Chương 3: Món đồ chơi
Tuyền Trần
16/08/2020
Sau khi kết thúc cuộc yêu điên cuồng này ,Dương Thiên Hàn bước vào nhà tắm
.Anh mở vòi hoa sen lên để rửa sạch hết tất cả những chất dơ còn động
lại trên người mình ,nước từ vòi hoa sen chảy xuống vai ngay vết thương
của anh .Thiên Hàn có chút hơi nhăn mặt vì đau nhưng không thể vậy mà
anh lại mền lòng tha thứ cho cô và gia đình cô.
[...........]
Ở bên ngoài phòng tắm cũng có thể nghe rất rõ tiếng nước đang chảy " róc rách ". Ngay trên chiếc giường êm ái này , không biết Băng Băng suy nghĩ gì mà nước mắt cô lại rơi xuống ướt đẫm cả gối.....Vài phút sau Thiên Hàn bước ra ngoài ,lúc này đèn trong phòng đã tắt hết chỉ còn một chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào .Suốt bao nhiêu năm qua vẫn vậy ,cô gái này luôn làm cho người khác lo lắng .Cô vẫn ngủ như vậy nằm co rút trong chăn nhưng anh bây giờ cũng không bận tâm mấy ,Thiên Hàn tự hỏi " tại sao anh lại phải quan tâm con gái của kẻ giết ba mình ?Ba của cô ta giết người thì cô ta cũng giống vậy sẽ không từ thủ đoạn giống ba mình...... không chừng trong tâm cô ta cũng sẽ nghĩ tới chuyện trừ khử mình ,hừ."
Anh cười chế nhạo và " rầm " Thiên Hàn bước ra khỏi phòng cô .Đi về phòng ngủ của mình ,hai người đã không ngủ chung rất lâu.Diệp Băng Băng bị tiếng đóng cửa phòng làm cho cô giựt mình , cô tỉnh dậy đưa tay mở chiếc đèn ngủ kế bên tủ đầu giường .Băng Băng ngồi bật dậy dựa đầu vào thành giường suy nghĩ " Tại sao anh đối xử với em như vậy ,hạnh hà ,đánh đập em nhưng em lại yêu anh .Dù cho hận anh cách mấy em cũng không làm được .Có lẽ tình yêu của em dành cho anh quá lớn Dương Thiên Hàn."
[.............]
Sáng hôm sau .
Dương Thiên đi tới công ty rất sớm ,trước khi đi cũng có căn dặn tất cả người làm trông trừng cô ,không phải là yêu thương .Chỉ là không để cô trốn thoát khỏi đây ,nơi đây không khác gì nhà giam cô .Diệp Băng Băng cũng cảm thấy mình như một chú chim nhỏ bị nhốt ở trong lòng ,cô sẽ chết bất cứ lúc nào nhưng là chết trong tay người đàn ông này.
" Cốc......... cốc......... cốc........... cốc " một người hầu nữ trong nhà đem lên cho cô một chén thuốc tránh thai mà anh dặn lúc sáng cùng một phần ăn sáng .Băng Băng đang nằm trên giường nghe được tiếng gõ cửa cô liền nói.
- " Vào đi."
Người hầu nữ mở cửa bước vào ,vẫn như cũ .Mỗi khi anh và cô trải qua một đêm như vậy Thiên Hàn lại kêu người đem lên cho cô một chén thuốc tránh thai cũng một phần điểm tâm thịnh soạn như thế , anh ta chỉ coi cô như một món đồ chơi .Mỗi khi chơi xong sẽ cho ăn ngon mặc đẹp .
- " Cô chủ , lúc sáng cậu chủ có dặn tôi đem lên cho cô một chén thuốc cùng một phần thức ăn và đồ mới."
- " Cô để trên bàn giúp tôi đi."
Cô hầu nữ này đặt bồ đồ cũng đĩa thức ăn xuống bàn .Còn chén thuốc thì cô không để xuống. Băng Băng thắc mắc khẽ lên tiếng hỏi.
- " Sao cô không để chén thuốc đó xuống."
- " Thưa cô chủ , cậu chủ nói phải tận mắt nhìn thấy cô uống hết mới được ra khỏi phòng .Tôi không dám làm trái lời thưa cô , nếu cô bỏ tôi sẽ bị phạt xin cô chủ hãy mau uống thuốc."
Quả nhiên là Thiên Hàn sợ cô như mấy lần trước ,bỏ thuốc không uống để có thai .Vì cô nghĩ nếu cô có thai anh sẽ không làm hại cô nhưng thật sự lúc đó cô đã lầm .Cô vội cầm chén thuốc lên uống trước mặt cô gái này.Sau khi đã uống hết đặt chén thuốc xuống khay bưng đồ ăn.Người hầu nữ thấy vậy cúi đầu chào cô.
