Chương 63: Lời nói trong đêm
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
28/03/2024
Tất cả mọi người rất buồn ngủ, Giang đại thế tử bỗng bực bội chịu không nổi, muốn thêm phòng. Tất nhiên là tú bà phải nghe theo, nhanh chóng thu dọn Hoa Đôi Cẩm Uyển, cung kính mời tỳ nữ của Giang thế tử qua ở.
Yêu cầu của Minh Hoa Chương nghe rất có lý, rất chính nghĩa và đầy “khí thế”, không có ai dám làm chậm quá trình phá án, Minh Hoa Thường ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc rồi đi về phía Đông theo tú bà.
Tú bà cố gắng gượng trước cơn buồn ngủ, bà ta đẩy cửa ra cho Minh Hoa Thường, rất ân cần mà nói: “Ngài xem, ngày nào nô gia cũng dọn dẹp bao sương vô cùng sạch sẽ. Ban nãy nô gia đã cho người thay lại giường chiếu, cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho ngài. Đại nhân, ngài xem, còn gì khiến ngài không hài lòng không?”
Tú bà cũng biết phòng sát vách từng là nơi có người chết, bà ta sợ Minh Hoa Thường kén chọn nên đã bày ra thái độ nịnh nọt này. Minh Hoa Thường ra vẻ bắt bẻ, như thể là muốn xem xét thêm và tạm chấp nhận, nàng nói: “Trước tiên thì cứ như vậy đi. Ta ngủ không sâu, ghét nhất là khi có ai đó đánh thức ta, ngày mai, nếu ta chưa ra ngoài thì không cho phép các ngươi đến trước cửa phòng ta quấy rầy ta.”
Tất nhiên là tú bà sẽ đồng ý hết tất cả rồi. Bà ta sắp xếp đâu vào đấy cho vị “tiểu tổ tông” này xong thì vừa ngáp vừa cáo lui, vội đi về ngủ bù.
Mãi cho đến khi tú bà đã khuất bóng, Minh Hoa Thường nhanh chóng ghé sát vào tường, bắt đầu gõ gõ như là một tên trộm. Nàng đang kiểm tra xem nơi đây có che giấu “căn phòng bí mật” hay là có vết nứt nào không. Nàng xem xét hết một lượt từ trong ra ngoài, say khi chắc chắn không có ai đang theo dõi mình thì mới yên tâm, sau đó, nàng ra sau bức bình phong để tắm gội.
Nàng không biết Minh Hoa Chương sẽ đến lúc nào, vậy nên nàng không dám tắm quá lâu, chỉ tắm một lát rồi lau tóc và đi ra ngoài.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm lau tóc. Nhờ có tấm gương đồng phản chiếu, nàng thấy được màu giường chiếu màu son, động tác lau tóc của nàng dần chậm lại, nhìn một vòng xung quanh, thấy khó mà lý giải được những gì đang xảy ra ngay lúc này.
Vì sao nàng lại có cảm giác giống như là mình đang ngồi trong phòng tân hôn chờ Minh Hoa Chương thế nhỉ?
Minh Hoa Thường hoảng sợ trước ý nghĩa này của mình, nàng vội vã đuổi ý nghĩ xấu xa này ra khỏi đầu, cố ép mình nghĩ tới người chết sát vách.
Minh Hoa Chương chỉ coi nàng là muội muội, hắn chỉ đang lo lắng muội muội ở với nam nhân khác một đêm, lại lo lắng muội muội mình sợ tối, sợ người chết, nên hắn mới ở cùng với nàng thôi. Vậy mà nàng lại có ý nghĩ này với huynh trưởng, đúng là hèn hạ và đáng ghê tởm quá.
Minh Hoa Thường đang thất thần, bỗng, nàng nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cửa sổ, có một cơn gió mát lùa vào cổ họng nàng. Minh Hoa Thường rùng mình một cái, cuống quýt đứng lên.
Có người đáp xuống đất một cách vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, rồi người đó quay người lại và khép cửa sổ vào. Minh Hoa Thường thấy bóng lưng cao lớn thì vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Nhị huynh, là huynh à.”
Minh Hoa Chương cài chốt cửa sổ lại, cẩn thận kiểm tra tất cả các chốt của cửa sổ, xong xuôi hết rồi thì bấy giờ hắn mới nói: “Muộn rồi, muội…”
Hắn quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ của Minh Hoa Thường lúc bấy giờ thì giật mình, mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Muội… muội vừa tắm gội à?”
Minh Hoa Thường ôm cái khăn ẩm ướt trong tay, ngoan ngoãn gật đầu. Có vẻ như Minh Hoa Chương còn mất tự nhiên hơn cả ban nãy nữa, hắn nắm tay lại thành quyền, đặt bên môi mà ho nhẹ một tiếng, ngón tay cứng đờ, hỏi nàng: “Đây là thanh lâu, còn chẳng biết thứ bên ngoài là người hay là quỷ nữa, sao muội lại dám tắm ở nơi này hả?”
Minh Hoa Thường nghiêm túc giải thích: “Trước khi tắm muội đã kiểm tra, trong phòng không có lỗ hở. Hơn nữa, lúc muội tắm, muội có dùng bình phong rào bên ngoài thùng tắm, treo y phục và ga giường ở bên trên, đích thân muội đã xem thử rồi, sau khi muội chắc chắn là sẽ không thấy được gì thì muội mới cởi y phục ra.”
Minh Hoa Thường nghiêm túc chứng minh điều đó cho Minh Hoa Chương thấy. Trước khi tắm rửa, nàng đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi, Minh Hoa Chương nghe xong thì lại càng lúng túng hơn.
Chi tiết cởi y phục này thì không cần miêu tả tường tận như vậy đâu. Minh Hoa Chương bỗng nhận ra là mình đang nhìn chằm chằm vào bức bình phong, đầu óc của hắn như đang phác hoạ lại cái cảnh nàng tắm rửa sau bức bình phong.
Minh Hoa Thường không hề mở cửa sổ, hơi nước mờ mịt như vẫn còn đọng lại trong phòng, trong không khí có hương thơm thoang thoảng. Người Minh Hoa Chương cứng đờ, hắn dời mắt đi nơi khác. Chợt, hắn để ý thấy có một bộ y phục đã gấp gọn đang được đặt trên chiếc ghế tròn, một cây lược gỗ trước bàn trang điểm, trên răng lược còn dính vài sợi tóc, trên tấm đệm trên giường có vài nếp nhăn. Rõ ràng là không gian trong bao sương không hề nhỏ, vậy mà nơi nào cũng có dấu vết của nàng cả.
Minh Hoa Chương lại mặc niệm trong lòng mình rằng, bọn họ là huynh muội. Sau khi nghe thấy yêu cầu vô lý đó của hắn, nàng chẳng nói gì cả mà cứ thế đi theo hắn, không hề băn khoăn lo nghĩ gì, chỉ một lòng tin tưởng vào huynh trưởng của mình, hắn không thể phụ lại lòng tin của nàng.
Minh Hoa Chương lẩm nhẩm trong lòng ba lần, hắn thấy lòng mình đã dần bình tĩnh trở lại, rồi hắn nói: “Muội đã đi lại cả ngày rồi, có lẽ cơ thể muội cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, mau ngủ đi.”
Ngày hôm nay của Minh Hoa Thường vô cùng phong phú, sáng sớm nàng vẫn còn ở trong núi Chung Nam chạy bộ và bắn tên, giữa trưa thì cưỡi ngựa rời núi, buổi chiều gặp gỡ mật thám ở thành Trường An, sau đó là chạy thẳng tới Thiên Hương các chọn lựa hoa khôi, dò hỏi, điều tra vụ án. Bận rộn mãi cho tới tận lúc này, đúng là nàng mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng Minh Hoa Thường do dự: “Nhị huynh, chẳng phải tối nay chúng ta cần “ôm cây đợi thỏ” à?”
“Ta theo dõi là được rồi, muội yên tâm ngủ đi.”
“Sao muội có thể làm vậy được chứ?” Minh Hoa Thường lên tiếng bác bỏ: “Muội đi cùng huynh.”
“Không cần.” Minh Hoa Chương thấy lọn tóc nàng không ngừng chảy nước thì thở dài một hơi. Hắn cầm miếng vải bông sạch sẽ bên cạnh lên, để nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi nhẹ nhàng lau tóc cho nàng: “Cho đến tận bây giờ, giá trị của muội không nằm ở vũ lực, chuyện vặt vãnh như là theo dõi này không cần tới muội đâu. Muội cứ yên tâm ngủ ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, có vậy thì ngày mai mới có đủ sức tìm kiếm hung thủ được. Nếu như tối nay không bắt được hung thủ thì ngày mai phải nghĩ cách đột nhập vào hiện trường, đến khi đó mới là lúc cần muội phải động não.”
