là mình phải chờ đến khi trời tối cơ, không ngờ là chỉ mới ngồi chưa được bao lâu, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng động. Minh Hoa Thường kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa: “Nhị huynh!”
Minh Hoa Chương đi từ hành lang tới, hắn vẫn còn đang mặc áo khoác, còn chưa kịp đẩy cửa ra thì cửa đã bị đẩy mạnh ra từ phía bên trong, một bóng người mang theo sự ấm áp và vui vẻ nhào về phía hắn. Minh Hoa Chương vô thức đón lấy, đến khi thấy rõ người trong ngực mình thì lập tức bày ra vẻ mặt hung dữ với người nọ: “Làm càn, ai cho muội chạy ra đây mà không mang giày!”
Minh Hoa Thường mang giày mềm đi trong phòng, đế giày chỉ là một lớp vải mỏng, bây giờ đã là tháng Mười hai, đứng ở bên ngoài như thế này chẳng khác gì là đang đi chân đất. Hơn nữa, y phục trên người nàng cũng mỏng manh, chỉ có một lớp váy áo như thế thôi thì sao mà chống đỡ được trước cái lạnh cơ chứ?
Minh Hoa Thường khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Còn chẳng phải là vì để gặp huynh à? Nhị huynh, sao huynh về sớm vậy? Muội nghe nói là phủ Kinh Triệu đã kết án rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thì ra là hôm nay chuyện này đã truyền ra ngoài rồi, Minh Hoa Chương khẽ thở dài một tiếng, ra hiệu cho người hầu vén rèm lên, hắn cúi người xuống mà ôm lấy Minh Hoa Chương một cách dễ dàng rồi nói: “Vào trong rồi hẵng nói.”
Minh Hoa Thường nhìn thấy người hầu thì muốn tự đi, nhưng còn chưa kịp giãy giụa gì thì đã bị Minh Hoa Chương chặn lại: “Đừng lộn xộn.”
Minh Hoa Thường không dám động đậy, Minh Hoa Chương thả nàng lên giường, đích thân hắn nhét lò sưởi cho lòng bàn chân của nàng, đắp thảm lông cho nàng. Cổ chân của Minh Hoa Thường bị nắm lấy, nàng thấy hơi mất tự nhiên, khẽ giãy giụa: “Nhị huynh, được rồi, muội không lạnh mà.”
“Lạnh bắt đầu từ chân, không thể qua loa được.” Minh Hoa Chương không để ý tới nàng, sau khi bọc kín chân nàng lại thì mới ngồi bên giường, nói: “Chẳng phải mấy ngày nay muội bận luyện vẽ à? Sao bây giờ lại chạy tới đây?”
Minh Hoa Chương nhìn về phía hắn, cẩn thận từng li từng tí mà lên tiếng hỏi: “Nhị huynh, vụ án…”
Minh Hoa Chương thở dài: “Bây giờ Kinh Triệu Doãn đã toàn quyền tiếp nhận các vụ án của Hoàng Thái Vi, Sở Quân và Trình Tư Nguyệt. Kinh Triệu Doãn đã tấu lên Hình bộ rằng hung thủ của loạt án này là Sầm Hổ, cũng chính là Tịnh Tuệ giả, Hình bộ đã phái người đến kiểm tra và đối chiếu sự thật rồi, ít ngày nữa thôi là sẽ kết án.”
Lòng Minh Hoa Thường chợt căng thẳng, nàng cho rằng chỉ là do phủ Kinh Triệu không thống nhất ý kiến, thì ra mọi chuyện đã đi đến bước đường này rồi ư?
Có thể nói rằng, việc đưa ra kết luận này chỉ góp phần chồng chất thêm sai lầm mà thôi. Người mà sát thủ liên hoàn muốn giết hoàn toàn không phải là Hoàng Thái Vi, mà là Vũ Yến, rất khó để có thể nhìn ra được điều này. Tạm thời không nói đến chuyện ấy, nhưng mà vụ án của Sở Quân và những vụ án khác khác biệt nhau nhiều đến thế, vậy mà vẫn có thể đi đến kết luận là do cùng một người gây án ư?
Minh Hoa Thường nhíu mày lại, nàng hỏi tiếp: “Kinh Triệu Doãn không nhìn ra được rằng thi thể của Sở Quân khác với những vụ án còn lại à? Sao lại dám kết án như thế vậy?”
Ngay tại thời khắc này, việc biện luận dựa vào lý lẽ và cả sự bất lực trong cả ngày hôm nay như đã hóa thành vẻ lo âu trong mắt, thành hơi ấm trong lòng bàn tay nàng. Cơ thể Minh Hoa Chương bất giác thả lỏng, bất đắc dĩ nói: “Ta đã nhắc nhở nhiều lần rồi, nhưng Kinh Triệu Doãn cứ khăng khăng cho là như vậy, đến cả người mà ta bố trí ở phường Bình Khang cũng bị hắn ta cho rút về. Bọn họ cần tìm ra một hung thủ, bọn họ hy vọng hung thủ là kiểu đào phạm tàn ác có sức nặng, có mánh khóe giống như là Sầm Hổ, về phần những điểm đáng nghi và sơ hở thì bây giờ không có một ai nghe lọt tai cả. Ta ở phủ Kinh Triệu cứ như là đang dùng một chén nước để cứu một xe củi bị cháy vậy, thật sự là chỉ biết bất lực mà thôi.”
