Chương 6
Viện Nghiên Cứu Thần Tiên
28/01/2024
6.
Trong tam giới, Thiên Đạo luôn dùng một loại cân bằng nhìn như bất công nhưng lại rất vi diệu để sắp xếp cho sinh linh tam giới.
Ví dụ như nhân loại nhỏ bé, thân thể không chịu nổi một kích, nhưng linh hồn lại cường đại nhất, cho nên có thể rửa sạch ký ức, trở về lục đạo một cách nguyên vẹn.
Mà thần tiên thân thể cường đại nhất, linh hồn lại không chịu nổi một kích, dù sống rất lâu nhưng một khi ứng kiếp liền sẽ mất đi nguyên thần, tiêu tán ở trong trời đất. Cùng với sự thay đổi của vạn vật, dần dần trở về Quy Khư.
Cho nên thần tiên không có kiếp sau, nhưng ta lại mơ thấy quá khứ, hoặc có thể nói, ta nhớ tới Hi Hòa.
Hi Hòa và Tiểu Bát giống nhau như đúc, ngoại trừ biểu cảm.
Tiểu Bát luôn là dáng vẻ bất cần đời thiếu đánh, còn Hi Hòa lại là một thần tiên tịch mịch.
Mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đều ôn nhã cực kỳ, giống như trăng thanh gió mát, nhưng không biết tại sao, phía sau nụ cười đó, dưới đáy đôi mắt đen ngọc đó lại luôn có một mảnh cô liêu không thể nào hòa tan được.
Mà khi đó, ta vẫn chưa hoàn toàn là thần tiên. Chỉ là một mảnh nguyên thần nho nhỏ trong Quy Khư.
Quy Khư là điểm tận cùng của tam giới, sông biển ao hồ, tất cả đều chảy về đây. Quy Khư không có sinh linh, nhưng khắp nơi lại đều là mầm mống của sự sống. Linh hồn thần tiên tan biến tại đây, rồi lại tái tạo lại từng mảnh, nguyên lý giống như lắp lego ở Nhân gian.
Sau khi tái tạo lại, chính là một sinh mệnh mới được tạo nên bởi trời đất, không còn chút liên quan đến những chuyện trước kia trong quá khứ.
Suy cho cùng, muốn lắp ghép lại như cũ quá khó khăn, cho nên mọi người đều chọn bừa, vớ được mảnh vỡ nào liền lắp mảnh đó.
Nếu muốn sinh hoạt không có trở ngại, trên người lúc nào cũng phải mang theo chút đồ vật của người khác.
Ngoại trừ Hi Hòa.
Vị thần duy nhất của Quy Khư chính là Hi Hòa, theo trời mà sinh, toàn vẹn vô cùng.
Hi Hòa vốn là linh thạch trấn giữ lối vào Quy Khư, nắm giữ hết thảy quy tắc ở Quy Khư, Thiên Đạo lặp lại, nhật nguyệt tuần hoàn, không biết từ khi nào liền luyện hóa thành thần.
Là nguyên thần hoàn chỉnh duy nhất ở Quy Khư, đó chính là đại trưởng bối xuất đạo trước nhất. Cho nên mấy mảnh vỡ nguyên thần chúng ta đều thích vây quanh hắn, nhảy nhót lung tung.
Trong đó lảm nhảm nhiều nhất chính là ta, thường hay quấn lấy Hi Hòa, “Hi Hòa Hi Hòa, ngươi nhìn xem có phải hôm nay ta lại to lớn hơn một chút không?”
Hi Hòa không hay nói nhiều, chỉ cười tủm tỉm nhìn ta, ngẫu nhiên đáp lại một câu, “Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, vậy ta rất nhanh liền có thể nhập thế rồi!”
Hi Hòa nhìn ta cười nhạt, chỉ là trong nụ cười luôn ẩn hiện vài phần lo lắng. Hi Hòa rất thích cười, ta cực kỳ ít thấy hắn tức giận, ngoại trừ một lần.
