Chương 347: Đánh Chết Các Ngươi
Tô Phái
20/04/2021
Ngụy Duyên nghe thấy Tần Thiên nói..., sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi, không ngờ Tần Thiên lại kiêu ngạo như vậy, dám chửi mình, tên này chán sống rồi sao, dù sao nào mình cũng là một trong bảy Đại thiếu gia ở đế đô, Tần Thiên lại không cho mình chút mặt mũi nào, quả thực muốn chết...
Bất quá Ngụy Duyên vẫn chưa muốn lập tức động thủ, hắn đang suy nghĩ, chắc là Tần Thiên còn chưa biết sự lợi hại của mình, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy, nếu mình nói ra tên của mình..., chắc là tên kia sẽ sợ xón ra quần.
- Hừ! Tần Thiên, ngươi biết ta là, cha ta là người nào không!
Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Không biết! Chẳng lẽ ba ngươi là Lý Cương?
Tần Thiên nghi ngờ nói, nghĩ thầm, con hàng này sao còn chưa nổi giận, quá kỳ quái.
- Hừ! Tên đồng nát đó sao có thể là ba ta, nói cho ngươi biết, ta tên là Ngụy Duyên, là một trong bảy đại thiếu ở đế đô, ba ta là gia chủ kế nhiệm của Ngụy gia!
Ngụy Duyên đắc ý nhìn Tần Thiên, nghĩ thầm, biết tên của lão tử rồi, ngươi nên sợ là vừa.
Không thể không nói, đôi khi đệ tử của đại gia tộc thường may mắn hơn người thường ở một điểm là thiếu não, nói thật không phải hư cấu, nếu không làm sao lại ăn chơi trác táng như vậy được.
- À ha, Ngụy Duyên nha, tên của ngươi thật thật là hay, tên cái gì mà viêm dạ dày, tên của ba ngươi có phải là loét dạ dày không!
Tần Thiên nhìn Ngụy Duyên từ từ nói, đối với tên viêm dạ dày hay bảy đại gì đó, từ trước giò hắn chẳng quan tâm, chỉ là hắn ngạc nhiên lại có ngươi tên như vậy sao, chuyên môn dùng để quảng cáo hay sao.
Mấy tên khác đứng xung quanh nghe Tần Thiên nói..., không nhịn được che miệng khe khẽ cười, mà “viêm dạ dày” sắc mặt càng thêm khó coi, không nghĩ tới Tần Thiên lại nhục nhã mình một lần nữa, xem ra không giáo huấn hắn một chút thì cái tên không biết sống chết này còn chưa hiểu ra.
- Hừ! Tần Thiên, ngươi chỉ là một tên nhóc bị gia tộc vứt bỏ mà thôi, lại dám vũ nhục đệ tử đại gia tộc chúng ta, ngươi tưởng đệ tử đại gia tộc ngươi muốn nhục mạ là nhục mạ sao!
Tề Mạt đứng cạnh nói, những lời vô cùng thâm độc, trực tiếp đem mấy vị đệ tử đại gia tộc bên cạnh kéo vào, mấy tên này cũng thuộc dạng thiếu não, nếu không cũng không rảnh rỗi tới đây xem náo nhiệt rồi, bị Tề Mạt kích động như vậy, nhất thời đám người lộ ra vẻ bất mãn với Tần Thiên.
Tần Thiên tất nhiên không sợ đám người kia, bởi vì từ khi bọn hắn xuất hiện, Tần Thiên đã đem những tên này liệt vào danh sách địch nhân.
- Hừ! Không tệ, lại dám nhục mạ đệ tử gia tộc chúng ta, đúng là muốn tìm chết mà. Mọi người nói xem, có muốn dạy dỗ tiểu tử không biết trời cao đất rộng này hay không!
Viêm dạ dày nhìn Tề Mạt kích động mấy người bên cạnh, lập tức thừa cơ đốc vào, tốt nhất là mọi người cùng nhau đối phó Tần Thiên, nếu như có chuyện gì xảy ra thì còn chia nhau mà chịu, đến lúc đó Tần Thiên muốn trả thù cũng khó mà trả thù nhiều người như vậy được.
- Hừ! Dĩ nhiên muốn, nếu không người ngoài nhìn vào còn coi đệ tử chúng ta ra cái thá gì nữa, loại người bỏ đi như hắn có thể nói lung tung sao!
- Hay lắm, nhất định phải đập cho hắn một trận!