Hiếm có khi nào Minh Hoa Thường thấy Minh Hoa Chương lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như thế này, giọng nói của hắn trầm thấp, sư bi thương như có như không ẩn chứa trong ấy, khi nghe thấy những gì Minh Hoa Chương nói, trái tim nàng cũng lặng lẽ nhói lên.
Minh Hoa Thường nhíu chặt hai hàng mày, hỏi: “Còn Hình bộ và Đại lý tự thì sao? Bọn họ không nghi ngờ ai à?”
“Chờ đến khi bọn họ tra ra được những điểm nghi vấn ấy, chỉ e là đã muộn mất rồi.” Vẻ mặt Minh Hoa Chương vô cùng nghiêm nghị, hắn nói: “Sắp đến cuối năm rồi, trong lễ mừng năm mới có rất nhiều người đi ra ngoài tìm kiếm bạn hữu, chờ đến Tết Nguyên tiêu thì càng có nhiều nữ tử ra đường xem đèn hơn những lúc bình thường. Bách tính tin tưởng triều đình, cho rằng phủ Kinh Triệu đã bắt được người rồi nên mới yên tâm đi ra ngoài, nếu như hung thủ vẫn còn lẩn trốn trong thành Trường An rồi lại “khai đao” với nữ tử vô tội vào mấy ngày như Tết Nguyên tiêu, ta còn mặt mũi nào để gặp bách tính Trường An nữa đây?”
Trái tim Minh Hoa Thường ngày càng trĩu nặng, điểm đáng nghi trong chuyện của Sầm Hổ nhiều đến độ chồng chất lên nhau, nhưng Kinh Triệu Doãn lại không muốn tra rõ tường tận mà chỉ muốn kết án nương theo thành kiến của bọn họ. Mấy ngày Tết Nguyên tiêu sẽ có rất nhiều thiên kim quan phủ ra ngoài, thời cơ để hung thủ ra tay nhiều vô số kể, nếu hung thủ lại giống như mấy lần trước – lại hành hạ nữ tử cho đến chết, thì chưa cần phải nói đến chuyện Minh Hoa Chương sẽ bị trách cứ, vì đây là lẽ hiển nhiên, mà chắc chắn là hắn cũng không có cách nào tự tha thứ cho chính mình được.
Nàng không thể ngồi yên nhìn hung thủ và đám quan lại tầm thường kia phá hủy Minh Hoa Chương được. Nàng nhất định phải tìm ra hung thủ trước năm mới.
Đột nhiên, Chiêu Tài vội vã chạy vào, cao giọng nói: “Nương tử, việc vui này, bắt được hung thủ giết người khoét xương rồi!”
Minh Hoa Thường dừng bút lại, một giọt mực rơi trên giấy, rơi đúng vào chỗ con mắt, cả bức tranh đều đã hỏng mất rồi. Minh Hoa Thường không còn tâm tư đâu mà quan tâm đến việc vẽ nữa, vội hỏi: “Là ai?”
“Một hòa thượng của chùa Phổ Độ, nghe nói là cường đạo giả mạo, trốn dưới chân Trường An tròn năm năm trời! Phủ Kinh Triệu đã phái người đi Khánh Châu hỏi, mang lệnh truy nã về thì mới biết!”
“Hòa thượng à?” Minh Hoa Thường nhíu mày: “Là Tịnh Tuệ sao?”
Chiêu Tài kinh ngạc đến nỗi trừng to hai mắt: “Hình như là vậy. Nương tử, sao ngài biết?”
Là hắn ta thật à? Hung thủ “lọt lưới” một cách dễ dàng đến thế thật ư? Lòng Minh Hoa Thường chợt hoảng hốt, nàng vội hỏi tiếp: “Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
“Đã chết rồi.” Chiêu Tài vỗ ngực một cái, thở phào một hơi thật dài, sau đó mới nói: “May mà hung thủ đã chết rồi, sắp đến năm mới, hai ngày nữa còn có hội hoa đăng Thượng nguyên. Ban đầu nô tỳ còn lo rằng, nếu không bắt được hung thủ thì có thể là năm nay sẽ không thể xem đèn được. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng, đề phòng gì khi đi ra ngoài nữa.”
Hàng mày của Minh Hoa Thường càng nhíu chặt hơn, ấy thế mà hung thủ đã chết rồi à?
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Phát hiện ra ở đâu? Hắn ta chết thế nào?”
“Không biết ạ. Hình như là hắn ta sợ việc mình giết người bị phát hiện nên trộm Phật bảo rồi trốn đi mất, lúc đi đường núi, không cẩn thận nên bị ngã chết.”
Lòng Minh Hoa Thường như hẫng đi, nàng hỏi tiếp: “Nói cách khác, không có bất kỳ ai nghe thấy hắn ta tự thừa nhận tội ác của hắn ta à?”
Chiêu Tài không hiểu cho lắm, nàng ấy chớp chớp mắt, nói: “Nương tử, đã có nhiều người bị giết như thế rồi, dù có bắt được hắn ta đi chăng nữa, thì chắc chắn là sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bị phán chém đầu, chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau đâu? Hơn nữa, nếu hắn ta không phải là hung thủ thì hắn ta chạy làm cái gì cơ chứ?”
Minh Hoa Thường sầm mặt, không nói lời nào. Nàng nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Thông tin hắn ta là hung thủ được thả ra từ đâu?”
