Chương 45: Lần sau vẫn làm như vậy
Chu Nữ
02/11/2017
Tám viên thượng phẩm linh thạch mua một bình thượng cổ linh chủng chế thành thượng cổ linh dịch, lấy giá thượng cổ linh chủng tới xem, quả thật hơi mắc, nhưng mà người ở đây hoàn toàn sẽ không cho rằng Tru Lam là bị người bán lừa coi tiền như rác, phải biết rằng các thứ ngừng sản xuất, mua mắc đều không quá đáng.
Không ít đệ tử nghe nói qua thượng cổ linh dịch đều tò mò nhìn qua, còn có người khe khẽ nói nhỏ, “Nghe nói loại thượng cổ linh dịch này lần đầu tiên xuất hiện đó là ở một thành trấn gần cảnh nội Ngọc Hoàng tông chúng ta nhất, phòng đấu giá không biết làm thế nào mà có được một mớ bình đựng linh dịch, đều bị một tu sĩ quản sự tửu quán mua về hết, sau đó mọi người uống qua đều nói ngon, giá trực tiếp tốn một viên thượng phẩm linh thạch một bình, hiện giờ muốn mua cũng khó”. Một nội môn đệ tử thở dài.
So sánh với ngoại môn đệ tử không thể ra khỏi tông môn, nội môn đệ tử của Ngọc Hoàng tông được xem là tin tức linh thông, nhưng chuyện mới mẻ nhất phát sinh ở cảnh nội Đại Tần đều có phương pháp có thể thám thính một phần.
“Tru Lam sư tỷ ra tay quá nhanh, ở trước khi thượng cổ dịch ngừng sản xuất cư nhiên chiếm được một bình, theo ta thấy bây giờ đó là giá cao cũng không mua được”. Một nội môn đệ tử tiếc nuối nói, yên lặng nhìn hướng bên Tru Lam, giả vờ giả vịt lớn tiếng cảm thán nói: “Tru Lam sư tỷ có phần rất bất công, chỉ nói cho Trầm sư huynh thưởng thức cũng không để ý đám sư đệ chúng ta”.
Lê Chanh: “……”. Ai nói giá cao cũng không mua được!
Trước mặt nhà người liền có nha liền có nha liền có nha!
“Nói cũng đúng, khó có thể nào……..”. Minh Viễn trêu tức xoay qua, cánh tay khoát lên trên vai Lê Chanh, nháy mắt mấy cái đối Lê Chanh, như là cố ý chỉ điểm, “Tru Lam sư muội đối Trầm sư huynh cũng…….. Hắc hắc hắc!”.
Cũng?
Lê Chanh kinh ngạc hỗn độn trong gió nửa ngày.
À.
Hèn chi Tru Lam sư thúc tràn ngập địch ý đối chính mình, thì ra nguyên do ngay tại nơi này. Cũng đúng, bất kì ai phát hiện bên cạnh người đàn ông mình thương thầm còn có một “kẻ thứ ba” mờ ám, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ khó chịu.
…….. Cho nên cậu hẳn là tránh xa thật xa mới đúng nha.
Sắc mặt lam y mĩ nữ nhiễm thượng một mạt ửng đỏ, vừa muốn biểu hiện ra một phần thẹn thùng, đã thấy Trầm sư huynh bên cạnh một thân hắc y sắc mặt lạnh lùng lướt qua giống như chính mình là chướng ngại vật, giơ tay hất cánh tay của Minh Viễn để trên vai thiếu niên xuống —— ngón tay hắc y nam nhân để lên chỗ trên vai Minh Viễn vừa chạm vào, bụng ngón tay cọ xát hai cái, mới cảm thấy mỹ mãn buông tay ra, lạnh lùng đối mắt cùng Minh Viễn…….”người của ta ngươi cũng dám động”.
“Liền động, làm gì nào”.
“A” ’—— khóe miệng của nam nhân co rúm một chút, lộ ra một cái cười nhạo thâm thúy, Minh Viễn đối diện cả người rùng mình, không tự giác lui về phía sau hai bước, hít hít cái mũi, “…….Sai rồi, thật sai rồi”.
Bộ dáng Tru Lam khó hiểu nhăn mày cực kỳ điềm đạm đáng yêu, ở trong mắt nàng, người giống như Trầm Du căn bản không cần kết làm đạo lữ cùng nam tính âm chúc, y có tư bản (vốn liếng) đạt được một nữ tính, cũng có thực lực bảo vệ tốt thê tử của chính mình.
Nhân loại đều là thích phụ thuộc vào cường giả (người mạnh), nàng cũng thế, người không hiểu nàng cho rằng nàng đã đủ hoàn mĩ, nhưng mà cho dù đều là chân truyền đệ tử Ngọc Hoàng tông như nhau, vị trí của Trầm Du trong lòng nàng, cùng thiên thần trên trời xa xa cũng không có gì khác biệt.
Không thể chạm tới.
Trên đời này nữ tính tuy ít nhưng cũng không phải không có, nhất là thân là nữ nhân xinh đẹp, so với âm chúc càng dễ dàng khiến cho tông môn đệ tử thích thú, theo đuôi thành đàn, không gì đáng trách, Tru Lam có được ngũ quan xinh đẹp cùng thân hình tao nhã, từ trước đến nay trong tông môn liền trở thành hòn ngọc quý trên tay nội môn đệ tử, trước đó, Tru Lam không cho là chính mình sẽ kém cỏi tới mức cạnh tranh không lại một ngoại môn đệ tử —— bởi vì ở trong mắt rất nhiều nam nhân, âm chúc không có thân thể cùng đường cong mềm mại như nữ tính, cũng không có lời ngon tiếng ngọt, cứng nhắc nhìn như là phiên bản (bản sao) của chính mình, có hứng thú gì chứ.
