Song Bích

Chương 35

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

01/03/2024

Sau khi nghe thấy thi thể biến mất, Minh Hoa Thường và Nhậm Dao liếc nhau, đều sinh ra cảm giác không rét mà run, bóng ma chập chờn, cây hòe đang đong đưa ngoài phòng giống như vô số móng vuốt quỷ, bao phủ trên bầu trời Ngỗi gia.

Tất cả tình huống khác thường xuất hiện sau khi Ngỗi Bạch Tuyên chết, Minh Hoa Thường mơ hồ cảm thấy vấn đề then chốt là ở cái xác đã biến mất kia. Nàng trầm ngâm một lát, chần chờ hỏi: "Có khi nào là nhị nương tử không chết, cái gọi là xác chết chỉ là do các ngươi nhìn nhầm không?"

"Đó là đại lang quân thấy tận mắt." Nha hoàn mở to hai mắt, hoảng sợ nói: "Ngày đó sau khi bọn họ phá cửa ra, mấy gã sai vặt nhìn thấy nhị nương tử nằm trên mặt đất, trên cổ còn đang chảy máu thì đều sợ hãi. Chỉ có đại lang quân đi vào, nhìn kỹ, nói nhị nương tử chết rồi, sai người mau chóng đi báo tin. Người sống và người chết khác nhau như vậy, sao đại lang quân có thể nhìn nhầm được."

Cũng phải, Ngỗi Mặc Duyên cũng từng học làm con rối, không có khả năng không phân biệt được người giả và người thật. Minh Hoa Thường đột nhiên ý thức được gì đó, hỏi: "Ngỗi Mặc Duyên sai hạ nhân đi báo tin, thế hắn thì sao?"

Câu hỏi này khiến nha hoàn mắc kẹt, nàng ấy cắn môi, nói không chắc chắn: "Không rõ lắm, hẳn là đại lang quân đứng ở cửa trông coi?"

Minh Hoa Thường hỏi: "Nói cách khác, sau khi phát hiện Ngỗi Bạch Tuyên chết, ngoài Ngỗi Mặc Duyên ra không có ai biết hiện trường đã xảy ra chuyện gì. Chờ lúc Ngỗi chưởng quỹ đến thì thi thể đã biến mất?"

Nha hoàn chần chờ nói: "Chắc là vậy."

Minh Hoa Thường chậm rãi gật đầu, hỏi: "Ngỗi Bạch Tuyên bị nhốt trong công xưởng mấy ngày?"

Điều này nha hoàn biết, chẳng tốn công sức gì đã nhớ ra: "Mười bốn tháng Hai, nhị nương tử và đại lang quân, tam nương tử cãi vã, sau đó lại cãi nhau với chưởng quỹ, bị chưởng quỹ nhốt vào công xưởng. Chuyện này ầm ĩ rất to, tất cả mọi người kinh hồn bạt vía, cho nên nô tỳ nhớ rất rõ. Ngày hôm sau, cũng chính là chạng vạng tối mười lăm tháng Hai, người đưa cơm phát hiện đồ ăn vẫn còn nguyên, hắn ta không dám đi hỏi chưởng quỹ, bèn đi tìm đại lang quân xin chỉ thị. Đại lang quân cầm chìa khóa tới công xưởng khuyên nhị nương tử ăn cơm. Ai ngờ ngài ấy gọi rất lâu mà bên trong vẫn không có ai trả lời, ngài ấy đẩy cửa ra nhưng không được. Đại lang quân cảm thấy không đúng, sai người phá cửa, rồi phát hiện nhị nương tử đã chết."

"Trong khoảng thời gian hai ngày một đêm này, chỉ có một mình Ngỗi Bạch Tuyên ở lại trong công xưởng thôi à?" Minh Hoa Thường hỏi.

"Vâng." Nha hoàn nói: "Chưởng quỹ tức giận, hạ nhân nào dám đuổi tới trước mặt khiến người chán ghét, cho nên hai ngày đó không ai dám tới gần công xưởng, chúng nô tỳ đều đi đường vòng."

Không ai dám tới gần công xưởng, ngược lại là nói, nếu có người tiến vào công xưởng trong lúc đó, căn bản không ai phát hiện được.

