Chương 249: Cùng nhau tắm rửa
Tô Phái
15/10/2014
- A! Giết người rồi!
Giờ phút này,Kim Khắc Mộc bên cạnh thấy cảnh tượng máu me be bét như thế, trực tiếp bị dọa cho suýt tè ra quần.
Tần Thiên không nói một câu, lập tức dứt khảm đao ra khỏi tên Dã Trư, sau đó đi tới tên dị năng giả duy nhất còn sống.
Tên dị năng giả kia thấy Tần Thiên đi tới, sợ tới mức muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng hai chân đã bị Tần Thiên chặt đứt, vừa mới nhúc nhích làm cho cái chân còn sót trên cơ thể rơi ra, nhất thời kêu la thảm thiết.
Nhưng Tần Thiên không để ý tới, khảm đao trong tay hung hăng chém xuống, liên tiếp mười mấy hai mươi phát, trong nháy mắt liền chém nát tên kia, biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, trên mặt Tần Thiên cũng văng đầy máu tươi.
Sau khi giết hết tất cả, Tần Thiên cầm khảm đao tới gần Kim Khắc Mộc đang bị hù cho té đái.
- A! Mày muốn làm gì? Mày không nên làm loạn, tao là người của Kim gia đó, nếu dám động vào tao mày không còn mạng đâu.
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên hoảng sợ nói, liều mạng lùi về phía sau, nhìn khảm đao còn đang rỉ máu trên tay Tần Thiên, cơ hồ muốn ngất luôn rồi.
- Thật sao? Kim gia ghê gớm thế cơ à?
Tần Thiên không chút sợ hãi nói, đi tới trước mặt Kim Khắc Mộc, đưa khảm đao bên trên còn dính một ít thịt trước mặt hắn.
- Ăn đi, tao liền không giết mày, nếu không thì đầu mày làm bóng cho tao đá đó.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói, nói xong liền đưa khối thịt đó lên khóe miệng của Kim Khắc Mộc
Kim Khắc Mộc vừa thấy vậy liền bị dọa cho suýt hồn lìa khỏi xác, Tần Thiên lại muốn hắn ăn thịt người, thật quá biến thái mà, tên này bị sao vậy trời? Kim Khắc Mộc giờ phút này trong lòng vạn phần hối hận, sao hắn không mang nhiều người tới nữa chứ, nếu không sẽ không có kết cục như thế này.
- Có ăn hay không? Không ăn thì tao liền thịt mày.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi…Tôi không ăn!
Kim Khắc Mộc cắn răng nói.
- Không ăn? Vậy thì chết đi.
Tần Thiên phẫn nộ quát, khảm đao trong tay giương lên, ngay lập tức chém xuống đầu hắn.
- A! Tôi ăn, tôi ăn mà!
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên thật sự động thủ, lập tức kêu to, rất nhanh cầm lấy miềng thịt người trong tay Tần Thiên, nhanh chóng nhét vào miệng mình.
Khảm đao của Tần Thiên lập tức dừng trước cổ hắn, nhìn Kim Khắc Mộc ăn thịt người, hắn cảm thấy mình thật ác độc.
Mà Kim Khắc mộc, giờ phút này ăn khối thịt người lớn như vậy, thấy Tần Thiên không giết mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong dạ dày phiên giang đảo hải(lộn cả ruột), như muốn ói ra hết.
- Không được ói, nếu không tao giết mày đó.
Tần Thiên lạnh giọng uy hiếp, Kim Khắc Mộc đang muốn ói, lập tức khó khăn nuốt lại.
- Hừ! muốn giết tao hả, mày chưa đủ trình, mày ăn xong rồi thì tao sẽ không giết mày, nhưng vẫn phải cấp cho mày chút đau khổ, cho mày nhớ lâu một chút.
, vừa nói xong, nhấc khảm đao đang kề trên cổ hắn ra
- Hưu!
Lập tức, lỗ tai của Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên xẻo xuống.
- A!
Lập tức, Kim Khắc Mộc liền che lỗ tai lại, kêu la thảm thiết.
Tần Thiên không để ý tới hắn, lập tức gọi cho Phong Tử, để hắn phải người tới nhặt xác.
Mười phút sau.
Phong Tử đích thân mang người tới, nhìn cảnh tượng trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, sau đó kêu người đem thi thể lên xe, dọn sạch sẽ.
- Đưa hắn mang ra ngoài, ném trước cổng bệnh viện đi.
Tần Thiên chỉ vào Kim Khắc Mộc phân phó cho tiểu đệ trong Thiên Bang, hắn sở dĩ không giết Kim Khắc Mộc là vì thân phận của hắn, Kim Khắc Mộc có thể có ba tên bảo tiêu nhất tinh tam giai, thân phận khẳng định không đơn giản, cuối tháng này Tần Thiên còn phải diệt những bang phái khác, không muốn thêm một phiền toái lớn như vậy, cho nên giữ lại cho Kim Khắc Mộc một mạng, nếu người gia tộc kia là người có đầu óc, vậy thì sẽ không dễ dàng tìm người đến giết Tần Thiên, cho dù muốn tới nhưng phải điều tra rõ thân phận của Tần Thiên mới dám hành động, dù sao có thể giết được ba nhất tinh tam giai không phải là người đơn giản, phải biết được thế lực sau lưng là ai mới được.
- Phong Tử, tuyển thêm người đi, càng nhiều càng tốt nhé.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói, thấy Phong Tử gật đầu, Tần Thiên liền để cho hắn rời đi.
…
Xử lý xong mọi chuyện chỗ này, Tần Thiên liền trở về nhà, Triệu Chỉ Nhược đang đợi trong phòng khách ,nghe được tiếng gõ cửa, lập tức liền nhanh chóng lao đến mở cửa, thấy mặt Tần Thiên đầy máu liền giật mình.
- Lão công, anh làm sao vậy? Không bị thương chứ?
Triệu Chỉ Nhược nắm chặt tay Tần Thiên lo lăng hỏi.
- Không sao đâu, em nhìn anh giống như bị gì sao? Anh đi tắm cái đã.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược mỉm cười nói, ngay sau đó liền đi tới phòng tắm.
Triệu Chỉ Nhược nghe Tần Thiên nói không có việc gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm ,thấy Tần Thiên vào phòng tắn, đột nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười quỉ quái, ngay lập tức đi tới phía phòng tắm.
Tần Thiên vào phòng tắm, liền cởi quần áo ra, mở vòi nước bắt đầu kỳ cọ, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Triệu Chỉ Nhược đi tới, Tần Thiên vừa nhìn thấy vậy, ngay lập tức cả người choáng váng, đồng thời, cây gậy phía dưới lập tức thẳng đứng, cực kỳ hung hãn.
Bởi vì, giờ phút này, Triệu Chỉ Nhược ngực trần đi đến, trên mặt phớt hồng, toát ra vẻ kiều mỵ hấp dẫn, hai bầu ngực theo từng nhịp bước rung lên nhè nhẹ, dưới ánh sáng liền trở nên mập mờ khó tả, Tần Thiên nhìn đến hoa cả mắt, nhất là đồng cỏ thần bí phía dưới kia, làm cho Tần Thiên càng thêm hưng phấn.
- Lão công, Chỉ Nhược tới giúp anh tắm có được không?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nháy mắt câu dẫn nói, thanh âm kiều mỵ, giống như mèo hoang gợi tình, cực kỳ hấp dẫn.
- Được lắm tiểu yêu tinh, lại dám câu dẫn xử nam chân chính như anh sao, để xem anh giáo huấn em thế nào.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược đầy say mê sau đó đem nàng ôm vào ngực, nhất thời cảm giác nhu nhuyễn, mềm mại, cây gậy phía dưới húc vào bụng của Triệu Chỉ Nhược, làm cho nàng sắc mặt đỏ bừng.
- Lão công, anh muốn làm gì thì làm, nhưng mà nhẹ một chút nha.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên tiếp tục câu dẫn, làm Tần Thiên trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ cô nàng này đúng là một yêu tinh hại người, quá chọc người mà.
Tần Thiên đang mải nghĩ, cây gậy phía dưới liền bị bàn tay nhỏ bé của Triệu Chỉ Nhược bắt được, nhẹ nhàng cử động, Tần Thiên nhất thời thoải mái.
- Chỉ Nhược, em học đâu ra món này vậy? Thật hấp dẫn chết người.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, một tay trên bầu ngực mũm mĩm của Triệu Chỉ Nhược tác quái, làm cho nàng yêu kiều thở gấp.
