Chương 91: Điên cuồng của dân bản xứ
Chu Nữ
02/11/2017
Đào Hồng là một cư dân bản xứ của Lục Man thành, ba đời tổ tiên y đều là sinh sống tại Lục Man thành, một nhà già trẻ chứng kiến hưng suy của tửu lâu Lục Man thành, nhắc tới trong tất cả tửu lâu, chỉ có là Cá Cựu lâu có thể truyền thừa trăm năm không sụp đổ, vẫn kéo dài tới nay, tửu lâu Gia Thường này chính là đầu tiên.
Vốn nghe nói tửu lâu Gia Thường thay đổi lão bản (=ông chủ), trong lòng Đào Hồng là không cao hứng lắm, mọi người trong nhà y ăn quen đồ ăn của tửu lâu Gia Thường, cũng không biết thay đổi lão bản vậy đầu bếp Tiếu gia (= nhà họ Tiếu) làm ra mùi vị còn có thể bảo trì không thay đổi hay không?
Nghe nói hôm nay là ngày khai trương của tửu lâu Gia Thường, đáng tiếc, Đào Hồng thở dài trong lòng, lúc này bước đi đi tới cửa tửu lâu, thình lình thấy một một tấm bảng đen, mặt trên viết hai hàng chữ như vầy:
“Tửu lâu mới vừa khai trương miễn phí toàn bộ, hôm nay tất cả khách hàng không tốn một viên linh thạch liền có thể ăn cơm”
Đào Hồng lại là thở dài một tiếng, xem ra là thật sự không có ai đi vào ăn cơm, bằng không tân đông gia này cũng sẽ không tung ra chiêu bài như vậy, này không phải tuyên bố là muốn làm ăn lỗ vốn hay sao? Tửu lâu ngay cả tiền đều kiếm không tới có thể làm ra món ngon gì chứ?
Nghĩ như vậy, Đào Hồng vẫn là đi vào rồi, có lẽ là quen thuộc nơi này từ lâu rồi, có lẽ là muốn nhìn một chút món mới của tân đương gia nhắc tới như thế nào……… Nhưng mà vừa vào bên trong tửu lâu, Đào Hồng liền sợ ngây người.
Trong toàn bộ tửu lâu ngoại trừ điếm tiểu nhị bận rộn lau bàn lau ghế, cư nhiên ngay cả một người khách nhân cũng không có.
Lúc này Đào Hồng liền muốn đi, nhưng mà thấy bộ dáng của hai tiểu nhị ca ưỡn khuôn mặt tươi cười cười xòa, lại có chút không đành lòng, thế là bỏi vì lý do này, Đào Hồng ngồi ở chính giữa trước một cái bàn vuông.
Trên bàn có sau món ăn, vừa rồi không chú ý, hiện tại nhìn một cái lại phát hiện màu sắc cư nhiên cực kỳ sặc sỡ, mà ngoại trừ cái này, hương khí trong món ăn cũng là cực kỳ khác biệt bình thường, như là muốn câu ra nước miếng trong miệng y vậy.
Sẽ không có độc chứ.
…….. Hẳn là sẽ không có độc chứ?
Bởi vì trong Lục Man thành toàn dân tu luyện, dân chúng trong thành trên người đều có tu vi, là không e ngại độc tố lắm, nhưng mà nếu thật sự có độc, ăn vào cũng không dễ chịu. Chính là mùi thức ăn trên bàn ngửi lên thật sự rất mĩ vị……. Tay phải Đào Hồng cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt nhỏ nhét vào miệng, thăm dò nhai hai cái, một cỗ vị cay dữ dội tràn ngập khoang miệng, cơ hồ ngay cả trong cổ họng đều nháy mắt bị lấp đầy hương vị của món thịt này.
Đào Hồng trợn tròn con mắt.
“Ngon!”.
“Ngoài da là màu đỏ sặc sỡ, như là phủ một lớp ớt, hương vị lại rất vừa miệng, đủ thích!”.
