Chương 25
Trữ Hồng
13/07/2016
Thất Nguyệt Hồng
kẹp Thánh Chỉ vào nách, vừa đi vừa ăn chuối, còn không quên quay sang
tán gẫu cùng Dạ Tuyết Liên. Tư thế của nàng chẳng có một chút thục nữ,
khiến cho đám nha hoàn thị vệ đi ngang qua sợ hết hồn.
Thiên a, sao có người lại dám mang Thánh Chỉ của Hoàng Đế kẹp vào nách cơ chứ? Thất tiểu thư này đúng là chán sống mà.
Không để ý những ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào mình, Thất Nguyệt Hồng điềm nhiên như không nói chuyện với Dạ Tuyết Liên cứ như người vừa được ban hôn không phải là nàng vậy.
" Tiểu Tuyết, chị nói xem tại sao gia đình con Sứa kia quyết định nhanh vậy chứ? Chung thân đại sự là việc cả đời, vậy mà chưa đến một ngày họ đã hạ Thánh Chỉ cho em lấy hắn. Bọn họ không sợ bị em lừa à? Đúng là một lũ Sứa."
Trên trán Dạ Tuyết Liên chảy giọt mồ hôi to đùng. Làm ơn đi, không phải em dở trò khóc lóc cái gì mà có con, cái gì bỏ rơi thì Hiên Viên Vân Cuồng đâu cần phải đi xin Thánh chỉ ban hôn? Không phải em kêu có thai với hắn sao? Trong mắt cha mẹ của Hiên Viên Vân Cuồng hai người chính là ăn kem trước cổng, ai dám chậm trễ hôn lễ? Hiên Viên Vân Cuồng là một người tài giỏi, được xưng tụng là Chiến Thần Vương gia, thanh danh vang dội, sao lại chỉ vì một lần ăn kem trước cổng mà hủy hoại thanh danh? Vì thế đương nhiên người ta phải gấp rút cử hành hôn lễ. Còn có, người ta là Hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ lại sợ một kẻ nhãi nhép như em đi lừa bọn họ. Em cũng quá coi trọng mình rồi.
Thất Nguyệt Hồng không biết suy nghĩ của Dạ Tuyết Liên, nàng tiếp tục cất giọng:
" Tuy bọn họ bắt em ba ngày sau cử hành hôn lễ là quá nhanh, cơ mà phải công nhận bọn họ ra tay cũng thật hào phóng, quả thật rất nhiều vàng bạc châu báu, em nhìn mà hoa cả mắt."
Thất Nguyệt Hồng hồi tưởng lại hơn ba mươi hòm sính lễ, hòm nào cũng toàn kì trân dị bảo, thật đúng là khiến cho người ta sinh lòng tham. Cũng phải thôi, ai bảo Liêu Lực quốc là đất nước giàu có nhất Thất quốc làm chi?
Như nghĩ đến điều gì đó, Thất Nguyệt Hồng liếc ngang liếc dọc, thấy không có ai mới ghé vào tai Dạ Tuyết Liên, dùng âm lượng nhỏ nhất khẽ nói:
" Tiểu Tuyết, sau này nếu em đi xuất giá rồi, mấy hòm sính lễ đó chị nhớ là phải giữ cho em đó. Tốt nhất là đừng cho ai động vào, chị phải giữ kĩ để mai này có lúc em còn dùng."
Dạ Tuyết Liên còn tưởng nàng phát hiện ra điều bí mật gì, hóa ra là nàng lo bọn họ ăn không tiền của nàng. Trên trán Dạ Tuyết Liên xổ đầy vạch đen , khóe môi co rút mãnh liệt.
" Ai da, sao em lại quên mất nhỉ? Tiểu Tuyết, đi, em đưa cho chị danh sách đồ sính lễ, chị nhớ là phải giữ kĩ, đừng làm mất một món bảo vật nào đó."
Nói rồi nhanh chân chạy về phía khố phòng, để lại Dạ Tuyết Liên một mình đơ trong gió, phải một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lẽo đẽo chạy theo Thất Nguyệt Hồng.