- Em học ở trên sách đó.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói.
Giờ phút này,Kim Khắc Mộc bên cạnh thấy cảnh tượng máu me be bét như thế, trực tiếp bị dọa cho suýt tè ra quần.
Tần Thiên không nói một câu, lập tức dứt khảm đao ra khỏi tên Dã Trư, sau đó đi tới tên dị năng giả duy nhất còn sống.
Tên dị năng giả kia thấy Tần Thiên đi tới, sợ tới mức muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng hai chân đã bị Tần Thiên chặt đứt, vừa mới nhúc nhích làm cho cái chân còn sót trên cơ thể rơi ra, nhất thời kêu la thảm thiết.
Nhưng Tần Thiên không để ý tới, khảm đao trong tay hung hăng chém xuống, liên tiếp mười mấy hai mươi phát, trong nháy mắt liền chém nát tên kia, biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, trên mặt Tần Thiên cũng văng đầy máu tươi.
Sau khi giết hết tất cả, Tần Thiên cầm khảm đao tới gần Kim Khắc Mộc đang bị hù cho té đái.
- A! Mày muốn làm gì? Mày không nên làm loạn, tao là người của Kim gia đó, nếu dám động vào tao mày không còn mạng đâu.
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên hoảng sợ nói, liều mạng lùi về phía sau, nhìn khảm đao còn đang rỉ máu trên tay Tần Thiên, cơ hồ muốn ngất luôn rồi.
- Thật sao? Kim gia ghê gớm thế cơ à?
Tần Thiên không chút sợ hãi nói, đi tới trước mặt Kim Khắc Mộc, đưa khảm đao bên trên còn dính một ít thịt trước mặt hắn.
- Ăn đi, tao liền không giết mày, nếu không thì đầu mày làm bóng cho tao đá đó.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói, nói xong liền đưa khối thịt đó lên khóe miệng của Kim Khắc Mộc
Kim Khắc Mộc vừa thấy vậy liền bị dọa cho suýt hồn lìa khỏi xác, Tần Thiên lại muốn hắn ăn thịt người, thật quá biến thái mà, tên này bị sao vậy trời? Kim Khắc Mộc giờ phút này trong lòng vạn phần hối hận, sao hắn không mang nhiều người tới nữa chứ, nếu không sẽ không có kết cục như thế này.
- Có ăn hay không? Không ăn thì tao liền thịt mày.
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói.
- Tôi…Tôi không ăn!
Kim Khắc Mộc cắn răng nói.
- Không ăn? Vậy thì chết đi.
Tần Thiên phẫn nộ quát, khảm đao trong tay giương lên, ngay lập tức chém xuống đầu hắn.
- A! Tôi ăn, tôi ăn mà!
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên thật sự động thủ, lập tức kêu to, rất nhanh cầm lấy miềng thịt người trong tay Tần Thiên, nhanh chóng nhét vào miệng mình.
Khảm đao của Tần Thiên lập tức dừng trước cổ hắn, nhìn Kim Khắc Mộc ăn thịt người, hắn cảm thấy mình thật ác độc.
Mà Kim Khắc mộc, giờ phút này ăn khối thịt người lớn như vậy, thấy Tần Thiên không giết mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong dạ dày phiên giang đảo hải(lộn cả ruột), như muốn ói ra hết.
- Không được ói, nếu không tao giết mày đó.
Tần Thiên lạnh giọng uy hiếp, Kim Khắc Mộc đang muốn ói, lập tức khó khăn nuốt lại.
- Hừ! muốn giết tao hả, mày chưa đủ trình, mày ăn xong rồi thì tao sẽ không giết mày, nhưng vẫn phải cấp cho mày chút đau khổ, cho mày nhớ lâu một chút.
, vừa nói xong, nhấc khảm đao đang kề trên cổ hắn ra
- Hưu!
Lập tức, lỗ tai của Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên xẻo xuống.
- A!
Lập tức, Kim Khắc Mộc liền che lỗ tai lại, kêu la thảm thiết.
Tần Thiên không để ý tới hắn, lập tức gọi cho Phong Tử, để hắn phải người tới nhặt xác.
Mười phút sau.
Phong Tử đích thân mang người tới, nhìn cảnh tượng trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, sau đó kêu người đem thi thể lên xe, dọn sạch sẽ.
- Đưa hắn mang ra ngoài, ném trước cổng bệnh viện đi.
Tần Thiên chỉ vào Kim Khắc Mộc phân phó cho tiểu đệ trong Thiên Bang, hắn sở dĩ không giết Kim Khắc Mộc là vì thân phận của hắn, Kim Khắc Mộc có thể có ba tên bảo tiêu nhất tinh tam giai, thân phận khẳng định không đơn giản, cuối tháng này Tần Thiên còn phải diệt những bang phái khác, không muốn thêm một phiền toái lớn như vậy, cho nên giữ lại cho Kim Khắc Mộc một mạng, nếu người gia tộc kia là người có đầu óc, vậy thì sẽ không dễ dàng tìm người đến giết Tần Thiên, cho dù muốn tới nhưng phải điều tra rõ thân phận của Tần Thiên mới dám hành động, dù sao có thể giết được ba nhất tinh tam giai không phải là người đơn giản, phải biết được thế lực sau lưng là ai mới được.
- Phong Tử, tuyển thêm người đi, càng nhiều càng tốt nhé.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói, thấy Phong Tử gật đầu, Tần Thiên liền để cho hắn rời đi.
…
Xử lý xong mọi chuyện chỗ này, Tần Thiên liền trở về nhà, Triệu Chỉ Nhược đang đợi trong phòng khách ,nghe được tiếng gõ cửa, lập tức liền nhanh chóng lao đến mở cửa, thấy mặt Tần Thiên đầy máu liền giật mình.
- Lão công, anh làm sao vậy? Không bị thương chứ?
Triệu Chỉ Nhược nắm chặt tay Tần Thiên lo lăng hỏi.
- Không sao đâu, em nhìn anh giống như bị gì sao? Anh đi tắm cái đã.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược mỉm cười nói, ngay sau đó liền đi tới phòng tắm.
Triệu Chỉ Nhược nghe Tần Thiên nói không có việc gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm ,thấy Tần Thiên vào phòng tắn, đột nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười quỉ quái, ngay lập tức đi tới phía phòng tắm.
Tần Thiên vào phòng tắm, liền cởi quần áo ra, mở vòi nước bắt đầu kỳ cọ, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Triệu Chỉ Nhược đi tới, Tần Thiên vừa nhìn thấy vậy, ngay lập tức cả người choáng váng, đồng thời, cây gậy phía dưới lập tức thẳng đứng, cực kỳ hung hãn.
Bởi vì, giờ phút này, Triệu Chỉ Nhược ngực trần đi đến, trên mặt phớt hồng, toát ra vẻ kiều mỵ hấp dẫn, hai bầu ngực theo từng nhịp bước rung lên nhè nhẹ, dưới ánh sáng liền trở nên mập mờ khó tả, Tần Thiên nhìn đến hoa cả mắt, nhất là đồng cỏ thần bí phía dưới kia, làm cho Tần Thiên càng thêm hưng phấn.
- Lão công, Chỉ Nhược tới giúp anh tắm có được không?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nháy mắt câu dẫn nói, thanh âm kiều mỵ, giống như mèo hoang gợi tình, cực kỳ hấp dẫn.
- Được lắm tiểu yêu tinh, lại dám câu dẫn xử nam chân chính như anh sao, để xem anh giáo huấn em thế nào.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược đầy say mê sau đó đem nàng ôm vào ngực, nhất thời cảm giác nhu nhuyễn, mềm mại, cây gậy phía dưới húc vào bụng của Triệu Chỉ Nhược, làm cho nàng sắc mặt đỏ bừng.
- Lão công, anh muốn làm gì thì làm, nhưng mà nhẹ một chút nha.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên tiếp tục câu dẫn, làm Tần Thiên trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ cô nàng này đúng là một yêu tinh hại người, quá chọc người mà.
Tần Thiên đang mải nghĩ, cây gậy phía dưới liền bị bàn tay nhỏ bé của Triệu Chỉ Nhược bắt được, nhẹ nhàng cử động, Tần Thiên nhất thời thoải mái.
- Chỉ Nhược, em học đâu ra món này vậy? Thật hấp dẫn chết người.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược nói, một tay trên bầu ngực mũm mĩm của Triệu Chỉ Nhược tác quái, làm cho nàng yêu kiều thở gấp.
- Em học ở trên sách đó.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.