Tâm trạng Minh Hoa Thường từ từ bình ổn hơn, nàng nói: “Muội giúp huynh canh tới nửa đêm, huynh cũng đã bận rộn cả ngày trời rồi, chuyện gì cũng dồn lên người huynh như thế là không được.”
“Không cần, ta không mệt.”
“Nhị huynh cũng là cơ thể có máu thịt, sao lại không biết mệt cho được?” Minh Hoa Thường nói: “Ở bên ngoài muội là tỳ nữ của Giang Lăng, ngày mai muội vẫn có cơ hội lười biếng ngủ bù, huynh thì không được. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Minh Hoa Thường tự quyết định như thế, Minh Hoa Chương nhẹ nhàng giữ lọn tóc của nàng, không nói là được hay không. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Minh Hoa Thường không nhịn được mà ngước mắt lên, nhìn người đang đứng phía sau mình qua tấm gương đồng.
Vóc dáng hắn cao lớn, tấm gương này không thể phản chiếu được hết toàn thân hắn, chỉ có thể nhìn thấy bả vai rộng lớn vững vàng của hắn và cái cổ đã bị bôi phấn màu tối mà thôi. Dù vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của hắn. Có một vài người, chỉ cần nhìn dáng người, khung xương và khí chất thôi là đã đủ để xếp họ vào hàng “mỹ nhân” rồi.
Ngón tay hắn miết miếng vải bông, chầm chậm vò lọn tóc của nàng, khớp ngón tay nổi lên rõ ràng trông rất đẹp và rất mạnh mẽ, chỉ nhìn thôi thì cũng là một kiểu “thưởng thức nghệ thuật” rồi. Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, huynh mệt lắm à?”
“Hả?” Minh Hoa Chương run lên, nhận ra nàng đang hỏi lớp ngụy trang trên mặt: “Không mệt.”
Nhưng mà, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút thôi là biết ngay, trên mặt có dán mấy đồ vật ấy, dù có ra sao thì cũng không thể thoải mái nổi. Minh Hoa Thường nói: “Có cần tháo xuống, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai lại hóa trang tiếp không?”
“Không cần, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì đó, chỉ e là sẽ không kịp.”
“Có Giang Lăng ở đây, bảo hắn ta ra mặt là được mà.” Minh Hoa Thường kiên trì nói tiếp: “Phấn ở chỗ này của huynh cũng trôi đi rồi, hay là cứ tháo ra đi, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai vẽ lại.”
Minh Hoa Chương nhíu mày: “Ở đâu?”
Minh Hoa Thường quay người, chỉ vào chỗ xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện dưới cổ áo hắn. Minh Hoa Chương nhìn vào gương, quả đúng là thế, vốn dĩ lúc đầu hắn có bôi phấn ở nơi này, nhưng cổ áo ma sát làm chỗ phấn ấy phai đi kha khá rồi.
Nếu đã phải vẽ lại, thì vẽ lại một chỗ hay vẽ lại toàn bộ chẳng khác gì nhau cả. Minh Hoa Chương thở dài, hỏi: “Ở đây có nước không?”
“Có.” Minh Hoa Thường trả lời hắn ngay: “Tú bà có mang dư một thùng nước tắm tới đây, muội chưa dùng, muội đi lấy cho huynh.”
Bấy giờ, Minh Hoa Chương còn chưa kịp ngăn Minh Hoa Thường lại mà nàng đã hoạt bát chạy đi xa mất rồi. Minh Hoa Chương vẫn còn đang giữ nguyên tư thế muốn giơ tay lên, đầu ngón tay hắn co lại, cuối cùng, hắn đành từ bỏ ý định, thu bàn tay lại và khẽ nói: “Không cần phải phiền phức như vậy.”
Tóc Minh Hoa Thường vẫn còn hơi ẩm, nàng tùy ý xõa chúng ra sau lưng, nàng đang bưng chậu nước tới một cách đầy khó nhọc. Minh Hoa Chương đã gỡ lớp da giả trên mặt xuống, hắn ngâm chúng ở trong nước.
Minh Hoa Thường thấy mà sững sờ, khua tay múa chân: “Chỗ này phình ra một chút, còn chỗ này thì trở nên rộng hơn. Rõ ràng là không thay đổi gì nhiều, nhưng hóa ra lại hoàn toàn khác biệt.”
Có nghìn người thì sẽ có cả nghìn khuôn mặt khác nhau, nhưng khi cần nhận diện khuôn mặt thì chỉ cần để ý đến mấy bộ phận như thế thôi. Việc chỉnh sửa mũi, xương gò má và cằm cũng đã đủ để thay đổi gương mặt của một người rồi. May mắn thay, tỷ lệ xương của Minh Hoa Chương rất đẹp, đủ để hắn dễ dàng “hóa trang” theo ý muốn.
Gỡ từng bộ phận giả trên mặt xuống, cuối cùng thì cái vị được mệnh danh là “ngọc thụ của Đông Đô” mà nàng rất quen thuộc cũng đã xuất hiện ở trước mắt nàng rồi. Không cần Minh Hoa Chương phải nói gì, Minh Hoa Thường đã chủ động lấy khăn nóng ra, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng lau đi chỗ phấn màu đen trên gương mặt hắn.
Ban đầu Minh Hoa Chương muốn tự làm, nhưng nghĩ lại thì thấy Minh Hoa Thường có thể nhìn kỹ hơn, thế nên hắn cứ để mặc cho nàng lau.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Minh Hoa Thường cầm khăn tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ nào là chỗ đó như “ngọc lộ ra sau lớp đá” vậy. Vì lớp vỏ thô ráp xấu xí sẽ “bong ra”, phần ngọc tuấn tú trắng muốt bên trong lộ ra bên ngoài. Minh Hoa Thường vắt khăn, lau đi hàng lông mày màu nâu dày quá mức, làm cho dáng lông mày thanh mảnh rõ nét dần hiện ra.
Sự đối lập giữa trước và sau quá rõ ràng, Minh Hoa Thường chưa bao giờ nhìn thẳng vào Minh Hoa Chương như thế này cả, thế nên, đến tận thời khắc này nàng mới thật sự “lĩnh hội” được hết vẻ đẹp tuấn tú và làn da hoàn hảo của huynh trưởng nhà nàng. Minh Hoa Thường nhìn gương mặt còn vương giọt nước, nàng nói ra lời nói đến từ tận đáy lòng: “Nhị huynh, huynh thật là đẹp.”
Vốn dĩ Minh Hoa Chương đang nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu ra để nàng xử lý những thứ có trên mặt mình. Nghe vậy, mí mắt hắn hé mở ra, trong nháy mắt, như có ánh sáng xuyên qua bầu trời, như mây tan trăng sáng, và sắc nước như được phản chiếu lại trong đôi mắt hắn.
Minh Hoa Chương buồn cười lườm nàng một cái, có vẻ như hắn chẳng thèm để ý, chỉ nói: “Vẻ ngoài mà thôi.”
Minh Hoa Thường ngẩn người ra, Minh Hoa Chương thấy thế thì tưởng rằng nàng mệt mỏi, hắn bèn nhận lấy cái khăn trong tay nàng mà tự lau cổ mình. Động tác của Minh Hoa Chương rất nhanh, không thể tránh khỏi việc làm ướt cổ áo, Minh Hoa Thường trông thấy một phần cổ mảnh khảnh cùng với những giọt nước sắp trượt sâu xuống dưới, nàng xấu hổ đến nỗi không thể nhìn thẳng vào hắn, thế là nàng đành lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.
Đầu óc Minh Hoa Thường ong ong lên, cảm giác toàn thân mình đều rối bời. Nàng hoang mang xoắn ngón tay, nói: “Nhị huynh, sao huynh vào được từ cửa sổ vậy?”
Thật ra đây là một câu hỏi nhảm, Minh Hoa Chương đang cải trang thành tạp dịch của Thiên Hương các, chẳng lẽ hắn có thể hiên ngang vào phòng từ cửa lớn ư? Minh Hoa Thường hỏi xong thì thấy hối hận lắm, chẳng qua là, nàng cảm thấy không thể để bầu không khí giữa họ trở nên quá yên tĩnh nên mới nói bừa một câu, kết quả của việc không động não là hỏi ra một câu rất ngu ngốc.