Minh Hoa Thường hỏi: "Vừa rồi ta nghe ngươi nói là Ngỗi Mặc Duyên cầm theo chìa khóa tới công xưởng, lúc ấy trên cửa có khóa?"

"Đúng vậy." Nha hoàn thở dài: "Không biết nhị nương tử nói gì với chưởng quỹ, dù sao cũng khiến chưởng quỹ tức điên, sai người nhốt nàng ấy trong công xưởng hối lỗi, không cho phép bất kỳ ai xin tha giúp. Cũng chỉ có đại lang quân có tình cảm sâu nặng với chưởng quỹ mới dám mạnh mẽ mở cửa."

Minh Hoa Thường nghĩ thầm Ngỗi Nghiêm Thanh quả đúng là một thương nhân đủ tư cách, để đồ đệ đóng cửa hối lỗi còn muốn nhốt vào trong công xưởng, vừa bị nhốt vừa làm con rối, quả là không hề lãng phí chút giá trị thặng dư nào.

Minh Hoa Thường hỏi: "Khóa ngoài công xưởng là kiểu gì, ai có chìa khóa?"

"Chưởng quỹ kiếm ăn bằng tay nghề, rất kiêng kỵ việc bị người học trộm kỹ năng, cho nên loại khóa ở công xưởng là loại chặt chẽ khó mở nhất, cửa sổ cũng đóng kín suốt, chỉ để lại một cửa sổ để đưa cơm. Dù sao có đôi khi quý nhân muốn hàng gấp, công xưởng phải tăng ca suốt đêm, chưởng quỹ cũng sẽ khóa cửa công xưởng lại, miễn cho người ngoài quấy rầy hoặc học trộm, chỉ sai một người chuyên đưa cơm thôi." Nha hoàn một năm một mười nói hết: "Còn về chìa khóa, chưởng quỹ, đại lang quân, nhị nương tử, tam nương tử đều có."

Công xưởng khác với nhà kho, công xưởng thường xuyên phải dùng, để cho tiện, mỗi đồ đệ đều có một cái chìa khóa. Minh Hoa Thường gặp khó khăn, nếu vậy thì mặc dù công xưởng có bị khóa lại nhưng cũng không tính là một cái mật thất kín kẽ, có rất nhiều người có điều kiện tránh né ánh mắt của người khác để tới công xưởng, cũng không thể xác định là ai.

Minh Hoa Thường nói: "Tiếc cho Ngỗi Bạch Tuyên còn trẻ tuổi mà đã chết, nhưng thời gian vẫn trôi đi, sau khi nàng ấy chết, trong phủ có sắp xếp gì không? Ví dụ như hôn sự giữa Ngỗi Bạch Tuyên và Ngỗi Mặc Duyên xử lý như thế nào, và ai kế thừa công xưởng?"

Nha hoàn lắc đầu: "Chuyện này chưởng quỹ chưa nói. Có điều đại lang quân và tam nương tử vốn có tình, lúc trước có nhị nương tử ngăn ở giữa không cách nào nói rõ, sau này, hẳn hai người bọn họ có thể thuận lý thành chương ở bên nhau..."

Nha hoàn chưa nói xong, ánh mắt Nhậm Dao chợt ngưng lại, bỗng chốc quay đầu: "Ai?"

Minh Hoa Thường và nha hoàn giật mình, nha hoàn cho rằng lại có ma quỷ quấy phá, sợ đến lùi lại, Nhậm Dao đã chạy đến bên cửa sổ, kéo mạnh cửa ra.

Ngoài cửa sổ trồng một hàng cây hòe, lặng lẽ đứng thẳng đong đưa cành lá, cách đó không xa có một hoa nô xách dụng cụ đi về phía các nàng, nhìn thấy cửa sổ đột nhiên mở ra cũng giật mình hoảng sợ.

Minh Hoa Thường và nha hoàn cũng đi qua, Minh Hoa Thường nhìn thấy mặt của đối phương thì lắp bắp kinh hãi. Ông ấy đi đường hơi khập khiễng, trên mặt đầy những vết sẹo lồi lõm không bằng phẳng, một vết sẹo nghiêm trọng nhất vắt ngang qua mũi, gần như cắt ngang cả khuôn mặt, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nha hoàn nhìn thấy ông ấy thì tức giận nói: "Ngươi ở chỗ này làm gì, ai bảo ngươi tới?"