“Chất thịt tươi non có độ dai, bản thân còn mang theo mùi thịt đặc hữu, không biết là thịt yêu thú gì, cũng nếm không ra bộ dáng có độc, chẳng lẽ là biến chủng (= biến dị) của hải trư? Không giống!”.
“……Vậy món ăn khác thì sao?”.
Mắt Đào Hồng lóe sáng, mang theo tinh thần tìm tòi nghiên cứu trước nay chưa từng có thử lần lượt sáu món ăn trên bán, không thể không nói ngoại trừ món thịt này, món thịt khác cũng mỹ vị như vậy!
Chính là mỗi một thịt để ăn trong này y đều nhìn không ra tên tuổi gì.
Chưa thấy qua thịt yêu thú nào mềm mại lại mỹ vị, nếu thực có loại yêu thú này, trước đây cũng sẽ không chưa từng nghe nói qua, phải biết rằng tuy rằng Lục Man thành là một thành trì trung ương đại lục diện tích nhỏ nhất, nhưng cũng là một trong bốn bộ phận quan trọng nhất của trung ương đại lục, có thể nói món ngon thú vui hay ho của Đại Châu giới tại Lục Man thành đều có thể tìm được, đột nhiên xuất hiện thịt yêu thú loại mới trước kia là chưa từng thấy qua!
Ý niệm trong lòng xoay nhanh, Đào Hồng quay đầu nhìn một cái, thấy trong tửu lâu đã lục tục vào ba người rồi, ba người này còn đang do dự bên trong, chưa từng động đũa gắp đồ ăn. Đào Hồng tranh thủ từng phút từng giây lấy ra tờ giấy trong ngực, gấp thành một con hạc giấy khéo léo, nói hai câu với hạc giấy mơ hồ có thể nghe ra lời nói “nhanh tới”, “mỹ thực”, hạc giấy nhỏ vỗ vỗ cánh, linh hoạt bay ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu một nhà già trẻ Đào Hồng từ ngoài cửa đi vào, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, một người chiếm một bàn, bắt đầu nếm thử, hương vị tuyệt vời nở rộ ở đầu lưỡi, mấy người lập tức phát hiện màu sắc rực rỡ khác nhau, lúc này bắt đầu cuồng ăn.
Lê Chanh từ trên lầu gọi tới một tiểu nhị ca, bảo y mở hết cửa sổ ra, lấy cây quạt quạt bay mùi trong bếp ra ngoài.
Tửu lâu Gia Thường tọa lạc tại ngã tư giao nhau của đường Thập Tam và đường Thập Tứ của Lục Man thành, lúc này người đi đường trên đường đường Thập Tam và đường Thập Tứ không khỏi cánh mũi phập phồng, ngửi được một cỗ hương nồng kỳ lạ.
“Mùi vị gì vậy?”.
“Hình như là mùi thịt……”.
“Không phải mùi thịt hải trư……… Hẳn là là yêu thú khác…….”.
“Căn cứ mùi này có thể phỏng đoán ra, là truyền ra từ trong tửu lâu Gia Thường! Nó là tới như thế nào!”.
“Nhìn thấy chữ trắng trên tấm bảng đen ngoài cửa chứ, hôm nay khai trương miễn phí toàn bộ, cư nhiên có thể không tốn linh thạch ăn cơm! Vậy còn chờ cái gì!”.
“……..Tốn hay không tốn tiền nhưng thật ra không sao cả, quan trọng nhất là đồ ăn bên trong thật sự có ăn ngon như vậy sao? Nếu là không có giở trò bịp bợm, sau này tửu lâu Gia Thường bổn thiếu gia tới chắc rồi!”.
Lê Chanh tại trong các gian lầu hai mở cửa sổ ra, gần đây cậu luyện tập hình tượng công tử Nguyên Trạch đã bệnh tình nguy kịch, cơ bản nhất cử nhất động đều có phong cách Ngụy Tấn tràn đầy, cậu mắt lạnh nhìn đám người hỗn loạn trên đường phố, trên người ẩn ẩn toát ra tư thái phiêu nhiên dục tiên, “Nhóm dân bản xứ, tới đây đi, tửu lâu Gia Thường, là thuộc về các người”.