Biết được Trầm Du sau khi trở lại tông môn cực kỳ thân thiết cùng một tên ngoại môn âm chúc, nàng không để ý, nhất là nghe nói nam hài kêu Lê Chanh này là quang hệ thể chất vạn năm trước đứng đầu mà ở vạn năm sau hiện tại ngược lại hỏng bét nhất, nàng lại càng không tồn tại lo lắng gì.
Nhưng mà hiện tại xem ra, nam hài này ở trong lòng Trầm Du, nhiều ít vẫn là có chút phân lượng.
Nghiêm túc đánh giá Lê Chanh từ đầu tới chân, Tru Lam không quá cao hứng suy nghĩ, đối phương cũng không có gì hay, nàng xoay người gọi một sư đệ khác tới, đưa cho hắn rượu xái chưa tặng khỏi tay, giống như giận dỗi nói: “Có vẻ bị ghét bỏ rồi, hiện tại phần lễ vật này chuyển tới trên tay sư đệ, cái này cũng không nên nói ta bất công”.
Vị sư đệ kia vội vàng thụ sủng nhược kinh* đón lấy, thượng cổ linh dịch vẫn là thứ yếu, mấu chốt là chân truyền đệ tử Tru Lam ra tay tặng đồ, nói ra thì rất có thể diện a! Hắn quay đầu lại nhìn qua, quả nhiên thấy ánh mắt mấy sư huynh đệ âm thầm xem xét linh dịch trên tay hắn, nhất định trong lòng rất ghen tị.
“Tru Lam sư tỷ tốt bụng, thực lực mạnh, rõ ràng cùng Trầm sư huynh trai tài gái sắc rất xứng đôi, sao lại đột nhiên dư ra một tên phá đám, khiến người bực bội”. Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản*, nội môn đệ tử ôm rượu xái trong lòng, rầm rì nói hai câu, vì sư tỷ xinh đẹp tức giận bất bình một phen, sau đó liền dẫn tới sóng gió cực đại.
*cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản (=cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn): ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Cái ngoại môn đệ kia thực lực quá kém, cho dù là âm chúc thì sao chứ…… Tu vi thấp, chỉ sợ người nhà Trầm sư huynh cũng sẽ không chấp nhận người như vậy làm nhân tức (con dâu)“.
“Người ta chẳng qua là vừa nhập tông mấy tháng liền tới luyện khí tầng năm, chắc là tư chất vô cùng tốt, làm sao có tệ như các ngươi nói chứ? Lúc ngươi mới vừa vào tông mấy tháng, còn chưa nhất định có thể so sánh được với hắn đâu!”.
“Nhưng hắn là quang hệ thể chất, cho dù tư chất tốt thì thế nào, tu luyện luyện khí kì nhanh lại như thế nào? Tới tu vi phía sau căn bản không có khả năng tăng lên, nếu sớm hơn một trăm ngàn năm còn có chút khả thi, hiện tại, hừ hừ”.
“Các ca ca tỷ tỷ nói như vậy rất không đúng rồi, hai người có cùng một chỗ hay không, làm sao có phức tạp như vậy, giống như phu thê bình thường, ta thấy ngươi tốt, ngươi thấy ta tốt, liền sống cả đời thôi”. Lúc này một đạo đồng âm (tiếng trẻ con) trong góc truyền tới, nháy mắt đánh vỡ thầm thì giữa các đệ tử, tiểu nam hài tuổi không lớn một đôi mắt đen kịt nhìn nhìn qua đám người, chu chu miệng, “Chỉ cần trong lòng chính mình hiểu rõ là được mà?’.
Liên tưởng tới cáo bố lúc trước của đại tông chủ, phàm là dưới ba mươi tuổi, chỉ cần đệ tử tu vi luyện khí tầng năm trở lên mới có thể tham dự Tần Lĩnh bí cảnh lần này, mọi người đều líu lưỡi không thôi.
“…… Nhỏ như vậy liền đạt tới luyện khí tầng năm? Ta không phải đang nằm mơ nhỉ”.
“Thiên tài thì thế nào, tu vi tăng nhanh chút thôi, hơn nữa hai người có xứng đôi hay không, ngươi một cái tiểu thí hài lại biết cái gì? Chờ ngươi tới tuổi chúng ta liền hiểu được, thực lực không ngang hàng kết hợp, sớm muộn gì sẽ chết yểu”.
Lê Chanh dựng thẳng cái lổ tai nghe dư luận chung quanh, tựa hồ bắt đầu từ Tru Lam sư thúc tặng lại bình rượu xái kia, mọi người liền tồn tại lòng đầy căm phẫn đối cậu, này này này, các người đều muốn có nhiều hơn chứ gì?
Trước tiên là nói về chính mình và Trầm Du cũng không có cái hành động mờ ám gì, tự nhiên cũng không tồn tại quan hệ trên mức bạn bè, hơn nữa liền! Tính! Là! Có! Chẳng lẽ còn cần người khác ba hoa chích chòe xen mồm vào sao?
Hơn nữa, một bình rượu xái Sao Đỏ có thể dễ dàng thu mua các người vậy à? Liền tốt bụng xinh đẹp, xứng đôi cùng Trầm Du? Vậy ông đây vung tay làm ra một trăm thùng ra, các người có phải trực tiếp đưa ông đây lên kiệu hoa hay không?!