Ta vì bạn tốt mảnh nhỏ hàng xóm mà cãi nhau với Hi Quang một trận.
Quy Khư không giống Tiên giới, không có nhiều quy củ điều khoản phép tắc, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình.
Không phải tất cả mảnh vỡ linh hồn đều có thể tái tạo lại thành một nguyên thần mới, thiên địa không cần nhiều thần minh đến vậy.
Chỉ có những mảnh vỡ sinh ra linh trí trước, lại đủ lớn mạnh mới có cơ hội nhập thế.
Đừng thấy ta hiện tại phế như này, khi vẫn còn là mảnh vỡ, ta là một mảnh vỡ ngoan, giúp đỡ người nghèo, trừ gian diệt ác!
Đối tượng chủ yếu của việc giúp đỡ người nghèo chính là hàng xóm của ta, một mảnh nhỏ yếu ớt, cảm giác một cơn gió thổi qua liền tan biến lần thứ hai.
Lắp ghép 180 năm, ta sắp béo gấp đôi nó, còn nó thì vẫn là một mảnh gầy nhỏ bần hàn. Mà ta, vì lĩnh ngộ được vài điều tương đối tinh diệu, nên ghép lại gọi là nhanh chóng.
Hai chúng ta chơi cùng nhau rất vui, dường như kiếp trước khi còn là thần tiên đã chơi với nhau vui như vậy, chỉ là sau khi tan biến không còn ký ức, không nhớ được đôi bên rốt cuộc là quan hệ gì.
Nhưng bản năng vẫn còn, vừa gặp nhau liền cảm thấy thân thiết. Thiết nghĩ, trước đây không phải là thân thích thì cũng là bạn bè.
Dựa theo quy tắc thiếu gì bổ nấy của nhân gian, ta đặt cho nó một cái tên gọi là Nhị Tráng.
Còn về Đại Tráng, đương nhiên là ta rồi.
Theo quy tắc của Quy Khư, Nhị Tráng vốn không có cơ hội nhập thế. Nhưng ta không phục, bắt lấy Hi Hòa tranh cãi, “Nếu thế giới này đều là kẻ mạnh, vậy thì không gọi là kẻ mạnh nữa rồi, kẻ yếu không xứng đáng được sống sao? Tại sao không thể cho Nhị Tráng một cơ hội?”
Hi Hòa thu lại vẻ ôn hòa thường ngày, sắc mặt nghiêm túc, đã quay lại là thiết luật vô tình của Quy Khư, “Thiên Đạo chính là như vậy.”
“Vậy có cách nào có thể phá vỡ Thiên Đạo này không.”
“Không có.”
“Hứ, ta không tin.”
Ta bẻ nát hơn phân nửa nguyên thần đang yên ổn đã sắp kết thành của bản thân cho Nhị Tráng. Rất là phản nghịch, là một mảnh nhỏ nhẫn tâm.
“Đại Tráng, đừng mà!”
Khi Hi Hòa đuổi tới nơi, hoa cải đều đã lụi rồi, Nhị Tráng đã đại công cáo thành, phiêu dật nhập thế. Còn ta, một mảnh vỡ thảm thương, bị Hi Hòa bắt được đem nhốt lại.
“Thả ta ra!”
Ký ức đột nhiên dừng lại, ta sợ hãi kêu một tiếng, giật mình tỉnh dậy. Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn phóng to hết cỡ của Minh Vương.
Ta thở phào một hơi, vận khí ngăn chặn trái tim bất an đang đập điên cuồng, “Minh Vương điện hạ, ngươi không cảm thấy bản thân bắt nhầm người rồi sao?”
Đây không phải là chuyện rõ như con rận trên đầu người hói sao? Tiểu Bát mới là người giống y đúc Hi Hòa cơ mà.
Minh Vương ngẩn ra, khóe môi diễm lệ nháy mắt cứng đờ, “Ngươi, ngươi nhớ ra rồi?”
Ta gật đầu giống như trống bỏi, “Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ là chút chuyện đó thôi sao, ta hiểu mà.”