Minh Hoa Thường chỉ hận sao mình không thể cắn lưỡi của chính mình đi luôn đi, vốn dĩ nàng đã không có ưu điểm gì rồi, còn bây giờ thì hay rồi, có phải là bây giờ hắn đang cảm thấy nàng rất ngu ngốc không?
Suy nghĩ của Minh Hoa Chương lại khác biệt hoàn toàn, hắn thấy mình rất cần phải đưa ra lời giải thích cho hành động nhảy qua cửa sổ, tiến vào phòng ngủ của nữ tử trong đêm khuya. Minh Hoa Chương nói: “Tạ Tế Xuyên theo dõi ở bên ngoài, ta muốn thử tiến vào bằng cửa sổ để xem liệu có thể tránh được ánh nhìn của người ngoài hành lang hay không, thế nên ta mới thử vào bằng cách này. Là do ta chưa cân nhắc kỹ lưỡng.”
Minh Hoa Thường vội xua tay: “Không sao, huynh muội một nhà cả mà, tính toán chuyện này làm gì.”
Bây giờ lôi chuyện “huynh muội” ra để nói chẳng khác nào là đang cố ý xác minh một chuyện gì đó. Minh Hoa Thường chột dạ dời ánh mắt đi, còn ánh mắt của Minh Hoa Chương lại lặng lẽ nhìn vào chậu rửa.
Họ chỉ còn nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng, bầu không khí giữa họ còn kỳ lạ hơn cả ban nãy nữa. Minh Hoa Chương cảm thấy, trong thời khắc này, hắn không thể không nói gì, bèn nói: “Suýt nữa thì ta quên mắt, hắn vẫn còn ở bên ngoài. Nhị nương, còi của muội còn ở đây không?”
Minh Hoa Thường không rõ lắm, nhưng vẫn lấy một cái còi từ trong cổ áo ra: “Đây ạ.”
“Vừa hay kiểm tra muội luôn.” Minh Hoa Chương nói: “Muội thổi mật hiệu, hỏi xem ban nãy hắn ta có nhìn thấy ta hay không đi.”
Minh Hoa Thường nhớ lại những từ nào tượng trưng cho chuỗi dài ngắn nào, sau đó, nàng thổi ra một đoạn mật ngữ không liền mạch.
Rất nhanh sau đó, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim đỗ quyên. Minh Hoa Thường nghiêng tai, khi nàng vẫn còn đang cố gắng phân biệt âm dài, âm ngắn từ âm thanh đó, thì Minh Hoa Chương đã cười nhẹ một cái. “Rào” một tiếng, hắn vắt khăn.
Giọt nước chảy trên ngón tay dài cân xứng của hắn, chỉ là một động tác vắt khăn vô cùng đơn giản nhưng khi hắn làm thì lại rất đẹp mắt. Minh Hoa Chương nói: “Ta biết ngay là không được rồi mà. Xem ra, trọng tâm của vấn đề vẫn là chuyện hung thủ đã qua mắt được hơn cả chục người, lặng lẽ tiến vào mật thất như thế nào.”
Minh Hoa Thường đưa ra phán đoán trong mơ hồ, nàng nhận ra Tạ Tế Xuyên muốn nói là “Chẳng rõ tí nào, có mù mới không nhìn thấy”. Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng chim hót véo von: “Ngươi giỏi thật, lâu vậy rồi mà còn không ra, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi cơ.”
Minh Hoa Chương mở khăn ra rồi cẩn thận móc nó lên kệ, nói với Minh Hoa Thường: “Nói cho hắn ta biết, dù sao thì ta cũng sống lâu hơn hắn ta, bảo hắn ta quan tâm bản thân mình nhiều vào.”
Minh Hoa Thường gật đầu ngắc ngứ thổi ra ngoài, một lát sau, tiếng chim đỗ quyên quen thuộc lại vang lên: “Muội muội, mặc kệ hắn ta đi, bảo hắn tự mà nói. Cũng chỉ có mỗi mình hắn mới làm ra cái chuyện như là để tiểu nương tử đáng yêu ngủ ở phòng bên cạnh phòng có ma thôi.”
Lần này, không cần phải nhờ Minh Hoa Thường làm giúp nữa, Minh Hoa Chương đã cầm còi của mình lên. Tiếng chim đỗ quyên vốn buồn não nề, vậy mà hắn cũng thổi ra được thanh âm lạnh lùng tuyệt tình: “Cút, tìm một chỗ theo dõi cửa sổ lầu hai, có muốn ngủ thì cũng đừng về nữa.”
Ngoài cửa sổ, qua một hồi lâu mà cũng không có hồi âm, Minh Hoa Thường nằm nhoài lên bệ cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Phường Bình Khang vẫn xa hoa truỵ lạc như thế, người ta ca múa mừng cảnh thái bình, không ai thèm để ý đến tiếng chim hót réo rắt này. Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, Tạ huynh đi đâu vậy?”
“Mặc kệ hắn ta đi, hắn ta sẽ không để bản thân chịu khổ đâu.”
Dưới ánh đèn, Minh Hoa Chương tuấn tú đến kinh người, là một thiếu niên lang nhẹ nhàng như ngọc, nhưng động tác thu dọn chậu nước của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn. Những chuyện tầm thường này chẳng hề làm tổn hại đến khí chất của hắn, mà ngược lại, nó còn phủ lên hắn một vầng sáng hiền hòa nữa.
Là vì sao xa cuối chân trời, cũng là khói lửa nhân gian gần trong gang tấc. Là trăng sáng trong trẻo, cũng là trụ cột chống đỡ tất cả.
Trong lúc Minh Hoa Thường thất thần, Minh Hoa Chương đã cất chậu nước, lau sạch nước đọng trên mặt bàn, kéo bức bình phong ở trước giường lại, tiện thể, hắn còn trải phẳng giường. Hắn sờ vào tóc của nàng và nói: “Sắp xong rồi, mau đi ngủ đi, những chuyện còn lại thì muội không cần phải quan tâm đến nữa.”
Minh Hoa Thường do dự: “Muội theo dõi cùng với huynh…”
“Không cần.” Minh Hoa Chương quay đầu lại nhìn nàng, ánh sáng trong ánh mắt như dải ngân hà đang lao đi rất nhanh, trong trẻo nhưng cũng mạnh mẽ và dịu dàng: “Ngủ đi. Lúc nào muội cũng giữ được trạng thái tốt nhất thì đó mới là sự hỗ trợ lớn nhất dành cho ta.”
Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng “chịu thua” trước lời nói này, nàng để Minh Hoa Chương đắp chăn vào kéo màn vào cho mình. Bức bình phong được khép lại, ánh sáng trở nên mờ ảo ngay khắc ấy, cách một tấm rèm lụa, bóng lưng của hắn rõ nét, phóng khoáng và rắn rỏi như tuyết như tùng, như thể là sẽ mãi mãi không bao giờ gãy vì gió lạnh mưa rào.
“Phù” một tiếng, nến vụt tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ yếu ớt le lói sáng ở góc tường. Minh Hoa Thường vùi mặt vào trong chăn, lí nhí nói: “A huynh, huynh ngủ ngon.”
Trong phòng yên tĩnh tới nỗi như có thể nghe thấy tiếng ánh trăng trôi giạt, một lát sau, trong bóng tối truyền tới một tiếng nói nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
Giờ đây, bên kia Thiên Hương các, Giang Lăng dán lỗ tai lên trên khung cửa, cả khuôn mặt bị đè đến nỗi biến dạng. Hắn ta nghe xong thì thấy vô cùng khó hiểu trong cả một lúc lâu: “Bọn họ đang làm gì vậy? Đang tán tỉnh ve vãn nhau đó à?”
“Suỵt!” Nhậm Dao phẫn nộ trừng Giang Lăng, nàng ấy chờ rất lâu mà không thấy tiếng chim hót nữa, bấy giờ mới bán tín bán nghi hỏi hắn ta: “Có khi nào bọn họ đang truyền tin tức quan trọng không?”
Môi Giang Lăng giật giật, muốn nói rồi lại thôi. Tuy hắn ta học mật hiệu không giỏi lắm, nhưng ít nhiều gì thì vẫn có thể nghe ra được từ “cút”. Cái từ này cũng được xem là tin tức quan trọng ư?
Giang Lăng nhìn Nhậm Dao nghiêm túc ghi nhớ mật hiệu ngắn dài, hắn ta đành từ bỏ chủ đề này. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Giang Lăng gãi gãi đầu, hắn ta thấy hơi lúng túng.