“Từ quan phủ ạ.” Chiêu Tài không hiểu tại sao hôm nay nương tử cứ hỏi nhảm mãi: “Bệ hạ yêu cầu kết án trước năm mới, không ngờ phủ Kinh Triệu đã tìm ra được chân tướng trước một tháng, bây giờ bách tính Trường An đều khen ngợi phủ Kinh Triệu đó! Nhị lang quân là người xử lý vụ án lần này, tuy rằng bây giờ vụ án đã được Kinh Triệu Doãn tiếp nhận, nhưng lúc luận công ban thưởng, chắc chắn Kinh Triệu Doãn sẽ không quên nhị lang quân đâu ạ!”
Minh Hoa Thường trừng to đôi mắt hạnh, cũng không biết nên kinh ngạc về điểm nào: “Bây giờ vụ án này không do Nhị huynh xử lý nữa à?”
Chiêu Tài gật đầu, nàng ấy nheo mắt nhìn sắc mặt của Minh Hoa Thường, lên tiếng an ủi: “Nương tử, quan trường đều là như vậy cả mà. Người mới làm việc, quan trên nhận công, từ xưa đến giờ đều là như vậy. Ngài yên tâm đi ạ, các đại nhân trong triều đều có mắt, chắc chắn Kinh Triệu Doãn sẽ ghi nhớ công lao của nhị lang quân.”
Minh Hoa Thường cắn môi, chợt ném bút đi rồi xách váy chạy ra ngoài. Chiêu Tài kinh ngạc, vội đuổi theo nàng: “Nhị nương tử, ngài đi đâu vậy ạ? Bây giờ nhị lang quân còn đang ở phủ Kinh Triệu, vẫn chưa về đâu ạ!”
Tại phủ Kinh Triệu ở phường Quang Đức.
Các quan lại của phủ Kinh Triệu tụ tập lại trong công đường, Kinh Triệu Doãn ngồi ở trên cao, hắn ta hắng giọng một cái rồi nói: “Cuối cùng cũng tìm ra được hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn gây xôn xao, khiến người người lo sợ trong mấy ngày qua. Hôm nay ta đã bẩm báo lên Hình bộ, Hình bộ Thượng thư rất coi trọng việc này, mấy ngày nữa sẽ có quan viên Hình bộ đến để giữ trật tự, có thể là người của Ngự sử đài cũng sẽ tới. Nên nói gì và không nên nói gì, các ngươi đều đã biết hết rồi chứ?”
Minh Hoa Chương ngồi dưới tay Kinh Triệu Doãn, nghe hắn ta nói thế thì không nhịn được mà nhướng mày. Tìm được hung thủ rồi à? Thậm chí là đã bẩm báo lên Hình bộ rồi ư?
Kinh Triệu Doãn xua xua tay, sai người đưa lệnh truy nã truyền từ Khánh Châu về cho mọi người, Minh Hoa Chương là quan viên lớn thứ hai sau Kinh Triệu Doãn, tất nhiên là lệnh truy nã này được truyền đến tay hắn trước.
Minh Hoa Chương cúi đầu xem chân dung, xem ra tờ giấy này đã có từ rất nhiều năm trước rồi, viền giấy đã ố vàng và xốp giòn, bút tích cũng phai mờ đi rất nhiều. Nhưng vẫn có thể thấy được rằng, người trên đó có khuôn mặt dữ tợn, âm u và hung ác. Nếu bỏ chòm râu quai nón của hắn ta đi, làn da của hắn ta mà trắng thêm một chút, khuôn mặt gầy hơn một chút, thì chẳng phải đó chính là hòa thượng Tịnh Tuệ mà người Trường An quen biết sao?
Minh Hoa Chương nhìn về phía lệnh truy nã bên cạnh, trên đó viết “Thủ lĩnh trong vụ cướp quan ngân vào năm Thiên Thụ thứ năm, Sầm Hổ”.
Đúng ngay lúc này, Kinh Triệu Doãn nói: “Hôm qua, người đi đến Khánh Châu tìm hiểu tin tức đã quay về rồi, hắn ta có mang theo lệnh truy nã và thư của Thứ tử Khánh Châu. Quả nhiên Tịnh Tuệ là giả, thực tế là, hắn ta chính là Sầm Hổ, là thổ phỉ cướp bóc quan ngân, thứ ở dưới giường hắn ta chính là vật chứng. Trong thư, Thứ sử Khánh Châu có nói rằng, Sầm Hổ này giết người như ngóe, tàn nhẫn hung ác, lúc còn làm thổ phỉ ở Khánh Châu, hắn ta đã thường hay cướp bóc của phụ nữ. Sáu năm trước, bọn chúng còn to gan lớn mật cướp đoạt bạc cống nạp, chọc giận quan phủ, Thứ sử Khánh Châu đã phải phái binh vây quanh núi mà tiêu diệt đám cướp ấy. Đám người Sầm Hổ thua trận nên chạy trốn, Thứ sử Khánh Châu đã ra lệnh truy nã trong một thời gian dài mà vẫn không thể tìm được hắn ta. Không ngờ là hắn ta lại giả mạo hòa thượng, đi rêu rao khắp cái thành Trường An này. Nếu vậy thì, Sầm Hổ không chỉ gây ra án mạng cho mấy thiếu nữ ở thành Trường An, không chừng hắn ta đã ra tay với hòa thượng Tịnh Tuệ thật sự rồi.”
Thì ra, vào hôm qua, người mà Minh Hoa Chương phái đi tìm hiểu thông tin đã quay về, chỉ có điều, Kinh Triệu Doãn có chức quan cao hơn hắn một bậc, hắn ta đã chặn trước một bước, sau khi thu xếp xong tất cả thì mới công bố kết quả với mọi người như thế này. Cứ thế, tất nhiên là công lao tìm ra Sầm Hổ cũng thuộc về Kinh Triệu Doãn.
