Chương 45:
SonSam
23/12/2022
Vậy là 1 cái tết Nguyên Đán nữa lại qua đi, tết này tôi về quê thắp hương cho gia đình rồi ở nhà a. Mạnh và về quê Xuân chóa là chủ yếu. A. Mạnh “mừng tuổi” cho tôi 1 con “xích thố” Ju cắm, cơ mà chạy vẫn còn khá ngọt nước. Về quê Xuân chóa thì bố mẹ và họ hàng nhà nó cũng có cảm tình với tôi. Biết là bạn thân, ngày ngày ăn – ở – thông nhau cùng thằng cháu đích tôn của cả dòng họ nên quý tôi lắm. Cảm cái tình cảm chân thành mà mọi người xung quanh dành cho mình nên cái tết năm nay với tôi cũng ấm áp hơn phần nào.
Sau 3 tuần nghỉ tết, tất cả lại trở về với guồng quay học tập và làm việc trước đó. Thời điểm này tôi bàn với Xuân chóa hạn chế chơi lại, bắt đầu nghĩ cách kiếm thêm tiền. Quê Xuân chóa được cái có 1 số đặc sản tương đối hấp dẫn. Nó lại có thể nhờ người quen bắt mối được những nhà chuyên cung cấp đặc sản ở quê với giá tốt rồi theo xe dịch vụ của người trong họ vận chuyển hàng lên Hà Nội. 2 thằng tiếp tục lọ mọ trên face và các diễn đàn có độ tương tác lớn để thiết lập kênh bán hàng. Chăm chỉ post bài, kết bạn, đi off để tạo mối liên kết giữa các thành viên “gạo cội”.
Kiên trì sau 3 tháng làm thử nhỏ lẻ, vừa làm vừa học, vừa rút kinh nghiệm, cộng thêm khéo léo và 1 chút may mắn. Cuối cùng 2 thằng cũng tạo được 1 “kênh” có tiếng cho riêng mình trên 2 diễn đàn tương đối lớn và có nhu cầu cao về mảng thực phẩm. Cũng nhờ quãng thời gian này mà Xuân chóa chú tâm vào học hành và làm việc hơn, game ghú gần như bỏ qua 1 bên. 2 thằng thay phiên nhau chăm “kênh” và chạy ship lòng vòng quanh Hà Nội mỗi ngày. Xác định ngay từ đầu là làm dần cho quen và tập thói “năng nhặt chặt bị”. Nên cả 2 thằng đều gắng gồng để không nản hay ngại khó ngại khổ những lúc hàng đi chậm hay bị ship “lừa”. Có nhiều hôm hơn 11h tối mà vẫn phải lọ mọ tìm địa chỉ ngoài đường để giao hàng. Công sức không mất quá nhiều nhưng cái thử thách là sự kiên trì khi lợi nhuận thu được không quá cao và cách phối hợp với nhau trong làm ăn sao cho đồng thuận về nhiều mặt.
…
Tháng 6 đã tới gần, thời gian trôi đi cứ như bóng câu qua cửa. Tôi vẫn ngày làm 3 việc, đi học, chăm kênh – chạy ship, gia sư cho My và Ly. Là thời điểm nc rút cho kỳ thi đại học nên tôi cố gắng “dồn toa” hết mức cho 2 con bé này. 1 chút áy náy vì lỡ thất hứa với My vụ học võ làm con bé cứ làu nhàu suốt từ hồi tay tôi lành lặn. Nhưng thực tế mà nói đến bản thân tôi có muốn đi học cũng còn thấy khó vì lớp đó tập theo đủ các ngày trong tuần chỉ trừ t7, CN. Lịch học, dạy và công việc gần như chiếm hết thời gian chính của cả 2ae nên dù muốn hay không thì cả tôi và My cũng đều phải dằn lòng mà chờ cho đến khi kỳ thi “vũ môn” này qua đi.