Hoa nô khom lưng, cúi đầu nói: "Lão nô tới cắt tỉa cây cối."

Minh Hoa Thường hỏi: "Đây là ai?"

"Hoa nô trong phủ ạ, phụ trách chăm sóc cây cối hoa cỏ trong viện." Nha hoàn quay sang Hoa nô, lại đổi sang vẻ mặt không kiên nhẫn: "Đồ vừa già vừa xấu, cẩn thận khiến khách quý sợ hãi, còn không mau cút đi!"

Hoa nô khom lưng với nha hoàn, nhìn rất nghe lời, cầm theo cây kéo dụng cụ các thứ rồi rời đi. Minh Hoa Thường nhìn theo bóng lưng của Hoa nô, đột nhiên kêu dừng: "Chờ đã."

Nha hoàn hơi bất ngờ: "Thôi nương tử, đây chẳng qua chỉ là một hoa nô ti tiện..."

"Không sao, ta hỏi vài câu thôi." Minh Hoa Thường cười nói: "Ông lão, xin hỏi ông tới đây từ lúc nào?"

Hoa nô dừng lại, cúi thấp đầu nói: "Ngỗi chưởng quỹ sai tiểu nhân tới cắt tỉa vườn hoa, tiểu nhân cắt tỉa xong phía trước, mới vừa tới đây."

Minh Hoa Thường giương mắt nhìn qua, bụi hoa cách đó không xa được cắt tỉa gọn gàng, trên mặt đất còn có lá cây và nhánh cây bị cắt đi, đúng là dáng vẻ vừa cắt tỉa xong. Minh Hoa Thường lại hỏi: "Lúc ông qua đây có nhìn thấy gì ngoài cửa sổ phòng chúng ta không?"



"Không." Hoa nô nói: "Tiểu nhân vừa đi tới thì cửa sổ mở ra, không nhìn thấy ai."

Nha hoàn lên tiếng: "Trong viện nhiều cây, có lẽ vừa rồi là chim chóc, nương tử có nghe nhầm không?"

Nghe nhầm ư? Nhậm Dao nhíu mày, quan sát người này từ trên xuống dưới, vẻ nghi ngờ trong ánh mắt không hề giảm đi. Minh Hoa Thường hỏi: "Vết thương trên mặt ngươi là do đâu?"

Hoa nô cúi đầu thấp hơn, nói: "Lúc đi đường vô ý té ngã."

Nhậm Dao không tin: "Cho dù đi đường ngã sấp mặt thì cũng chỉ cọ xước lớp da, sao có thể ngã thành như vậy?"

Hoa nô rũ mi cụp mắt, trong bình tĩnh lại có một tia buồn rầu khó tả: "Điều nương tử nói là trong tình huống đi đường không vội, nếu đi gấp thì sẽ ngã thành như vậy."

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đều cảm thấy người này rất kỳ lạ, nha hoàn vênh mặt hất hàm sai khiến: "Hôm nay có khách quý đấy, không cần ngươi cắt tỉa. Mau đi đi, cách nơi này xa một chút."

Hoa nô lặng lẽ xoay người, xách theo dụng cụ khập khiễng rời đi. Nha hoàn căm ghét nói: "Thôi nương tử, ngài đừng bận tâm. Người này chính là như vậy, vừa già vừa xấu, quái gở, cho dù làm gì cũng bày ra dáng vẻ u ám, cực kỳ ghê tởm. Chưởng quỹ quá tốt bụng nên mới nhận người này vào phủ."

Ghê tởm? Minh Hoa Thường nhạy bén phát hiện không đúng, đây rõ ràng là một từ chỉ hướng mang theo tình cảm cá nhân, tại sao nha hoàn lại hình dung hoa nô như vậy?

Minh Hoa Thường hỏi: "Sao thế, ông ấy từng làm chuyện gì à?"

