Chương 41: Muốn Làm
Đông Ca
22/11/2021
Chưa tới 6 giờ sáng, Tưởng Uyển nhẹ tay nhẹ chân bò dậy quét dọn phòng khách.
Vừa mới dọn xong, Văn Tẫn đã tỉnh, anh mặc chiếc quần lót góc bẹt đi ra, giữa quần lót đã giương cao thành cái lều trại.
"Đói bụng?" Tưởng Uyển rửa tay, chuẩn bị làm bữa sáng cho anh, "Chờ em hai phút."
Văn Tẫn lắc đầu, tóc anh rất dài, ngủ một giấc, tóc có chút lộn xộn, trên đầu có một chỏm tóc mọc ngược, lộ ra vài phần đáng yêu.
"Muốn uống nước?" Tưởng Uyển rót nước đi tới.
Văn Tẫn nắm lấy cổ tay của cô kéo người vào trong lòng, dương vật nóng bỏng cách quần lót chọc chọc bụng cô, "Muốn làm."
Tưởng Uyển: "..."
"Lát nữa chúng ta phải tới sân bay." Cô mặt đỏ tai hồng tránh anh, "Mau đi tắm rửa thay quần áo, không có thời gian đâu."
"Ừm."
Văn Tẫn tắm rửa xong thay một bộ đồ thể thao trắng tinh, tóc dài ướt hất ra sau đầu, lộ ra trán trơn bóng, anh hơi nâng mặt, đường cong hàm dưới góc cạnh, yết hầu nhô lên dị thường rõ ràng gợi cảm.
Tưởng Uyển đặt bữa sáng trước mặt anh, tự nhiên nhận lấy khăn lông trên ghế lau tóc thay anh, sau khi chà lau sạch sẽ, cô mới đi tắm rửa thay quần áo.
Cô làm việc vừa cần mẫn lại rất nhanh nhẹn.
Chờ Văn Tẫn ra tới cửa đổi giày, cô đã xách ba lô, trong miệng ngậm bánh mì đi ra.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Uyển ngồi máy bay, lúc ngồi trên xe taxi có có chút bồn chồn và chờ mong, thỉnh thoảng cúi đầu kiểm tra căn cước, di động và thẻ ngân hàng.
Trước khi xuống xe, Văn Tẫn đưa cho cô một chiếc khẩu trang màu đen.
Tưởng Uyển không rõ lý do đeo lên, chờ đến khi xuống xe tới sân bay cô mới biết vì sao Văn Tẫn lại đưa khẩu trang cho cô.
Hàng trăm hàng ngàn fans đứng ở sân bay, trong tay giơ cao banner, mặt trên đều là các chữ in đậm, viết hai chữ【Văn Tẫn】.
Văn Tẫn đeo balo của mình ra sau lưng, một bàn tay đặt balo của Tưởng Uyển lên vai phải, tay trái dắt cô đi vào trong.
Các fan thấy một màn như vậy thì náo loạn lên:
"A Tẫn! A Tẫn! Đây là bạn gái anh hả? Là chủ kênh tên Uyển Uyển đúng không?"
"Anh Tẫn! Nhìn em này! Anh Tẫn ký tên cho em đi!"
"Văn Tẫn! A a a a em yêu anh! Chúc anh hạnh phúc!"
"Anh Tẫn! Hai người đang công khai sao? A a a em khóc! Em ghen chết mất!"
Tiếng fans thét chói tai dường như đâm thủng cả màng nhĩ.
Lần đầu tiên Tưởng Uyển gặp trường hợp này, khó tránh khỏi bị dọa, không ít fans liều mạng lao về phía trước, Tưởng Uyển suýt nữa bị đám đông bao vây.
May mắn Văn Tẫn luôn nắm tay cô, chờ tới chỗ tập hợp với đám người Đồng La Thiêu, chân cô đã mềm nhũn nhìn đám fans đang bị bảo vệ chặn ở bên ngoài.
Các cô ấy vẫn còn tận sức gọi tên Văn Tẫn.
Thế nhưng trên mặt đương sự lại không có cảm xúc ngồi trên ghế, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt dưới, chỉ lộ ra chiếc mũi cao thẳng, con ngươi đen nhánh dừng ở nơi khác, con tằm nằm trước mắt rất sâu.
Chỉ cần một sườn mặt, cũng đủ đẹp trai để đám fans thét chói tai.
"Chị, chị không ngồi à?" Đồng La Thiêu giơ tay chào hỏi Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển đang muốn đi qua.
Văn Tẫn tháo khẩu trang xuống, giọng nói khàn khàn ở trong không khí, cực kỳ dễ nghe.
"Lại đây."
Hai bên của anh đều cầm balo, một cái của anh, một cái của cô.
Tưởng Uyển cho rằng anh muốn đặt balo ở trên đùi nhường cho cô một chỗ, vì thế nâng bước đi về phía anh.
Ai ngờ, vừa mới đến trước mặt, người đàn ông đã kéo cô ngồi lên đùi anh, hai tay tạo thành một vòng tròn, vòng lấy eo cô, rất tự nhiên đặt cằm trên phần vai cổ của cô.
Tưởng Uyển: "..."
Cô nhìn đối diện, tám đội viên thấy một màn này, sôi nổi cúi đầu hồ ngôn loạn ngữ, "À mấy người vừa mới nói gì? Hôm nay trên máy bay có diễn viên?"
Sắc mặt Tưởng Uyển ửng hồng, đang muốn đứng dậy, lại bị Văn Tẫn nắm chặt cổ tay, cằm anh đặt trên phần vai cổ của cô, hô hấp nóng rực, hơi thở nóng bỏng.
"Anh ngủ không ngon."
Giọng nói hình như có vài phần đáng thương.
Tim Tưởng Uyển đập bịch bịch.
Lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
"Muốn ôm em ngủ."
Vừa mới dọn xong, Văn Tẫn đã tỉnh, anh mặc chiếc quần lót góc bẹt đi ra, giữa quần lót đã giương cao thành cái lều trại.
"Đói bụng?" Tưởng Uyển rửa tay, chuẩn bị làm bữa sáng cho anh, "Chờ em hai phút."
Văn Tẫn lắc đầu, tóc anh rất dài, ngủ một giấc, tóc có chút lộn xộn, trên đầu có một chỏm tóc mọc ngược, lộ ra vài phần đáng yêu.
"Muốn uống nước?" Tưởng Uyển rót nước đi tới.
Văn Tẫn nắm lấy cổ tay của cô kéo người vào trong lòng, dương vật nóng bỏng cách quần lót chọc chọc bụng cô, "Muốn làm."
Tưởng Uyển: "..."
"Lát nữa chúng ta phải tới sân bay." Cô mặt đỏ tai hồng tránh anh, "Mau đi tắm rửa thay quần áo, không có thời gian đâu."
"Ừm."
Văn Tẫn tắm rửa xong thay một bộ đồ thể thao trắng tinh, tóc dài ướt hất ra sau đầu, lộ ra trán trơn bóng, anh hơi nâng mặt, đường cong hàm dưới góc cạnh, yết hầu nhô lên dị thường rõ ràng gợi cảm.
Tưởng Uyển đặt bữa sáng trước mặt anh, tự nhiên nhận lấy khăn lông trên ghế lau tóc thay anh, sau khi chà lau sạch sẽ, cô mới đi tắm rửa thay quần áo.
Cô làm việc vừa cần mẫn lại rất nhanh nhẹn.
Chờ Văn Tẫn ra tới cửa đổi giày, cô đã xách ba lô, trong miệng ngậm bánh mì đi ra.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Uyển ngồi máy bay, lúc ngồi trên xe taxi có có chút bồn chồn và chờ mong, thỉnh thoảng cúi đầu kiểm tra căn cước, di động và thẻ ngân hàng.
Trước khi xuống xe, Văn Tẫn đưa cho cô một chiếc khẩu trang màu đen.
Tưởng Uyển không rõ lý do đeo lên, chờ đến khi xuống xe tới sân bay cô mới biết vì sao Văn Tẫn lại đưa khẩu trang cho cô.
Hàng trăm hàng ngàn fans đứng ở sân bay, trong tay giơ cao banner, mặt trên đều là các chữ in đậm, viết hai chữ【Văn Tẫn】.
Văn Tẫn đeo balo của mình ra sau lưng, một bàn tay đặt balo của Tưởng Uyển lên vai phải, tay trái dắt cô đi vào trong.
Các fan thấy một màn như vậy thì náo loạn lên:
"A Tẫn! A Tẫn! Đây là bạn gái anh hả? Là chủ kênh tên Uyển Uyển đúng không?"
"Anh Tẫn! Nhìn em này! Anh Tẫn ký tên cho em đi!"
"Văn Tẫn! A a a a em yêu anh! Chúc anh hạnh phúc!"
"Anh Tẫn! Hai người đang công khai sao? A a a em khóc! Em ghen chết mất!"
Tiếng fans thét chói tai dường như đâm thủng cả màng nhĩ.
Lần đầu tiên Tưởng Uyển gặp trường hợp này, khó tránh khỏi bị dọa, không ít fans liều mạng lao về phía trước, Tưởng Uyển suýt nữa bị đám đông bao vây.
May mắn Văn Tẫn luôn nắm tay cô, chờ tới chỗ tập hợp với đám người Đồng La Thiêu, chân cô đã mềm nhũn nhìn đám fans đang bị bảo vệ chặn ở bên ngoài.
Các cô ấy vẫn còn tận sức gọi tên Văn Tẫn.
Thế nhưng trên mặt đương sự lại không có cảm xúc ngồi trên ghế, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt dưới, chỉ lộ ra chiếc mũi cao thẳng, con ngươi đen nhánh dừng ở nơi khác, con tằm nằm trước mắt rất sâu.
Chỉ cần một sườn mặt, cũng đủ đẹp trai để đám fans thét chói tai.
"Chị, chị không ngồi à?" Đồng La Thiêu giơ tay chào hỏi Tưởng Uyển.
Tưởng Uyển đang muốn đi qua.
Văn Tẫn tháo khẩu trang xuống, giọng nói khàn khàn ở trong không khí, cực kỳ dễ nghe.
"Lại đây."
Hai bên của anh đều cầm balo, một cái của anh, một cái của cô.
Tưởng Uyển cho rằng anh muốn đặt balo ở trên đùi nhường cho cô một chỗ, vì thế nâng bước đi về phía anh.
Ai ngờ, vừa mới đến trước mặt, người đàn ông đã kéo cô ngồi lên đùi anh, hai tay tạo thành một vòng tròn, vòng lấy eo cô, rất tự nhiên đặt cằm trên phần vai cổ của cô.
Tưởng Uyển: "..."
Cô nhìn đối diện, tám đội viên thấy một màn này, sôi nổi cúi đầu hồ ngôn loạn ngữ, "À mấy người vừa mới nói gì? Hôm nay trên máy bay có diễn viên?"
Sắc mặt Tưởng Uyển ửng hồng, đang muốn đứng dậy, lại bị Văn Tẫn nắm chặt cổ tay, cằm anh đặt trên phần vai cổ của cô, hô hấp nóng rực, hơi thở nóng bỏng.
"Anh ngủ không ngon."
Giọng nói hình như có vài phần đáng thương.
Tim Tưởng Uyển đập bịch bịch.
Lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
"Muốn ôm em ngủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.