Chương 206: Cổ võ giả
Tô Phái
19/06/2014
- Sư phụ, người tới đây mau, tên giết anh con xuất hiện rồi!
Lâm Trạch Giai nói vào di động, vừa nói vừa lui lại, nhìn Tần Thiên đang lao tới.
- Hừ! Chạy đâu cho thoát!
Tần Thiên quát lớn, vung khảm đao trong tay là lấy mạng người. Đám côn đồ quanh Tần Thiên đều bị chém đứt cổ, máu me tung tóe.
- A!
Một tên côn đồ kêu thảm một tiếng cánh tay bị Tần Thiên chém đứt.
- Á!
Lại thêm tiếng kêu thảm thiết... Tên này chỉ còn lại chút xương vai chìa ra ngoài.
- Há! Toàn lũ chán sống.
Tần Thiên quát to, cả người xoay tròn, nháy mắt hơn chục tên con đồ bị mổ bụng, ruột gan rớt xuống đất.
Một người một đao, tử thần lấy mạng...
Tần Thiên lao tới phía Lâm Trạch Giai một đường chém giết.
Phong tử bên này cả người đầy máu, không ít tiểu đệ của Thiên bang ngã xuống, nhưng bên đối nghịch lại ngã xuống càng nhiều.
Tần Thiên giống như ma quỷ, đường hắn đi qua, không chết cũng trọng thương, khiến xung quanh không tên nào dám tới gần.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên như ác ma, vội chạy trốn, nhưng hắn trốn đc sao?
Tần Thiên thuấn di tới trước mặt hắn, giơ tay nắm lấy cổ áo hắn, máu tươi vẩy lên trên khuôn mặt khiến Lâm Trạch Giai mềm nhũn.
- Mày... Mày muốn làm gì?
Lâm Trạch Giai khẩn trương.
- Hừ! Làm gì sao? Không phải mày muốn giết tao sao? Giờ tao cho mày chết thảm!
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai lạnh lùng nói, vung khảm đao chém ngang hông Lâm Trạch Giai.
- A!
Lâm Trạch Giai thét như heo chọc tiết, nhìn nửa mình dưới rơi xuống đất, máu tươi phun như suối.
- A... Tần Thiên, tao làm quỷ cũng không buông tha cho mày!
Lâm Trạch Giai hét lớn.
- Hừ! Chờ mày làm quỷ rồi hãy nói!
Tần Thiên lạnh lùng nói, chém một đao xuống đứt lìa cánh tay của Lâm Trạch Giai, làm hắn cơ hồ ngất đi,
- Mày chết đc rồi đấy.
Tần Thiên nhìn vào Lâm Trạch Giai nói, một đao đâm xuống đầu hắn.
- Chủ nhân cẩn thận, có cao thủ đột kích!
Thanh âm của Ba Ba Ca vang lên trong đầu Tần Thiên.
- Tiểu tử, ngươi dám!
Một lão già hét lớn từ bên cạnh, Tần Thiên thấy một lão già mặc đồ Thái Cực vọt tới mình, một trảo chộp vào mặt mình.
Tần Thiên không thèm để ý, vung đao bổ xuống đầu Lâm Trạch Giai, rồi lập tức ném phía lão già.
"Hưu!"
Lão giả chưởng về phía khảm đao, khiến nó bay ra ngoài, cắm lên trán 1 tên lưu manh, xuyên thẳng qua đầu, chết tươi.
- Nhất tinh bát giai!
Tần Thiên nhìn lão già thầm nghĩ, thực lực tương đương với mình.
- Chủ nhân cẩn thận, thực lực của người này tương đương với người, hơn nữa còn là cổ võ giả!
Ba Ba Ca nói.
- Ta biết rồi!
Tần Thiên lập tức cảnh giác nhìn lão già.
Lão già đứng trước thi thể của Lâm Trạch Giai, vô cùng phẩn nộ, đồ đệ của hắn Lâm Trạch Khải hôm qua bị giết, nay em của đồ đệ lại chết trước mặt, là người của cổ võ thế gia, con người kiêu ngạo trong hắn như bị đánh bầm dập.
- Tiểu tử, ngươi phải chết!
Lão già nhìn Tần Thiên giận dữ nói, vọt tới Tần Thiên, hai tay đánh ra một bộ huyền diệu chưởng pháp, tốc độ nhanh vô cùng.
Tần Thiên lập tức nghênh đón, một quyền vung tới lão già.
"Bùm bùm bùm...!"
Nháy mắt, hai người giao thủ với nhau, chưởng pháp của lão già cực kỳ mạnh mẻ, một cỗ khí từ trong chưởng của hắn bắn ra, áp bách Tần Thiên.
Quả đấm của Tần Thiên tốc độ không thể bằng lão già, bị đánh cho liên tục lui vài bước.
"Oành!"
Tần Thiên bị một chưởng của lão già đánh trúng, té bay ra ngoài, trong ngực khó chịu, bất quá Tần Thiên rất nhanh đứng lên, bởi vì lão già đã lao tới rồi, một chưởng hướng tới Tần Thiên.
Lúc này đây Tần Thiên đã có kinh nghiệm, không hề cứng đối cứng, mà nhanh chóng sử dụng thuấn di, cả người biến mất trước mặt lão giả, trốn sang một bên, sau đó tấn công mạnh mẽ, từ bên cạnh đánh một quyền.
- A! Thuấn di!
Lão già kinh hãi, muốn tránh né, nhưng không kịp rồi, quyển của Tần Thiên hung hăng đập trên mặt của hắn, khiến hắn bay ra ngoài, lập tức thừa thắng xông lên, vọt tới trước mặt lão đạp xuống bụng.
- A!