Lúc ba người thì chẳng thấy gì, nhưng bây giờ Minh Hoa Thường đi rồi, Giang Lăng mới nhận ra là, một nam một nữ ở chung một phòng kỳ quặc đến nhường nào. Nhậm Dao vẫn còn ghi nhớ mật hiệu ban nãy, Giang Lăng thì đang lúng túng thật, đến độ không thể chịu đựng nổi, ho một tiếng, nói: “Hay là, chúng ta bàn bạc xem nên gác đêm như thế nào nhé?”
Thật ra thì Nhậm Dao cũng không có gì để ghi nhớ cả, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên huýt gió, huýt sáo rất nhanh, có nhiều chỗ nàng ấy chưa nghe rõ mà họ đã lướt qua rồi. Giang Lăng chủ động phá vỡ sự lúng túng này, Nhậm Dao thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được rồi, ngươi gác trước nửa đêm, ta gác nửa đêm về sáng cho.”
Giang Lăng nhíu mày, chậm chạp nói: “Dù ta không có bản lĩnh đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không đến nỗi để cho một nữ nhân ra mặt làm thay cho ta. Ta gác từ nửa đêm về sáng cho.”
Gác nửa đêm về sáng vất vả hơn trước nửa đêm nhiều, Nhậm Dao thản nhiên “hừ” một tiếng, nàng ấy nói: “Không cần, ta mạnh mẽ hơn nam nhân, còn mạnh mẽ hơn ngươi nhiều. Kẻ mạnh nhận thêm nhiệm vụ là chuyện hiển nhiên.”
Giang Lăng im lặng một lát, cũng không vội đi ngủ. Hắn ta vòng chân lại, ngồi xuống dưới đất, nhìn Nhậm Dao với vẻ hứng thú: “Vì sao ngươi luôn gồng mình lên vậy? Sao cứ phải so cao thấp trong mọi chuyện thế?”
Nhậm Dao châm chọc: “Nếu không thì sao, chẳng lẽ lại giống như ngươi à?”
So với Nhậm Dao, Giang Lăng vô cùng thoải mái. Giang Lăng rung rung chân, nói: “Ngươi nói như vậy cũng không sai. Nhưng ít nhất là ta đang sống vui vẻ lắm, ta thấy rất lạ, ngươi thấy vui vẻ khi làm như thế thật à?”
Vui vẻ? Nhậm Dao chợt hoảng hốt, sau khi hoàn hồn lại thì nàng ấy cười tự giễu: “Giang đại thế tử à, ngoại trừ loại thiếu gia được nuông chiều đến nỗi không thể thấy được những khó khăn ở nơi nhân thế như ngươi ra, thì trên đời này, có bao nhiêu người có thể sống để vui vẻ được đây? Được sống đã là điều không tệ rồi, vui vẻ chỉ là trò chơi của người phú quý nhàn rỗi thôi.”
Giang Lăng chống cằm, nói: “Ta không đồng ý với lời nói này của ngươi. Chúng ta không thể thay đổi được xuất thân của mình, không thể thay đổi cha mẹ, cũng không thể thay đổi những người sẽ ở bên cạnh ngươi, nếu cứ canh cánh những thứ này trong lòng, vậy thì cả đời này, lúc nào ngươi cũng sẽ phải sống dưới bóng ma; nhưng nếu ngươi thay đổi thái độ với cuộc sống này, thì ngươi sẽ phát hiện ra rằng, thật ra những thứ này cũng không phải là thủ phạm hại ngươi không hạnh phúc. Trên đời này, chẳng có cuộc sống của ai là dễ dàng, nếu như thế giới đã gian khổ rồi, vậy thì vì sao ngươi không để mình sung sướng một chút đi?”
Nhậm Dao hừ nhẹ, chẳng thèm quan tâm tới hắn ta: “Ngươi nói được như vậy là vì ngươi chưa từng trải qua những vất vả của nhân thế. Ngươi có biết cảm giác của người nỗ lực mười năm nhưng lại không bằng một câu của người khác không? Ngươi có biết cảm giác rõ ràng là ngươi đang ở trong nhà của ngươi, nhưng ngươi lại giống như là người ngoài, phải dè dặt ở khắp mọi nơi; thậm chí là, vào ngày giỗ của phụ thân ngươi, đến cả từ đường mà ngươi cũng chẳng thể vào được, ngươi có biết cảm giác ấy là gì hay không? Ngươi chẳng biết gì cả, ngươi chẳng biết thì nói gì tới khổ đau nhân thế.”
Trong phòng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Nhậm Dao khoanh tay quay người đi, nhắm mắt lại định ngủ. Một lát sau, sau lưng nàng ấy bỗng vang lên một tiếng nói: “Ta hiểu rõ.”
Nhậm Dao nhắm hai mắt lại, chẳng hề muốn trả lời vị đại thiếu gia chẳng ốm mà rên này. Nhưng mà, Giang Lăng lại khoanh chân và tựa vào giường, hắn ta nhìn vào cái bóng mờ mờ hắt trên sàn nhà, bắt đầu nói: “Ở trong nhà mình mà lại như người ngoài, tất nhiêu là ta cũng hiểu mà. Mỗi lần tới giao thừa, lễ hội đèn lồng, tết Đoan ngọ, Trung thu, tết Trùng Dương, Đông chí [*], từ những ngày lễ tết có thể gọi thành tên cho đến những ngày không có tên gọi gì, ta đều trông thấy cha, kế mẫu và đệ đệ vui vẻ hòa thuận, những lúc ấy ta luôn cảm thấy ta là người ngoài. Ngươi chướng mắt ta vì ta là thiếu gia ăn chơi, ta chấp nhận điều này, nhưng ngoại trừ sống phóng túng ra, ta không biết là ta có thể làm được gì nữa.”
[*] Tết Đoan ngọ (Ở Việt Nam là ngày Tết giết sâu bọ) rơi vào ngày 5 tháng 5 Âm lịch; Tết Trùng Dương được tổ chức vào ngày 9 tháng 9 Âm lịch, vừa là ngày chúc mừng mùa màng bội thu, vừa là ngày tôn kính người cao tuổi; ngày Đông chí thường rơi vào khoảng thời gian từ ngày 21 (hoặc 22) tháng 12 và có thể kéo dài đến ngày 5 (hoặc 6) tháng 1 sang năm tuỳ múi giờ ở từng nơi, trong những ngày này, người Trung Quốc thường tập trung vào các hoạt động truyền thống để tôn vinh sự chuyển đổi của mùa Đông.
Nhậm Dao bất giác mở mắt ra, nhìn hắn ta đầy kinh ngạc. Giang Lăng ngửa đầu ra mà ngồi ở trên giường, yết hầu nhô lên trông như một quả núi đang ẩn mình trong bóng đêm, cằn cỗi mà cô độc. Hắn ta nhìn chằm chằm vào xà nhà, nói: “Ta không biết ta phải nỗ lực vì điều gì, không biết nỗ lực có ý nghĩa gì. Thật ra, có vài lúc, ta thấy rất hâm mộ các ngươi, ít nhất thì các ngươi còn có phương hướng mà các ngươi muốn đi.”
Nhậm Dao ngẩn người, trong ấn tượng của nàng ấy, Giang Lăng là một kẻ chơi bời lêu lổng, thanh niên sức trâu tùy tiện, thật sự là nàng ấy không ngờ là tâm tư của hắn ta cũng nhạy cảm đến thế.
Thật ra, Giang Lăng hiểu hết mọi thứ đấy, chỉ là do hắn ta không nói ra thôi, mỗi khi mặt trời mọc, hắn ta vẫn lựa chọn cười toe toét mà sống qua ngày.
Hiếm có khi nào Giang Lăng chìm vào suy tư lâu đến thế, giờ đây, hắn ta đang chìm trong sự khó chịu vô cùng vô tận, không giống với bản thân hắn ta một chút nào cả. Hắn ta ngáp một cái, vừa buồn bực vừa chán nản, lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Nhậm Dao đang hơi chống người ngồi dậy, trông có vẻ như đang muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng, nàng ấy cứ nhìn hắn ta như thế.
Giang Lăng nhíu mày, thấy lạ nên hỏi: “Sao ngươi lại dậy? Có phải ngươi thương tiếc ta, muốn thay ca cho ta không?”
Bỗng chốc, nỗi muộn phiền vô cùng khó tả trong lòng Nhậm Dao như đã bị vứt cho chó ăn. Nàng ấy tức giận lườm Giang Lăng, quay người đi với gương mặt lạnh tanh: “Chỉ là ta đang muốn chê ngươi ồn ào quá thôi. Yên lặng đi, ta muốn đi ngủ.”
