Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 9: Ngươi con bọ chét chợt xa chợt gần

Chu Nữ

02/11/2017

Đáy lòng Lê Chanh từ chối một chút, hơi vô lực: “Ách……… Từ tiên sinh, tôi………”.

“Cậu làm tốt lắm”. Từ tiên sinh khẽ cười một tiếng, “Nếu đổi lại là tôi, cũng sẽ lựa chọn phương thức đồng dạng”.

Cùng lo lắng của Lê Chanh vừa vặn tương phản, sau khi biết được chính mình lòi ra 1 thằng con, Từ Hoằng Nghĩa cũng không có tức giận gì vì bị xúc phạm, mà là vô cùng bình tĩnh khen ngợi cách làm của Lê Chanh.

Việc này khiến trong lòng Lê Chanh lại áy náy thêm mấy phần, thầm nghĩ Từ tiên sinh là người siêu tốt nha, mình không thể nói linh tinh làm thanh danh của đối phương bị hao tổn, ngón tay cậu cầm di dộng dần dần siết chặt, giọng điệu thành khẩn nói: “Từ tiên sinh xin yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng”.

“Không cần giải thích”.

Nghe được bên kia microphone lại lặng im, Từ Hoằng Nghĩa lắc lắc đầu, “Lần này sự việc đã xong xuôi rồi, cậu không cần nói nhiều với cảnh sát”. Người đàn ông hơi nhắc nhở.

Gã sống 27 năm, gần như mỗi ngày trong cuộc sống đều giao tiếp cùng loại người khác nhau, bởi vậy rất hiểu đạo lý tiền tài khiến người khác mờ mắt.

Giống 1 người thiếu niên không có bối cảnh như vậy, cầm trong tay 1 đống tiền bại lộ ở trước mắt mọi người, chỉ sợ không phải chuyện tốt gì, trừ phi cậu ta có bối cảnh cường thế hùng mạnh, liền như nhà họ Từ.

“……..Nhưng mà”

“Liền làm theo lời tôi đi”. Đành phải xuất ra giọng điệu chém đinh chặt sắt như lúc họp hành, chú ý tới thiếu niên bên kia kinh ngạc lên tiếng trả lời, Từ Hoằng Nghĩa mềm giọng nói: “Cậu em, xem ra duyên phận chúng ta không cạn, tiểu Chanh? Tôi có thể gọi cậu như vậy không?”.

“Được ạ”.

“Trân châu của cậu vô cùng có ích đối với tôi, vì bày tỏ long biết ơn, lần tới ngày nghỉ mời cậu ăn cơm có được không?”.

“Không không, nhờ ơn Từ tiên sinh nhiều như vậy, lẽ ra là tôi mời Từ tiên sinh ăn cơm mới đúng”. Lần này Lê Chanh trả lời nhưng thật ra rất nhanh.

“Cũng được, nhớ lưu số điện thoại của tôi lại”.

Tín hiệu đã cắt đứt rồi, biết được thiếu niên không sao, Từ Hoằng Nghĩa không biết vì sao tâm tình thả lỏng, có lẽ là bởi vì chàng trai đó, nhìn qua thật sự quá mức trẻ con và sạch sẽ, hoàn toàn khác biệt với đám người trong vòng tròn lợi lộc, cho nên trong tiềm thức gã cảm thấy có một chút cần phải bảo hộ.

Dù sao nếu không phải bởi vì chính mình, chàng trai cũng sẽ không xuất hiện nguy hiểm hiện trường cướp bóc nguy hiểm.

Di động reng reng một tiếng ánh sáng lóe lên, trên màn hình là dãy số xa lạ gởi tin nhắn ngắn gọn tới và kèm theo khuôn mặt tươi cười, loại tròn vo đáng yêu, cùng chủ nhân của nó thật ra có chút giống nhau.

