Chương 211: Mơ hồ
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
24/08/2024
Sau khi Minh Hoa Thường được huynh trưởng đút ăn xong, công việc nên làm thì vẫn phải làm. Nơi này gần phòng trà, Minh Hoa Thường vừa tiêu thực vừa nắm tay Lý Hoa Chương, họ cùng tản bộ đến phòng trà tra hỏi.
Lý Hoa Chương không để người của Phong gia đi theo nên không có ai biết bọn họ định đi đâu. Thế là, khi người của phòng trà ngẩng đầu lên và nhìn thấy Ung Vương, Ung Vương phi đại danh đỉnh đỉnh đến, ai nấy đều thấy mờ mịt. Biểu hiện của Lý Hoa Chương hết sức ôn hoà, bảo hắn ta ngồi xuống rồi hỏi: “Ngươi là người quản lý trà nước à? Đã ở phòng trà bao lâu rồi?”
Quản sự phòng trà được quan tâm hỏi han mà sinh lòng sợ hãi, nói: “Bẩm điện hạ, chính là tiểu nhân. Tính cả lúc làm đồ đệ thì tiểu nhân đã ở phòng trà được khoảng mười năm rồi.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Người trực ở phòng trà đêm qua là ngươi sao?”
Lần đầu tiên quản sự phòng trà gặp một nhân vật lớn như thế này, vị Vương gia này không chỉ có thân phận tôn quý, phong độ nhẹ nhàng, mà cách nói chuyện còn ấm áp, lịch sự và tao nhã. Chính điều này đã khiến cho quản sự hết sức kích động, kích động đến độ dường như đầu lưỡi cũng không thể duỗi thẳng ra được: “Chính là tiểu nhân.”
“Đêm qua, lúc ngươi trực, ngươi đã gặp được những ai?”
Quản sự không nghĩ ngợi gì mà đã nói ngay: “Đại lang có tới.”
Vẻ mặt của Lý Hoa Chương như gió xuân ấm áp, nhưng nơi sâu thẳm trong đôi mắt lại kết thành băng, hắn bình tĩnh quan sát quản sự: “Vậy à? Có lẽ số người tới phòng trà để lấy trà trong mỗi lần đều không ít, ngươi không cần nghĩ ngợi gì mà đã có thể nhớ ra ngay rồi à?”
Quản sự nói: “Buổi tối ít người dùng trà, rất dễ nhớ, trước kia chỉ có lão thái gia lấy trà trước khi ngủ thôi, nhưng hôm qua lại là đại lang tới lấy cho nên tiểu nhân mới nhớ.”
Minh Hoa Thường hỏi xen vào: “Phong lão thái gia luôn có thói quen uống trà trước khi ngủ à?”
“Vâng.” Quản sự phòng trà nói: “Lão thái gia thích uống trà Ngân Sinh nhất, trước kia đều là do Bảo Châu cô nương đến lấy, à, đúng rồi, hôm qua Bảo Châu cô nương cũng tới, tới cùng với đại lang.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Giờ nào?”
Quản sự suy nghĩ một lúc rồi không trả lời một cách không được chắc chắn cho lắm: “Có lẽ là vào khoảng gần giờ Hợi một khắc, tiểu nhân không nhìn giờ nên không nhớ rõ nữa.”
Lý Hoa Chương nghiền ngẫm, Minh Hoa Thường tiếp lời, nàng lại hỏi: “Sau khi đến thì Bảo Châu và đại lang đã làm gì?”
“Bảo Châu cô nương nói là sợ đại lang không biết lão thái gia thích uống gì, nên cố ý đến dặn dò tiểu nhân, bảo tiểu nhân cứ theo như thói quen bình thường mà nấu hai đồng trà Ngân Sinh, sau đó thì đi mất. Đại lang thiếu kiên nhẫn, ngại ở trong phòng bí bách nên đi ra ngoài cho thoáng, nhưng mãi cho đến khi nấu trà xong mà đại lang vẫn chưa quay lại. Tiểu nhân sợ ngâm thêm nữa thì trà sẽ già mất, nên tiểu nhân đã đi ra ngoài tìm đại lang. Đại lang cúi đầu đứng ở góc tường, không biết là ngài ấy đang nhìn cái gì nữa, tiểu nhân cũng giật mình bởi ngài ấy. May mà đại lang không truy cứu chuyện chạm mặt tiểu nhân mà chỉ mang trà đi ngay thôi.”
Minh Hoa Thường “Ồ” một tiếng, tò mò truy vấn: “Hắn ta đã nhìn cái gì thế?”
“Trời tối nên thật sự là tiểu nhân cũng không nhìn thấy.” Quản sự gãi đầu, đáp lời mà không chắc chắn lắm: “Nhưng mà đại lang đã lấy tay đỡ, có lẽ khi đó ngài ấy đang ăn gì đó.”
Sau khi ra khỏi phòng trà, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường lại đi đến viện của Phong lão thái gia. Khi vừa mới bước vào, Minh Hoa Thường còn tưởng rằng mình đã vào nhầm chỗ rồi cơ. Các tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi đứng đầy trong viện, suýt chút nữa Minh Hoa Thường đã cho rằng đây là khuê phòng của một nương tử trẻ tuổi. Những nha hoàn này đột ngột mất đi chủ nhân, còn đang mờ mịt luống cuống, rồi bỗng nhiên lại nhìn thấy Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, họ như chim sợ cành cong, nguyên một đám người vội vã quỳ phịch xuống.
Minh Hoa Thường vội nói: “Các ngươi không cần phải sợ, bọn ta đến đây không phải là để hỏi tội, chỉ tiện đường đến đây nên mới vào hỏi chút thôi. Người dẫn đầu của các ngươi là ai?”
Đã có tiểu nha hoàn đi vào trong gọi Bảo Châu, Bảo Châu vén rèm đi ra, vội vã tiến đến cúi người: “Không biết Ung Vương, Ung Vương phi đại giá, không tiếp đón từ xa, nô tỳ đáng chết.”
“Bọn ta tùy ý đi dạo một chút thôi, không cần phải căng thẳng đâu.” Minh Hoa Thường đỡ Bảo Châu đứng dậy và hỏi nàng ta: “Con vẹt hôm qua đâu, tìm được chưa?”
Trong Ung Vương phi vô cùng quen thuộc, Bảo Châu sợ ảnh hưởng việc của Ung Vương, bèn cẩn thận nhìn về phía Lý Hoa Chương. Chỉ thấy Ung Vương cao quý bình thản, vẻ mặt không có gì là hung ác cả, dáng vẻ này không giống như là muốn nói chuyện với bọn họ. Bảo Châu bèn thu hồi ánh mắt, rất tập trung khi trả lời câu hỏi của Minh Hoa Thường: “Tạ Vương phi nhớ mong, đã tìm được rồi. Hổ Phách, mang vẹt đến đây đi.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Minh Hoa Thường không hề câu nệ, ôm tâm tình hết sức phấn khởi mà đi vào bên trong: “Ta đi qua đó xem là được.”
Bảo Châu không ngờ rằng Ung Vương phi lại… nhiệt tình như vậy, nàng ta ngẩn người ra một lát rồi mới đi theo. Lý Hoa Chương đi ở sau cùng, mặc dù tướng mạo của hắn khôi ngô tuấn tú, khí chất cũng ôn hòa, nhưng không hiểu sao nhóm nha hoàn lại cứ tránh né hắn, chỉ dám đứng nhìn từ xa, không ai dám tới gần hắn cả.
