Chương 116: Hoa đào
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
20/05/2024
Sau năm mới, thời gian như bất chợt trôi chậm lại, ánh nắng như những lớp bột vàng được tung bay lên bầu trời, xuyên qua cửa sổ, vòng qua làn khói xanh lượn lờ trên cao, rồi hắt xuống mặt bàn làm từ gỗ tử đàn.
Dáng ngồi của Minh Hoa Chương hết sức nghiêm túc, cổ tay hắn nâng lên giữa không trung, trên trang giấy dần hiện lên mấy cái tên. Lông của ngòi bút lướt qua giấy Tuyên, để lại mấy tiếng động nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy.
Mấy ngày qua Minh Hoa Chương vẫn luôn suy nghĩ, Ngụy Vương muốn giết Song Bích, cho nên ông ta đã mô phỏng lại vụ án chưa được giải quyết vào bốn năm trước, cố ý dẫn dụ Song Bích ra, nhưng, vì sao ông ta lại lựa chọn vụ án này? Sao ông ta lại biết được rằng, vụ án này gần như không có bằng chứng gì, quan phủ cũng không có đầu mối, cực kỳ dễ bắt chước?
Ai có thể tiếp xúc được với hồ sơ? Là ai cung cấp thông tin cho ông ta?
Rốt cuộc nội gián bán đứng bọn họ là ai?
Minh Hoa Chương nhìn danh sách hiện ra ngay dưới ngòi bút, ánh mắt hắn nặng nề, không nói lời nào. Hắn cân nhắc từng người một, đôi lúc còn đưa tay gạch bỏ đi một nét, dần dà, chỉ còn lại một nửa số người trên danh sách.
Hắn đang trầm tư thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Minh Hoa Chương cảnh giác, đốt đèn thiêu hủy tờ giấy ngay khi nghe thấy thanh âm ấy. Người hầu gõ cửa đi vào, nhìn thấy động tác cầm nắp đèn của Minh Hoa Chương thì kinh ngạc hỏi: “Lang quân, ngài vừa đốt đèn à?”
Minh Hoa Chương không trả lời, hắn đốt xong tàn tro thì cất chao đèn đi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người hầu chắp tay trước ngực và nói: “Nhị lang quân, có khách đến, lão phu nhân và Quốc Công gia mời ngài đến chính đường.”
Tháng Giêng, nhiều người viếng thăm chúc Tết, Minh Hoa Chương cũng đã quen với việc này rồi, hắn ôm tay áo đứng dậy, hỏi lại, mà có vẻ như hắn cũng không mấy bận tâm: “Là ai đến?”
“Trình gia phủ Thành Quốc Công. Thành Quốc Công và thế tử cũng tới cùng ạ.”
Minh Hoa Chương đi đến chính đường, lúc đi tới bậc thềm thì nghe thấy bên trong nói chuyện: “Lần này đa tạ Minh nhị lang quân, nếu không có hắn thì tên hung thủ sát hại Tư Nguyệt sẽ không sa lưới nhanh được như thế.”
Minh lão phu nhân nói: “Trình phu nhân khách sáo rồi, hắn đã là Thiếu doãn thì đây chính là chuyện nằm trong bổn phận của hắn.”
Nhưng vẻ mặt của cả nhà Thành Quốc Công lại rất trịnh trọng, phu nhân thế tử nói: “Lời ấy của lão phu nhân đã sai rồi. Nếu lần này không có Minh nhị lang quân truy tìm căn nguyên, nhìn rõ mọi việc, thì chỉ e là sẽ lại giống như bốn năm trước, cho hung thủ thật sự cơ hội chạy thoát. Gã Lư Độ này quá ranh ma, ban đầu bọn ta cũng cho rằng hung thủ là đạo tặc, không ngờ lại là gã. Vậy mà ta còn một lòng tin tưởng Phạm Dương Lư thị, đưa đại lang đến để gã dạy dỗ, thật sự là mắt ta đã bị mù rồi.”
Nói đến việc này, ai nấy trong phòng đều thổn thức. Minh nhị phu nhân phụ họa: “Đúng vậy, có ai ngờ rằng Lư tiến sĩ phong độ nhẹ nhàng, nhã nhặn lịch sự lại là hung thủ giết người đâu. Gã giết cha giết mẹ, quả thật nghe thấy mà rợn cả người.”
Bấy giờ người hầu đứng bên cạnh cửa chú ý thấy Minh Hoa Chương, vội nói: “Nhị lang quân đến rồi.”
Mọi người nghe thấy thì đều vội quay đầu nhìn sang, Minh Hoa Chương bước vào, đưa tay hành lễ với mọi người: “Bái kiến tổ mẫu, phụ thân, bái kiến Thành Quốc Công, phu nhân.”