Lê Chanh nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
#
Cảnh nội Đại Tần hơn mười đường thủy xoay quanh bên ngoài Tần Lĩnh bí cảnh, ánh nắng thưa thớt xuyên thấu lá cây xanh thẳm chiếu lên mặt đất soi tới trên tảng đá, cùng với tiếng vang “rầm” nặng nề, hộp giấy Đại Hoàng đóng gói đỏ thẩm xuất hiện ở trước mắt mọi người —— thiếu niên tóc ngắn gọn gàng ngăn nắp xé mở bao bì, rất nhanh lấy ra một bình cùng loại hình dạng rượu xái Sao Đỏ.
Chất lỏng trong suốt đong đưa trong bình thủy tinh, tất cả mùi đều bị nắp bình đậy chặt chín, không chừa một khe hở.
Nhưng mà rất nhiều người tu vi cao thâm khứu giác nhạy bén vẫn là ngửi thấy được một cỗ ——
Thượng cổ linh chủng, hương vị cay độc gay mũi.
Lúc trước nội môn thanh niên nhận được rượu xái vẻ mặt giống như gặp quỷ, không tự chủ được cầm bình thủy tinh trong tay tới so sánh cùng trên tảng đá, đột nhiên phát hiện, mùi của cả hai đều là từa tựa nhau, hắn nhíu mày, ngay sau đó lại hoàn toàn phủ định ý nghĩ của chính mình…… Không, linh dịch của đối phương lấy ra, tựa hồ còn phải tinh thuần một ít hơn Tru Lam sư tỷ tặng.
“Bằng hữu nhưỡng tạo (sản xuất) thượng cổ linh dịch, người nhà lấy miễn phí, không phải vật khan hiếm gì”. Lê Chanh đều gọi Minh Viễn và cậu bé cùng tông cách đó không xa bênh vực chính mình tới phụ cận, bình tĩnh bắt đầu đưa tặng rượu xái, “Về phần khác…….”.
Cậu vung tay lại ném ra một thùng rượu xái, ngẩng đầu nhìn quét một vòng nhìn về phía mọi người, bên môi lộ ra một tia ý cười xa cách: “Thượng cổ linh dịch trên thị trường ngừng sản xuất rồi, tám viên thượng phẩm linh thạch một bình, muốn mua có thể tới chỗ ta mua, hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ”. Lê Chanh dùng giọng điệu bán da cáo trên taobao, sau đó nhàn nhã ngồi ở một bên.
Lặng ngắt như tờ.
Giống như ngươi vừa mới đang bàn luận thổ hào*, hiện tại giống như thổ hào liền ngồi bên cạnh ngươi, biến chuyển thần thánh như vậy khiến đệ tử tông môn tại đây đều có chút phản ứng không kịp.
*thổ hào: nhà giàu đại gia tiêu tiền như nước
Sau đó vấn đề lũ lượt kéo tới là, tám viên thượng phẩm linh thạch một bình, người này sao không đi cướp đi? Cho rằng tất cả mọi người có tiền giống như Tru Lam chân truyền đệ tử sao? Ôm phẫn nộ nhỏ như vậy, mấy nội môn đệ tử mặt mang bất mãn buồn bưc dẫn đầu mua bình thứ nhất bình thứ hai bình thứ ba, sau đó hoàn cảnh vốn hài hòa rất nhanh liền thành cuộc chiến tranh đoạt rượu xái.
Cũng không phải thượng cổ linh dịch rất hữu dụng, nhưng còn hơn tình trạng trước mắt ngừng sản xuất mà nói, có lẽ vừa sang tay chính là lời ba bốn viên thượng phẩm linh thạch, có thể kiếm lợi tại sao không cần?
Lê Chanh ai tới cũng không từ chối, ngay cả nửa ánh mắt đều không có quăng cho Tru Lam, không cần phải kiêng dè một người lòng mang ý xấu đối chính mình không phải sao. Thiếu niên tóc ngắn thẹn quá thành giận đập bay cái tay Trầm Du vươn qua hỗ trợ.
…….. Tên lòng dạ hẹp hòi.
Kỳ thật nghe được điều này, vẫn là có chút tức giận.
Thực tế cậu cũng có chút cảm giác như vậy, hơn nữa, rất bực bội.
Nhưng mà, Trầm Du nhìn khuôn mặt thiếu niên tóc ngắn nỗ lực suy nghĩ nghiêm túc lại như cũ ẩn ẩn mang theo tươi cười, thần kỳ, trái tim nhanh chóng đập thình thịch, y nhíu mày giơ tay bụm ngực, sắc mặt hơi chút cổ quái.
Cho tới khi cảm giác một ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người thiếu niên.
Y nghiêng người chắn qua.
“Tru Lam”. Trầm Du động động môi, cho dù chưa từng quay đầu lại y cũng biết lúc này phẫn nộ nhất chính là ai —— trong tai thiếu nữ lam y nghe được thanh âm, kinh ngạc nhìn về phía Trầm Du, vẻ lạnh như băng trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, cũng đã có loại cảm giác vô thố khi bị phát hiện, lưng nàng cứng ngắc, vận công truyền âm nhập mật, ý đồ giải thích: “Sư huynh, ta chỉ là…….”.
“Ta không có nghĩa vụ, giống lão tông chủ dễ dàng tha thứ ngươi như vậy”. Thanh âm của nam nhân không có tràn ngập nhu tình như khi nhìn về phía thiếu niên, ngược lại cực kỳ bình thản, lạnh lùng, Tru Lam cảm giác tâm của chính mình đều phải bị một đôi bàn tay to vô hình bóp chặt, nàng có chút không thở nổi, nhưng vẫn là đứng thẳng tắp, giống như đứng tới cuối cùng mới là một loại thắng lợi —— y nói, không thể dễ dàng tha thứ.
