Chương 17: Đưa Em Vào Bẫy
Hạ Vĩ Nhiên
09/07/2021
Lâm Mặc hiển nhiên cũng không muốn thưởng thức cảnh đẹp ý vui này, cô tựa lưng vào tường, mắt đầy hàn khí: "Về đi."
Cô không cần biết tại sao anh có thể vào được đây, có lẽ là sáng hôm đó khi cô bỏ đi trước, anh đã lấy mất chìa khóa. Nhưng mà, ngay lúc này, cô muốn anh phải cút khỏi đây, quá phiền phức.
Ngoài ý muốn, Khúc Thừa vẫn như cũ tươi cười: "Đây là nhà của chúng ta."
Anh vừa nói vừa nhấc nồi xuống, lúc này cô mới nhìn rõ được, thứ trong nồi là cháo, gạo nở trắng tinh mềm mại, hương thơm của mùi thịt bò chín xộc vào mũi, trêи bề mặt rải một ít hành lá và vài vòng tiêu, rất hấp dẫn.
Nhưng mà thứ cô để ý cũng không phải là cái này, câu nói của anh đã làm mày cô nhíu chặt lại, sau đó nhắm chặt mắt, thở ra một hơi rồi xoay người bước đi.
Tay cầm nồi cháo của Khúc Thừa hơi run run, anh vội đặt xuống bàn rồi bước nhanh đến, kéo tay cô để cô quay người lại: "Anh xin lỗi, em đừng đi."
Lâm Mặc khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cười lạnh: "Hay lắm Khúc Thừa."
Anh buông mắt, cô đã biết rồi.
"Ăn với anh một bữa cơm được không?"
Anh khó khăn nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ưu sầu.
Cô lạnh lùng tước bàn tay anh ra, sải bước đến chỗ bàn ăn, ngồi xuống.
Khúc Thừa khẽ tươi cười, cũng ngồi xuống theo Lâm Mặc. Trước tiên là múc một chén cháo, đẩy đến trước mặt cô: "Ăn đi em."
Lâm Mặc không có động tĩnh gì, cả người âm trầm lặng im nhìn anh. Anh vẫn như cũ cười đến mức ôn hòa, tự nhiên gắp vào chén của cô một miếng dưa muối sau đó ngước mắt lên, ánh nhìn sâu xa: "Em thích nhất là cháo thịt bò ăn kèm với dưa muối."
Cô dùng đũa lùa một hớp cháo vào miệng, mùi vị thơm ngon nóng hổi lan tỏa, một miếng dưa muối vừa chua vừa ngọt lại mặn mà càng kϊƈɦ thích vị giác. Lâm Mặc chậm rãi thưởng thức, rất ngon.
Nhưng sẽ càng ngon hơn nếu không trộn lẫn một thứ khác vào.
Khúc Thừa nhìn cô ăn đến ngon lành, ánh mắt tràn đầy yêu thương vô hạn, lại thả vào chén cô một miếng thịt xào ăn kèm: "Ăn ngon không?"
Cô vừa ăn vừa gật đầu. Anh yêu chiều nở một nụ cười thỏa mãn, lúc này mới bắt đầu múc cháo, vui vẻ ăn.
Bầu không khí trêи bàn ăn đầy ấm áp và hòa hợp.
"Em ăn xong rồi sao?"
Lâm Mặc sau khi ăn hết một chén cháo thì đặt đũa xuống bàn, Khúc Thừa thấy cô ăn hơi ít bèn hỏi, tiếp đó cũng buông đũa theo.
Cô gật đầu, ngã lưng ra ghế, rút một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, ngửa cổ đưa mắt nhìn theo làn khói, mệt mỏi nói: "Ăn xong thì về đi."
Mày anh hơi chau lại rồi ngay lập tức giãn ra, tiếp đó lắc đầu cười cười, con ngươi thâm thúy: "Không, em cần giải dược."
Lâm Mặc nhàn nhạt liếc anh một cái, tiện tay đưa điếu thuốc lên miệng hút thêm một hơi: "Trừ anh ra."
Cô ɭϊếʍ khóe môi, thân thể có hơi nóng lên, tính từ lúc vào nhà đến giờ cũng đã gần nửa tiếng, thuốc chắc cũng đang ngấm.
Khúc Thừa cầm chặt tay cô, vẻ mặt như đang nắm chắc phần thắng: "Ngoài anh ra thì không ai có thể."
