Chương 363: Giết Cả Huynh Đệ.
Tô Phái
22/04/2021
Quân khu Quang Châu...
Ngụy Khuê đặt điện thoại xuống, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sở Văn Long ra tay lại tàn ác như vậy, giết hết tất cả trưởng lão của lục đại gia tộc phái ra, ngay cả một người cũng không tha, hắn cũng thấy ít ra mình còn sáng suốt, không cho Cửu thúc đi, nếu đi sợ rằng Cửu thúc cũng không còn đường về.
Nhưng mà việc Sở Văn Long giết toàn bộ đám người kia, ngược lại vô cùng tốt đối với hắn , Sở Văn Long giết chết nhiều người như vậy, các đại gia tộc lại không dám thừa nhận là người của mình làm, tổn thất không kể xiết, nhất định sẽ không phục, nhất định sẽ tìm cách trả thù Sở Văn Long, lúc đó lục đại gia tộc cùng với Sở Văn Long sẽ xảy ra xích mích, tuy chỉ là mạch nước ngầm nhưng sẽ đến ngày bùng phát, đến lúc đại chiến xảy ra, Ngụy Khuê có thể đứng một bên mà hưởng lợi.
Đến lúc đó mình lại phái người ám sát đệ tử của mấy đại gia tộc, tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi, mà nếu có hoài nghi cũng sẽ không tới phe của mình, hai bên tuyệt đối sẽ cho rằng là đối phương động thủ, cứ như vậy, Ngụy Khuê có thể ngầm đại khai sát giới, làm suy yếu thực lực của các đại gia tộc, để cho bọn họ không thể tiếp tục chiến đấu nổi nữa, một đại gia mà không có lực lượng măng non nối tiếp..., càng ngày sẽ càng suy bại, chờ hắn leo lên được cái ghế gia chủ, thứ hạng của Ngụy gia cũng sẽ không còn như trước nữa, nhất định sẽ một bước lên mây, đạt tới cấp bậc giống như Tần gia, thậm chí có thể thay thế được địa vị bá chủ của Tần gia, đến lúc đó, hơn phân nửa thiên hạ thuộc về Ngụy gia.
Nghĩ tới đây, Ngụy Khuê không khỏi đắc ý cười, nhìn vào người nằm trên bàn ngất đi, không, phải nói là người đã chết, ai khác ngoài Ngụy Diệp, trong mắt hắn hiện lên một tia âm, Ngụy Khuê hạ độc vào rượu Ngụy Diệp uống, hắn đã sớm về chầu diêm vương rồi.
- Hừ! Mặc dù chúng ta là huynh đệ, nhưng xin lỗi người anh em, ai bảo ngươi muốn cùng ta tranh đoạt vị trí gia chủ!
Ngụy Khuê nhìn Ngụy Diệp Tâm âm thầm cười lạnh, ngay sau đó lấy điện thoại di động gọi một cuộc.
- Này! Tứ đệ, ngươi mau tới đây, Tam đệ đã xảy ra chuyện!
Ngụy Khuê nói vào trong điện thoại, xong liền cúp máy.
“ Sở Văn Long, ta vô cùng cảm kích ngươi!”
Ngụy Khuê nói chuyện điện thoại xong, tự lầm bầm lầu bầu cười nói.
Chỉ chốc lát, Ngụy Bân lạnh lùng bước từ bên ngoài vào, Ngụy Khuê vội vàng bày ra một bộ dáng vô cùng gấp gáp, thấy Ngụy Bân vội vàng chạy tới, cố gắng nắm lấy bàn tay của hắn, Ngụy Bân đẩy tay hắn ra, chạy thẳng đến bàn nhìn thấy Ngụy Diệp đang hôn mê, Ngụy Khuê cũng bước theo sau, một vật sắt bén đột nhiên xuất hiện trong tay Ngụy Khuê.
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Ngụy Bân nhìn Ngụy Diệp nằm trên bàn không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Ngụy Khuê hỏi.
- Ta cũng không biết, chúng ta lúc ấy đang cùng nhau uống rượu, nhưng đột nhiên Tam đệ gục lên bàn, chẳng nhúc nhích nữa, ta gọi hắn một hồi lâu cũng không phản ứng nữa, cho nên ta liền gọi điện thoại cho ngươi!
Ngụy Khuê nói.
Ngụy Bân nghe xong, nghi ngờ nhìn Ngụy Khuê, ngay sau đó đưa tay lật đầu Ngụy Diệp lên, phát hiện đầu của hắn đã lạnh như băng, lập tức liền đưa tay dò xét hai lỗ mũi, sắc mặt nhất thời đại biến, cùng lúc đó, trong lòng báo động dữ dội, một cổ sát khí từ phía sau truyền đến, Ngụy Bân lập tức muốn né tránh.
- A!
Ngụy bân còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt từ bắp đùi truyền tới một trận đau nhói, không biết từ lúc nào dao găm của Ngụy Khuê thuận đã đâm sâu vào trong bắp đùi của hắn, máu tươi chảy ra ròng ròng.
- Ngươi làm gì vậy!
Ngụy Bân nhanh chân chạy qua một bên, nhưng hai chân không còn đứng vững nữa, nặng nề ngã trên mặt đất, hắn cũng không biết trên đùi mình bị cắm dao găm, cùng lúc đó, nửa thân dưới dần dần mất đi trực giác, tất nhiên hắn đã trúng độc, Ngụy Bân muốn sử dụng năng lực trong cơ thể để điều tiết chất độc, nhưng vô dụng, mỗi khi vận chuyển năng lực, độc tính trong cơ thể lại phát tán nhanh hơn.
- Không có gì, giết ngươi mà thôi!
Ngụy Khuê nhìn sắc mặt kinh hãi của Ngụy Bân bình tĩnh nói, xoay người sang chỗ khác khóa cửa phòng lại, Ngụy Bân nghe được mặt cũng biến sắc trắng bệch, mặc dù hắn đoán được Ngụy Khuê muốn giết hắn, nhưng nghe được những lời đó từ Ngụy Khuê trong miệng nói ra làm hắn vô cùng khiếp sợ.
- Tại sao, chẳng lẽ vì vị trí gia chủ!
Ngụy Bân nhìn Ngụy Khuê lạnh lùng nói, hiện tại trừ phần đầu, những bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn mất đi trực giác, giống như phần dưới không còn tồn tại nữa vậy, không thể cử động được.
- Không tệ, hai huynh đệ các ngươi mặc dù võ công cao, nhưng đầu óc lại kém thông minh như vây, nếu để cho các ngươi leo lên được vị trí gia chủ..., Ngụy gia liền chôn vùi trong tay các ngươi rồi, nhưng nếu nó ở trong tay của ta, ta sẽ khiến Ngụy gia phát dương quang đại, trở thành đệ nhất gia tộc ở Hoa Hạ!
Ngụy Khuê nhìn Ngụy Bân vô cùng tự tin nói.
- Vậy ngươi vậy không cần thiết giết huynh đệ chúng ta, dù sao chúng ta cũng là anh em mà vả lại ta cùng tam huynh vốn không hứng thú với vị trí gia chủ, bọn ta chỉ thích võ công, không thích tranh đấu!
Ngụy bân tức giận nói, hắn rất muốn vung tay đập nát mặt Ngụy Khuê, tuy nhiên một chút sức lực cũng không có.
- Hừ! Chẳng qua để huynh đệ các ngươi sống, ta cũng không yên tâm, cho nên, các ngươi nhất định phải chết!
Ngụy Khuê nhìn Ngụy Bân lạnh lùng nói, bất kỳ ai có thể uy hiếp vị trí gia chủ của hắn tất nhiên phải chết, cho dù là anh em ruột thịt, cũng như nhau.
Ngụy Bân tức giận nhìn Ngụy Khuê, không nói ra lời, bởi vì giờ phút này ngay cả đầu lưỡi cũng không cử động được nữa, chỉ trong chốc lát, cả người sẽ lập tức hôn mê, Ngụy Khuê thong thả đi tới chém một đao vào cổ Ngụy Bân, lập tức giết chết hắn.