“Nhưng mà tông chủ sư phụ chết rồi, ngươi là thân nhân thân nhất của ta, không có gì khác với tông chủ sư phụ, tại sao lại cùng một cái ngoại môn đệ tử, thân mật như vậy……”. Miệng nàng nói cứng, hai người cùng là đệ tử chủ phong, cũng có cùng một sư phụ, vốn nên càng thân thiết hơn so với người ngoài.
“Hắn cũng không phải là sư phụ ta, ngươi cũng không phải là sư muội ta, quan hệ cùng tông môn, ban đầu chẳng qua là bởi vì làm một chút việc riêng còn chưa hoàn thành, hiện tại, chính là bởi vì ngoại môn đệ tử trong miệng ngươi, hắn ở đâu ta liền ở đó”. Thanh âm rơi vào trong tai thanh lãnh (lạnh lùng + bình tĩnh) trước sau như một, cùng khí thế người nọ giống nhau khiến người ta không thể phát ra âm thanh, đầu ngón tay Tru Lam thu vào lòng bàn tay.
“Không liên quan ngươi”.
Tru Lam sợ run cả người, nàng nghe được giọng nói đối phương lạnh xuống, trong lòng phát lạnh, căn bản không không dậy nổi nửa điểm tâm lý trả thù, mặt nàng lộ vẻ hèn nhát chuyển tới sau một thân cây, lòng bàn tay chạm thân cây bình phục sợ hãi.
Nàng rốt cục hiểu được khuyên bảo giống như bất cần đời trước xuất phát của Minh Viễn, Trầm Du, cực kỳ đáng sợ, nàng thậm chí chưa từng có hiểu qua y.
Dư quang của khóe mắt Lê Chanh thấy nam nhân phía sau miệng động động truyền ra thanh âm rất nhỏ, sắc mặt cô gái áo xanh biến hóa đủ loại, đột nhiên liền chợt xám trắng chạy xa, trong lòng tức cười, quay đầu quét mắt to qua, khuỷu tay chọt chọt ngực Trầm Du: “Ngươi đe dọa nàng?”.
“……”. Bị phát hiện rồi, giả vờ trấn định: “Ân”.
“Đừng thô bạo qua loa đối nữ hài tử như vậy, nhưng mà……Dọa một chút cũng tốt”.
Tâm tình phập phồng một lát, tâm hoa nộ phóng, “Ân”.
* tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng = vui tới tươi như hoa í
“Thật ra không cần ngươi nhúng tay, tự ta có tức giận liền trút tại chỗ”.
“Được”. Thật vậy chăng, vậy vì sao bộ dáng còn rõ ràng thật cao hứng, suy nghĩ một chút, người trẻ tuổi liền thích khẩu thị tâm phi*, quyết định, lần sau vẫn làm như vậy.
* khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.
Cuối cùng Tần Lĩnh bí cảnh sẽ mở ra lúc chạng vạng, Lê Chanh co người nằm ra đất nghỉ ngơi tại dã ngoại cùng ngoại môn đệ tử, trước đó đều ngủ ở trên trời, có người thay phiên gác đêm, hiện tại lần đầu tiên nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, phần lớn người chưa từng ra khỏi tông môn chưa trải qua sinh hoạt dã ngoại đều cực kỳ hưng phấn. Lê Chanh ngồi ở trên thảm nhỏ của mình, trong lòng tính một chút, một thùng mười bình rượu xái bảo bối bán được tám mươi viên thượng phẩm linh thạch, dùng thổ hào hoặc người giàu có chỉ sợ đã không đủ để gọi chính mình, ở Đại Châu giới trong tay có linh thạch đại khái muốn mua cái gì đều có thể, tương đương với tiền thông dụng của hiện đại.
Tại dưới chăm sóc đặc thù của Minh Viễn sư thúc, Lê Chanh nhờ quan hệ được xếp ở bên cạnh Trầm sư thúc chân truyền đệ nhất, tóc đen giống như tơ lụa của nam nhân tản ra trên sườn vai, nằm ngã vào bên cạnh, Lê Chanh tâm tình tốt chừa một chút không gian cho anh ta, sau đó đẩy mặt anh ta qua hướng bên kia, “Có người nhìn ta không ngủ được”.
Nam nhân bất đắc dĩ xoay người.
Lát sau không biết lại nghĩ tới cái gì nữa đây.
Thiếu niên tóc ngắn chọt chọt lưng của người đàn ông.
Trầm Du quay đầu.
“Giống như lần trước vậy, lại làm chút kim chúc ngăn cách hai ta đi”.
“…….”.
Ánh mắt của Trầm Du hơi hơi nheo lại, đường nét khuôn mặt của nam nhân rõ rệt trong bóng tối rõ, trong khe hở của đôi mắt nhỏ hẹp lóe ánh sáng —— cùng lúc đó, một bên hông khác Minh Viễn nghe được động tĩnh một đôi mắt sáng như đèn pha lia qua, rất có hưng trí nghe đối thoại của hai người, tựa hồ tràn ngập bát quái đối hai từ ngữ “kim chúc” cùng “ngăn cách”, hai mắt thiếu niên lại đây nhìn trái nhìn phải, nuốt ngụm nước bọt, hèn chi đối phương sẽ lộ ra loại này biểu cảm giống mặt than này.
*mặt than = mặt liệt, mặt đơ, mặt không có biểu cảm, cảm xúc.
Giơ tay kéo mí mắt người đàn ông khép lại.
“Ngủ ngon”.
Cậu nhắm mắt lại, ra vẻ ngủ say rồi, cặp đèn pha kia của Minh Viễn tựa hồ còn đang nhìn hướng bên này, mà đôi mắt trước mặt hiển nhiên lại mở, cậu hô hấp sâu sâu nông nông, ngay tại lúc sắp nhịn không được phải mở ra, đối diện truyền tới thanh âm trầm thấp đáp lại của nam nhân: “Ngủ ngon”.