Từ Hoằng Nghĩa đốt 1 điếu thuốc lá, ngũ quan thâm thúy ở dưới sương khói bỗng nhiên mơ hồ, gã thoáng thả lỏng nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện từ tầng cao nhất nhìn xuống phía dưới, cây ngô đồng và mảng xanh hoá càng thêm xanh biếc so với bình thường.

Hy vọng bệnh của ông cụ, không chỉ có chính là kéo dài thêm 2 năm, phương thuốc cứu mạng vô cùng khẩn cấp.

Đại lộ lớn thứ 2 của thành phố Vĩnh An, bên ngoài ngân hàng Tuyết Hoa đầy cảnh sát, sáu tội phạm cướp bóc vũ trang hạng nặng cúi người tay bị còng sau lưng, ở dưới khống chế của cảnh sát chia nhau ngồi vào sáu chiếc xe cảnh sát, Lê Chanh im lặng nhìn thoáng qua, trả di động lại cho nữ cảnh sát cách đó không xa.

“Tiểu Từ tiên sinh cũng ngồi vào đi, bọn chị đưa em về bên người Từ tiên sinh”. Nữ cảnh sát cười tủm tỉm nhìn Lê Chanh, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của Lê Chanh, lại sờ sờ tóc mềm của Lê Chanh.

“……..Em họ Lê”. Nghĩ đến Từ tiên sinh đối chính mình nhấn mạnh không cần giải thích đối cảnh sát, Lê Chanh buồn bã một chút, nói: “Em sống cùng mẹ, ngay tại đối diện phố Y”.

Nữ cảnh sát lập tức não bổ một phen yêu hận tình thù của nhà giàu quyến thế, cho nên con riêng theo họ mẹ trò chuyện cùng ba, lại không được tự nhiên lại khao khát yêu chiều và vân vân, thật đáng yêu!

“Được rồi, tiểu anh hùng, bọn cướp đã bị bắt nhờ sự trợ giúp của em, có yêu cầu gì xin cứ nói cho cảnh sát bọn chị biết, tiền thưởng cần phát bọn chị cũng sẽ mau chóng đưa tới”.

“Không cần, tin tưởng đổi lại là 1 người khác, chỉ cần có khả năng đổi lấy bình an của phần lớn mọi người, đều sẽ làm như vậy”. Bởi vì nữ cảnh sát nói qua tới nói lui đều là khen ngợi, xấu hổ tới tận đầu luôn rồi, vẻ mặt của Lê Chanh khá chính nghĩa, lời còn chưa dứt, ngay cả mọi người xung quanh cũng hoảng hốt theo một chút.

Nữ cảnh sát nhìn Lê Chanh một cái thật sâu, cuối cùng để lại 1 câu làm cho người ta sờ không được ý nghĩ*, “Em là chàng trai tốt, cũng sẽ nhận được vinh quang tương ứng”.

Xe cảnh sát gào thét mà đi, Lê Chanh đi hướng 1 cái ngân hàng khác, đi tới cửa còn hết sức chăm chú quan sát, xác nhận vẻ mặt khách hàng lui tới không có nửa điểm vấn đề mới dè dặt đi vào, mấy phút sau, Lê Chanh vô cùng thuận lợi chuyển một trăm vạn tới trong sổ tiết kiệm của chính mình.

Rời khỏi đại sảnh ngân hàng, Lê Chanh thở phào một hơi, trong khoảng thời gian này tới bây giờ, cậu là nửa điểm không dám quên món nợ cờ bạc 20 vạn anh rể nợ, kinh hỉ chính là hiện giờ rốt cục trần ai lạc định*, không nói giải quyết việc lớn trong lòng Lê Quế Hoa và chị gái Lê An Thúy, liền ngay cả anh rể cũng không lại bị lương tâm dằn vặt.



*trần ai lạc định (bụi trần lắng đọng): ý nói đã đến hồi kết thúc

Thân là con rể con của gia đình tầng lớp dưới cùng siêu gần vô sản rồi, anh rể Phương Đức Minh của Lê Chanh thực tế cũng không phải tên khốn ham mê cờ bạc gì.