Thành Quốc Công không nhúc nhích, nhưng thế tử và phu nhân thế tử đều đứng lên ngăn Minh Hoa Chương lại, nói: “Minh nhị lang quân, lần này đa tạ ngươi đã giải oan cho Tư Nguyệt, ngươi chính là ân nhân tại thế của phu thê ta. Xin nhận một lạy của bọn ta.”
Minh Hoa Chương vội vàng ngăn bà ấy lại: “Thế tử, phu nhân thế tử, không được đâu. Về công thì đây là chức vụ của ta, về tư thì các ngài là trưởng bối của ta, sao ta dám nhận lễ của các ngài cơ chứ?”
Trấn Quốc Công cũng nói: “Thế tử khách sáo quá, ngươi và ta làm thần cùng một triều, vốn dĩ phải giúp đỡ nhau mà. Mau ngồi đi.”
Hai bên đùn đẩy qua lại một phen, cuối cùng, họ lại ngồi xuống thêm một lần nữa. Người hầu đặt ghế bên cạnh Trấn Quốc Công, nhưng Minh Hoa Chương lại không qua đó, mà hắn đi đến ngồi bên cạnh Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường không ngờ là hắn lại đi đến đây, bởi vậy mà nàng dịch sang bên cạnh chậm nửa nhịp. Thật sự là hai người ngồi cùng một bàn như thế này rất chật chội, váy của Minh Hoa Thường bị hắn đè lên, nàng chỉ quan tâm xem nên kéo váy áo của mình ra như thế nào, nên cũng chẳng hiểu sao chủ đề của câu chuyện lại chuyển đến nàng rồi: “Nghe nói nhị nương tử cũng gặp phải Lư Độ, không chỉ có thế, suýt chút nữa còn bị gã ta hại, không sao chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường bỗng nghe thấy tên mình thì nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn phu nhân Thành Quốc Công, nàng ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời bà ấy: “Tạ phu nhân quan tâm, nhờ có huynh trưởng và Vũ Lâm quân tới kịp lúc nên ta không sao.”
Minh Hoa Thường đặt bản thân mình vào nguy hiểm, dụ dỗ Lư Độ gây án thêm một lần nữa, sau khi Lư Độ bị bắt, nàng không để lộ ra chuyện nàng chủ động tạo nên sự gặp gỡ “tình cờ” với Lư Độ, mà nàng đổ hết tất cả cho sự trùng hợp.
Phu nhân Thành Quốc Công đáp một tiếng rồi nói: “Không sao là được, lần này nhị nương tử bị kinh sợ, phải cố gắng tĩnh dưỡng.”
Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ, trước thái độ nhiệt tình của phu nhân Thành Quốc Công, nàng không yên lòng được, được quan tâm quá mà sinh ra lo sợ. Minh Hoa Chương nhíu mày, khi thấy Trình đại lang quân ngồi sau lưng thế tử, hắn chợt cảm thấy không thoải mái.
Sao hắn cứ cảm thấy, hình như người của Trình gia không mang mục đích gì không tốt lành khi đến đây thế nhỉ?
Phu nhân thế tử gọi Minh Hoa Thường đến bên cạnh mình, bà ấy kéo tay nàng, ngắm nàng kỹ một chút rồi nói: “Không xảy ra chuyện gì là được, lúc nghe nói ngươi cũng gặp phải Lư Độ, suýt chút nữa là ta đã bị dọa sợ chết khiếp, may mà chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi. Từ sớm ta đã cảm thấy ngươi và Tư Nguyệt rất giống nhau, nếu như nó cũng thông minh được như ngươi thì tốt biết mấy.”
Phu nhân thế tử nói xong thì không nhịn được mà cảm thấy rất đỗi bi thương, Trình Tuần tiến lên, khẽ nhắc nhở mẹ: “Mẫu thân, bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở phủ Trấn Quốc Công đó.”
Phu nhân thế tử vừa lau nước mắt, vừa tạ lỗi với mọi người vì sự thất thố ấy của mình. Minh Hoa Thường lặng lẽ thở dài, nàng khẽ trấn an phu nhân thế tử: “Phu nhân thế tử, không chừng ta có thể thoát được là nhờ có Tư Nguyệt ở trên trời phù hộ cho ta đó. Nàng ấy thông minh, lanh lợi và hiếu thuận, lại có ngài và phu nhân Quốc Công tích phúc cho nàng ấy nữa, thế nên, chắc chắn là đời sau nàng ấy sẽ luôn bình an mạnh khoẻ, cả đời suôn sẻ, vô ưu vô lo.”