- Đúng vậy! Đánh chết hắn!
Đám người rối rít nói, biểu hiện kia, quả thực đúng là người qua đường hóng chuyện gương mẫu rồi.
- Hừ! Tần Thiên, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi chúng ta, rồi cho chúng ta đánh một trận, nếu không cho ngươi đẹp mặt!
Tề Mạt thấy toàn bộ mọi người đã bị kích động, lập tức xoay về phía Tần Thiên kiêu ngạo nói.
- Vậy cũng được, đồ bỏ đi, quỳ xuống mau!
Kim Khắc Mộc thấy nhiều người như vậy muốn nhục nhã Tần Thiên, nhất thời trong lòng đầy tự tin, lập tức lên tiếng nhục mạ.
- Nhanh lên một chút, nếu không chúng ta đổi ý đó!
Ngụy Duyên cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tần Thiên, thầm nghĩ, chọc thế gia đệ tử chúng ta, coi người còn yên ổn được hay không, để ta xem ngươi có thảm hay không.
- Chà mẹ nó, các ngươi bị bệnh sao, muốn ta quỳ xuống, ngươi nghĩ các ngươi là ai , đệ tử đại gia tộc thì sao, tới một tên ta dẫm một tên!
Tần Thiên nhìn đám người ngu ngốc này, buồn cười nói, xã hội này tàn rồi hay sao lũ ngu lại nhiều như vậy, chẳng lẽ bệnh viện tâm thần quên khóa cửa hay sao, một đám nhóc thực lực cao nhất cũng chỉ mới tới một sao cấp tám mà thôi, lại muốn uy hiếp cao thủ hai sao cấp sáu như hắn, nói ra giống như chuyện cười vậy.
Lúc này, Triệu Chỉ Nhược cùng với Yến Thủy Dao cũng đang hướng về phía này đi tới, hai nàng muốn trêu chọc Tần Thiên một chút, phát hiện Tần Thiên đang đi đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn ra đằng sau, thì ra là mấy tên đệ tử gia tộc vây quanh Tần Thiên, những người này Triệu Chỉ Nhược cũng biết, theo đánh giá của nàng thì đám này cũng chỉ là đám người cặn bã thôi, đối với xã hội không có một tí tác dụng nào, là thành phần sâu mọt của xã hội.
- Tần Thiên, sao mà ngươi lại chọc phải đám người này!
Triệu Chỉ Nhược kéo Yến Thủy Dao chạy tới, nhìn Tần Thiên hỏi, hai người đều là đại mỹ nữ, hơn nữa còn thuộc về loại siêu mỹ nữ, tuy đám con nhà giàu này suốt ngày chơi đùa với nữ nhân, nhưng nhìn thấy hai nàng thì hai mắt sáng lên. Nhìn chằm chằm vào hai người, trong mắt tràn đầy dâm đãng.
- Không có chuyện gì đâu, gặp vài người thiểu não mà thôi, làm sao ta biết đi ra đường gặp phải người xấu số nhiều như vậy?
Tần Thiên hỏi.
- Cũng do ở đế đô suốt nên hư ra, thôi bỏ đi!
Triệu Chỉ Nhược nói.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có quỳ hay không, muốn tìm chết sao!
Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên hung hăn nói, hắn thấy Tần Thiên dám chửi nhóm người mình thiếu não, nhất thời tức giận nói, cũng một phần muốn ra vẻ với hai tiểu mỹ nhân trước mặt.
- Đám người thiếu não như các ngươi, đại gia ta không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi, lượn đi cho nước nó trong, hôm nay tâm tình của lão tử còn tốt, không so đo với các ngươi, nếu còn dây dưa nữa, lão tử điên lên đánh chết các ngươi!
Tần Thiên nhìn Ngụy Duyên cùng đám người bên cạnh lạnh lùng nói, xong liền cầm tay hai nàng, mỗi tay một người, quay người rời đi, bụng đã cảm thấy hơi đói rồi, Tần Thiên chuẩn bị trở về xem xem Sở Tương Tương chuẩn bị đồ ăn gì.
- Mẹ nó thằng chó này, muốn chết!
Ngụy Duyên giận dữ, Tần Thiên không những không sợ bọn họ, ngược lại còn tiếp tục nhục mạ, phải dạy dỗ hắn một trận.
- Tất cả cùng tiến lên, đập chết tên vương bát đản này!