"Loại hương liệu này có giải dược, nhưng nếu muốn mất hết tác dụng thì em buộc phải quan hệ với người đã uống nó."
Anh vừa nói vừa di chuyển đến ngồi sát bên cô, cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của người bên cạnh, trong lòng càng nặng nề.
Anh cũng không muốn phải dùng tới cách hèn hạ như vậy, nhưng vào thời khắc này, đó là kế sách duy nhất để giữ chân cô lại.
Sống chung với Lâm Mặc ba năm, anh biết cô có rất nhiều sở thích riêng biệt, như việc cô hay ưa dùng một số loại tinh dầu trong nhà hoặc phòng ngủ, thói quen đó cô vẫn giữ cho đến bây giờ.
Lâm Mặc một bên giữ vững lý trí có phần mơ hồ vì cơ thể mát lạnh của anh vừa dán đến, một bên phải suy xét tình huống của mình bây giờ và lời anh vừa nói.
Cô thật sự không nghĩ tới anh lại dám chơi trò này với mình, những thứ như thuốc kϊƈɦ thích không phải cô chưa từng thử qua, trái lại còn dùng khá nhiều lần, chủ yếu là để tận hưởng nhiều hơn cảm giác tột đỉnh và loạn lạc trong mỗi lần hoan ái, vậy nên khi cơ thể vừa có biến động là cô đã nhận ra ngay, lúc đó có muốn bỏ đi cũng không kịp.
Khúc Thừa giăng cái bẫy này, cô quả thực khó mà thoát được, nhìn bộ dạng anh chắc chắn như vậy, ắt hẳn là mọi đường lui của cô đã bị chặt đứt.
Vậy thì sao chứ? Cũng đâu phải là chuyện quan trọng gì.
Lâm Mặc cười khổ, dập tắt điếu thuốc: "Vậy sao?"
Dứt lời, cô nhếch mép nghiêng đầu qua hôn anh, đôi môi mát lạnh hương bạc hà làm cho cô không kìm được mà muốn nhiều hơn, Lâm Mặc đưa tay lên luồn vào tóc anh, ấn gáy anh lại để nụ hôn càng thêm say đắm.
Khúc Thừa khẽ khàng đáp lại nụ hôn nóng bỏng bá đạo này, cơ thể như có một dòng điện lưu chảy, lên đến tận tim tận não, tê dại.
"Làm theo tôi."
Cô hơi chau mày, thả chậm động tác lại, thị phạm cho anh một lần. Khúc Thừa ban đầu có hơi chấn động cắn nhẹ môi cô, lúc sau lại chăm chỉ học tập, học cũng rất nhanh, tiếp thu rất tốt. Chỉ một loáng sau kỹ thuật đã thành thục hơn nhiều lần.
Hai người cứ thế mà cuồng nhiệt hôn nhau, không biết từ lúc nào mà Lâm Mặc đã ngồi lên đùi Khúc Thừa, hai tay vòng qua cổ anh chậm rãi vuốt ve. Anh cũng không hề lơ là, một bên tập trung hôn, bên kia thì ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô thật chặt, khẽ miết nhẹ.
Lâm Mặc là người dứt ra đầu tiên, cô cố gắng níu kéo sự tỉnh táo của mình, cả người có phần rã rời ghé vào tai anh, giọng nói khàn khàn: "Lên lầu."
Khúc Thừa tuân mệnh bế cô đi từng bước trêи bậc thang, cũng không quên nghĩa vụ hôn môi thiêng liêng, tiếng mút mát trải đầy căn nhà, quần áo vứt loạn xạ dưới đất.
Hai người đến phòng, trước tiên là đi tắm. Lâm Mặc để yên cho dòng nước lạnh chảy qua người mình một lúc lâu rồi mới đứng dậy, khoác áo bước ra ngoài.
Đầu óc của cô đã có phần tỉnh táo hơn nhưng cảm giác khô nóng vẫn còn đang thiêu đốt. Khúc Thừa ngẩng đầu lên nhìn cô, hai người lại mau chóng chồng xéo lên nhau.
Lâm Mặc dán môi lên cổ anh, trằn trọc cắn mút, sau đó từ từ di chuyển xuống lồng ngực rắn chắc. Toàn thân của Khúc Thừa trở nên tê dại vì mỗi cử động của cô, anh thở gấp gáp, xoay người lại áp cô ở dưới thân, đưa vật cứng rắn của mình vào tay cô: "Chỉ anh."