Những lời này đã khiến cho nỗi thương tâm trong lòng phu nhân thế tử vơi đi đôi phần, bà ấy cũng biết người qua đời là ngọn đèn đã tắt, nào có kiếp sau? Nhưng khi thấy người thân bỏ mạng như thế, bà ấy tình nguyện tự lừa mình dối người. Phu nhân thế tử nhìn Minh Hoa Thường, càng nhìn thì lại càng thấy thích, không nhịn được mà hỏi Minh lão phu nhân ngay: “Nhị nương tử quả thật là trong sáng xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, không biết nhị nương tử đã đính hôn hay chưa?”
Bà ấy vừa nói ra câu nói này, thì ấn đường của Minh Hoa Chương giật mạnh lên, có một linh cảm khác thường chợt xuất hiện trong lòng hắn, thế là sắc mặt hắn cũng lạnh đi trông thấy.
Minh lão phu nhân và Trấn Quốc Công cũng hiểu ý, biểu cảm của Trấn Quốc Công có phần phức tạp, còn Minh lão phu nhân thì ngược lại, nếp nhăn ở khóe mắt của bà ta như thể là đã thả lỏng theo câu hỏi này vậy, bà ta thản nhiên nói: “Nó ấy à, bị phụ thân của nó chiều đến nỗi hư thân rồi, đã quen thói ngang bướng, lão thân vẫn còn muốn quản lý, dạy dỗ nó thêm một thời gian nữa, vẫn chưa đính hôn đâu.”
Phu nhân thế tử cũng nhận ra là câu hỏi mà bà ấy vừa hỏi quá sức thẳng thắn. Hôm nay, không chỉ vì muốn nói lời cảm tạ, mà cả nhà bọn họ đến phủ Trấn Quốc Công còn là vì muốn thăm dò để kết thân.
Phu nhân Thành Quốc Công tự nhận là mình cũng có ánh mắt nhìn người, bà chắc chắn Minh Hoa Chương là con rồng đang ẩn mình, chờ đến ngày thì chắc chắn là hắn có thể “cưỡi gió bay lên”, bà ấy rất muốn sớm ngày được kết thân với vị nhân tài này. Đáng tiếc là Trình Tư Nguyệt đã chết rồi, phủ Thành Quốc Công cũng không có cô nương nào khác thích hợp, chọn tới chọn lui, phu nhân Thành Quốc Công bèn để mắt tới Minh Hoa Thường.
Ngoài phố đều nói nhị nương tử Minh gia dốt nát, là đồ vô dụng, không có năng lực gì, nhưng bà ấy lại rất thích tiểu nương tử biết mình biết ta này. Bà ấy không thích mấy người có đầy khuyết điểm mà cứ được ca tụng là tài nữ, lúc nào mấy người ấy cũng mang vẻ kiêu ngạo, tài hoa thì chẳng thấy bao nhiêu nhưng cứ thích đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, tự cho là mình siêu phàm. Sống thì phải thực tế, biết mình biết ta như Minh Hoa Thường, trông thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra nàng lại như nước, dù là hoàn cảnh khốn khó cỡ nào thì nàng vẫn có thể chống đỡ được.
Đại lang quân nhà bọn họ thì lại đọc sách thánh hiền đến nỗi trở nên hơi ngốc nghếch, đoan chính có thừa nhưng không đủ linh hoạt, nếu như có nàng đến hỗ trợ Trình Tuần, thì chắc chắn là sau này hắn ta có thể làm rạng danh tộc Trình thị.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vốn dĩ hôm nay phu nhân Thành Quốc Công chỉ muốn đến thăm dò ý Minh gia thôi, nhưng con dâu bà ấy thì hay rồi, cứ thế mà nói rõ ra luôn. Có điều, như vậy thì cũng tốt, phu nhân Thành Quốc Công không vòng vo nữa, nói một cách nhanh gọn: “Sao có thể nói là do nhị nương tử ngang bướng cơ chứ? Nếu như nàng ấy được sinh ra trong nhà chúng ta, chắc chắn là lão thân sẽ nâng niu nàng như châu như bảo. Nhị nương tử không chỉ giải oan cho Tư Nguyệt, mà còn khuyên giải đại lang nữa, nàng ấy chính là ân nhân của Trình gia chúng ta đó. Đại lang, còn không mau cảm ơn nhị nương tử đi.”
Lời nói của phu nhân Thành Quốc Công giống như thủy triều vậy, từng đợt nối liền nhau, mạnh mẽ dồn dập kéo tới, Minh Hoa Thường còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị vây trong cơn sóng. Nàng vội từ chối: “Phu nhân ơi, ngài nói gì vậy, tiểu nữ không dám nhận…”
Minh Hoa Thường cho rằng phu nhân Thành Quốc Công đang khách sáo, không ngờ là Trình Tuần lại đứng dậy thật, hắn ta đi đến trước mặt Minh Hoa Thường rồi chắp tay: “Đa tạ nhị nương tử.”