--- ------
" Thưa Vương gia, Vân Vương gia Liêu Lực quốc gửi giấy mời người đến tham gia hôn lễ vào 3 ngày sau."
Một thị vệ cầm tấm thiếp mời đỏ chói, cung kính dâng lên bạch y nam tử, thần sắc tràn đầy kính nể. Hắn im lặng cúi đầu, không dám ngọ nguậy, như sợ một khi hắn cử động, sẽ làm nhiễm bẩn lên người vị tiên nhân cao cao tại thượng kia.
Lăng Dương Vũ không phản ứng, hắn cứ đứng im như pho tượng, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Đến khi tay cầm tấm thiệp của tên thị vệ run rẩy kịch liệt, tưởng chừng đã quá mỏi thì hắn mới cất giọng lười biếng:
" Để lên bàn."
" Vâng."
Tên thị vệ để tấm thiệp lên chiếc bàn gỗ hoa lê, hắn cáo lui ra cửa, chạy chối chết như nhìn thấy ma.
Lăng Dương Vũ nhíu mày nhìn tấm thiệp, đôi huyết mâu không còn lười biếng, hắn cười một tiếng quỷ dị. 'Vụt' một cái, trong căn phòng đã không còn thấy bóng trắng, tấm thiếp mời đỏ chót theo gió bay xuống sàn nhà, im lặng nằm đấy.
--- -----
Vân Vương Phủ
Ngự Thư Phòng
" Đã phát hết thiệp rồi chứ?"
Hiên Viên Vân Cuồng day day trán, mệt mỏi hỏi Quản gia.
" Đã phát hết rồi, thưa chủ tử."
" Ừ."
Thấy thần sắc mệt mỏi trên mặt chủ tử, lão Quản Gia không khỏi một trận lo lắng. Từ sáng đến giờ chủ tử chưa dùng cơm, chỉ lo chạy vào Hoàng cung xin Thánh Chỉ, rồi lại về phủ lo việc Hôn Lễ sắp tới, không được bao lâu thì bị Hoàng thượng triệu vào cung, đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi được chút ít.
" Vương gia, người cũng mệt mỏi rồi. Vương gia cứ về phòng nghỉ ngơi, lão nô sẽ sai người mang đồ ăn đến cho Vương gia. Nhưng mà Vương gia, Vương phi tương lai cũng thật là, Vương gia là nam nhân, lại trăm công nghìn việc, thế mà Vương phi cũng chẳng giúp đỡ người lấy một chút, hay chí ít cũng nên sai người đến hỏi thăm Vương gia chứ!"
Không nghe thì thôi, vừa nhắc đến Thất Nguyệt Hồng là Hiên viên Vân Cuồng lại sôi máu.
Nữ nhân chết tiệt, nàng ta cũng chẳng sai hạ nhân đến hỏi thăm hắn một lần, chỉ biết ngồi nhà hưởng thụ. Hừ, nàng ta muốn quẳng hết việc cho hắn, còn mình điềm nhiên ở nhà đếm tiền. Nữ nhân đáng chết, cứ đợi ngươi gả vào phủ mà xem, hắn sẽ cho nàng sống không bằng chết.
Hiên Viên Vân Cuồng tức lộn ruột, thế mà cái kẻ hắn đang oán hận lúc này lại như không biết gì, điềm nhiên ngồi trong khố phòng đếm bảo vật.
" Tiểu Tuyết, đây là Ngọc Như Ý nha. Oa, nó to quá, bán đi cũng phải mấy ngàn lượng nha."
Dạ Tuyết Liên ngồi xổm trên đất, trên đầu một đám quạ bay ngang, nàng nhíu mày nhìn kẻ đang lăn lộn trong đống châu báu, thần sắc dở khóc dở cười.
" Tiểu Hồng, chúng ta về thôi, khuya lắm rồi đó."