Trông nha hoàn hơi xấu hổ, ấp úng nói: "Vậy thì cũng không phải. Ông ta, ông ta... Ông ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Minh Hoa Thường cảm thấy trong lời này có chuyện, khẽ gặng hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Nha hoàn nhăn mặt: "Người chết lớn nhất, nô tỳ không nên nói về chuyện riêng của nhị nương tử, nhưng người này rắp tâm không tốt..."

Cuối cùng, nha hoàn như đã hạ quyết tâm, nói: "Thôi nương tử, những lời này nô tỳ chỉ nói với ngài, ngài tuyệt đối đừng nói cho người khác biết nhé. Tên hoa nô vừa già vừa xấu vừa rồi... vậy mà lại ngấp nghé nhị nương tử!"

Minh Hoa Thường chậm rãi nhíu mày. Nha hoàn cho rằng nàng không tin, vội vàng bổ sung: "Là thật đó, ông ta luôn luôn theo đuôi nhị nương tử, thường xuyên nhìn chằm chằm nàng ấy, có mấy lần còn mua đồ bên ngoài về cho nhị nương tử. Nhị nương tử tức giận đến mức vứt tất cả đi, không cho phép ông ta xuất hiện trước mặt nàng ấy. Tên xấu xí kia cũng không nghĩ lại xem, sao ông ta có thể sánh bằng đại lang quân, thật là không biết tự lượng sức mình, cười chết."

Minh Hoa Thường suy tư, nha hoàn lại nói vài câu, thấy Minh Hoa Thường không định nói gì nữa thì thức thời lên tiếng: "Thôi nương tử cần tĩnh dưỡng, nô tỳ không quấy rầy ngài nữa. Nô tỳ ở ngay bên ngoài, nương tử có chuyện gì thì gọi nô tỳ một tiếng là được."

Chờ sau khi nha hoàn đóng cửa rời khỏi đây, Nhậm Dao nói: "Ngỗi gia thật là phức tạp, tình cảm lung tung rối loạn, sắp khiến ta choáng váng rồi. Nhị nương, muội cảm thấy chuyện này là thế nào?"

Sau khi Minh Hoa Thường sắp xếp lại mạch suy nghĩ thì bình tĩnh lên tiếng: "Tất cả những chuyện kỳ lạ đều xảy ra sau khi Ngỗi Bạch Tuyên chết, cho nên chúng ta phân tích nàng ấy trước. Tạm thời giả thiết là không có ma quỷ, lúc Ngỗi Bạch Tuyên bị nhốt trong công xưởng, những người có chìa khóa là Ngỗi chưởng quỹ, Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn đều có thể tiếp xúc với nàng ấy, những người này đều khả nghi."

"Khi nàng ấy chết cổ vẫn đang chảy máu, có thể thấy được án mạng vừa xảy ra không lâu, mà lúc đó cửa sổ đóng kín từ bên trong, nơi duy nhất mở ra chính là cửa sổ đưa cơm, hung thủ căn bản không thể rời đi, cho nên muội đoán lúc ấy căn bản hung thủ chưa hề rời khỏi hiện trường. Ngỗi Mặc Duyên là người đầu tiên chạy đến, hắn đuổi tất cả mọi người đi, có thể là lo lắng cho nhị sư muội, cũng có thể là muốn che chở ai đó. Đợi khi mọi người trở về thì thi thể đã không cánh mà bay, nếu như trên đời này không có ma quỷ, vậy thì là thi thể bị người khác dọn đi rồi."

Nhậm Dao cảm thấy hoang mang không hiểu: "Dọn thi thể đi làm gì?"

"Che giấu chứng cứ." Minh Hoa Thường nói: "Ví như hiện tại, chúng ta không nhìn thấy thi thể, tất cả suy đoán chỉ có thể xây dựng trên suy đoán. Hung thủ khá thông minh, biết hủy chứng cứ quan trọng nhất đầu tiên, sau đó đẩy tất cả lên lời đồn ma quỷ, vậy là hắn có thể trốn thoát."

Nhậm Dao kinh ngạc: "Muội nói là, việc ma quỷ quấy phá ở Ngỗi gia cũng là do hung thủ làm?"