- " Cô chủ ăn sáng đi ạ ,tôi xin phép."
[...........]
Ở bên ngoài phòng tắm cũng có thể nghe rất rõ tiếng nước đang chảy " róc rách ". Ngay trên chiếc giường êm ái này , không biết Băng Băng suy nghĩ gì mà nước mắt cô lại rơi xuống ướt đẫm cả gối.....Vài phút sau Thiên Hàn bước ra ngoài ,lúc này đèn trong phòng đã tắt hết chỉ còn một chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào .Suốt bao nhiêu năm qua vẫn vậy ,cô gái này luôn làm cho người khác lo lắng .Cô vẫn ngủ như vậy nằm co rút trong chăn nhưng anh bây giờ cũng không bận tâm mấy ,Thiên Hàn tự hỏi " tại sao anh lại phải quan tâm con gái của kẻ giết ba mình ?Ba của cô ta giết người thì cô ta cũng giống vậy sẽ không từ thủ đoạn giống ba mình...... không chừng trong tâm cô ta cũng sẽ nghĩ tới chuyện trừ khử mình ,hừ."
Anh cười chế nhạo và " rầm " Thiên Hàn bước ra khỏi phòng cô .Đi về phòng ngủ của mình ,hai người đã không ngủ chung rất lâu.Diệp Băng Băng bị tiếng đóng cửa phòng làm cho cô giựt mình , cô tỉnh dậy đưa tay mở chiếc đèn ngủ kế bên tủ đầu giường .Băng Băng ngồi bật dậy dựa đầu vào thành giường suy nghĩ " Tại sao anh đối xử với em như vậy ,hạnh hà ,đánh đập em nhưng em lại yêu anh .Dù cho hận anh cách mấy em cũng không làm được .Có lẽ tình yêu của em dành cho anh quá lớn Dương Thiên Hàn."
[.............]
Sáng hôm sau .
Dương Thiên đi tới công ty rất sớm ,trước khi đi cũng có căn dặn tất cả người làm trông trừng cô ,không phải là yêu thương .Chỉ là không để cô trốn thoát khỏi đây ,nơi đây không khác gì nhà giam cô .Diệp Băng Băng cũng cảm thấy mình như một chú chim nhỏ bị nhốt ở trong lòng ,cô sẽ chết bất cứ lúc nào nhưng là chết trong tay người đàn ông này.
" Cốc......... cốc......... cốc........... cốc " một người hầu nữ trong nhà đem lên cho cô một chén thuốc tránh thai mà anh dặn lúc sáng cùng một phần ăn sáng .Băng Băng đang nằm trên giường nghe được tiếng gõ cửa cô liền nói.
- " Vào đi."
Người hầu nữ mở cửa bước vào ,vẫn như cũ .Mỗi khi anh và cô trải qua một đêm như vậy Thiên Hàn lại kêu người đem lên cho cô một chén thuốc tránh thai cũng một phần điểm tâm thịnh soạn như thế , anh ta chỉ coi cô như một món đồ chơi .Mỗi khi chơi xong sẽ cho ăn ngon mặc đẹp .
- " Cô chủ , lúc sáng cậu chủ có dặn tôi đem lên cho cô một chén thuốc cùng một phần thức ăn và đồ mới."
- " Cô để trên bàn giúp tôi đi."
Cô hầu nữ này đặt bồ đồ cũng đĩa thức ăn xuống bàn .Còn chén thuốc thì cô không để xuống. Băng Băng thắc mắc khẽ lên tiếng hỏi.
- " Sao cô không để chén thuốc đó xuống."
- " Thưa cô chủ , cậu chủ nói phải tận mắt nhìn thấy cô uống hết mới được ra khỏi phòng .Tôi không dám làm trái lời thưa cô , nếu cô bỏ tôi sẽ bị phạt xin cô chủ hãy mau uống thuốc."
Quả nhiên là Thiên Hàn sợ cô như mấy lần trước ,bỏ thuốc không uống để có thai .Vì cô nghĩ nếu cô có thai anh sẽ không làm hại cô nhưng thật sự lúc đó cô đã lầm .Cô vội cầm chén thuốc lên uống trước mặt cô gái này.Sau khi đã uống hết đặt chén thuốc xuống khay bưng đồ ăn.Người hầu nữ thấy vậy cúi đầu chào cô.
- " Cô chủ ăn sáng đi ạ ,tôi xin phép."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.