Nàng đến bên cạnh Thất Nguyệt Hồng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Bây giờ cũng phải canh hai rồi, bằng giờ này hôm qua Thất Nguyệt Hồng đã lăn quay ra ngủ, thế mà bây giờ thần sắc vẫn rất tỉnh táo, điên cuồng đùa nghịch cùng đống bảo vật.
Nghe Dạ Tuyết Liên thúc dục, Thất Nguyệt Hồng bây giờ mới để ý sắc trời đã rất khuya. Nàng nhíu mày đi ra khỏi đống bảo vật. Dạ Tuyết Liên cứ tưởng nàng sẽ cùng mình đi về, bèn kéo tay Thất Nguyệt Hồng cùng đi ra cửa. Ai ngờ Thất Nguyệt Hồng đứng yên không nhúc nhích, lại làm ra vẻ rất rất rất bất đắc dĩ nói:
" Tiểu Tuyết, bảo vật của chúng ta nhiều thế này, rất dễ gợi lên lòng tham của kẻ khác. Vì vậy, vì sự nghiệp vĩ đại là kiếm bảo vật cho chật phủ, tối nay em phải ở đây trông coi thôi."
Nàng làm ra vẻ anh dũng hi sinh, đưa tay đẩy đẩy Dạ Tuyết Liên ra phía cửa.
Khóe môi Dạ Tuyết Liên điên cuồng giật giật, không phải chứ? Phủ Tướng quân canh phòng xâm nghiêm, đến một con ruồi cũng khó lọt vào. Đã thế, khố phòng còn được canh gác nghiêm ngặt hơn, những tên trộm tầm thường muốn vào đây khó như lên trời. Nàng cũng không nên vô sỉ như vậy chứ? Còn vì sự nghiệp vĩ đại nữa chứ! Có cần phải làm quá lên thế không?
Đêm về khuya, tĩnh lặng như nước, ánh trăng bàng bạc soi bóng xuống hồng trần. Cả trời đất như đang chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trong khố phòng của Phủ Tướng quân, đèn đuốc sáng như ban ngày. Từ trong khố phòng rộng lớn vang lên tiếng hét đầy giận dữ của nữ nhân:
" Con nhóc kia, cút về đi ngủ cho taaaaaaaaaaaaaa."
Thiên a, sao có người lại dám mang Thánh Chỉ của Hoàng Đế kẹp vào nách cơ chứ? Thất tiểu thư này đúng là chán sống mà.
Không để ý những ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào mình, Thất Nguyệt Hồng điềm nhiên như không nói chuyện với Dạ Tuyết Liên cứ như người vừa được ban hôn không phải là nàng vậy.
" Tiểu Tuyết, chị nói xem tại sao gia đình con Sứa kia quyết định nhanh vậy chứ? Chung thân đại sự là việc cả đời, vậy mà chưa đến một ngày họ đã hạ Thánh Chỉ cho em lấy hắn. Bọn họ không sợ bị em lừa à? Đúng là một lũ Sứa."
Trên trán Dạ Tuyết Liên chảy giọt mồ hôi to đùng. Làm ơn đi, không phải em dở trò khóc lóc cái gì mà có con, cái gì bỏ rơi thì Hiên Viên Vân Cuồng đâu cần phải đi xin Thánh chỉ ban hôn? Không phải em kêu có thai với hắn sao? Trong mắt cha mẹ của Hiên Viên Vân Cuồng hai người chính là ăn kem trước cổng, ai dám chậm trễ hôn lễ? Hiên Viên Vân Cuồng là một người tài giỏi, được xưng tụng là Chiến Thần Vương gia, thanh danh vang dội, sao lại chỉ vì một lần ăn kem trước cổng mà hủy hoại thanh danh? Vì thế đương nhiên người ta phải gấp rút cử hành hôn lễ. Còn có, người ta là Hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ lại sợ một kẻ nhãi nhép như em đi lừa bọn họ. Em cũng quá coi trọng mình rồi.