Giang Lăng im lặng cười cười, ngoài miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, đáp: “Xin tuân lệnh, thưa Nhậm tiểu hầu gia.”
Yêu cầu của Minh Hoa Chương nghe rất có lý, rất chính nghĩa và đầy “khí thế”, không có ai dám làm chậm quá trình phá án, Minh Hoa Thường ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc rồi đi về phía Đông theo tú bà.
Tú bà cố gắng gượng trước cơn buồn ngủ, bà ta đẩy cửa ra cho Minh Hoa Thường, rất ân cần mà nói: “Ngài xem, ngày nào nô gia cũng dọn dẹp bao sương vô cùng sạch sẽ. Ban nãy nô gia đã cho người thay lại giường chiếu, cũng đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho ngài. Đại nhân, ngài xem, còn gì khiến ngài không hài lòng không?”
Tú bà cũng biết phòng sát vách từng là nơi có người chết, bà ta sợ Minh Hoa Thường kén chọn nên đã bày ra thái độ nịnh nọt này. Minh Hoa Thường ra vẻ bắt bẻ, như thể là muốn xem xét thêm và tạm chấp nhận, nàng nói: “Trước tiên thì cứ như vậy đi. Ta ngủ không sâu, ghét nhất là khi có ai đó đánh thức ta, ngày mai, nếu ta chưa ra ngoài thì không cho phép các ngươi đến trước cửa phòng ta quấy rầy ta.”
Tất nhiên là tú bà sẽ đồng ý hết tất cả rồi. Bà ta sắp xếp đâu vào đấy cho vị “tiểu tổ tông” này xong thì vừa ngáp vừa cáo lui, vội đi về ngủ bù.
Mãi cho đến khi tú bà đã khuất bóng, Minh Hoa Thường nhanh chóng ghé sát vào tường, bắt đầu gõ gõ như là một tên trộm. Nàng đang kiểm tra xem nơi đây có che giấu “căn phòng bí mật” hay là có vết nứt nào không. Nàng xem xét hết một lượt từ trong ra ngoài, say khi chắc chắn không có ai đang theo dõi mình thì mới yên tâm, sau đó, nàng ra sau bức bình phong để tắm gội.
Nàng không biết Minh Hoa Chương sẽ đến lúc nào, vậy nên nàng không dám tắm quá lâu, chỉ tắm một lát rồi lau tóc và đi ra ngoài.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm lau tóc. Nhờ có tấm gương đồng phản chiếu, nàng thấy được màu giường chiếu màu son, động tác lau tóc của nàng dần chậm lại, nhìn một vòng xung quanh, thấy khó mà lý giải được những gì đang xảy ra ngay lúc này.
Vì sao nàng lại có cảm giác giống như là mình đang ngồi trong phòng tân hôn chờ Minh Hoa Chương thế nhỉ?
Minh Hoa Thường hoảng sợ trước ý nghĩa này của mình, nàng vội vã đuổi ý nghĩ xấu xa này ra khỏi đầu, cố ép mình nghĩ tới người chết sát vách.
Minh Hoa Chương chỉ coi nàng là muội muội, hắn chỉ đang lo lắng muội muội ở với nam nhân khác một đêm, lại lo lắng muội muội mình sợ tối, sợ người chết, nên hắn mới ở cùng với nàng thôi. Vậy mà nàng lại có ý nghĩ này với huynh trưởng, đúng là hèn hạ và đáng ghê tởm quá.
Minh Hoa Thường đang thất thần, bỗng, nàng nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cửa sổ, có một cơn gió mát lùa vào cổ họng nàng. Minh Hoa Thường rùng mình một cái, cuống quýt đứng lên.
Có người đáp xuống đất một cách vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, rồi người đó quay người lại và khép cửa sổ vào. Minh Hoa Thường thấy bóng lưng cao lớn thì vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Nhị huynh, là huynh à.”
Minh Hoa Chương cài chốt cửa sổ lại, cẩn thận kiểm tra tất cả các chốt của cửa sổ, xong xuôi hết rồi thì bấy giờ hắn mới nói: “Muộn rồi, muội…”
Hắn quay người lại, nhìn thấy dáng vẻ của Minh Hoa Thường lúc bấy giờ thì giật mình, mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Muội… muội vừa tắm gội à?”
Minh Hoa Thường ôm cái khăn ẩm ướt trong tay, ngoan ngoãn gật đầu. Có vẻ như Minh Hoa Chương còn mất tự nhiên hơn cả ban nãy nữa, hắn nắm tay lại thành quyền, đặt bên môi mà ho nhẹ một tiếng, ngón tay cứng đờ, hỏi nàng: “Đây là thanh lâu, còn chẳng biết thứ bên ngoài là người hay là quỷ nữa, sao muội lại dám tắm ở nơi này hả?”
Minh Hoa Thường nghiêm túc giải thích: “Trước khi tắm muội đã kiểm tra, trong phòng không có lỗ hở. Hơn nữa, lúc muội tắm, muội có dùng bình phong rào bên ngoài thùng tắm, treo y phục và ga giường ở bên trên, đích thân muội đã xem thử rồi, sau khi muội chắc chắn là sẽ không thấy được gì thì muội mới cởi y phục ra.”
Minh Hoa Thường nghiêm túc chứng minh điều đó cho Minh Hoa Chương thấy. Trước khi tắm rửa, nàng đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi, Minh Hoa Chương nghe xong thì lại càng lúng túng hơn.
Chi tiết cởi y phục này thì không cần miêu tả tường tận như vậy đâu. Minh Hoa Chương bỗng nhận ra là mình đang nhìn chằm chằm vào bức bình phong, đầu óc của hắn như đang phác hoạ lại cái cảnh nàng tắm rửa sau bức bình phong.
Minh Hoa Thường không hề mở cửa sổ, hơi nước mờ mịt như vẫn còn đọng lại trong phòng, trong không khí có hương thơm thoang thoảng. Người Minh Hoa Chương cứng đờ, hắn dời mắt đi nơi khác. Chợt, hắn để ý thấy có một bộ y phục đã gấp gọn đang được đặt trên chiếc ghế tròn, một cây lược gỗ trước bàn trang điểm, trên răng lược còn dính vài sợi tóc, trên tấm đệm trên giường có vài nếp nhăn. Rõ ràng là không gian trong bao sương không hề nhỏ, vậy mà nơi nào cũng có dấu vết của nàng cả.
Minh Hoa Chương lại mặc niệm trong lòng mình rằng, bọn họ là huynh muội. Sau khi nghe thấy yêu cầu vô lý đó của hắn, nàng chẳng nói gì cả mà cứ thế đi theo hắn, không hề băn khoăn lo nghĩ gì, chỉ một lòng tin tưởng vào huynh trưởng của mình, hắn không thể phụ lại lòng tin của nàng.
Minh Hoa Chương lẩm nhẩm trong lòng ba lần, hắn thấy lòng mình đã dần bình tĩnh trở lại, rồi hắn nói: “Muội đã đi lại cả ngày rồi, có lẽ cơ thể muội cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, mau ngủ đi.”
Ngày hôm nay của Minh Hoa Thường vô cùng phong phú, sáng sớm nàng vẫn còn ở trong núi Chung Nam chạy bộ và bắn tên, giữa trưa thì cưỡi ngựa rời núi, buổi chiều gặp gỡ mật thám ở thành Trường An, sau đó là chạy thẳng tới Thiên Hương các chọn lựa hoa khôi, dò hỏi, điều tra vụ án. Bận rộn mãi cho tới tận lúc này, đúng là nàng mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng Minh Hoa Thường do dự: “Nhị huynh, chẳng phải tối nay chúng ta cần “ôm cây đợi thỏ” à?”
“Ta theo dõi là được rồi, muội yên tâm ngủ đi.”
“Sao muội có thể làm vậy được chứ?” Minh Hoa Thường lên tiếng bác bỏ: “Muội đi cùng huynh.”
“Không cần.” Minh Hoa Chương thấy lọn tóc nàng không ngừng chảy nước thì thở dài một hơi. Hắn cầm miếng vải bông sạch sẽ bên cạnh lên, để nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi nhẹ nhàng lau tóc cho nàng: “Cho đến tận bây giờ, giá trị của muội không nằm ở vũ lực, chuyện vặt vãnh như là theo dõi này không cần tới muội đâu. Muội cứ yên tâm ngủ ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, có vậy thì ngày mai mới có đủ sức tìm kiếm hung thủ được. Nếu như tối nay không bắt được hung thủ thì ngày mai phải nghĩ cách đột nhập vào hiện trường, đến khi đó mới là lúc cần muội phải động não.”