Ngụy Duyên nhìn mọi người hô to, nói xong liền dẫn đầu xông về phía Tần Thiên, những người khác thấy vậy rối rít xông lên, Kim Khắc Mộc càng hưng phấn muốn là người đầu tiên đánh bại Tần Thiên, dù sao có nhiều người chung một chỗ xông lên, hắn cũng không sợ nữa.
- Muốn chết!
Tần Thiên quát một tiếng, trực tiếp thả tay hai nàng ra, xoay người một cái, trong nháy mắt tung một cước đá vào người tên tiếp cận gần nhất là Ngụy Duyên.
“A!”
Ngụy Duyên hét thảm một tiếng, trong nháy mắt bị Tần Thiên đá trúng bụng, lập túc bay ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất, kêu thảm thiết không đứng dậy nỗi.
Đám tiểu tử kia nhìn thấy vậy, nhất thời cả kinh, nhưng mà cũng không dám ngừng lại, tiếp tục hướng về phía Tần Thiên lao đến.
Đám cặn bã này, Tần Thiên cũng không nhịn được nữa rồi, mạnh mẽ xuất thủ.
“Ba ba ba a!”
Trong nháy mắt, liên tiếp ba tiếng vỗ tay vang lên, đám người kia bị Tần Thiên quét ngang tát mỗi tên một cái, răng rơi đầy đất, máu chảy khắp nơi, toàn bộ đều bị Tần Thiên vả cho quẹo cổ, mém chút nữa là chầu ông bà rồi.
- Con mẹ nó, lần trước ta dạy dỗ ngươi còn chưa đủ đúng không, hôm nay ta phế đi ngươi!
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc tức giận nói, mạnh mẽ đá một cước vào bụng Kim Khắc Mộc.
“A!”
“Phốc!”
Trong nháy mắt, hắn hét một tiếng, một thanh âm vô cùng thàm thiết vang lên, Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên đạp bay ra ngoài, đạp mạnh đến nỗi cứt cũng bay ra, dính đầy quần, nhìn qua giống như một người nhịn không nổi nữa mà đại tiện, cực kỳ ghê tởm, còn thưa thớt cứt từ trong quần Kim Khắc Mộc chảy ra, làm cho người ta phát khiếp.
- Vãi cứt thật, còn có thể loại này nữa sao!
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc nhíu mày nói, hai nàng đứng ở hai bên cười to, lại còn có người bị đạp một cước phọt cả cứt ra sao.
- Hừ! Đám người các ngươi lần sau mà còn đến gây chuyện với ta, không phải chỉ một tát nhẹ nhàng như hôm nay, nếu còn tiếp tục ta liền phế các ngươi, ai không tin thì có thể lên đây thử một chút!
Tần Thiên dòm bọn người kia lạnh lùng nói, dứt lời lại kéo hai nàng nghênh ngang mà rời đi.
Lúc này trên mặt đất những tên kia đau đớn kêu thảm thiết, còn chưa lại gần hắn, đã bị hắn tát một phát bay ra, đây là loại thực lực gì chứ.
- Con mẹ nó, Tần Thiên ngươi dám đánh ta, ta nhất định phải giết ngươi!
Ngụy Duyên ôm bụng kêu thảm nói, cực kỳ tức giận, từ nhỏ đến giờ còn chưa ai dám đánh hắn, hôm nay lại bị Tần Thiên đánh một trận vừa thẹn vừa nhục, làm hắn tức chết mà.
Giờ phút này, cách đó không xa, có hai nam tử trẻ tuổi đang đứng ở đó quan sát từ đầu tới cuối.
- Như thế nào, Kim huynh, ngươi có nhìn thấu được thực lực của hắn hay không!
Người nói chính là một nam tử đeo mắt kinh đen, khoác trên mình một bộ Tây phục, toàn thân nhìn qua rất nhã nhặn, giống như một doanh nhân thành đạt, nhưng thật ra là một dị năng giả,.
- Không biết, xem ra hắn cũng có chút thực lực, bất quá mạnh tới cỡ nào phải so tài qua mới biết được!
Một nam tử khác nói.
- Vậy đệ đệ ngươi tính làm sao đây!
- Không cần để ý tới nó, để cho nó chịu đau khổ một tí cũng tốt, để chừa cái tật gây chuyện khắp nơi, đi thôi, Triệu huynh, chúng ta đi uống một chén, nghe nói người thừa kế của nhà các ngươi cũng tới dự thi rồi, làm sao ta chưa thấy...
