Chương 82: Diệt sạch
Tô Phái
17/09/2013
Trận chiến tanh máu này nhanh chóng được đẩy lên mạng, lập tức khắp nơi đều chú ý. Không tới năm phút đã có vài vạn lượt truy cập. Nhưng chưa đầy mười phút sau liền bị chính phủ thủ tiêu, người đăng cũng rất nhanh được mời đi uống trà.
Cảnh sát cùng xe cứu thương đi tới hiện trường, thấy tràng cảnh tàn nhẫn như vậy không khỏi lạnh người, da đầu tê dại, rốt cuộc là ai làm lớn vậy? Sau đó cảnh sát liền tới hỏi Lý Phỉ Nhi chuyện gì đã xảy ra. Lý Phỉ Nhi theo lời Tần Thiên nhắn nhủ mà kể lại.
Những cảnh sát kia cũng không mấy tin tưởng, liền đi hỏi quần chúng xung quanh, kết quả không thu được gì. Ai thấy cảnh sát cũng liền quay đầu bỏ đi, không ai muốn chọc phiền toái lên mình. Cảnh sát bó tay đành phải đi dọn dẹp hiện trường, khôi phục giao thông.
……………….
Quân khu Quang Châu.
Sở Văn Long đang ngồi trên ghế salon uống trà, bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người lính bước nhanh đi vào, cầm trong tay một tờ báo cáo, đưa cho sở Văn Long. Sở Văn Long nhận lấy vừa nhìn, nhất thời lông mày nhíu lại.
- A Dịch, lão xem, nữ cảnh sát này là ai.
Sở Văn Long đưa báo cáo trong tay cho lão giả phía sau nói. Phần báo cáo này chính là chuyện Lý Phỉ Nhi bị ám sát được Tần Thiên cứu. Chuyện này phát sinh mới chỉ mười phút đồng hồ, tin tức đã được đưa đến trong tay Sở Văn Long, có thể thấy được Sở Văn Long đáng sợ thế nào.
Lão giả vừa nhìn kết quả, cũng không khỏi nhíu mày, sau đó nói:
- Ừ, lúc trước tôi đã cho người điều tra qua lai lịch của cô ta, nhưng không có kết quả. Đây chỉ là một cô bé bình thường, cha mẹ là công nhân bình thường, điều kiện gia đình bình thường, tổ tiên ba đời đều là nông dân.
- Thật sao? Vậy tại sao có dị năng giả đi giết cô ta? Vì cái gì?
Sở Văn Long rất là khó hiểu, mày nhíu lại chặt hơn.
- Ừ, cô bé này tính tình nóng nảy, làm việc quá mức chính trực, ghét ác như cừu, lúc ở trường cảnh sát đã dắc tội không ít người. Ngài cũng biết, trong trường cảnh sát không thiếu đệ tử thế gia, nói không chừng là do đại gia tộc phái người giết cô ta.
Lão giả nói.
- Thật sao, tôi thấy không giống. Lão xem trên báo cáo này, một đám lưu manh đi giết một cô bé, trong đó một dị năng giả giả dạng côn đồ núp bên trong. Theo lời lão nếu đệ tử đại gia tộc ra tay mà nói, thì sẽ cho người cải trang lưu manh sao? Không thể nào, mặc dù vận dụng dị năng sẽ phải chịu trừng phạt, nhưng giết một người quá đơn giản với bọn họ, giết người cũng chỉ bị xử phạt tượng trưng chút thôi. Mặt khác, bọn họ có thể tùy tiện phát ra nhiệm vụ cho tổ chức sát thủ, len lét giết chết, căn bản không cần dùng đến người của mình, hoàn toàn có thể tránh sự trừng phạt của quốc gia. Nhưng mà chuyện này không phải vậy, trước mặt mọi người làm ra việc vây giết này, không nghi ngờ sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu. Đệ tử đại gia tộc sẽ không ngớ ngẩn như vậy, trong này nhất định có gì kỳ quái.
Sở Văn Long dần phân tích, lão giả vừa nghe, nhất thời hai mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
- Nói như vậy, rất có thể là hai thế lực lớn đối lập giao thủ. Một bên muốn giết chết đối phương nhưng không muốn đối phương phát hiện ra là người của mình làm, cho nên tạo ra việc côn đồ ám sát cảnh sát hình sự. Bởi vì… đây là chuyện rất bình thường, cảnh sát và xã hội đen luôn đối đầu nhau. Như vậy một khi bị giết, tát cả mọi người sẽ nghĩ đây là xã hội đen trả thù, không phải kế hoạch mưu sát.
Lão giả nói.
- Đúng vậy! Nhìn thì như vậy, cô bé kia chắc phải có địa vị thật lớn, nếu không thì không cần hao tâm tổn trí ra mưu kế như vậy, cô bé kia đóng vai trò gì đây?
Sở Văn Long rất là nghi hoặc.
- Tôi lại đi điều tra một chút.
Lão giả nói.
…………..…
Bên phía Tần Thiên.
Cuốc chiến này làm thể lực hắn tiêu hao quá lớn, cờ hồ sắp ngất đi, cả người không có khí lực, khó khăn lắm mới lên được tầng sáu. Vừa mở cửa vào phòng, Tần Thiên liền lấy hòm y tế, lấy nước tiêu độc khử trùng cùng băng gạc, thêm ít Vân Nam Bạch Dược, bắt đầu băng bó vết thương.
Vết thương trên tay Tần Thiên cũng không sâu, nhưng rất dài, khoảng chừng 15cm. Tần Thiên rửa sạch vết thương một chút, rồi nhỏ Vân Nam Bạch Dược ra, cầm lấy băng gạc, rất nhanh băng bó lại.
- Ba Ba Ca, tình hình bị thương của tôi lần này thế nào?
Băng bó kĩ xong, Tần Thiên lập tức hỏi Ba Ba Ca.
- Chủ nhân, lần này anh bị thương nghiệm trọng hơn lần trước một chút, nhưng mà vẫn không có gì đáng ngại. Chỉ cần anh tu luyện công pháp Ba Ba Ca chế định cho anh, đem năng lực ẩn trong huyết mạch giải phóng ra, là có thể chữa trị thương thế của anh.
Ba Ba Ca nói.
- Tốt!
Tần Thiên nói, ngay sau đó liền ngồi xuống, bắt đầu tu luyện công pháp Ba Ba Ca chế định cho hắn, dần đem năng lượng trong huyết mạch phóng thích ra ngoài.
Rất nhanh, Tần Thiên cảm thấy mỗi tế bào trong thân thể đều không ngừng thả năng lượng ra. Mệt mỏi ban đầu dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác thoải mái không nói nên lời, cực kì khoan khoái nhẹ nhàng. Dần dần Tần Thiên cảm thấy thể lực của mình bắt đầu phục hồi.
Đại khái khoảng hai giờ sau, lực lượng của Tần Thiên đã khôi phục, nhưng chỉ bằng phân nửa bình thường, còn cần phải kích thích mới được, không thì cần phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài.
Nhưng thể lực Tần Thiên đã khôi phục như thường, hơn nữa, chỗ vết thương thoáng truyền đến cảm giác ngưa ngứa, cảm giác lúc vết thương khép miệng mới có. Tần Thiên tự mình kích thích năng lượng trong huyết mạch, khiến cơ thể hắn tăng cường trao đổi chất, làm cho vết thương nhanh chóng liền lại.
Lại tu luyện thêm hồi nữa, Tần Thiên liền ngừng lại, bắt đầu suy nghĩ về việc vừa xảy ra.
Lúc này có một việc làm hắn không rõ, đó là thân phận Lý Phỉ Nhi, rốt cuộc là gì, lại có thể khiến dị năng giả đến đây giết nàng. Nếu nói nàng là người bình thường, Tần Thiên tuyệt đối không tin, bởi vì người bình thường có thể chọc tới ai đâu? Đáng giá để đổi phương tìm dị năng giả giết người sao? Dị năng giả là cỏ rác sao, tùy tiện liền nắm được một bó?
- Chẳng lẽ nàng giống Sở Tương Tương, cũng là con cháu quan to sao?
Tần Thiên thầm nghĩ.
- Bang bang!
Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, đem Tần Thiên đang suy nghĩ tỉnh lại.
- Tần Thiên ca ca, mở cửa nhanh, em ,Tiểu Nhã đây.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Triệu Tiểu Nhã, Tần Thiên vừa nghe nhất thời đau cả đầu. Lần trước sau sự kiện kia, Tần Thiên vẫn cố ý tránh né nàng. Tiểu nha đầu này không biết đầu óc nghĩ gì, mà luôn hấp dẫn hắn. Hắn là nam nhân bình thường, nếu mà cầm lòng không đặng thì làm sao.
- Tần Thiên ca ca, mở cửa nhanh lên, em biết anh ở bên trong.
Triệu Tiểu Nhã tiếp tục hô.
- Đến đây!
Tần Thiên vội vàng đáp, dọn dẹp đồ trên sàn, rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa, liền thấy Triệu Tiểu Nhã đang mặc đồng phục học sinh đứng đó. Không đợi hắn kịp phản ứng, Triệu Tiểu Nhã trực tiếp nhảy lên người hắn, hai chân quấn chặt ngang hông hắn, hai tay ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn mê người trực tiếp hung hăng hôn vào môi Tần Thiên một cái.
Cảnh sát cùng xe cứu thương đi tới hiện trường, thấy tràng cảnh tàn nhẫn như vậy không khỏi lạnh người, da đầu tê dại, rốt cuộc là ai làm lớn vậy? Sau đó cảnh sát liền tới hỏi Lý Phỉ Nhi chuyện gì đã xảy ra. Lý Phỉ Nhi theo lời Tần Thiên nhắn nhủ mà kể lại.
Những cảnh sát kia cũng không mấy tin tưởng, liền đi hỏi quần chúng xung quanh, kết quả không thu được gì. Ai thấy cảnh sát cũng liền quay đầu bỏ đi, không ai muốn chọc phiền toái lên mình. Cảnh sát bó tay đành phải đi dọn dẹp hiện trường, khôi phục giao thông.
……………….
Quân khu Quang Châu.
Sở Văn Long đang ngồi trên ghế salon uống trà, bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người lính bước nhanh đi vào, cầm trong tay một tờ báo cáo, đưa cho sở Văn Long. Sở Văn Long nhận lấy vừa nhìn, nhất thời lông mày nhíu lại.
- A Dịch, lão xem, nữ cảnh sát này là ai.
Sở Văn Long đưa báo cáo trong tay cho lão giả phía sau nói. Phần báo cáo này chính là chuyện Lý Phỉ Nhi bị ám sát được Tần Thiên cứu. Chuyện này phát sinh mới chỉ mười phút đồng hồ, tin tức đã được đưa đến trong tay Sở Văn Long, có thể thấy được Sở Văn Long đáng sợ thế nào.
Lão giả vừa nhìn kết quả, cũng không khỏi nhíu mày, sau đó nói:
- Ừ, lúc trước tôi đã cho người điều tra qua lai lịch của cô ta, nhưng không có kết quả. Đây chỉ là một cô bé bình thường, cha mẹ là công nhân bình thường, điều kiện gia đình bình thường, tổ tiên ba đời đều là nông dân.
- Thật sao? Vậy tại sao có dị năng giả đi giết cô ta? Vì cái gì?
Sở Văn Long rất là khó hiểu, mày nhíu lại chặt hơn.
- Ừ, cô bé này tính tình nóng nảy, làm việc quá mức chính trực, ghét ác như cừu, lúc ở trường cảnh sát đã dắc tội không ít người. Ngài cũng biết, trong trường cảnh sát không thiếu đệ tử thế gia, nói không chừng là do đại gia tộc phái người giết cô ta.
Lão giả nói.
- Thật sao, tôi thấy không giống. Lão xem trên báo cáo này, một đám lưu manh đi giết một cô bé, trong đó một dị năng giả giả dạng côn đồ núp bên trong. Theo lời lão nếu đệ tử đại gia tộc ra tay mà nói, thì sẽ cho người cải trang lưu manh sao? Không thể nào, mặc dù vận dụng dị năng sẽ phải chịu trừng phạt, nhưng giết một người quá đơn giản với bọn họ, giết người cũng chỉ bị xử phạt tượng trưng chút thôi. Mặt khác, bọn họ có thể tùy tiện phát ra nhiệm vụ cho tổ chức sát thủ, len lét giết chết, căn bản không cần dùng đến người của mình, hoàn toàn có thể tránh sự trừng phạt của quốc gia. Nhưng mà chuyện này không phải vậy, trước mặt mọi người làm ra việc vây giết này, không nghi ngờ sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu. Đệ tử đại gia tộc sẽ không ngớ ngẩn như vậy, trong này nhất định có gì kỳ quái.
Sở Văn Long dần phân tích, lão giả vừa nghe, nhất thời hai mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
- Nói như vậy, rất có thể là hai thế lực lớn đối lập giao thủ. Một bên muốn giết chết đối phương nhưng không muốn đối phương phát hiện ra là người của mình làm, cho nên tạo ra việc côn đồ ám sát cảnh sát hình sự. Bởi vì… đây là chuyện rất bình thường, cảnh sát và xã hội đen luôn đối đầu nhau. Như vậy một khi bị giết, tát cả mọi người sẽ nghĩ đây là xã hội đen trả thù, không phải kế hoạch mưu sát.
Lão giả nói.
- Đúng vậy! Nhìn thì như vậy, cô bé kia chắc phải có địa vị thật lớn, nếu không thì không cần hao tâm tổn trí ra mưu kế như vậy, cô bé kia đóng vai trò gì đây?
Sở Văn Long rất là nghi hoặc.
- Tôi lại đi điều tra một chút.
Lão giả nói.
…………..…
Bên phía Tần Thiên.
Cuốc chiến này làm thể lực hắn tiêu hao quá lớn, cờ hồ sắp ngất đi, cả người không có khí lực, khó khăn lắm mới lên được tầng sáu. Vừa mở cửa vào phòng, Tần Thiên liền lấy hòm y tế, lấy nước tiêu độc khử trùng cùng băng gạc, thêm ít Vân Nam Bạch Dược, bắt đầu băng bó vết thương.
Vết thương trên tay Tần Thiên cũng không sâu, nhưng rất dài, khoảng chừng 15cm. Tần Thiên rửa sạch vết thương một chút, rồi nhỏ Vân Nam Bạch Dược ra, cầm lấy băng gạc, rất nhanh băng bó lại.
- Ba Ba Ca, tình hình bị thương của tôi lần này thế nào?
Băng bó kĩ xong, Tần Thiên lập tức hỏi Ba Ba Ca.
- Chủ nhân, lần này anh bị thương nghiệm trọng hơn lần trước một chút, nhưng mà vẫn không có gì đáng ngại. Chỉ cần anh tu luyện công pháp Ba Ba Ca chế định cho anh, đem năng lực ẩn trong huyết mạch giải phóng ra, là có thể chữa trị thương thế của anh.
Ba Ba Ca nói.
- Tốt!
Tần Thiên nói, ngay sau đó liền ngồi xuống, bắt đầu tu luyện công pháp Ba Ba Ca chế định cho hắn, dần đem năng lượng trong huyết mạch phóng thích ra ngoài.
Rất nhanh, Tần Thiên cảm thấy mỗi tế bào trong thân thể đều không ngừng thả năng lượng ra. Mệt mỏi ban đầu dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác thoải mái không nói nên lời, cực kì khoan khoái nhẹ nhàng. Dần dần Tần Thiên cảm thấy thể lực của mình bắt đầu phục hồi.
Đại khái khoảng hai giờ sau, lực lượng của Tần Thiên đã khôi phục, nhưng chỉ bằng phân nửa bình thường, còn cần phải kích thích mới được, không thì cần phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài.
Nhưng thể lực Tần Thiên đã khôi phục như thường, hơn nữa, chỗ vết thương thoáng truyền đến cảm giác ngưa ngứa, cảm giác lúc vết thương khép miệng mới có. Tần Thiên tự mình kích thích năng lượng trong huyết mạch, khiến cơ thể hắn tăng cường trao đổi chất, làm cho vết thương nhanh chóng liền lại.
Lại tu luyện thêm hồi nữa, Tần Thiên liền ngừng lại, bắt đầu suy nghĩ về việc vừa xảy ra.
Lúc này có một việc làm hắn không rõ, đó là thân phận Lý Phỉ Nhi, rốt cuộc là gì, lại có thể khiến dị năng giả đến đây giết nàng. Nếu nói nàng là người bình thường, Tần Thiên tuyệt đối không tin, bởi vì người bình thường có thể chọc tới ai đâu? Đáng giá để đổi phương tìm dị năng giả giết người sao? Dị năng giả là cỏ rác sao, tùy tiện liền nắm được một bó?
- Chẳng lẽ nàng giống Sở Tương Tương, cũng là con cháu quan to sao?
Tần Thiên thầm nghĩ.
- Bang bang!
Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, đem Tần Thiên đang suy nghĩ tỉnh lại.
- Tần Thiên ca ca, mở cửa nhanh, em ,Tiểu Nhã đây.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Triệu Tiểu Nhã, Tần Thiên vừa nghe nhất thời đau cả đầu. Lần trước sau sự kiện kia, Tần Thiên vẫn cố ý tránh né nàng. Tiểu nha đầu này không biết đầu óc nghĩ gì, mà luôn hấp dẫn hắn. Hắn là nam nhân bình thường, nếu mà cầm lòng không đặng thì làm sao.
- Tần Thiên ca ca, mở cửa nhanh lên, em biết anh ở bên trong.
Triệu Tiểu Nhã tiếp tục hô.
- Đến đây!
Tần Thiên vội vàng đáp, dọn dẹp đồ trên sàn, rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa, liền thấy Triệu Tiểu Nhã đang mặc đồng phục học sinh đứng đó. Không đợi hắn kịp phản ứng, Triệu Tiểu Nhã trực tiếp nhảy lên người hắn, hai chân quấn chặt ngang hông hắn, hai tay ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn mê người trực tiếp hung hăng hôn vào môi Tần Thiên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.