Tối hôm đó vừa kết thúc buổi ôn luyện thì tôi nhận được cuộc gọi của Xuân chóa kêu về nhà lấy hàng rồi ship gấp qua khu Skycity giúp nó vì nó đang bận đi chơi vs bạn gái. Đệt là mệt, tưởng được nghỉ thì giờ lại phải vòng vèo mua đường rồi hộc tốc phi thật nhanh đến giao hàng cho khách đúng với tiêu chí “ngon – nhanh”.
Cơ mà cố hết sức có thể thì cũng phải hơn 30′ sau tôi mới niềm nở giao hàng tận tay được cho khách kèm 1 câu thắc mắc bâng quơ.
– Sao ship nội thành gì mà chậm thế hả em???
Đờ mờ Xuân chóa vì gái quên tiền, quên anh em là đây. Tôi thở dài thườn thượt đứng đợi thang máy thì bỗng nghe có tiếng động lạ kin kít ở đằng sau. Quay lại thì thấy 1 con cún vàng óng, be bé như con mèo, nhìn bụ bẫm khá xinh. Chắc là chó tây hoặc lai vì nó khá… ngu. Tạch, tạch vẫy vẫy ra hiệu vài cái là nó đã yên vị ngoan ngoãn trong lòng tôi. Không rõ con này chạy lạc từ đâu ra vì tôi đã bấm chuông hỏi hết các phòng trong tầng này mà họ đều không nhận.
– “Thôi thì tao nghèo thì mày về ở với tao còn hơn lang thang vào quán 7 món!!!” – Tôi thích thú với ý nghĩ của mình khi đứng ngắm con cún trong thang máy. Ra đến khu để xe thì chợt nghe thấy 1 tiếng gọi lảnh lót vọng ra…
– Này anh kia… Đứng lại đã…
Tôi quay lại thì trước mặt là 1 cô nàng ăn mặc khá buồn cười với cái áo sơmi kiểu chùm thân, quần bò sóoc. Chân thì 1 dép xanh, 1 dép hồng xỏ lộn đang hớt ha hớt hải cong đít chạy đuổi theo về phía tôi.
– Trả con cún lại đây… Định ăn trộm hả!!! – Cô nàng nói rất to khiến mấy tay bảo vệ ở gần đấy bắt đầu để ý.
– “W. T. F – con dở này…” – tôi bực mình nghĩ thầm.
– Ô hay, cô bị dẩm à… Sao tự nhiên lại đi nói người khác như vậy.
– Không trộm mà người ta gọi từ ở chỗ chờ thang máy mà đi cứ như chạy thế à. Không trộm thì là gì!!!
– … Ơ… À… Thế chắc là lúc đó tôi nghe tai nghe nên không biết…
– Già mồm không được giờ định chống chế à!!!
– Chuyện gì đấy hả em???
Mấy tay bảo vệ đi đến gần để hỏi chuyện. Chắc thấy gái ngon nên định nhân cơ hội “chim chích” đây… Cơ mà cũng rách việc vì xe tôi lại đang để ở đây. Mẹ kiếp…
…
– Phải rồi, đúng là cậu này lúc nãy với chị đi tìm chủ cho con cún này. Chủ với tớ kiểu gì mà ở CC cũng để lạc được!!!
Tiếng chị khách hàng vừa rồi của tôi xác nhận khiến cho mọi việc minh bạch 1 cách rõ ràng. Hơi bực bội vì mình làm phúc mà suýt chút nữa phải tội, cũng may là 2 anh bv nhã nhặn trong xử lý nên đồng ý theo tôi lên trên tầng để chứng thực cho tôi.
– Thôi, vậy chuyện không có gì đâu em ạ. Cậu này cậu ấy vô tình thấy chó lạc thật.
– … Vầng…
– Ê ku, tao đi rồi thì nhớ tự giữ mình nhé. Không tin được chủ mày đâu, hehe…
– … Anh nói cái gì đấy hả… Nói lại xem nào!!!
– Hehehe… hì hì – tiếng tôi và anh bệnh viện cười rần rần, nghe rất bựa.
– … Này… Anh kia… “Bốp” ai cho liếm tay người lạ hả… Người xấu thì sao!!!
– Hehe… “Bốp” là tên mày à… Bắt tay cái nào…
– Anh làm cái gì đấy… bỏ tay ra… Đừng có sờ vào chó của tôi!!!
– Tôi mà nhanh chút nữa thì chó của cô thành chó của tôi rồi đấy biết chưa, Hehe… Cô vẫn còn nợ tôi câu cảm ơn đấy…
– …
Sau 3 tuần nghỉ tết, tất cả lại trở về với guồng quay học tập và làm việc trước đó. Thời điểm này tôi bàn với Xuân chóa hạn chế chơi lại, bắt đầu nghĩ cách kiếm thêm tiền. Quê Xuân chóa được cái có 1 số đặc sản tương đối hấp dẫn. Nó lại có thể nhờ người quen bắt mối được những nhà chuyên cung cấp đặc sản ở quê với giá tốt rồi theo xe dịch vụ của người trong họ vận chuyển hàng lên Hà Nội. 2 thằng tiếp tục lọ mọ trên face và các diễn đàn có độ tương tác lớn để thiết lập kênh bán hàng. Chăm chỉ post bài, kết bạn, đi off để tạo mối liên kết giữa các thành viên “gạo cội”.
Kiên trì sau 3 tháng làm thử nhỏ lẻ, vừa làm vừa học, vừa rút kinh nghiệm, cộng thêm khéo léo và 1 chút may mắn. Cuối cùng 2 thằng cũng tạo được 1 “kênh” có tiếng cho riêng mình trên 2 diễn đàn tương đối lớn và có nhu cầu cao về mảng thực phẩm. Cũng nhờ quãng thời gian này mà Xuân chóa chú tâm vào học hành và làm việc hơn, game ghú gần như bỏ qua 1 bên. 2 thằng thay phiên nhau chăm “kênh” và chạy ship lòng vòng quanh Hà Nội mỗi ngày. Xác định ngay từ đầu là làm dần cho quen và tập thói “năng nhặt chặt bị”. Nên cả 2 thằng đều gắng gồng để không nản hay ngại khó ngại khổ những lúc hàng đi chậm hay bị ship “lừa”. Có nhiều hôm hơn 11h tối mà vẫn phải lọ mọ tìm địa chỉ ngoài đường để giao hàng. Công sức không mất quá nhiều nhưng cái thử thách là sự kiên trì khi lợi nhuận thu được không quá cao và cách phối hợp với nhau trong làm ăn sao cho đồng thuận về nhiều mặt.
…
Tháng 6 đã tới gần, thời gian trôi đi cứ như bóng câu qua cửa. Tôi vẫn ngày làm 3 việc, đi học, chăm kênh – chạy ship, gia sư cho My và Ly. Là thời điểm nc rút cho kỳ thi đại học nên tôi cố gắng “dồn toa” hết mức cho 2 con bé này. 1 chút áy náy vì lỡ thất hứa với My vụ học võ làm con bé cứ làu nhàu suốt từ hồi tay tôi lành lặn. Nhưng thực tế mà nói đến bản thân tôi có muốn đi học cũng còn thấy khó vì lớp đó tập theo đủ các ngày trong tuần chỉ trừ t7, CN. Lịch học, dạy và công việc gần như chiếm hết thời gian chính của cả 2ae nên dù muốn hay không thì cả tôi và My cũng đều phải dằn lòng mà chờ cho đến khi kỳ thi “vũ môn” này qua đi.
Tối hôm đó vừa kết thúc buổi ôn luyện thì tôi nhận được cuộc gọi của Xuân chóa kêu về nhà lấy hàng rồi ship gấp qua khu Skycity giúp nó vì nó đang bận đi chơi vs bạn gái. Đệt là mệt, tưởng được nghỉ thì giờ lại phải vòng vèo mua đường rồi hộc tốc phi thật nhanh đến giao hàng cho khách đúng với tiêu chí “ngon – nhanh”.
Cơ mà cố hết sức có thể thì cũng phải hơn 30′ sau tôi mới niềm nở giao hàng tận tay được cho khách kèm 1 câu thắc mắc bâng quơ.
– Sao ship nội thành gì mà chậm thế hả em???
Đờ mờ Xuân chóa vì gái quên tiền, quên anh em là đây. Tôi thở dài thườn thượt đứng đợi thang máy thì bỗng nghe có tiếng động lạ kin kít ở đằng sau. Quay lại thì thấy 1 con cún vàng óng, be bé như con mèo, nhìn bụ bẫm khá xinh. Chắc là chó tây hoặc lai vì nó khá… ngu. Tạch, tạch vẫy vẫy ra hiệu vài cái là nó đã yên vị ngoan ngoãn trong lòng tôi. Không rõ con này chạy lạc từ đâu ra vì tôi đã bấm chuông hỏi hết các phòng trong tầng này mà họ đều không nhận.
– “Thôi thì tao nghèo thì mày về ở với tao còn hơn lang thang vào quán 7 món!!!” – Tôi thích thú với ý nghĩ của mình khi đứng ngắm con cún trong thang máy. Ra đến khu để xe thì chợt nghe thấy 1 tiếng gọi lảnh lót vọng ra…
– Này anh kia… Đứng lại đã…
Tôi quay lại thì trước mặt là 1 cô nàng ăn mặc khá buồn cười với cái áo sơmi kiểu chùm thân, quần bò sóoc. Chân thì 1 dép xanh, 1 dép hồng xỏ lộn đang hớt ha hớt hải cong đít chạy đuổi theo về phía tôi.
– Trả con cún lại đây… Định ăn trộm hả!!! – Cô nàng nói rất to khiến mấy tay bảo vệ ở gần đấy bắt đầu để ý.
– “W. T. F – con dở này…” – tôi bực mình nghĩ thầm.
– Ô hay, cô bị dẩm à… Sao tự nhiên lại đi nói người khác như vậy.
– Không trộm mà người ta gọi từ ở chỗ chờ thang máy mà đi cứ như chạy thế à. Không trộm thì là gì!!!
– … Ơ… À… Thế chắc là lúc đó tôi nghe tai nghe nên không biết…
– Già mồm không được giờ định chống chế à!!!
– Chuyện gì đấy hả em???
Mấy tay bảo vệ đi đến gần để hỏi chuyện. Chắc thấy gái ngon nên định nhân cơ hội “chim chích” đây… Cơ mà cũng rách việc vì xe tôi lại đang để ở đây. Mẹ kiếp…
…
– Phải rồi, đúng là cậu này lúc nãy với chị đi tìm chủ cho con cún này. Chủ với tớ kiểu gì mà ở CC cũng để lạc được!!!
Tiếng chị khách hàng vừa rồi của tôi xác nhận khiến cho mọi việc minh bạch 1 cách rõ ràng. Hơi bực bội vì mình làm phúc mà suýt chút nữa phải tội, cũng may là 2 anh bv nhã nhặn trong xử lý nên đồng ý theo tôi lên trên tầng để chứng thực cho tôi.
– Thôi, vậy chuyện không có gì đâu em ạ. Cậu này cậu ấy vô tình thấy chó lạc thật.
– … Vầng…
– Ê ku, tao đi rồi thì nhớ tự giữ mình nhé. Không tin được chủ mày đâu, hehe…
– … Anh nói cái gì đấy hả… Nói lại xem nào!!!
– Hehehe… hì hì – tiếng tôi và anh bệnh viện cười rần rần, nghe rất bựa.
– … Này… Anh kia… “Bốp” ai cho liếm tay người lạ hả… Người xấu thì sao!!!
– Hehe… “Bốp” là tên mày à… Bắt tay cái nào…
– Anh làm cái gì đấy… bỏ tay ra… Đừng có sờ vào chó của tôi!!!
– Tôi mà nhanh chút nữa thì chó của cô thành chó của tôi rồi đấy biết chưa, Hehe… Cô vẫn còn nợ tôi câu cảm ơn đấy…
– …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.