...
- Tần Thiên, ngươi mau bỏ tay ra, không cần như vậy đâu, bị người khác nhìn thấy bây giờ!
Trên đường trở về, Triệu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ bừng thủ thỉ vào tai Tần Thiên, cái tên Tần Thiên này, nắm tay hai người còn chưa đủ, còn luồng tay qua nách các nàng, mỗi tay bắt một trái, từ từ sờ nắn.
Triệu Chỉ Nhược là một người cực kỳ nhạy cảm, bị Tần Thiên đụng châm như vậy. Hắn một chụp vào một trảo mà thôi, nhất thời bên dưới đã có cảm giác rồi, chảy ra chút nước.
Yến Thủy Dao càng không phải nói, chỉ mới bị Tần Thiên chạm vòa, cả người không khỏi run lên, từ bộ ngực sữa truyền đến một cảm giác lạ thường, làm cho sắc mặt nàng đỏ thẫm, lại thấy Triệu Chỉ Nhược đang đứng bên cạnh, nàng càng không dám lộ ra, sợ bị Triệu Chỉ Nhược phát hiện, vậy thì mất mặt lắm, cho nên không thể làm gì khác hơn len lén đẩy tay Tần Thiên ra, đáng tiếc nàng sao mà là đối thủ của tên sắc lang Tần Thiên này, càng cố chống cự thì càng cảm giác, phía dưới nước không ngừng chảy ra, vô cùng khó chịu.
“Hắc hắc!”
Tần Thiên nhìn thấy đã đến biệt thự rồi, cũng không dám trêu chọc hai nàng nữa, hung hăng bóp ngực hai nàng một cái, rồi liền buông ra, nếu để Sở Tương Tương thấy vậy cũng không tốt.
Thực ra, Sở Tương Tương đã sớm thấy, nàng đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy hết mọi chuyện mà tên sắc lang Tần Thiên làm, trong lòng thầm mắng Tần Thiên lưu manh, đồng thời lại thấy thêm một người nữa, trong lòng có chút không thoải mái.
- Hì hì, Tương Tương, để ta giới thiệu cho nàng một người!
Tần Thiên bước vào phòng, liền lôi Yến Thủy Dao đi tìm Sở Tương Tương, có chút chột dạ, không biết nàng gặp Yến Thủy Dao xong biểu hiện ra sao, hi vọng nàng không nổi giận. Đợi xem sao..,...
Bất quá Ngụy Duyên vẫn chưa muốn lập tức động thủ, hắn đang suy nghĩ, chắc là Tần Thiên còn chưa biết sự lợi hại của mình, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy, nếu mình nói ra tên của mình..., chắc là tên kia sẽ sợ xón ra quần.
- Hừ! Tần Thiên, ngươi biết ta là, cha ta là người nào không!
Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Không biết! Chẳng lẽ ba ngươi là Lý Cương?
Tần Thiên nghi ngờ nói, nghĩ thầm, con hàng này sao còn chưa nổi giận, quá kỳ quái.
- Hừ! Tên đồng nát đó sao có thể là ba ta, nói cho ngươi biết, ta tên là Ngụy Duyên, là một trong bảy đại thiếu ở đế đô, ba ta là gia chủ kế nhiệm của Ngụy gia!
Ngụy Duyên đắc ý nhìn Tần Thiên, nghĩ thầm, biết tên của lão tử rồi, ngươi nên sợ là vừa.
Không thể không nói, đôi khi đệ tử của đại gia tộc thường may mắn hơn người thường ở một điểm là thiếu não, nói thật không phải hư cấu, nếu không làm sao lại ăn chơi trác táng như vậy được.
- À ha, Ngụy Duyên nha, tên của ngươi thật thật là hay, tên cái gì mà viêm dạ dày, tên của ba ngươi có phải là loét dạ dày không!
Tần Thiên nhìn Ngụy Duyên từ từ nói, đối với tên viêm dạ dày hay bảy đại gì đó, từ trước giò hắn chẳng quan tâm, chỉ là hắn ngạc nhiên lại có ngươi tên như vậy sao, chuyên môn dùng để quảng cáo hay sao.
Mấy tên khác đứng xung quanh nghe Tần Thiên nói..., không nhịn được che miệng khe khẽ cười, mà “viêm dạ dày” sắc mặt càng thêm khó coi, không nghĩ tới Tần Thiên lại nhục nhã mình một lần nữa, xem ra không giáo huấn hắn một chút thì cái tên không biết sống chết này còn chưa hiểu ra.
- Hừ! Tần Thiên, ngươi chỉ là một tên nhóc bị gia tộc vứt bỏ mà thôi, lại dám vũ nhục đệ tử đại gia tộc chúng ta, ngươi tưởng đệ tử đại gia tộc ngươi muốn nhục mạ là nhục mạ sao!
Tề Mạt đứng cạnh nói, những lời vô cùng thâm độc, trực tiếp đem mấy vị đệ tử đại gia tộc bên cạnh kéo vào, mấy tên này cũng thuộc dạng thiếu não, nếu không cũng không rảnh rỗi tới đây xem náo nhiệt rồi, bị Tề Mạt kích động như vậy, nhất thời đám người lộ ra vẻ bất mãn với Tần Thiên.
Tần Thiên tất nhiên không sợ đám người kia, bởi vì từ khi bọn hắn xuất hiện, Tần Thiên đã đem những tên này liệt vào danh sách địch nhân.
- Hừ! Không tệ, lại dám nhục mạ đệ tử gia tộc chúng ta, đúng là muốn tìm chết mà. Mọi người nói xem, có muốn dạy dỗ tiểu tử không biết trời cao đất rộng này hay không!
Viêm dạ dày nhìn Tề Mạt kích động mấy người bên cạnh, lập tức thừa cơ đốc vào, tốt nhất là mọi người cùng nhau đối phó Tần Thiên, nếu như có chuyện gì xảy ra thì còn chia nhau mà chịu, đến lúc đó Tần Thiên muốn trả thù cũng khó mà trả thù nhiều người như vậy được.
- Hừ! Dĩ nhiên muốn, nếu không người ngoài nhìn vào còn coi đệ tử chúng ta ra cái thá gì nữa, loại người bỏ đi như hắn có thể nói lung tung sao!
- Hay lắm, nhất định phải đập cho hắn một trận!
- Đúng vậy! Đánh chết hắn!
Đám người rối rít nói, biểu hiện kia, quả thực đúng là người qua đường hóng chuyện gương mẫu rồi.
- Hừ! Tần Thiên, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi chúng ta, rồi cho chúng ta đánh một trận, nếu không cho ngươi đẹp mặt!
Tề Mạt thấy toàn bộ mọi người đã bị kích động, lập tức xoay về phía Tần Thiên kiêu ngạo nói.
- Vậy cũng được, đồ bỏ đi, quỳ xuống mau!
Kim Khắc Mộc thấy nhiều người như vậy muốn nhục nhã Tần Thiên, nhất thời trong lòng đầy tự tin, lập tức lên tiếng nhục mạ.
- Nhanh lên một chút, nếu không chúng ta đổi ý đó!
Ngụy Duyên cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tần Thiên, thầm nghĩ, chọc thế gia đệ tử chúng ta, coi người còn yên ổn được hay không, để ta xem ngươi có thảm hay không.
- Chà mẹ nó, các ngươi bị bệnh sao, muốn ta quỳ xuống, ngươi nghĩ các ngươi là ai , đệ tử đại gia tộc thì sao, tới một tên ta dẫm một tên!
Tần Thiên nhìn đám người ngu ngốc này, buồn cười nói, xã hội này tàn rồi hay sao lũ ngu lại nhiều như vậy, chẳng lẽ bệnh viện tâm thần quên khóa cửa hay sao, một đám nhóc thực lực cao nhất cũng chỉ mới tới một sao cấp tám mà thôi, lại muốn uy hiếp cao thủ hai sao cấp sáu như hắn, nói ra giống như chuyện cười vậy.
Lúc này, Triệu Chỉ Nhược cùng với Yến Thủy Dao cũng đang hướng về phía này đi tới, hai nàng muốn trêu chọc Tần Thiên một chút, phát hiện Tần Thiên đang đi đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn ra đằng sau, thì ra là mấy tên đệ tử gia tộc vây quanh Tần Thiên, những người này Triệu Chỉ Nhược cũng biết, theo đánh giá của nàng thì đám này cũng chỉ là đám người cặn bã thôi, đối với xã hội không có một tí tác dụng nào, là thành phần sâu mọt của xã hội.
- Tần Thiên, sao mà ngươi lại chọc phải đám người này!
Triệu Chỉ Nhược kéo Yến Thủy Dao chạy tới, nhìn Tần Thiên hỏi, hai người đều là đại mỹ nữ, hơn nữa còn thuộc về loại siêu mỹ nữ, tuy đám con nhà giàu này suốt ngày chơi đùa với nữ nhân, nhưng nhìn thấy hai nàng thì hai mắt sáng lên. Nhìn chằm chằm vào hai người, trong mắt tràn đầy dâm đãng.
- Không có chuyện gì đâu, gặp vài người thiểu não mà thôi, làm sao ta biết đi ra đường gặp phải người xấu số nhiều như vậy?
Tần Thiên hỏi.
- Cũng do ở đế đô suốt nên hư ra, thôi bỏ đi!
Triệu Chỉ Nhược nói.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có quỳ hay không, muốn tìm chết sao!
Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên hung hăn nói, hắn thấy Tần Thiên dám chửi nhóm người mình thiếu não, nhất thời tức giận nói, cũng một phần muốn ra vẻ với hai tiểu mỹ nhân trước mặt.
- Đám người thiếu não như các ngươi, đại gia ta không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi, lượn đi cho nước nó trong, hôm nay tâm tình của lão tử còn tốt, không so đo với các ngươi, nếu còn dây dưa nữa, lão tử điên lên đánh chết các ngươi!
Tần Thiên nhìn Ngụy Duyên cùng đám người bên cạnh lạnh lùng nói, xong liền cầm tay hai nàng, mỗi tay một người, quay người rời đi, bụng đã cảm thấy hơi đói rồi, Tần Thiên chuẩn bị trở về xem xem Sở Tương Tương chuẩn bị đồ ăn gì.
- Mẹ nó thằng chó này, muốn chết!
Ngụy Duyên giận dữ, Tần Thiên không những không sợ bọn họ, ngược lại còn tiếp tục nhục mạ, phải dạy dỗ hắn một trận.
- Tất cả cùng tiến lên, đập chết tên vương bát đản này!
Ngụy Duyên nhìn mọi người hô to, nói xong liền dẫn đầu xông về phía Tần Thiên, những người khác thấy vậy rối rít xông lên, Kim Khắc Mộc càng hưng phấn muốn là người đầu tiên đánh bại Tần Thiên, dù sao có nhiều người chung một chỗ xông lên, hắn cũng không sợ nữa.
- Muốn chết!
Tần Thiên quát một tiếng, trực tiếp thả tay hai nàng ra, xoay người một cái, trong nháy mắt tung một cước đá vào người tên tiếp cận gần nhất là Ngụy Duyên.
“A!”
Ngụy Duyên hét thảm một tiếng, trong nháy mắt bị Tần Thiên đá trúng bụng, lập túc bay ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất, kêu thảm thiết không đứng dậy nỗi.
Đám tiểu tử kia nhìn thấy vậy, nhất thời cả kinh, nhưng mà cũng không dám ngừng lại, tiếp tục hướng về phía Tần Thiên lao đến.
Đám cặn bã này, Tần Thiên cũng không nhịn được nữa rồi, mạnh mẽ xuất thủ.
“Ba ba ba a!”
Trong nháy mắt, liên tiếp ba tiếng vỗ tay vang lên, đám người kia bị Tần Thiên quét ngang tát mỗi tên một cái, răng rơi đầy đất, máu chảy khắp nơi, toàn bộ đều bị Tần Thiên vả cho quẹo cổ, mém chút nữa là chầu ông bà rồi.
- Con mẹ nó, lần trước ta dạy dỗ ngươi còn chưa đủ đúng không, hôm nay ta phế đi ngươi!
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc tức giận nói, mạnh mẽ đá một cước vào bụng Kim Khắc Mộc.
“A!”
“Phốc!”
Trong nháy mắt, hắn hét một tiếng, một thanh âm vô cùng thàm thiết vang lên, Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên đạp bay ra ngoài, đạp mạnh đến nỗi cứt cũng bay ra, dính đầy quần, nhìn qua giống như một người nhịn không nổi nữa mà đại tiện, cực kỳ ghê tởm, còn thưa thớt cứt từ trong quần Kim Khắc Mộc chảy ra, làm cho người ta phát khiếp.
- Vãi cứt thật, còn có thể loại này nữa sao!
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc nhíu mày nói, hai nàng đứng ở hai bên cười to, lại còn có người bị đạp một cước phọt cả cứt ra sao.
- Hừ! Đám người các ngươi lần sau mà còn đến gây chuyện với ta, không phải chỉ một tát nhẹ nhàng như hôm nay, nếu còn tiếp tục ta liền phế các ngươi, ai không tin thì có thể lên đây thử một chút!
Tần Thiên dòm bọn người kia lạnh lùng nói, dứt lời lại kéo hai nàng nghênh ngang mà rời đi.
Lúc này trên mặt đất những tên kia đau đớn kêu thảm thiết, còn chưa lại gần hắn, đã bị hắn tát một phát bay ra, đây là loại thực lực gì chứ.
- Con mẹ nó, Tần Thiên ngươi dám đánh ta, ta nhất định phải giết ngươi!
Ngụy Duyên ôm bụng kêu thảm nói, cực kỳ tức giận, từ nhỏ đến giờ còn chưa ai dám đánh hắn, hôm nay lại bị Tần Thiên đánh một trận vừa thẹn vừa nhục, làm hắn tức chết mà.
Giờ phút này, cách đó không xa, có hai nam tử trẻ tuổi đang đứng ở đó quan sát từ đầu tới cuối.
- Như thế nào, Kim huynh, ngươi có nhìn thấu được thực lực của hắn hay không!
Người nói chính là một nam tử đeo mắt kinh đen, khoác trên mình một bộ Tây phục, toàn thân nhìn qua rất nhã nhặn, giống như một doanh nhân thành đạt, nhưng thật ra là một dị năng giả,.
- Không biết, xem ra hắn cũng có chút thực lực, bất quá mạnh tới cỡ nào phải so tài qua mới biết được!
Một nam tử khác nói.
- Vậy đệ đệ ngươi tính làm sao đây!
- Không cần để ý tới nó, để cho nó chịu đau khổ một tí cũng tốt, để chừa cái tật gây chuyện khắp nơi, đi thôi, Triệu huynh, chúng ta đi uống một chén, nghe nói người thừa kế của nhà các ngươi cũng tới dự thi rồi, làm sao ta chưa thấy...
...
- Tần Thiên, ngươi mau bỏ tay ra, không cần như vậy đâu, bị người khác nhìn thấy bây giờ!
Trên đường trở về, Triệu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ bừng thủ thỉ vào tai Tần Thiên, cái tên Tần Thiên này, nắm tay hai người còn chưa đủ, còn luồng tay qua nách các nàng, mỗi tay bắt một trái, từ từ sờ nắn.
Triệu Chỉ Nhược là một người cực kỳ nhạy cảm, bị Tần Thiên đụng châm như vậy. Hắn một chụp vào một trảo mà thôi, nhất thời bên dưới đã có cảm giác rồi, chảy ra chút nước.
Yến Thủy Dao càng không phải nói, chỉ mới bị Tần Thiên chạm vòa, cả người không khỏi run lên, từ bộ ngực sữa truyền đến một cảm giác lạ thường, làm cho sắc mặt nàng đỏ thẫm, lại thấy Triệu Chỉ Nhược đang đứng bên cạnh, nàng càng không dám lộ ra, sợ bị Triệu Chỉ Nhược phát hiện, vậy thì mất mặt lắm, cho nên không thể làm gì khác hơn len lén đẩy tay Tần Thiên ra, đáng tiếc nàng sao mà là đối thủ của tên sắc lang Tần Thiên này, càng cố chống cự thì càng cảm giác, phía dưới nước không ngừng chảy ra, vô cùng khó chịu.
“Hắc hắc!”
Tần Thiên nhìn thấy đã đến biệt thự rồi, cũng không dám trêu chọc hai nàng nữa, hung hăng bóp ngực hai nàng một cái, rồi liền buông ra, nếu để Sở Tương Tương thấy vậy cũng không tốt.
Thực ra, Sở Tương Tương đã sớm thấy, nàng đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy hết mọi chuyện mà tên sắc lang Tần Thiên làm, trong lòng thầm mắng Tần Thiên lưu manh, đồng thời lại thấy thêm một người nữa, trong lòng có chút không thoải mái.
- Hì hì, Tương Tương, để ta giới thiệu cho nàng một người!
Tần Thiên bước vào phòng, liền lôi Yến Thủy Dao đi tìm Sở Tương Tương, có chút chột dạ, không biết nàng gặp Yến Thủy Dao xong biểu hiện ra sao, hi vọng nàng không nổi giận. Đợi xem sao..,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.