Trong sảnh đường, mọi người lặng lẽ nhìn về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương vẫn nghiêm nghị mà ngồi ở đó, dáng người như trúc, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chân dung truy nã, hình như là hắn không thèm để ý đến việc công lao của mình đã bị kẻ khác cướp đi mất.
Mọi người trong phủ Kinh Triệu đều thầm khen ngợi Thiếu doãn có tố chất tốt, người ta đã cướp mất công lao của hắn ngay trước mặt mà hắn như thế mà hắn vẫn bình tĩnh cho được. Thật ra mọi người trong phủ Kinh Triệu đã hiểu lầm Minh Hoa Chương rồi, Minh Hoa Chương không có phản ứng gì không phải là vì sức chịu đựng của hắn tốt, mà là vì hắn đang suy nghĩ đến vấn đề khác.
Người đi đến Khánh Châu hỏi là do Minh Hoa Chương phái đi, thư của Khánh Châu cũng được giao thẳng lên cho Kinh Triệu Doãn. Trong lúc những việc ấy được diễn ra, không có người thứ ba nhúng tay vào, thân phận của Tịnh Tuệ giả đã được chứng thực, dường như là không có gì đáng để hoài nghi nữa. Nhưng Minh Hoa Chương cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì sao hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt vô hình đang dòm ngó bọn họ? Phủ Kinh Triệu đã tra ra được thân phận thật sự của Sầm Hổ thật ư? Là tự bản thân họ tra ra được thật ư?
Kinh Triệu Doãn đọc thư của Thứ sử Khánh Châu xong thì vô cùng đắc ý, ra vẻ cao thâm mà nói: “Đã có được bằng chứng của Thứ sử Khánh Châu, đã làm rõ được chân tướng của vụ án này. Sáu năm trước, vì cướp quan ngân mà Sầm Hổ bị truy nã, trên đường hắn ta đã gặp sư phụ Tịnh Tuệ, không biết là đã dùng thủ đoạn gì để giết chết Tịnh Tuệ, thay thế thân phận của Tịnh Tuệ. Năm năm trước hắn ta đã giấu mình trong chùa Phổ Độ nằm ở phía Nam, ngoại ô Trường An, khi đó chùa Phổ Độ vẫn còn mang cái tên “chùa Thanh Sơn”. Thời gian hắn ta vào đó khớp với thời gian vụ án mạng đầu tiên xảy ra, tất cả những vụ án mạng xảy ra sau này đều liên quan đến hắn ta.”
“Bản quan suy đoán rằng, chắc chắn là vì hắn ta bị quan phủ diệt trừ, sinh lòng oán hận với quan phủ nên cố ý tàn sát nữ nhi của quan viên. Bốn năm trước, nữ nhi của Hoàng Tế tửu, tức Hoàng Thái Vi, thường đến chùa Phổ Độ thắp nhang. Dựa vào thân phận của mình, hắn ta đã dẫn Hoàng nương tử đến nơi hẻo lánh rồi sát hại nàng ấy, đồng thời, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn để vứt xác nàng ấy và rút xương. Vào mùng Mười tháng Mười năm nay, nữ tử của phường Bình Khang là Sở Quân đi đến chùa Phổ Độ nghe pháp hội, sau khi pháp hội kết thúc, hắn ta đã dẫn Sở Quân đi rồi giết hại nàng ấy, cuối cùng là vứt xác ở quan đạo cách đó không xa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chứng cứ rõ ràng nhất thuộc về cái chết của Trình nương tử, ngày Hai mươi hai tháng Mười, người trong chùa Phổ Độ đến chùa Thanh Thiền giảng kinh, tất cả mọi người đều ở cùng với nhau, chỉ có hắn ta là không có mặt. Chắc chắn là hắn ta đang có ý muốn trộm Phật bảo nên mới cố ý ở lại canh giữ chùa, đến khi làm xong hết mọi việc thì vào thành giết Trình Tư Nguyệt, đồng thời, vứt xác nàng ấy ở gần cổng thành. Nhưng năm nay đã khác năm xưa, phủ Kinh Triệu điều tra vô cùng chặt chẽ, hắn ta sợ bại lộ bèn quay lại nghề cũ, ăn cắp Phật bảo vào ngày Mười chín tháng Mười một rồi chạy trốn. Hòa thượng của chùa Phổ Độ nói rằng, vào giờ Thân của ngày Mười chín, họ phát hiện ra là không thấy Tịnh Tuệ đâu. Theo lộ trình này, khi hắn ta đi đến vùng hiểm yếu, đại khái là rơi vào giờ Dậu, lúc đó mặt trời đang xuống núi, ánh sáng mờ mịt, hắn ta sốt ruột chạy trốn nên vô ý trượt chân, rơi xuống sườn núi, tan xương nát thịt ngay tại chỗ. Đã có Ngỗ tác chứng minh được suy đoán này rồi. Ngỗ tác phát hiện ra giấy tờ chứng minh thân phận, tiền của và sáo xương bị vỡ vụn trên người Tịnh Tuệ giả, cũng chính là Sầm Hổ, trùng khớp với lời khai của chùa Phổ Độ. Nhân chứng và vật chứng đều đã có đủ, có thể kết án được rồi.”
