Chương 187: Tấn công trọng tài
Tô Phái
24/09/2013
Sau khi trọng tài thổi còi, nhất thời tiếng reo hò của người khoa Mỹ thuật liền dừng lại, dẫn bóng phạm lỗi, sao lại như vậy a, người khoa mỹ thuật nhất thời không hiểu được.
- Ha ha ha... rất chính xác, vị trọng tài anh minh.
Chung quanh nhất thời cười to, người khoa Lâm nghiệp cũng hướng về phía khoa Mỹ thuật một trận đắc ý.
- Ông có nhầm không vậy.
Tiết Chính Khải lập tức bất mãn hướng về phía trọng tài nói.
- Tôi nói lỗi là lỗi, lập tức tiếp tục trận đấu !
Trọng tài nhìn Tiết Chính Khải lạnh lùng nói.
- Đkm, ông...
Tiết Chính Khải chỉ vào mặt trọng tài chuẩn bị chửi thì Tần Thiên vội vươn tay che cái miệng của hắn lại, kéo đi, nhục mạ trọng tài là phạm quy a.
- Được rồi, không nên so đo, ta sẽ cho bọn họ đẹp mắt!
Tần Thiên nói nhưng là Tiết Chính Khải vẫn còn rất khó chịu.
- Tuýt...
Gã trọng tài thổi còi ra hiệu tiếp tục trận đấu. Ngay sau đó khoa Lâm nghiệp giao bóng, Chu Văn giữ bóng cùng đồng đội tiến công.
- Hà! Ta đã nói là các ngươi không thể, ngay cả dẫn bóng loại tiểu sai lầm này cũng mắc phải, còn thi với đấu cái gì nữa a!
Chu Văn dẫn bóng, đi tới trước mặt Tần Thiên, cười nhạo nói.
- Bớt nói nhảm đi, coi chừng bóng trong tay mày, thằng ngu.
Tần Thiên nhìn Chu Văn cười lạnh, thân hình nhanh chóng vọt tới trước mặt, nhanh như tia chớp đem bóng trong tay hắn trực tiếp cướp đi, rồi lập tức tấn công. Nhất thời, toàn trường đều u mê, tốc độ Tần Thiên làm sao nhanh như vậy a, Chu Văn đồng dạng cũng thế, chuyện gì xảy ra, còn chưa thấy rõ thì bóng trong tay đã biến mất, tỉnh ra đành hướng Tần Thiên đuổi theo. Nhưng là tốc độ của hắn sao có thể sánh được, thời điểm hắn kịp phản ứng, Tần Thiên đã vọt tới dưới rổ rồi.
- Nhìn cho kỹ!
Tần Thiên quát to rồi nhảy vọt lên cao, trực tiếp tung một cú slam dunk mạnh mẽ.
- Bộp!
Trong nháy mắt, giá rổ một trận đung đưa, trái bóng bị Tần Thiên hung hăng đập xuống, sau đó hắn vững vàng tiếp đất.
- Yeaah...!
Lập tức, trừ người khoa Lâm nghiệp, còn lại đồng loạt ào ào vỗ tay.
- Thiên ca uy vũ!
Người khoa Mỹ thuật rất ăn ý hét to.
- Đồng học, thời điểm chơi bóng không nên làm thơ a, phiền ngươi chuyên nghiệp một chút có được hay không, làm cho ta thắng cũng không có ý tứ, quá đơn giản, thiệt là... lần sau không cho phép như thế. Chơi không lại thì cũng có thể nhận thua là được, dù sao ta cũng sẽ không đi rêu rao ra ngoài mà.
Tần Thiên đi tới trước mặt Chu Văn, bộ dạng nghiêm túc nói, rất là đắc chí, khiến hắn tức tối cắn răn.
- Hừ! Bất quá chỉ được một lần mà thôi, đừng vội mừng, chờ chút nữa rồi mày sẽ biết!
Chu Văn nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Biết cái gì? Hiệu đội (tuyển thủ của trường) đồng học, cậu không phải thuộc loại rất trâu bò sao, làm sao mới vừa rồi biểu hiện ngớ ngẩn vậy a.
Tiết Chính Khải cũng đi tới trước mặt Chu Văn tố khổ.
- Hừ! Giao bóng!
Chu Văn nhìn đồng đội hô lớn, sau đó tức giận bỏ đi, Tiết Chính Khải ở phía sau cười to, người khoa Mỹ thuật cũng nhìn Chu Văn khinh khỉnh khiến hắn không ngừng phát run vì giận.
