Chương 70: Bạo
Tô Phái
17/09/2013
- Nhanh, bắt lấy hắn.
Dương Vĩ thấy Tần Thiên giật đứt cả còng tay, liền sợ hãi hét lớn. Mấy tên cảnh sát tay cầm dao găm lao về phía Tần Thiên. Hắn hừ lạnh một tiếng, chủ động tiếp chiêu. Dùng một loại tốc độ nhanh dị thường, bắt lấy cổ áo của một tên cảnh sát rồi quẳng hắn xuống đất. Lập tức tên cảnh sát ngã gục, đầu nện thẳng vào mặt đất, máu văng tứ tung. Tần Thiên đi về phía tên đó, nhấc chân dẫm mạnh một cái vào bàn tay đang cầm dao.
- Rắc!
- AA!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bàn tay của tên cảnh sát này đã bị Tần Thiên dẵm nát, xương lòi cả ra bên ngoài, máu phun xối xả, trong không khí tràn ngập một vị tanh nồng. Tên còn lại thấy Tần Thiên hung ác quá mức, không khỏi rợn người, liền dốc sức đánh về phía Tần Thiên. Dương Vĩ thấy tình hình không ổn bèn chạy ra cửa, ý đồ chạy trốn, thế nhưng Tần Thiên sẽ bỏ qua cho hắn sao?
- Bốp… Bốp.
Tần Thiên xuất quyền rất nhanh, đánh cho hai tên cảnh sát co quắp trên mặt đất, nhanh chóng hướng về phía Dương Vĩ đang chạy trốn. Hắn dùng một tay nắm chặt lấy tóc của Dương Vĩ, dùng sức nhấc mạnh lên.
- AAA.
Một tiếng kêu so với tiếng giết heo còn thê thảm hơn vang lên, da đầu của Dương Vĩ đều bị lột ra, thân thể co quắp trên mặt đất, máu tươi phun xối xả. Tiếng kêu đau đớn của Dương Vĩ làm cho mọi người đều choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đã lọt vào công kích của Tần Thiên, toàn bộ ngã xuống.
- Hừ! Dám động đến tao thì tao sẽ cho chúng mày biết cái giá phải trả thế nào. Chúng mày đánh tao tổng cộng 210 cái, tao sẽ bắt chúng mày phải đền lại gấp đôi.
Tần Thiên cười lạnh, nhấc chân dẫm đứt chân tay của một tên cảnh sát, tên cảnh sát còn lại sợ quá chết ngất.
- Dừng tay, đây là đồn cảnh sát, mày dám làm bị thương chúng tao thì đừng mong có thể sống sót trở ra.
Một tên cảnh sát khác có chút hoảng sợ, hét to.
- Thật sao? Tao đang muốn thử xem là ai có thể ngăn cản được tao?
Tần Thiên cười lạnh, tiếp tục dẫm nát toàn bộ tay chân của bọn cảnh sát còn lại, không một chút nương tay. Hiện trường chỉ còn lại một mình tên Dương Vĩ đang đau đớn rên rỉ. Tần Thiên nhìn hắn, cười cười, liền đi tới trước mặt hắn, nói:
- Định cắt gân của tao, mày cũng khá là độc ác đó. Đã thế tao sẽ cho mày nằm trên giường nửa đời còn lại.
Tần Thiên vừa nói xong, liền giơ chân lên, hướng về phía Dương Vĩ đạp xuống.
- Bộp.
- Dừng tay.
Đột nhiên, cửa sắt mở tung ra, hai tên cảnh sát cầm súng định xông vào. Tần Thiên phản ứng rất nhanh, không đợi những tên cảnh sát kia xông tới liền lao lên, tung một cước vào tên cảnh sát đi đầu. Tên cảnh sát đó còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đau nhói ở bụng, sau đó bay ngược ra bên ngoài, đập thẳng vào tên cảnh sát đi phía sau, làm cho cả hai đều bay ngược trở lại. Tần Thiên vung tay lên, đóng mạnh cửa sau đó khóa trái cửa lại, lại tiếp tục đi về phía Dương Vĩ.
Lúc này, Triệu Cương ngồi ở phía trước máy theo dõi đang đứng ngồi không yên, thấy Tần Thiên muốn phế bỏ cháu ngoại mình, hắn rất sốt ruột, vội vàng thúc giục cảnh sát trong cục tiến lên giết Tần Thiên, tuyệt đối không thể để cháu trai mình bị thương, đồng thời thì bản thân hắn cũng lao về phía phòng giam.