Minh Hoa Thường giật mình, nàng vội đứng dậy đáp lễ: “Đại lang quân khách sáo rồi.”
Minh Hoa Chương ngồi ở phía đối diện, nhìn cái cảnh Minh Hoa Thường và Trình Tuần ngồi hai bên trái phải của phu nhân thế tử, bây giờ lại còn đứng dậy bái lạy nhau nữa, trông cứ như là cặp phu thê mới cưới tôn trọng nhau vậy. Ngón tay hắn bất giác nắm chặt lại thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay trắng lạnh cứ dần gồ lên, hiện rõ lên.
Nhưng, ở đây, ngoại trừ hắn ra thì những người khác đều thấy vui vẻ, đến cả Trấn Quốc Công cũng không hề ngăn cản.
Cơ thể Minh Hoa Chương giống như bị chia ra làm hai, máu nóng bốc hơi như dung nham, còn dòng suy nghĩ thì lại như dòng sông băng đã đông cứng lại, ép hắn phải bình tĩnh mà nhìn một màn trước mặt, không được phép bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Ngày nào nàng cũng ở bên cạnh hắn, dáng vẻ hoạt bát và khéo léo, nhưng hắn lại không biết là nàng và Trình Tuần từng gặp nhau vào lúc nào, thậm chí là không hề biết rằng nàng còn khuyên giải, gỡ bỏ khúc mắc giúp cho Trình Tuần nữa.
Nếu không phải là do Trình Tuần nói chuyện này với phu nhân Thành Quốc Công, thì tại sao bà ấy lại biết rõ như vậy được chứ? Cho nên, về lần ghé thăm nhà này, Trình Tuần cũng là người biết chuyện, thậm chí hắn ta còn là người thúc đẩy nữa. Hắn ta muốn làm gì đây? Muốn cầu hôn Minh Hoa Thường ư?
Thì ra, chỉ có một mình Minh Hoa Chương hắn là không biết gì hết sao?
Minh Hoa Thường xấu hổ đến mức chỉ muốn nổ tung ngay tại chỗ, thế nhưng, tất cả mọi người, từ tổ mẫu, đường tỷ muội cho đến nha hoàn, ai nấy đều dùng ánh mắt trêu chọc ranh mãnh để nhìn nàng. Minh Hoa Thường chỉ hận tại sao trên mặt đất không có khe hở nào để nàng chui xuống đó rồi biến mất ngay tại chỗ, thế nhưng mà, thế giới này vẫn không chịu buông tha cho nàng, Minh lão phu nhân cười nói: “Chỉ e là người trẻ tuổi các ngươi đã sớm không còn kiên nhẫn nghe người lớn bọn ta nói chuyện nữa rồi, thôi, không trói buộc các ngươi nữa. Đại nương, ngươi dẫn khách quý vào viện đi dạo đi, nhớ trông coi đám muội muội đấy.”
Câu nói đó đã đuổi Minh Hoa Thường và Minh Chước ra ngoài, rõ ràng là đang cố ý tạo không gian cho Minh Hoa Thường và Trình Tuần. Minh Dư ngầm hiểu dụng ý của tổ mẫu, nàng ta đứng dậy, thướt tha duyên dáng hành lễ: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Minh Hoa Thường điên cuồng hét lên trong lòng, nàng không hề thiếu kiên nhẫn một chút nào cả! Nhưng mà Minh Chước đã đứng dậy rồi, nàng ta liếc mắt nhìn nàng như thể là đang xem kịch vui, kéo nàng lên và nói: “Đi thôi, đại công thần.”
Minh Hoa Thường bị ép, bị kéo đi ra ngoài, trông Trình Tuần hơi mất tự nhiên, nhưng hắn ta vẫn hành lễ với đám người Trấn Quốc Công và Minh lão phu nhân, sau đó mới cúi đầu lui ra ngoài.
Sau khi Trình Tuần đi, Minh Hoa Chương – người đã lâu không lên tiếng – đột nhiên đứng dậy. Động tác này của hắn quá sức mạnh mẽ, giống như là một thanh kiếm đột ngột bị rút ra khỏi vỏ, như lưỡi dao xẹt qua không khí, vang tiếng “phần phật”. Trấn Quốc Công bị giật mình, ông kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn: “Nhị lang, con làm gì vậy?”
Nhưng ngay vào thời điểm này, vẻ mặt của Minh Hoa Chương vẫn kiêu ngạo lạnh lùng, hắn hơi khom lưng hành lễ với trưởng bối, còn giọng nói của hắn thì lại bình tĩnh đến lạ: “Con cũng đến vườn đi dạo.”
——————
Tác giả nói:
Minh Hoa Chương: Rõ ràng là Trình đại lang quân đến cảm tạ ta cơ mà, nhưng tại sao hắn ta lại chỉ đi dạo trong viện với muội muội cơ chứ? Ta cũng muốn đi.
Dáng ngồi của Minh Hoa Chương hết sức nghiêm túc, cổ tay hắn nâng lên giữa không trung, trên trang giấy dần hiện lên mấy cái tên. Lông của ngòi bút lướt qua giấy Tuyên, để lại mấy tiếng động nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy.
Mấy ngày qua Minh Hoa Chương vẫn luôn suy nghĩ, Ngụy Vương muốn giết Song Bích, cho nên ông ta đã mô phỏng lại vụ án chưa được giải quyết vào bốn năm trước, cố ý dẫn dụ Song Bích ra, nhưng, vì sao ông ta lại lựa chọn vụ án này? Sao ông ta lại biết được rằng, vụ án này gần như không có bằng chứng gì, quan phủ cũng không có đầu mối, cực kỳ dễ bắt chước?
Ai có thể tiếp xúc được với hồ sơ? Là ai cung cấp thông tin cho ông ta?
Rốt cuộc nội gián bán đứng bọn họ là ai?
Minh Hoa Chương nhìn danh sách hiện ra ngay dưới ngòi bút, ánh mắt hắn nặng nề, không nói lời nào. Hắn cân nhắc từng người một, đôi lúc còn đưa tay gạch bỏ đi một nét, dần dà, chỉ còn lại một nửa số người trên danh sách.
Hắn đang trầm tư thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Minh Hoa Chương cảnh giác, đốt đèn thiêu hủy tờ giấy ngay khi nghe thấy thanh âm ấy. Người hầu gõ cửa đi vào, nhìn thấy động tác cầm nắp đèn của Minh Hoa Chương thì kinh ngạc hỏi: “Lang quân, ngài vừa đốt đèn à?”
Minh Hoa Chương không trả lời, hắn đốt xong tàn tro thì cất chao đèn đi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người hầu chắp tay trước ngực và nói: “Nhị lang quân, có khách đến, lão phu nhân và Quốc Công gia mời ngài đến chính đường.”
Tháng Giêng, nhiều người viếng thăm chúc Tết, Minh Hoa Chương cũng đã quen với việc này rồi, hắn ôm tay áo đứng dậy, hỏi lại, mà có vẻ như hắn cũng không mấy bận tâm: “Là ai đến?”
“Trình gia phủ Thành Quốc Công. Thành Quốc Công và thế tử cũng tới cùng ạ.”
Minh Hoa Chương đi đến chính đường, lúc đi tới bậc thềm thì nghe thấy bên trong nói chuyện: “Lần này đa tạ Minh nhị lang quân, nếu không có hắn thì tên hung thủ sát hại Tư Nguyệt sẽ không sa lưới nhanh được như thế.”
Minh lão phu nhân nói: “Trình phu nhân khách sáo rồi, hắn đã là Thiếu doãn thì đây chính là chuyện nằm trong bổn phận của hắn.”
Nhưng vẻ mặt của cả nhà Thành Quốc Công lại rất trịnh trọng, phu nhân thế tử nói: “Lời ấy của lão phu nhân đã sai rồi. Nếu lần này không có Minh nhị lang quân truy tìm căn nguyên, nhìn rõ mọi việc, thì chỉ e là sẽ lại giống như bốn năm trước, cho hung thủ thật sự cơ hội chạy thoát. Gã Lư Độ này quá ranh ma, ban đầu bọn ta cũng cho rằng hung thủ là đạo tặc, không ngờ lại là gã. Vậy mà ta còn một lòng tin tưởng Phạm Dương Lư thị, đưa đại lang đến để gã dạy dỗ, thật sự là mắt ta đã bị mù rồi.”
Nói đến việc này, ai nấy trong phòng đều thổn thức. Minh nhị phu nhân phụ họa: “Đúng vậy, có ai ngờ rằng Lư tiến sĩ phong độ nhẹ nhàng, nhã nhặn lịch sự lại là hung thủ giết người đâu. Gã giết cha giết mẹ, quả thật nghe thấy mà rợn cả người.”
Bấy giờ người hầu đứng bên cạnh cửa chú ý thấy Minh Hoa Chương, vội nói: “Nhị lang quân đến rồi.”
Mọi người nghe thấy thì đều vội quay đầu nhìn sang, Minh Hoa Chương bước vào, đưa tay hành lễ với mọi người: “Bái kiến tổ mẫu, phụ thân, bái kiến Thành Quốc Công, phu nhân.”