Tâm trạng Minh Hoa Thường từ từ bình ổn hơn, nàng nói: “Muội giúp huynh canh tới nửa đêm, huynh cũng đã bận rộn cả ngày trời rồi, chuyện gì cũng dồn lên người huynh như thế là không được.”
“Không cần, ta không mệt.”
“Nhị huynh cũng là cơ thể có máu thịt, sao lại không biết mệt cho được?” Minh Hoa Thường nói: “Ở bên ngoài muội là tỳ nữ của Giang Lăng, ngày mai muội vẫn có cơ hội lười biếng ngủ bù, huynh thì không được. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Minh Hoa Thường tự quyết định như thế, Minh Hoa Chương nhẹ nhàng giữ lọn tóc của nàng, không nói là được hay không. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Minh Hoa Thường không nhịn được mà ngước mắt lên, nhìn người đang đứng phía sau mình qua tấm gương đồng.
Vóc dáng hắn cao lớn, tấm gương này không thể phản chiếu được hết toàn thân hắn, chỉ có thể nhìn thấy bả vai rộng lớn vững vàng của hắn và cái cổ đã bị bôi phấn màu tối mà thôi. Dù vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của hắn. Có một vài người, chỉ cần nhìn dáng người, khung xương và khí chất thôi là đã đủ để xếp họ vào hàng “mỹ nhân” rồi.
Ngón tay hắn miết miếng vải bông, chầm chậm vò lọn tóc của nàng, khớp ngón tay nổi lên rõ ràng trông rất đẹp và rất mạnh mẽ, chỉ nhìn thôi thì cũng là một kiểu “thưởng thức nghệ thuật” rồi. Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, huynh mệt lắm à?”
“Hả?” Minh Hoa Chương run lên, nhận ra nàng đang hỏi lớp ngụy trang trên mặt: “Không mệt.”
Nhưng mà, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút thôi là biết ngay, trên mặt có dán mấy đồ vật ấy, dù có ra sao thì cũng không thể thoải mái nổi. Minh Hoa Thường nói: “Có cần tháo xuống, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai lại hóa trang tiếp không?”
“Không cần, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì đó, chỉ e là sẽ không kịp.”
“Có Giang Lăng ở đây, bảo hắn ta ra mặt là được mà.” Minh Hoa Thường kiên trì nói tiếp: “Phấn ở chỗ này của huynh cũng trôi đi rồi, hay là cứ tháo ra đi, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai vẽ lại.”
Minh Hoa Chương nhíu mày: “Ở đâu?”
Minh Hoa Thường quay người, chỉ vào chỗ xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện dưới cổ áo hắn. Minh Hoa Chương nhìn vào gương, quả đúng là thế, vốn dĩ lúc đầu hắn có bôi phấn ở nơi này, nhưng cổ áo ma sát làm chỗ phấn ấy phai đi kha khá rồi.
Nếu đã phải vẽ lại, thì vẽ lại một chỗ hay vẽ lại toàn bộ chẳng khác gì nhau cả. Minh Hoa Chương thở dài, hỏi: “Ở đây có nước không?”
“Có.” Minh Hoa Thường trả lời hắn ngay: “Tú bà có mang dư một thùng nước tắm tới đây, muội chưa dùng, muội đi lấy cho huynh.”
Bấy giờ, Minh Hoa Chương còn chưa kịp ngăn Minh Hoa Thường lại mà nàng đã hoạt bát chạy đi xa mất rồi. Minh Hoa Chương vẫn còn đang giữ nguyên tư thế muốn giơ tay lên, đầu ngón tay hắn co lại, cuối cùng, hắn đành từ bỏ ý định, thu bàn tay lại và khẽ nói: “Không cần phải phiền phức như vậy.”
Tóc Minh Hoa Thường vẫn còn hơi ẩm, nàng tùy ý xõa chúng ra sau lưng, nàng đang bưng chậu nước tới một cách đầy khó nhọc. Minh Hoa Chương đã gỡ lớp da giả trên mặt xuống, hắn ngâm chúng ở trong nước.
Minh Hoa Thường thấy mà sững sờ, khua tay múa chân: “Chỗ này phình ra một chút, còn chỗ này thì trở nên rộng hơn. Rõ ràng là không thay đổi gì nhiều, nhưng hóa ra lại hoàn toàn khác biệt.”
Có nghìn người thì sẽ có cả nghìn khuôn mặt khác nhau, nhưng khi cần nhận diện khuôn mặt thì chỉ cần để ý đến mấy bộ phận như thế thôi. Việc chỉnh sửa mũi, xương gò má và cằm cũng đã đủ để thay đổi gương mặt của một người rồi. May mắn thay, tỷ lệ xương của Minh Hoa Chương rất đẹp, đủ để hắn dễ dàng “hóa trang” theo ý muốn.
Gỡ từng bộ phận giả trên mặt xuống, cuối cùng thì cái vị được mệnh danh là “ngọc thụ của Đông Đô” mà nàng rất quen thuộc cũng đã xuất hiện ở trước mắt nàng rồi. Không cần Minh Hoa Chương phải nói gì, Minh Hoa Thường đã chủ động lấy khăn nóng ra, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng lau đi chỗ phấn màu đen trên gương mặt hắn.
Ban đầu Minh Hoa Chương muốn tự làm, nhưng nghĩ lại thì thấy Minh Hoa Thường có thể nhìn kỹ hơn, thế nên hắn cứ để mặc cho nàng lau.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Minh Hoa Thường cầm khăn tay nhẹ nhàng lướt qua chỗ nào là chỗ đó như “ngọc lộ ra sau lớp đá” vậy. Vì lớp vỏ thô ráp xấu xí sẽ “bong ra”, phần ngọc tuấn tú trắng muốt bên trong lộ ra bên ngoài. Minh Hoa Thường vắt khăn, lau đi hàng lông mày màu nâu dày quá mức, làm cho dáng lông mày thanh mảnh rõ nét dần hiện ra.
Sự đối lập giữa trước và sau quá rõ ràng, Minh Hoa Thường chưa bao giờ nhìn thẳng vào Minh Hoa Chương như thế này cả, thế nên, đến tận thời khắc này nàng mới thật sự “lĩnh hội” được hết vẻ đẹp tuấn tú và làn da hoàn hảo của huynh trưởng nhà nàng. Minh Hoa Thường nhìn gương mặt còn vương giọt nước, nàng nói ra lời nói đến từ tận đáy lòng: “Nhị huynh, huynh thật là đẹp.”
Vốn dĩ Minh Hoa Chương đang nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu ra để nàng xử lý những thứ có trên mặt mình. Nghe vậy, mí mắt hắn hé mở ra, trong nháy mắt, như có ánh sáng xuyên qua bầu trời, như mây tan trăng sáng, và sắc nước như được phản chiếu lại trong đôi mắt hắn.
Minh Hoa Chương buồn cười lườm nàng một cái, có vẻ như hắn chẳng thèm để ý, chỉ nói: “Vẻ ngoài mà thôi.”
Minh Hoa Thường ngẩn người ra, Minh Hoa Chương thấy thế thì tưởng rằng nàng mệt mỏi, hắn bèn nhận lấy cái khăn trong tay nàng mà tự lau cổ mình. Động tác của Minh Hoa Chương rất nhanh, không thể tránh khỏi việc làm ướt cổ áo, Minh Hoa Thường trông thấy một phần cổ mảnh khảnh cùng với những giọt nước sắp trượt sâu xuống dưới, nàng xấu hổ đến nỗi không thể nhìn thẳng vào hắn, thế là nàng đành lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.
Đầu óc Minh Hoa Thường ong ong lên, cảm giác toàn thân mình đều rối bời. Nàng hoang mang xoắn ngón tay, nói: “Nhị huynh, sao huynh vào được từ cửa sổ vậy?”
Thật ra đây là một câu hỏi nhảm, Minh Hoa Chương đang cải trang thành tạp dịch của Thiên Hương các, chẳng lẽ hắn có thể hiên ngang vào phòng từ cửa lớn ư? Minh Hoa Thường hỏi xong thì thấy hối hận lắm, chẳng qua là, nàng cảm thấy không thể để bầu không khí giữa họ trở nên quá yên tĩnh nên mới nói bừa một câu, kết quả của việc không động não là hỏi ra một câu rất ngu ngốc.
Minh Hoa Thường chỉ hận sao mình không thể cắn lưỡi của chính mình đi luôn đi, vốn dĩ nàng đã không có ưu điểm gì rồi, còn bây giờ thì hay rồi, có phải là bây giờ hắn đang cảm thấy nàng rất ngu ngốc không?