Trong cả quá trình, Lâm Mặc kĩ càng hướng dẫn anh, kết quả của lần thứ hai cũng không tệ lắm, còn lần thứ nhất cả hai người đều không muốn nhắc tới.
Cho đến lần thứ ba thì đã là rất tốt. "Ầm" một tiếng, ngoài trời đổ mưa, nhưng dường như hai thần ảnh trong phòng không hề phát hiện thấy. Khúc Thừa gác đôi chân ngọc ngà của cô lên hông mình, thân dưới đưa đẩy mãnh liệt, cả hai người đều nhớp nháp nước, anh chậm rãi áp sát mình xuống, đưa lưỡi ɭϊếʍ vài giọt mồ hôi bên má cô.
Một hồi sau, như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của anh hơi lóe lên ánh sáng điên cuồng, hạ thân ra vào càng thô bạo, kêu gào liên tục: "Mặc...Mặc...Mặc..."
Anh khẽ thở ra một hơi, gục thân xuống ôm người đang ngủ say vào lòng, vuốt ve vòng eo của cô một cái rồi nhắm mắt lại.
Đến lúc mở mắt ra thì trời cũng đã sáng, anh cúi đầu nhìn cô sau đó thỏa mãn mà nở một nụ cười, siết chặt cô hơn một chút, má cọ cọ vào đỉnh đầu của cô rồi từ từ lần xuống trán, mắt, mũi, hai bên gò má trắng nõn, đôi môi hấp dẫn mê người, anh hôn cùng khắp mặt cô một cách thật thỏ thẻ.
Tiếp theo lại đưa bàn tay to lớn chai sạn của mình mà vuốt ve vành tai nhỏ xinh của cô, như không kìm lòng được, anh kề miệng đến gần cắn một ngụm.
Khúc Thừa lại di chuyển, hôn lên đôi mắt của cô một cái rồi nhìn chuyên chú vào nó. Cặp mắt hoa đào này, khi ngủ thì nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng anh biết lúc mở ra chỉ toàn là một mảnh băng lạnh, trước kia cũng không như vậy. Anh thích cô nhìn vào anh bằng sự dịu dàng, sự yêu chiều một cách đặc biệt mà chỉ riêng mình anh mới có.
Sao anh có thể không cảm nhận được đây? Lúc còn sống chung, mỗi khi cô nhìn anh như vậy là tâm can của anh như mềm nhũn cả ra, trong lòng sẽ dâng lên bao phần vui sướиɠ và tự đắc.
Có thấy không? Anh trong cô là duy nhất, chỉ có anh mới tận hưởng được sự đãi ngộ đặc biệt này từ cô.
Chỉ là, anh vẫn luôn chối bỏ. Để bây giờ mất đi mới cảm thấy hối hận.
Còn chưa nghĩ xong thì người bên cạnh đã trở mình một cái, cô ngáp một hơi rồi ngồi dậy, vươn tay với lấy chiếc điện thoại đặt trêи bàn.
Sáu giờ sáng, hôm nay ở trường cô có tiết, còn phải tranh thủ dọn đồ vào kí túc xá.
Lâm Mặc vừa định thả chân bước xuống giường thì bị một cánh tay rắn chắc giữ lại, anh cũng ngồi dậy theo, giọng trầm thấp hỏi cô: "Em đi đâu?"
Cằm anh áp vào hõm vai cô, cà qua cà lại để cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại này.
Cô hơi nghiêng đầu tránh đi, thân thể có hơi uể oải, đến tận tối khuya hôm qua cô mới biết, thứ anh cho vào không chỉ là hương liệu kϊƈɦ ɖu͙ƈ mà còn cả thuốc ngủ, mặc dù đã cố gắng thanh tỉnh nhưng tác dụng của thuốc đã làm cô không chống cự nổi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Lâm Mặc đưa tay lấy hộp thuốc trêи bàn, thản nhiên hỏi: "Nói đi, anh muốn gì?"
"Hửm?" Anh tỏ ra không hiểu, muốn gì? Anh không muốn bất cứ một sự bồi thường nào cả.
Cô nhẹ ồ một tiếng, tựa lưng vào lòng anh, khép mắt nhả một vòng khói: "Nhọc lòng tính kế tôi như vậy, không phải là chỉ muốn ngủ một bữa thôi chứ?"