Ngay sau đó đem thi thể Ngụy Diệp đem đặt trên người Ngụy Bân, từ trong túi áo lấy ra một ngọc bình màu trắng, đổ ra từng giọt chất lỏng màu đen, rót vào hai cỗ thi thể.
“Một cái kết thật viên mãn!”
Trong nháy mắt, hai cỗ thi thể đã bị chất lỏng ăn mòn, trong chốc lát, trên mặt đất chỉ còn lại một mớ tro.
“Chất lỏng này đúng là được việc!”
Ngụy Khuê nhìn trong bình nhỏ tay mình lầm bầm tự nói, ngay sau đó hắn liền đem tro bỏ vào trong túi, mở cửa bước ra ngoài, chuẩn bị tìm chỗ nào đó phi tang.
...
Về phía Tần Thiên, bốn người ngồi trên trực thăng bay trở lại quân khu Quang Châu, lập tức bị người của mấy đại gia tộc phát hiện, ả đám thấy Tần Thiên sống sót trở về, nhất thời cảm thấy không ổn, lập tức liên lạc người của mình, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng đều không liên lạc được, các đại gia tộc rối rít liên lạc với nhau, kết quả phát hiện tình huống ai cũng như nhau, đều cảm thấy không ổn, đã xảy ra chuyện gì, lập tức phái người đi thăm dò, kết quả phát hiện tất cả người đi ra ngoài đều đã chết, các gia chủ nhất thời đều lâm vào u mê.
Giờ phút này, Sở Văn Long ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ, lần này dạy dỗ mấy đại gia tộc một cú, để cho bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt, sau này còn dám làm loạn hay không.
- Phân phó xuống, chuyện lần này không cần lộ ra, không thể truyền một tí tin tức nào ra ngoài, nếu ai trái lệnh, xử theo quân pháp!
Sở Văn Long phân phó vệ binh bên cạnh, vệ binh lập tức làm theo.
- Tiểu Vũ à tiểu Vũ, lần này tạm tha cho ngươi!
Sở Văn Long lầu bầu nói.
Ngụy Khuê đặt điện thoại xuống, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sở Văn Long ra tay lại tàn ác như vậy, giết hết tất cả trưởng lão của lục đại gia tộc phái ra, ngay cả một người cũng không tha, hắn cũng thấy ít ra mình còn sáng suốt, không cho Cửu thúc đi, nếu đi sợ rằng Cửu thúc cũng không còn đường về.
Nhưng mà việc Sở Văn Long giết toàn bộ đám người kia, ngược lại vô cùng tốt đối với hắn , Sở Văn Long giết chết nhiều người như vậy, các đại gia tộc lại không dám thừa nhận là người của mình làm, tổn thất không kể xiết, nhất định sẽ không phục, nhất định sẽ tìm cách trả thù Sở Văn Long, lúc đó lục đại gia tộc cùng với Sở Văn Long sẽ xảy ra xích mích, tuy chỉ là mạch nước ngầm nhưng sẽ đến ngày bùng phát, đến lúc đại chiến xảy ra, Ngụy Khuê có thể đứng một bên mà hưởng lợi.
Đến lúc đó mình lại phái người ám sát đệ tử của mấy đại gia tộc, tuyệt đối sẽ không có ai hoài nghi, mà nếu có hoài nghi cũng sẽ không tới phe của mình, hai bên tuyệt đối sẽ cho rằng là đối phương động thủ, cứ như vậy, Ngụy Khuê có thể ngầm đại khai sát giới, làm suy yếu thực lực của các đại gia tộc, để cho bọn họ không thể tiếp tục chiến đấu nổi nữa, một đại gia mà không có lực lượng măng non nối tiếp..., càng ngày sẽ càng suy bại, chờ hắn leo lên được cái ghế gia chủ, thứ hạng của Ngụy gia cũng sẽ không còn như trước nữa, nhất định sẽ một bước lên mây, đạt tới cấp bậc giống như Tần gia, thậm chí có thể thay thế được địa vị bá chủ của Tần gia, đến lúc đó, hơn phân nửa thiên hạ thuộc về Ngụy gia.