Sau đó một bàn tay dừng ở cái trán của cậu.
Sau đó, rất nhiều người uống rượu xái đều say rồi.
Không ít đệ tử nghe nói qua thượng cổ linh dịch đều tò mò nhìn qua, còn có người khe khẽ nói nhỏ, “Nghe nói loại thượng cổ linh dịch này lần đầu tiên xuất hiện đó là ở một thành trấn gần cảnh nội Ngọc Hoàng tông chúng ta nhất, phòng đấu giá không biết làm thế nào mà có được một mớ bình đựng linh dịch, đều bị một tu sĩ quản sự tửu quán mua về hết, sau đó mọi người uống qua đều nói ngon, giá trực tiếp tốn một viên thượng phẩm linh thạch một bình, hiện giờ muốn mua cũng khó”. Một nội môn đệ tử thở dài.
So sánh với ngoại môn đệ tử không thể ra khỏi tông môn, nội môn đệ tử của Ngọc Hoàng tông được xem là tin tức linh thông, nhưng chuyện mới mẻ nhất phát sinh ở cảnh nội Đại Tần đều có phương pháp có thể thám thính một phần.
“Tru Lam sư tỷ ra tay quá nhanh, ở trước khi thượng cổ dịch ngừng sản xuất cư nhiên chiếm được một bình, theo ta thấy bây giờ đó là giá cao cũng không mua được”. Một nội môn đệ tử tiếc nuối nói, yên lặng nhìn hướng bên Tru Lam, giả vờ giả vịt lớn tiếng cảm thán nói: “Tru Lam sư tỷ có phần rất bất công, chỉ nói cho Trầm sư huynh thưởng thức cũng không để ý đám sư đệ chúng ta”.
Lê Chanh: “……”. Ai nói giá cao cũng không mua được!
Trước mặt nhà người liền có nha liền có nha liền có nha!
“Nói cũng đúng, khó có thể nào……..”. Minh Viễn trêu tức xoay qua, cánh tay khoát lên trên vai Lê Chanh, nháy mắt mấy cái đối Lê Chanh, như là cố ý chỉ điểm, “Tru Lam sư muội đối Trầm sư huynh cũng…….. Hắc hắc hắc!”.
Cũng?
Lê Chanh kinh ngạc hỗn độn trong gió nửa ngày.
À.
Hèn chi Tru Lam sư thúc tràn ngập địch ý đối chính mình, thì ra nguyên do ngay tại nơi này. Cũng đúng, bất kì ai phát hiện bên cạnh người đàn ông mình thương thầm còn có một “kẻ thứ ba” mờ ám, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ khó chịu.
…….. Cho nên cậu hẳn là tránh xa thật xa mới đúng nha.
Sắc mặt lam y mĩ nữ nhiễm thượng một mạt ửng đỏ, vừa muốn biểu hiện ra một phần thẹn thùng, đã thấy Trầm sư huynh bên cạnh một thân hắc y sắc mặt lạnh lùng lướt qua giống như chính mình là chướng ngại vật, giơ tay hất cánh tay của Minh Viễn để trên vai thiếu niên xuống —— ngón tay hắc y nam nhân để lên chỗ trên vai Minh Viễn vừa chạm vào, bụng ngón tay cọ xát hai cái, mới cảm thấy mỹ mãn buông tay ra, lạnh lùng đối mắt cùng Minh Viễn…….”người của ta ngươi cũng dám động”.
“Liền động, làm gì nào”.
“A” ’—— khóe miệng của nam nhân co rúm một chút, lộ ra một cái cười nhạo thâm thúy, Minh Viễn đối diện cả người rùng mình, không tự giác lui về phía sau hai bước, hít hít cái mũi, “…….Sai rồi, thật sai rồi”.
Bộ dáng Tru Lam khó hiểu nhăn mày cực kỳ điềm đạm đáng yêu, ở trong mắt nàng, người giống như Trầm Du căn bản không cần kết làm đạo lữ cùng nam tính âm chúc, y có tư bản (vốn liếng) đạt được một nữ tính, cũng có thực lực bảo vệ tốt thê tử của chính mình.
Nhân loại đều là thích phụ thuộc vào cường giả (người mạnh), nàng cũng thế, người không hiểu nàng cho rằng nàng đã đủ hoàn mĩ, nhưng mà cho dù đều là chân truyền đệ tử Ngọc Hoàng tông như nhau, vị trí của Trầm Du trong lòng nàng, cùng thiên thần trên trời xa xa cũng không có gì khác biệt.
Không thể chạm tới.
Trên đời này nữ tính tuy ít nhưng cũng không phải không có, nhất là thân là nữ nhân xinh đẹp, so với âm chúc càng dễ dàng khiến cho tông môn đệ tử thích thú, theo đuôi thành đàn, không gì đáng trách, Tru Lam có được ngũ quan xinh đẹp cùng thân hình tao nhã, từ trước đến nay trong tông môn liền trở thành hòn ngọc quý trên tay nội môn đệ tử, trước đó, Tru Lam không cho là chính mình sẽ kém cỏi tới mức cạnh tranh không lại một ngoại môn đệ tử —— bởi vì ở trong mắt rất nhiều nam nhân, âm chúc không có thân thể cùng đường cong mềm mại như nữ tính, cũng không có lời ngon tiếng ngọt, cứng nhắc nhìn như là phiên bản (bản sao) của chính mình, có hứng thú gì chứ.