Lão già hét thảm một tiếng, lại một lần bay, đáp cánh lên người mấy tên côn đồ, phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Trạch Giai nói vào di động, vừa nói vừa lui lại, nhìn Tần Thiên đang lao tới.
- Hừ! Chạy đâu cho thoát!
Tần Thiên quát lớn, vung khảm đao trong tay là lấy mạng người. Đám côn đồ quanh Tần Thiên đều bị chém đứt cổ, máu me tung tóe.
- A!
Một tên côn đồ kêu thảm một tiếng cánh tay bị Tần Thiên chém đứt.
- Á!
Lại thêm tiếng kêu thảm thiết... Tên này chỉ còn lại chút xương vai chìa ra ngoài.
- Há! Toàn lũ chán sống.
Tần Thiên quát to, cả người xoay tròn, nháy mắt hơn chục tên con đồ bị mổ bụng, ruột gan rớt xuống đất.
Một người một đao, tử thần lấy mạng...
Tần Thiên lao tới phía Lâm Trạch Giai một đường chém giết.
Phong tử bên này cả người đầy máu, không ít tiểu đệ của Thiên bang ngã xuống, nhưng bên đối nghịch lại ngã xuống càng nhiều.
Tần Thiên giống như ma quỷ, đường hắn đi qua, không chết cũng trọng thương, khiến xung quanh không tên nào dám tới gần.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên như ác ma, vội chạy trốn, nhưng hắn trốn đc sao?
Tần Thiên thuấn di tới trước mặt hắn, giơ tay nắm lấy cổ áo hắn, máu tươi vẩy lên trên khuôn mặt khiến Lâm Trạch Giai mềm nhũn.
- Mày... Mày muốn làm gì?
Lâm Trạch Giai khẩn trương.
- Hừ! Làm gì sao? Không phải mày muốn giết tao sao? Giờ tao cho mày chết thảm!
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai lạnh lùng nói, vung khảm đao chém ngang hông Lâm Trạch Giai.
- A!
Lâm Trạch Giai thét như heo chọc tiết, nhìn nửa mình dưới rơi xuống đất, máu tươi phun như suối.
- A... Tần Thiên, tao làm quỷ cũng không buông tha cho mày!
Lâm Trạch Giai hét lớn.
- Hừ! Chờ mày làm quỷ rồi hãy nói!
Tần Thiên lạnh lùng nói, chém một đao xuống đứt lìa cánh tay của Lâm Trạch Giai, làm hắn cơ hồ ngất đi,
- Mày chết đc rồi đấy.
Tần Thiên nhìn vào Lâm Trạch Giai nói, một đao đâm xuống đầu hắn.
- Chủ nhân cẩn thận, có cao thủ đột kích!
Thanh âm của Ba Ba Ca vang lên trong đầu Tần Thiên.
- Tiểu tử, ngươi dám!
Một lão già hét lớn từ bên cạnh, Tần Thiên thấy một lão già mặc đồ Thái Cực vọt tới mình, một trảo chộp vào mặt mình.
Tần Thiên không thèm để ý, vung đao bổ xuống đầu Lâm Trạch Giai, rồi lập tức ném phía lão già.
"Hưu!"
Lão giả chưởng về phía khảm đao, khiến nó bay ra ngoài, cắm lên trán 1 tên lưu manh, xuyên thẳng qua đầu, chết tươi.
- Nhất tinh bát giai!
Tần Thiên nhìn lão già thầm nghĩ, thực lực tương đương với mình.
- Chủ nhân cẩn thận, thực lực của người này tương đương với người, hơn nữa còn là cổ võ giả!
Ba Ba Ca nói.
- Ta biết rồi!
Tần Thiên lập tức cảnh giác nhìn lão già.
Lão già đứng trước thi thể của Lâm Trạch Giai, vô cùng phẩn nộ, đồ đệ của hắn Lâm Trạch Khải hôm qua bị giết, nay em của đồ đệ lại chết trước mặt, là người của cổ võ thế gia, con người kiêu ngạo trong hắn như bị đánh bầm dập.
- Tiểu tử, ngươi phải chết!
Lão già nhìn Tần Thiên giận dữ nói, vọt tới Tần Thiên, hai tay đánh ra một bộ huyền diệu chưởng pháp, tốc độ nhanh vô cùng.
Tần Thiên lập tức nghênh đón, một quyền vung tới lão già.
"Bùm bùm bùm...!"
Nháy mắt, hai người giao thủ với nhau, chưởng pháp của lão già cực kỳ mạnh mẻ, một cỗ khí từ trong chưởng của hắn bắn ra, áp bách Tần Thiên.
Quả đấm của Tần Thiên tốc độ không thể bằng lão già, bị đánh cho liên tục lui vài bước.
"Oành!"
Tần Thiên bị một chưởng của lão già đánh trúng, té bay ra ngoài, trong ngực khó chịu, bất quá Tần Thiên rất nhanh đứng lên, bởi vì lão già đã lao tới rồi, một chưởng hướng tới Tần Thiên.
Lúc này đây Tần Thiên đã có kinh nghiệm, không hề cứng đối cứng, mà nhanh chóng sử dụng thuấn di, cả người biến mất trước mặt lão giả, trốn sang một bên, sau đó tấn công mạnh mẽ, từ bên cạnh đánh một quyền.
- A! Thuấn di!
Lão già kinh hãi, muốn tránh né, nhưng không kịp rồi, quyển của Tần Thiên hung hăng đập trên mặt của hắn, khiến hắn bay ra ngoài, lập tức thừa thắng xông lên, vọt tới trước mặt lão đạp xuống bụng.
- A!
Lão già hét thảm một tiếng, lại một lần bay, đáp cánh lên người mấy tên côn đồ, phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.