Chu Văn nhận lấy bóng, cùng một người hiệu đội khác đưa mắt ra dấu, sau đó liền tiến công.
- Hừ, lần này nhất định khiến các ngươi đẹp mặt!
Chu Văn nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, nhưng là vừa đến nơi, lại một thân ảnh nhanh chóng từ bên cạnh hắn lướt qua, bóng trong tay lập tức biến mất, một lần nữa bị Tần Thiên đoạt lấy.
- Đã nói ngươi đừng ngẩn người rồi mà, thiệt là, trong đầu chứa gì không biết, làm hại ta dễ dàng như vậy đã cướp được, đừng có nhường nữa, có được hay không a, bằng không người khác cho là chúng ta không có thực lực đấy.
Tần Thiên đoạt cầu, không nhịn được dừng lại, quay đầu hướng Chu Văn đắc chí nói.
- A!
Chu Văn phát run kêu to, cư nhiên liên tục hai lần bị Tần Thiên đoạt bóng, tức giận hướng lấy Tần Thiên nhanh chóng vọt tới. Tần Thiên nhìn hắn lao đến, lập tức liền cầm bóng, hướng rổ chạy đến rồi một chân nhướn lên, một tay giơ lên đầu, làm ra bộ dạng chuẩn bị tung người nhảy lên. Chu Văn vừa thấy, nhất thời mừng rỡ, lập tức mạnh mẽ nhảy lên, một cái tay hung hăng hướng trái bóng trên tay Tần Thiên đập xuống.
Không nghĩ tới chính là, Tần Thiên lại đưa bóng thu trở lại, thuận tay ném bóng cho Lưu Khắc Đồng phía sau, thân thể trong nháy mắt tránh được Chu Văn, mà Chu Văn căn bản không nghĩ Tần Thiên có thể làm như vậy, cả người quá trớn lao đi, đầu đụng vào cây cột.
- Oành!
Một tiếng vang lớn, Chu Văn đầu óc quay cuồng, mà Lưu Khắc Đồng nhảy lên, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ, lập tức, điểm số đã vượt qua đối phương.
- Hay!
- Hay!
- Ba ba ba ba ...
Lại là tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
- Khoa Mỹ thuật uy vũ, khoa Lâm nghiệp bất lực!
Phạm Kiến hô lớn.
- Khoa Mỹ thuật uy vũ, khoa Lâm nghiệp bất lực!
- Khoa Mỹ thuật uy vũ, khoa Lâm nghiệp bất lực!
Lập tức toàn bộ người Khoa Mỹ thuật hô lớn lên, người khoa Lâm nghiệp nhất thời chỉ còn biết chửi rủa, bất quá có Phạm Kiến tiện nhân này ở đây, họ căn bản không phải là đối thủ.
- Lỗi dẫn bóng, không tính điểm!
Trọng tài hô lớn, lại một lần đi bóng không tính điểm.
- Đkm, mắt mày bị đuôi à.
Lưu Khắc Đồng lập tức giận dữ, hắn tuyệt đối không có phạm lỗi này.
- Tôi nói lỗi dẫn bóng, không tính điểm.
Tên trọng tài lạnh lùng nói, lần này, Tần Thiên cũng nhịn không được, một lần không có gì, nhưng là hai lần đều như vậy, cái này tuyệt đối là cố ý rồi.
- Mụ nội mày, rõ ràng không phạm lỗi, mọi người nói, có hay không a.
Tần Thiên nhìn mọi người quát to.
- Không có!
- Không có!
Toàn trường đồng thanh hô lớn.
- Ta nói có là có, ta là trọng tài, tiếp tục trận đấu.
Tên trọng tài lớn tiếng nói.
- Tranh tài với em gái mày đi, chết nè!
Phạm Kiến giận dữ nói, mạnh mẽ cầm chai nước suối ném về phía gã trọng tài.
- Bốp!
Trong nháy mắt, chai nước đã đập trúng ngay đầu hắn, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng, lại bị một đống lớn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp ngã nhào xuống đất. Có người còn hướng Chu Văn công kích, tên này vừa phục hồi tinh thần lại, đã bị dính chưởng, trực tiếp té xỉu.
Trong nháy mắt, toàn trường một mảng hỗn loạn.