Nghĩ tới đây, Ngụy Khuê không khỏi đắc ý cười, nhìn vào người nằm trên bàn ngất đi, không, phải nói là người đã chết, ai khác ngoài Ngụy Diệp, trong mắt hắn hiện lên một tia âm, Ngụy Khuê hạ độc vào rượu Ngụy Diệp uống, hắn đã sớm về chầu diêm vương rồi.
- Hừ! Mặc dù chúng ta là huynh đệ, nhưng xin lỗi người anh em, ai bảo ngươi muốn cùng ta tranh đoạt vị trí gia chủ!
Ngụy Khuê nhìn Ngụy Diệp Tâm âm thầm cười lạnh, ngay sau đó lấy điện thoại di động gọi một cuộc.
- Này! Tứ đệ, ngươi mau tới đây, Tam đệ đã xảy ra chuyện!
Ngụy Khuê nói vào trong điện thoại, xong liền cúp máy.
“ Sở Văn Long, ta vô cùng cảm kích ngươi!”
Ngụy Khuê nói chuyện điện thoại xong, tự lầm bầm lầu bầu cười nói.
Chỉ chốc lát, Ngụy Bân lạnh lùng bước từ bên ngoài vào, Ngụy Khuê vội vàng bày ra một bộ dáng vô cùng gấp gáp, thấy Ngụy Bân vội vàng chạy tới, cố gắng nắm lấy bàn tay của hắn, Ngụy Bân đẩy tay hắn ra, chạy thẳng đến bàn nhìn thấy Ngụy Diệp đang hôn mê, Ngụy Khuê cũng bước theo sau, một vật sắt bén đột nhiên xuất hiện trong tay Ngụy Khuê.
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Ngụy Bân nhìn Ngụy Diệp nằm trên bàn không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Ngụy Khuê hỏi.
- Ta cũng không biết, chúng ta lúc ấy đang cùng nhau uống rượu, nhưng đột nhiên Tam đệ gục lên bàn, chẳng nhúc nhích nữa, ta gọi hắn một hồi lâu cũng không phản ứng nữa, cho nên ta liền gọi điện thoại cho ngươi!
Ngụy Khuê nói.
Ngụy Bân nghe xong, nghi ngờ nhìn Ngụy Khuê, ngay sau đó đưa tay lật đầu Ngụy Diệp lên, phát hiện đầu của hắn đã lạnh như băng, lập tức liền đưa tay dò xét hai lỗ mũi, sắc mặt nhất thời đại biến, cùng lúc đó, trong lòng báo động dữ dội, một cổ sát khí từ phía sau truyền đến, Ngụy Bân lập tức muốn né tránh.
- A!
Ngụy bân còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt từ bắp đùi truyền tới một trận đau nhói, không biết từ lúc nào dao găm của Ngụy Khuê thuận đã đâm sâu vào trong bắp đùi của hắn, máu tươi chảy ra ròng ròng.
- Ngươi làm gì vậy!
Ngụy Bân nhanh chân chạy qua một bên, nhưng hai chân không còn đứng vững nữa, nặng nề ngã trên mặt đất, hắn cũng không biết trên đùi mình bị cắm dao găm, cùng lúc đó, nửa thân dưới dần dần mất đi trực giác, tất nhiên hắn đã trúng độc, Ngụy Bân muốn sử dụng năng lực trong cơ thể để điều tiết chất độc, nhưng vô dụng, mỗi khi vận chuyển năng lực, độc tính trong cơ thể lại phát tán nhanh hơn.
- Không có gì, giết ngươi mà thôi!
Ngụy Khuê nhìn sắc mặt kinh hãi của Ngụy Bân bình tĩnh nói, xoay người sang chỗ khác khóa cửa phòng lại, Ngụy Bân nghe được mặt cũng biến sắc trắng bệch, mặc dù hắn đoán được Ngụy Khuê muốn giết hắn, nhưng nghe được những lời đó từ Ngụy Khuê trong miệng nói ra làm hắn vô cùng khiếp sợ.
- Tại sao, chẳng lẽ vì vị trí gia chủ!