- Sở trưởng, phân cục trưởng gọi điện tìm ngài.
Vừa ra khỏi cửa, một nữ cảnh sát nói với Triệu Cương.
- Nói với phân cục trưởng là chúng ta sẽ gọi lại cho ông ta sau.
Triệu Cương không kiên nhẫn nói. Sau đó vội vàng lao về phía phòng giam Tần Thiên. Không lâu sau thì một đoàn cảnh sát đã tới trước cửa gian phòng, bên trong đang truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, đương nhiên đó là của Dương Vĩ.
- Nhanh lên, phá cửa cho tôi.
Triệu Cương giận dữ quát. Lập tức liền có ba bốn tên cảnh sát cầm dụng cụ phá cửa lao lên.
Mà lúc này ở bên trong thì Tần Thiên đang đứng cạnh Dương Vĩ. Tứ chi của Dương Vĩ hiện đã bị dẫm đứt toàn bộ, đang ngất xỉu trên mặt đất, đầu vẫn còn đang chảy máu, sợ rằng chẳng sống được bao lâu nữa.
- Rầm.
Tiếng phá cửa từ bên ngoài vang lên, chẳng mấy chốc mà cửa sắt bị phá tung ra, hơn chục tên cảnh sát mang súng tiến vào. Triệu Cương đi đầu, nhìn thấy tứ chi Dương Vĩ đã bị đứt, đang ngất xỉu trên mặt đất thì trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở lên trắng bệch, lại nhìn sang Tần Thiên, lập tức nổi lên sát tâm.
- AA! Dám đụng đến cháu ngoại tao, giết hắn!
Triệu Cương giận dữ nói, những cảnh sát kia lập tức nổ súng. Tần Thiên đã sớm đoán được chuyện này, liền nhấc Dương Vĩ lên chắn trước mặt mình. Toàn bộ đạn đều găm vào người Dương Vĩ, khiến cho hắn vốn đang ngắc ngoải đã về với tổ tiên.
- A.
Triệu Cương chứng kiến cảnh tượng như vậy, gần như phát điên, phẫn nộ gào thét:
- Giết, băm nó thành thịt vụn cho tao, tao muốn nó chết không được tử tế.
Lập tức, hơn chục nòng súng chĩa về Tần Thiên, định bóp cò. Tần Thiên nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra sát khí. Nếu như không giết bọn họ thì chắc chắc hắn sẽ bị thương, thậm chí là tử vong, cho nên dù hậu quả thế nào thì cũng chỉ còn một cách là giết toàn bộ mà thôi.
Lúc này, bên ngoài đồn công an, truyền tới một tiếng xe hơi nổ vang, tiếp theo là một chiếc xe tải việt dã quân dụng dừng ngay ở cửa đồn, 10 tên binh sĩ võ trang đầy đủ nhảy xuống. Đi đầu là một thanh niên khôi ngô, tay cầm súng đột kích mini dẫn theo mọi người phóng vào bên trong. Cảnh sát canh cửa vừa thấy, muốn ngăn lại thì ngay lập tức bị đấm ngã trên mặt đất, sau đó thì bị một mỹ nữ quân nhân bắt lại, bắt hắn dẫn đường. Một đám quân nhân liền lao thẳng vào bên trong trụ sở cảnh sát.
Ngay tại lúc Triệu Cương nói xong, Tần Thiên đang định động thủ thì đột nhiên phía sau Triệu Cương truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Triệu Cương vừa quay mặt lại, thấy một đám quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng tiến vào, lập tức sắc mặt đại biến.
- Các người làm gì vậy?
Triệu Cương phẫn nộ quát. Vừa dứt lời thì bị một báng súng đập thẳng vào mặt, ngã vật ra đất. Thanh niên vừa ra tay cũng không thèm nhìn, dẫm lên thân thể hắn mà đi vào bên trong. Những cảnh sát xung quanh đều bị các quân nhân khác khống chế.
- Cậu chính là Tần Thiên?
Người thanh niên hỏi Tần Thiên.
- Đúng vậy. Anh là?
Tần Thiên gật nhẹ đầu. Nhìn đám quân nhân võ trang đầy đủ như vậy thì hắn cũng có chút giật mình.