Ngày này tới muộn, tửu lâu Gia Thường kín người hết chỗ, mãi cho tới tửu lâu đóng cửa, người còn lại mới lưu luyến đi về, dân chúng đi qua tửu lâu Gia Thường đều phát ra cảm khái: “Chuyến đi này không tệ”, “Ăn xong rồi đi về tâm tình đều tốt không ít”, “Cho dù không có rượu xái, ta cũng nguyện ý tói tửu lâu Gia Thường, thịt yêu thú của nơi này hiếm lạ lại mỹ vị, không biết đông gia là tại đâu phát hiện thịt ăn mới”.
Ngày thứ hai tửu lâu Gia Thường tung ra hàng loạt thịt gà, hàng loạt thịt heo và hàng loạt nguyên liệu sống.
Dân chúng trong Lục Man thành phát hiện trong nguyên liệu sống có rất nhiều đều là tài liệu luyện dược, không khỏi than thở giậm chân giận dử, nhưng giống như là phú nhị đại dựa cửa xe đốt tiền vậy, trong tính cách của phần lớn dân chúng đều có một loại xúc động muốn phả vỡ thế tục, nguyện ý ăn món ăn của tài liệu luyện dược, chính là vì loại này vung tiền như nước này………
Cảm giác của phú hào. (= nhà giàu)
Nghe nói một số món ăn bình thường đều là đầu bếp của tửu lâu Gia Thường trước kia lưu lại làm, món thịt đắt tiền khác và đồ ăn vào mùi vị độc đáo mỹ vị đều là từ nơi khác vận chuyển tới, cho nên gía khá mắc một chút, mọi người vẫn như cũ cảm thấy đáng giá.
Ngày thứ ba tửu lâu Gia Thương có cung ứng rượu xái, cùng lúc đó, trên tấm bảng đen nhỏ viết chữ trắng bắt đầu thu mua da thú hoa lệ hoàn chỉnh và đan dược, Lê Chanh tọa trấn sáu ngày ở Lục Man thành, chỉnh lý một chút da thú va đan dược thu được, nói thẳng bước vào phòng ở của chính mình bế quan, sau đó biến mất ở trong đó.
Tiền bạc vĩnh viễn là phân chia ngang bằng cùng thực lực.
Hai ngày này một số ánh mắt thăm dò luôn luôn không có ý tốt theo dõi tửu lâu, trong lòng Lê Chanh cũng cảm nhận được, xem ra hiện tại vô cùng cấp bách chính là tăng lên tu vi, một ông chủ luyện khí cảnh cũng chưa tới, đích thực không bảo hộ được tửu lâu phát triển nhanh như bay.
………
Kiều Ôn Mậu chuẩn bị tốt bản thân từ lâu đứng ở địa điểm quay phim, mắt nhìn sắc trời coi như sáng sủa.
Nói tới lần này phối hợp diễn cùng gã nhiều nhất vẫn là nữ chính Thọ Linh, trước đây gã và Thọ Linh từng có vài lần giao tiếp sơ sơ, trên danh tiếng không thể nói rõ ai lớn hơn ai, nhưng thật ra thời gian gã xuất đạo sớm hơn nhiều so với Thọ Linh. Sao nữ này khuôn mặt xinh đẹp hiếm có kĩ năng diễn xuất cũng tốt, cực kỳ thích hợp phim truyền hình, cho nên tốc độ tăng trưởng quật khởi của giá trị bản thân lớn tới khiến người ta nhìn mà than trời, không thể nói là con đường ngôi sao cơ bản thông suốt không trở ngại, cũng tuyệt đối được cho là nổi tiếng nhanh tới bỏng người.