Ngụy Bân nhìn Ngụy Khuê lạnh lùng nói, hiện tại trừ phần đầu, những bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn mất đi trực giác, giống như phần dưới không còn tồn tại nữa vậy, không thể cử động được.
- Không tệ, hai huynh đệ các ngươi mặc dù võ công cao, nhưng đầu óc lại kém thông minh như vây, nếu để cho các ngươi leo lên được vị trí gia chủ..., Ngụy gia liền chôn vùi trong tay các ngươi rồi, nhưng nếu nó ở trong tay của ta, ta sẽ khiến Ngụy gia phát dương quang đại, trở thành đệ nhất gia tộc ở Hoa Hạ!
Ngụy Khuê nhìn Ngụy Bân vô cùng tự tin nói.
- Vậy ngươi vậy không cần thiết giết huynh đệ chúng ta, dù sao chúng ta cũng là anh em mà vả lại ta cùng tam huynh vốn không hứng thú với vị trí gia chủ, bọn ta chỉ thích võ công, không thích tranh đấu!
Ngụy bân tức giận nói, hắn rất muốn vung tay đập nát mặt Ngụy Khuê, tuy nhiên một chút sức lực cũng không có.
- Hừ! Chẳng qua để huynh đệ các ngươi sống, ta cũng không yên tâm, cho nên, các ngươi nhất định phải chết!
Ngụy Khuê nhìn Ngụy Bân lạnh lùng nói, bất kỳ ai có thể uy hiếp vị trí gia chủ của hắn tất nhiên phải chết, cho dù là anh em ruột thịt, cũng như nhau.
Ngụy Bân tức giận nhìn Ngụy Khuê, không nói ra lời, bởi vì giờ phút này ngay cả đầu lưỡi cũng không cử động được nữa, chỉ trong chốc lát, cả người sẽ lập tức hôn mê, Ngụy Khuê thong thả đi tới chém một đao vào cổ Ngụy Bân, lập tức giết chết hắn.
Ngay sau đó đem thi thể Ngụy Diệp đem đặt trên người Ngụy Bân, từ trong túi áo lấy ra một ngọc bình màu trắng, đổ ra từng giọt chất lỏng màu đen, rót vào hai cỗ thi thể.
“Một cái kết thật viên mãn!”
Trong nháy mắt, hai cỗ thi thể đã bị chất lỏng ăn mòn, trong chốc lát, trên mặt đất chỉ còn lại một mớ tro.
“Chất lỏng này đúng là được việc!”
Ngụy Khuê nhìn trong bình nhỏ tay mình lầm bầm tự nói, ngay sau đó hắn liền đem tro bỏ vào trong túi, mở cửa bước ra ngoài, chuẩn bị tìm chỗ nào đó phi tang.
...
Về phía Tần Thiên, bốn người ngồi trên trực thăng bay trở lại quân khu Quang Châu, lập tức bị người của mấy đại gia tộc phát hiện, ả đám thấy Tần Thiên sống sót trở về, nhất thời cảm thấy không ổn, lập tức liên lạc người của mình, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng đều không liên lạc được, các đại gia tộc rối rít liên lạc với nhau, kết quả phát hiện tình huống ai cũng như nhau, đều cảm thấy không ổn, đã xảy ra chuyện gì, lập tức phái người đi thăm dò, kết quả phát hiện tất cả người đi ra ngoài đều đã chết, các gia chủ nhất thời đều lâm vào u mê.
Giờ phút này, Sở Văn Long ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ, lần này dạy dỗ mấy đại gia tộc một cú, để cho bọn họ ngậm bồ hòn làm ngọt, sau này còn dám làm loạn hay không.
- Phân phó xuống, chuyện lần này không cần lộ ra, không thể truyền một tí tin tức nào ra ngoài, nếu ai trái lệnh, xử theo quân pháp!
Sở Văn Long phân phó vệ binh bên cạnh, vệ binh lập tức làm theo.
- Tiểu Vũ à tiểu Vũ, lần này tạm tha cho ngươi!
Sở Văn Long lầu bầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.