Mọi người nghe xong thì gật đầu liên tục, tất cả mọi lời giải thích đều vô cùng hợp tình hợp lý, từ nguyên nhân cho đến kết quả và tuyến thời gian đều trùng khớp nhau. Không thể không thừa nhận rằng, vị Kinh Triệu Doãn này quả là có số làm quan. Bốn năm trước không bắt được hung thủ, vì lẽ ấy mà đã có không biết bao nhiêu là quan viên của phủ Kinh Triệu bị hỏi tội, mấy năm gần đây đã thay đổi nhiều người rồi, nhưng đều giống như là cưỡi ngựa xem hoa, mãi cho đến khi Kinh Triệu Doãn mới được thăng chức thì vụ án này đã được phá, hơn nữa, hung thủ là đào phạm mà Thứ sử Khánh Châu chưa bắt được từ sáu năm trước. Đã có được chiến tích này trong tay rồi, ngày sau, nào có cần phải lo lắng rằng không thể thăng chức cao nữa đâu?
Bọn sai dịch phủ Kinh Triệu vừa cảm thán vừa hâm mộ, rối rít nịnh hót Kinh Triệu Doãn vì có thể nhìn thấu mọi sự, xử án như thần. Kinh Triệu Doãn vuốt râu, đắc ý mỉm cười, trong tiếng khen ngợi của cả sảnh đường, duy chỉ có một người không nói năng gì, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí này.
Minh Hoa Chương xem xong thư của Thứ sử Khánh Châu, thì đột ngột cắt ngang tiếng ủng hộ ấy: “Nếu như vào hôm Hai mươi tháng Mười, Sầm Hổ muốn trộm Phật bảo, vậy thì vì sao hắn ta lại rời khỏi chùa Phổ Độ, vào thành giết người cơ chứ?”
Tiếng chúc mừng trong sảnh ngưng bặt đi, mọi người cùng nhìn về phía Minh Hoa Chương. Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Minh Hoa Chương vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt, biết khắc chế, ung dung, không vội vã ấy mà hỏi: “Nếu đã là vì tiền tài, thì sau khi đắc thủ, hắn ta nên tìm chỗ trốn cho thật kỹ mới phải, vì sao lại phải đi kiếm chuyện? Nếu như hắn ta có ý định mưu sát nữ nhi của quan viên, vậy thì tại sao hắn ta lại biết trước, lại hiểu rõ rằng hôm đó Trình Tư Nguyệt sẽ đi đến Quốc Tử Giám, đồng thời, còn một thân một mình đi đến chợ Đông?”
Tất cả mọi người đều bị hỏi đến mức nghẹn lời, Kinh Triệu Doãn suy nghĩ một lúc rồi khẳng định chắc nịch rằng: “Nhất định là do sau khi trộm Phật bảo, hắn ta muốn vào trong thành thủ tiêu tang vật, có điều, không tìm được người mua nên hắn ta thẹn quá hóa giận, mà vừa hay gặp được Trình nương tử ở chợ Đông, hắn ta nhận ra thân phận của Trình nương tử nên nổi lên sát tâm, ra tay giết người cho hả giận.”. Ngôn Tình Cổ Đại
Minh Hoa Chương nhướng mày lên mà hỏi: “Làm thế nào để biết được tiến trình này?”
“Suy đoán thêm một chút là biết ngay thôi ấy mà.” Kinh Triệu Doãn nghiêm mặt, phô bày ra cái gọi là quan uy oai nghiêm: “Hắn ta là cường đạo cướp của giết người, trước đó đã có tiền lệ cướp bóc của phụ nữ, chỉ có hắn ta mới có thể làm ra được những chuyện tàn nhẫn như vậy. Hơn nữa, nếu không phải hắn ta làm thì hắn ta chạy làm cái gì cơ chứ?”
“Hắn ta có tiền án, nhưng không có nghĩa là sau này hắn ta sẽ lại giết người tiếp; hắn ta từng làm ra những chuyện tàn nhẫn, nhưng không thể lấy đó mà suy đoán rằng hắn ta là hung thủ sau khi án mạng xuất hiện; hắn ta ngã chết trên đường núi, không thể chứng minh được rằng lúc đó không có người thứ ba có mặt tại nơi đó. Hắn ta có thể là hung thủ, nhưng cũng có thể là người bị hại.” Minh Hoa Chương ăn nói rõ ràng, giọng điệu kiên định, nói một loạt những lời ấy ra, nghe chừng giống như là ngọc trai bạc rơi trên mâm ngọc, đoan chính mà lạnh lùng, uy nghiêm đến mức không thể nhìn gần. Sau khi nói xong, hắn mới nhận ra là lời nói của mình có phần hùng hổ dọa người quá, bấy giờ hắn hơi rũ mắt xuống, chắp tay lại và nói: “Hạ quan cảm thấy, vẫn không thể xác định hung thủ là Sầm Hổ được, mong Kinh Triệu Doãn nghĩ lại.”
Minh Hoa Chương mặc trường bào đỏ rực, hắn ngồi dưới tấm bảng “Gương sáng treo cao”, dù đang hành lễ nhưng động tác hành lễ ấy cũng được hắn làm một cách cứng cỏi kiên cường, không nhiễm một hạt bụi nào, trông như tuyết lạnh đọng trên thân trúc, sự uy nghiêm và diễm lệ cùng hiện hữu, khiến hắn nghiêm nghị, mang dáng vẻ “bất khả xâm phạm”.
