Chương 220: Lần đầu gặp yêu thú
Tô Phái
09/08/2014
- Phất! Muốn giết ta thật sao?
Tần Thiên nhìn những cái tay kinh khủng kia thầm nghĩ. Nhìn quần mình bị túm chặt liền quyết đoán dùng chiêu ve sầu thoát xác, chỉ còn mặc quần lót liều mạng bơi về phía trước. Những cái quỷ thủ kia phát hiện Tần Thiên lại chạy lập tức lao đến.
Tần Thiên vội gắng sức liều mạng bơi về phía trước, nhìn những cánh tay trắng bệch kia đã đến gần lập tức liền dùng dị năng ẩn hình biến mất. Những cái quỷ thủ kia bỗng nhiên dừng lại một chút, nhưng lập tức lại lao đến lần nữa, vì mặc dù Tần Thiên đã ẩn hình rồi nhưng khi bơi vẫn tạo ra các bọt nước.
Bất quá Tần Thiên lần này dùng dị năng ẩn hình đã tranh thủ thời gian cho nên rốt cục cũng chạy được lên bờ, miệng thở hồng hộc, rất mệt mỏi.
Những cánh tay kia thấy Tần Thiên đã lên bờ liền dừng lại một chút, sau đó dần dần chìm xuống.
- Đê ka mờ nó, hù chết ta rồi, này con mịa nó cái gì đây, hoàng tuyền a, lại nuôi không phải là cá, mà là tay người, đúng là muốn con mịa nó mạng người a.
Tần Thiên lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dòng sông mà nói.
Ngồi nghỉ bên bờ sông một lúc, Tần Thiên đột nhiên phát hiện ra hình như vừa mất cái gì đó.
- Di, ta mất cái gì a?
Tần Thiên lầu bầu nói, bắt đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, chính là cái khối băng Ba Ba Ca cho mình mất rồi. Hắn khi nãy còn đặt ở túi trước quần chưa kịp lấy ra, giờ quần chìm trong nước rồi không thể tìm ra.
- Con mợ nó chứ, đây là muốn giết ta sao?
Tần Thiên hô lớn, nhìn nước sông đục ngầu, cũng không thấy bóng dáng chiếc quần đâu, mà cho dù có thấy thì chính mình cũng không dám xuống tìm, nếu như bị mấy cái tay kia bắt được thì mất mạng như chơi.
- Móa, làm gì bây giờ, làm sao trở về đây, trời ạ!
Tần Thiên thầm nghĩ, nơi này là nơi nào hắn cũng không biết, cũng không biết hắc động này thông tới đâu, xem ra muốn trở về là không thể.
- Ba Ba Ca, Ba Ba Ca, mau ra đây cứu ta, Ba Ba Ca!
Tần Thiên trên người mặc mỗi cái quần lót hô to, kết quả hồi lâu cũng không nghe được Ba Ba Ca trả lời, nhưng mà lại có tiếng gầm rú vang lên.
- Tiếng gì vậy?
Tần Thiên nhìn khu rừng thầm nghĩ, từng tiếng gầm rõ ràng là từ bên trong vọng ra, vậy chắc chắc đó là dã thú. Tần Thiên thầm nghĩ không tốt, lập tức không nói hai lời chuẩn bị rời đi, Ba Ba Ca không thấy đâu mà dã thú sắp ra rồi, nếu gặp bọn yêu thú khổng lồ kia thì chắc chết.
Rống!
Đột nhiên một tiếng rống cực lớn từ trong rừng rậm vang ra, ngay sau đó trước mặt Tần Thiên xuất hiện một con dã thú màu đen cao hơn một thước, dài ba thước, nhìn kỹ thì thấy con dã thú này cực kỳ quái dị, thoạt nhìn rất giống hổ, nhưng lông trên người lại giống lông sư tử, cái bờm trên đầu trông như hoa hướng dương, răng trong mồm trắng hếu, dài khoảng hai mươi phân, giống như lưỡi dao sắc bén được chế tạo từ sắt thép, nhất là cái đuôi trông như đuôi bọ cạp bên trên có những cái gai đâm lên.
- Móa, đây là yêu thú gì a, lớn lên thật quái dị, xấu vãi.
Tần Thiên thầm nghĩ, cả người không hề nhúc nhích, cảnh giác nhìn con yêu thú, mà con yêu thú này cũng không có động đậy, một người một thú cứ thế giằng co nhau.