Nơi Phong lão thái gia ở rất rộng rãi, phòng chính bảy gian rộng rãi, thông thoáng, lại sáng sủa, lồng chim được treo ở cửa sổ phía Đông. Minh Hoa Thường cầm chiếc lông chim lên, nhẹ nhàng thò vào trong lồng trêu chọc con chim. Con vẹt không sợ người lạ, nó nghiêng đầu nhìn rồi chợt bay sang, bám vào lồng sắt mà kêu lớn: “Vạn phúc, vạn phúc.”
Người trong phòng đều cười lên, một nha hoàn cả gan lên tiếng góp vui: “Vương phi phúc khí thâm hậu, nó đang chúc ngài đó.”
Minh Hoa Thường cười khen: “Là do các ngươi nuôi tốt. Con vẹt này được nuôi dạy thế nào vậy? Nó nói chuyện rõ ràng quá, khi phát âm nghe không khác gì con người.”
Đám nha hoàn thấy Minh Hoa Thường không kiêu ngạo thì dần thả lỏng, mồm năm miệng mười nói: “Là Bảo Châu tỷ tỷ dạy đấy ạ, đến cả lão thái gia cũng nói là Bảo Châu tỷ tỷ dạy giỏi đó.”
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Bảo Châu hơi khom người mà nói: “Không dám nhận, là lão thái gia và Ung Vương phi phúc phận thâm hậu, động vật lây nhiễm khí phúc khí, dạy một cái là có thể thông suốt.”
Minh Hoa Thường thả lông chim xuống, cười nói: “Bảo Châu giỏi ăn nói quá, vậy thì ta sẽ mặt dày một lần vậy, hy vọng có thể mượn lời chúc của ngươi.”
Lần trước, khi kiểm tra bức thư của đạo thánh, Minh Hoa Thường từng tới phòng của lão thái gia, nhưng chỉ liếc nhìn qua một cái thôi, rõ ràng là không nhìn cẩn thận được như bây giờ. Nàng đi qua các gian phòng, rồi dừng lại ở một nơi, hít hít mũi và nói ra nghi vấn: “Sao ta ngửi thấy mùi thuốc vậy nhỉ?”
Bảo Châu quay đầu lại, khi hiểu câu hỏi của nàng thì mở tủ để lấy mấy cái túi thơm ra: “Đây là túi thơm cho lão thái gia để ngài ấy thay đổi, nô tỳ thấy, nếu ném đi thì tiếc nên để trong ngăn tủ xông y phục. Có phải mùi Vương phi ngửi được là mùi này không?”
Minh Hoa Thường vội vàng gật đầu: “Không sai, chính là mùi này. Đây là thuốc gì vậy, sao lại dùng để xông y phục thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đây là phương thuốc cổ truyền mà nô tỳ từng nghe đến khi còn ở nông thôn, lúc ấy nô tỳ chưa vào phủ. Nghe nói là có thể cường thân kiện thể, có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ.” Bảo Châu cười nói: “Người ở nông thôn kiến thức hạn hẹp, không phải là phương thuốc cao minh gì, đã khiến Vương phi chê cười rồi.”
Minh Hoa Thường lại tò mò, nàng nhận lấy túi thơm rồi nói: “Chưa chắc, không phải chỉ có đơn thuốc do danh y kê mới được gọi là đơn thuốc tốt, có thể chữa được bệnh mới là quan trọng nhất. Phương thuốc cổ truyền dân gian do rất nhiều người truyền miệng nên mới được lưu lại, không chừng là còn tốt hơn đơn thuốc do Ngự y cung đình kê nữa. Bảo Châu, có thể cho ta một phần đơn thuốc này không? Phụ thân ta lớn tuổi rồi, mấy năm gần đây cơ thể ông ấy không được tốt cho lắm, ta muốn gửi về Trường An cho ông ấy thử.”
Bảo Châu nghe xong thì vội nói: “Vương phi cất nhắc, có thể được ngài coi trọng là phúc khí của đơn thuốc này. Vương phi chờ một lát, nô tỳ đi tìm giấy bút đến.”
Một ma ma quản sự khác thấy thế thì nói: “Vương phi có lấy được đơn thuốc thì cũng không có cách nào có thể dùng ngay được. Dù sao thì trong phòng thuốc cũng có thuốc sẵn, cứ phối ra mấy đơn hoàn chỉnh cho Vương phi đi, đỡ cho ngài phải đi ra tiệm thuốc bên ngoài, chưa chắc dược tính đã tốt đâu.”
Minh Hoa Thường ngại ngùng nói: “Việc này, có phải là hơi phiền quá rồi không…”
“Không phiền, không phiền.” Ma ma quản sự có lòng xun xoe, đưa tay lấy đơn thuốc của Bảo Châu và nói: “Bảo Châu, ngươi ở đây với Vương phi đi, ta đi đến phòng thuốc lấy thuốc.”
Bảo Châu do dự, nghiêng người tránh tay của ma ma quản sự, vẫn cầm tờ giấy trong lòng bàn tay và nói: “Các ngươi không biết dược liệu phải dùng loại mấy năm, bào chế chín mấy phần, ta làm quen rồi, cứ để ta đi đi. Vương gia, Vương phi thứ tội, nô tỳ xin lỗi vì không thể tiếp được.”
Lý Hoa Chương im lặng nhìn về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường đang nở nụ cười ngây thơ vô tội, chu đáo nói: “Không sao, bọn ta ở đây chờ ngươi, ngươi đi thong thả, không cần phải gấp đâu.”
Không hề nhìn ra được nàng mới là thủ phạm “thúc giục” người ta.
Sau khi Bảo Châu đi, Minh Hoa Thường bỏ cái túi thơm cũ vào tay áo của mình một cách vô cùng tự nhiên, nàng làm tự nhiên đến nỗi đó như thể là đồ của nàng vậy. Minh Hoa Thường tò mò xem xét khắp cả phòng, đám nha hoàn vây quanh nàng, ríu ra ríu rít giới thiệu cho nàng, không ai còn nhớ là trong phòng này vẫn còn một vị trưởng quan trẻ tuổi mỹ mạo, quyền cao chức trọng. Lý Hoa Chương lẳng lặng đi theo sau, thấy Minh Hoa Thường như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi, hắn lại thầm nghĩ, thê tử quá giỏi trong việc khiến người khác yêu thích cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Lý Hoa Chương lo lắng mà lặng lẽ thở dài.
Trong lúc Minh Hoa Thường liếc mắt đưa tình cùng các tiểu mỹ nhân, à không phải, tìm hiểu tình báo, đã vô tình moi ra được rất nhiều thông tin. Đến hôm qua đám nha hoàn mới nhận được thông tin, rằng Phong lão thái gia nói là muốn ở lại lầu Trích Tinh, không về ngủ. Bảo Châu sợ buổi tối lão thái gia có chuyện nên cũng không quay lại, muốn ở lại nhà trồng hoa chờ đợi được sắp xếp nhiệm vụ.
Đám nha hoàn vội vàng thu dọn đồ đạc thiếp thân của Phong lão thái gia, bận mãi đến giờ Tuất ba khắc mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Phong lão thái gia và Bảo Châu tỷ tỷ không có ở đây, nhưng không thể lơi lỏng trong việc thực hiện các quy tắc trong nội viện được. Thế nên, khi các nha hoàn đi các nơi kiểm tra, thì phát hiện ra cửa lồng của con vẹt đã bị lỏng, cũng không ai biết là nó đã lỏng ra từ lúc nào; còn con chim đó thì đã nhân lúc bọn họ bận rộn mà lặng lẽ bay ra ngoài.