Mặc dù ký ức sau khi bị Hi Hòa nhốt lại ta tạm thời không nhớ ra. Nhưng với công lực tại hạ đã xem qua ba nghìn quyển thoại bản của nhân gian, ta dám bảo đảm.
Minh Vương yêu thầm Hi Hòa!
Nhưng dưới áp lực và ánh mắt của thế tục, yêu mà không có được, cho nên mới tạo ra một Hi Hòa phiên bản nữ!
Đúng rồi, trong thời gian ta hôn mê chưa tỉnh, Minh Vương đã biến ta trở lại thành Tam công chúa.
Rất là đột nhiên, niềm vui bị hắn vỗ bay, mất rồi. Ta thậm chí còn chưa kịp cảm nhận một chút niềm vui của việc đái đứng.
Ta vươn móng rồng ra, nắm lấy bàn tay sạch sẽ thon dài của Minh Vương, “Tình yêu, không phân biệt giới tính, hãy tôn trọng bản gốc, kiên quyết chống lại nạn thế thân!”
Khóe miệng Minh Vương có chút co rút, đỡ trán thở dài một hơi, “Ta cảm thấy ngươi không hiểu.”
“Không cần ngươi cảm thấy, ta cần ta cảm thấy là được.” Xin lỗi Tiểu Bát, đây chỉ là kế hoãn binh thôi.
Nhưng Minh Vương hắn không trúng kế.
Minh Vương vung tay, khiến Khốn Tiên đằng trói càng chặt hơn, trên mặt viết mấy chữ: ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe.
Sau đó, giơ tay bắt đầu cởi quần áo.
Vãi.
“Ngươi làm gì đó, thiên đình nghiêm cấm mọi hành vi sắc dụ, vị tiên hữu này xin hãy tự trọng! Nam nữ thụ thụ bất thân!”
Minh Vương thở dài một hơi, phất tay biến thành nữ nhân, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy táo bạo. Minh Vương chỉ chỉ đường cong nóng bỏng của bản thân, “Được chưa, như thế này là được rồi chứ gì, không nam nữ thụ thụ bất hôn nữa đúng không.”
Khuôn mặt già của ta đỏ lên, xoay đầu đi chỗ khác, “Càng không được, Cục Điện ảnh Tiên giới không cho phép quay.”
Minh Vương thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng không biết đầu óc có ổn không, có ảnh hưởng… hay không”
Nói xong lại nhấc tay tiếp tục cởi y phục.
Khoảng khắc ngay khi nàng ta sắp đắc thủ, một đạo ngân quang theo gió xoáy thổi tới.
Tiểu Bát đến rồi.
Tiểu Bát vừa đến, liền cùng Minh Vương dây dưa đánh nhau tại chỗ. Vừa đánh nhau vừa bỏ chút thời gian giúp ta ghép lại y phục.
Tiểu Bát một tay che mắt, tay kia vụng về sửa sang lại vạt áo, vì cố gắng giảm thiểu tiếp xúc da thịt, năm ngón tay cong thành lan hoa chỉ, lắp bắp nói, “Ta, ta không nhìn gì hết.”
Nhưng nhắm mắt thao tác, khó tránh khỏi lật xe.
Bùm.
Đỏ rồi, mặt Tiểu Bát đỏ rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Bát đỏ như tôm luộc, ngửa mặt lên trời, tay chân luống cuống đảo quanh tại chỗ, “Không… ta không cố ý.”
Hazzz, đáng yêu quá đi.
14.
Minh Vương hít một ngụm khí lạnh, xoa xoa cánh tay, “Này! Đánh nhau thì đánh nhau, đừng có công kích tinh thần như vậy chứ.”
Hắn nhấc ngân kiếm, lao lên đẩy Tiểu Bát ra.
“Cẩn thận!”
Không biết tại sao, gần đây linh lực của Tiểu Bát dường như sụt giảm rất nhiều, suýt chút nữa không tránh được, mặc dù cuối cùng nghiêng người né được, nhưng cánh tay phải lại bị thương không nhẹ.