Nhưng mà gã nhưng liền thấy qua diễn viên đóng vai nam thứ tại trên báo mạng rồi. Kiều Ôn Mậu sắc mặt cổ quái một chút, làm một diễn viên có thể khiến mấy năm liên tục đề cử ảnh để chỉ nghe qua tin tức này, cũng không gặp người thật của người mới này, thiếu niên tên là Lê Chanh này cũng thật khó lường, ít nhất lúc Kiều Ôn Mậu gã tại cái tuổi này, còn bôn ba tại Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng, làm sao có sự chú ý dưới ánh đèn flash cỡ này.
“Lần này cám ơn anh Kiều”. Phía sau một bàn tay vỗ lại đây, Kiều Ôn Mậu thu hồi thần sắc ngẩn ngơ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh tay của người đàn ông mặc áo sơ mi xám quần trắng phủ lên trên cổ gã, tươi cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
“Anh chỉ là nói một chút cùng đạo diễn, cụ thể cũng là anh em tác động………. Từ nhỏ đến lớn anh em lo lắng không ít cho em, đừng lãng phí một phen khổ tâm của cậu ấy”. Kiều Ôn Mậu kéo tay cậu ta xuống, nhìn nhìn thiếu niên dáng người thon thả cách đó không xa, trừng mắt liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Ở đoàn phim chú ý chút, đừng nháo ra chuyện rắc rối gì”.
“Em biết rồi biết rồi”. Người đàn ông ở bên cạnh vẫy vẫy tay, thiếu niên bên ka liền lanh lợi chạy xa rồi, trên mặt gã lộ ra một tia ý cười, “Anh Kiều, nghe nói lần này nam thứ là Lê Chanh? Người đâu?”.
“Em muốn làm gì? Bài học lần trước còn chưa đủ?”. Kiều Ôn Mậu nhăn mày lại.
Người đàn ông ngượng ngùng cười, sờ soạng đầu ba phân mới vừa cắt: “Em liền tùy tiện nhìn một chút, anh cũng biết lần trước là người đại diện em tự mình quyết định làm mà, nào có liên quan gì tới em đâu”. Gã ngẩng đầu, mũi cao thẳng, di truyền của cha mẹ mặt mũi cực kỳ thâm thúy, người này đúng là Giang Thiệu Tuấn tại thử vai《hạm đội Ngân Hà 》của đạo diễn Patrick bị Lê Chanh cướp vai diễn, nghe nói người đại diện vu cáo hãm hại Lê Chanh tinh thần sa sút hồi lâu, không nghĩ tới trong đoàn phim《Danh Dương lần này nhưng lại xuất hiện.
“Tốt nhất là thật”. Kiều Ôn Mậu có hơi đau đầu, gã cùng một nhà Giang Thiệu Tuấn là hàng xóm, là bạn thân từ nhỏ cùng anh trai của cậu ta, sau đó bởi vì anh cả Giang tiếp nhận công ty, thời gian xã giao nhiều, thời gian về nhà cũng liền ít đi, bởi vậy so sánh với anh trai của Giang Thiệu Tuấn mà nói, Kiều Ôn Mậu và Giang Thiệu Tuấn ngược lại quan hệ càng tốt một chút.
Nhưng này cũng không đại biểu Kiều Ôn Mậu đồng ý các làm của Giang Thiệu Tuấn, ví dụ như hai ba ngày đổi một người bạn trai, thường thường vì nếm thức ăn tươi đùa giỡn nghệ sĩ có chút danh tiếng, ỷ vào địa vị của anh trai mình sẽ thu dọn cho chính mình.
Thật không biết cách làm người, cho dù tư chất tốt thế nào phóng tới trong giới giải trí cũng phải người người hô đánh.
Lúc này thấy cậu ta nhắc tới Lê Chanh, còn lại thêm vẻ mặt khao khát, không biết trong lòng đang đánh cái chủ ý quỷ gì. Kiều Ôn Mậu hé miệng muốn nhắc nhở cậu ta mấy câu, bên kia đột nhiên tuyền tới một tiếng la, thì ra là nữ chính và đạo diễn tới rồi.