Hắn như cơn gió thổi từ trên núi lúc băng tuyết tan tới, dẫu dưới thế gian đã là cảnh hoa đào mận nở rộ khắp đất trời, nhưng hắn vẫn mang theo dáng vẻ bình tĩnh và nghiêm khắc ấy, lúc nào cũng nhắc nhở chúng sinh rằng, mùa đông vẫn chưa đi xa đâu. Giống như thời khắc này vậy, mọi người đều đang hân hoan phá án, duy chỉ có hắn là không nể mặt ai mà nói ra mấy lời khiến người khác mất hứng như thế.
Xung quanh tĩnh lặng, mọi người đều ra vẻ không vui mà nói thẳng: “Minh Thiếu doãn, bệ hạ và bách tính vẫn còn đang chờ kết quả đấy, ngươi đừng ở đây quấy nhiễu lòng quân nữa chứ.”
“Không phải là ta đả kích sĩ khí, mà là vụ án này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ.” Minh Hoa Chương không chịu buông tha, hắn lại nói tiếp: “Nếu như mục đích của Sầm Hổ là Phật bảo, vậy thì, vào ngày Hai mươi tháng Mười vì sao hắn ta lại phải vào thành giết người? Lùi lại một bước để nói, giả sử hung thủ là hắn ta thật đi, vậy hắn ta đã giết người ở đâu? Làm thế nào để dụ dỗ Trình Tư Nguyệt rời đi? Và, trên đường có nhiều người như vậy, vì sao lại không có ai phát hiện ra hắn ta cơ chứ?”
Hắn đặt ra nhiều vấn đề như vậy, đã khiến cho tất cả mọi người nghẹn họng. Có người nhún vai, hững hờ nói: “Hắn ta là cường đạo cướp bóc mà, chắc chắn là hắn ta có cách.”
“Vậy rốt cuộc là cách gì cơ chứ?” Minh Hoa Chương không hề quan tâm đến cái gọi là ân tình thể diện, vẫn mang dáng vẻ “hùng hổ dọa người” như thế mà nói: “Chúng ta phụng mệnh tra rõ án giết người liên hoàn, nếu như vì để nhanh chóng kết án mà tùy tiện tìm người gánh tội thay, thì chẳng may mai sau hung thủ lại giết người trong thành, chúng ta phải giải thích thế nào với bách tính, phải giải thích thế nào với cha mẹ của người bị hại đây?”
Không khí xung quanh tĩnh lặng như chết, không ai nói tiếp. Trên cao đường chiếu sáng, Kinh Triệu Doãn chậm rãi mở miệng ra mà nói: “Minh Thiếu doãn, ta biết là trong vụ án này, ngươi đã bỏ ra không ít công sức, nhưng công lao phá án lại không phải là của riêng ngươi, không thể vì nó không thuận theo ý của ngươi mà ngươi dựa vào chi tiết nhỏ không đáng kể như thế để phá tan mọi thứ. Án này ta đã bẩm báo với Hình bộ rồi, cụ thể nên làm thế nào thì cứ giao cho quan viên Hình bộ quyết định đi.”
Kinh Triệu Doãn đứng phắt dậy, phất tay áo bỏ đi: “Tan họp.”
Kinh Triệu Doãn rời đi mà không quay đầu lại, để lại mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Rất nhiều người đều lặng lẽ nhìn về phía Minh Hoa Chương, nhưng họ lại không nói lời nào cả, chỉ im lặng lôi kéo người quen rời đi.
Minh Hoa Chương trông như không hề quan tâm đến ánh mắt dò xét của tất cả mọi người, hắn không hoảng hốt, cũng chăng vội vàng mà đứng dậy. Triệu Liêm ở lại sau cùng, hắn ta muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng, hắn ta chỉ đành buông xuống một tiếng thở dài nặng nề, sau khi chắp tay với Minh Hoa Chương thì cũng nhanh chân rời đi.
Đến khi Minh Hoa Chương quay về điện Thiếu doãn của mình, thì hắn phát hiện ra cửa đã bị đẩy ra, có một đám người đi ra đi vào. Nha dịch nhìn thấy Minh Hoa Chương thì hơi lúng túng, chắp tay trước ngực mà bẩm báo: “Thiếu doãn, Kinh Triệu Doãn có lệnh, phải dọn tất cả hồ sơ đến điện chính, chờ Hình bộ và Ngự sử đài đến kiểm tra đối chiếu sự thật.”
Đôi mắt đen láy của Minh Hoa Chương liếc qua tất cả mọi người, những người bị hắn nhìn đều thi nhau cúi đầu, không dám đối diện với hắn. Minh Hoa Chương không nói gì khác, hắn im lặng một chút rồi nói: “Nếu đã là lệnh của Kinh Triệu Doãn, vậy thì cứ dọn đi đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sai dịch “Vâng” một tiếng, sau đó ra hiệu cho đám người nhanh chóng dọn đồ đi. Tất cả mọi người trong phủ Kinh Triệu đều bận rộn, ai nấy đều vui mừng hớn hở, Minh Hoa Chương ở trong đó thì lại trở thành người rảnh rỗi duy nhất. Đến khi toàn bộ hồ sơ liên quan đến vụ án đã bị Kinh Triệu Doãn lấy đi, Minh Hoa Chương lặng lẽ ngồi chưa được bao lâu thì trong điện lại có người đến.