Thật sự là sau ba năm kết hôn, anh và cô chưa từng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một lần nào cả. Có mấy lần cô chủ động nhưng anh lại không chịu cho, cô phải đành thư thả thời gian cho anh.
Cô không cần biết tại sao anh có thể vào được đây, có lẽ là sáng hôm đó khi cô bỏ đi trước, anh đã lấy mất chìa khóa. Nhưng mà, ngay lúc này, cô muốn anh phải cút khỏi đây, quá phiền phức.
Ngoài ý muốn, Khúc Thừa vẫn như cũ tươi cười: "Đây là nhà của chúng ta."
Anh vừa nói vừa nhấc nồi xuống, lúc này cô mới nhìn rõ được, thứ trong nồi là cháo, gạo nở trắng tinh mềm mại, hương thơm của mùi thịt bò chín xộc vào mũi, trêи bề mặt rải một ít hành lá và vài vòng tiêu, rất hấp dẫn.
Nhưng mà thứ cô để ý cũng không phải là cái này, câu nói của anh đã làm mày cô nhíu chặt lại, sau đó nhắm chặt mắt, thở ra một hơi rồi xoay người bước đi.
Tay cầm nồi cháo của Khúc Thừa hơi run run, anh vội đặt xuống bàn rồi bước nhanh đến, kéo tay cô để cô quay người lại: "Anh xin lỗi, em đừng đi."
Lâm Mặc khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cười lạnh: "Hay lắm Khúc Thừa."
Anh buông mắt, cô đã biết rồi.
"Ăn với anh một bữa cơm được không?"
Anh khó khăn nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ưu sầu.
Cô lạnh lùng tước bàn tay anh ra, sải bước đến chỗ bàn ăn, ngồi xuống.
Khúc Thừa khẽ tươi cười, cũng ngồi xuống theo Lâm Mặc. Trước tiên là múc một chén cháo, đẩy đến trước mặt cô: "Ăn đi em."
Lâm Mặc không có động tĩnh gì, cả người âm trầm lặng im nhìn anh. Anh vẫn như cũ cười đến mức ôn hòa, tự nhiên gắp vào chén của cô một miếng dưa muối sau đó ngước mắt lên, ánh nhìn sâu xa: "Em thích nhất là cháo thịt bò ăn kèm với dưa muối."
Cô dùng đũa lùa một hớp cháo vào miệng, mùi vị thơm ngon nóng hổi lan tỏa, một miếng dưa muối vừa chua vừa ngọt lại mặn mà càng kϊƈɦ thích vị giác. Lâm Mặc chậm rãi thưởng thức, rất ngon.
Nhưng sẽ càng ngon hơn nếu không trộn lẫn một thứ khác vào.
Khúc Thừa nhìn cô ăn đến ngon lành, ánh mắt tràn đầy yêu thương vô hạn, lại thả vào chén cô một miếng thịt xào ăn kèm: "Ăn ngon không?"
Cô vừa ăn vừa gật đầu. Anh yêu chiều nở một nụ cười thỏa mãn, lúc này mới bắt đầu múc cháo, vui vẻ ăn.
Bầu không khí trêи bàn ăn đầy ấm áp và hòa hợp.
"Em ăn xong rồi sao?"
Lâm Mặc sau khi ăn hết một chén cháo thì đặt đũa xuống bàn, Khúc Thừa thấy cô ăn hơi ít bèn hỏi, tiếp đó cũng buông đũa theo.
Cô gật đầu, ngã lưng ra ghế, rút một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, ngửa cổ đưa mắt nhìn theo làn khói, mệt mỏi nói: "Ăn xong thì về đi."
Mày anh hơi chau lại rồi ngay lập tức giãn ra, tiếp đó lắc đầu cười cười, con ngươi thâm thúy: "Không, em cần giải dược."
Lâm Mặc nhàn nhạt liếc anh một cái, tiện tay đưa điếu thuốc lên miệng hút thêm một hơi: "Trừ anh ra."
Cô ɭϊếʍ khóe môi, thân thể có hơi nóng lên, tính từ lúc vào nhà đến giờ cũng đã gần nửa tiếng, thuốc chắc cũng đang ngấm.
Khúc Thừa cầm chặt tay cô, vẻ mặt như đang nắm chắc phần thắng: "Ngoài anh ra thì không ai có thể."
"Loại hương liệu này có giải dược, nhưng nếu muốn mất hết tác dụng thì em buộc phải quan hệ với người đã uống nó."