Thất Nguyệt Hồng không biết suy nghĩ của Dạ Tuyết Liên, nàng tiếp tục cất giọng:
" Tuy bọn họ bắt em ba ngày sau cử hành hôn lễ là quá nhanh, cơ mà phải công nhận bọn họ ra tay cũng thật hào phóng, quả thật rất nhiều vàng bạc châu báu, em nhìn mà hoa cả mắt."
Thất Nguyệt Hồng hồi tưởng lại hơn ba mươi hòm sính lễ, hòm nào cũng toàn kì trân dị bảo, thật đúng là khiến cho người ta sinh lòng tham. Cũng phải thôi, ai bảo Liêu Lực quốc là đất nước giàu có nhất Thất quốc làm chi?
Như nghĩ đến điều gì đó, Thất Nguyệt Hồng liếc ngang liếc dọc, thấy không có ai mới ghé vào tai Dạ Tuyết Liên, dùng âm lượng nhỏ nhất khẽ nói:
" Tiểu Tuyết, sau này nếu em đi xuất giá rồi, mấy hòm sính lễ đó chị nhớ là phải giữ cho em đó. Tốt nhất là đừng cho ai động vào, chị phải giữ kĩ để mai này có lúc em còn dùng."
Dạ Tuyết Liên còn tưởng nàng phát hiện ra điều bí mật gì, hóa ra là nàng lo bọn họ ăn không tiền của nàng. Trên trán Dạ Tuyết Liên xổ đầy vạch đen , khóe môi co rút mãnh liệt.
" Ai da, sao em lại quên mất nhỉ? Tiểu Tuyết, đi, em đưa cho chị danh sách đồ sính lễ, chị nhớ là phải giữ kĩ, đừng làm mất một món bảo vật nào đó."
Nói rồi nhanh chân chạy về phía khố phòng, để lại Dạ Tuyết Liên một mình đơ trong gió, phải một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lẽo đẽo chạy theo Thất Nguyệt Hồng.
--- ------
" Thưa Vương gia, Vân Vương gia Liêu Lực quốc gửi giấy mời người đến tham gia hôn lễ vào 3 ngày sau."
Một thị vệ cầm tấm thiếp mời đỏ chói, cung kính dâng lên bạch y nam tử, thần sắc tràn đầy kính nể. Hắn im lặng cúi đầu, không dám ngọ nguậy, như sợ một khi hắn cử động, sẽ làm nhiễm bẩn lên người vị tiên nhân cao cao tại thượng kia.
Lăng Dương Vũ không phản ứng, hắn cứ đứng im như pho tượng, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Đến khi tay cầm tấm thiệp của tên thị vệ run rẩy kịch liệt, tưởng chừng đã quá mỏi thì hắn mới cất giọng lười biếng:
" Để lên bàn."
" Vâng."
Tên thị vệ để tấm thiệp lên chiếc bàn gỗ hoa lê, hắn cáo lui ra cửa, chạy chối chết như nhìn thấy ma.
Lăng Dương Vũ nhíu mày nhìn tấm thiệp, đôi huyết mâu không còn lười biếng, hắn cười một tiếng quỷ dị. 'Vụt' một cái, trong căn phòng đã không còn thấy bóng trắng, tấm thiếp mời đỏ chót theo gió bay xuống sàn nhà, im lặng nằm đấy.
--- -----
Vân Vương Phủ
Ngự Thư Phòng
" Đã phát hết thiệp rồi chứ?"
Hiên Viên Vân Cuồng day day trán, mệt mỏi hỏi Quản gia.
" Đã phát hết rồi, thưa chủ tử."
" Ừ."
Thấy thần sắc mệt mỏi trên mặt chủ tử, lão Quản Gia không khỏi một trận lo lắng. Từ sáng đến giờ chủ tử chưa dùng cơm, chỉ lo chạy vào Hoàng cung xin Thánh Chỉ, rồi lại về phủ lo việc Hôn Lễ sắp tới, không được bao lâu thì bị Hoàng thượng triệu vào cung, đến bây giờ mới có thể nghỉ ngơi được chút ít.
" Vương gia, người cũng mệt mỏi rồi. Vương gia cứ về phòng nghỉ ngơi, lão nô sẽ sai người mang đồ ăn đến cho Vương gia. Nhưng mà Vương gia, Vương phi tương lai cũng thật là, Vương gia là nam nhân, lại trăm công nghìn việc, thế mà Vương phi cũng chẳng giúp đỡ người lấy một chút, hay chí ít cũng nên sai người đến hỏi thăm Vương gia chứ!"
Không nghe thì thôi, vừa nhắc đến Thất Nguyệt Hồng là Hiên viên Vân Cuồng lại sôi máu.
Nữ nhân chết tiệt, nàng ta cũng chẳng sai hạ nhân đến hỏi thăm hắn một lần, chỉ biết ngồi nhà hưởng thụ. Hừ, nàng ta muốn quẳng hết việc cho hắn, còn mình điềm nhiên ở nhà đếm tiền. Nữ nhân đáng chết, cứ đợi ngươi gả vào phủ mà xem, hắn sẽ cho nàng sống không bằng chết.
Hiên Viên Vân Cuồng tức lộn ruột, thế mà cái kẻ hắn đang oán hận lúc này lại như không biết gì, điềm nhiên ngồi trong khố phòng đếm bảo vật.
" Tiểu Tuyết, đây là Ngọc Như Ý nha. Oa, nó to quá, bán đi cũng phải mấy ngàn lượng nha."
Dạ Tuyết Liên ngồi xổm trên đất, trên đầu một đám quạ bay ngang, nàng nhíu mày nhìn kẻ đang lăn lộn trong đống châu báu, thần sắc dở khóc dở cười.
" Tiểu Hồng, chúng ta về thôi, khuya lắm rồi đó."
Nàng đến bên cạnh Thất Nguyệt Hồng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Bây giờ cũng phải canh hai rồi, bằng giờ này hôm qua Thất Nguyệt Hồng đã lăn quay ra ngủ, thế mà bây giờ thần sắc vẫn rất tỉnh táo, điên cuồng đùa nghịch cùng đống bảo vật.
Nghe Dạ Tuyết Liên thúc dục, Thất Nguyệt Hồng bây giờ mới để ý sắc trời đã rất khuya. Nàng nhíu mày đi ra khỏi đống bảo vật. Dạ Tuyết Liên cứ tưởng nàng sẽ cùng mình đi về, bèn kéo tay Thất Nguyệt Hồng cùng đi ra cửa. Ai ngờ Thất Nguyệt Hồng đứng yên không nhúc nhích, lại làm ra vẻ rất rất rất bất đắc dĩ nói:
" Tiểu Tuyết, bảo vật của chúng ta nhiều thế này, rất dễ gợi lên lòng tham của kẻ khác. Vì vậy, vì sự nghiệp vĩ đại là kiếm bảo vật cho chật phủ, tối nay em phải ở đây trông coi thôi."
Nàng làm ra vẻ anh dũng hi sinh, đưa tay đẩy đẩy Dạ Tuyết Liên ra phía cửa.
Khóe môi Dạ Tuyết Liên điên cuồng giật giật, không phải chứ? Phủ Tướng quân canh phòng xâm nghiêm, đến một con ruồi cũng khó lọt vào. Đã thế, khố phòng còn được canh gác nghiêm ngặt hơn, những tên trộm tầm thường muốn vào đây khó như lên trời. Nàng cũng không nên vô sỉ như vậy chứ? Còn vì sự nghiệp vĩ đại nữa chứ! Có cần phải làm quá lên thế không?
Đêm về khuya, tĩnh lặng như nước, ánh trăng bàng bạc soi bóng xuống hồng trần. Cả trời đất như đang chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trong khố phòng của Phủ Tướng quân, đèn đuốc sáng như ban ngày. Từ trong khố phòng rộng lớn vang lên tiếng hét đầy giận dữ của nữ nhân:
" Con nhóc kia, cút về đi ngủ cho taaaaaaaaaaaaaa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.