"Không chắc." Minh Hoa Thường nói: "Muội chưa nhìn thấy hiện trường ma quỷ hiện hồn, không thể xác định đối phương dùng tâm trạng thế nào để sắp đặt tất cả những điều này. Ôi, nếu như muội có thể tới nơi Ngỗi Bạch Tuyên bị giết nhìn một cái thì tốt rồi."

"Vừa rồi nha hoàn kia nói, Ngỗi chưởng quỹ từng mời đạo sĩ tới làm pháp sự, chỉ sợ hiện trường cũng đã bị phá hỏng kha khá rồi."

Minh Hoa Thường thở dài: "Vậy cũng chỉ có thể quay về suy luận. Người có động cơ giết Ngỗi Bạch Tuyên là những ai?"

Nhậm Dao vừa nghĩ vừa nói: "Ngỗi Mặc Duyên có, Ngỗi Bạch Tuyên nói tư tình giữa hắn và Ngỗi Chu Nghiễn cho Ngỗi chưởng quỹ biết. Ngỗi chưởng quỹ quyết tâm nói muốn đuổi bọn họ đi, nói không chừng hắn sẽ vì trả thù và tranh giành gia sản mà bí quá hóa liều. Hơn nữa vừa vặn thời gian hắn dẫn người xông vào công xưởng là sau khi Ngỗi Bạch Tuyên bị giết, có khi là hắn tự biên tự diễn, cố ý loại bỏ hiềm nghi của bản thân. Cùng lý này, Ngỗi Chu Nghiễn cũng có, Ngỗi Bạch Tuyên sắp cướp đi tất cả mọi thứ của nàng ta, nói không chừng nàng ta sẽ vì tình mà giết người, hơn nữa Ngỗi Mặc Duyên đuổi mọi người đi cũng là đang yểm hộ cho nàng ta. Ta cảm thấy hoa nô kỳ lạ vừa rồi cũng không đơn giản, nếu như ông ta thật sự thích Ngỗi Bạch Tuyên, có khi nào thừa dịp nàng ấy bị nhốt trong công xưởng mà gây rối không? Thậm chí đã ông ta thông đồng với Ngỗi Mặc Duyên, làm Ngỗi Bạch Tuyên bị thương trước. Ngỗi Mặc Duyên tính chuẩn thời gian xông vào tuyên bố Ngỗi Bạch Tuyên đã chết, sau đó Ngỗi Mặc Duyên đuổi người đi, hoa nô nhân cơ hội này mang Ngỗi Bạch Tuyên còn sống đi, nhốt nàng ấy lại thỏa mãn dục vọng cá nhân..."

Nhậm Dao nói một lúc thì chính bản thân cũng cảm thấy khó chịu, Minh Hoa Thường bổ sung: "Muội cảm thấy tỷ để sót Ngỗi chưởng quỹ, người này không đơn giản, nhìn như tất cả những chuyện ở Ngỗi gia không có liên quan gì tới ông ta. Thật ra mỗi một chuyện xảy ra đều do ông ta thúc đẩy."

Nghĩ vậy, Nhậm Dao thật sự cảm thấy Ngỗi gia u ám đáng sợ, không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nữa. Nàng ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy không hiểu: "Cho dù hung thủ là ai trong số bọn họ thì sau khi giết Ngỗi Bạch Tuyên, kẻ đó đều đã đạt được mục đích, tại sao còn muốn giả thần giả quỷ trong Ngỗi gia? Dọa Ngỗi Chu Nghiễn đến mức điên điên khùng khùng thì hắn được lợi gì?"

Minh Hoa Thường nhíu mày, cười nhạt nhìn Nhậm Dao: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ thật sự cảm thấy Ngỗi Chu Nghiễn bị sợ đến choáng váng à?"

Nhậm Dao hít một hơi khí lạnh: "Ý muội là gì?"

Minh Hoa Thường cẩn thận nhớ lại cảnh Ngỗi Chu Nghiễn gặp quỷ: "Sau khi chúng ta nghe thấy tiếng hét thì lập tức chạy tới đó, chỉ thấy Ngỗi Chu Nghiễn đang đánh con rối. Nàng ta luôn miệng nói nhìn thấy hồn ma của Ngỗi Bạch Tuyên, nhưng ngoài nàng ta ra không ai có thể chứng minh điều này. Sau đó đầu con rối bị Giang Lăng đá bay..."