Đây là thú cưng của lão thái gia đó, đám nha hoàn vội vàng thắp đèn lồng đi tìm, may mà con vẹt bay đi không xa, chỉ đậu trên cái cây cách đó không xa thôi. Bọn họ đã thử rất lâu nhưng cũng vẫn không có cách nào có thể dụ con vẹt xuống được, thật sự là bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể phái người đến nhà trồng hoa truyền lời, bảo Bảo Châu nhanh chóng quay về.
Đến giờ Hợi hai khắc Bảo Châu mới quay về, nàng ta nói rằng nàng ta vừa đi từ phòng trà về, một lát nữa còn phải quay lại hầu hạ Phong lão thái gia, cho nên sau khi bắt được con vẹt, nàng ta lại vội vã rời đi. Đám nha hoàn đóng cửa viện lại, lục tục đi nghỉ ngơi, không ngờ rằng, đến giờ Tý thì lại bị đánh thức bởi tiếng pháo, bên ngoài có người chạy tới chạy lui, nói là lão thái gia xảy ra chuyện rồi.
Đêm qua mấy nha hoàn này không đi đến lầu Trích Tinh, đây đã là tất cả mọi chuyện mà bọn họ biết được rồi. Minh Hoa Thường “lăn lộn” trong đám mỹ nữ, nói chuyện với họ cả một hồi lâu, không lâu sau thì Bảo Châu quay về cùng với hai gói thuốc, Minh Hoa Thường mỉm cười nói lời cảm tạ Bảo Châu rồi mang theo đồ rời đi.
Sau khi đi ra khỏi viện của lão thái gia, cổ họng của Minh Hoa Thường đã hơi khô rồi. Lý Hoa Chương cúi đầu, hít hà mùi hương trên người nàng rồi đứng thẳng người dậy, khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Toàn mùi son phấn.”
Thân là một “công cụ theo dõi tâm tình Lý Hoa Chương” đúng chuẩn, Minh Hoa Thường nhanh chóng nhận ra là hắn đang không vui. Minh Hoa Thường cố ý ôm chặt lấy Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương đưa tay đẩy nàng ra một cái, thấy không đẩy được thì cũng không dùng sức nữa. Minh Hoa Thường cọ lung tung vào người hắn, dương dương đắc ý ngẩng đầu lên và nói: “Bây giờ chàng cũng toàn mùi son phấn giống ta rồi.”
Khóe môi Lý Hoa Chương hơi cong lên, tuy đã biết rất rõ mấy “chiêu thức” này của nàng rồi, nhưng vẫn không có bản lĩnh gì và bị nàng dỗ dành một cách dễ dàng như thế.
Trong lúc quấn quýt nhau như thế, hai người bất giác đến phòng tổng quản lúc nào không hay, nhưng quản gia đã đi tìm thủ vệ dẫn đầu rồi, bây giờ không có trong phòng tổng quản. Gã sai vặt thấy thế thì vội vàng muốn đi gọi quản gia về, nhưng Lý Hoa Chương đã ngăn hắn ta lại, hắn nói: “Không cần, vừa hay bọn ta cũng có việc muốn hỏi thủ vệ, bọn ta tự đi.”
Lý Hoa Chương không cho người khác báo tin, mà đích thân hắn dẫn theo Minh Hoa Thường đi đến phòng trực ở phía sau. Người của phòng tổng quản cũng không ngờ rằng, đường đường là Ung Vương như thế này đây, ấy vậy mà hắn lại không soi mói gì cả. Đó là nơi mà những người thô kệch ở, một đám nam nhân nằm chung một cái giường lớn, không biết là lôi thôi đến mức độ nào nữa, thế mà hắn lại dẫn theo Vương phi đến, không hề kiêng kỵ gì mà cứ đi đến nơi đó, trông họ còn nhàn nhã như thế kia nữa, như thể là chỉ đang đi ngắm hoa thôi vậy.
Sắc mặt của gã sai vặt phòng tổng quản như màu đất, vô cùng khó xử, nhưng Lý Hoa Chương trông thì thấy có vẻ lịch sự tao nhã, ấy thế mà ánh mắt của hắn lại quá sức sắc bén, bọn họ không có cách nào có thể đi ra ngoài báo cho quản gia được, chỉ có thể lớn giọng hô khi bước vào cửa viện rằng: “Quản gia, Ung Vương điện hạ và Ung Vương phi đến rồi, còn không mau ra nghênh đón!”
Lý Hoa Chương không ngăn cản hành động này của gã sai vặt, chỉ lẳng lặng quan sát hoàn cảnh sống nơi đây. Phong gia là đại tộc tại Thương Châu, diện tích tòa nhà cực kỳ rộng lớn, nơi ở của chủ tử Phong gia đều ở bên trong nhị môn, nhưng thực tế là, bên ngoài nhị môn vẫn còn ngoại viện khổng lồ bao quanh, như phòng tổng quản, phòng thu chi, kho bạc, phòng người hầu,… hòng bảo đảm việc vận hành trong nội trạch, có vậy thì nữ quyến Phong phủ mới có được cuộc sống thoải mái, không cần ra khỏi cửa chính, không cần bước qua cửa phụ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nơi bọn họ tới chính là phòng của người hầu, không chạm khắc xa hoa như nội trạch, mà nơi đây có hai hàng nhà trệt thật dài, thấp bé san sát nhau, không hề có bất kỳ một thứ đồ trang trí dư thừa nào. Vốn dĩ nơi đây là nơi dành cho nam bộc của Phong gia ở, đám nha hoàn đều ở cùng chủ tử trong nhị môn, nhưng vì bảo vệ bảo vật mà Phong lão thái gia đã tuyển rất nhiều nam tử thanh niên trai tráng vào phủ, cả dãy phòng này cũng được dọn dẹp, chuyên dành cho hộ vệ tạm thời ở.
Bức tường bao quanh một cái viện lớn, đang là mùa đông, trong viện trụi lủi, không có bất kỳ một sắc màu tươi tắn nào, ở góc tường là rơm rạ và đồ đạc lẫn lộn chất thành đống. Mặt trước là phòng chính được ngăn ra làm ba gian, cửa sổ của phòng giữa đóng chặt, Lý Hoa Chương bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chờ người bên trong mở cửa ra.
Theo như lời phòng tổng quán nói thì nhóm thị vệ này sẽ ở đây cùng nhau, vốn dĩ ban đầu Lý Hoa Chương còn cho rằng sẽ có rất nhiều người đi ra cơ, không ngờ rằng, khi cửa phòng được đẩy ra, chỉ có quản gia chạy ra với tâm tình hết sức lo sợ: “Tham kiến Ung Vương, Ung Vương phi. Không tiếp đón từ xa, tại hạ đáng chết. Không biết là ngọn gió nào đã đưa hai quý nhân đến nơi này?”
Lý Hoa Chương nhìn lướt qua quản gia mà nhìn đến căn phòng có ánh sáng mờ tối, hắn thấy một tráng hán gác chân ngồi trên ghế, không hề có ý định tiến ra nghênh đón. Lý Hoa Chương nhận ra ngay, đây chính là thủ lĩnh đêm qua canh cửa ở lầu Trích Tinh, hình như tên hắn ta là Đổng Hải.
Đổng Hải nhận ra ánh mắt của hắn, hắn ta hung hãn liếc về phía Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương chỉ bình tĩnh thu tầm mắt lại, hơi gật đầu hàn huyên với quản gia: “Tùy ý đến hỏi chút chuyện thôi, quản gia không cần phải để ý. Ban nãy các ngươi đang bàn chuyện à? Sao lại đóng cửa sổ?”
Nụ cười của quản gia cứng đờ, ông ta vội nói: “Đâu có, tại hạ sợ lạnh nên tiện tay đóng cửa lại thôi. Không có vấn đề gì cả đâu, chỉ là đến tìm Đổng thủ lĩnh để tâm sự chút thôi.”
Lý Hoa Chương từ tốn nói: “Ta không quấy rầy các ngươi là được. Vừa hay ta cũng có vài lời muốn hỏi Đổng thị vệ, chúng ta vào trong cùng nói?”
Quản gia sửng sốt, ông ta nhìn về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường thấy thế thì nghiêng người, trốn sau lưng Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương trấn an vỗ vỗ tay nàng rồi nói với quản gia rằng: “Bây giờ vẫn chưa bắt được đạo tặc, ta không yên tâm để nàng ấy một mình, cho nên ta mới dẫn nàng ấy theo.”
Quản gia “Ồ” một tiếng, cười khan rồi nói: “Vương gia suy nghĩ chu đáo quá, đúng thật là bây giờ không an toàn cho lắm, Vương phi không chê vì phải ở cùng một phòng với ngoại nam là được, mau vào đi.”
Minh Hoa Thường nhắm mắt theo đuôi Lý Hoa Chương, nhập vai một vị Vương phi “được cưng chiều tuy đang thấy rất ngại ngùng nhưng lại không dám rời đi” một cách vô cùng hoàn mỹ. Sau khi đi vào phòng, quản gia vội vàng mời Lý Hoa Chương ngồi ở vị trí chủ toạ, Lý Hoa Chương không động đậy, mà hắn chỉ đỡ Minh Hoa Thường ngồi xuống trước, quản gia thấy thế thì gượng cười ha hả hai tiếng rồi nói: “Ung Vương thật là tỉ mỉ và chu đáo với Vương phi, hai vị không hổ danh là phu thê trẻ tuổi, tình cảm quá đi mất.”
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, đâu phải chỉ là phu thê trẻ tuổi thôi đâu, khi Lý Hoa Chương còn nằm trong tã lót thì hắn đã biết nhường nhịn nàng rồi. Lúc Minh Hoa Thường ngồi xuống, khóe mắt nàng nhanh chóng đảo qua hai bên, chú ý thấy Đổng Hải khẽ hừ một tiếng từ mũi, còn ánh mắt hắn ta thì quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, tuyệt đối không thể gọi đấy là ánh mắt thân thiện được.
Lại nữa rồi, Minh Hoa Thường vẫn nhớ, hôm qua, khi hai người đi đến lầu Trích Tinh kiểm tra, Đổng Hải cũng đã nhìn họ bằng ánh mắt này, không chỉ có thế, đặc biệt là sau khi Phong lão thái gia giới thiệu thân phận của bọn họ. Vì sao vậy nhỉ? Từ cái khí chất thô bạo cực kỳ nồng đậm trên người hắn ta mà nói, lẽ nào hắn ta và triều đình có ân oán gì à?
Minh Hoa Thường lặng lẽ suy nghĩ nhiều điều, nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ ra những suy nghĩ ấy, mà nàng chỉ ngoan ngoãn dựa vào Lý Hoa Chương. Sau khi đám người đều đã ngồi xuống, Lý Hoa Chương lên tiếng, hắn hỏi hôm qua có những ai đã ra vào lầu Trích Tinh, vào canh giờ nào.
Lý Hoa Chương hỏi vô cùng kỹ càng, ban đầu Đổng Hải còn trả lời đôi ba câu với vẻ khó chịu, nhưng rồi, sau đó hắn ta bị hỏi đến nỗi chỉ thấy phiền, bèn hùng hổ chất vấn: “Các ngươi đã biết hết rồi, còn hỏi gì nữa hả?”
Quản gia nhanh chóng liếc nhìn Lý Hoa Chương, rồi nghiêm giọng quát lớn: “Láo xược, ngươi nói chuyện với Ung Vương điện hạ kiểu gì vậy hả?”
Đổng Hải “xùy” một tiếng rồi ngang ngược lườm một cái, rõ ràng là hắn ta không hề quan tâm đến thân phận của Lý Hoa Chương. Quản gia đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng nhận lỗi với Lý Hoa Chương: “Ung Vương bớt giận, đây là người lỗ mãng, không biết lễ nghĩa, mong Ung Vương đại nhân rộng lượng, đừng so đo với hắn ta.”
Lý Hoa Chương nhìn Đổng Hải chăm chú, dù bị người ta chống đối mà hắn cũng vẫn không nóng không vội, vô cùng tốt tính. Hắn hơi nâng tay ra hiệu với quản gia, giọng nói vẫn ung dung thản nhiên giống như ban nãy: “Không sao. Nghe khẩu âm của Đổng thị vệ thì hình như không phải là người Thương Châu, xin hỏi, Phong lão thái gia đã tuyển hắn ta như thế nào? Hắn ta đã đến Phong gia bao lâu rồi?”
Quản gia ngẩn ra, dường như sợ Đổng Hải lại lỗ mãng, bèn giành trả lời trước: “Bẩm Ung Vương, hắn ta là người vận chuyển, sau khi lão thái gia nhận được thư báo trước của đạo thánh thì lo rằng sẽ có chuyện xảy ra với ngọc Tùy Hầu, bèn đến tiêu cục để thuê người. Vừa hay đang nhàn rỗi, tiêu cục bèn giới thiệu bọn họ cho lão thái gia.”
Lý Hoa Chương lạnh nhạt gật đầu, rồi hắn lại hỏi: “Thì ra là thế. Đổng thị vệ làm hộ vệ ở các nơi, đương nhiên là hiểu sâu biết rộng. Ta muốn thỉnh giáo Đổng thị vệ, với kinh nghiệm của ngươi, ngươi cảm thấy kẻ nào đã giết lão thái gia, trộm ngọc Tùy Hầu?”
Ánh mắt Lý Hoa Chương thẳng thắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti, ban nãy Đổng Hải đã hạ thấp mặt mũi hắn, mà chốc lát sau hắn đã có thể nói ra hai chữ “thỉnh giáo” với Đổng Hải, chứ hắn không hề ngượng ngùng hay phẫn nộ gì. Đổng Hải thầm nghĩ, không hổ danh là thứ mạnh mẽ có thể lật đổ tổ mẫu của chính mình, quả thật là một nhân vật đáng gờm. Đổng Hải “xùy” một tiếng, không mấy bận tâm mà đáp: “Không biết, dù sao thì hôm qua ta vẫn luôn canh giữ ở cửa, không thấy ai tới gần, ai mà biết được đám lão gia thiếu gia đó lại chơi trò gì.”
Không có được đáp án, Lý Hoa Chương vẫn không nhụt chí, hắn chuyển sang nhìn quản gia, quản gia bất giác ngồi thẳng lưng lên, chẳng hiểu tại sao lại thấy căng thẳng. Giọng điệu của Lý Hoa Chương vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như thế, hắn hỏi tiếp: “Quản gia, hôm nay ta bảo các ngươi lục soát phủ, pháo hoa từ đâu mà ra, các ngươi đã tìm ra được chưa?”
Quản gia như bị phu tử gọi tên trả lời câu hỏi, xấu hổ lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy còn ngọc Tùy Hầu thì sao? Đã tìm được chưa?”
Quản gia lắc đầu, cúi đầu thấp hơn. Lý Hoa Chương thở dài, hắn nói tiếp: “Vậy thì mọi người cần phải tăng tốc lên. Cổng thành không thể đóng quá lâu được, nhiều nhất là hai ngày là phải mở cửa thành ra rồi. Đến lúc đó mà muốn bắt Diệu Thủ Không Không thì sẽ khó khăn lắm.”
Lý Hoa Chương không để người của Phong gia đi theo nên không có ai biết bọn họ định đi đâu. Thế là, khi người của phòng trà ngẩng đầu lên và nhìn thấy Ung Vương, Ung Vương phi đại danh đỉnh đỉnh đến, ai nấy đều thấy mờ mịt. Biểu hiện của Lý Hoa Chương hết sức ôn hoà, bảo hắn ta ngồi xuống rồi hỏi: “Ngươi là người quản lý trà nước à? Đã ở phòng trà bao lâu rồi?”
Quản sự phòng trà được quan tâm hỏi han mà sinh lòng sợ hãi, nói: “Bẩm điện hạ, chính là tiểu nhân. Tính cả lúc làm đồ đệ thì tiểu nhân đã ở phòng trà được khoảng mười năm rồi.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Người trực ở phòng trà đêm qua là ngươi sao?”
Lần đầu tiên quản sự phòng trà gặp một nhân vật lớn như thế này, vị Vương gia này không chỉ có thân phận tôn quý, phong độ nhẹ nhàng, mà cách nói chuyện còn ấm áp, lịch sự và tao nhã. Chính điều này đã khiến cho quản sự hết sức kích động, kích động đến độ dường như đầu lưỡi cũng không thể duỗi thẳng ra được: “Chính là tiểu nhân.”
“Đêm qua, lúc ngươi trực, ngươi đã gặp được những ai?”
Quản sự không nghĩ ngợi gì mà đã nói ngay: “Đại lang có tới.”
Vẻ mặt của Lý Hoa Chương như gió xuân ấm áp, nhưng nơi sâu thẳm trong đôi mắt lại kết thành băng, hắn bình tĩnh quan sát quản sự: “Vậy à? Có lẽ số người tới phòng trà để lấy trà trong mỗi lần đều không ít, ngươi không cần nghĩ ngợi gì mà đã có thể nhớ ra ngay rồi à?”
Quản sự nói: “Buổi tối ít người dùng trà, rất dễ nhớ, trước kia chỉ có lão thái gia lấy trà trước khi ngủ thôi, nhưng hôm qua lại là đại lang tới lấy cho nên tiểu nhân mới nhớ.”
Minh Hoa Thường hỏi xen vào: “Phong lão thái gia luôn có thói quen uống trà trước khi ngủ à?”
“Vâng.” Quản sự phòng trà nói: “Lão thái gia thích uống trà Ngân Sinh nhất, trước kia đều là do Bảo Châu cô nương đến lấy, à, đúng rồi, hôm qua Bảo Châu cô nương cũng tới, tới cùng với đại lang.”
Lý Hoa Chương hỏi: “Giờ nào?”
Quản sự suy nghĩ một lúc rồi không trả lời một cách không được chắc chắn cho lắm: “Có lẽ là vào khoảng gần giờ Hợi một khắc, tiểu nhân không nhìn giờ nên không nhớ rõ nữa.”
Lý Hoa Chương nghiền ngẫm, Minh Hoa Thường tiếp lời, nàng lại hỏi: “Sau khi đến thì Bảo Châu và đại lang đã làm gì?”
“Bảo Châu cô nương nói là sợ đại lang không biết lão thái gia thích uống gì, nên cố ý đến dặn dò tiểu nhân, bảo tiểu nhân cứ theo như thói quen bình thường mà nấu hai đồng trà Ngân Sinh, sau đó thì đi mất. Đại lang thiếu kiên nhẫn, ngại ở trong phòng bí bách nên đi ra ngoài cho thoáng, nhưng mãi cho đến khi nấu trà xong mà đại lang vẫn chưa quay lại. Tiểu nhân sợ ngâm thêm nữa thì trà sẽ già mất, nên tiểu nhân đã đi ra ngoài tìm đại lang. Đại lang cúi đầu đứng ở góc tường, không biết là ngài ấy đang nhìn cái gì nữa, tiểu nhân cũng giật mình bởi ngài ấy. May mà đại lang không truy cứu chuyện chạm mặt tiểu nhân mà chỉ mang trà đi ngay thôi.”
Minh Hoa Thường “Ồ” một tiếng, tò mò truy vấn: “Hắn ta đã nhìn cái gì thế?”
“Trời tối nên thật sự là tiểu nhân cũng không nhìn thấy.” Quản sự gãi đầu, đáp lời mà không chắc chắn lắm: “Nhưng mà đại lang đã lấy tay đỡ, có lẽ khi đó ngài ấy đang ăn gì đó.”
Sau khi ra khỏi phòng trà, Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường lại đi đến viện của Phong lão thái gia. Khi vừa mới bước vào, Minh Hoa Thường còn tưởng rằng mình đã vào nhầm chỗ rồi cơ. Các tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi đứng đầy trong viện, suýt chút nữa Minh Hoa Thường đã cho rằng đây là khuê phòng của một nương tử trẻ tuổi. Những nha hoàn này đột ngột mất đi chủ nhân, còn đang mờ mịt luống cuống, rồi bỗng nhiên lại nhìn thấy Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, họ như chim sợ cành cong, nguyên một đám người vội vã quỳ phịch xuống.
Minh Hoa Thường vội nói: “Các ngươi không cần phải sợ, bọn ta đến đây không phải là để hỏi tội, chỉ tiện đường đến đây nên mới vào hỏi chút thôi. Người dẫn đầu của các ngươi là ai?”
Đã có tiểu nha hoàn đi vào trong gọi Bảo Châu, Bảo Châu vén rèm đi ra, vội vã tiến đến cúi người: “Không biết Ung Vương, Ung Vương phi đại giá, không tiếp đón từ xa, nô tỳ đáng chết.”
“Bọn ta tùy ý đi dạo một chút thôi, không cần phải căng thẳng đâu.” Minh Hoa Thường đỡ Bảo Châu đứng dậy và hỏi nàng ta: “Con vẹt hôm qua đâu, tìm được chưa?”
Trong Ung Vương phi vô cùng quen thuộc, Bảo Châu sợ ảnh hưởng việc của Ung Vương, bèn cẩn thận nhìn về phía Lý Hoa Chương. Chỉ thấy Ung Vương cao quý bình thản, vẻ mặt không có gì là hung ác cả, dáng vẻ này không giống như là muốn nói chuyện với bọn họ. Bảo Châu bèn thu hồi ánh mắt, rất tập trung khi trả lời câu hỏi của Minh Hoa Thường: “Tạ Vương phi nhớ mong, đã tìm được rồi. Hổ Phách, mang vẹt đến đây đi.”
“Không cần phiền phức vậy đâu.” Minh Hoa Thường không hề câu nệ, ôm tâm tình hết sức phấn khởi mà đi vào bên trong: “Ta đi qua đó xem là được.”
Bảo Châu không ngờ rằng Ung Vương phi lại… nhiệt tình như vậy, nàng ta ngẩn người ra một lát rồi mới đi theo. Lý Hoa Chương đi ở sau cùng, mặc dù tướng mạo của hắn khôi ngô tuấn tú, khí chất cũng ôn hòa, nhưng không hiểu sao nhóm nha hoàn lại cứ tránh né hắn, chỉ dám đứng nhìn từ xa, không ai dám tới gần hắn cả.
Nơi Phong lão thái gia ở rất rộng rãi, phòng chính bảy gian rộng rãi, thông thoáng, lại sáng sủa, lồng chim được treo ở cửa sổ phía Đông. Minh Hoa Thường cầm chiếc lông chim lên, nhẹ nhàng thò vào trong lồng trêu chọc con chim. Con vẹt không sợ người lạ, nó nghiêng đầu nhìn rồi chợt bay sang, bám vào lồng sắt mà kêu lớn: “Vạn phúc, vạn phúc.”
Người trong phòng đều cười lên, một nha hoàn cả gan lên tiếng góp vui: “Vương phi phúc khí thâm hậu, nó đang chúc ngài đó.”
Minh Hoa Thường cười khen: “Là do các ngươi nuôi tốt. Con vẹt này được nuôi dạy thế nào vậy? Nó nói chuyện rõ ràng quá, khi phát âm nghe không khác gì con người.”
Đám nha hoàn thấy Minh Hoa Thường không kiêu ngạo thì dần thả lỏng, mồm năm miệng mười nói: “Là Bảo Châu tỷ tỷ dạy đấy ạ, đến cả lão thái gia cũng nói là Bảo Châu tỷ tỷ dạy giỏi đó.”
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Bảo Châu hơi khom người mà nói: “Không dám nhận, là lão thái gia và Ung Vương phi phúc phận thâm hậu, động vật lây nhiễm khí phúc khí, dạy một cái là có thể thông suốt.”
Minh Hoa Thường thả lông chim xuống, cười nói: “Bảo Châu giỏi ăn nói quá, vậy thì ta sẽ mặt dày một lần vậy, hy vọng có thể mượn lời chúc của ngươi.”
Lần trước, khi kiểm tra bức thư của đạo thánh, Minh Hoa Thường từng tới phòng của lão thái gia, nhưng chỉ liếc nhìn qua một cái thôi, rõ ràng là không nhìn cẩn thận được như bây giờ. Nàng đi qua các gian phòng, rồi dừng lại ở một nơi, hít hít mũi và nói ra nghi vấn: “Sao ta ngửi thấy mùi thuốc vậy nhỉ?”
Bảo Châu quay đầu lại, khi hiểu câu hỏi của nàng thì mở tủ để lấy mấy cái túi thơm ra: “Đây là túi thơm cho lão thái gia để ngài ấy thay đổi, nô tỳ thấy, nếu ném đi thì tiếc nên để trong ngăn tủ xông y phục. Có phải mùi Vương phi ngửi được là mùi này không?”
Minh Hoa Thường vội vàng gật đầu: “Không sai, chính là mùi này. Đây là thuốc gì vậy, sao lại dùng để xông y phục thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đây là phương thuốc cổ truyền mà nô tỳ từng nghe đến khi còn ở nông thôn, lúc ấy nô tỳ chưa vào phủ. Nghe nói là có thể cường thân kiện thể, có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ.” Bảo Châu cười nói: “Người ở nông thôn kiến thức hạn hẹp, không phải là phương thuốc cao minh gì, đã khiến Vương phi chê cười rồi.”
Minh Hoa Thường lại tò mò, nàng nhận lấy túi thơm rồi nói: “Chưa chắc, không phải chỉ có đơn thuốc do danh y kê mới được gọi là đơn thuốc tốt, có thể chữa được bệnh mới là quan trọng nhất. Phương thuốc cổ truyền dân gian do rất nhiều người truyền miệng nên mới được lưu lại, không chừng là còn tốt hơn đơn thuốc do Ngự y cung đình kê nữa. Bảo Châu, có thể cho ta một phần đơn thuốc này không? Phụ thân ta lớn tuổi rồi, mấy năm gần đây cơ thể ông ấy không được tốt cho lắm, ta muốn gửi về Trường An cho ông ấy thử.”
Bảo Châu nghe xong thì vội nói: “Vương phi cất nhắc, có thể được ngài coi trọng là phúc khí của đơn thuốc này. Vương phi chờ một lát, nô tỳ đi tìm giấy bút đến.”
Một ma ma quản sự khác thấy thế thì nói: “Vương phi có lấy được đơn thuốc thì cũng không có cách nào có thể dùng ngay được. Dù sao thì trong phòng thuốc cũng có thuốc sẵn, cứ phối ra mấy đơn hoàn chỉnh cho Vương phi đi, đỡ cho ngài phải đi ra tiệm thuốc bên ngoài, chưa chắc dược tính đã tốt đâu.”
Minh Hoa Thường ngại ngùng nói: “Việc này, có phải là hơi phiền quá rồi không…”
“Không phiền, không phiền.” Ma ma quản sự có lòng xun xoe, đưa tay lấy đơn thuốc của Bảo Châu và nói: “Bảo Châu, ngươi ở đây với Vương phi đi, ta đi đến phòng thuốc lấy thuốc.”
Bảo Châu do dự, nghiêng người tránh tay của ma ma quản sự, vẫn cầm tờ giấy trong lòng bàn tay và nói: “Các ngươi không biết dược liệu phải dùng loại mấy năm, bào chế chín mấy phần, ta làm quen rồi, cứ để ta đi đi. Vương gia, Vương phi thứ tội, nô tỳ xin lỗi vì không thể tiếp được.”
Lý Hoa Chương im lặng nhìn về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường đang nở nụ cười ngây thơ vô tội, chu đáo nói: “Không sao, bọn ta ở đây chờ ngươi, ngươi đi thong thả, không cần phải gấp đâu.”
Không hề nhìn ra được nàng mới là thủ phạm “thúc giục” người ta.
Sau khi Bảo Châu đi, Minh Hoa Thường bỏ cái túi thơm cũ vào tay áo của mình một cách vô cùng tự nhiên, nàng làm tự nhiên đến nỗi đó như thể là đồ của nàng vậy. Minh Hoa Thường tò mò xem xét khắp cả phòng, đám nha hoàn vây quanh nàng, ríu ra ríu rít giới thiệu cho nàng, không ai còn nhớ là trong phòng này vẫn còn một vị trưởng quan trẻ tuổi mỹ mạo, quyền cao chức trọng. Lý Hoa Chương lẳng lặng đi theo sau, thấy Minh Hoa Thường như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi, hắn lại thầm nghĩ, thê tử quá giỏi trong việc khiến người khác yêu thích cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Lý Hoa Chương lo lắng mà lặng lẽ thở dài.
Trong lúc Minh Hoa Thường liếc mắt đưa tình cùng các tiểu mỹ nhân, à không phải, tìm hiểu tình báo, đã vô tình moi ra được rất nhiều thông tin. Đến hôm qua đám nha hoàn mới nhận được thông tin, rằng Phong lão thái gia nói là muốn ở lại lầu Trích Tinh, không về ngủ. Bảo Châu sợ buổi tối lão thái gia có chuyện nên cũng không quay lại, muốn ở lại nhà trồng hoa chờ đợi được sắp xếp nhiệm vụ.
Đám nha hoàn vội vàng thu dọn đồ đạc thiếp thân của Phong lão thái gia, bận mãi đến giờ Tuất ba khắc mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Phong lão thái gia và Bảo Châu tỷ tỷ không có ở đây, nhưng không thể lơi lỏng trong việc thực hiện các quy tắc trong nội viện được. Thế nên, khi các nha hoàn đi các nơi kiểm tra, thì phát hiện ra cửa lồng của con vẹt đã bị lỏng, cũng không ai biết là nó đã lỏng ra từ lúc nào; còn con chim đó thì đã nhân lúc bọn họ bận rộn mà lặng lẽ bay ra ngoài.
Đây là thú cưng của lão thái gia đó, đám nha hoàn vội vàng thắp đèn lồng đi tìm, may mà con vẹt bay đi không xa, chỉ đậu trên cái cây cách đó không xa thôi. Bọn họ đã thử rất lâu nhưng cũng vẫn không có cách nào có thể dụ con vẹt xuống được, thật sự là bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể phái người đến nhà trồng hoa truyền lời, bảo Bảo Châu nhanh chóng quay về.
Đến giờ Hợi hai khắc Bảo Châu mới quay về, nàng ta nói rằng nàng ta vừa đi từ phòng trà về, một lát nữa còn phải quay lại hầu hạ Phong lão thái gia, cho nên sau khi bắt được con vẹt, nàng ta lại vội vã rời đi. Đám nha hoàn đóng cửa viện lại, lục tục đi nghỉ ngơi, không ngờ rằng, đến giờ Tý thì lại bị đánh thức bởi tiếng pháo, bên ngoài có người chạy tới chạy lui, nói là lão thái gia xảy ra chuyện rồi.
Đêm qua mấy nha hoàn này không đi đến lầu Trích Tinh, đây đã là tất cả mọi chuyện mà bọn họ biết được rồi. Minh Hoa Thường “lăn lộn” trong đám mỹ nữ, nói chuyện với họ cả một hồi lâu, không lâu sau thì Bảo Châu quay về cùng với hai gói thuốc, Minh Hoa Thường mỉm cười nói lời cảm tạ Bảo Châu rồi mang theo đồ rời đi.
Sau khi đi ra khỏi viện của lão thái gia, cổ họng của Minh Hoa Thường đã hơi khô rồi. Lý Hoa Chương cúi đầu, hít hà mùi hương trên người nàng rồi đứng thẳng người dậy, khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Toàn mùi son phấn.”
Thân là một “công cụ theo dõi tâm tình Lý Hoa Chương” đúng chuẩn, Minh Hoa Thường nhanh chóng nhận ra là hắn đang không vui. Minh Hoa Thường cố ý ôm chặt lấy Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương đưa tay đẩy nàng ra một cái, thấy không đẩy được thì cũng không dùng sức nữa. Minh Hoa Thường cọ lung tung vào người hắn, dương dương đắc ý ngẩng đầu lên và nói: “Bây giờ chàng cũng toàn mùi son phấn giống ta rồi.”
Khóe môi Lý Hoa Chương hơi cong lên, tuy đã biết rất rõ mấy “chiêu thức” này của nàng rồi, nhưng vẫn không có bản lĩnh gì và bị nàng dỗ dành một cách dễ dàng như thế.
Trong lúc quấn quýt nhau như thế, hai người bất giác đến phòng tổng quản lúc nào không hay, nhưng quản gia đã đi tìm thủ vệ dẫn đầu rồi, bây giờ không có trong phòng tổng quản. Gã sai vặt thấy thế thì vội vàng muốn đi gọi quản gia về, nhưng Lý Hoa Chương đã ngăn hắn ta lại, hắn nói: “Không cần, vừa hay bọn ta cũng có việc muốn hỏi thủ vệ, bọn ta tự đi.”
Lý Hoa Chương không cho người khác báo tin, mà đích thân hắn dẫn theo Minh Hoa Thường đi đến phòng trực ở phía sau. Người của phòng tổng quản cũng không ngờ rằng, đường đường là Ung Vương như thế này đây, ấy vậy mà hắn lại không soi mói gì cả. Đó là nơi mà những người thô kệch ở, một đám nam nhân nằm chung một cái giường lớn, không biết là lôi thôi đến mức độ nào nữa, thế mà hắn lại dẫn theo Vương phi đến, không hề kiêng kỵ gì mà cứ đi đến nơi đó, trông họ còn nhàn nhã như thế kia nữa, như thể là chỉ đang đi ngắm hoa thôi vậy.
Sắc mặt của gã sai vặt phòng tổng quản như màu đất, vô cùng khó xử, nhưng Lý Hoa Chương trông thì thấy có vẻ lịch sự tao nhã, ấy thế mà ánh mắt của hắn lại quá sức sắc bén, bọn họ không có cách nào có thể đi ra ngoài báo cho quản gia được, chỉ có thể lớn giọng hô khi bước vào cửa viện rằng: “Quản gia, Ung Vương điện hạ và Ung Vương phi đến rồi, còn không mau ra nghênh đón!”
Lý Hoa Chương không ngăn cản hành động này của gã sai vặt, chỉ lẳng lặng quan sát hoàn cảnh sống nơi đây. Phong gia là đại tộc tại Thương Châu, diện tích tòa nhà cực kỳ rộng lớn, nơi ở của chủ tử Phong gia đều ở bên trong nhị môn, nhưng thực tế là, bên ngoài nhị môn vẫn còn ngoại viện khổng lồ bao quanh, như phòng tổng quản, phòng thu chi, kho bạc, phòng người hầu,… hòng bảo đảm việc vận hành trong nội trạch, có vậy thì nữ quyến Phong phủ mới có được cuộc sống thoải mái, không cần ra khỏi cửa chính, không cần bước qua cửa phụ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nơi bọn họ tới chính là phòng của người hầu, không chạm khắc xa hoa như nội trạch, mà nơi đây có hai hàng nhà trệt thật dài, thấp bé san sát nhau, không hề có bất kỳ một thứ đồ trang trí dư thừa nào. Vốn dĩ nơi đây là nơi dành cho nam bộc của Phong gia ở, đám nha hoàn đều ở cùng chủ tử trong nhị môn, nhưng vì bảo vệ bảo vật mà Phong lão thái gia đã tuyển rất nhiều nam tử thanh niên trai tráng vào phủ, cả dãy phòng này cũng được dọn dẹp, chuyên dành cho hộ vệ tạm thời ở.
Bức tường bao quanh một cái viện lớn, đang là mùa đông, trong viện trụi lủi, không có bất kỳ một sắc màu tươi tắn nào, ở góc tường là rơm rạ và đồ đạc lẫn lộn chất thành đống. Mặt trước là phòng chính được ngăn ra làm ba gian, cửa sổ của phòng giữa đóng chặt, Lý Hoa Chương bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chờ người bên trong mở cửa ra.
Theo như lời phòng tổng quán nói thì nhóm thị vệ này sẽ ở đây cùng nhau, vốn dĩ ban đầu Lý Hoa Chương còn cho rằng sẽ có rất nhiều người đi ra cơ, không ngờ rằng, khi cửa phòng được đẩy ra, chỉ có quản gia chạy ra với tâm tình hết sức lo sợ: “Tham kiến Ung Vương, Ung Vương phi. Không tiếp đón từ xa, tại hạ đáng chết. Không biết là ngọn gió nào đã đưa hai quý nhân đến nơi này?”
Lý Hoa Chương nhìn lướt qua quản gia mà nhìn đến căn phòng có ánh sáng mờ tối, hắn thấy một tráng hán gác chân ngồi trên ghế, không hề có ý định tiến ra nghênh đón. Lý Hoa Chương nhận ra ngay, đây chính là thủ lĩnh đêm qua canh cửa ở lầu Trích Tinh, hình như tên hắn ta là Đổng Hải.
Đổng Hải nhận ra ánh mắt của hắn, hắn ta hung hãn liếc về phía Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương chỉ bình tĩnh thu tầm mắt lại, hơi gật đầu hàn huyên với quản gia: “Tùy ý đến hỏi chút chuyện thôi, quản gia không cần phải để ý. Ban nãy các ngươi đang bàn chuyện à? Sao lại đóng cửa sổ?”
Nụ cười của quản gia cứng đờ, ông ta vội nói: “Đâu có, tại hạ sợ lạnh nên tiện tay đóng cửa lại thôi. Không có vấn đề gì cả đâu, chỉ là đến tìm Đổng thủ lĩnh để tâm sự chút thôi.”
