Chương 24:
SonSam
23/12/2022
Buổi đi chơi hôm nay và buổi đi dạo chợ đêm phố cổ lần trước làm tôi hiểu thêm 1 chút về My. Ngoài ngoại hình xinh tươi và dáng vẻ cá tính, nghịch ngợm thì có cái gì đó cũng khá tế nhị và ý tứ ở My. Vào khu mua sắm nhưng chủ yếu chỉ ngắm nghía, tham quan là chính, dù tôi biết trong người My có khá nhiều tiền đủ để thỏa mãn sở thích mua sắm của mình. My xem rất nhiều đồ nhưng cố tình chọn 1 chiếc kẹp tóc nhỏ xinh, giá thuộc loại “hạt rẻ” rồi “bắt” tôi mua cho bằng được. Sau lại tặng lại tôi 1 chiếc khăn gió nam vì con bé chưa thấy tôi quàng khăn bao giờ.
My còn đòi đi xem phim nhưng tôi kêu về vì 2ae đi chơi lang thang nãy giờ đã gần 6h tối rồi. Vẫn nhớ là còn cái hẹn tặng quà cho Hằng hồi sáng mà suốt từ lúc đó đến giờ tôi vẫn chưa ý kiến ý cò gì cả.
6 rưỡi tối về đến nhà trọ thì Xuân chóa đã đi chơi với con bé mà nó mới tăm tia… Éo có xe rồi, đành bắt bus vậy, mà cảm giác ngồi xe bus buổi tối ở Hà Nội nó cũng khá thú vị. Cái cảm giác thư thả chờ đợi, mặc cho dòng thời gian qua đi và từng nhịp xe cộ hối hả vụt qua trước mắt. Bên trong xe bus như là 1 không gian khác vậy, tay chân nhàn hạ ngồi nghe VOV giao thông. Mắt thì lơ đễnh ngắm nhìn phố phường dưới ánh đèn cao áp và ánh đèn phát ra từ những ngôi nhà, những cửa hàng san sát trên phố. Chiếc xe chật chội như 1 con thuyền lớn ngổ ngáo, lừ đừ rẽ sóng giữa dòng người tấp nập xung quanh để đến với những hành trình mà nó đã định sẵn.
Gần 7 rưỡi tối, cuối cùng cũng đã đến con phố nhà Hằng. Đi dạo lững thững trên khoảng vỉa hè rộng rãi, phố này đúng là phố cho người giàu ở. Đường xá đã to, đến cả vỉa hè cũng to luôn, trước cửa nhà nào cũng trồng từ 1 đến 2 cây xanh làm cho tổng thể toàn bộ con phố này toát lên 1 vẻ văn minh, sạch đẹp… Và nhà Hằng đã gần đến rồi… tất nhiên là cũng có cây xanh trước mặt như bao ngôi nhà khác… Là cây sấu, 2 cây sấu không lớn lắm nhưng tương đối sai quả. Ờ, mà giờ cũng đang là mùa sấu rồi còn gì. “Quà treo trên cây” – cái tn vô tình hồi sáng của tôi vậy mà lại hay… Cơ mà… chả nhẽ lại trèo lên hái thật… vậy thì trèo bằng niềm tin rồi. Đứng suy nghĩ 1 lúc không thông tôi đành nt cho Hằng…
– “Có nhà không? Mình mang quà trên cây đến rồi này!!!”
– “Thật á!!!”
1 tấm rèm trên tầng 2 được kéo ra, hiện ra sau nó là khuôn mặt tươi cười của Hằng. Vẫy vẫy rồi ra dấu 1′ bằng ngón trỏ để cô nàng chạy xuống.
– Đâu, quà mình đâu!!! Hì…
– Kia, trên cây kia kìa…
– Hả??? Thế thì phải đưa tận tay cho mình chứ…
– … Ặc… Giờ mình thế này thì lấy sao nổi… Mà có trèo được dân phố họ lại tưởng trộm hay thằng phá hoại thì chết…
– Không biết (lắc đầu), quà của mình đâu (chìa tay)!!!