Trên trường bào màu trắng, miệng vết thương nhìn cực kỳ ghê người.
Mắt thấy thế cục sắp nghiêng về một bên, một tiếng phượng kêu lanh lảnh phía chân trời, liệt hỏa cháy hừng hực, bay nhanh xẹt qua đỉnh đầu Minh Vương, “Ăn một đạp của ta này, Minh Vương!”
Trợ thủ đến rồi! Chíp chíp vậy mà có thể trình diễn một hồi mã thương.
Long vương áo bào xanh cùng với ba nghìn Đông Hải phủ binh cũng đuổi theo đến nơi, “Tam công chúa, Bát thái tử, thuộc hạ cứu giá chậm trễ!”
Loại chuyện như đánh nhau ấy, hảo hán đánh không lại nhiều người, cho dù là ba nghìn tôm tép, Minh Vương cũng phải lột vỏ ba ngày mới xong, thế cục lập tức xoay chuyển càn khôn.
Minh Vương vừa rồi còn hùng hổ, thấy tình thế như vậy liền thu kiếm, nhanh chóng lùi về phía sau, “Hôm nay buông tha cho ngươi trước, Hi Quang, sau này còn gặp lại.”
Nói xong liền hóa thanh một luồng khí đen, biến mất vô tung vô ảnh.
Hừ, đánh không lại thì bỏ chạy, chiêu này học còn nhanh hơn cả ta.
“Phụt.”
Minh Vương vừa bỏ chạy, Tiểu Bát liền không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, thân hình lảo đảo quỳ một gối xuống đất.
Long Vương áo bào xanh giúp ta cởi Khốn Tiên đằng, ta cuống quýt đỡ lấy Tiểu Bát, “Tiểu Bát, sao ngươi lại bị thương thành ra như vạy?”
Long Vương áo bào xanh vuốt râu, ở bên cạnh lải nhải.
“Có thể không bị thương nặng sao, hắn có thể kiên trì đến cứu ngươi đã là kỳ tích rồi. Đầu tiên là lấy long châu của bản thân đổi lấy Đông Hải long châu của ta. Lại dùng nguyên thần bảo quang thêm tám phần linh lực làm lá chắn cho trứng rồng, cũng không biết thiên lôi từ đâu tới khiến hắn bị linh lực phản phệ, Thao Thiết nhân lúc long châu của hắn suy yếu ra tay đánh lén, vừa rồi còn đỡ một chưởng của Minh Vương, có thể kiên trì đến hiện tại, chưa hương tiêu ngọc vẫn thì ngài nên mừng thầm đi thì hơn…”
Ôi trời ơi, Tiểu Bát hắn vậy mà vì ta mà làm đến mức này.
Ta ôm chặt lấy Tiểu Bát, vành mắt có chút chua xót, “Sao ngươi phải khổ vậy chứ.”
Tiểu Bát đưa tay giúp ta lau nước mắt, “Đừng khóc, vì ngươi, hết thảy đều không khổ.”
Đáng ch//ết, sao đột nhiên lại biến thành phim ngôn tình rồi, chúng ta không phải kênh hài kịch sao?!
Đáng ch//ết, sao tim của ta lại đập nhanh như sắp bay ra ngoài thế này.
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, mặt trăng mặt trời cũng bất động. Còn ta, động lòng rồi.
“Huhuhu, cảm động quá đi mất.” Chíp chíp oa một tiếng gào khóc.
Chíp chíp đang là một con phượng hoàng to lớn, lại ngồi dưới đất vừa lau nước mắt vừa đập xuống mặt đất, “Hủy bỏ, hiện tại liền hủy bỏ hôn ước. Ngay lập tức, tám nghìn đạo thiên lôi cũng hủy.”
Nói xong liền nắm chặt tay, ngẩng mặt lên trời lộ ra ánh mắt kiên định, “Ta có thể BE, couple của ông đây thì không được!!!”
Trong tam giới, Thiên Đạo luôn dùng một loại cân bằng nhìn như bất công nhưng lại rất vi diệu để sắp xếp cho sinh linh tam giới.
Ví dụ như nhân loại nhỏ bé, thân thể không chịu nổi một kích, nhưng linh hồn lại cường đại nhất, cho nên có thể rửa sạch ký ức, trở về lục đạo một cách nguyên vẹn.
Mà thần tiên thân thể cường đại nhất, linh hồn lại không chịu nổi một kích, dù sống rất lâu nhưng một khi ứng kiếp liền sẽ mất đi nguyên thần, tiêu tán ở trong trời đất. Cùng với sự thay đổi của vạn vật, dần dần trở về Quy Khư.
Cho nên thần tiên không có kiếp sau, nhưng ta lại mơ thấy quá khứ, hoặc có thể nói, ta nhớ tới Hi Hòa.
Hi Hòa và Tiểu Bát giống nhau như đúc, ngoại trừ biểu cảm.
Tiểu Bát luôn là dáng vẻ bất cần đời thiếu đánh, còn Hi Hòa lại là một thần tiên tịch mịch.
Mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đều ôn nhã cực kỳ, giống như trăng thanh gió mát, nhưng không biết tại sao, phía sau nụ cười đó, dưới đáy đôi mắt đen ngọc đó lại luôn có một mảnh cô liêu không thể nào hòa tan được.
Mà khi đó, ta vẫn chưa hoàn toàn là thần tiên. Chỉ là một mảnh nguyên thần nho nhỏ trong Quy Khư.
Quy Khư là điểm tận cùng của tam giới, sông biển ao hồ, tất cả đều chảy về đây. Quy Khư không có sinh linh, nhưng khắp nơi lại đều là mầm mống của sự sống. Linh hồn thần tiên tan biến tại đây, rồi lại tái tạo lại từng mảnh, nguyên lý giống như lắp lego ở Nhân gian.
Sau khi tái tạo lại, chính là một sinh mệnh mới được tạo nên bởi trời đất, không còn chút liên quan đến những chuyện trước kia trong quá khứ.
Suy cho cùng, muốn lắp ghép lại như cũ quá khó khăn, cho nên mọi người đều chọn bừa, vớ được mảnh vỡ nào liền lắp mảnh đó.
Nếu muốn sinh hoạt không có trở ngại, trên người lúc nào cũng phải mang theo chút đồ vật của người khác.
Ngoại trừ Hi Hòa.
Vị thần duy nhất của Quy Khư chính là Hi Hòa, theo trời mà sinh, toàn vẹn vô cùng.
Hi Hòa vốn là linh thạch trấn giữ lối vào Quy Khư, nắm giữ hết thảy quy tắc ở Quy Khư, Thiên Đạo lặp lại, nhật nguyệt tuần hoàn, không biết từ khi nào liền luyện hóa thành thần.
Là nguyên thần hoàn chỉnh duy nhất ở Quy Khư, đó chính là đại trưởng bối xuất đạo trước nhất. Cho nên mấy mảnh vỡ nguyên thần chúng ta đều thích vây quanh hắn, nhảy nhót lung tung.
Trong đó lảm nhảm nhiều nhất chính là ta, thường hay quấn lấy Hi Hòa, “Hi Hòa Hi Hòa, ngươi nhìn xem có phải hôm nay ta lại to lớn hơn một chút không?”
Hi Hòa không hay nói nhiều, chỉ cười tủm tỉm nhìn ta, ngẫu nhiên đáp lại một câu, “Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, vậy ta rất nhanh liền có thể nhập thế rồi!”
Hi Hòa nhìn ta cười nhạt, chỉ là trong nụ cười luôn ẩn hiện vài phần lo lắng. Hi Hòa rất thích cười, ta cực kỳ ít thấy hắn tức giận, ngoại trừ một lần.
Ta vì bạn tốt mảnh nhỏ hàng xóm mà cãi nhau với Hi Quang một trận.
Quy Khư không giống Tiên giới, không có nhiều quy củ điều khoản phép tắc, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình.
Không phải tất cả mảnh vỡ linh hồn đều có thể tái tạo lại thành một nguyên thần mới, thiên địa không cần nhiều thần minh đến vậy.
Chỉ có những mảnh vỡ sinh ra linh trí trước, lại đủ lớn mạnh mới có cơ hội nhập thế.
Đừng thấy ta hiện tại phế như này, khi vẫn còn là mảnh vỡ, ta là một mảnh vỡ ngoan, giúp đỡ người nghèo, trừ gian diệt ác!
Đối tượng chủ yếu của việc giúp đỡ người nghèo chính là hàng xóm của ta, một mảnh nhỏ yếu ớt, cảm giác một cơn gió thổi qua liền tan biến lần thứ hai.
Lắp ghép 180 năm, ta sắp béo gấp đôi nó, còn nó thì vẫn là một mảnh gầy nhỏ bần hàn. Mà ta, vì lĩnh ngộ được vài điều tương đối tinh diệu, nên ghép lại gọi là nhanh chóng.
Hai chúng ta chơi cùng nhau rất vui, dường như kiếp trước khi còn là thần tiên đã chơi với nhau vui như vậy, chỉ là sau khi tan biến không còn ký ức, không nhớ được đôi bên rốt cuộc là quan hệ gì.
Nhưng bản năng vẫn còn, vừa gặp nhau liền cảm thấy thân thiết. Thiết nghĩ, trước đây không phải là thân thích thì cũng là bạn bè.
Dựa theo quy tắc thiếu gì bổ nấy của nhân gian, ta đặt cho nó một cái tên gọi là Nhị Tráng.
Còn về Đại Tráng, đương nhiên là ta rồi.
Theo quy tắc của Quy Khư, Nhị Tráng vốn không có cơ hội nhập thế. Nhưng ta không phục, bắt lấy Hi Hòa tranh cãi, “Nếu thế giới này đều là kẻ mạnh, vậy thì không gọi là kẻ mạnh nữa rồi, kẻ yếu không xứng đáng được sống sao? Tại sao không thể cho Nhị Tráng một cơ hội?”
Hi Hòa thu lại vẻ ôn hòa thường ngày, sắc mặt nghiêm túc, đã quay lại là thiết luật vô tình của Quy Khư, “Thiên Đạo chính là như vậy.”
“Vậy có cách nào có thể phá vỡ Thiên Đạo này không.”
“Không có.”
“Hứ, ta không tin.”
Ta bẻ nát hơn phân nửa nguyên thần đang yên ổn đã sắp kết thành của bản thân cho Nhị Tráng. Rất là phản nghịch, là một mảnh nhỏ nhẫn tâm.
“Đại Tráng, đừng mà!”
Khi Hi Hòa đuổi tới nơi, hoa cải đều đã lụi rồi, Nhị Tráng đã đại công cáo thành, phiêu dật nhập thế. Còn ta, một mảnh vỡ thảm thương, bị Hi Hòa bắt được đem nhốt lại.
“Thả ta ra!”
Ký ức đột nhiên dừng lại, ta sợ hãi kêu một tiếng, giật mình tỉnh dậy. Trước mắt là khuôn mặt anh tuấn phóng to hết cỡ của Minh Vương.
Ta thở phào một hơi, vận khí ngăn chặn trái tim bất an đang đập điên cuồng, “Minh Vương điện hạ, ngươi không cảm thấy bản thân bắt nhầm người rồi sao?”
Đây không phải là chuyện rõ như con rận trên đầu người hói sao? Tiểu Bát mới là người giống y đúc Hi Hòa cơ mà.
Minh Vương ngẩn ra, khóe môi diễm lệ nháy mắt cứng đờ, “Ngươi, ngươi nhớ ra rồi?”
Ta gật đầu giống như trống bỏi, “Đúng vậy đúng vậy, không phải chỉ là chút chuyện đó thôi sao, ta hiểu mà.”
Mặc dù ký ức sau khi bị Hi Hòa nhốt lại ta tạm thời không nhớ ra. Nhưng với công lực tại hạ đã xem qua ba nghìn quyển thoại bản của nhân gian, ta dám bảo đảm.
Minh Vương yêu thầm Hi Hòa!
Nhưng dưới áp lực và ánh mắt của thế tục, yêu mà không có được, cho nên mới tạo ra một Hi Hòa phiên bản nữ!
Đúng rồi, trong thời gian ta hôn mê chưa tỉnh, Minh Vương đã biến ta trở lại thành Tam công chúa.
Rất là đột nhiên, niềm vui bị hắn vỗ bay, mất rồi. Ta thậm chí còn chưa kịp cảm nhận một chút niềm vui của việc đái đứng.
Ta vươn móng rồng ra, nắm lấy bàn tay sạch sẽ thon dài của Minh Vương, “Tình yêu, không phân biệt giới tính, hãy tôn trọng bản gốc, kiên quyết chống lại nạn thế thân!”
Khóe miệng Minh Vương có chút co rút, đỡ trán thở dài một hơi, “Ta cảm thấy ngươi không hiểu.”
“Không cần ngươi cảm thấy, ta cần ta cảm thấy là được.” Xin lỗi Tiểu Bát, đây chỉ là kế hoãn binh thôi.
Nhưng Minh Vương hắn không trúng kế.
Minh Vương vung tay, khiến Khốn Tiên đằng trói càng chặt hơn, trên mặt viết mấy chữ: ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe.
Sau đó, giơ tay bắt đầu cởi quần áo.
Vãi.
“Ngươi làm gì đó, thiên đình nghiêm cấm mọi hành vi sắc dụ, vị tiên hữu này xin hãy tự trọng! Nam nữ thụ thụ bất thân!”
Minh Vương thở dài một hơi, phất tay biến thành nữ nhân, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy táo bạo. Minh Vương chỉ chỉ đường cong nóng bỏng của bản thân, “Được chưa, như thế này là được rồi chứ gì, không nam nữ thụ thụ bất hôn nữa đúng không.”
Khuôn mặt già của ta đỏ lên, xoay đầu đi chỗ khác, “Càng không được, Cục Điện ảnh Tiên giới không cho phép quay.”
Minh Vương thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng không biết đầu óc có ổn không, có ảnh hưởng… hay không”
Nói xong lại nhấc tay tiếp tục cởi y phục.
Khoảng khắc ngay khi nàng ta sắp đắc thủ, một đạo ngân quang theo gió xoáy thổi tới.
Tiểu Bát đến rồi.
Tiểu Bát vừa đến, liền cùng Minh Vương dây dưa đánh nhau tại chỗ. Vừa đánh nhau vừa bỏ chút thời gian giúp ta ghép lại y phục.
Tiểu Bát một tay che mắt, tay kia vụng về sửa sang lại vạt áo, vì cố gắng giảm thiểu tiếp xúc da thịt, năm ngón tay cong thành lan hoa chỉ, lắp bắp nói, “Ta, ta không nhìn gì hết.”
Nhưng nhắm mắt thao tác, khó tránh khỏi lật xe.
Bùm.
Đỏ rồi, mặt Tiểu Bát đỏ rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Bát đỏ như tôm luộc, ngửa mặt lên trời, tay chân luống cuống đảo quanh tại chỗ, “Không… ta không cố ý.”
Hazzz, đáng yêu quá đi.
14.
Minh Vương hít một ngụm khí lạnh, xoa xoa cánh tay, “Này! Đánh nhau thì đánh nhau, đừng có công kích tinh thần như vậy chứ.”
Hắn nhấc ngân kiếm, lao lên đẩy Tiểu Bát ra.
“Cẩn thận!”
Không biết tại sao, gần đây linh lực của Tiểu Bát dường như sụt giảm rất nhiều, suýt chút nữa không tránh được, mặc dù cuối cùng nghiêng người né được, nhưng cánh tay phải lại bị thương không nhẹ.
Trên trường bào màu trắng, miệng vết thương nhìn cực kỳ ghê người.
Mắt thấy thế cục sắp nghiêng về một bên, một tiếng phượng kêu lanh lảnh phía chân trời, liệt hỏa cháy hừng hực, bay nhanh xẹt qua đỉnh đầu Minh Vương, “Ăn một đạp của ta này, Minh Vương!”
Trợ thủ đến rồi! Chíp chíp vậy mà có thể trình diễn một hồi mã thương.
Long vương áo bào xanh cùng với ba nghìn Đông Hải phủ binh cũng đuổi theo đến nơi, “Tam công chúa, Bát thái tử, thuộc hạ cứu giá chậm trễ!”
Loại chuyện như đánh nhau ấy, hảo hán đánh không lại nhiều người, cho dù là ba nghìn tôm tép, Minh Vương cũng phải lột vỏ ba ngày mới xong, thế cục lập tức xoay chuyển càn khôn.
Minh Vương vừa rồi còn hùng hổ, thấy tình thế như vậy liền thu kiếm, nhanh chóng lùi về phía sau, “Hôm nay buông tha cho ngươi trước, Hi Quang, sau này còn gặp lại.”
Nói xong liền hóa thanh một luồng khí đen, biến mất vô tung vô ảnh.
Hừ, đánh không lại thì bỏ chạy, chiêu này học còn nhanh hơn cả ta.
“Phụt.”
Minh Vương vừa bỏ chạy, Tiểu Bát liền không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, thân hình lảo đảo quỳ một gối xuống đất.
Long Vương áo bào xanh giúp ta cởi Khốn Tiên đằng, ta cuống quýt đỡ lấy Tiểu Bát, “Tiểu Bát, sao ngươi lại bị thương thành ra như vạy?”
Long Vương áo bào xanh vuốt râu, ở bên cạnh lải nhải.
“Có thể không bị thương nặng sao, hắn có thể kiên trì đến cứu ngươi đã là kỳ tích rồi. Đầu tiên là lấy long châu của bản thân đổi lấy Đông Hải long châu của ta. Lại dùng nguyên thần bảo quang thêm tám phần linh lực làm lá chắn cho trứng rồng, cũng không biết thiên lôi từ đâu tới khiến hắn bị linh lực phản phệ, Thao Thiết nhân lúc long châu của hắn suy yếu ra tay đánh lén, vừa rồi còn đỡ một chưởng của Minh Vương, có thể kiên trì đến hiện tại, chưa hương tiêu ngọc vẫn thì ngài nên mừng thầm đi thì hơn…”
Ôi trời ơi, Tiểu Bát hắn vậy mà vì ta mà làm đến mức này.
Ta ôm chặt lấy Tiểu Bát, vành mắt có chút chua xót, “Sao ngươi phải khổ vậy chứ.”
Tiểu Bát đưa tay giúp ta lau nước mắt, “Đừng khóc, vì ngươi, hết thảy đều không khổ.”
Đáng ch//ết, sao đột nhiên lại biến thành phim ngôn tình rồi, chúng ta không phải kênh hài kịch sao?!
Đáng ch//ết, sao tim của ta lại đập nhanh như sắp bay ra ngoài thế này.
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, mặt trăng mặt trời cũng bất động. Còn ta, động lòng rồi.
“Huhuhu, cảm động quá đi mất.” Chíp chíp oa một tiếng gào khóc.
Chíp chíp đang là một con phượng hoàng to lớn, lại ngồi dưới đất vừa lau nước mắt vừa đập xuống mặt đất, “Hủy bỏ, hiện tại liền hủy bỏ hôn ước. Ngay lập tức, tám nghìn đạo thiên lôi cũng hủy.”
Nói xong liền nắm chặt tay, ngẩng mặt lên trời lộ ra ánh mắt kiên định, “Ta có thể BE, couple của ông đây thì không được!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.