Thạch Đại xoa tay, hơi lúng túng đứng trước mặt Minh Hoa Chương: “Thiếu doãn, Kinh Triệu Doãn nói là phải kết án, mấy ngày tới muốn chiêu đãi người của Hình bộ và Đại lý tự, vì thiếu người nên bảo chúng ta rút hết người ở phường Bình Khang về…”
Minh Hoa Chương lập tức nhíu mày, việc bố trí người ở phường Bình Khang là bước quan trọng mà hắn dùng để dụ bắt hung thủ trong vụ của Sở Quân, rút người ở phường Bình Khang về thì làm sao mà bắt được hung thủ bắt chước? Nhưng khi Minh Hoa Chương thấy Thạch Đại đã lạnh đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt thì vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, thật sự là hắn không thể nói ra được mấy lời như là bảo bọn họ chống đối Kinh Triệu Doãn.
Vẻ mặt Minh Hoa Chương không thay đổi gì, hắn vẫn bình tĩnh, điềm nhiên như vậy, hắn nói: “Nếu Kinh Triệu Doãn đã có lệnh, các ngươi cứ nghe theo là được. Mấy ngày qua vất vả cho các ngươi rồi, đi đến phòng ăn làm chút canh nóng đi.”
Thạch Đại nghe thấy Minh Hoa Chương nói thế thì rõ ràng là hắn ta đã thả lỏng người ra. Bọn họ khác với kiểu người được xem là “con cưng của trời” thi đậu tiến sĩ, xuất thân danh môn như Minh Hoa Chương, bọn họ chỉ là những vị quan giữ chức vụ nhỏ bé, chỉ nhận được chút bổng lộc ít ỏi, đời này chẳng hy vọng xa vời vào việc thăng chức. Những gì mà bọn họ mong cầu chỉ đơn giản là có thể sống qua ngày ở trong cái thành Trường An này, sợ nhất là bị cuốn vào cuộc tranh đấu của các quan viên phía trên. Minh Hoa Chương có gia tộc chống lưng, dù đấu với Kinh Triệu Doãn mà thất bại thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng đám tôm tép như bọn họ thì sẽ gặp họa. Hắn ta và các huynh đệ bên dưới đều có người nhà, nếu như mất đi chén cơm thì ở Trường An thì đến cả gạo cũng không thể ăn nổi.
Thạch Đại thở phào nhẹ nhõm, hắn ta chắp tay với Minh Hoa Chương, như trút được gánh nặng mà rời đi. Sau khi đi khỏi đó, hắn ta đùa giỡn với những người khác trong phủ Kinh Triệu, dẫu đã cách rất xa rồi mà người ta vẫn có thể nghe thấy giọng của đám nam nhân reo hò vui vẻ, sung sướng nghĩ xem lần này sẽ được thưởng bao nhiêu. Ngược lại thì, điện của Minh Hoa Chương lại có vẻ vô cùng vắng lặng.
Minh Hoa Chương nhìn một vòng quanh điện, hồ sơ đã bị dọn hết đi rồi, văn thư kết án cũng không cần hắn viết, hình như là hắn không còn gì để làm nữa rồi. Hắn ngồi yên trong điện một lúc rồi dứt khoát thu dọn đồ đạc, lần đầu tiên trong đời về phủ sớm.
…
Minh Hoa Thường ngồi trong viện Thanh Huy, ban đầu nàng đoán là mình phải chờ đến khi trời tối cơ, không ngờ là chỉ mới ngồi chưa được bao lâu, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng động. Minh Hoa Thường kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa: “Nhị huynh!”
Minh Hoa Chương đi từ hành lang tới, hắn vẫn còn đang mặc áo khoác, còn chưa kịp đẩy cửa ra thì cửa đã bị đẩy mạnh ra từ phía bên trong, một bóng người mang theo sự ấm áp và vui vẻ nhào về phía hắn. Minh Hoa Chương vô thức đón lấy, đến khi thấy rõ người trong ngực mình thì lập tức bày ra vẻ mặt hung dữ với người nọ: “Làm càn, ai cho muội chạy ra đây mà không mang giày!”
Minh Hoa Thường mang giày mềm đi trong phòng, đế giày chỉ là một lớp vải mỏng, bây giờ đã là tháng Mười hai, đứng ở bên ngoài như thế này chẳng khác gì là đang đi chân đất. Hơn nữa, y phục trên người nàng cũng mỏng manh, chỉ có một lớp váy áo như thế thôi thì sao mà chống đỡ được trước cái lạnh cơ chứ?
Minh Hoa Thường khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Còn chẳng phải là vì để gặp huynh à? Nhị huynh, sao huynh về sớm vậy? Muội nghe nói là phủ Kinh Triệu đã kết án rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thì ra là hôm nay chuyện này đã truyền ra ngoài rồi, Minh Hoa Chương khẽ thở dài một tiếng, ra hiệu cho người hầu vén rèm lên, hắn cúi người xuống mà ôm lấy Minh Hoa Chương một cách dễ dàng rồi nói: “Vào trong rồi hẵng nói.”
Minh Hoa Thường nhìn thấy người hầu thì muốn tự đi, nhưng còn chưa kịp giãy giụa gì thì đã bị Minh Hoa Chương chặn lại: “Đừng lộn xộn.”
Minh Hoa Thường không dám động đậy, Minh Hoa Chương thả nàng lên giường, đích thân hắn nhét lò sưởi cho lòng bàn chân của nàng, đắp thảm lông cho nàng. Cổ chân của Minh Hoa Thường bị nắm lấy, nàng thấy hơi mất tự nhiên, khẽ giãy giụa: “Nhị huynh, được rồi, muội không lạnh mà.”
“Lạnh bắt đầu từ chân, không thể qua loa được.” Minh Hoa Chương không để ý tới nàng, sau khi bọc kín chân nàng lại thì mới ngồi bên giường, nói: “Chẳng phải mấy ngày nay muội bận luyện vẽ à? Sao bây giờ lại chạy tới đây?”
Minh Hoa Chương nhìn về phía hắn, cẩn thận từng li từng tí mà lên tiếng hỏi: “Nhị huynh, vụ án…”
Minh Hoa Chương thở dài: “Bây giờ Kinh Triệu Doãn đã toàn quyền tiếp nhận các vụ án của Hoàng Thái Vi, Sở Quân và Trình Tư Nguyệt. Kinh Triệu Doãn đã tấu lên Hình bộ rằng hung thủ của loạt án này là Sầm Hổ, cũng chính là Tịnh Tuệ giả, Hình bộ đã phái người đến kiểm tra và đối chiếu sự thật rồi, ít ngày nữa thôi là sẽ kết án.”
Lòng Minh Hoa Thường chợt căng thẳng, nàng cho rằng chỉ là do phủ Kinh Triệu không thống nhất ý kiến, thì ra mọi chuyện đã đi đến bước đường này rồi ư?
Có thể nói rằng, việc đưa ra kết luận này chỉ góp phần chồng chất thêm sai lầm mà thôi. Người mà sát thủ liên hoàn muốn giết hoàn toàn không phải là Hoàng Thái Vi, mà là Vũ Yến, rất khó để có thể nhìn ra được điều này. Tạm thời không nói đến chuyện ấy, nhưng mà vụ án của Sở Quân và những vụ án khác khác biệt nhau nhiều đến thế, vậy mà vẫn có thể đi đến kết luận là do cùng một người gây án ư?
Minh Hoa Thường nhíu mày lại, nàng hỏi tiếp: “Kinh Triệu Doãn không nhìn ra được rằng thi thể của Sở Quân khác với những vụ án còn lại à? Sao lại dám kết án như thế vậy?”
Ngay tại thời khắc này, việc biện luận dựa vào lý lẽ và cả sự bất lực trong cả ngày hôm nay như đã hóa thành vẻ lo âu trong mắt, thành hơi ấm trong lòng bàn tay nàng. Cơ thể Minh Hoa Chương bất giác thả lỏng, bất đắc dĩ nói: “Ta đã nhắc nhở nhiều lần rồi, nhưng Kinh Triệu Doãn cứ khăng khăng cho là như vậy, đến cả người mà ta bố trí ở phường Bình Khang cũng bị hắn ta cho rút về. Bọn họ cần tìm ra một hung thủ, bọn họ hy vọng hung thủ là kiểu đào phạm tàn ác có sức nặng, có mánh khóe giống như là Sầm Hổ, về phần những điểm đáng nghi và sơ hở thì bây giờ không có một ai nghe lọt tai cả. Ta ở phủ Kinh Triệu cứ như là đang dùng một chén nước để cứu một xe củi bị cháy vậy, thật sự là chỉ biết bất lực mà thôi.”
Hiếm có khi nào Minh Hoa Thường thấy Minh Hoa Chương lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như thế này, giọng nói của hắn trầm thấp, sư bi thương như có như không ẩn chứa trong ấy, khi nghe thấy những gì Minh Hoa Chương nói, trái tim nàng cũng lặng lẽ nhói lên.
Minh Hoa Thường nhíu chặt hai hàng mày, hỏi: “Còn Hình bộ và Đại lý tự thì sao? Bọn họ không nghi ngờ ai à?”
“Chờ đến khi bọn họ tra ra được những điểm nghi vấn ấy, chỉ e là đã muộn mất rồi.” Vẻ mặt Minh Hoa Chương vô cùng nghiêm nghị, hắn nói: “Sắp đến cuối năm rồi, trong lễ mừng năm mới có rất nhiều người đi ra ngoài tìm kiếm bạn hữu, chờ đến Tết Nguyên tiêu thì càng có nhiều nữ tử ra đường xem đèn hơn những lúc bình thường. Bách tính tin tưởng triều đình, cho rằng phủ Kinh Triệu đã bắt được người rồi nên mới yên tâm đi ra ngoài, nếu như hung thủ vẫn còn lẩn trốn trong thành Trường An rồi lại “khai đao” với nữ tử vô tội vào mấy ngày như Tết Nguyên tiêu, ta còn mặt mũi nào để gặp bách tính Trường An nữa đây?”
Trái tim Minh Hoa Thường ngày càng trĩu nặng, điểm đáng nghi trong chuyện của Sầm Hổ nhiều đến độ chồng chất lên nhau, nhưng Kinh Triệu Doãn lại không muốn tra rõ tường tận mà chỉ muốn kết án nương theo thành kiến của bọn họ. Mấy ngày Tết Nguyên tiêu sẽ có rất nhiều thiên kim quan phủ ra ngoài, thời cơ để hung thủ ra tay nhiều vô số kể, nếu hung thủ lại giống như mấy lần trước – lại hành hạ nữ tử cho đến chết, thì chưa cần phải nói đến chuyện Minh Hoa Chương sẽ bị trách cứ, vì đây là lẽ hiển nhiên, mà chắc chắn là hắn cũng không có cách nào tự tha thứ cho chính mình được.
Nàng không thể ngồi yên nhìn hung thủ và đám quan lại tầm thường kia phá hủy Minh Hoa Chương được. Nàng nhất định phải tìm ra hung thủ trước năm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.