Anh vừa nói vừa di chuyển đến ngồi sát bên cô, cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của người bên cạnh, trong lòng càng nặng nề.
Anh cũng không muốn phải dùng tới cách hèn hạ như vậy, nhưng vào thời khắc này, đó là kế sách duy nhất để giữ chân cô lại.
Sống chung với Lâm Mặc ba năm, anh biết cô có rất nhiều sở thích riêng biệt, như việc cô hay ưa dùng một số loại tinh dầu trong nhà hoặc phòng ngủ, thói quen đó cô vẫn giữ cho đến bây giờ.
Lâm Mặc một bên giữ vững lý trí có phần mơ hồ vì cơ thể mát lạnh của anh vừa dán đến, một bên phải suy xét tình huống của mình bây giờ và lời anh vừa nói.
Cô thật sự không nghĩ tới anh lại dám chơi trò này với mình, những thứ như thuốc kϊƈɦ thích không phải cô chưa từng thử qua, trái lại còn dùng khá nhiều lần, chủ yếu là để tận hưởng nhiều hơn cảm giác tột đỉnh và loạn lạc trong mỗi lần hoan ái, vậy nên khi cơ thể vừa có biến động là cô đã nhận ra ngay, lúc đó có muốn bỏ đi cũng không kịp.
Khúc Thừa giăng cái bẫy này, cô quả thực khó mà thoát được, nhìn bộ dạng anh chắc chắn như vậy, ắt hẳn là mọi đường lui của cô đã bị chặt đứt.
Vậy thì sao chứ? Cũng đâu phải là chuyện quan trọng gì.
Lâm Mặc cười khổ, dập tắt điếu thuốc: "Vậy sao?"
Dứt lời, cô nhếch mép nghiêng đầu qua hôn anh, đôi môi mát lạnh hương bạc hà làm cho cô không kìm được mà muốn nhiều hơn, Lâm Mặc đưa tay lên luồn vào tóc anh, ấn gáy anh lại để nụ hôn càng thêm say đắm.
Khúc Thừa khẽ khàng đáp lại nụ hôn nóng bỏng bá đạo này, cơ thể như có một dòng điện lưu chảy, lên đến tận tim tận não, tê dại.
"Làm theo tôi."
Cô hơi chau mày, thả chậm động tác lại, thị phạm cho anh một lần. Khúc Thừa ban đầu có hơi chấn động cắn nhẹ môi cô, lúc sau lại chăm chỉ học tập, học cũng rất nhanh, tiếp thu rất tốt. Chỉ một loáng sau kỹ thuật đã thành thục hơn nhiều lần.
Hai người cứ thế mà cuồng nhiệt hôn nhau, không biết từ lúc nào mà Lâm Mặc đã ngồi lên đùi Khúc Thừa, hai tay vòng qua cổ anh chậm rãi vuốt ve. Anh cũng không hề lơ là, một bên tập trung hôn, bên kia thì ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô thật chặt, khẽ miết nhẹ.
Lâm Mặc là người dứt ra đầu tiên, cô cố gắng níu kéo sự tỉnh táo của mình, cả người có phần rã rời ghé vào tai anh, giọng nói khàn khàn: "Lên lầu."
Khúc Thừa tuân mệnh bế cô đi từng bước trêи bậc thang, cũng không quên nghĩa vụ hôn môi thiêng liêng, tiếng mút mát trải đầy căn nhà, quần áo vứt loạn xạ dưới đất.
Hai người đến phòng, trước tiên là đi tắm. Lâm Mặc để yên cho dòng nước lạnh chảy qua người mình một lúc lâu rồi mới đứng dậy, khoác áo bước ra ngoài.
Đầu óc của cô đã có phần tỉnh táo hơn nhưng cảm giác khô nóng vẫn còn đang thiêu đốt. Khúc Thừa ngẩng đầu lên nhìn cô, hai người lại mau chóng chồng xéo lên nhau.
Lâm Mặc dán môi lên cổ anh, trằn trọc cắn mút, sau đó từ từ di chuyển xuống lồng ngực rắn chắc. Toàn thân của Khúc Thừa trở nên tê dại vì mỗi cử động của cô, anh thở gấp gáp, xoay người lại áp cô ở dưới thân, đưa vật cứng rắn của mình vào tay cô: "Chỉ anh."