Thành Quốc Công không nhúc nhích, nhưng thế tử và phu nhân thế tử đều đứng lên ngăn Minh Hoa Chương lại, nói: “Minh nhị lang quân, lần này đa tạ ngươi đã giải oan cho Tư Nguyệt, ngươi chính là ân nhân tại thế của phu thê ta. Xin nhận một lạy của bọn ta.”
Minh Hoa Chương vội vàng ngăn bà ấy lại: “Thế tử, phu nhân thế tử, không được đâu. Về công thì đây là chức vụ của ta, về tư thì các ngài là trưởng bối của ta, sao ta dám nhận lễ của các ngài cơ chứ?”
Trấn Quốc Công cũng nói: “Thế tử khách sáo quá, ngươi và ta làm thần cùng một triều, vốn dĩ phải giúp đỡ nhau mà. Mau ngồi đi.”
Hai bên đùn đẩy qua lại một phen, cuối cùng, họ lại ngồi xuống thêm một lần nữa. Người hầu đặt ghế bên cạnh Trấn Quốc Công, nhưng Minh Hoa Chương lại không qua đó, mà hắn đi đến ngồi bên cạnh Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường không ngờ là hắn lại đi đến đây, bởi vậy mà nàng dịch sang bên cạnh chậm nửa nhịp. Thật sự là hai người ngồi cùng một bàn như thế này rất chật chội, váy của Minh Hoa Thường bị hắn đè lên, nàng chỉ quan tâm xem nên kéo váy áo của mình ra như thế nào, nên cũng chẳng hiểu sao chủ đề của câu chuyện lại chuyển đến nàng rồi: “Nghe nói nhị nương tử cũng gặp phải Lư Độ, không chỉ có thế, suýt chút nữa còn bị gã ta hại, không sao chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường bỗng nghe thấy tên mình thì nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn phu nhân Thành Quốc Công, nàng ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời bà ấy: “Tạ phu nhân quan tâm, nhờ có huynh trưởng và Vũ Lâm quân tới kịp lúc nên ta không sao.”
Minh Hoa Thường đặt bản thân mình vào nguy hiểm, dụ dỗ Lư Độ gây án thêm một lần nữa, sau khi Lư Độ bị bắt, nàng không để lộ ra chuyện nàng chủ động tạo nên sự gặp gỡ “tình cờ” với Lư Độ, mà nàng đổ hết tất cả cho sự trùng hợp.
Phu nhân Thành Quốc Công đáp một tiếng rồi nói: “Không sao là được, lần này nhị nương tử bị kinh sợ, phải cố gắng tĩnh dưỡng.”
Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ, trước thái độ nhiệt tình của phu nhân Thành Quốc Công, nàng không yên lòng được, được quan tâm quá mà sinh ra lo sợ. Minh Hoa Chương nhíu mày, khi thấy Trình đại lang quân ngồi sau lưng thế tử, hắn chợt cảm thấy không thoải mái.
Sao hắn cứ cảm thấy, hình như người của Trình gia không mang mục đích gì không tốt lành khi đến đây thế nhỉ?
Phu nhân thế tử gọi Minh Hoa Thường đến bên cạnh mình, bà ấy kéo tay nàng, ngắm nàng kỹ một chút rồi nói: “Không xảy ra chuyện gì là được, lúc nghe nói ngươi cũng gặp phải Lư Độ, suýt chút nữa là ta đã bị dọa sợ chết khiếp, may mà chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi. Từ sớm ta đã cảm thấy ngươi và Tư Nguyệt rất giống nhau, nếu như nó cũng thông minh được như ngươi thì tốt biết mấy.”
Phu nhân thế tử nói xong thì không nhịn được mà cảm thấy rất đỗi bi thương, Trình Tuần tiến lên, khẽ nhắc nhở mẹ: “Mẫu thân, bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở phủ Trấn Quốc Công đó.”
Phu nhân thế tử vừa lau nước mắt, vừa tạ lỗi với mọi người vì sự thất thố ấy của mình. Minh Hoa Thường lặng lẽ thở dài, nàng khẽ trấn an phu nhân thế tử: “Phu nhân thế tử, không chừng ta có thể thoát được là nhờ có Tư Nguyệt ở trên trời phù hộ cho ta đó. Nàng ấy thông minh, lanh lợi và hiếu thuận, lại có ngài và phu nhân Quốc Công tích phúc cho nàng ấy nữa, thế nên, chắc chắn là đời sau nàng ấy sẽ luôn bình an mạnh khoẻ, cả đời suôn sẻ, vô ưu vô lo.”
Những lời này đã khiến cho nỗi thương tâm trong lòng phu nhân thế tử vơi đi đôi phần, bà ấy cũng biết người qua đời là ngọn đèn đã tắt, nào có kiếp sau? Nhưng khi thấy người thân bỏ mạng như thế, bà ấy tình nguyện tự lừa mình dối người. Phu nhân thế tử nhìn Minh Hoa Thường, càng nhìn thì lại càng thấy thích, không nhịn được mà hỏi Minh lão phu nhân ngay: “Nhị nương tử quả thật là trong sáng xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, không biết nhị nương tử đã đính hôn hay chưa?”