- Đổi lại trọng tài, đổi lại trọng tài!
- Đổi lại trọng tài, đổi lại trọng tài!
Đám đông hét lên, trận đấu bị gián đoạn.
- Ha ha ha... rất chính xác, vị trọng tài anh minh.
Chung quanh nhất thời cười to, người khoa Lâm nghiệp cũng hướng về phía khoa Mỹ thuật một trận đắc ý.
- Ông có nhầm không vậy.
Tiết Chính Khải lập tức bất mãn hướng về phía trọng tài nói.
- Tôi nói lỗi là lỗi, lập tức tiếp tục trận đấu !
Trọng tài nhìn Tiết Chính Khải lạnh lùng nói.
- Đkm, ông...
Tiết Chính Khải chỉ vào mặt trọng tài chuẩn bị chửi thì Tần Thiên vội vươn tay che cái miệng của hắn lại, kéo đi, nhục mạ trọng tài là phạm quy a.
- Được rồi, không nên so đo, ta sẽ cho bọn họ đẹp mắt!
Tần Thiên nói nhưng là Tiết Chính Khải vẫn còn rất khó chịu.
- Tuýt...
Gã trọng tài thổi còi ra hiệu tiếp tục trận đấu. Ngay sau đó khoa Lâm nghiệp giao bóng, Chu Văn giữ bóng cùng đồng đội tiến công.
- Hà! Ta đã nói là các ngươi không thể, ngay cả dẫn bóng loại tiểu sai lầm này cũng mắc phải, còn thi với đấu cái gì nữa a!
Chu Văn dẫn bóng, đi tới trước mặt Tần Thiên, cười nhạo nói.
- Bớt nói nhảm đi, coi chừng bóng trong tay mày, thằng ngu.
Tần Thiên nhìn Chu Văn cười lạnh, thân hình nhanh chóng vọt tới trước mặt, nhanh như tia chớp đem bóng trong tay hắn trực tiếp cướp đi, rồi lập tức tấn công. Nhất thời, toàn trường đều u mê, tốc độ Tần Thiên làm sao nhanh như vậy a, Chu Văn đồng dạng cũng thế, chuyện gì xảy ra, còn chưa thấy rõ thì bóng trong tay đã biến mất, tỉnh ra đành hướng Tần Thiên đuổi theo. Nhưng là tốc độ của hắn sao có thể sánh được, thời điểm hắn kịp phản ứng, Tần Thiên đã vọt tới dưới rổ rồi.
- Nhìn cho kỹ!
Tần Thiên quát to rồi nhảy vọt lên cao, trực tiếp tung một cú slam dunk mạnh mẽ.
- Bộp!
Trong nháy mắt, giá rổ một trận đung đưa, trái bóng bị Tần Thiên hung hăng đập xuống, sau đó hắn vững vàng tiếp đất.
- Yeaah...!
Lập tức, trừ người khoa Lâm nghiệp, còn lại đồng loạt ào ào vỗ tay.
- Thiên ca uy vũ!
Người khoa Mỹ thuật rất ăn ý hét to.
- Đồng học, thời điểm chơi bóng không nên làm thơ a, phiền ngươi chuyên nghiệp một chút có được hay không, làm cho ta thắng cũng không có ý tứ, quá đơn giản, thiệt là... lần sau không cho phép như thế. Chơi không lại thì cũng có thể nhận thua là được, dù sao ta cũng sẽ không đi rêu rao ra ngoài mà.
Tần Thiên đi tới trước mặt Chu Văn, bộ dạng nghiêm túc nói, rất là đắc chí, khiến hắn tức tối cắn răn.
- Hừ! Bất quá chỉ được một lần mà thôi, đừng vội mừng, chờ chút nữa rồi mày sẽ biết!
Chu Văn nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Biết cái gì? Hiệu đội (tuyển thủ của trường) đồng học, cậu không phải thuộc loại rất trâu bò sao, làm sao mới vừa rồi biểu hiện ngớ ngẩn vậy a.
Tiết Chính Khải cũng đi tới trước mặt Chu Văn tố khổ.
- Hừ! Giao bóng!
Chu Văn nhìn đồng đội hô lớn, sau đó tức giận bỏ đi, Tiết Chính Khải ở phía sau cười to, người khoa Mỹ thuật cũng nhìn Chu Văn khinh khỉnh khiến hắn không ngừng phát run vì giận.