Tần Thiên nhìn những cái tay kinh khủng kia thầm nghĩ. Nhìn quần mình bị túm chặt liền quyết đoán dùng chiêu ve sầu thoát xác, chỉ còn mặc quần lót liều mạng bơi về phía trước. Những cái quỷ thủ kia phát hiện Tần Thiên lại chạy lập tức lao đến.
Tần Thiên vội gắng sức liều mạng bơi về phía trước, nhìn những cánh tay trắng bệch kia đã đến gần lập tức liền dùng dị năng ẩn hình biến mất. Những cái quỷ thủ kia bỗng nhiên dừng lại một chút, nhưng lập tức lại lao đến lần nữa, vì mặc dù Tần Thiên đã ẩn hình rồi nhưng khi bơi vẫn tạo ra các bọt nước.
Bất quá Tần Thiên lần này dùng dị năng ẩn hình đã tranh thủ thời gian cho nên rốt cục cũng chạy được lên bờ, miệng thở hồng hộc, rất mệt mỏi.
Những cánh tay kia thấy Tần Thiên đã lên bờ liền dừng lại một chút, sau đó dần dần chìm xuống.
- Đê ka mờ nó, hù chết ta rồi, này con mịa nó cái gì đây, hoàng tuyền a, lại nuôi không phải là cá, mà là tay người, đúng là muốn con mịa nó mạng người a.
Tần Thiên lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dòng sông mà nói.
Ngồi nghỉ bên bờ sông một lúc, Tần Thiên đột nhiên phát hiện ra hình như vừa mất cái gì đó.
- Di, ta mất cái gì a?
Tần Thiên lầu bầu nói, bắt đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, chính là cái khối băng Ba Ba Ca cho mình mất rồi. Hắn khi nãy còn đặt ở túi trước quần chưa kịp lấy ra, giờ quần chìm trong nước rồi không thể tìm ra.
- Con mợ nó chứ, đây là muốn giết ta sao?
Tần Thiên hô lớn, nhìn nước sông đục ngầu, cũng không thấy bóng dáng chiếc quần đâu, mà cho dù có thấy thì chính mình cũng không dám xuống tìm, nếu như bị mấy cái tay kia bắt được thì mất mạng như chơi.
- Móa, làm gì bây giờ, làm sao trở về đây, trời ạ!
Tần Thiên thầm nghĩ, nơi này là nơi nào hắn cũng không biết, cũng không biết hắc động này thông tới đâu, xem ra muốn trở về là không thể.
- Ba Ba Ca, Ba Ba Ca, mau ra đây cứu ta, Ba Ba Ca!
Tần Thiên trên người mặc mỗi cái quần lót hô to, kết quả hồi lâu cũng không nghe được Ba Ba Ca trả lời, nhưng mà lại có tiếng gầm rú vang lên.
- Tiếng gì vậy?
Tần Thiên nhìn khu rừng thầm nghĩ, từng tiếng gầm rõ ràng là từ bên trong vọng ra, vậy chắc chắc đó là dã thú. Tần Thiên thầm nghĩ không tốt, lập tức không nói hai lời chuẩn bị rời đi, Ba Ba Ca không thấy đâu mà dã thú sắp ra rồi, nếu gặp bọn yêu thú khổng lồ kia thì chắc chết.
Rống!
Đột nhiên một tiếng rống cực lớn từ trong rừng rậm vang ra, ngay sau đó trước mặt Tần Thiên xuất hiện một con dã thú màu đen cao hơn một thước, dài ba thước, nhìn kỹ thì thấy con dã thú này cực kỳ quái dị, thoạt nhìn rất giống hổ, nhưng lông trên người lại giống lông sư tử, cái bờm trên đầu trông như hoa hướng dương, răng trong mồm trắng hếu, dài khoảng hai mươi phân, giống như lưỡi dao sắc bén được chế tạo từ sắt thép, nhất là cái đuôi trông như đuôi bọ cạp bên trên có những cái gai đâm lên.
- Móa, đây là yêu thú gì a, lớn lên thật quái dị, xấu vãi.
Tần Thiên thầm nghĩ, cả người không hề nhúc nhích, cảnh giác nhìn con yêu thú, mà con yêu thú này cũng không có động đậy, một người một thú cứ thế giằng co nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.