Minh Hoa Thường dừng một lát, hai người cùng nhớ tới việc không vui nào đó, ăn ý lướt qua, Minh Hoa Thường nói tiếp: "Lúc đầu con rối bay ra ngoài, Ngỗi Chu Nghiễn kinh ngạc nhìn nó, lập tức ngừng khóc lóc, sau khi ta kéo cái đầu về nàng ta vô thức nói cảm ơn ta. Lúc Ngỗi chưởng quỹ nổi giận nàng ta lại lâm vào trạng thái điên loạn."

Minh Hoa Thường khẽ lắc đầu, nhìn sang Nhậm Dao: "Nhậm tỷ tỷ, một người thu phóng cảm xúc tự nhiên như vậy, tỷ cảm thấy nàng ta điên thật ư?"



Nhậm Dao nhíu chặt mày, khó mà tin nổi nói: "Cho nên muội cảm thấy nàng ta đang giả điên, giả vờ nói mình gặp quỷ? Thế mục đích nàng ta làm như vậy là gì?"

Có quá ít chứng cứ, Minh Hoa Thường cũng không chắc chắn, nhưng có thể khẳng định là hành động của Ngỗi Chu Nghiễn là vì bảo vệ người nào đó.

Nghe nha hoàn nói, Ngỗi Chu Nghiễn là một người kiêu ngạo thích trưng diện, có thể làm cho nàng ta tự nguyện đầu bù tóc rối, giả ngây giả dại, nhất định là một người rất quan trọng với nàng ta.

"Tìm chứng cứ đi." Minh Hoa Thường thở dài: "Không có chứng cứ thì tất cả suy đoán của chúng ta đều giống như lầu các trên không(*). Có thể tìm được xác của Ngỗi Bạch Tuyên là tốt nhất, một người to như vậy cũng không thể bỗng dưng biến mất được. Còn có hoa nô nữa, muội luôn cảm thấy người này rất kỳ lạ."

(*) Suy nghĩ viển vông không thực tế hoặc những thứ hư ảo không thật.

Nhậm Dao không hiểu nên hỏi: "Không phải chỉ là một nô bộc chăm sóc hoa cỏ thôi sao, có gì kỳ lạ chứ?"

Minh Hoa Thường chậm rãi lắc đầu: "Muội không nói rõ được, chỉ là trực giác cảm thấy không đúng."

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao nói chuyện, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng của nha hoàn: "Thôi nương tử, sức khỏe ngài đỡ hơn chút nào không?"

Minh Hoa Thường biết đây nhất định là Minh Hoa Chương sai người tới hỏi, nàng đã thăm dò được tin tức mình cần, bệnh tim cũng đúng lúc khỏi: "Đỡ hơn nhiều. Là huynh trưởng có dặn dò gì sao?"

"Vâng." Nha hoàn nói: "Thôi lang quân nói cần phải đi, sai nô tỳ đến hỏi xem nương tử đã đỡ chưa."

Minh Hoa Thường và Nhậm Dao cùng đứng dậy: "Được, vậy thì đi thôi."

Minh Hoa Thường đi ra phòng cho khách, đụng phải ba người Minh Hoa Chương ở chính sảnh. Minh Hoa Chương nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt đen nhánh quan sát Minh Hoa Thường một lúc rồi nói: "Ngỗi chưởng quỹ dừng bước, hôm nay đã làm phiền ngươi, chúng ta đi đây."

Ngỗi Nghiêm Thanh nhiệt tình nói: "Thôi lang quân nói gì vậy, hôm nay chư vị có thể đến hàn xá là vẻ vang cho kẻ hèn này!"

Minh Hoa Chương chỉ cười nhạt, nói: "Ngỗi chưởng quỹ, vậy ta muốn ngươi phải làm xong sớm, cần dùng gấp."

Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh hơi thu lại, nói: "Lang quân yên tâm, Ngỗi mỗ chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng."

Bọn họ lăn qua lộn lại lâu như vậy, chờ đến lúc ra khỏi Ngỗi gia, mặt trời đã lặn về tây, chân trời đã nổi lên hào quang. Minh Hoa Thường liếc thấy một chủ quán đang dọn quán thì vội nói: "Huynh trưởng, huynh chờ một chút."

Còn chưa đợi Minh Hoa Chương nói chuyện Minh Hoa Thường đã chạy như bay đến trước sạp hàng. Chủ quán ngẩng đầu, trông thấy Minh Hoa Thường thì cười nói: "Nương tử, ngươi còn chưa về nhà à? Ta nghĩ váng sữa để cả ngày thì ăn không ngon nữa, vừa mới làm hai phần mới cho ngươi, đang buồn rầu vì không biết giao cho ngươi kiểu gì đây."

Hôm nay Minh Hoa Thường muốn vào phủ Ngỗi nên không tiện mang theo đồ vật trong người, bèn đóng gói hai phần váng sữa anh đào gửi ở sạp hàng. Chủ quán cũng là người thật thà, không hà khắc giữ đồ của nàng mà còn làm hai phần mới cho nàng.

Trong lòng Minh Hoa Thường cảm động, lúc này ngọt ngào nói: "Cảm ơn chủ quán. Tay nghề chủ quán tốt như vậy, sau này chắc chắn việc buôn bán sẽ thịnh vượng, tương lai nếu như ta không xếp hàng đến lượt thì chủ quán phải dàn xếp giúp ta nhé."

Chủ quán nghe xong thì cười đến không khép miệng được: "Cảm ơn lời may mắn của nương tử. Sau này nương tử cần phải tới quan tâm việc buôn bán của ta nhiều hơn nhé."

"Chắc chắn rồi."

Sau khi Minh Hoa Thường tạm biệt chủ quán thì xách hai túi giấy chạy về phía Minh Hoa Chương. Lúc đầu Giang Lăng còn thắc mắc Minh Hoa Thường đi làm gì, thấy nàng cầm theo đồ về, lúc này mới nhớ ra: "Vậy mà nàng vẫn nhớ à?"

Minh Hoa Thường chạy đến gần, vừa lúc nghe thấy lời Giang Lăng, nàng nói: "Đương nhiên rồi. Đồ cho a huynh ta, sao ta có thể quên được?"

Nói xong, Minh Hoa Thường đưa hai túi giấy cho Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên: "Huynh trưởng, Tạ a huynh, đây là váng sữa anh đào, ăn ngon lắm, các huynh cũng thử xem?"

Minh Hoa Chương biết hôm nay Minh Hoa Thường tới muộn là vì ăn gì đó, hắn không hề ngạc nhiên, chỉ kinh ngạc vì nàng còn nhớ tới hắn.

Lúc Minh Hoa Thường nhanh nhẹn chạy tới sạp hàng, trong lòng hắn thoáng sinh ra cảm xúc cảm động khó tả. Sau đó, hắn nhìn thấy Minh Hoa Thường xách hai túi giấy về.

Minh Hoa Thường dừng lại trước mặt Minh Hoa Chương, chờ mong nhìn phản ứng của huynh trưởng. Nhưng nàng đợi một lúc lâu cũng không thấy Minh Hoa Chương giơ tay nhận lấy.

Minh Hoa Thường dần cảm thấy thấp thỏm, Minh Hoa Chương khó lấy lòng vậy ư? Rõ ràng hôm nay thấy hắn rất thích ăn anh đào, tại sao hiện tại lại không thích?

Tạ Tế Xuyên không hề châm chước tới tâm trạng của Minh Hoa Chương, cười tủm tỉm nhận lấy: "Cảm ơn muội muội. Cảnh Chiêm không thích ăn đồ ngọt đâu, phần còn lại này để ta cầm thay hắn đi."

Nói xong Tạ Tế Xuyên thật sự đưa tay qua lấy, Minh Hoa Chương không thể nhịn được nữa đập vào cánh tay hắn một cái, nói: "Trên quần áo ngươi còn dính máu đấy, về sửa sang lại dung nhan trước đi, đừng có đụng vào người khác."

- ----------

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Tế Xuyên: Bạn tốt luôn luôn biết cách để chọc giận đối phương, mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Bích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook