Chương 1: Đây là cái giá mà cô phải trả
Tuyền Trần
16/08/2020
Đêm.
Trong căn nhà tại Tiên An ,một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp như một đóa hoa ,mái tóc dài mượt mà đang ngồi tại phòng khách cùng với một cái chăn,một cái gối và chiếc tivi trước mặt.Cô gái này chắn hẳn đang chờ đợi ai đó về nhà, xem tivi được một lúc Băng Băng vội nhìn lên đồng hồ "bây giờ đã là 10 giờ khuya sao anh ta lại chưa về."
Giây phút cô đang ngồi suy nghĩ mông lung liền nghe được tiếng chuông cửa " ting......ting......ting".Diệp Băng Băng vội vén tấm chăn đang đắp trên người ra ,cô đứng dậy nhanh chân đi ra mở cửa vì cô biết Thiên Hàn anh ta là một con người ghét sự chờ đợi.
[................]
Ở bên ngoài.
Dương Thiên Hàn hết nhấn chuông lại chuyển sang đập cửa.Tay anh vừa đập cửa vừa gọi .
" Diệp Băng Băng.........cô chết trong đó rồi hay sao ? Nhanh mở cửa cho tôi."
Băng Băng vì sợ anh ta chờ lâu nên cô vừa đi lại vừa nói.
" Tới ngay đây."
Cánh cửa của căn biệt thự này được cô gái có thân hình nhỏ nhắn này từ từ mở ra "cạch" Thiên Hàn từ bên ngoài loạn choạng bước vào nhà. Sau khi anh bước vào cô đóng cánh cửa của căn biệt thự lại, cô vội chạy tới đỡ một bên tay của anh.
" Thiên Hàn, anh sao lại uống nhiều rượu vậy..... anh có đói hay muốn ăn gì không ? hay là em......"
Diệp Băng Băng chỉ vừa nói được câu thì lại bị ngắt lời .Đáp lại lời nói này của cô là một câu nói lạnh như băng của anh.
" Không cần ,tôi không muốn ăn."
Băng Băng nghe được câu nói này từ anh cô chỉ biết cắn răng cười chua sót trong lòng.Người đàn ông cô yêu 6 năm lại nói ra câu nói lạnh lùng này, Thiên Hàn lại gạt tay cô sang một bên anh từng bước từng bước đi lên cầu thang để về căn phòng trên tầng .Anh đang đi thì nghe cô gọi mình.
" Dương.....D......ương.........Dương Thiên Hàn anh đứng lại đó."
Thiên Hàn vẫn làm lơ câu nói đó của cô và bước tiếp.Băng Băng như bị bóng tối bao chùm lấy mình......đột nhiên cô thấy được một con dao gọt trái cây trên bàn trà ở phòng khách .Cô vội chạy lại cầm nó lên kề sát cổ cố gắng hét lớn.
" Dương Thiên Hàn ,nếu anh không dừng lại thì em sẽ chết ngay tại đây."
Thiên Hàn nghe được câu nói này lại dừng bước quay lưng lại phía cô.
" Cô lại muốn nói gì ,nói nhanh đi tôi không có hứng đâu."
Băng Băng thấy anh quay lưng lại liền nở nụ cười chua sót ấy một lần nữa ,giọng nói của cô nghẹn ngào phát ra.
" Thiên Hàn , đã 2 năm rồi kể từ ngày ba anh mất cũng được hai năm rồi...... em biết là gia đình em đã sai khi gây ra tai nạn cho ba anh nhưng gia đình em và em trả giá như vậy chưa đủ sao......ba em cũng đã phải trả giá bằng 9 năm tù như và em cũng mất đi 2 đứa con trong tay anh như vậy còn chưa đủ sao?"
Thiên Hàn nghe được câu nói này liền nở nụ cười chế nhạo.
" Hừ ,cô than tránh cái gì ? Không phải chính gia đình cô đã giết ba tôi sao , cho nên đây là trả giá cô hiểu không.......Diệp Băng Băng tôi nói cho cô biết tôi còn muốn làm cho gia đình cô sống không bằng chết khi đã giết ba tôi nên cô đừng lấy nước mắt cá sấu hù dọa tôi."
Diệp Băng Băng như bị ai đó bóp chặt lấy trái tim của cô ,cảm giác này rất đau.Trên tay cầm con dao của cô cũng buông xuống , hai chân run rẩy lên và ngồi quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt.Thiên Hàn cũng từ trên cầu thang đi xuống với một vẻ mặt không vui .Anh nắm chặt cổ tay cô dùng sức bóp mạnh , Băng Băng vì đau mà hét lên ,nước mắt cũng chảy ào ạt như lũ thác.
" Dương......D......ương.......Dương Thiên Hàn ,anh buông tay em ra đi.......aaa aa........đau......đ......au......đau quá."
" Hừ ,cô còn biết đau sao."
Thiên Hàn đưa tay còn lại kéo đầu cô lại gần ,kề miệng sát tai cô nói .
" Diệp Băng Băng tôi chán nhất là cái bộ dạng này của cô...........hôm nay nếu cô muốn khóc tôi sẽ chiều theo cô."
Vừa dứt lời anh buông tay ra và xô mạnh cô xuống đất. Tay anh lại nắm tóc cô lôi đi từng bước từng bước lên lầu.....Diệp Băng Băng đau đớn bấu lấy tay anh.
" Dương Thiên Hàn bỏ tôi ra.........bỏ tôi ra."
Thiên Hàn vẫn cứ phớt lờ đi những lời nói của cô ,anh nghĩ "đây là cái giá mà cô phải trả".Cứ như thế anh nắm tóc kéo cô về phòng.
Trong căn nhà tại Tiên An ,một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp như một đóa hoa ,mái tóc dài mượt mà đang ngồi tại phòng khách cùng với một cái chăn,một cái gối và chiếc tivi trước mặt.Cô gái này chắn hẳn đang chờ đợi ai đó về nhà, xem tivi được một lúc Băng Băng vội nhìn lên đồng hồ "bây giờ đã là 10 giờ khuya sao anh ta lại chưa về."
Giây phút cô đang ngồi suy nghĩ mông lung liền nghe được tiếng chuông cửa " ting......ting......ting".Diệp Băng Băng vội vén tấm chăn đang đắp trên người ra ,cô đứng dậy nhanh chân đi ra mở cửa vì cô biết Thiên Hàn anh ta là một con người ghét sự chờ đợi.
[................]
Ở bên ngoài.
Dương Thiên Hàn hết nhấn chuông lại chuyển sang đập cửa.Tay anh vừa đập cửa vừa gọi .
" Diệp Băng Băng.........cô chết trong đó rồi hay sao ? Nhanh mở cửa cho tôi."
Băng Băng vì sợ anh ta chờ lâu nên cô vừa đi lại vừa nói.
" Tới ngay đây."
Cánh cửa của căn biệt thự này được cô gái có thân hình nhỏ nhắn này từ từ mở ra "cạch" Thiên Hàn từ bên ngoài loạn choạng bước vào nhà. Sau khi anh bước vào cô đóng cánh cửa của căn biệt thự lại, cô vội chạy tới đỡ một bên tay của anh.
" Thiên Hàn, anh sao lại uống nhiều rượu vậy..... anh có đói hay muốn ăn gì không ? hay là em......"
Diệp Băng Băng chỉ vừa nói được câu thì lại bị ngắt lời .Đáp lại lời nói này của cô là một câu nói lạnh như băng của anh.
" Không cần ,tôi không muốn ăn."
Băng Băng nghe được câu nói này từ anh cô chỉ biết cắn răng cười chua sót trong lòng.Người đàn ông cô yêu 6 năm lại nói ra câu nói lạnh lùng này, Thiên Hàn lại gạt tay cô sang một bên anh từng bước từng bước đi lên cầu thang để về căn phòng trên tầng .Anh đang đi thì nghe cô gọi mình.
" Dương.....D......ương.........Dương Thiên Hàn anh đứng lại đó."
Thiên Hàn vẫn làm lơ câu nói đó của cô và bước tiếp.Băng Băng như bị bóng tối bao chùm lấy mình......đột nhiên cô thấy được một con dao gọt trái cây trên bàn trà ở phòng khách .Cô vội chạy lại cầm nó lên kề sát cổ cố gắng hét lớn.
" Dương Thiên Hàn ,nếu anh không dừng lại thì em sẽ chết ngay tại đây."
Thiên Hàn nghe được câu nói này lại dừng bước quay lưng lại phía cô.
" Cô lại muốn nói gì ,nói nhanh đi tôi không có hứng đâu."
Băng Băng thấy anh quay lưng lại liền nở nụ cười chua sót ấy một lần nữa ,giọng nói của cô nghẹn ngào phát ra.
" Thiên Hàn , đã 2 năm rồi kể từ ngày ba anh mất cũng được hai năm rồi...... em biết là gia đình em đã sai khi gây ra tai nạn cho ba anh nhưng gia đình em và em trả giá như vậy chưa đủ sao......ba em cũng đã phải trả giá bằng 9 năm tù như và em cũng mất đi 2 đứa con trong tay anh như vậy còn chưa đủ sao?"
Thiên Hàn nghe được câu nói này liền nở nụ cười chế nhạo.
" Hừ ,cô than tránh cái gì ? Không phải chính gia đình cô đã giết ba tôi sao , cho nên đây là trả giá cô hiểu không.......Diệp Băng Băng tôi nói cho cô biết tôi còn muốn làm cho gia đình cô sống không bằng chết khi đã giết ba tôi nên cô đừng lấy nước mắt cá sấu hù dọa tôi."
Diệp Băng Băng như bị ai đó bóp chặt lấy trái tim của cô ,cảm giác này rất đau.Trên tay cầm con dao của cô cũng buông xuống , hai chân run rẩy lên và ngồi quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt.Thiên Hàn cũng từ trên cầu thang đi xuống với một vẻ mặt không vui .Anh nắm chặt cổ tay cô dùng sức bóp mạnh , Băng Băng vì đau mà hét lên ,nước mắt cũng chảy ào ạt như lũ thác.
" Dương......D......ương.......Dương Thiên Hàn ,anh buông tay em ra đi.......aaa aa........đau......đ......au......đau quá."
" Hừ ,cô còn biết đau sao."
Thiên Hàn đưa tay còn lại kéo đầu cô lại gần ,kề miệng sát tai cô nói .
" Diệp Băng Băng tôi chán nhất là cái bộ dạng này của cô...........hôm nay nếu cô muốn khóc tôi sẽ chiều theo cô."
Vừa dứt lời anh buông tay ra và xô mạnh cô xuống đất. Tay anh lại nắm tóc cô lôi đi từng bước từng bước lên lầu.....Diệp Băng Băng đau đớn bấu lấy tay anh.
" Dương Thiên Hàn bỏ tôi ra.........bỏ tôi ra."
Thiên Hàn vẫn cứ phớt lờ đi những lời nói của cô ,anh nghĩ "đây là cái giá mà cô phải trả".Cứ như thế anh nắm tóc kéo cô về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.