Biết được Trầm Du sau khi trở lại tông môn cực kỳ thân thiết cùng một tên ngoại môn âm chúc, nàng không để ý, nhất là nghe nói nam hài kêu Lê Chanh này là quang hệ thể chất vạn năm trước đứng đầu mà ở vạn năm sau hiện tại ngược lại hỏng bét nhất, nàng lại càng không tồn tại lo lắng gì.
Nhưng mà hiện tại xem ra, nam hài này ở trong lòng Trầm Du, nhiều ít vẫn là có chút phân lượng.
Nghiêm túc đánh giá Lê Chanh từ đầu tới chân, Tru Lam không quá cao hứng suy nghĩ, đối phương cũng không có gì hay, nàng xoay người gọi một sư đệ khác tới, đưa cho hắn rượu xái chưa tặng khỏi tay, giống như giận dỗi nói: “Có vẻ bị ghét bỏ rồi, hiện tại phần lễ vật này chuyển tới trên tay sư đệ, cái này cũng không nên nói ta bất công”.
Vị sư đệ kia vội vàng thụ sủng nhược kinh* đón lấy, thượng cổ linh dịch vẫn là thứ yếu, mấu chốt là chân truyền đệ tử Tru Lam ra tay tặng đồ, nói ra thì rất có thể diện a! Hắn quay đầu lại nhìn qua, quả nhiên thấy ánh mắt mấy sư huynh đệ âm thầm xem xét linh dịch trên tay hắn, nhất định trong lòng rất ghen tị.
“Tru Lam sư tỷ tốt bụng, thực lực mạnh, rõ ràng cùng Trầm sư huynh trai tài gái sắc rất xứng đôi, sao lại đột nhiên dư ra một tên phá đám, khiến người bực bội”. Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản*, nội môn đệ tử ôm rượu xái trong lòng, rầm rì nói hai câu, vì sư tỷ xinh đẹp tức giận bất bình một phen, sau đó liền dẫn tới sóng gió cực đại.
*cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản (=cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn): ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Cái ngoại môn đệ kia thực lực quá kém, cho dù là âm chúc thì sao chứ…… Tu vi thấp, chỉ sợ người nhà Trầm sư huynh cũng sẽ không chấp nhận người như vậy làm nhân tức (con dâu)“.
“Người ta chẳng qua là vừa nhập tông mấy tháng liền tới luyện khí tầng năm, chắc là tư chất vô cùng tốt, làm sao có tệ như các ngươi nói chứ? Lúc ngươi mới vừa vào tông mấy tháng, còn chưa nhất định có thể so sánh được với hắn đâu!”.
“Nhưng hắn là quang hệ thể chất, cho dù tư chất tốt thì thế nào, tu luyện luyện khí kì nhanh lại như thế nào? Tới tu vi phía sau căn bản không có khả năng tăng lên, nếu sớm hơn một trăm ngàn năm còn có chút khả thi, hiện tại, hừ hừ”.
“Các ca ca tỷ tỷ nói như vậy rất không đúng rồi, hai người có cùng một chỗ hay không, làm sao có phức tạp như vậy, giống như phu thê bình thường, ta thấy ngươi tốt, ngươi thấy ta tốt, liền sống cả đời thôi”. Lúc này một đạo đồng âm (tiếng trẻ con) trong góc truyền tới, nháy mắt đánh vỡ thầm thì giữa các đệ tử, tiểu nam hài tuổi không lớn một đôi mắt đen kịt nhìn nhìn qua đám người, chu chu miệng, “Chỉ cần trong lòng chính mình hiểu rõ là được mà?’.
Liên tưởng tới cáo bố lúc trước của đại tông chủ, phàm là dưới ba mươi tuổi, chỉ cần đệ tử tu vi luyện khí tầng năm trở lên mới có thể tham dự Tần Lĩnh bí cảnh lần này, mọi người đều líu lưỡi không thôi.
“…… Nhỏ như vậy liền đạt tới luyện khí tầng năm? Ta không phải đang nằm mơ nhỉ”.
“Thiên tài thì thế nào, tu vi tăng nhanh chút thôi, hơn nữa hai người có xứng đôi hay không, ngươi một cái tiểu thí hài lại biết cái gì? Chờ ngươi tới tuổi chúng ta liền hiểu được, thực lực không ngang hàng kết hợp, sớm muộn gì sẽ chết yểu”.
Lê Chanh dựng thẳng cái lổ tai nghe dư luận chung quanh, tựa hồ bắt đầu từ Tru Lam sư thúc tặng lại bình rượu xái kia, mọi người liền tồn tại lòng đầy căm phẫn đối cậu, này này này, các người đều muốn có nhiều hơn chứ gì?
Trước tiên là nói về chính mình và Trầm Du cũng không có cái hành động mờ ám gì, tự nhiên cũng không tồn tại quan hệ trên mức bạn bè, hơn nữa liền! Tính! Là! Có! Chẳng lẽ còn cần người khác ba hoa chích chòe xen mồm vào sao?
Hơn nữa, một bình rượu xái Sao Đỏ có thể dễ dàng thu mua các người vậy à? Liền tốt bụng xinh đẹp, xứng đôi cùng Trầm Du? Vậy ông đây vung tay làm ra một trăm thùng ra, các người có phải trực tiếp đưa ông đây lên kiệu hoa hay không?!
Lê Chanh nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
#
Cảnh nội Đại Tần hơn mười đường thủy xoay quanh bên ngoài Tần Lĩnh bí cảnh, ánh nắng thưa thớt xuyên thấu lá cây xanh thẳm chiếu lên mặt đất soi tới trên tảng đá, cùng với tiếng vang “rầm” nặng nề, hộp giấy Đại Hoàng đóng gói đỏ thẩm xuất hiện ở trước mắt mọi người —— thiếu niên tóc ngắn gọn gàng ngăn nắp xé mở bao bì, rất nhanh lấy ra một bình cùng loại hình dạng rượu xái Sao Đỏ.