Ngược lại Phương Đức Minh tuy rằng xuất thân ở nông thôn cha mẹ đều mất, nhưng trên người ít nhiều có sức lực của người trẻ tuổi, hơn nữa lúc còn trẻ liền đi theo lão xưởng trưởng một đường là tới trong thành phố, người thoạt nhìn thấy ngốc, thật ra trên người gởi ngân hàng không ít, sau khi cưới Lê Anh Thúy lại hiếu thuận mẹ Lê, thậm chí còn rất chăm sóc em trai Lê Chanh.

Đáng tiếc chính là 1 người thành thật như vậy, ngày kia sau khi say rượu bị anh em trong nhà máy mang tới sòng bạc, lừa 30 vạn bị lột sạch đá ra ngoài, cách ngày không có tiền trả liền bị một đám xã hội đen tìm tới tận cử đánh 1 trận tới nhập viện.

Đám! Khốn! Kiếp! Này!

Sớm muộn gì có một ngày toàn bộ bọn khốn đều phải bị quét sạch không còn 1 mống!

Đáng tiếc hiện giờ sức mạnh của chính mình là số âm, không có bản lãnh quét sạch hang ổ lớn, thiếu niên nhẫn nhịn. Lê Chanh siết siết nắm tay, khống chế tâm tình của chính mình, đầu tiên rút 5 nghìn lén chạy tới bệnh viện nộp viện phí của anh rể, chờ giữa trưa về tới nhà thì mẹ Lê đã đi ra ngoài rồi.

Lê Chanh đóng chặt cửa sổ, ngồi ở bên giường âm thầm khởi động chiếc nhẫn.

Phút chốc lưu quang chợt lóe, ngay tại nháy mắt Lê Chanh xuất hiện ở Đại Châu giới, ngoài thành Hàm Đan Thủy biên giới Đại Tần quốc, tay xách thi thể khổng lồ nửa chết nửa sống của yêu vương, mi tâm Trầm Du hơi động.

Một mạt ấn ký màu vàng lóe lóe ở giữa mi trơn bóng, sau một lúc lâu lại biến mất.

Trầm Du nghỉ chân ở tại chỗ, vươn ngón tay khẽ chạm, ấn ký kia vừa rỗi cảm ứng mỏng manh, giống như là cách xa vạn dặm, sau lại tại lúc y chém giết nội đan yêu vương bỗng nhiên lại mãnh liệt lên?

Ngón tay y vuốt ve ấn ký trên làn da, chẳng lẽ tình huống vừa rồi là……. Tiểu gia hỏa kia đã xảy ra chuyện?

Hắc mâu (con ngươi đen) ánh xanh nhạt nhất thời như buốt giá như hầm băng, ngón tay thon dài của y đâm vào xương cốt khác người thường của yêu vương, phệ tình yêu vương kêu lên một tiếng đau đớn, khôi phục bản thể cái đuôi thật lớn trên yêu thân phù phù một tiếng rơi xuống mặt đất, yêu vương hộc máu mắt hung ác nhìn Trầm Du, “……Thật……Ngươi thật độc ác…….”. Ngươi nhân loại môi cá này! Có gan giết ta đi, đừng tra tấn ta nữa!

Một mình nằm sấp trong phòng gạch của ngoại môn đệ tử, Lê Chanh chăm chỉ thu thập sách vở bỗng nhiên cảm thấy hoa cúc chợt lạnh, vòng cánh tay qua chà xát cánh tay, cảm giác này không đúng nha, vẫn cảm thấy có người nào đó vuốt ve chính mình…….

Ôm chặt tranh vẽ cuốn sách nhỏ, trong phòng gạch lặng yên không một tiếng động không có bóng dáng của Lê Chanh.

Ngón tay của Trầm Du dừng ở mi gian một chút, ngờ vực tới mặt nhăn mày nhíu, sao lại thế này? Cái loại cảm giác liên hệ này lại yếu bớt rồi……..