Thọ Linh mặc đồ cưới màu đỏ thẫm trong phân cảnh này, nói cười đi tại bên cạnh Khương Ngọc Sinh, vị trí đằng sau nữa là Thái tiên sinh nhà trang điểm ngự dụng, hiển nhiên trang điểm mặt của Thọ Linh là Thái tiên sinh làm ra, quả nhiên rạng rỡ không ít so với thường ngày.
Vốn nghe nói tửu lâu Gia Thường thay đổi lão bản (=ông chủ), trong lòng Đào Hồng là không cao hứng lắm, mọi người trong nhà y ăn quen đồ ăn của tửu lâu Gia Thường, cũng không biết thay đổi lão bản vậy đầu bếp Tiếu gia (= nhà họ Tiếu) làm ra mùi vị còn có thể bảo trì không thay đổi hay không?
Nghe nói hôm nay là ngày khai trương của tửu lâu Gia Thường, đáng tiếc, Đào Hồng thở dài trong lòng, lúc này bước đi đi tới cửa tửu lâu, thình lình thấy một một tấm bảng đen, mặt trên viết hai hàng chữ như vầy:
“Tửu lâu mới vừa khai trương miễn phí toàn bộ, hôm nay tất cả khách hàng không tốn một viên linh thạch liền có thể ăn cơm”
Đào Hồng lại là thở dài một tiếng, xem ra là thật sự không có ai đi vào ăn cơm, bằng không tân đông gia này cũng sẽ không tung ra chiêu bài như vậy, này không phải tuyên bố là muốn làm ăn lỗ vốn hay sao? Tửu lâu ngay cả tiền đều kiếm không tới có thể làm ra món ngon gì chứ?
Nghĩ như vậy, Đào Hồng vẫn là đi vào rồi, có lẽ là quen thuộc nơi này từ lâu rồi, có lẽ là muốn nhìn một chút món mới của tân đương gia nhắc tới như thế nào……… Nhưng mà vừa vào bên trong tửu lâu, Đào Hồng liền sợ ngây người.
Trong toàn bộ tửu lâu ngoại trừ điếm tiểu nhị bận rộn lau bàn lau ghế, cư nhiên ngay cả một người khách nhân cũng không có.
Lúc này Đào Hồng liền muốn đi, nhưng mà thấy bộ dáng của hai tiểu nhị ca ưỡn khuôn mặt tươi cười cười xòa, lại có chút không đành lòng, thế là bỏi vì lý do này, Đào Hồng ngồi ở chính giữa trước một cái bàn vuông.
Trên bàn có sau món ăn, vừa rồi không chú ý, hiện tại nhìn một cái lại phát hiện màu sắc cư nhiên cực kỳ sặc sỡ, mà ngoại trừ cái này, hương khí trong món ăn cũng là cực kỳ khác biệt bình thường, như là muốn câu ra nước miếng trong miệng y vậy.
Sẽ không có độc chứ.
…….. Hẳn là sẽ không có độc chứ?
Bởi vì trong Lục Man thành toàn dân tu luyện, dân chúng trong thành trên người đều có tu vi, là không e ngại độc tố lắm, nhưng mà nếu thật sự có độc, ăn vào cũng không dễ chịu. Chính là mùi thức ăn trên bàn ngửi lên thật sự rất mĩ vị……. Tay phải Đào Hồng cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt nhỏ nhét vào miệng, thăm dò nhai hai cái, một cỗ vị cay dữ dội tràn ngập khoang miệng, cơ hồ ngay cả trong cổ họng đều nháy mắt bị lấp đầy hương vị của món thịt này.
Đào Hồng trợn tròn con mắt.
“Ngon!”.
“Ngoài da là màu đỏ sặc sỡ, như là phủ một lớp ớt, hương vị lại rất vừa miệng, đủ thích!”.
“Chất thịt tươi non có độ dai, bản thân còn mang theo mùi thịt đặc hữu, không biết là thịt yêu thú gì, cũng nếm không ra bộ dáng có độc, chẳng lẽ là biến chủng (= biến dị) của hải trư? Không giống!”.
“……Vậy món ăn khác thì sao?”.
