Chương 5
Trữ Hồng
03/06/2016
Phủ Thừa tướng
Liên Hoa, không, phải gọi là Dạ Tuyết Liên mới đúng. Nàng đã sống ở nơi đây được 1 tháng. Nàng đã nghe Lục nhi - nha hoàn thiếp thân của nàng kể rõ nguyên nhân chủ nhân của thân thể này chết. ( đoạn này có nói lại lý do,vì mọi ng đã bit ở chương trước nên ta xin mạn phép lược đi cho đỡ lằng nhằng).
Nàng khẽ thở dài, đầu tiên nàng cũng nghi ngờ tại sao Dạ Tuyết Liên lại đi cãi nhau với 1 người được coi là phế vật. Hóa ra là vị tiểu thư này chua ngoa đanh đá, được nuông chiều thành quen. Mặt khác, 2 vị Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng trước đây đều là cùng 1 loại người. Vì thế, cãi chửi nhau cũng là bình thường.
Còn Hoàng Phủ Vũ, nàng cũng rất muốn xem hắn là người thế nào mà khiến cho mấy cô gái phải tranh đoạt.
Qua lời kể của Lục nhi nàng cũng biết được thân phận của mình bây giờ là tiểu thư duy nhất của Phủ Thừa tướng, cha nàng chỉ có 1 vị thê tử là mẹ nàng. Sau khi sinh nàng thì không thể sinh con được nữa, tuy nhiên cha vẫn không lấy thêm 1 vị thiếp nào. Cha quả thật rất si tình.
Mấy tháng qua, nàng đã thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây. Cha mẹ cũng đã mời rất nhiều đại phu tới khám cho nàng nhưng họ đều nói bệnh của nàng rất lạ, sức khỏe rất bình thường nhưng lại mất trí nhớ.
Thở dài 1 hơi, Dạ Tuyết Liên đi vào phòng thí nghiệm. Căn phòng này là nàng nhờ cha xây cho, tuy đã có cuộc sống vô lo vô ưu nhưng có lẽ bởi do bệnh nghề nghiệp mà nàng không ngừng được việc phát minh ra những thứ mới lạ.
Căn phòng này rất rộng, được chia làm 2 gian. Gian trong là nơi nàng dùng để làm thí nghiệm, gian ngoài là thư phòng có chứa sách. Dạ Tuyết Liên đi đến bên chiếc bàn đựng la liệt những chai lọ thủy tinh mà nàng tự phát minh,cầm lấy 1 chiếc lọ màu tím và chiếc máy làm tóc năng lượng mặt trời. Đây là thuốc nhuộm tóc mà nàng đã làm từ trước, còn máy làm tóc nàng đã phải tìm rất nhiều nguyên liệu phức tạp mới có thể làm được. Bởi vì nguyên liệu ở đây rất hạn chế nên nàng cũng chỉ sáng chế được mấy thứ này, ngoài ra còn có 1 cây đàn vi-ô-lông và 1 chiếc ghi-ta. Nàng rất thích chơi đàn vi-ô-lông, còn ghi-ta là loại đàn mà cha nàng ở kiếp trước thích nhất.
Mỉm cười nhìn hai cây đàn, Dạ Tuyết Liên cầm lọ thuốc nhuộm và máy làm tóc đi về phòng. Phải làm đẹp cho mình thôi!
-----
Tướng quân Phủ
Trong Túy Trúc viện của Thất Nguyệt Hồng vang lên những âm thanh đấm đá. Thất Nguyệt Hồng trong bộ võ phục mà nàng nhờ Thanh Trúc may đang không ngừng đấm đấm đá đá.
Nàng thấy thân thể này quá yếu ớt, cần phải rèn luyện nên mỗi buổi sáng...à quên....buổi trưa thức dậy nàng luôn chạy quanh viện của mình 10 vòng rồi quay về luyện võ.
Kiếp trước, khi nàng mới học mẫu giáo, có 1 lần cha mẹ đều không có nhà nên khi tan học nàng tự mình đi về. Lúc đi qua 1 con hẻm, bỗng có mấy tên đô con lao ra bắt nàng lại. Tiếp sau đó có việc gì nàng không còn nhớ, chỉ biết sau đó nàng được công an cứu. Tuy nhiên, để nàng có thể tự bảo vệ mình nên cha đã đưa nàng đi học võ. Nàng chính là 1 kỳ tài học võ à nha.Nàng thông thạo Thái cực quyền, Karate, Vịnh xuân quyền và nhất là nhu thuật.
Đấm đá đến mệt, nàng sai Thanh Trúc đi chuẩn bị nước tắm. Ngâm mình trong thùng nước nóng, Thất Nguyệt Hồng cảm thấy nỗi mệt mỏi như đã vơi đi 1 nửa. Nàng đang suy nghĩ, chắc chắn sau này nàng sẽ không thoát khỏi những mối hôn sự ràng buộc này. Phải làm gì bây giờ? Bỗng 1 ý tưởng lóe lên trong đầu, Thất Nguyệt Hồng nở 1 nụ cười nham hiểm. Nàng bước ra khỏi thùng tắm, nhanh chóng mặc quần áo, vừa đi ra ngoài vừa không ngừng khen mình thông minh. Nhưng nàng không biết rằng, 1 sự việc xảy ra tiếp đó đã bóp nát ý tưởng của nàng từ trong trứng nước.
Thất Nguyệt Hồng ngồi xuống bàn, cầm lên 1 miếng điểm tâm. Đang định cho vào miệng thì Thanh Trúc hớt ha hớt hải chạy đến. nàng vịn tay vào cửa, vừa thở hồng hộc vừa nói đứt quãng:
" Tiểu...tiểu thư...có công công ở....trong cung đến. Lão...lão gia sai .... sai nô tỳ đến...báo cho tiểu...thư ra đại sảnh...tiếp...tiếp chỉ."...
Liên Hoa, không, phải gọi là Dạ Tuyết Liên mới đúng. Nàng đã sống ở nơi đây được 1 tháng. Nàng đã nghe Lục nhi - nha hoàn thiếp thân của nàng kể rõ nguyên nhân chủ nhân của thân thể này chết. ( đoạn này có nói lại lý do,vì mọi ng đã bit ở chương trước nên ta xin mạn phép lược đi cho đỡ lằng nhằng).
Nàng khẽ thở dài, đầu tiên nàng cũng nghi ngờ tại sao Dạ Tuyết Liên lại đi cãi nhau với 1 người được coi là phế vật. Hóa ra là vị tiểu thư này chua ngoa đanh đá, được nuông chiều thành quen. Mặt khác, 2 vị Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng trước đây đều là cùng 1 loại người. Vì thế, cãi chửi nhau cũng là bình thường.
Còn Hoàng Phủ Vũ, nàng cũng rất muốn xem hắn là người thế nào mà khiến cho mấy cô gái phải tranh đoạt.
Qua lời kể của Lục nhi nàng cũng biết được thân phận của mình bây giờ là tiểu thư duy nhất của Phủ Thừa tướng, cha nàng chỉ có 1 vị thê tử là mẹ nàng. Sau khi sinh nàng thì không thể sinh con được nữa, tuy nhiên cha vẫn không lấy thêm 1 vị thiếp nào. Cha quả thật rất si tình.
Mấy tháng qua, nàng đã thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây. Cha mẹ cũng đã mời rất nhiều đại phu tới khám cho nàng nhưng họ đều nói bệnh của nàng rất lạ, sức khỏe rất bình thường nhưng lại mất trí nhớ.
Thở dài 1 hơi, Dạ Tuyết Liên đi vào phòng thí nghiệm. Căn phòng này là nàng nhờ cha xây cho, tuy đã có cuộc sống vô lo vô ưu nhưng có lẽ bởi do bệnh nghề nghiệp mà nàng không ngừng được việc phát minh ra những thứ mới lạ.
Căn phòng này rất rộng, được chia làm 2 gian. Gian trong là nơi nàng dùng để làm thí nghiệm, gian ngoài là thư phòng có chứa sách. Dạ Tuyết Liên đi đến bên chiếc bàn đựng la liệt những chai lọ thủy tinh mà nàng tự phát minh,cầm lấy 1 chiếc lọ màu tím và chiếc máy làm tóc năng lượng mặt trời. Đây là thuốc nhuộm tóc mà nàng đã làm từ trước, còn máy làm tóc nàng đã phải tìm rất nhiều nguyên liệu phức tạp mới có thể làm được. Bởi vì nguyên liệu ở đây rất hạn chế nên nàng cũng chỉ sáng chế được mấy thứ này, ngoài ra còn có 1 cây đàn vi-ô-lông và 1 chiếc ghi-ta. Nàng rất thích chơi đàn vi-ô-lông, còn ghi-ta là loại đàn mà cha nàng ở kiếp trước thích nhất.
Mỉm cười nhìn hai cây đàn, Dạ Tuyết Liên cầm lọ thuốc nhuộm và máy làm tóc đi về phòng. Phải làm đẹp cho mình thôi!
-----
Tướng quân Phủ
Trong Túy Trúc viện của Thất Nguyệt Hồng vang lên những âm thanh đấm đá. Thất Nguyệt Hồng trong bộ võ phục mà nàng nhờ Thanh Trúc may đang không ngừng đấm đấm đá đá.
Nàng thấy thân thể này quá yếu ớt, cần phải rèn luyện nên mỗi buổi sáng...à quên....buổi trưa thức dậy nàng luôn chạy quanh viện của mình 10 vòng rồi quay về luyện võ.
Kiếp trước, khi nàng mới học mẫu giáo, có 1 lần cha mẹ đều không có nhà nên khi tan học nàng tự mình đi về. Lúc đi qua 1 con hẻm, bỗng có mấy tên đô con lao ra bắt nàng lại. Tiếp sau đó có việc gì nàng không còn nhớ, chỉ biết sau đó nàng được công an cứu. Tuy nhiên, để nàng có thể tự bảo vệ mình nên cha đã đưa nàng đi học võ. Nàng chính là 1 kỳ tài học võ à nha.Nàng thông thạo Thái cực quyền, Karate, Vịnh xuân quyền và nhất là nhu thuật.
Đấm đá đến mệt, nàng sai Thanh Trúc đi chuẩn bị nước tắm. Ngâm mình trong thùng nước nóng, Thất Nguyệt Hồng cảm thấy nỗi mệt mỏi như đã vơi đi 1 nửa. Nàng đang suy nghĩ, chắc chắn sau này nàng sẽ không thoát khỏi những mối hôn sự ràng buộc này. Phải làm gì bây giờ? Bỗng 1 ý tưởng lóe lên trong đầu, Thất Nguyệt Hồng nở 1 nụ cười nham hiểm. Nàng bước ra khỏi thùng tắm, nhanh chóng mặc quần áo, vừa đi ra ngoài vừa không ngừng khen mình thông minh. Nhưng nàng không biết rằng, 1 sự việc xảy ra tiếp đó đã bóp nát ý tưởng của nàng từ trong trứng nước.
Thất Nguyệt Hồng ngồi xuống bàn, cầm lên 1 miếng điểm tâm. Đang định cho vào miệng thì Thanh Trúc hớt ha hớt hải chạy đến. nàng vịn tay vào cửa, vừa thở hồng hộc vừa nói đứt quãng:
" Tiểu...tiểu thư...có công công ở....trong cung đến. Lão...lão gia sai .... sai nô tỳ đến...báo cho tiểu...thư ra đại sảnh...tiếp...tiếp chỉ."...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.