Dương Vĩ thấy Tần Thiên giật đứt cả còng tay, liền sợ hãi hét lớn. Mấy tên cảnh sát tay cầm dao găm lao về phía Tần Thiên. Hắn hừ lạnh một tiếng, chủ động tiếp chiêu. Dùng một loại tốc độ nhanh dị thường, bắt lấy cổ áo của một tên cảnh sát rồi quẳng hắn xuống đất. Lập tức tên cảnh sát ngã gục, đầu nện thẳng vào mặt đất, máu văng tứ tung. Tần Thiên đi về phía tên đó, nhấc chân dẫm mạnh một cái vào bàn tay đang cầm dao.
- Rắc!
- AA!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bàn tay của tên cảnh sát này đã bị Tần Thiên dẵm nát, xương lòi cả ra bên ngoài, máu phun xối xả, trong không khí tràn ngập một vị tanh nồng. Tên còn lại thấy Tần Thiên hung ác quá mức, không khỏi rợn người, liền dốc sức đánh về phía Tần Thiên. Dương Vĩ thấy tình hình không ổn bèn chạy ra cửa, ý đồ chạy trốn, thế nhưng Tần Thiên sẽ bỏ qua cho hắn sao?
- Bốp… Bốp.
Tần Thiên xuất quyền rất nhanh, đánh cho hai tên cảnh sát co quắp trên mặt đất, nhanh chóng hướng về phía Dương Vĩ đang chạy trốn. Hắn dùng một tay nắm chặt lấy tóc của Dương Vĩ, dùng sức nhấc mạnh lên.
- AAA.
Một tiếng kêu so với tiếng giết heo còn thê thảm hơn vang lên, da đầu của Dương Vĩ đều bị lột ra, thân thể co quắp trên mặt đất, máu tươi phun xối xả. Tiếng kêu đau đớn của Dương Vĩ làm cho mọi người đều choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì đã lọt vào công kích của Tần Thiên, toàn bộ ngã xuống.
- Hừ! Dám động đến tao thì tao sẽ cho chúng mày biết cái giá phải trả thế nào. Chúng mày đánh tao tổng cộng 210 cái, tao sẽ bắt chúng mày phải đền lại gấp đôi.
Tần Thiên cười lạnh, nhấc chân dẫm đứt chân tay của một tên cảnh sát, tên cảnh sát còn lại sợ quá chết ngất.
- Dừng tay, đây là đồn cảnh sát, mày dám làm bị thương chúng tao thì đừng mong có thể sống sót trở ra.
Một tên cảnh sát khác có chút hoảng sợ, hét to.
- Thật sao? Tao đang muốn thử xem là ai có thể ngăn cản được tao?
Tần Thiên cười lạnh, tiếp tục dẫm nát toàn bộ tay chân của bọn cảnh sát còn lại, không một chút nương tay. Hiện trường chỉ còn lại một mình tên Dương Vĩ đang đau đớn rên rỉ. Tần Thiên nhìn hắn, cười cười, liền đi tới trước mặt hắn, nói:
- Định cắt gân của tao, mày cũng khá là độc ác đó. Đã thế tao sẽ cho mày nằm trên giường nửa đời còn lại.
Tần Thiên vừa nói xong, liền giơ chân lên, hướng về phía Dương Vĩ đạp xuống.
- Bộp.
- Dừng tay.
Đột nhiên, cửa sắt mở tung ra, hai tên cảnh sát cầm súng định xông vào. Tần Thiên phản ứng rất nhanh, không đợi những tên cảnh sát kia xông tới liền lao lên, tung một cước vào tên cảnh sát đi đầu. Tên cảnh sát đó còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đau nhói ở bụng, sau đó bay ngược ra bên ngoài, đập thẳng vào tên cảnh sát đi phía sau, làm cho cả hai đều bay ngược trở lại. Tần Thiên vung tay lên, đóng mạnh cửa sau đó khóa trái cửa lại, lại tiếp tục đi về phía Dương Vĩ.
Lúc này, Triệu Cương ngồi ở phía trước máy theo dõi đang đứng ngồi không yên, thấy Tần Thiên muốn phế bỏ cháu ngoại mình, hắn rất sốt ruột, vội vàng thúc giục cảnh sát trong cục tiến lên giết Tần Thiên, tuyệt đối không thể để cháu trai mình bị thương, đồng thời thì bản thân hắn cũng lao về phía phòng giam.