Chu Văn nhận lấy bóng, cùng một người hiệu đội khác đưa mắt ra dấu, sau đó liền tiến công.
- Hừ, lần này nhất định khiến các ngươi đẹp mặt!
Chu Văn nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, nhưng là vừa đến nơi, lại một thân ảnh nhanh chóng từ bên cạnh hắn lướt qua, bóng trong tay lập tức biến mất, một lần nữa bị Tần Thiên đoạt lấy.
- Đã nói ngươi đừng ngẩn người rồi mà, thiệt là, trong đầu chứa gì không biết, làm hại ta dễ dàng như vậy đã cướp được, đừng có nhường nữa, có được hay không a, bằng không người khác cho là chúng ta không có thực lực đấy.
Tần Thiên đoạt cầu, không nhịn được dừng lại, quay đầu hướng Chu Văn đắc chí nói.
- A!
Chu Văn phát run kêu to, cư nhiên liên tục hai lần bị Tần Thiên đoạt bóng, tức giận hướng lấy Tần Thiên nhanh chóng vọt tới. Tần Thiên nhìn hắn lao đến, lập tức liền cầm bóng, hướng rổ chạy đến rồi một chân nhướn lên, một tay giơ lên đầu, làm ra bộ dạng chuẩn bị tung người nhảy lên. Chu Văn vừa thấy, nhất thời mừng rỡ, lập tức mạnh mẽ nhảy lên, một cái tay hung hăng hướng trái bóng trên tay Tần Thiên đập xuống.
Không nghĩ tới chính là, Tần Thiên lại đưa bóng thu trở lại, thuận tay ném bóng cho Lưu Khắc Đồng phía sau, thân thể trong nháy mắt tránh được Chu Văn, mà Chu Văn căn bản không nghĩ Tần Thiên có thể làm như vậy, cả người quá trớn lao đi, đầu đụng vào cây cột.
- Oành!
Một tiếng vang lớn, Chu Văn đầu óc quay cuồng, mà Lưu Khắc Đồng nhảy lên, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ, lập tức, điểm số đã vượt qua đối phương.
- Hay!
- Hay!
- Ba ba ba ba ...
Lại là tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
- Khoa Mỹ thuật uy vũ, khoa Lâm nghiệp bất lực!
Phạm Kiến hô lớn.
- Khoa Mỹ thuật uy vũ, khoa Lâm nghiệp bất lực!
- Khoa Mỹ thuật uy vũ, khoa Lâm nghiệp bất lực!
Lập tức toàn bộ người Khoa Mỹ thuật hô lớn lên, người khoa Lâm nghiệp nhất thời chỉ còn biết chửi rủa, bất quá có Phạm Kiến tiện nhân này ở đây, họ căn bản không phải là đối thủ.
- Lỗi dẫn bóng, không tính điểm!
Trọng tài hô lớn, lại một lần đi bóng không tính điểm.
- Đkm, mắt mày bị đuôi à.
Lưu Khắc Đồng lập tức giận dữ, hắn tuyệt đối không có phạm lỗi này.
- Tôi nói lỗi dẫn bóng, không tính điểm.
Tên trọng tài lạnh lùng nói, lần này, Tần Thiên cũng nhịn không được, một lần không có gì, nhưng là hai lần đều như vậy, cái này tuyệt đối là cố ý rồi.
- Mụ nội mày, rõ ràng không phạm lỗi, mọi người nói, có hay không a.
Tần Thiên nhìn mọi người quát to.
- Không có!
- Không có!
Toàn trường đồng thanh hô lớn.
- Ta nói có là có, ta là trọng tài, tiếp tục trận đấu.
Tên trọng tài lớn tiếng nói.
- Tranh tài với em gái mày đi, chết nè!
Phạm Kiến giận dữ nói, mạnh mẽ cầm chai nước suối ném về phía gã trọng tài.
- Bốp!
Trong nháy mắt, chai nước đã đập trúng ngay đầu hắn, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng, lại bị một đống lớn vật thể lạ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp ngã nhào xuống đất. Có người còn hướng Chu Văn công kích, tên này vừa phục hồi tinh thần lại, đã bị dính chưởng, trực tiếp té xỉu.
Trong nháy mắt, toàn trường một mảng hỗn loạn.
- Đổi lại trọng tài, đổi lại trọng tài!
- Đổi lại trọng tài, đổi lại trọng tài!
Đám đông hét lên, trận đấu bị gián đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.