Hiện đại, trong phòng của Lê Chanh, đồng hồ đầu giường từ 12:01 chỉ đến 12:02, trọn vẹn một phút đồng hồ, kim phút tích tác tích tắc chuyển động, 12:03 lại xuyên qua, Lê Chanh cầm di động đi Đại Châu giới qua 2 phút rồi, tới hiện đại 12:04, vẫn đang là một phút đồng hồ.

Nói cách khác, bất luận chính mình ở Đại Châu giới qua bao lâu thời gian, ở hiện đại đều chính là qua một phút đồng hồ?

Lê Chanh đột nhiên xúc động lên, cần phải nghiên cứu vấn đề này tới cùng.

Đại Châu giới 2 phút, hiện đại một phút đồng hồ, Đại Châu giới 3 phút, hiện đại một phút đồng hồ, Đại Châu giới 10 phút, hiện đại một phút đồng hồ…….. Thiếu niên sung sướng không biết mệt làm thực nghiệm, Hàm Đan Thủy biên giới Đại Tần quốc, nhân tài tu luyện trẻ tuổi phong mĩ của Đại Tần quốc, Trầm đại hiệp trọng kiếm nguyệt hiệp thập đại chân truyền đệ tử (1 trong 10 đệ tử) mấy năm liên tục đứng đầu, bày tư thái pho tượng giơ tay vịn trán, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tức phụ (vợ) mình từ bên ngoài cách xa vạn dặm quay về nhảy đi nhảy về, khó có thể nào đúng là 1 con bọ chó bọ chó tu luyện thành người hay sao?

Ôm tâm tình “đặc biệt muốn biết tức phụ đang làm cái gì”, Trầm đại hiệp cảm ứng rung động mãnh liệt của ấn ký, hướng tới phương hướng tương liên cùng đối phương chạy như bay mà đi, hai mươi phút sau, đạo liên hệ kia đột nhiên xuất hiện ở phương hướng tương phản, cảm giác cách xa vạn dặm.

Trầm đại hiệp: “…….”

Thiếu niên đã bình an trở về hiện đại, không hề biết 1 chút tình hình mà ngừng việc xuyên qua xuyên lại, nằm ở trên giường nghỉ ngơi phút, suy nghĩ trong lòng như gió to thổi qua trang giấy trên bàn bay loạn xạ, thiếu niên yên lặng trở người, ngón tay xoa bụng, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà không 1 hạt bụi, cẩn thận ngẫm lại……..Loại kết quả này quả nhiên kì lạ, sâu sắc.

Thời gian ở Đại Châu giới giống như đều là kiếm được.

Giống như là lỗ hổng trong quy tắc, hơn nữa chỉ có 1 mình mình có thể lợi dụng lỗ hổng này, ngẫm lại liền động kinh, loại cảm giác chiếm sạch ưu việt này không cần khen ngợi thái quá.

Nghe nói đại năng của giới tu sĩ vừa bế quan liền bế phải hơn 1 ngàn năm, đây cũng là một vấn đề trong lòng Lê Chanh vẫn rối rắm, ngộ nhỡ chính mình không cẩn thận thành đại năng, ngộ nhỡ bế quan liền ngàn vạn năm trôi qua, hiện đại đã là thương hải tang điền* thì làm sao đây….. Sau lại lo lắng tới chính mình một tháng mới đạt tới luyện khí tầng thứ nhất, Lê Chanh phát hiện chính mình lo lắng có chút dư thừa.

*thương hải tang điền (bãi bể nương dâu): chỉ sự thay đổi lớn lao

Tu luyện luôn luôn từ đơn giản tới phức tạp tới cam go, chính mình tư chất rách nát thành như vậy, bế quan của đại năng kì một cái tiểu luyện khí sĩ mà nói căn bản xa xa không hề liên quan.



