Chương 166
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
08/07/2024
Người múa dẫn đầu đã biên đạo điệu múa này một cách vô cùng kỳ công. Lúc xe đèn đi đến trước mặt Nữ hoàng, nàng ta sẽ dẫn theo nhóm vũ cơ múa dẫn đầu mô phỏng theo dáng vẻ Hoa thần mà biểu diễn, đồng thời, nhóm lửa vào hoa phượng phía trên, đến lúc đó sẽ có dải lụa màu và cánh hoa bay xuống, vừa mang lại may mắn vừa xinh đẹp, chắc chắn là quý nhân sẽ rất thích. Nào ai có thể ngờ được rằng, lúc nàng ta đang bày ra động tác đáng tự hào nhất, thì đột nhiên, có một thanh phi đao bắn tới, nhắm thẳng vào cổ tay nàng ta.
Người múa dẫn đầu giật mình, tay thả lỏng theo bản năng, cây châm lửa rơi xuống, phi đao cũng kề sát cánh tay nàng ta, đâm thật sâu vào đèn lồng phía sau.
Sau một loạt các biến cố này, giọng nói của Minh Hoa Chương mới truyền đến. Nhóm vũ cơ hoàn toàn ngây người ra, đến khi nhìn thấy đám người Nữ hoàng, Thái tử được người ta bảo vệ đi xuống phía dưới, thì mới nhận thức được sự việc, và ai nấy đều sợ hãi đến độ hét toáng lên.
Điều quan trọng nhất của hiến vũ chính là mỹ quan, không ai suy xét xem vũ cơ có tiện hay không, cho nên, tấm ngăn để khiêu vũ được đặt lơ lửng giữa không trung, không có cách nào lên hay xuống được. Bình thường tập luyện không phát hiện ra được vấn đề gì, nhưng còn bây giờ, khi đang muốn chạy trốn, thì bọn họ mới nhận ra được tình cảnh đầy tuyệt vọng của bản thân mình.
Cái thứ này có khác gì là “không có đường lên trời, không có cửa xuống đất” đâu.
Sau khi Minh Hoa Chương ngăn vũ cơ châm lửa, thì hắn chạy về phía Liêu Ngọc Sơn ngay lập tức. Nhưng mà, Liêu Ngọc Sơn đã ôm tâm tư chịu chết, sao lại không có biện pháp dự phòng cho được cơ chứ? Ông ta không thèm tránh né, mà chỉ lấy ra một đoạn nỏ ngắn từ trong tay áo, không hề do dự gì mà cứ thế khởi động “cơ quan mật”.
Cung tên đã được xử lý đặc biệt để có thể bốc cháy lên, trông như là sao băng xẹt qua không trung, bắn trúng kíp nổ một cách vô cùng chuẩn xác. Một tiếng “Ầm” vang lên, kíp nổ nhanh chóng bùng cháy, trong nháy mắt, nó chui vào trong nụ hoa phượng.
Minh Hoa Chương đang định ngăn cản thì đã không còn kịp nữa, sắc mặt hắn lạnh lẽo âm u, nhanh chóng hô một câu “Giao ông ta cho ngươi” với Tô Vũ Tễ, sau đó, hắn chạy về phía đèn Hoa triêu mà không hề quay đầu lại.
Kíp nổ đã được châm lửa, may mà hoa phượng không nổ ngay, Minh Hoa Chương biết, vì để bảo đảm sức công phá của thuốc nổ, chắc chắn là Liêu Ngọc Sơn sẽ thiết kế một chốt mở khác, và việc khởi động những chốt mở này thì cũng cần phải có thời gian.
Không ai biết được thời gian khởi động dài hay ngắn, Minh Hoa Chương không kịp do dự, hắn lập tức rút roi mềm ra, nhảy lên lan can, ném từng vũ cơ kia xuống đất.
Bọn họ có khả năng nhảy múa, lại có roi giảm xóc nên khi rơi xuống, sẽ không bị rơi quá mạnh. Cho dù có té gãy tay hoặc gãy chân, thì cũng vẫn còn tốt hơn là bị nổ chết.
Liêu Ngọc Sơn không thèm giả vờ làm gì nữa, bây giờ ông ta chỉ muốn dùng tên nỏ đốt cháy cầu thang thôi, nhưng Tô Vũ Tễ lại bắn phi tiêu trúng bả vai ông ta. Liêu Ngọc Sơn quả không hổ danh là người có tuổi đời trong Huyền Kiêu Vệ, đến cả phản xạ tự nhiên theo bản năng mà ông ta cũng nhịn lại được, tay vẫn không hề run, vẫn muốn tiếp tục bắn tên.
Hôm nay Tô Hành Chỉ cũng đi theo, y đã mất thông tin về Tô Vũ Tễ lâu lắm rồi, thật sự là y đang thấy rất phiền lòng, nên y cũng chỉ đứng trong góc nhỏ để “phụng phịu” thôi. Cũng chính bởi vì vậy, chỗ của y và Liêu Ngọc Sơn không cách nhau quá xa.
Khi y nhìn thấy Tô Vũ Tễ xông lên từ cầu thang, y còn tưởng rằng mình đang nằm mơ cơ. Sau đó, y lại nghe thấy Minh Hoa Chương cảnh báo, Tô Vũ Tễ thì bắn phi tiêu, mặc dù Tô Hành Chỉ không nghe thấy Minh Hoa Chương hô cái gì hết, nhưng y đã tự giác hợp tác với Tô Vũ Tễ theo bản năng. Y kẹp chặt cổ tay mình lên vai Liêu Ngọc Sơn, đánh rớt tên nỏ của Liêu Ngọc Sơn từ phía sau.
Bước đệm này vừa xảy ra, thì ngay sau đó, Tô Vũ Tễ cũng chạy tới. Nàng ấy nhấc chân, không hề khách sáo mà tung đầu gối đá mạnh vào bụng Liêu Ngọc Sơn, rồi nàng ấy bắt chéo hai tay ông ta ra sau lưng, đè đầu ông ta xuống mặt đất.
Sau khi Nhậm Dao chạy lên cầu thang thì nàng ấy chọn đi cứu Nữ hoàng ngay. Nàng ấy vừa cao giọng hô “Hộ giá”, vừa hộ tống đám người Nữ hoàng, Thái tử, Thái Bình Công chúa, để họ rút lui về phía sau. Chẳng mấy chốc, Giang Lăng cũng chạy đến giúp đỡ, trong lúc tay chân hắn ta còn đang luống cuống, Nhậm Dao quay đầu, phát hiện ra Liêu Ngọc Sơn đã bị hai huynh muội Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ khống chế, Minh Hoa Chương đang cứu vũ cơ trên hoa đăng, còn Minh Hoa Thường thì đang giữ sự trật tự và ổn định ở đầu cầu thang. Trong hỗn loạn, mọi thứ đều có trật tự rõ ràng.
Nhưng mà, những hoàng thân quốc thích này sống trong an nhàn sung sướng đã lâu, xuống cầu thang trong sợ hãi nữa nên rất chậm, người phía trước đi không nhanh, người phía sau sẽ không thể nào vượt lên trước mà đi trước được. Mà, thuốc nổ sẽ chẳng thèm nói đạo lý với con người, với tốc độ này của bọn họ, chắc chắn là sẽ có ít nhất một nửa số người không thể rời đi được.
Nhậm Dao vội liếc mắt nhìn qua những vị hoàng thân quốc thích này, sống chết trước mắt, những người được xưng là quý nữ Công chúa, Vương phi, Quận chúa đó còn chẳng mạnh bằng nàng ấy. Ai ai cũng hoảng hốt lo sợ, đến cả việc đi đường thôi mà cũng chẳng nhanh nhẹn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng, nàng ấy lại nhất định phải cứu lấy đám người này, vì nàng ấy cần lập công, nàng ấy cần đủ công lao để nhận lấy ân huệ cho nữ tử kế thừa Hầu phủ.
Nhậm Dao cắn răng, đột nhiên đẩy dòng người ra mà đi ngược lên trên, vịn cột nhảy xuống dưới. Giang Lăng giật mình, theo bản năng, hắn ta đưa tay ra muốn kéo nàng ấy lại, nhưng lại không kéo về được, thế nên hắn ta hoảng đến nỗi vọt tới lan can mà hô: “Nhậm Dao, ngươi làm gì vậy?”
Nhưng, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, hắn ta lại kinh hoảng đến mức muốn rách cả mí mắt ra: “Nhậm Dao, ngươi điên rồi, ngươi mau quay lại đây đi!”
Sau một loạt các biến cố này, dưới lầu đã loạn hết cả lên, không biết là người đánh xe điều khiển xe hoa đã chạy đi đâu. Ngựa kéo xe cũng cảm nhận được sự bạo động này, nó bất an thở mạnh, mấy tiếng “phì phì” phát ra từ mũi nó. Nhậm Dao nhảy xuống lầu, tung người nhảy lên lưng ngựa, dùng sức đánh vào mông ngựa.
Xem ra, nàng ấy lại định kéo hoa đăng đi một mình rồi.
Đúng vậy, thuốc nổ được đựng trong hoa đăng, cách đầu tiên là để đám quý nhân rời khỏi đèn, còn cách khác là kéo đèn cách xa đám quý nhân.
Biến cố lớn như vậy, đến cả Minh Hoa Chương cũng kinh sợ. Nhưng mà, Nhậm Dao đã không hề do dự mà đánh ngựa rời đi, vũ cơ trên hoa đăng đã được Minh Hoa Chương đưa đi hết, hoặc là nói, họ bị ném xuống dưới hết, trên xe bây giờ chỉ còn lại một khung đèn, không nặng bao nhiêu cả. Đèn Hoa thần xinh đẹp độc đáo lắc lư lay động, chẳng mấy chốc, cũng đã bay lên.
Minh Hoa Chương còn chưa hoàn hồn lại, thì từ khóe mắt, hắn ta lại nhìn thấy một bóng đen nhảy xuống. Giang Lăng chưa bao giờ đi đứng nhanh nhẹn được như thế, hắn ta cướp lấy ngựa của người khác, quất một roi thật mạnh vào mông ngựa, liều lĩnh đuổi theo Nhậm Dao.
Giang An Hầu vừa mới che chở Thái Bình Công chúa xuống đất, ông ta nhìn thấy bóng lưng Giang Lăng thì mí mắt giật mạnh, gào thét với hắn ta: “Nghịch tử, ngươi nổi điên gì vậy hả, mau quay lại đây!”
Minh Hoa Chương liếc mắt nhìn ra sau lưng, Nhậm Dao kéo thuốc nổ đi, xem ra là không cần sơ tán người trên lầu nữa. Hắn cũng nhanh chóng nhảy xuống dưới lầu, từ xa, hô hào với “đồng bọn” còn lại: “Bảo vệ những người ở đây thật tốt, đừng để người ta tìm ra được chỗ sơ hở.”
Hắn cũng mặc kệ những người khác có nghe thấy hay không, nói xong câu ấy thì hắn phi thân nhảy lên ngựa, rời đi như mũi tên được bắn ra khỏi cung. Hắn đuổi kịp xe của Nhậm Dao, rồi nói: “Cách đây không xa có cái hồ, chỉ cần sau khi đến bên hồ, lập tức chặt đứt xe ngựa, cưỡi ngựa quay về là có thể tránh được vụ nổ. Ngươi có thể làm được không? Không được thì nhảy xuống đi, để ta.”
Nhậm Dao khinh thường mà cười khẽ một tiếng, mặt mày nàng ấy thanh tú, trong mắt lóe lên ánh sáng – thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi tình thế bắt buộc, mang theo sự phách lối, phấn khởi và hùng hổ đến dọa người, nhất thời, nàng ấy chói loá đến mức mắt thường không thể nhìn gần. Nàng ấy cất cao giọng lên mà nói: “Thuật cưỡi ngựa của ta đứng thứ nhất, ai nói ta không được kia chứ? Ngươi tránh ra một chút đi, đừng có cản đường ta.”
Minh Hoa Chương cũng khẽ cười một tiếng, vào khoảnh khắc nguy hiểm như thế này, thật lạ thay, hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Minh Hoa Chương ghìm dây cương, cách xa xe ngựa, chạy nhanh ở phía trước, dọn đường cho Nhậm Dao: “Được, vậy thì ta hộ tống ngươi.”
Giang Lăng cưỡi ngựa chạy ở phía bên kia, hắn ta không ngừng liếc nhìn về phía hoa đăng và Nhậm Dao, Hoa thần cao cao tại thượng, lung lay chực đổ, như thể là sẽ bay lên theo gió ngay tức thì. Trái tim hắn ta đập loạn nhịp, hắn ta có loại linh cảm, thuốc nổ sắp nổ tung rồi.
Dây thừng buộc xe lớn như vậy, nếu như nàng ấy không chặt đứt kịp, thì hoặc là sẽ bị xe kéo vào trong hồ, hoặc là thuốc nổ sẽ ảnh hưởng đến nàng ấy mạnh mẽ nhất. Giang Lăng bỗng buông dây cương ra rồi nhảy lên xe, mà hai hành động này của hắn ta lại là hai hành vi được thực hiện đột ngột mà chẳng có điềm báo trước. Nhậm Dao cảm thấy phía sau hơi nặng, quay đầu lại hắn ta thì tức giận quát: “Ngươi làm gì vậy, nhanh xuống đi!”
Giang Lăng dùng sức cắt dây thừng, không hề để ý đến việc tay mình đã bị rạch trúng và đang chảy máu. Hắn ta ở trong Hầu phủ ăn cơm ngon mặc áo đẹp, sống an nhàn sung sướng, trước khi quen biết Nhậm Dao, thứ nặng nhất mà đôi tay này từng cầm chính là chén trà. Hắn ta đã từng cảm thấy đời người viên mãn nhất là khi tận hứng mà hưởng thụ, không có gì quan trọng hơn việc sống vui vẻ, nhưng sau khi quen biết nàng ấy, hắn ta mới biết được rằng, thì ra, trên đời này còn có người như vậy, vì mục tiêu mà có thể bỏ qua hết thảy mọi niềm vui.
Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không thể hiểu được cách làm của nàng ấy. Tại sao phải đặt cược tính mạng của mình chỉ vì cái việc lập công kia chứ? Ba chữ “Bình Nam Hầu” này, thật sự là nó quan trọng đến vậy ư?
Hắn ta không hiểu, nhưng, hắn ta muốn ấy nàng vui vẻ. Nếu như chỉ có đạt được danh xưng này thì nàng ấy mới vui, vậy thì hắn ta bằng lòng giúp nàng ấy thực hiện.
Mắt thấy hồ Khúc Giang đã ở ngay phía trước, Giang Lăng cắt đứt một bên dây thừng, hắn ta cầm bên còn lại, không hề ngẩng đầu lên mà quát: “Nhậm Dao, ngươi chưa ăn cơm à? Đừng giảm tốc độ, chạy về phía trước đi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhậm Dao cắn răng, cao giọng quát một tiếng và phóng về phía hồ với tốc độ cưỡi ngựa cao nhất. Nhậm Dao cảm nhận được lực bên cạnh đã lỏng ra, con ngựa cũng ý thức được nó đã tránh thoát khỏi sự trói buộc, nó kích động xông về phía trước, bấy giờ, có một đôi tay níu lấy dây thừng đã đứt từ phía sau, lấy thân thể bằng máu bằng thịt của mình ra mà giữ chặt xe và ngựa.
Minh Hoa Chương ở phía trước dẫn đường, hắn cũng chú ý thấy tình hình bên này, bèn nói: “Nhậm Dao, lát nữa, lúc bẻ ngược lại, ngươi hãy kéo lấy Giang Lăng. Giang Lăng, ngươi tận dụng cơ hội, nhảy lên ngựa của Nhậm Dao.”
Giang Lăng giống như đấng cứu thế bị hành hình, bị trói buộc ở thế khó, hoàn toàn không có sức lực đâu để mà nói chuyện. Nhịp tim của Nhậm Dao càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như là nàng ấy không có cách nào có thể nắm chặt dây cương.