Lý Hoa Chương từ tốn nói: “Ta không quấy rầy các ngươi là được. Vừa hay ta cũng có vài lời muốn hỏi Đổng thị vệ, chúng ta vào trong cùng nói?”
Quản gia sửng sốt, ông ta nhìn về phía Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường thấy thế thì nghiêng người, trốn sau lưng Lý Hoa Chương. Lý Hoa Chương trấn an vỗ vỗ tay nàng rồi nói với quản gia rằng: “Bây giờ vẫn chưa bắt được đạo tặc, ta không yên tâm để nàng ấy một mình, cho nên ta mới dẫn nàng ấy theo.”
Quản gia “Ồ” một tiếng, cười khan rồi nói: “Vương gia suy nghĩ chu đáo quá, đúng thật là bây giờ không an toàn cho lắm, Vương phi không chê vì phải ở cùng một phòng với ngoại nam là được, mau vào đi.”
Minh Hoa Thường nhắm mắt theo đuôi Lý Hoa Chương, nhập vai một vị Vương phi “được cưng chiều tuy đang thấy rất ngại ngùng nhưng lại không dám rời đi” một cách vô cùng hoàn mỹ. Sau khi đi vào phòng, quản gia vội vàng mời Lý Hoa Chương ngồi ở vị trí chủ toạ, Lý Hoa Chương không động đậy, mà hắn chỉ đỡ Minh Hoa Thường ngồi xuống trước, quản gia thấy thế thì gượng cười ha hả hai tiếng rồi nói: “Ung Vương thật là tỉ mỉ và chu đáo với Vương phi, hai vị không hổ danh là phu thê trẻ tuổi, tình cảm quá đi mất.”
Minh Hoa Thường thầm nghĩ, đâu phải chỉ là phu thê trẻ tuổi thôi đâu, khi Lý Hoa Chương còn nằm trong tã lót thì hắn đã biết nhường nhịn nàng rồi. Lúc Minh Hoa Thường ngồi xuống, khóe mắt nàng nhanh chóng đảo qua hai bên, chú ý thấy Đổng Hải khẽ hừ một tiếng từ mũi, còn ánh mắt hắn ta thì quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, tuyệt đối không thể gọi đấy là ánh mắt thân thiện được.
Lại nữa rồi, Minh Hoa Thường vẫn nhớ, hôm qua, khi hai người đi đến lầu Trích Tinh kiểm tra, Đổng Hải cũng đã nhìn họ bằng ánh mắt này, không chỉ có thế, đặc biệt là sau khi Phong lão thái gia giới thiệu thân phận của bọn họ. Vì sao vậy nhỉ? Từ cái khí chất thô bạo cực kỳ nồng đậm trên người hắn ta mà nói, lẽ nào hắn ta và triều đình có ân oán gì à?
Minh Hoa Thường lặng lẽ suy nghĩ nhiều điều, nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ ra những suy nghĩ ấy, mà nàng chỉ ngoan ngoãn dựa vào Lý Hoa Chương. Sau khi đám người đều đã ngồi xuống, Lý Hoa Chương lên tiếng, hắn hỏi hôm qua có những ai đã ra vào lầu Trích Tinh, vào canh giờ nào.
Lý Hoa Chương hỏi vô cùng kỹ càng, ban đầu Đổng Hải còn trả lời đôi ba câu với vẻ khó chịu, nhưng rồi, sau đó hắn ta bị hỏi đến nỗi chỉ thấy phiền, bèn hùng hổ chất vấn: “Các ngươi đã biết hết rồi, còn hỏi gì nữa hả?”
Quản gia nhanh chóng liếc nhìn Lý Hoa Chương, rồi nghiêm giọng quát lớn: “Láo xược, ngươi nói chuyện với Ung Vương điện hạ kiểu gì vậy hả?”
Đổng Hải “xùy” một tiếng rồi ngang ngược lườm một cái, rõ ràng là hắn ta không hề quan tâm đến thân phận của Lý Hoa Chương. Quản gia đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng nhận lỗi với Lý Hoa Chương: “Ung Vương bớt giận, đây là người lỗ mãng, không biết lễ nghĩa, mong Ung Vương đại nhân rộng lượng, đừng so đo với hắn ta.”
Lý Hoa Chương nhìn Đổng Hải chăm chú, dù bị người ta chống đối mà hắn cũng vẫn không nóng không vội, vô cùng tốt tính. Hắn hơi nâng tay ra hiệu với quản gia, giọng nói vẫn ung dung thản nhiên giống như ban nãy: “Không sao. Nghe khẩu âm của Đổng thị vệ thì hình như không phải là người Thương Châu, xin hỏi, Phong lão thái gia đã tuyển hắn ta như thế nào? Hắn ta đã đến Phong gia bao lâu rồi?”
Quản gia ngẩn ra, dường như sợ Đổng Hải lại lỗ mãng, bèn giành trả lời trước: “Bẩm Ung Vương, hắn ta là người vận chuyển, sau khi lão thái gia nhận được thư báo trước của đạo thánh thì lo rằng sẽ có chuyện xảy ra với ngọc Tùy Hầu, bèn đến tiêu cục để thuê người. Vừa hay đang nhàn rỗi, tiêu cục bèn giới thiệu bọn họ cho lão thái gia.”
Lý Hoa Chương lạnh nhạt gật đầu, rồi hắn lại hỏi: “Thì ra là thế. Đổng thị vệ làm hộ vệ ở các nơi, đương nhiên là hiểu sâu biết rộng. Ta muốn thỉnh giáo Đổng thị vệ, với kinh nghiệm của ngươi, ngươi cảm thấy kẻ nào đã giết lão thái gia, trộm ngọc Tùy Hầu?”
Ánh mắt Lý Hoa Chương thẳng thắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti, ban nãy Đổng Hải đã hạ thấp mặt mũi hắn, mà chốc lát sau hắn đã có thể nói ra hai chữ “thỉnh giáo” với Đổng Hải, chứ hắn không hề ngượng ngùng hay phẫn nộ gì. Đổng Hải thầm nghĩ, không hổ danh là thứ mạnh mẽ có thể lật đổ tổ mẫu của chính mình, quả thật là một nhân vật đáng gờm. Đổng Hải “xùy” một tiếng, không mấy bận tâm mà đáp: “Không biết, dù sao thì hôm qua ta vẫn luôn canh giữ ở cửa, không thấy ai tới gần, ai mà biết được đám lão gia thiếu gia đó lại chơi trò gì.”
Không có được đáp án, Lý Hoa Chương vẫn không nhụt chí, hắn chuyển sang nhìn quản gia, quản gia bất giác ngồi thẳng lưng lên, chẳng hiểu tại sao lại thấy căng thẳng. Giọng điệu của Lý Hoa Chương vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như thế, hắn hỏi tiếp: “Quản gia, hôm nay ta bảo các ngươi lục soát phủ, pháo hoa từ đâu mà ra, các ngươi đã tìm ra được chưa?”
Quản gia như bị phu tử gọi tên trả lời câu hỏi, xấu hổ lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy còn ngọc Tùy Hầu thì sao? Đã tìm được chưa?”
Quản gia lắc đầu, cúi đầu thấp hơn. Lý Hoa Chương thở dài, hắn nói tiếp: “Vậy thì mọi người cần phải tăng tốc lên. Cổng thành không thể đóng quá lâu được, nhiều nhất là hai ngày là phải mở cửa thành ra rồi. Đến lúc đó mà muốn bắt Diệu Thủ Không Không thì sẽ khó khăn lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.