Hiện tại lại không cần lo lắng. Cho dù chính mình ở Đại Châu giới tu luyện 180 năm, hiện đại cũng bất quá chỉ qua một phút đồng hồ, cho dù tu luyện không ra gì, cuối cùng cũng có thể trở về làm người bình thường.

Trong đầu phát tán tư duy rất phong phú, đợi lúc Lê Chanh phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đã vô tình kích động đá rớt giày rồi, khoanh chân ngồi ở trên giường, loại động tác này nếu không phải ở tại tu luyện bình thường, thật ra thoạt nhìn khá bỉ ổi, Lê Chanh lập tức bày ra tư thế ngũ tâm hướng trời, đè tâm tư xuống, tư duy tại trong thức hải (biển tri thức) thong thả vận chuyển.

Linh khí nhỏ bé trong đan điền kết viên tạo thành 1 loạt con rắn dài, tại trong gân mạch đặc định đi qua.

Nhưng mà gần qua nửa giờ, Lê Chanh nhíu mày lại mở mắt ra, sắc mặt tràn ngập buồn rầu, vô cùng kỳ quái, minh tưởng lâu như vậy nhưng không có phát hiện nửa điểm linh khí ở chung quanh, thậm chí một ít điểm sáng tuyết trắng nhảy nhót và 1 xíu ánh vàng tràn ngập chất cảm cũng không có tung tích, chẳng lẽ trên địa cầu không có linh khí?

Cái này rất có khả năng nha!

Trên địa cầu rõ ràng có rất nhiều đạo quán chùa chiền, cũng nói thăng thiên biển ý thức gì đó, sách vở pháp điển các loại không ít, thậm chí bên trong có chút thứ còn tương thông cùng y lý (lý thuyết y học) cao thâm, nhưng cố tình không có 1 người từng hành tẩu thế gian tu hành thành công, chỉ sợ cũng là bởi vì linh khí của địa cầu trước kia rất sớm liền kiệt quệ rồi!

Lê Chanh trực giác chính mình tìm ra chân tướng rồi, cũng không gò ép tu luyện nữa, moi phương pháp tu luyện cơ bản Ngọc Hoàng tôn cấp cho ngoại môn đệ tử lật xem, sau khi nhận được cuốn sách này cậu chỉ kịp nghiên cứu trang đầu của phương pháp luyện khí, lúc này lật trang sau liền thấy, đúng là các loại trình tự giải thích từ nông tới sâu, rất thích hợp đệ tử mới nhập môn lật xem.

Hệ thống là như vầy, tu luyện của Đại Châu giới chia ra 7 đại cảnh giới: luyện khí, luyện thể, luyện tâm, luyện ý (suy nghĩ), luyện phách (hồn), thoát phàm (bỏ đi phàm cốt), phi thăng; mà từng đại cảnh giới đều đối ứng mười trình tự nhỏ.

Cảnh thứ nhất là luyện khí, chính như lúc này Lê Chanh luyện khí nhập thể, hiện giờ cậu còn đang là tầng thứ nhất, sau này tu luyện tới tầng 10 liền đột phá tới cảnh giới tầng thứ hai, luyện khí cảnh tuy rằng chính là tích lũy linh khí, nhưng đối với tư chất tốc độ rùa bò của Lê Chanh mà nói, sẽ cực kỳ gian nan.

Có lẽ người địa cầu không thích hợp tu luyện pháp môn (phương pháp) của dị giới, Lê Chanh yên lặng an ủi chính mình.

Cuốn sách đã lật tới tờ cuối cùng rồi, Thiên hạ có ngũ hành, bất luận nam nữ, trong ngũ hành gồm người thể chất kim, hỏa, thổ hệ là dương chúc bình thường; người thể chất mộc, thủy là âm chúc bình thường, âm dương kết hợp là song tu.

Điều này thật ra có nghe thấy rồi, thời gian trước khi kiểm trắc (kiểm tra + đo lường) thể chất trên núi Ngọc Hoàng tông 1 vị chấp sự trẻ tuổi nào đó thuận tiện muốn cậu ghi danh trên hôn giới sở, ước chừng là muốn giới thiệu em gái dương chúc cho cậu, bất quá sau đó bị cậu quả quyết từ chối.

Hiện tại là xã hội tự do yêu đương, chạy đến dị giới đi coi mắt, có loại cảm giác kỳ cục phải cưới cổ nhân, không ổn.

Lê Chanh quét mắt coi giới thiệu của âm chúc, phát hiện thể chất quang hệ của chính mình đích xác không phải cái thể chất tốt đẹp gì, khác với thể chất bình thường loại thủy, mộc đến từ ngũ hành, thể chất quang hệ lại thuộc 1 trong những loại thể chất biến dị, chỉ có thu hoạch giá trị tín ngưỡng trên đại lục mới có thể làm cho tu luyện càng tiến thêm một bước.

Mà theo một thế hệ lại một thế hệ thể chất quang hệ trên đại lục sinh ra, các loại tự đúc tượng cho chính mình cầu người cúng bái, phương thức ơn cứu mạng cố gắng xoay chuyển tình thế chờ thu hoạch tín ngưỡng gì đó nhiều vô kể, dân chúng bình thường xem xiếc khỉ đều xem hơn 1 ngàn năm, mỗi người trong nhà đều bày tượng của mấy người, còn nói tín ngưỡng chân thành cái gì chứ? Chỉ có hình thức thôi!

Hôm nay thờ cúng bức này, ngày mai thờ lạy bức kia, vì thế hiện tại tín ngưỡng của Đại Châu giới đã hỗn tạp cực kỳ, cho dù tu luyện cũng sẽ không có kết quả tốt gì.

Tóm lại một câu, thể chất đang hố cha nó a!

Lê Chanh tựa hồ đã nhìn đến tương lai vô vọng của chính mình rồi, cho dù mở plug-in (kiểu dùng phần mềmchơi ăn gian í) cũng không thay đổi được tư chất nát bét của vai chính.

“Dương chúc biến dị cùng âm chúc biến dị, thể chất đôi bên có tỉ lệ khế hợp nhất định, gặp được đặc định thể chất âm chúc đối ứng, dương chúc lại cảm xúc dâng trào, sau khi huyết mạch khế hợp, phu thê (phu phu) (aka vợ chồng – chồng chồng) song tu có thể đạt tới hoàn mỹ”.

Khế hợp tương đương với thành thân? Tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy, bất quá tại sao nghe lên hơi quen quen……..

“Hễ là âm chúc bị khế hợp, lấy linh lực trong cơ thể lưu chuyển mi tâm, có thể kích phát lạc ấn (ấn ký, dấu ấn) khế hợp”.

Bởi vì chưa hiểu rõ hết giới tu sĩ, cho nên mỗi loại phương thức tu luyện đều muốn thử một chút, linh khí trong cơ thể của Lê Chanh bất tri bất giác liền vận chuyển theo phương hướng gân mạch trên tranh vẽ, cho tới khi……… Linh khí ôn hòa hơi hơi chạm tới mi tâm một chút.

Cái gương đối diện cái giường, thiếu niên tóc ngắn rối rắm với thể chất của chính mình thoáng ngẩng đầu lên, mi tâm nhất thời hiện ra 1 ấn ký màu vàng tinh xảo.

Hoa văn màu vàng lóe sáng nhìn qua giống như sáng muốn đui mắt người ta! Ặc, thật sự muốn đui mắt rồi, sắc mặt thiếu niên chợt tái nhợt, cậu vội vàng cúi đầu, lấy đầu ngón tay vuốt góc giấy bị cong, bỗng nhiên thấy rõ chữ nhỏ tiếp theo: “——Người chưa bị khế hợp sẽ không kích phát”.

Đều là lừa quỷ đi!! Mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật!

*mạc bất trứ đầu nào (sờ không được ý nghĩ). Nguyên văn nó là câu này “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook