Chương 4: Nhu tình
Vân Thăng
02/06/2021
Editor: Sakura Trang
Phong Vô Thanh không chạy ra bao xa thì không được, trong bụng đau nhức như dời sông lấp biển, đau hắn gần như không bước nổi.
Bào thai trong bụng chịu phần lớn độc tố, đã chết trong bụng, vội vàng muốn thoát khỏi thân thể. Chỉ cần tống cái thai chết này ra khỏi cơ thể, độc liền đi ra hơn nửa, nhưng mà bây giờ Phong Vô Thanh đang chạy trốn căn bản không có thời gian dùng để sinh non. Thật ra thì nghiêm chỉnh mà nói, vận khí của hắn coi như không tệ, nếu như không có đứa bé trong bụng này, hắn hôm nay thì thật chết chắc. Phương pháp bức độc vào tử cung mặc dù quá mức ác độc, nhưng cũng là biện pháp duy nhất tự cứu, cho nên hắn không thể không ngoan hạ tâm giết chết thân sinh cốt nhục của mình.
Trong bụng đau nhức không ngừng, Phong Vô Thanh không nhịn được khom người che bụng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện mình lại để lộ mông chạy ra, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp, dẫu sao chạy thoát thân càng quan trọng. Phong Vô Thanh cho tới bây giờ chua từng nhếch nhác như vậy, hắn bi phẫn nhìn hai chân trần truồng của mình, trong lòng tràn đầy hận ý. Nhìn nhìn hắn lại phát hiện trên đùi phải trần truồng có một dòng máu quanh co. Hắn thuận theo vết máu nhìn xuống dưới, lại phát hiện trên đất có một vũng máu đen, mà tất cả máu đều chảy ra từ trong hoa huy*t của hắn.
Cái này cũng không hay! Địch nhân sẽ thuận theo vết máu tìm được hắn! Phong Vô Thanh vội vàng xé xuống một mảnh tay áo vo thành một nắm, giang rộng chân ra nhét búi vải vào, chặn lại máu đen chảy ra từ hoa huy*t. Lúc này hắn hẳn vui mừng chỉ mình sinh sản chỉ cởi quần, nếu không bây giờ thật đúng là không tìm được đồ có thể sử dụng.
“Ừ…”
Phong Vô Thanh rên lên một tiếng, chịu đựng khó chịu trong người đứng lên. Bởi vì trong hoa huy*t nhét vào đồ vật, hai chân của hắn không cách nào khép lại, chỉ có thể dang chân đi bộ. Dáng vẻ bi thảm tới cực điểm này để cho hắn cảm thấy xấu hổ, nước mắt mơ hồ tầm mắt của hắn.
Hắn thật hận, hận Nguyệt Vô Ảnh dẫn đầu tạo phản, càng hận hơn Dạ Vị Minh phản bội mình. Thiệt thòi ngày thường mình đối với hắn tốt như vậy, con tiện nhân kia lại dám cùng người khác thầm thông đồng, hơn nữa còn cùng người khác cùng nhau phản bội hắn!
Lửa giận trong lòng Phong Vô Thanh cháy hừng hực, khẽ cắn răng khẽ cắn răng, đỡ bụng chật vật di chuyển về phía trước. Tiếng bước chân của truy binh càng ngày càng gần, hắn kinh hoảng bước nhanh hơn. Trải qua khua quẹo, bỗng nhiên có người kéo tay của hắn tránh vào trong một gian phòng. Trong lòng Phong Vô Thanh cả kinh, đề chưởng định vỗ xuống.
“Đừng sợ! Là ta, giáo chủ!”
“Ngươi là…” Nghe được giọng quen thuộc, Phong Vô Thanh tỉnh táo lại. Hắn nhận ra đây là nam tử hôm nay ở trong rừng trúc cùng hắn giao hoan, đáng tiếc nhưng không nhớ nổi của của hắn.
“Mục Như Khuynh! Giáo chủ, ngươi nhớ, ta kêu Mục Như Khuynh!” Mục Như Khuynh nhìn ra người này đã sớm quên mất tên mình, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Chẳng qua không có quan hệ, hắn nhất định sẽ làm cho Phong Vô Thanh vĩnh viễn nhớ hắn.
Nghe được tiếng đàn ông đi qua ngoài cửa, một tay Phong Vô Thanh bịt miệng nam nhân, sợ bị truy binh phát hiện. Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Phong Vô Thanh thở phào nhẹ nhõm, vô lực trượt ngồi dưới đất.
Mục Như Khuynh lo lắng hỏi hắn: “Giáo chủ, ngươi có khỏe không?”
“Còn chịu đựng được…”
Mục Như Khuynh đau lòng nhìn nam nhân nhếch nhác không chịu nổi, tầm mắt đảo qua hạ thân nhuộm vết máu của hắn, cuối cùng vẫn quyết định hỏi hắn: “Giáo chủ, ngươi biết bơi sao?”
” Biết.” Lúc này Phong Vô Thanh đã không có tâm tư dư thừa hỏi mục đích của hắn, chỉ có thể dốc toàn lực của lựa chọn tín nhiệm hắn.
Mục Như Khuynh chịu đựng đau lòng nói cho hắn một cái đường chạy thoát thân: “Hồ trong vườn liên thông con sông, đáy hồ có một thông đạo có thể đi thông ra ngoài, người có thể từ đó chạy đi.”
“Ngươi là thế nào biết?” Phong Vô Thanh kinh ngạc, trên địa bàn của ma giáo lại sẽ có một lỗ hổng như vậy, mà tự mình thân là giáo chủ ma giáo lại sẽ không biết.
Mục Như Khuynh trả lời qua loa: “Năm ngoái rơi xuống nước tình cờ phát hiện.”
“Kia những năm này ngươi tại sao không theo đường đó chạy trốn?” Đây là nghi ngờ lớn nhất của Phong Vô Thanh.
Mặt Mục Như Khuynh đầy ôn nhu nhìn hắn, lấy tay vuốt ve mặt của hắn, ôn nhu nói: “Bởi vì ta muốn ở lại bên người ngươi…”
Tình ý trong mắt hắn biểu lộ quá mức rõ ràng, kinh hãi Phong Vô Thanh không có chút nào chuẩn bị. Phong Vô Thanh duyệt vô số người, nhưng là lần đầu tiên có người bày tỏ tình yêu với hắn. Đầy mặt hắn đờ đẫn nhìn Mục Như Khuynh, môi khẽ nhếch, nhưng không biết nên nói chút cái gì.
Mục Như Khuynh thấy bộ dáng khả ái khác với thường ngày này của hắn, trong lòng động một cái, cúi đầu tại trên môi của hắn in lên nụ hôn nhẹ nhàng.
Phong Vô Thanh cả kinh che miệng lại, mặt vèo một cái liền hồng thấu. Đây là nụ hôn đầu của Phong Vô Thanh, hắn mặc dù hàng đêm cùng người giao hoan, nhưng chưa bao giờ để cho người đụng môi của hắn. Hắn vẫn cho rằng hôn môi là một chuyện rất chán ghét, nhưng mà Mục Như Khuynh hôn hắn lại cũng không cảm thấy ghét.
Đây là Mục Như Khuynh lần đầu tiên thấy Phong Vô Thanh đỏ mặt, hắn cảm thấy dáng vẻ Phong Vô Thanh đỏ mặt khả ái mười phần, không nhịn được được lại hôn hắn một chút.
“Vô Thanh, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Giọng nam nhân ôn nhu có thể nhỏ ra nước, làm Phong Vô Thanh quên mất sự vô lễ của hắn.
Hắn trầm ngâm ở trong nhu tình nam nhân mang đến. Lần đầu tiên người thật lòng đối với hắn, trong lòng của Phong Vô Thanh ấm áp, có loại mùi vị không nói ra được.
Chạy thoát thân phải tranh đoạt từng giây từng phút, còn không chờ Phong Vô Thanh từ trong tỏ tình của hắn phục hồi tinh thần lại, Mục Như Khuynh nhìn bên ngoài cửa không người, kéo tay của hắn chạy ra ngoài. Mục Như Khuynh mang Phong Vô Thanh đang hư nhược che che giấu giấu chạy về trước, phàm là trên đường gặp người, bất luận là không phải truy binh cũng trước văng một cái thuốc mê làm an toàn. Trong bụng Phong Vô Thanh đau nhức, hai chân hư mềm, không chạy được nữa, hắn căn bản là một đường bị người lôi đến bên hồ. Thật may hồ cách vị trí bọn họ không xa, nếu không hai người đã sớm bị bắt.
Hai người tay trong tay nhảy xuống hồ, Mục Như Khuynh mang hắn bơi về phía cửa ra. Phong Vô Thanh mới vừa sinh sản qua thân thể vốn không có thể ngâm nước, nhưng bây giờ vì chạy thoát thân cũng không để ý nhiều như vậy. Hắn cường nhẫn đau đớn do sinh non ở trong nước liều mạng bơi, tìm kiếm đường sinh cơ đường sống duy nhất.
Phong Vô Thanh không chạy ra bao xa thì không được, trong bụng đau nhức như dời sông lấp biển, đau hắn gần như không bước nổi.
Bào thai trong bụng chịu phần lớn độc tố, đã chết trong bụng, vội vàng muốn thoát khỏi thân thể. Chỉ cần tống cái thai chết này ra khỏi cơ thể, độc liền đi ra hơn nửa, nhưng mà bây giờ Phong Vô Thanh đang chạy trốn căn bản không có thời gian dùng để sinh non. Thật ra thì nghiêm chỉnh mà nói, vận khí của hắn coi như không tệ, nếu như không có đứa bé trong bụng này, hắn hôm nay thì thật chết chắc. Phương pháp bức độc vào tử cung mặc dù quá mức ác độc, nhưng cũng là biện pháp duy nhất tự cứu, cho nên hắn không thể không ngoan hạ tâm giết chết thân sinh cốt nhục của mình.
Trong bụng đau nhức không ngừng, Phong Vô Thanh không nhịn được khom người che bụng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Cho đến lúc này hắn mới phát hiện mình lại để lộ mông chạy ra, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp, dẫu sao chạy thoát thân càng quan trọng. Phong Vô Thanh cho tới bây giờ chua từng nhếch nhác như vậy, hắn bi phẫn nhìn hai chân trần truồng của mình, trong lòng tràn đầy hận ý. Nhìn nhìn hắn lại phát hiện trên đùi phải trần truồng có một dòng máu quanh co. Hắn thuận theo vết máu nhìn xuống dưới, lại phát hiện trên đất có một vũng máu đen, mà tất cả máu đều chảy ra từ trong hoa huy*t của hắn.
Cái này cũng không hay! Địch nhân sẽ thuận theo vết máu tìm được hắn! Phong Vô Thanh vội vàng xé xuống một mảnh tay áo vo thành một nắm, giang rộng chân ra nhét búi vải vào, chặn lại máu đen chảy ra từ hoa huy*t. Lúc này hắn hẳn vui mừng chỉ mình sinh sản chỉ cởi quần, nếu không bây giờ thật đúng là không tìm được đồ có thể sử dụng.
“Ừ…”
Phong Vô Thanh rên lên một tiếng, chịu đựng khó chịu trong người đứng lên. Bởi vì trong hoa huy*t nhét vào đồ vật, hai chân của hắn không cách nào khép lại, chỉ có thể dang chân đi bộ. Dáng vẻ bi thảm tới cực điểm này để cho hắn cảm thấy xấu hổ, nước mắt mơ hồ tầm mắt của hắn.
Hắn thật hận, hận Nguyệt Vô Ảnh dẫn đầu tạo phản, càng hận hơn Dạ Vị Minh phản bội mình. Thiệt thòi ngày thường mình đối với hắn tốt như vậy, con tiện nhân kia lại dám cùng người khác thầm thông đồng, hơn nữa còn cùng người khác cùng nhau phản bội hắn!
Lửa giận trong lòng Phong Vô Thanh cháy hừng hực, khẽ cắn răng khẽ cắn răng, đỡ bụng chật vật di chuyển về phía trước. Tiếng bước chân của truy binh càng ngày càng gần, hắn kinh hoảng bước nhanh hơn. Trải qua khua quẹo, bỗng nhiên có người kéo tay của hắn tránh vào trong một gian phòng. Trong lòng Phong Vô Thanh cả kinh, đề chưởng định vỗ xuống.
“Đừng sợ! Là ta, giáo chủ!”
“Ngươi là…” Nghe được giọng quen thuộc, Phong Vô Thanh tỉnh táo lại. Hắn nhận ra đây là nam tử hôm nay ở trong rừng trúc cùng hắn giao hoan, đáng tiếc nhưng không nhớ nổi của của hắn.
“Mục Như Khuynh! Giáo chủ, ngươi nhớ, ta kêu Mục Như Khuynh!” Mục Như Khuynh nhìn ra người này đã sớm quên mất tên mình, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Chẳng qua không có quan hệ, hắn nhất định sẽ làm cho Phong Vô Thanh vĩnh viễn nhớ hắn.
Nghe được tiếng đàn ông đi qua ngoài cửa, một tay Phong Vô Thanh bịt miệng nam nhân, sợ bị truy binh phát hiện. Tiếng bước chân càng ngày càng xa, Phong Vô Thanh thở phào nhẹ nhõm, vô lực trượt ngồi dưới đất.
Mục Như Khuynh lo lắng hỏi hắn: “Giáo chủ, ngươi có khỏe không?”
“Còn chịu đựng được…”
Mục Như Khuynh đau lòng nhìn nam nhân nhếch nhác không chịu nổi, tầm mắt đảo qua hạ thân nhuộm vết máu của hắn, cuối cùng vẫn quyết định hỏi hắn: “Giáo chủ, ngươi biết bơi sao?”
” Biết.” Lúc này Phong Vô Thanh đã không có tâm tư dư thừa hỏi mục đích của hắn, chỉ có thể dốc toàn lực của lựa chọn tín nhiệm hắn.
Mục Như Khuynh chịu đựng đau lòng nói cho hắn một cái đường chạy thoát thân: “Hồ trong vườn liên thông con sông, đáy hồ có một thông đạo có thể đi thông ra ngoài, người có thể từ đó chạy đi.”
“Ngươi là thế nào biết?” Phong Vô Thanh kinh ngạc, trên địa bàn của ma giáo lại sẽ có một lỗ hổng như vậy, mà tự mình thân là giáo chủ ma giáo lại sẽ không biết.
Mục Như Khuynh trả lời qua loa: “Năm ngoái rơi xuống nước tình cờ phát hiện.”
“Kia những năm này ngươi tại sao không theo đường đó chạy trốn?” Đây là nghi ngờ lớn nhất của Phong Vô Thanh.
Mặt Mục Như Khuynh đầy ôn nhu nhìn hắn, lấy tay vuốt ve mặt của hắn, ôn nhu nói: “Bởi vì ta muốn ở lại bên người ngươi…”
Tình ý trong mắt hắn biểu lộ quá mức rõ ràng, kinh hãi Phong Vô Thanh không có chút nào chuẩn bị. Phong Vô Thanh duyệt vô số người, nhưng là lần đầu tiên có người bày tỏ tình yêu với hắn. Đầy mặt hắn đờ đẫn nhìn Mục Như Khuynh, môi khẽ nhếch, nhưng không biết nên nói chút cái gì.
Mục Như Khuynh thấy bộ dáng khả ái khác với thường ngày này của hắn, trong lòng động một cái, cúi đầu tại trên môi của hắn in lên nụ hôn nhẹ nhàng.
Phong Vô Thanh cả kinh che miệng lại, mặt vèo một cái liền hồng thấu. Đây là nụ hôn đầu của Phong Vô Thanh, hắn mặc dù hàng đêm cùng người giao hoan, nhưng chưa bao giờ để cho người đụng môi của hắn. Hắn vẫn cho rằng hôn môi là một chuyện rất chán ghét, nhưng mà Mục Như Khuynh hôn hắn lại cũng không cảm thấy ghét.
Đây là Mục Như Khuynh lần đầu tiên thấy Phong Vô Thanh đỏ mặt, hắn cảm thấy dáng vẻ Phong Vô Thanh đỏ mặt khả ái mười phần, không nhịn được được lại hôn hắn một chút.
“Vô Thanh, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Giọng nam nhân ôn nhu có thể nhỏ ra nước, làm Phong Vô Thanh quên mất sự vô lễ của hắn.
Hắn trầm ngâm ở trong nhu tình nam nhân mang đến. Lần đầu tiên người thật lòng đối với hắn, trong lòng của Phong Vô Thanh ấm áp, có loại mùi vị không nói ra được.
Chạy thoát thân phải tranh đoạt từng giây từng phút, còn không chờ Phong Vô Thanh từ trong tỏ tình của hắn phục hồi tinh thần lại, Mục Như Khuynh nhìn bên ngoài cửa không người, kéo tay của hắn chạy ra ngoài. Mục Như Khuynh mang Phong Vô Thanh đang hư nhược che che giấu giấu chạy về trước, phàm là trên đường gặp người, bất luận là không phải truy binh cũng trước văng một cái thuốc mê làm an toàn. Trong bụng Phong Vô Thanh đau nhức, hai chân hư mềm, không chạy được nữa, hắn căn bản là một đường bị người lôi đến bên hồ. Thật may hồ cách vị trí bọn họ không xa, nếu không hai người đã sớm bị bắt.
Hai người tay trong tay nhảy xuống hồ, Mục Như Khuynh mang hắn bơi về phía cửa ra. Phong Vô Thanh mới vừa sinh sản qua thân thể vốn không có thể ngâm nước, nhưng bây giờ vì chạy thoát thân cũng không để ý nhiều như vậy. Hắn cường nhẫn đau đớn do sinh non ở trong nước liều mạng bơi, tìm kiếm đường sinh cơ đường sống duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.