Bà ấy vừa nói ra câu nói này, thì ấn đường của Minh Hoa Chương giật mạnh lên, có một linh cảm khác thường chợt xuất hiện trong lòng hắn, thế là sắc mặt hắn cũng lạnh đi trông thấy.
Minh lão phu nhân và Trấn Quốc Công cũng hiểu ý, biểu cảm của Trấn Quốc Công có phần phức tạp, còn Minh lão phu nhân thì ngược lại, nếp nhăn ở khóe mắt của bà ta như thể là đã thả lỏng theo câu hỏi này vậy, bà ta thản nhiên nói: “Nó ấy à, bị phụ thân của nó chiều đến nỗi hư thân rồi, đã quen thói ngang bướng, lão thân vẫn còn muốn quản lý, dạy dỗ nó thêm một thời gian nữa, vẫn chưa đính hôn đâu.”
Phu nhân thế tử cũng nhận ra là câu hỏi mà bà ấy vừa hỏi quá sức thẳng thắn. Hôm nay, không chỉ vì muốn nói lời cảm tạ, mà cả nhà bọn họ đến phủ Trấn Quốc Công còn là vì muốn thăm dò để kết thân.
Phu nhân Thành Quốc Công tự nhận là mình cũng có ánh mắt nhìn người, bà chắc chắn Minh Hoa Chương là con rồng đang ẩn mình, chờ đến ngày thì chắc chắn là hắn có thể “cưỡi gió bay lên”, bà ấy rất muốn sớm ngày được kết thân với vị nhân tài này. Đáng tiếc là Trình Tư Nguyệt đã chết rồi, phủ Thành Quốc Công cũng không có cô nương nào khác thích hợp, chọn tới chọn lui, phu nhân Thành Quốc Công bèn để mắt tới Minh Hoa Thường.
Ngoài phố đều nói nhị nương tử Minh gia dốt nát, là đồ vô dụng, không có năng lực gì, nhưng bà ấy lại rất thích tiểu nương tử biết mình biết ta này. Bà ấy không thích mấy người có đầy khuyết điểm mà cứ được ca tụng là tài nữ, lúc nào mấy người ấy cũng mang vẻ kiêu ngạo, tài hoa thì chẳng thấy bao nhiêu nhưng cứ thích đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, tự cho là mình siêu phàm. Sống thì phải thực tế, biết mình biết ta như Minh Hoa Thường, trông thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra nàng lại như nước, dù là hoàn cảnh khốn khó cỡ nào thì nàng vẫn có thể chống đỡ được.
Đại lang quân nhà bọn họ thì lại đọc sách thánh hiền đến nỗi trở nên hơi ngốc nghếch, đoan chính có thừa nhưng không đủ linh hoạt, nếu như có nàng đến hỗ trợ Trình Tuần, thì chắc chắn là sau này hắn ta có thể làm rạng danh tộc Trình thị.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vốn dĩ hôm nay phu nhân Thành Quốc Công chỉ muốn đến thăm dò ý Minh gia thôi, nhưng con dâu bà ấy thì hay rồi, cứ thế mà nói rõ ra luôn. Có điều, như vậy thì cũng tốt, phu nhân Thành Quốc Công không vòng vo nữa, nói một cách nhanh gọn: “Sao có thể nói là do nhị nương tử ngang bướng cơ chứ? Nếu như nàng ấy được sinh ra trong nhà chúng ta, chắc chắn là lão thân sẽ nâng niu nàng như châu như bảo. Nhị nương tử không chỉ giải oan cho Tư Nguyệt, mà còn khuyên giải đại lang nữa, nàng ấy chính là ân nhân của Trình gia chúng ta đó. Đại lang, còn không mau cảm ơn nhị nương tử đi.”
Lời nói của phu nhân Thành Quốc Công giống như thủy triều vậy, từng đợt nối liền nhau, mạnh mẽ dồn dập kéo tới, Minh Hoa Thường còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị vây trong cơn sóng. Nàng vội từ chối: “Phu nhân ơi, ngài nói gì vậy, tiểu nữ không dám nhận…”
Minh Hoa Thường cho rằng phu nhân Thành Quốc Công đang khách sáo, không ngờ là Trình Tuần lại đứng dậy thật, hắn ta đi đến trước mặt Minh Hoa Thường rồi chắp tay: “Đa tạ nhị nương tử.”
Minh Hoa Thường giật mình, nàng vội đứng dậy đáp lễ: “Đại lang quân khách sáo rồi.”
Minh Hoa Chương ngồi ở phía đối diện, nhìn cái cảnh Minh Hoa Thường và Trình Tuần ngồi hai bên trái phải của phu nhân thế tử, bây giờ lại còn đứng dậy bái lạy nhau nữa, trông cứ như là cặp phu thê mới cưới tôn trọng nhau vậy. Ngón tay hắn bất giác nắm chặt lại thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay trắng lạnh cứ dần gồ lên, hiện rõ lên.
Nhưng, ở đây, ngoại trừ hắn ra thì những người khác đều thấy vui vẻ, đến cả Trấn Quốc Công cũng không hề ngăn cản.
Cơ thể Minh Hoa Chương giống như bị chia ra làm hai, máu nóng bốc hơi như dung nham, còn dòng suy nghĩ thì lại như dòng sông băng đã đông cứng lại, ép hắn phải bình tĩnh mà nhìn một màn trước mặt, không được phép bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
Ngày nào nàng cũng ở bên cạnh hắn, dáng vẻ hoạt bát và khéo léo, nhưng hắn lại không biết là nàng và Trình Tuần từng gặp nhau vào lúc nào, thậm chí là không hề biết rằng nàng còn khuyên giải, gỡ bỏ khúc mắc giúp cho Trình Tuần nữa.
Nếu không phải là do Trình Tuần nói chuyện này với phu nhân Thành Quốc Công, thì tại sao bà ấy lại biết rõ như vậy được chứ? Cho nên, về lần ghé thăm nhà này, Trình Tuần cũng là người biết chuyện, thậm chí hắn ta còn là người thúc đẩy nữa. Hắn ta muốn làm gì đây? Muốn cầu hôn Minh Hoa Thường ư?
Thì ra, chỉ có một mình Minh Hoa Chương hắn là không biết gì hết sao?
Minh Hoa Thường xấu hổ đến mức chỉ muốn nổ tung ngay tại chỗ, thế nhưng, tất cả mọi người, từ tổ mẫu, đường tỷ muội cho đến nha hoàn, ai nấy đều dùng ánh mắt trêu chọc ranh mãnh để nhìn nàng. Minh Hoa Thường chỉ hận tại sao trên mặt đất không có khe hở nào để nàng chui xuống đó rồi biến mất ngay tại chỗ, thế nhưng mà, thế giới này vẫn không chịu buông tha cho nàng, Minh lão phu nhân cười nói: “Chỉ e là người trẻ tuổi các ngươi đã sớm không còn kiên nhẫn nghe người lớn bọn ta nói chuyện nữa rồi, thôi, không trói buộc các ngươi nữa. Đại nương, ngươi dẫn khách quý vào viện đi dạo đi, nhớ trông coi đám muội muội đấy.”
Câu nói đó đã đuổi Minh Hoa Thường và Minh Chước ra ngoài, rõ ràng là đang cố ý tạo không gian cho Minh Hoa Thường và Trình Tuần. Minh Dư ngầm hiểu dụng ý của tổ mẫu, nàng ta đứng dậy, thướt tha duyên dáng hành lễ: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Minh Hoa Thường điên cuồng hét lên trong lòng, nàng không hề thiếu kiên nhẫn một chút nào cả! Nhưng mà Minh Chước đã đứng dậy rồi, nàng ta liếc mắt nhìn nàng như thể là đang xem kịch vui, kéo nàng lên và nói: “Đi thôi, đại công thần.”
Minh Hoa Thường bị ép, bị kéo đi ra ngoài, trông Trình Tuần hơi mất tự nhiên, nhưng hắn ta vẫn hành lễ với đám người Trấn Quốc Công và Minh lão phu nhân, sau đó mới cúi đầu lui ra ngoài.
Sau khi Trình Tuần đi, Minh Hoa Chương – người đã lâu không lên tiếng – đột nhiên đứng dậy. Động tác này của hắn quá sức mạnh mẽ, giống như là một thanh kiếm đột ngột bị rút ra khỏi vỏ, như lưỡi dao xẹt qua không khí, vang tiếng “phần phật”. Trấn Quốc Công bị giật mình, ông kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn: “Nhị lang, con làm gì vậy?”
Nhưng ngay vào thời điểm này, vẻ mặt của Minh Hoa Chương vẫn kiêu ngạo lạnh lùng, hắn hơi khom lưng hành lễ với trưởng bối, còn giọng nói của hắn thì lại bình tĩnh đến lạ: “Con cũng đến vườn đi dạo.”
——————
Tác giả nói:
Minh Hoa Chương: Rõ ràng là Trình đại lang quân đến cảm tạ ta cơ mà, nhưng tại sao hắn ta lại chỉ đi dạo trong viện với muội muội cơ chứ? Ta cũng muốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.