Chất lỏng trong suốt đong đưa trong bình thủy tinh, tất cả mùi đều bị nắp bình đậy chặt chín, không chừa một khe hở.
Nhưng mà rất nhiều người tu vi cao thâm khứu giác nhạy bén vẫn là ngửi thấy được một cỗ ——
Thượng cổ linh chủng, hương vị cay độc gay mũi.
Lúc trước nội môn thanh niên nhận được rượu xái vẻ mặt giống như gặp quỷ, không tự chủ được cầm bình thủy tinh trong tay tới so sánh cùng trên tảng đá, đột nhiên phát hiện, mùi của cả hai đều là từa tựa nhau, hắn nhíu mày, ngay sau đó lại hoàn toàn phủ định ý nghĩ của chính mình…… Không, linh dịch của đối phương lấy ra, tựa hồ còn phải tinh thuần một ít hơn Tru Lam sư tỷ tặng.
“Bằng hữu nhưỡng tạo (sản xuất) thượng cổ linh dịch, người nhà lấy miễn phí, không phải vật khan hiếm gì”. Lê Chanh đều gọi Minh Viễn và cậu bé cùng tông cách đó không xa bênh vực chính mình tới phụ cận, bình tĩnh bắt đầu đưa tặng rượu xái, “Về phần khác…….”.
Cậu vung tay lại ném ra một thùng rượu xái, ngẩng đầu nhìn quét một vòng nhìn về phía mọi người, bên môi lộ ra một tia ý cười xa cách: “Thượng cổ linh dịch trên thị trường ngừng sản xuất rồi, tám viên thượng phẩm linh thạch một bình, muốn mua có thể tới chỗ ta mua, hàng thật giá thật, không lừa già dối trẻ”. Lê Chanh dùng giọng điệu bán da cáo trên taobao, sau đó nhàn nhã ngồi ở một bên.
Lặng ngắt như tờ.
Giống như ngươi vừa mới đang bàn luận thổ hào*, hiện tại giống như thổ hào liền ngồi bên cạnh ngươi, biến chuyển thần thánh như vậy khiến đệ tử tông môn tại đây đều có chút phản ứng không kịp.
*thổ hào: nhà giàu đại gia tiêu tiền như nước
Sau đó vấn đề lũ lượt kéo tới là, tám viên thượng phẩm linh thạch một bình, người này sao không đi cướp đi? Cho rằng tất cả mọi người có tiền giống như Tru Lam chân truyền đệ tử sao? Ôm phẫn nộ nhỏ như vậy, mấy nội môn đệ tử mặt mang bất mãn buồn bưc dẫn đầu mua bình thứ nhất bình thứ hai bình thứ ba, sau đó hoàn cảnh vốn hài hòa rất nhanh liền thành cuộc chiến tranh đoạt rượu xái.
Cũng không phải thượng cổ linh dịch rất hữu dụng, nhưng còn hơn tình trạng trước mắt ngừng sản xuất mà nói, có lẽ vừa sang tay chính là lời ba bốn viên thượng phẩm linh thạch, có thể kiếm lợi tại sao không cần?
Lê Chanh ai tới cũng không từ chối, ngay cả nửa ánh mắt đều không có quăng cho Tru Lam, không cần phải kiêng dè một người lòng mang ý xấu đối chính mình không phải sao. Thiếu niên tóc ngắn thẹn quá thành giận đập bay cái tay Trầm Du vươn qua hỗ trợ.
…….. Tên lòng dạ hẹp hòi.
Kỳ thật nghe được điều này, vẫn là có chút tức giận.
Thực tế cậu cũng có chút cảm giác như vậy, hơn nữa, rất bực bội.
Nhưng mà, Trầm Du nhìn khuôn mặt thiếu niên tóc ngắn nỗ lực suy nghĩ nghiêm túc lại như cũ ẩn ẩn mang theo tươi cười, thần kỳ, trái tim nhanh chóng đập thình thịch, y nhíu mày giơ tay bụm ngực, sắc mặt hơi chút cổ quái.
Cho tới khi cảm giác một ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người thiếu niên.
Y nghiêng người chắn qua.
“Tru Lam”. Trầm Du động động môi, cho dù chưa từng quay đầu lại y cũng biết lúc này phẫn nộ nhất chính là ai —— trong tai thiếu nữ lam y nghe được thanh âm, kinh ngạc nhìn về phía Trầm Du, vẻ lạnh như băng trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, cũng đã có loại cảm giác vô thố khi bị phát hiện, lưng nàng cứng ngắc, vận công truyền âm nhập mật, ý đồ giải thích: “Sư huynh, ta chỉ là…….”.
“Ta không có nghĩa vụ, giống lão tông chủ dễ dàng tha thứ ngươi như vậy”. Thanh âm của nam nhân không có tràn ngập nhu tình như khi nhìn về phía thiếu niên, ngược lại cực kỳ bình thản, lạnh lùng, Tru Lam cảm giác tâm của chính mình đều phải bị một đôi bàn tay to vô hình bóp chặt, nàng có chút không thở nổi, nhưng vẫn là đứng thẳng tắp, giống như đứng tới cuối cùng mới là một loại thắng lợi —— y nói, không thể dễ dàng tha thứ.
“Nhưng mà tông chủ sư phụ chết rồi, ngươi là thân nhân thân nhất của ta, không có gì khác với tông chủ sư phụ, tại sao lại cùng một cái ngoại môn đệ tử, thân mật như vậy……”. Miệng nàng nói cứng, hai người cùng là đệ tử chủ phong, cũng có cùng một sư phụ, vốn nên càng thân thiết hơn so với người ngoài.