Mắt Đào Hồng lóe sáng, mang theo tinh thần tìm tòi nghiên cứu trước nay chưa từng có thử lần lượt sáu món ăn trên bán, không thể không nói ngoại trừ món thịt này, món thịt khác cũng mỹ vị như vậy!
Chính là mỗi một thịt để ăn trong này y đều nhìn không ra tên tuổi gì.
Chưa thấy qua thịt yêu thú nào mềm mại lại mỹ vị, nếu thực có loại yêu thú này, trước đây cũng sẽ không chưa từng nghe nói qua, phải biết rằng tuy rằng Lục Man thành là một thành trì trung ương đại lục diện tích nhỏ nhất, nhưng cũng là một trong bốn bộ phận quan trọng nhất của trung ương đại lục, có thể nói món ngon thú vui hay ho của Đại Châu giới tại Lục Man thành đều có thể tìm được, đột nhiên xuất hiện thịt yêu thú loại mới trước kia là chưa từng thấy qua!
Ý niệm trong lòng xoay nhanh, Đào Hồng quay đầu nhìn một cái, thấy trong tửu lâu đã lục tục vào ba người rồi, ba người này còn đang do dự bên trong, chưa từng động đũa gắp đồ ăn. Đào Hồng tranh thủ từng phút từng giây lấy ra tờ giấy trong ngực, gấp thành một con hạc giấy khéo léo, nói hai câu với hạc giấy mơ hồ có thể nghe ra lời nói “nhanh tới”, “mỹ thực”, hạc giấy nhỏ vỗ vỗ cánh, linh hoạt bay ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu một nhà già trẻ Đào Hồng từ ngoài cửa đi vào, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, một người chiếm một bàn, bắt đầu nếm thử, hương vị tuyệt vời nở rộ ở đầu lưỡi, mấy người lập tức phát hiện màu sắc rực rỡ khác nhau, lúc này bắt đầu cuồng ăn.
Lê Chanh từ trên lầu gọi tới một tiểu nhị ca, bảo y mở hết cửa sổ ra, lấy cây quạt quạt bay mùi trong bếp ra ngoài.
Tửu lâu Gia Thường tọa lạc tại ngã tư giao nhau của đường Thập Tam và đường Thập Tứ của Lục Man thành, lúc này người đi đường trên đường đường Thập Tam và đường Thập Tứ không khỏi cánh mũi phập phồng, ngửi được một cỗ hương nồng kỳ lạ.
“Mùi vị gì vậy?”.
“Hình như là mùi thịt……”.
“Không phải mùi thịt hải trư……… Hẳn là là yêu thú khác…….”.
“Căn cứ mùi này có thể phỏng đoán ra, là truyền ra từ trong tửu lâu Gia Thường! Nó là tới như thế nào!”.
“Nhìn thấy chữ trắng trên tấm bảng đen ngoài cửa chứ, hôm nay khai trương miễn phí toàn bộ, cư nhiên có thể không tốn linh thạch ăn cơm! Vậy còn chờ cái gì!”.
“……..Tốn hay không tốn tiền nhưng thật ra không sao cả, quan trọng nhất là đồ ăn bên trong thật sự có ăn ngon như vậy sao? Nếu là không có giở trò bịp bợm, sau này tửu lâu Gia Thường bổn thiếu gia tới chắc rồi!”.
Lê Chanh tại trong các gian lầu hai mở cửa sổ ra, gần đây cậu luyện tập hình tượng công tử Nguyên Trạch đã bệnh tình nguy kịch, cơ bản nhất cử nhất động đều có phong cách Ngụy Tấn tràn đầy, cậu mắt lạnh nhìn đám người hỗn loạn trên đường phố, trên người ẩn ẩn toát ra tư thái phiêu nhiên dục tiên, “Nhóm dân bản xứ, tới đây đi, tửu lâu Gia Thường, là thuộc về các người”.