Trong cả quá trình, Lâm Mặc kĩ càng hướng dẫn anh, kết quả của lần thứ hai cũng không tệ lắm, còn lần thứ nhất cả hai người đều không muốn nhắc tới.
Cho đến lần thứ ba thì đã là rất tốt. "Ầm" một tiếng, ngoài trời đổ mưa, nhưng dường như hai thần ảnh trong phòng không hề phát hiện thấy. Khúc Thừa gác đôi chân ngọc ngà của cô lên hông mình, thân dưới đưa đẩy mãnh liệt, cả hai người đều nhớp nháp nước, anh chậm rãi áp sát mình xuống, đưa lưỡi ɭϊếʍ vài giọt mồ hôi bên má cô.
Một hồi sau, như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của anh hơi lóe lên ánh sáng điên cuồng, hạ thân ra vào càng thô bạo, kêu gào liên tục: "Mặc...Mặc...Mặc..."
Anh khẽ thở ra một hơi, gục thân xuống ôm người đang ngủ say vào lòng, vuốt ve vòng eo của cô một cái rồi nhắm mắt lại.
Đến lúc mở mắt ra thì trời cũng đã sáng, anh cúi đầu nhìn cô sau đó thỏa mãn mà nở một nụ cười, siết chặt cô hơn một chút, má cọ cọ vào đỉnh đầu của cô rồi từ từ lần xuống trán, mắt, mũi, hai bên gò má trắng nõn, đôi môi hấp dẫn mê người, anh hôn cùng khắp mặt cô một cách thật thỏ thẻ.
Tiếp theo lại đưa bàn tay to lớn chai sạn của mình mà vuốt ve vành tai nhỏ xinh của cô, như không kìm lòng được, anh kề miệng đến gần cắn một ngụm.
Khúc Thừa lại di chuyển, hôn lên đôi mắt của cô một cái rồi nhìn chuyên chú vào nó. Cặp mắt hoa đào này, khi ngủ thì nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng anh biết lúc mở ra chỉ toàn là một mảnh băng lạnh, trước kia cũng không như vậy. Anh thích cô nhìn vào anh bằng sự dịu dàng, sự yêu chiều một cách đặc biệt mà chỉ riêng mình anh mới có.
Sao anh có thể không cảm nhận được đây? Lúc còn sống chung, mỗi khi cô nhìn anh như vậy là tâm can của anh như mềm nhũn cả ra, trong lòng sẽ dâng lên bao phần vui sướиɠ và tự đắc.
Có thấy không? Anh trong cô là duy nhất, chỉ có anh mới tận hưởng được sự đãi ngộ đặc biệt này từ cô.
Chỉ là, anh vẫn luôn chối bỏ. Để bây giờ mất đi mới cảm thấy hối hận.
Còn chưa nghĩ xong thì người bên cạnh đã trở mình một cái, cô ngáp một hơi rồi ngồi dậy, vươn tay với lấy chiếc điện thoại đặt trêи bàn.
Sáu giờ sáng, hôm nay ở trường cô có tiết, còn phải tranh thủ dọn đồ vào kí túc xá.
Lâm Mặc vừa định thả chân bước xuống giường thì bị một cánh tay rắn chắc giữ lại, anh cũng ngồi dậy theo, giọng trầm thấp hỏi cô: "Em đi đâu?"
Cằm anh áp vào hõm vai cô, cà qua cà lại để cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại này.
Cô hơi nghiêng đầu tránh đi, thân thể có hơi uể oải, đến tận tối khuya hôm qua cô mới biết, thứ anh cho vào không chỉ là hương liệu kϊƈɦ ɖu͙ƈ mà còn cả thuốc ngủ, mặc dù đã cố gắng thanh tỉnh nhưng tác dụng của thuốc đã làm cô không chống cự nổi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Lâm Mặc đưa tay lấy hộp thuốc trêи bàn, thản nhiên hỏi: "Nói đi, anh muốn gì?"
"Hửm?" Anh tỏ ra không hiểu, muốn gì? Anh không muốn bất cứ một sự bồi thường nào cả.
Cô nhẹ ồ một tiếng, tựa lưng vào lòng anh, khép mắt nhả một vòng khói: "Nhọc lòng tính kế tôi như vậy, không phải là chỉ muốn ngủ một bữa thôi chứ?"
Thật sự là sau ba năm kết hôn, anh và cô chưa từng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một lần nào cả. Có mấy lần cô chủ động nhưng anh lại không chịu cho, cô phải đành thư thả thời gian cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.