“Hắn cũng không phải là sư phụ ta, ngươi cũng không phải là sư muội ta, quan hệ cùng tông môn, ban đầu chẳng qua là bởi vì làm một chút việc riêng còn chưa hoàn thành, hiện tại, chính là bởi vì ngoại môn đệ tử trong miệng ngươi, hắn ở đâu ta liền ở đó”. Thanh âm rơi vào trong tai thanh lãnh (lạnh lùng + bình tĩnh) trước sau như một, cùng khí thế người nọ giống nhau khiến người ta không thể phát ra âm thanh, đầu ngón tay Tru Lam thu vào lòng bàn tay.
“Không liên quan ngươi”.
Tru Lam sợ run cả người, nàng nghe được giọng nói đối phương lạnh xuống, trong lòng phát lạnh, căn bản không không dậy nổi nửa điểm tâm lý trả thù, mặt nàng lộ vẻ hèn nhát chuyển tới sau một thân cây, lòng bàn tay chạm thân cây bình phục sợ hãi.
Nàng rốt cục hiểu được khuyên bảo giống như bất cần đời trước xuất phát của Minh Viễn, Trầm Du, cực kỳ đáng sợ, nàng thậm chí chưa từng có hiểu qua y.
Dư quang của khóe mắt Lê Chanh thấy nam nhân phía sau miệng động động truyền ra thanh âm rất nhỏ, sắc mặt cô gái áo xanh biến hóa đủ loại, đột nhiên liền chợt xám trắng chạy xa, trong lòng tức cười, quay đầu quét mắt to qua, khuỷu tay chọt chọt ngực Trầm Du: “Ngươi đe dọa nàng?”.
“……”. Bị phát hiện rồi, giả vờ trấn định: “Ân”.
“Đừng thô bạo qua loa đối nữ hài tử như vậy, nhưng mà……Dọa một chút cũng tốt”.
Tâm tình phập phồng một lát, tâm hoa nộ phóng, “Ân”.
* tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng = vui tới tươi như hoa í
“Thật ra không cần ngươi nhúng tay, tự ta có tức giận liền trút tại chỗ”.
“Được”. Thật vậy chăng, vậy vì sao bộ dáng còn rõ ràng thật cao hứng, suy nghĩ một chút, người trẻ tuổi liền thích khẩu thị tâm phi*, quyết định, lần sau vẫn làm như vậy.
* khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.
Cuối cùng Tần Lĩnh bí cảnh sẽ mở ra lúc chạng vạng, Lê Chanh co người nằm ra đất nghỉ ngơi tại dã ngoại cùng ngoại môn đệ tử, trước đó đều ngủ ở trên trời, có người thay phiên gác đêm, hiện tại lần đầu tiên nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, phần lớn người chưa từng ra khỏi tông môn chưa trải qua sinh hoạt dã ngoại đều cực kỳ hưng phấn. Lê Chanh ngồi ở trên thảm nhỏ của mình, trong lòng tính một chút, một thùng mười bình rượu xái bảo bối bán được tám mươi viên thượng phẩm linh thạch, dùng thổ hào hoặc người giàu có chỉ sợ đã không đủ để gọi chính mình, ở Đại Châu giới trong tay có linh thạch đại khái muốn mua cái gì đều có thể, tương đương với tiền thông dụng của hiện đại.
Tại dưới chăm sóc đặc thù của Minh Viễn sư thúc, Lê Chanh nhờ quan hệ được xếp ở bên cạnh Trầm sư thúc chân truyền đệ nhất, tóc đen giống như tơ lụa của nam nhân tản ra trên sườn vai, nằm ngã vào bên cạnh, Lê Chanh tâm tình tốt chừa một chút không gian cho anh ta, sau đó đẩy mặt anh ta qua hướng bên kia, “Có người nhìn ta không ngủ được”.
Nam nhân bất đắc dĩ xoay người.
Lát sau không biết lại nghĩ tới cái gì nữa đây.
Thiếu niên tóc ngắn chọt chọt lưng của người đàn ông.
Trầm Du quay đầu.
“Giống như lần trước vậy, lại làm chút kim chúc ngăn cách hai ta đi”.
“…….”.
Ánh mắt của Trầm Du hơi hơi nheo lại, đường nét khuôn mặt của nam nhân rõ rệt trong bóng tối rõ, trong khe hở của đôi mắt nhỏ hẹp lóe ánh sáng —— cùng lúc đó, một bên hông khác Minh Viễn nghe được động tĩnh một đôi mắt sáng như đèn pha lia qua, rất có hưng trí nghe đối thoại của hai người, tựa hồ tràn ngập bát quái đối hai từ ngữ “kim chúc” cùng “ngăn cách”, hai mắt thiếu niên lại đây nhìn trái nhìn phải, nuốt ngụm nước bọt, hèn chi đối phương sẽ lộ ra loại này biểu cảm giống mặt than này.
*mặt than = mặt liệt, mặt đơ, mặt không có biểu cảm, cảm xúc.
Giơ tay kéo mí mắt người đàn ông khép lại.
“Ngủ ngon”.
Cậu nhắm mắt lại, ra vẻ ngủ say rồi, cặp đèn pha kia của Minh Viễn tựa hồ còn đang nhìn hướng bên này, mà đôi mắt trước mặt hiển nhiên lại mở, cậu hô hấp sâu sâu nông nông, ngay tại lúc sắp nhịn không được phải mở ra, đối diện truyền tới thanh âm trầm thấp đáp lại của nam nhân: “Ngủ ngon”.
Sau đó một bàn tay dừng ở cái trán của cậu.
Sau đó, rất nhiều người uống rượu xái đều say rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.