– … Đi ăn chè sấu nhá, không chịu nữa thì mình đành bó tay, hì hì…
– Uh đi, hì hì… chờ mãi Tuấn nói câu này, hí hí…
Lúc đầu thì kêu là ăn chè sấu nhưng sau đi được nửa đường thì Hằng lại đổi ý đòi ăn chè sương sa ở N. Q. Đức. Đúng là khu chè của sinh viên, nơi đây vào mỗi tối đều tập trung rất đông thanh niên gồm bạn bè và các cặp đôi. Hôm nay là 20/10 nên càng đông hơn ngày thường. Cơ mà chè thì công nhận là ngon, món chè đậu thơm mát, ngọt dịu khiến tôi phải đả tới cốc thứ 2 mới hả cái dạ. Hằng cũng rất vô tư, làm xong 1 cốc sương sa còn chén thêm 1 hũ thạch dừa nữa…
– Cô bé lúc sáng ấy… là học sinh của Tuấn à? – Đang cắm cúi vét vét thì Hằng chợt hỏi tôi về My.
– Uh, là học sinh của mình, con bé tính hay phết!!!
– Uhm, nhìn xinh xắn nữa… Hơn có 1 tuổi mà nhìn mình đã già khọm so với em nó rồi…
– Gì chứ… 1 người trẻ trung, 1 người đằm thắm, mỗi người 1 vẻ riêng… Mà tóm lại thì đều xinh!!! Hề…
– Hì… mà Xuân hôm nay đi chơi với bạn gái hay sao mà không đi cùng Tuấn vậy?
– … Tẹp… Ờ, nó đang tán 1 con bé cùng trường mình đấy, khoa xyz thì phải… Thằng này ngấm ngầm mà tán gái ghê lắm…
– Hì hì, nói xấu sau lưng nhá… Mà còn Tuấn nữa… sao không thử tìm hiểu ai đi… Cưa dần đi, mùa đông còn có người để ôm cho ấm…
– Ai bảo là mình chưa có!!!
– … Ớ… Tuấn có người yêu rồi á… Thế sao hôm nay không thấy..??
– Thì đêm nào ngủ… chả nằm ôm thằng Xuân, HAHAHA…
– … Bó tay… bệnh hoạn…
– “Ring… Ring…” – là a. Mạnh gọi, tôi hồi hộp bắt máy…
– Anh ạ!!!
– Chú đang ở nhà hay ở ngoài đấy?
– Em đang ngoài đường anh ạ?
– Có 4 thằng thay phiên nhau lảng vảng chỗ mày từ chiều đến giờ, bọn anh vẫn đang để ý. Mày cứ về bình thường đi, anh lo hết rồi, cẩn thận và để ý xung quanh 1 chút thôi.
– Okie anh, cảm ơn anh nhé.
– Không cần cảm ơn cám heo gì cả. Cứ đi tán gái cho thoải mái, phang phập vô tư nhưng nhớ về sớm 1 chút nhé. Cơ hội của mình đấy. Thế nhé!!!
– Vâng, em chào anh!!! – Vậy chắc là a. Mạnh định nhân cơ hội này úp lại bọn chó rồi truy ngược luôn ra thằng “họa sĩ” kia rồi. Bọn này ngu thật, làm liền 2 hôm liên tiếp mà vẫn không biết sợ…
– Sao vậy Tuấn, có việc gì à???
– À… ừ… Hằng ăn xong rồi à… Ừ, thôi giờ về nhé, cũng hơi muộn rồi!!!
Hằng thắc mắc sao không về nhà tôi trước… điều đó là rõ ràng vì dù đã có quân a. Mạnh trực sẵn để ứng cứu nhưng tôi cũng chẳng dại dột gì mà để bất kỳ bạn bè, người thân nào của mình – chứ không phải chỉ riêng Hằng – dính vào chuyện này… Bắt xe bus ngược chiều trở về nhà, tâm trạng tôi lúc này không còn khoan thai, thư thái như chiều đi ban nãy nữa. 1 tâm trạng khá hồi hộp xen lẫn đôi chút lo lắng. Không phải vì lo sợ cho bản thân mà là vì lo ngại chuyện của mình có thể sẽ làm ảnh hưởng phần nào đến người của a. Mạnh… Vì thực sự a. Mạnh tốt với tôi thật nhưng nhận sự giúp đỡ, tương trợ của nhiều người lạ mặt như thế này, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có gì đó áy náy và mang nợ.
Chỉ mong rằng lát nữa mọi chuyện sẽ diễn ra nhẹ nhàng và tốt đẹp nhất có thể…
My còn đòi đi xem phim nhưng tôi kêu về vì 2ae đi chơi lang thang nãy giờ đã gần 6h tối rồi. Vẫn nhớ là còn cái hẹn tặng quà cho Hằng hồi sáng mà suốt từ lúc đó đến giờ tôi vẫn chưa ý kiến ý cò gì cả.
6 rưỡi tối về đến nhà trọ thì Xuân chóa đã đi chơi với con bé mà nó mới tăm tia… Éo có xe rồi, đành bắt bus vậy, mà cảm giác ngồi xe bus buổi tối ở Hà Nội nó cũng khá thú vị. Cái cảm giác thư thả chờ đợi, mặc cho dòng thời gian qua đi và từng nhịp xe cộ hối hả vụt qua trước mắt. Bên trong xe bus như là 1 không gian khác vậy, tay chân nhàn hạ ngồi nghe VOV giao thông. Mắt thì lơ đễnh ngắm nhìn phố phường dưới ánh đèn cao áp và ánh đèn phát ra từ những ngôi nhà, những cửa hàng san sát trên phố. Chiếc xe chật chội như 1 con thuyền lớn ngổ ngáo, lừ đừ rẽ sóng giữa dòng người tấp nập xung quanh để đến với những hành trình mà nó đã định sẵn.
Gần 7 rưỡi tối, cuối cùng cũng đã đến con phố nhà Hằng. Đi dạo lững thững trên khoảng vỉa hè rộng rãi, phố này đúng là phố cho người giàu ở. Đường xá đã to, đến cả vỉa hè cũng to luôn, trước cửa nhà nào cũng trồng từ 1 đến 2 cây xanh làm cho tổng thể toàn bộ con phố này toát lên 1 vẻ văn minh, sạch đẹp… Và nhà Hằng đã gần đến rồi… tất nhiên là cũng có cây xanh trước mặt như bao ngôi nhà khác… Là cây sấu, 2 cây sấu không lớn lắm nhưng tương đối sai quả. Ờ, mà giờ cũng đang là mùa sấu rồi còn gì. “Quà treo trên cây” – cái tn vô tình hồi sáng của tôi vậy mà lại hay… Cơ mà… chả nhẽ lại trèo lên hái thật… vậy thì trèo bằng niềm tin rồi. Đứng suy nghĩ 1 lúc không thông tôi đành nt cho Hằng…
– “Có nhà không? Mình mang quà trên cây đến rồi này!!!”
– “Thật á!!!”
1 tấm rèm trên tầng 2 được kéo ra, hiện ra sau nó là khuôn mặt tươi cười của Hằng. Vẫy vẫy rồi ra dấu 1′ bằng ngón trỏ để cô nàng chạy xuống.
– Đâu, quà mình đâu!!! Hì…
– Kia, trên cây kia kìa…
– Hả??? Thế thì phải đưa tận tay cho mình chứ…
– … Ặc… Giờ mình thế này thì lấy sao nổi… Mà có trèo được dân phố họ lại tưởng trộm hay thằng phá hoại thì chết…
– Không biết (lắc đầu), quà của mình đâu (chìa tay)!!!
– … Đi ăn chè sấu nhá, không chịu nữa thì mình đành bó tay, hì hì…
– Uh đi, hì hì… chờ mãi Tuấn nói câu này, hí hí…
Lúc đầu thì kêu là ăn chè sấu nhưng sau đi được nửa đường thì Hằng lại đổi ý đòi ăn chè sương sa ở N. Q. Đức. Đúng là khu chè của sinh viên, nơi đây vào mỗi tối đều tập trung rất đông thanh niên gồm bạn bè và các cặp đôi. Hôm nay là 20/10 nên càng đông hơn ngày thường. Cơ mà chè thì công nhận là ngon, món chè đậu thơm mát, ngọt dịu khiến tôi phải đả tới cốc thứ 2 mới hả cái dạ. Hằng cũng rất vô tư, làm xong 1 cốc sương sa còn chén thêm 1 hũ thạch dừa nữa…
– Cô bé lúc sáng ấy… là học sinh của Tuấn à? – Đang cắm cúi vét vét thì Hằng chợt hỏi tôi về My.
– Uh, là học sinh của mình, con bé tính hay phết!!!
– Uhm, nhìn xinh xắn nữa… Hơn có 1 tuổi mà nhìn mình đã già khọm so với em nó rồi…
– Gì chứ… 1 người trẻ trung, 1 người đằm thắm, mỗi người 1 vẻ riêng… Mà tóm lại thì đều xinh!!! Hề…
– Hì… mà Xuân hôm nay đi chơi với bạn gái hay sao mà không đi cùng Tuấn vậy?
– … Tẹp… Ờ, nó đang tán 1 con bé cùng trường mình đấy, khoa xyz thì phải… Thằng này ngấm ngầm mà tán gái ghê lắm…
– Hì hì, nói xấu sau lưng nhá… Mà còn Tuấn nữa… sao không thử tìm hiểu ai đi… Cưa dần đi, mùa đông còn có người để ôm cho ấm…
– Ai bảo là mình chưa có!!!
– … Ớ… Tuấn có người yêu rồi á… Thế sao hôm nay không thấy..??
– Thì đêm nào ngủ… chả nằm ôm thằng Xuân, HAHAHA…
– … Bó tay… bệnh hoạn…
– “Ring… Ring…” – là a. Mạnh gọi, tôi hồi hộp bắt máy…
– Anh ạ!!!
– Chú đang ở nhà hay ở ngoài đấy?
– Em đang ngoài đường anh ạ?
– Có 4 thằng thay phiên nhau lảng vảng chỗ mày từ chiều đến giờ, bọn anh vẫn đang để ý. Mày cứ về bình thường đi, anh lo hết rồi, cẩn thận và để ý xung quanh 1 chút thôi.
– Okie anh, cảm ơn anh nhé.
– Không cần cảm ơn cám heo gì cả. Cứ đi tán gái cho thoải mái, phang phập vô tư nhưng nhớ về sớm 1 chút nhé. Cơ hội của mình đấy. Thế nhé!!!
– Vâng, em chào anh!!! – Vậy chắc là a. Mạnh định nhân cơ hội này úp lại bọn chó rồi truy ngược luôn ra thằng “họa sĩ” kia rồi. Bọn này ngu thật, làm liền 2 hôm liên tiếp mà vẫn không biết sợ…
– Sao vậy Tuấn, có việc gì à???
– À… ừ… Hằng ăn xong rồi à… Ừ, thôi giờ về nhé, cũng hơi muộn rồi!!!
Hằng thắc mắc sao không về nhà tôi trước… điều đó là rõ ràng vì dù đã có quân a. Mạnh trực sẵn để ứng cứu nhưng tôi cũng chẳng dại dột gì mà để bất kỳ bạn bè, người thân nào của mình – chứ không phải chỉ riêng Hằng – dính vào chuyện này… Bắt xe bus ngược chiều trở về nhà, tâm trạng tôi lúc này không còn khoan thai, thư thái như chiều đi ban nãy nữa. 1 tâm trạng khá hồi hộp xen lẫn đôi chút lo lắng. Không phải vì lo sợ cho bản thân mà là vì lo ngại chuyện của mình có thể sẽ làm ảnh hưởng phần nào đến người của a. Mạnh… Vì thực sự a. Mạnh tốt với tôi thật nhưng nhận sự giúp đỡ, tương trợ của nhiều người lạ mặt như thế này, trong lòng tôi vẫn cảm thấy có gì đó áy náy và mang nợ.
Chỉ mong rằng lát nữa mọi chuyện sẽ diễn ra nhẹ nhàng và tốt đẹp nhất có thể…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.