Suy nghĩ của Minh Hoa Chương lại khác biệt hoàn toàn, hắn thấy mình rất cần phải đưa ra lời giải thích cho hành động nhảy qua cửa sổ, tiến vào phòng ngủ của nữ tử trong đêm khuya. Minh Hoa Chương nói: “Tạ Tế Xuyên theo dõi ở bên ngoài, ta muốn thử tiến vào bằng cửa sổ để xem liệu có thể tránh được ánh nhìn của người ngoài hành lang hay không, thế nên ta mới thử vào bằng cách này. Là do ta chưa cân nhắc kỹ lưỡng.”
Minh Hoa Thường vội xua tay: “Không sao, huynh muội một nhà cả mà, tính toán chuyện này làm gì.”
Bây giờ lôi chuyện “huynh muội” ra để nói chẳng khác nào là đang cố ý xác minh một chuyện gì đó. Minh Hoa Thường chột dạ dời ánh mắt đi, còn ánh mắt của Minh Hoa Chương lại lặng lẽ nhìn vào chậu rửa.
Họ chỉ còn nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng, bầu không khí giữa họ còn kỳ lạ hơn cả ban nãy nữa. Minh Hoa Chương cảm thấy, trong thời khắc này, hắn không thể không nói gì, bèn nói: “Suýt nữa thì ta quên mắt, hắn vẫn còn ở bên ngoài. Nhị nương, còi của muội còn ở đây không?”
Minh Hoa Thường không rõ lắm, nhưng vẫn lấy một cái còi từ trong cổ áo ra: “Đây ạ.”
“Vừa hay kiểm tra muội luôn.” Minh Hoa Chương nói: “Muội thổi mật hiệu, hỏi xem ban nãy hắn ta có nhìn thấy ta hay không đi.”
Minh Hoa Thường nhớ lại những từ nào tượng trưng cho chuỗi dài ngắn nào, sau đó, nàng thổi ra một đoạn mật ngữ không liền mạch.
Rất nhanh sau đó, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim đỗ quyên. Minh Hoa Thường nghiêng tai, khi nàng vẫn còn đang cố gắng phân biệt âm dài, âm ngắn từ âm thanh đó, thì Minh Hoa Chương đã cười nhẹ một cái. “Rào” một tiếng, hắn vắt khăn.
Giọt nước chảy trên ngón tay dài cân xứng của hắn, chỉ là một động tác vắt khăn vô cùng đơn giản nhưng khi hắn làm thì lại rất đẹp mắt. Minh Hoa Chương nói: “Ta biết ngay là không được rồi mà. Xem ra, trọng tâm của vấn đề vẫn là chuyện hung thủ đã qua mắt được hơn cả chục người, lặng lẽ tiến vào mật thất như thế nào.”
Minh Hoa Thường đưa ra phán đoán trong mơ hồ, nàng nhận ra Tạ Tế Xuyên muốn nói là “Chẳng rõ tí nào, có mù mới không nhìn thấy”. Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng chim hót véo von: “Ngươi giỏi thật, lâu vậy rồi mà còn không ra, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi cơ.”
Minh Hoa Chương mở khăn ra rồi cẩn thận móc nó lên kệ, nói với Minh Hoa Thường: “Nói cho hắn ta biết, dù sao thì ta cũng sống lâu hơn hắn ta, bảo hắn ta quan tâm bản thân mình nhiều vào.”
Minh Hoa Thường gật đầu ngắc ngứ thổi ra ngoài, một lát sau, tiếng chim đỗ quyên quen thuộc lại vang lên: “Muội muội, mặc kệ hắn ta đi, bảo hắn tự mà nói. Cũng chỉ có mỗi mình hắn mới làm ra cái chuyện như là để tiểu nương tử đáng yêu ngủ ở phòng bên cạnh phòng có ma thôi.”
Lần này, không cần phải nhờ Minh Hoa Thường làm giúp nữa, Minh Hoa Chương đã cầm còi của mình lên. Tiếng chim đỗ quyên vốn buồn não nề, vậy mà hắn cũng thổi ra được thanh âm lạnh lùng tuyệt tình: “Cút, tìm một chỗ theo dõi cửa sổ lầu hai, có muốn ngủ thì cũng đừng về nữa.”
Ngoài cửa sổ, qua một hồi lâu mà cũng không có hồi âm, Minh Hoa Thường nằm nhoài lên bệ cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Phường Bình Khang vẫn xa hoa truỵ lạc như thế, người ta ca múa mừng cảnh thái bình, không ai thèm để ý đến tiếng chim hót réo rắt này. Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, Tạ huynh đi đâu vậy?”
“Mặc kệ hắn ta đi, hắn ta sẽ không để bản thân chịu khổ đâu.”
Dưới ánh đèn, Minh Hoa Chương tuấn tú đến kinh người, là một thiếu niên lang nhẹ nhàng như ngọc, nhưng động tác thu dọn chậu nước của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn. Những chuyện tầm thường này chẳng hề làm tổn hại đến khí chất của hắn, mà ngược lại, nó còn phủ lên hắn một vầng sáng hiền hòa nữa.
Là vì sao xa cuối chân trời, cũng là khói lửa nhân gian gần trong gang tấc. Là trăng sáng trong trẻo, cũng là trụ cột chống đỡ tất cả.
Trong lúc Minh Hoa Thường thất thần, Minh Hoa Chương đã cất chậu nước, lau sạch nước đọng trên mặt bàn, kéo bức bình phong ở trước giường lại, tiện thể, hắn còn trải phẳng giường. Hắn sờ vào tóc của nàng và nói: “Sắp xong rồi, mau đi ngủ đi, những chuyện còn lại thì muội không cần phải quan tâm đến nữa.”
Minh Hoa Thường do dự: “Muội theo dõi cùng với huynh…”
“Không cần.” Minh Hoa Chương quay đầu lại nhìn nàng, ánh sáng trong ánh mắt như dải ngân hà đang lao đi rất nhanh, trong trẻo nhưng cũng mạnh mẽ và dịu dàng: “Ngủ đi. Lúc nào muội cũng giữ được trạng thái tốt nhất thì đó mới là sự hỗ trợ lớn nhất dành cho ta.”
Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng “chịu thua” trước lời nói này, nàng để Minh Hoa Chương đắp chăn vào kéo màn vào cho mình. Bức bình phong được khép lại, ánh sáng trở nên mờ ảo ngay khắc ấy, cách một tấm rèm lụa, bóng lưng của hắn rõ nét, phóng khoáng và rắn rỏi như tuyết như tùng, như thể là sẽ mãi mãi không bao giờ gãy vì gió lạnh mưa rào.
“Phù” một tiếng, nến vụt tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ yếu ớt le lói sáng ở góc tường. Minh Hoa Thường vùi mặt vào trong chăn, lí nhí nói: “A huynh, huynh ngủ ngon.”
Trong phòng yên tĩnh tới nỗi như có thể nghe thấy tiếng ánh trăng trôi giạt, một lát sau, trong bóng tối truyền tới một tiếng nói nhẹ nhàng: “Ngủ ngon.”
Giờ đây, bên kia Thiên Hương các, Giang Lăng dán lỗ tai lên trên khung cửa, cả khuôn mặt bị đè đến nỗi biến dạng. Hắn ta nghe xong thì thấy vô cùng khó hiểu trong cả một lúc lâu: “Bọn họ đang làm gì vậy? Đang tán tỉnh ve vãn nhau đó à?”
“Suỵt!” Nhậm Dao phẫn nộ trừng Giang Lăng, nàng ấy chờ rất lâu mà không thấy tiếng chim hót nữa, bấy giờ mới bán tín bán nghi hỏi hắn ta: “Có khi nào bọn họ đang truyền tin tức quan trọng không?”
Môi Giang Lăng giật giật, muốn nói rồi lại thôi. Tuy hắn ta học mật hiệu không giỏi lắm, nhưng ít nhiều gì thì vẫn có thể nghe ra được từ “cút”. Cái từ này cũng được xem là tin tức quan trọng ư?
Giang Lăng nhìn Nhậm Dao nghiêm túc ghi nhớ mật hiệu ngắn dài, hắn ta đành từ bỏ chủ đề này. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Giang Lăng gãi gãi đầu, hắn ta thấy hơi lúng túng.