- Sở trưởng, phân cục trưởng gọi điện tìm ngài.
Vừa ra khỏi cửa, một nữ cảnh sát nói với Triệu Cương.
- Nói với phân cục trưởng là chúng ta sẽ gọi lại cho ông ta sau.
Triệu Cương không kiên nhẫn nói. Sau đó vội vàng lao về phía phòng giam Tần Thiên. Không lâu sau thì một đoàn cảnh sát đã tới trước cửa gian phòng, bên trong đang truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, đương nhiên đó là của Dương Vĩ.
- Nhanh lên, phá cửa cho tôi.
Triệu Cương giận dữ quát. Lập tức liền có ba bốn tên cảnh sát cầm dụng cụ phá cửa lao lên.
Mà lúc này ở bên trong thì Tần Thiên đang đứng cạnh Dương Vĩ. Tứ chi của Dương Vĩ hiện đã bị dẫm đứt toàn bộ, đang ngất xỉu trên mặt đất, đầu vẫn còn đang chảy máu, sợ rằng chẳng sống được bao lâu nữa.
- Rầm.
Tiếng phá cửa từ bên ngoài vang lên, chẳng mấy chốc mà cửa sắt bị phá tung ra, hơn chục tên cảnh sát mang súng tiến vào. Triệu Cương đi đầu, nhìn thấy tứ chi Dương Vĩ đã bị đứt, đang ngất xỉu trên mặt đất thì trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở lên trắng bệch, lại nhìn sang Tần Thiên, lập tức nổi lên sát tâm.
- AA! Dám đụng đến cháu ngoại tao, giết hắn!
Triệu Cương giận dữ nói, những cảnh sát kia lập tức nổ súng. Tần Thiên đã sớm đoán được chuyện này, liền nhấc Dương Vĩ lên chắn trước mặt mình. Toàn bộ đạn đều găm vào người Dương Vĩ, khiến cho hắn vốn đang ngắc ngoải đã về với tổ tiên.
- A.
Triệu Cương chứng kiến cảnh tượng như vậy, gần như phát điên, phẫn nộ gào thét:
- Giết, băm nó thành thịt vụn cho tao, tao muốn nó chết không được tử tế.
Lập tức, hơn chục nòng súng chĩa về Tần Thiên, định bóp cò. Tần Thiên nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra sát khí. Nếu như không giết bọn họ thì chắc chắc hắn sẽ bị thương, thậm chí là tử vong, cho nên dù hậu quả thế nào thì cũng chỉ còn một cách là giết toàn bộ mà thôi.
Lúc này, bên ngoài đồn công an, truyền tới một tiếng xe hơi nổ vang, tiếp theo là một chiếc xe tải việt dã quân dụng dừng ngay ở cửa đồn, 10 tên binh sĩ võ trang đầy đủ nhảy xuống. Đi đầu là một thanh niên khôi ngô, tay cầm súng đột kích mini dẫn theo mọi người phóng vào bên trong. Cảnh sát canh cửa vừa thấy, muốn ngăn lại thì ngay lập tức bị đấm ngã trên mặt đất, sau đó thì bị một mỹ nữ quân nhân bắt lại, bắt hắn dẫn đường. Một đám quân nhân liền lao thẳng vào bên trong trụ sở cảnh sát.
Ngay tại lúc Triệu Cương nói xong, Tần Thiên đang định động thủ thì đột nhiên phía sau Triệu Cương truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Triệu Cương vừa quay mặt lại, thấy một đám quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng tiến vào, lập tức sắc mặt đại biến.
- Các người làm gì vậy?
Triệu Cương phẫn nộ quát. Vừa dứt lời thì bị một báng súng đập thẳng vào mặt, ngã vật ra đất. Thanh niên vừa ra tay cũng không thèm nhìn, dẫm lên thân thể hắn mà đi vào bên trong. Những cảnh sát xung quanh đều bị các quân nhân khác khống chế.
- Cậu chính là Tần Thiên?
Người thanh niên hỏi Tần Thiên.
- Đúng vậy. Anh là?
Tần Thiên gật nhẹ đầu. Nhìn đám quân nhân võ trang đầy đủ như vậy thì hắn cũng có chút giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.