Ngày này tới muộn, tửu lâu Gia Thường kín người hết chỗ, mãi cho tới tửu lâu đóng cửa, người còn lại mới lưu luyến đi về, dân chúng đi qua tửu lâu Gia Thường đều phát ra cảm khái: “Chuyến đi này không tệ”, “Ăn xong rồi đi về tâm tình đều tốt không ít”, “Cho dù không có rượu xái, ta cũng nguyện ý tói tửu lâu Gia Thường, thịt yêu thú của nơi này hiếm lạ lại mỹ vị, không biết đông gia là tại đâu phát hiện thịt ăn mới”.
Ngày thứ hai tửu lâu Gia Thường tung ra hàng loạt thịt gà, hàng loạt thịt heo và hàng loạt nguyên liệu sống.
Dân chúng trong Lục Man thành phát hiện trong nguyên liệu sống có rất nhiều đều là tài liệu luyện dược, không khỏi than thở giậm chân giận dử, nhưng giống như là phú nhị đại dựa cửa xe đốt tiền vậy, trong tính cách của phần lớn dân chúng đều có một loại xúc động muốn phả vỡ thế tục, nguyện ý ăn món ăn của tài liệu luyện dược, chính là vì loại này vung tiền như nước này………
Cảm giác của phú hào. (= nhà giàu)
Nghe nói một số món ăn bình thường đều là đầu bếp của tửu lâu Gia Thường trước kia lưu lại làm, món thịt đắt tiền khác và đồ ăn vào mùi vị độc đáo mỹ vị đều là từ nơi khác vận chuyển tới, cho nên gía khá mắc một chút, mọi người vẫn như cũ cảm thấy đáng giá.
Ngày thứ ba tửu lâu Gia Thương có cung ứng rượu xái, cùng lúc đó, trên tấm bảng đen nhỏ viết chữ trắng bắt đầu thu mua da thú hoa lệ hoàn chỉnh và đan dược, Lê Chanh tọa trấn sáu ngày ở Lục Man thành, chỉnh lý một chút da thú va đan dược thu được, nói thẳng bước vào phòng ở của chính mình bế quan, sau đó biến mất ở trong đó.
Tiền bạc vĩnh viễn là phân chia ngang bằng cùng thực lực.
Hai ngày này một số ánh mắt thăm dò luôn luôn không có ý tốt theo dõi tửu lâu, trong lòng Lê Chanh cũng cảm nhận được, xem ra hiện tại vô cùng cấp bách chính là tăng lên tu vi, một ông chủ luyện khí cảnh cũng chưa tới, đích thực không bảo hộ được tửu lâu phát triển nhanh như bay.
………
Kiều Ôn Mậu chuẩn bị tốt bản thân từ lâu đứng ở địa điểm quay phim, mắt nhìn sắc trời coi như sáng sủa.
Nói tới lần này phối hợp diễn cùng gã nhiều nhất vẫn là nữ chính Thọ Linh, trước đây gã và Thọ Linh từng có vài lần giao tiếp sơ sơ, trên danh tiếng không thể nói rõ ai lớn hơn ai, nhưng thật ra thời gian gã xuất đạo sớm hơn nhiều so với Thọ Linh. Sao nữ này khuôn mặt xinh đẹp hiếm có kĩ năng diễn xuất cũng tốt, cực kỳ thích hợp phim truyền hình, cho nên tốc độ tăng trưởng quật khởi của giá trị bản thân lớn tới khiến người ta nhìn mà than trời, không thể nói là con đường ngôi sao cơ bản thông suốt không trở ngại, cũng tuyệt đối được cho là nổi tiếng nhanh tới bỏng người.
Nhưng mà gã nhưng liền thấy qua diễn viên đóng vai nam thứ tại trên báo mạng rồi. Kiều Ôn Mậu sắc mặt cổ quái một chút, làm một diễn viên có thể khiến mấy năm liên tục đề cử ảnh để chỉ nghe qua tin tức này, cũng không gặp người thật của người mới này, thiếu niên tên là Lê Chanh này cũng thật khó lường, ít nhất lúc Kiều Ôn Mậu gã tại cái tuổi này, còn bôn ba tại Hoành Điếm làm diễn viên quần chúng, làm sao có sự chú ý dưới ánh đèn flash cỡ này.
“Lần này cám ơn anh Kiều”. Phía sau một bàn tay vỗ lại đây, Kiều Ôn Mậu thu hồi thần sắc ngẩn ngơ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh tay của người đàn ông mặc áo sơ mi xám quần trắng phủ lên trên cổ gã, tươi cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
“Anh chỉ là nói một chút cùng đạo diễn, cụ thể cũng là anh em tác động………. Từ nhỏ đến lớn anh em lo lắng không ít cho em, đừng lãng phí một phen khổ tâm của cậu ấy”. Kiều Ôn Mậu kéo tay cậu ta xuống, nhìn nhìn thiếu niên dáng người thon thả cách đó không xa, trừng mắt liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Ở đoàn phim chú ý chút, đừng nháo ra chuyện rắc rối gì”.
“Em biết rồi biết rồi”. Người đàn ông ở bên cạnh vẫy vẫy tay, thiếu niên bên ka liền lanh lợi chạy xa rồi, trên mặt gã lộ ra một tia ý cười, “Anh Kiều, nghe nói lần này nam thứ là Lê Chanh? Người đâu?”.
“Em muốn làm gì? Bài học lần trước còn chưa đủ?”. Kiều Ôn Mậu nhăn mày lại.
Người đàn ông ngượng ngùng cười, sờ soạng đầu ba phân mới vừa cắt: “Em liền tùy tiện nhìn một chút, anh cũng biết lần trước là người đại diện em tự mình quyết định làm mà, nào có liên quan gì tới em đâu”. Gã ngẩng đầu, mũi cao thẳng, di truyền của cha mẹ mặt mũi cực kỳ thâm thúy, người này đúng là Giang Thiệu Tuấn tại thử vai《hạm đội Ngân Hà 》của đạo diễn Patrick bị Lê Chanh cướp vai diễn, nghe nói người đại diện vu cáo hãm hại Lê Chanh tinh thần sa sút hồi lâu, không nghĩ tới trong đoàn phim《Danh Dương lần này nhưng lại xuất hiện.
“Tốt nhất là thật”. Kiều Ôn Mậu có hơi đau đầu, gã cùng một nhà Giang Thiệu Tuấn là hàng xóm, là bạn thân từ nhỏ cùng anh trai của cậu ta, sau đó bởi vì anh cả Giang tiếp nhận công ty, thời gian xã giao nhiều, thời gian về nhà cũng liền ít đi, bởi vậy so sánh với anh trai của Giang Thiệu Tuấn mà nói, Kiều Ôn Mậu và Giang Thiệu Tuấn ngược lại quan hệ càng tốt một chút.
Nhưng này cũng không đại biểu Kiều Ôn Mậu đồng ý các làm của Giang Thiệu Tuấn, ví dụ như hai ba ngày đổi một người bạn trai, thường thường vì nếm thức ăn tươi đùa giỡn nghệ sĩ có chút danh tiếng, ỷ vào địa vị của anh trai mình sẽ thu dọn cho chính mình.
Thật không biết cách làm người, cho dù tư chất tốt thế nào phóng tới trong giới giải trí cũng phải người người hô đánh.
Lúc này thấy cậu ta nhắc tới Lê Chanh, còn lại thêm vẻ mặt khao khát, không biết trong lòng đang đánh cái chủ ý quỷ gì. Kiều Ôn Mậu hé miệng muốn nhắc nhở cậu ta mấy câu, bên kia đột nhiên tuyền tới một tiếng la, thì ra là nữ chính và đạo diễn tới rồi.
Thọ Linh mặc đồ cưới màu đỏ thẫm trong phân cảnh này, nói cười đi tại bên cạnh Khương Ngọc Sinh, vị trí đằng sau nữa là Thái tiên sinh nhà trang điểm ngự dụng, hiển nhiên trang điểm mặt của Thọ Linh là Thái tiên sinh làm ra, quả nhiên rạng rỡ không ít so với thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.