Lúc ba người thì chẳng thấy gì, nhưng bây giờ Minh Hoa Thường đi rồi, Giang Lăng mới nhận ra là, một nam một nữ ở chung một phòng kỳ quặc đến nhường nào. Nhậm Dao vẫn còn ghi nhớ mật hiệu ban nãy, Giang Lăng thì đang lúng túng thật, đến độ không thể chịu đựng nổi, ho một tiếng, nói: “Hay là, chúng ta bàn bạc xem nên gác đêm như thế nào nhé?”
Thật ra thì Nhậm Dao cũng không có gì để ghi nhớ cả, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên huýt gió, huýt sáo rất nhanh, có nhiều chỗ nàng ấy chưa nghe rõ mà họ đã lướt qua rồi. Giang Lăng chủ động phá vỡ sự lúng túng này, Nhậm Dao thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được rồi, ngươi gác trước nửa đêm, ta gác nửa đêm về sáng cho.”
Giang Lăng nhíu mày, chậm chạp nói: “Dù ta không có bản lĩnh đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không đến nỗi để cho một nữ nhân ra mặt làm thay cho ta. Ta gác từ nửa đêm về sáng cho.”
Gác nửa đêm về sáng vất vả hơn trước nửa đêm nhiều, Nhậm Dao thản nhiên “hừ” một tiếng, nàng ấy nói: “Không cần, ta mạnh mẽ hơn nam nhân, còn mạnh mẽ hơn ngươi nhiều. Kẻ mạnh nhận thêm nhiệm vụ là chuyện hiển nhiên.”
Giang Lăng im lặng một lát, cũng không vội đi ngủ. Hắn ta vòng chân lại, ngồi xuống dưới đất, nhìn Nhậm Dao với vẻ hứng thú: “Vì sao ngươi luôn gồng mình lên vậy? Sao cứ phải so cao thấp trong mọi chuyện thế?”
Nhậm Dao châm chọc: “Nếu không thì sao, chẳng lẽ lại giống như ngươi à?”
So với Nhậm Dao, Giang Lăng vô cùng thoải mái. Giang Lăng rung rung chân, nói: “Ngươi nói như vậy cũng không sai. Nhưng ít nhất là ta đang sống vui vẻ lắm, ta thấy rất lạ, ngươi thấy vui vẻ khi làm như thế thật à?”
Vui vẻ? Nhậm Dao chợt hoảng hốt, sau khi hoàn hồn lại thì nàng ấy cười tự giễu: “Giang đại thế tử à, ngoại trừ loại thiếu gia được nuông chiều đến nỗi không thể thấy được những khó khăn ở nơi nhân thế như ngươi ra, thì trên đời này, có bao nhiêu người có thể sống để vui vẻ được đây? Được sống đã là điều không tệ rồi, vui vẻ chỉ là trò chơi của người phú quý nhàn rỗi thôi.”
Giang Lăng chống cằm, nói: “Ta không đồng ý với lời nói này của ngươi. Chúng ta không thể thay đổi được xuất thân của mình, không thể thay đổi cha mẹ, cũng không thể thay đổi những người sẽ ở bên cạnh ngươi, nếu cứ canh cánh những thứ này trong lòng, vậy thì cả đời này, lúc nào ngươi cũng sẽ phải sống dưới bóng ma; nhưng nếu ngươi thay đổi thái độ với cuộc sống này, thì ngươi sẽ phát hiện ra rằng, thật ra những thứ này cũng không phải là thủ phạm hại ngươi không hạnh phúc. Trên đời này, chẳng có cuộc sống của ai là dễ dàng, nếu như thế giới đã gian khổ rồi, vậy thì vì sao ngươi không để mình sung sướng một chút đi?”
Nhậm Dao hừ nhẹ, chẳng thèm quan tâm tới hắn ta: “Ngươi nói được như vậy là vì ngươi chưa từng trải qua những vất vả của nhân thế. Ngươi có biết cảm giác của người nỗ lực mười năm nhưng lại không bằng một câu của người khác không? Ngươi có biết cảm giác rõ ràng là ngươi đang ở trong nhà của ngươi, nhưng ngươi lại giống như là người ngoài, phải dè dặt ở khắp mọi nơi; thậm chí là, vào ngày giỗ của phụ thân ngươi, đến cả từ đường mà ngươi cũng chẳng thể vào được, ngươi có biết cảm giác ấy là gì hay không? Ngươi chẳng biết gì cả, ngươi chẳng biết thì nói gì tới khổ đau nhân thế.”
Trong phòng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Nhậm Dao khoanh tay quay người đi, nhắm mắt lại định ngủ. Một lát sau, sau lưng nàng ấy bỗng vang lên một tiếng nói: “Ta hiểu rõ.”
Nhậm Dao nhắm hai mắt lại, chẳng hề muốn trả lời vị đại thiếu gia chẳng ốm mà rên này. Nhưng mà, Giang Lăng lại khoanh chân và tựa vào giường, hắn ta nhìn vào cái bóng mờ mờ hắt trên sàn nhà, bắt đầu nói: “Ở trong nhà mình mà lại như người ngoài, tất nhiêu là ta cũng hiểu mà. Mỗi lần tới giao thừa, lễ hội đèn lồng, tết Đoan ngọ, Trung thu, tết Trùng Dương, Đông chí [*], từ những ngày lễ tết có thể gọi thành tên cho đến những ngày không có tên gọi gì, ta đều trông thấy cha, kế mẫu và đệ đệ vui vẻ hòa thuận, những lúc ấy ta luôn cảm thấy ta là người ngoài. Ngươi chướng mắt ta vì ta là thiếu gia ăn chơi, ta chấp nhận điều này, nhưng ngoại trừ sống phóng túng ra, ta không biết là ta có thể làm được gì nữa.”
[*] Tết Đoan ngọ (Ở Việt Nam là ngày Tết giết sâu bọ) rơi vào ngày 5 tháng 5 Âm lịch; Tết Trùng Dương được tổ chức vào ngày 9 tháng 9 Âm lịch, vừa là ngày chúc mừng mùa màng bội thu, vừa là ngày tôn kính người cao tuổi; ngày Đông chí thường rơi vào khoảng thời gian từ ngày 21 (hoặc 22) tháng 12 và có thể kéo dài đến ngày 5 (hoặc 6) tháng 1 sang năm tuỳ múi giờ ở từng nơi, trong những ngày này, người Trung Quốc thường tập trung vào các hoạt động truyền thống để tôn vinh sự chuyển đổi của mùa Đông.
Nhậm Dao bất giác mở mắt ra, nhìn hắn ta đầy kinh ngạc. Giang Lăng ngửa đầu ra mà ngồi ở trên giường, yết hầu nhô lên trông như một quả núi đang ẩn mình trong bóng đêm, cằn cỗi mà cô độc. Hắn ta nhìn chằm chằm vào xà nhà, nói: “Ta không biết ta phải nỗ lực vì điều gì, không biết nỗ lực có ý nghĩa gì. Thật ra, có vài lúc, ta thấy rất hâm mộ các ngươi, ít nhất thì các ngươi còn có phương hướng mà các ngươi muốn đi.”
Nhậm Dao ngẩn người, trong ấn tượng của nàng ấy, Giang Lăng là một kẻ chơi bời lêu lổng, thanh niên sức trâu tùy tiện, thật sự là nàng ấy không ngờ là tâm tư của hắn ta cũng nhạy cảm đến thế.
Thật ra, Giang Lăng hiểu hết mọi thứ đấy, chỉ là do hắn ta không nói ra thôi, mỗi khi mặt trời mọc, hắn ta vẫn lựa chọn cười toe toét mà sống qua ngày.
Hiếm có khi nào Giang Lăng chìm vào suy tư lâu đến thế, giờ đây, hắn ta đang chìm trong sự khó chịu vô cùng vô tận, không giống với bản thân hắn ta một chút nào cả. Hắn ta ngáp một cái, vừa buồn bực vừa chán nản, lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Nhậm Dao đang hơi chống người ngồi dậy, trông có vẻ như đang muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng, nàng ấy cứ nhìn hắn ta như thế.
Giang Lăng nhíu mày, thấy lạ nên hỏi: “Sao ngươi lại dậy? Có phải ngươi thương tiếc ta, muốn thay ca cho ta không?”
Bỗng chốc, nỗi muộn phiền vô cùng khó tả trong lòng Nhậm Dao như đã bị vứt cho chó ăn. Nàng ấy tức giận lườm Giang Lăng, quay người đi với gương mặt lạnh tanh: “Chỉ là ta đang muốn chê ngươi ồn ào quá thôi. Yên lặng đi, ta muốn đi ngủ.”
Giang Lăng im lặng cười cười, ngoài miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, đáp: “Xin tuân lệnh, thưa Nhậm tiểu hầu gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.