Ban nãy, lúc nhảy xuống, nàng ấy không sợ; lúc điều khiển thuốc nổ xông đến bên hồ nàng ấy không sợ. Nhưng, bây giờ nàng ấy sợ rồi. Nàng ấy sợ mình sẽ hành động chậm một bước, không có cách nào kéo Giang Lăng về được; sợ thuốc nổ sẽ nổ sớm hơn dự tính, mà Giang Lăng lại chính là người đầu tiên chịu xung kích; và nàng ấy càng sợ dã tâm của mình sẽ hại chết hắn ta.
Từ nhỏ hắn ta đã sống trong vinh hoa phú quý, cơm đến thì há miệng, không cần làm gì cả, trong nhà đã có tước vị chờ hắn ta sẵn. Lẽ ra hắn ta phải mãi mãi làm một công tử bột vui vẻ, tại sao phải làm những thứ này kia chứ?
Hồ Khúc Giang lấp lánh khúc xạ ánh sáng, chói mắt đến nỗi khiến nàng ấy xúc động, khiến nàng ấy muốn rơi lệ. Minh Hoa Chương đã giảm tốc độ, đang chờ ở bên bờ, trong khoảnh khắc vó ngựa bước vào hồ nước, Minh Hoa Chương chợt nói: “Rút lui!”
Nhậm Dao lập tức nắm chặt dây cương, con ngựa giơ móng trước lên mà hí vang, Nhậm Dao kẹp lấy bụng ngựa bằng cả hai chân, rồi nàng ấy lại quay người về mà kéo Giang Lăng lại. Bấy giờ Giang Lăng cũng đứng lên, dùng sức nắm chặt tay nàng ấy.
Giang Lăng mượn lực nhảy lên ngựa của Nhậm Dao, Nhậm Dao điều khiển ngựa chạy nhảy qua lại trong tình thế hỗn loạn, lại lướt qua xe hoa, lao nhanh lên bờ giống như kỳ tích. Xe hoa đăng ở phía sau vọt thẳng vào trong nước, đèn Hoa thần vốn đã lung lay chực đổ trong lúc xóc nảy, mà bây giờ lại bị nước tràn vào nữa, nên khung đèn ở phía trên cũng không thể trụ nổi nữa, bèn đong đưa lần cuối rồi đổ vào giữa hồ.
Ba người hai ngựa, Minh Hoa Chương và Nhậm Dao, không ai dám nán lại thêm chút nào, toàn lực chạy về phía trước. Phía sau truyền đến một tiếng ầm vang, sóng không khí xen lẫn với nước đập về phía bọn họ, tình thế như sét đánh. Giang Lăng ôm chặt lấy Nhậm Dao từ phía đằng sau, Nhậm Dao không dám quay đầu, chỉ có thể liều mạng xông về phía trước.
Không biết là đã qua bao lâu, có thể là cả đời, cũng có thể chỉ là một cái chớp mắt, cuối cùng Nhậm Dao cũng lại được nghe thấy mọi âm thanh thêm một lần nữa. Minh Hoa Chương đi trước Nhậm Dao khoảng nửa con ngựa, hắn ghìm ngựa lại trước, hắn vừa vỗ nước trên người, vừa hỏi han: “May mà kịp. Các ngươi không sao chứ?”
Bên tai Nhậm Dao vẫn còn là tiếng ong ong, nàng ấy trố mắt, lắc đầu, chợt ý thức được gì đó, bèn vội vàng xoay người lại, gọi tên một người: “Giang Lăng, Giang Lăng?”
Giang Lăng dựa vào vai nàng ấy, đã hoàn toàn không còn phản ứng gì. Nhậm Dao gọi liền liền mấy tiếng, nhưng hắn ta vẫn chẳng nhúc nhích gì. Thoáng cái, khuôn mặt nàng ấy trắng bệch, nhưng lúc bấy giờ, người trên vai đột ngột mở một mắt ra, bỉ ổi nói: “Này, bị dọa rồi đúng không!”
Đến tận khoảnh khắc này Nhậm Dao mới thật sự cảm nhận được trái tim mình đã “sống dậy”, rồi nàng ấy lại nhìn sang Giang Lăng, quả thật là giận mà chẳng có chỗ đâu để mà trút. Giang Lăng thấy tình thế không đúng thì vội nhảy xuống ngựa, miệng kêu quang quác, bắt đầu gọi bậy: “Cứu mạng với, đánh mệnh quan triều đình này!”
Hắn ta vừa la hét vừa chạy về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương đang cầm khăn lau nước trên người, sau khi bị Giang Lăng túm lấy thì hắn ra vẻ vô cùng ghét bỏ, vừa đẩy hắn ta ra, vừa nói: “Trên người ngươi toàn là nước, đừng đụng vào ta.”
Lúc Minh Hoa Thường chạy không kịp thở đến hồ Khúc Giang, thì đã thấy Nhậm Dao đuổi đánh Giang Lăng, còn Giang Lăng thì đang kêu la thảm thiết, chạy vòng quanh Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương bị vây giữa bọn họ, mỗi một lỗ chân lông trên người hắn đều toát lên vẻ ghét bỏ.
Minh Hoa Thường thở dài một hơi, bấy giờ mới ôm cái bụng đớn mà ngồi phịch xuống. Minh Hoa Chương thấy thế thì đẩy Giang Lăng ra, chạy nhanh về phía nàng.
“Thường Thường, muội sao vậy?”
“Không sao.” Minh Hoa Thường xua tay một cách yếu ớt, rồi nàng nói: “Ban nãy chạy nhanh quá nên sốc hông thôi.”
——————
Tác giả nói:
Tình hữu nghị diệu kỳ của nhóm năm người: Có thể lấy tính mạng mình ra mà xông pha hiểm nguy cùng nhau, nhưng mà ngươi không được phép chạm vào ta khi người ngươi đang ướt.
Người múa dẫn đầu giật mình, tay thả lỏng theo bản năng, cây châm lửa rơi xuống, phi đao cũng kề sát cánh tay nàng ta, đâm thật sâu vào đèn lồng phía sau.
Sau một loạt các biến cố này, giọng nói của Minh Hoa Chương mới truyền đến. Nhóm vũ cơ hoàn toàn ngây người ra, đến khi nhìn thấy đám người Nữ hoàng, Thái tử được người ta bảo vệ đi xuống phía dưới, thì mới nhận thức được sự việc, và ai nấy đều sợ hãi đến độ hét toáng lên.
Điều quan trọng nhất của hiến vũ chính là mỹ quan, không ai suy xét xem vũ cơ có tiện hay không, cho nên, tấm ngăn để khiêu vũ được đặt lơ lửng giữa không trung, không có cách nào lên hay xuống được. Bình thường tập luyện không phát hiện ra được vấn đề gì, nhưng còn bây giờ, khi đang muốn chạy trốn, thì bọn họ mới nhận ra được tình cảnh đầy tuyệt vọng của bản thân mình.
Cái thứ này có khác gì là “không có đường lên trời, không có cửa xuống đất” đâu.
Sau khi Minh Hoa Chương ngăn vũ cơ châm lửa, thì hắn chạy về phía Liêu Ngọc Sơn ngay lập tức. Nhưng mà, Liêu Ngọc Sơn đã ôm tâm tư chịu chết, sao lại không có biện pháp dự phòng cho được cơ chứ? Ông ta không thèm tránh né, mà chỉ lấy ra một đoạn nỏ ngắn từ trong tay áo, không hề do dự gì mà cứ thế khởi động “cơ quan mật”.
Cung tên đã được xử lý đặc biệt để có thể bốc cháy lên, trông như là sao băng xẹt qua không trung, bắn trúng kíp nổ một cách vô cùng chuẩn xác. Một tiếng “Ầm” vang lên, kíp nổ nhanh chóng bùng cháy, trong nháy mắt, nó chui vào trong nụ hoa phượng.
Minh Hoa Chương đang định ngăn cản thì đã không còn kịp nữa, sắc mặt hắn lạnh lẽo âm u, nhanh chóng hô một câu “Giao ông ta cho ngươi” với Tô Vũ Tễ, sau đó, hắn chạy về phía đèn Hoa triêu mà không hề quay đầu lại.
Kíp nổ đã được châm lửa, may mà hoa phượng không nổ ngay, Minh Hoa Chương biết, vì để bảo đảm sức công phá của thuốc nổ, chắc chắn là Liêu Ngọc Sơn sẽ thiết kế một chốt mở khác, và việc khởi động những chốt mở này thì cũng cần phải có thời gian.
Không ai biết được thời gian khởi động dài hay ngắn, Minh Hoa Chương không kịp do dự, hắn lập tức rút roi mềm ra, nhảy lên lan can, ném từng vũ cơ kia xuống đất.
Bọn họ có khả năng nhảy múa, lại có roi giảm xóc nên khi rơi xuống, sẽ không bị rơi quá mạnh. Cho dù có té gãy tay hoặc gãy chân, thì cũng vẫn còn tốt hơn là bị nổ chết.
Liêu Ngọc Sơn không thèm giả vờ làm gì nữa, bây giờ ông ta chỉ muốn dùng tên nỏ đốt cháy cầu thang thôi, nhưng Tô Vũ Tễ lại bắn phi tiêu trúng bả vai ông ta. Liêu Ngọc Sơn quả không hổ danh là người có tuổi đời trong Huyền Kiêu Vệ, đến cả phản xạ tự nhiên theo bản năng mà ông ta cũng nhịn lại được, tay vẫn không hề run, vẫn muốn tiếp tục bắn tên.
Hôm nay Tô Hành Chỉ cũng đi theo, y đã mất thông tin về Tô Vũ Tễ lâu lắm rồi, thật sự là y đang thấy rất phiền lòng, nên y cũng chỉ đứng trong góc nhỏ để “phụng phịu” thôi. Cũng chính bởi vì vậy, chỗ của y và Liêu Ngọc Sơn không cách nhau quá xa.
Khi y nhìn thấy Tô Vũ Tễ xông lên từ cầu thang, y còn tưởng rằng mình đang nằm mơ cơ. Sau đó, y lại nghe thấy Minh Hoa Chương cảnh báo, Tô Vũ Tễ thì bắn phi tiêu, mặc dù Tô Hành Chỉ không nghe thấy Minh Hoa Chương hô cái gì hết, nhưng y đã tự giác hợp tác với Tô Vũ Tễ theo bản năng. Y kẹp chặt cổ tay mình lên vai Liêu Ngọc Sơn, đánh rớt tên nỏ của Liêu Ngọc Sơn từ phía sau.
Bước đệm này vừa xảy ra, thì ngay sau đó, Tô Vũ Tễ cũng chạy tới. Nàng ấy nhấc chân, không hề khách sáo mà tung đầu gối đá mạnh vào bụng Liêu Ngọc Sơn, rồi nàng ấy bắt chéo hai tay ông ta ra sau lưng, đè đầu ông ta xuống mặt đất.
Sau khi Nhậm Dao chạy lên cầu thang thì nàng ấy chọn đi cứu Nữ hoàng ngay. Nàng ấy vừa cao giọng hô “Hộ giá”, vừa hộ tống đám người Nữ hoàng, Thái tử, Thái Bình Công chúa, để họ rút lui về phía sau. Chẳng mấy chốc, Giang Lăng cũng chạy đến giúp đỡ, trong lúc tay chân hắn ta còn đang luống cuống, Nhậm Dao quay đầu, phát hiện ra Liêu Ngọc Sơn đã bị hai huynh muội Tô Hành Chỉ và Tô Vũ Tễ khống chế, Minh Hoa Chương đang cứu vũ cơ trên hoa đăng, còn Minh Hoa Thường thì đang giữ sự trật tự và ổn định ở đầu cầu thang. Trong hỗn loạn, mọi thứ đều có trật tự rõ ràng.
Nhưng mà, những hoàng thân quốc thích này sống trong an nhàn sung sướng đã lâu, xuống cầu thang trong sợ hãi nữa nên rất chậm, người phía trước đi không nhanh, người phía sau sẽ không thể nào vượt lên trước mà đi trước được. Mà, thuốc nổ sẽ chẳng thèm nói đạo lý với con người, với tốc độ này của bọn họ, chắc chắn là sẽ có ít nhất một nửa số người không thể rời đi được.
Nhậm Dao vội liếc mắt nhìn qua những vị hoàng thân quốc thích này, sống chết trước mắt, những người được xưng là quý nữ Công chúa, Vương phi, Quận chúa đó còn chẳng mạnh bằng nàng ấy. Ai ai cũng hoảng hốt lo sợ, đến cả việc đi đường thôi mà cũng chẳng nhanh nhẹn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng, nàng ấy lại nhất định phải cứu lấy đám người này, vì nàng ấy cần lập công, nàng ấy cần đủ công lao để nhận lấy ân huệ cho nữ tử kế thừa Hầu phủ.
Nhậm Dao cắn răng, đột nhiên đẩy dòng người ra mà đi ngược lên trên, vịn cột nhảy xuống dưới. Giang Lăng giật mình, theo bản năng, hắn ta đưa tay ra muốn kéo nàng ấy lại, nhưng lại không kéo về được, thế nên hắn ta hoảng đến nỗi vọt tới lan can mà hô: “Nhậm Dao, ngươi làm gì vậy?”
Nhưng, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, hắn ta lại kinh hoảng đến mức muốn rách cả mí mắt ra: “Nhậm Dao, ngươi điên rồi, ngươi mau quay lại đây đi!”
Sau một loạt các biến cố này, dưới lầu đã loạn hết cả lên, không biết là người đánh xe điều khiển xe hoa đã chạy đi đâu. Ngựa kéo xe cũng cảm nhận được sự bạo động này, nó bất an thở mạnh, mấy tiếng “phì phì” phát ra từ mũi nó. Nhậm Dao nhảy xuống lầu, tung người nhảy lên lưng ngựa, dùng sức đánh vào mông ngựa.
Xem ra, nàng ấy lại định kéo hoa đăng đi một mình rồi.
Đúng vậy, thuốc nổ được đựng trong hoa đăng, cách đầu tiên là để đám quý nhân rời khỏi đèn, còn cách khác là kéo đèn cách xa đám quý nhân.
Biến cố lớn như vậy, đến cả Minh Hoa Chương cũng kinh sợ. Nhưng mà, Nhậm Dao đã không hề do dự mà đánh ngựa rời đi, vũ cơ trên hoa đăng đã được Minh Hoa Chương đưa đi hết, hoặc là nói, họ bị ném xuống dưới hết, trên xe bây giờ chỉ còn lại một khung đèn, không nặng bao nhiêu cả. Đèn Hoa thần xinh đẹp độc đáo lắc lư lay động, chẳng mấy chốc, cũng đã bay lên.
Minh Hoa Chương còn chưa hoàn hồn lại, thì từ khóe mắt, hắn ta lại nhìn thấy một bóng đen nhảy xuống. Giang Lăng chưa bao giờ đi đứng nhanh nhẹn được như thế, hắn ta cướp lấy ngựa của người khác, quất một roi thật mạnh vào mông ngựa, liều lĩnh đuổi theo Nhậm Dao.
Giang An Hầu vừa mới che chở Thái Bình Công chúa xuống đất, ông ta nhìn thấy bóng lưng Giang Lăng thì mí mắt giật mạnh, gào thét với hắn ta: “Nghịch tử, ngươi nổi điên gì vậy hả, mau quay lại đây!”
Minh Hoa Chương liếc mắt nhìn ra sau lưng, Nhậm Dao kéo thuốc nổ đi, xem ra là không cần sơ tán người trên lầu nữa. Hắn cũng nhanh chóng nhảy xuống dưới lầu, từ xa, hô hào với “đồng bọn” còn lại: “Bảo vệ những người ở đây thật tốt, đừng để người ta tìm ra được chỗ sơ hở.”
Hắn cũng mặc kệ những người khác có nghe thấy hay không, nói xong câu ấy thì hắn phi thân nhảy lên ngựa, rời đi như mũi tên được bắn ra khỏi cung. Hắn đuổi kịp xe của Nhậm Dao, rồi nói: “Cách đây không xa có cái hồ, chỉ cần sau khi đến bên hồ, lập tức chặt đứt xe ngựa, cưỡi ngựa quay về là có thể tránh được vụ nổ. Ngươi có thể làm được không? Không được thì nhảy xuống đi, để ta.”
Nhậm Dao khinh thường mà cười khẽ một tiếng, mặt mày nàng ấy thanh tú, trong mắt lóe lên ánh sáng – thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi tình thế bắt buộc, mang theo sự phách lối, phấn khởi và hùng hổ đến dọa người, nhất thời, nàng ấy chói loá đến mức mắt thường không thể nhìn gần. Nàng ấy cất cao giọng lên mà nói: “Thuật cưỡi ngựa của ta đứng thứ nhất, ai nói ta không được kia chứ? Ngươi tránh ra một chút đi, đừng có cản đường ta.”
Minh Hoa Chương cũng khẽ cười một tiếng, vào khoảnh khắc nguy hiểm như thế này, thật lạ thay, hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Minh Hoa Chương ghìm dây cương, cách xa xe ngựa, chạy nhanh ở phía trước, dọn đường cho Nhậm Dao: “Được, vậy thì ta hộ tống ngươi.”
Giang Lăng cưỡi ngựa chạy ở phía bên kia, hắn ta không ngừng liếc nhìn về phía hoa đăng và Nhậm Dao, Hoa thần cao cao tại thượng, lung lay chực đổ, như thể là sẽ bay lên theo gió ngay tức thì. Trái tim hắn ta đập loạn nhịp, hắn ta có loại linh cảm, thuốc nổ sắp nổ tung rồi.
Dây thừng buộc xe lớn như vậy, nếu như nàng ấy không chặt đứt kịp, thì hoặc là sẽ bị xe kéo vào trong hồ, hoặc là thuốc nổ sẽ ảnh hưởng đến nàng ấy mạnh mẽ nhất. Giang Lăng bỗng buông dây cương ra rồi nhảy lên xe, mà hai hành động này của hắn ta lại là hai hành vi được thực hiện đột ngột mà chẳng có điềm báo trước. Nhậm Dao cảm thấy phía sau hơi nặng, quay đầu lại hắn ta thì tức giận quát: “Ngươi làm gì vậy, nhanh xuống đi!”
Giang Lăng dùng sức cắt dây thừng, không hề để ý đến việc tay mình đã bị rạch trúng và đang chảy máu. Hắn ta ở trong Hầu phủ ăn cơm ngon mặc áo đẹp, sống an nhàn sung sướng, trước khi quen biết Nhậm Dao, thứ nặng nhất mà đôi tay này từng cầm chính là chén trà. Hắn ta đã từng cảm thấy đời người viên mãn nhất là khi tận hứng mà hưởng thụ, không có gì quan trọng hơn việc sống vui vẻ, nhưng sau khi quen biết nàng ấy, hắn ta mới biết được rằng, thì ra, trên đời này còn có người như vậy, vì mục tiêu mà có thể bỏ qua hết thảy mọi niềm vui.
Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không thể hiểu được cách làm của nàng ấy. Tại sao phải đặt cược tính mạng của mình chỉ vì cái việc lập công kia chứ? Ba chữ “Bình Nam Hầu” này, thật sự là nó quan trọng đến vậy ư?
Hắn ta không hiểu, nhưng, hắn ta muốn ấy nàng vui vẻ. Nếu như chỉ có đạt được danh xưng này thì nàng ấy mới vui, vậy thì hắn ta bằng lòng giúp nàng ấy thực hiện.
Mắt thấy hồ Khúc Giang đã ở ngay phía trước, Giang Lăng cắt đứt một bên dây thừng, hắn ta cầm bên còn lại, không hề ngẩng đầu lên mà quát: “Nhậm Dao, ngươi chưa ăn cơm à? Đừng giảm tốc độ, chạy về phía trước đi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhậm Dao cắn răng, cao giọng quát một tiếng và phóng về phía hồ với tốc độ cưỡi ngựa cao nhất. Nhậm Dao cảm nhận được lực bên cạnh đã lỏng ra, con ngựa cũng ý thức được nó đã tránh thoát khỏi sự trói buộc, nó kích động xông về phía trước, bấy giờ, có một đôi tay níu lấy dây thừng đã đứt từ phía sau, lấy thân thể bằng máu bằng thịt của mình ra mà giữ chặt xe và ngựa.
Minh Hoa Chương ở phía trước dẫn đường, hắn cũng chú ý thấy tình hình bên này, bèn nói: “Nhậm Dao, lát nữa, lúc bẻ ngược lại, ngươi hãy kéo lấy Giang Lăng. Giang Lăng, ngươi tận dụng cơ hội, nhảy lên ngựa của Nhậm Dao.”
Giang Lăng giống như đấng cứu thế bị hành hình, bị trói buộc ở thế khó, hoàn toàn không có sức lực đâu để mà nói chuyện. Nhịp tim của Nhậm Dao càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như là nàng ấy không có cách nào có thể nắm chặt dây cương.
Ban nãy, lúc nhảy xuống, nàng ấy không sợ; lúc điều khiển thuốc nổ xông đến bên hồ nàng ấy không sợ. Nhưng, bây giờ nàng ấy sợ rồi. Nàng ấy sợ mình sẽ hành động chậm một bước, không có cách nào kéo Giang Lăng về được; sợ thuốc nổ sẽ nổ sớm hơn dự tính, mà Giang Lăng lại chính là người đầu tiên chịu xung kích; và nàng ấy càng sợ dã tâm của mình sẽ hại chết hắn ta.
Từ nhỏ hắn ta đã sống trong vinh hoa phú quý, cơm đến thì há miệng, không cần làm gì cả, trong nhà đã có tước vị chờ hắn ta sẵn. Lẽ ra hắn ta phải mãi mãi làm một công tử bột vui vẻ, tại sao phải làm những thứ này kia chứ?
Hồ Khúc Giang lấp lánh khúc xạ ánh sáng, chói mắt đến nỗi khiến nàng ấy xúc động, khiến nàng ấy muốn rơi lệ. Minh Hoa Chương đã giảm tốc độ, đang chờ ở bên bờ, trong khoảnh khắc vó ngựa bước vào hồ nước, Minh Hoa Chương chợt nói: “Rút lui!”
Nhậm Dao lập tức nắm chặt dây cương, con ngựa giơ móng trước lên mà hí vang, Nhậm Dao kẹp lấy bụng ngựa bằng cả hai chân, rồi nàng ấy lại quay người về mà kéo Giang Lăng lại. Bấy giờ Giang Lăng cũng đứng lên, dùng sức nắm chặt tay nàng ấy.
Giang Lăng mượn lực nhảy lên ngựa của Nhậm Dao, Nhậm Dao điều khiển ngựa chạy nhảy qua lại trong tình thế hỗn loạn, lại lướt qua xe hoa, lao nhanh lên bờ giống như kỳ tích. Xe hoa đăng ở phía sau vọt thẳng vào trong nước, đèn Hoa thần vốn đã lung lay chực đổ trong lúc xóc nảy, mà bây giờ lại bị nước tràn vào nữa, nên khung đèn ở phía trên cũng không thể trụ nổi nữa, bèn đong đưa lần cuối rồi đổ vào giữa hồ.
Ba người hai ngựa, Minh Hoa Chương và Nhậm Dao, không ai dám nán lại thêm chút nào, toàn lực chạy về phía trước. Phía sau truyền đến một tiếng ầm vang, sóng không khí xen lẫn với nước đập về phía bọn họ, tình thế như sét đánh. Giang Lăng ôm chặt lấy Nhậm Dao từ phía đằng sau, Nhậm Dao không dám quay đầu, chỉ có thể liều mạng xông về phía trước.
Không biết là đã qua bao lâu, có thể là cả đời, cũng có thể chỉ là một cái chớp mắt, cuối cùng Nhậm Dao cũng lại được nghe thấy mọi âm thanh thêm một lần nữa. Minh Hoa Chương đi trước Nhậm Dao khoảng nửa con ngựa, hắn ghìm ngựa lại trước, hắn vừa vỗ nước trên người, vừa hỏi han: “May mà kịp. Các ngươi không sao chứ?”
Bên tai Nhậm Dao vẫn còn là tiếng ong ong, nàng ấy trố mắt, lắc đầu, chợt ý thức được gì đó, bèn vội vàng xoay người lại, gọi tên một người: “Giang Lăng, Giang Lăng?”
Giang Lăng dựa vào vai nàng ấy, đã hoàn toàn không còn phản ứng gì. Nhậm Dao gọi liền liền mấy tiếng, nhưng hắn ta vẫn chẳng nhúc nhích gì. Thoáng cái, khuôn mặt nàng ấy trắng bệch, nhưng lúc bấy giờ, người trên vai đột ngột mở một mắt ra, bỉ ổi nói: “Này, bị dọa rồi đúng không!”
Đến tận khoảnh khắc này Nhậm Dao mới thật sự cảm nhận được trái tim mình đã “sống dậy”, rồi nàng ấy lại nhìn sang Giang Lăng, quả thật là giận mà chẳng có chỗ đâu để mà trút. Giang Lăng thấy tình thế không đúng thì vội nhảy xuống ngựa, miệng kêu quang quác, bắt đầu gọi bậy: “Cứu mạng với, đánh mệnh quan triều đình này!”
Hắn ta vừa la hét vừa chạy về phía Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương đang cầm khăn lau nước trên người, sau khi bị Giang Lăng túm lấy thì hắn ra vẻ vô cùng ghét bỏ, vừa đẩy hắn ta ra, vừa nói: “Trên người ngươi toàn là nước, đừng đụng vào ta.”
Lúc Minh Hoa Thường chạy không kịp thở đến hồ Khúc Giang, thì đã thấy Nhậm Dao đuổi đánh Giang Lăng, còn Giang Lăng thì đang kêu la thảm thiết, chạy vòng quanh Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương bị vây giữa bọn họ, mỗi một lỗ chân lông trên người hắn đều toát lên vẻ ghét bỏ.
Minh Hoa Thường thở dài một hơi, bấy giờ mới ôm cái bụng đớn mà ngồi phịch xuống. Minh Hoa Chương thấy thế thì đẩy Giang Lăng ra, chạy nhanh về phía nàng.
“Thường Thường, muội sao vậy?”
“Không sao.” Minh Hoa Thường xua tay một cách yếu ớt, rồi nàng nói: “Ban nãy chạy nhanh quá nên sốc hông thôi.”
——————
Tác giả nói:
Tình hữu nghị diệu kỳ của nhóm năm người: Có thể lấy tính mạng mình ra mà xông pha hiểm nguy cùng nhau, nhưng mà ngươi không được phép chạm vào ta khi người ngươi đang ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.