Chương 38
Khê Tịch Tịch
13/08/2020
Anh biết cô lừa anh + Hôn trộm + Ôm cô trêи sô pha sờ đến chảy nước
sợ giông tố của chính mình.
Nhưng cố tình là cô lại ngủ say.
Cô còn không nghe thấy tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài chứ nói gì đến chút âm thanh gõ cửa.
Cửa cũng không khóa.
Thấy không có tiếng đáp lại khi gõ cửa, Tần Tu liền thử xoay tay nắm cửa, sau đó cửa được mở ra như dễ bàn tay.
Đèn trong phòng còn sáng, thậm chí cửa sổ cũng hơi hé. Lúc này, chân trời lại nhá lên một đạo sấm sét, tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, động tĩnh cùng sức gió đều không nhỏ, mà trêи giường cô gái nhỏ vẫn ngủ say như cũ.
Hô hấp của cô vững vàng, mang theo tiếng ngáy nho nhỏ, chăn chỉ che lại một nửa, một nửa còn lại được cưỡi lên bằng chân. Bất luận là tư thế ngủ hay dáng vẻ của cô cũng đều mang theo một cỗ hồn nhiên ngây thơ khó nói.
Tần Tu không thể không thừa nhận, cho dù là đang ngủ thì Tô Ánh Hàm vẫn vô cùng xinh đẹp, vô luận đang ở lúc nào thì mỹ nhân đều có một mặt rung động lòng người.
Nhưng vấn đề mấu chốt lúc này không phải là cô có đẹp hay không.
Mà là nếu cô thật sự sợ sấm sét cùng giông bão như vậy, thì cô sẽ không thể ngủ an ổn thế này trong một đêm như đêm nay.
“Cho nên, em quả nhiên là đang lừa tôi đi?”
Tần Tu nhìn cô một lúc lâu với thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn đi đến cửa sổ giúp cô đóng cửa lại, sau đó đi đến mép giường đắp chăn cẩn thận lại cho cô.
Nhưng ngay lúc này Tô Ánh Hàm lại nói mớ.
Cô hẳn là đang mơ, ở trong mộng hồ đồ nói mớ gì đó, Tần Tu hơi động ngón tay, không thể không cúi xuống lắng nghe, sau đó liền nghe được tên của mình.
Tô Ánh Hàm nói: “Tần Tu…”
Hô hấp Tần Tu đình trệ một lúc, còn chưa đợi anh phản ứng lại, Tô Ánh Hàm đã tiếp tục nói: “Tần Tu… đại côn thịt của anh… ăn rất ngon nha!”
Tần Tu: “?”
Sau câu nói kia, nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tần Tu, anh tự hỏi về những sự việc phát sinh trong khoảng thời gian này, những chi tiết khi ở chung cùng Tô Ánh Hàm, cộng thêm kết quả điều tra, loại trừ những kết quả không có khả năng, và cuối cùng, phải, chỉ còn một ý tưởng duy nhất:
Tô Ánh Hàm lăn lộn nhiều như vậy, lừa anh nhiều như vậy, không phải là chỉ là vì muốn ngủ với anh đi?
Quả thực vớ vẩn.
Gân xanh trêи trán Tần Tu nổi lên, có vẻ như đó là vì sự vớ vẩn của ý tưởng vừa mới lóe lên cùng với sự lừa gạt và động cơ thầm kín của Tô Ánh Hàm, anh thật sự tức giận, nhưng khi Tô Ánh Hàm trở mình, bắt đầu cưỡi chăn lẩm bẩm nói mớ, kêu tên của anh, Tần Tu bỗng nhiên cười thành tiếng.
Thôi.
Tần Tu nghĩ, thôi, hà tất phải so đo với cô.
Cô gái xinh đẹp trêи giường đã ngừng nói mớ, lại còn chưa đã thèm mà chẹp chẹp miệng.
Tần Tu giơ tay vén lại mái tóc đang xõa ra của cô, đầu ngón tay đột nhiên phủ lên đôi môi kiều diễm.
“Ưm…”
Một nụ hôn bất ngờ.
Tô Ánh Hàm ngủ rất sâu và cũng không tỉnh dậy. May mắn thay, Tần Tu cũng không đi sâu hơn, sau khi lướt qua liền ngừng lại, lui về sau.
“Kẻ lừa đảo này…”
Tần Tu mơn trớn đôi môi xinh đẹp bị anh hôn đến nước chảy dầm dề, sau đó đắp chăn lại cho cô, đứng dậy rời đi.
…
Tô Ánh Hàm không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô thức dậy vào buổi sáng, duỗi eo, sau đó liền đi rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị xong rồi thì xuống lầu ăn cơm.
Tần Tu đã ngồi vào bàn ăn.
Tô Ánh Hàm vẫn còn nhớ rõ mình đang giận dỗi với Tần Tu, thế nên cô phớt lờ anh, ngồi ở ghế đối diện bắt đầu ăn sáng.
Tần Tu buông bộ đồ ăn xuống, nói với cô: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tô Ánh Hàm trợn mắt với anh: “Khá tốt, không cần anh quan tâm.”
Tần Tu ngữ khí bình đạm: “Tối hôm qua mưa, còn có sấm sét.”
Tô Ánh Hàm vốn đang uống sữa, nghe được lời này thì trực tiếp sặc.
“Khụ khụ khụ…”
Tần Tu bảo quản gia đưa cho Tô Ánh Hàm một chiếc khăn nóng, sau đó lại hỏi cô: “Tôi nhớ là em sợ sấm sét?”
Tô Ánh Hàm: “Tôi…”
Tô Ánh Hàm lau miệng, đôi mắt đỏ lên, bắt đầu đổ lỗi cho anh, còn bày ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương: “Anh biết tôi sợ, tại sao còn để tôi ngủ một mình trong phòng khách chứ… Suốt đêm hôm qua tôi không thể ngủ ngon giấc…”
Tần Tu nhướng mày: “Tôi nhớ lúc nãy hỏi em em còn nói ngủ khá ổn?”
Tô Ánh Hàm càng ủy khuất: “Tôi… Tôi đây không phải là đang khẩu thị tâm phi sao? Ai kêu bảo anh không tới xem tôi, cứ để tôi một mình trong phòng cho khách… Cho dù hai chúng ta không có tình cảm, nhưng ít nhất, ít nhất anh cũng ngủ với tôi rồi…”
Ngoài mặt Tô Ánh Hàm tỏ vẻ vô tội, trêи thực tế trong lòng khẩn trương gần chết, cô đang đánh cuộc, đánh cuộc ngày hôm qua Tần Tu không đến xem mình, cũng không biết tình huống tốt qua của cô.
Thời gian dường như đã đi qua rất lâu, cũng giống như phảng phất mới vài giây, Tần Tu rốt cuộc cũng mở miệng, nói với Tô Ánh Hám một câu, anh nói: “Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ rất ngon, việc trời mưa sét đánh cũng là quản gia nói cho tôi biết.”
Tô Ánh Hàm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nghĩ thầm mình thật sự đánh cuộc đúng rồi.
Nhưng không hiểu tại sao một khắc vừa rồi, khi ánh mắt của Tần Tu chiếu đến, cô thế nhưng lại cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Quả nhiên đều là ảo giác sao?
Nhưng Tô Ánh Hàm chỉ lo nghĩ đến điều đó, mà không chú ý đến đôi môi hơi nhếch lên của Tần Tu.
…
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Tu ôm Tô Ánh Hàm lên trêи đùi, xốc áo ngủ của cô lên, kéo quần lo̶t̶”̶ của cô xuống, lấy cây gậy được bôi thuốc trong hoa huyệt của cô ra.
Mới qua một ngày, tiểu huyệt vốn sưng tấy đã đỡ hơn nhiều, khôi phục sự khẩn trí như lúc ban đầu, như thể vẫn là một cái huyệt xử nữ chưa từng bị đụng chạm.
“Ân ~”
Lúc gậy thuốc được rút ra, đỉnh đầu cùng thịt huyệt bị tách ra, tạo thành thanh âm ɖâʍ mĩ, mà Tô Ánh Hàm cũng nhịn không được rêи rỉ một chút.
Tần Tu nhướng mày, đâm một ngón tay vào, thăm dò u kính thần bí.
“Ưm ~ a…”
“Rất thoải mái?”
“Mới không phải… A ~”
“Muốn nhiều hơn sao?”
“Không… A ~ a ~”
“Nhưng tôi lại thấy em có vẻ rất chờ mong.”
“Tôi mới không có… Ưm…”
Tô Ánh Hàm muốn, Tô Ánh Hàm muốn cực kỳ, hận không thể để Tần Tu rút ngón tay ra, cắm côn thịt to lớn thô cứng vào ngay lập tức.
Vì vậy, cho dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cô vẫn cố gắng co rút tiểu huyệt, khiến cho mị thịt cắn lấy ngón tay Tần Tu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tần Tu rút ngón tay ra.
Nhưng mà Tô Ánh Hàm đợi rất lâu, Tần Tu vẫn chưa chịu nhét côn thịt vào.
Tô Ánh Hàm có điểm ngốc, lại có chút ủy khuất.
Làm gì nha, sờ cô chảy nước rồi lại không cho cô.
Nhưng Tần Tu không cho chính là không cho, không có lấy nửa điểm đổi ý, anh đặt Tô Ánh Hàm trêи sô pha, đứng dậy lau khô ngón tay, gọi quản gia đưa Tô Ánh Hàm đi ra ngoài.
Tô Ánh Hàm quả thực sắp tức chết rồi.
Tần Tu đây là không được sao? Hay là không có hứng thú với cô??
Tô Ánh Hàm tức giận suốt hai ngày, hai ngày này Tần Tu không gọi cho cô, cô cũng không thèm gọi cho Tần Tu.
Mãi đến buổi tối ngày thứ ba, Tôn Tuyết tổ chức một bữa tiệc, gọi Tô Ánh Hàm qua chơi, vừa lúc cô đang thấy nhàn chám, nên kêu tài xế trong nhà đưa mình qua.
sợ giông tố của chính mình.
Nhưng cố tình là cô lại ngủ say.
Cô còn không nghe thấy tiếng sấm chớp đùng đùng bên ngoài chứ nói gì đến chút âm thanh gõ cửa.
Cửa cũng không khóa.
Thấy không có tiếng đáp lại khi gõ cửa, Tần Tu liền thử xoay tay nắm cửa, sau đó cửa được mở ra như dễ bàn tay.
Đèn trong phòng còn sáng, thậm chí cửa sổ cũng hơi hé. Lúc này, chân trời lại nhá lên một đạo sấm sét, tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, động tĩnh cùng sức gió đều không nhỏ, mà trêи giường cô gái nhỏ vẫn ngủ say như cũ.
Hô hấp của cô vững vàng, mang theo tiếng ngáy nho nhỏ, chăn chỉ che lại một nửa, một nửa còn lại được cưỡi lên bằng chân. Bất luận là tư thế ngủ hay dáng vẻ của cô cũng đều mang theo một cỗ hồn nhiên ngây thơ khó nói.
Tần Tu không thể không thừa nhận, cho dù là đang ngủ thì Tô Ánh Hàm vẫn vô cùng xinh đẹp, vô luận đang ở lúc nào thì mỹ nhân đều có một mặt rung động lòng người.
Nhưng vấn đề mấu chốt lúc này không phải là cô có đẹp hay không.
Mà là nếu cô thật sự sợ sấm sét cùng giông bão như vậy, thì cô sẽ không thể ngủ an ổn thế này trong một đêm như đêm nay.
“Cho nên, em quả nhiên là đang lừa tôi đi?”
Tần Tu nhìn cô một lúc lâu với thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn đi đến cửa sổ giúp cô đóng cửa lại, sau đó đi đến mép giường đắp chăn cẩn thận lại cho cô.
Nhưng ngay lúc này Tô Ánh Hàm lại nói mớ.
Cô hẳn là đang mơ, ở trong mộng hồ đồ nói mớ gì đó, Tần Tu hơi động ngón tay, không thể không cúi xuống lắng nghe, sau đó liền nghe được tên của mình.
Tô Ánh Hàm nói: “Tần Tu…”
Hô hấp Tần Tu đình trệ một lúc, còn chưa đợi anh phản ứng lại, Tô Ánh Hàm đã tiếp tục nói: “Tần Tu… đại côn thịt của anh… ăn rất ngon nha!”
Tần Tu: “?”
Sau câu nói kia, nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tần Tu, anh tự hỏi về những sự việc phát sinh trong khoảng thời gian này, những chi tiết khi ở chung cùng Tô Ánh Hàm, cộng thêm kết quả điều tra, loại trừ những kết quả không có khả năng, và cuối cùng, phải, chỉ còn một ý tưởng duy nhất:
Tô Ánh Hàm lăn lộn nhiều như vậy, lừa anh nhiều như vậy, không phải là chỉ là vì muốn ngủ với anh đi?
Quả thực vớ vẩn.
Gân xanh trêи trán Tần Tu nổi lên, có vẻ như đó là vì sự vớ vẩn của ý tưởng vừa mới lóe lên cùng với sự lừa gạt và động cơ thầm kín của Tô Ánh Hàm, anh thật sự tức giận, nhưng khi Tô Ánh Hàm trở mình, bắt đầu cưỡi chăn lẩm bẩm nói mớ, kêu tên của anh, Tần Tu bỗng nhiên cười thành tiếng.
Thôi.
Tần Tu nghĩ, thôi, hà tất phải so đo với cô.
Cô gái xinh đẹp trêи giường đã ngừng nói mớ, lại còn chưa đã thèm mà chẹp chẹp miệng.
Tần Tu giơ tay vén lại mái tóc đang xõa ra của cô, đầu ngón tay đột nhiên phủ lên đôi môi kiều diễm.
“Ưm…”
Một nụ hôn bất ngờ.
Tô Ánh Hàm ngủ rất sâu và cũng không tỉnh dậy. May mắn thay, Tần Tu cũng không đi sâu hơn, sau khi lướt qua liền ngừng lại, lui về sau.
“Kẻ lừa đảo này…”
Tần Tu mơn trớn đôi môi xinh đẹp bị anh hôn đến nước chảy dầm dề, sau đó đắp chăn lại cho cô, đứng dậy rời đi.
…
Tô Ánh Hàm không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô thức dậy vào buổi sáng, duỗi eo, sau đó liền đi rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị xong rồi thì xuống lầu ăn cơm.
Tần Tu đã ngồi vào bàn ăn.
Tô Ánh Hàm vẫn còn nhớ rõ mình đang giận dỗi với Tần Tu, thế nên cô phớt lờ anh, ngồi ở ghế đối diện bắt đầu ăn sáng.
Tần Tu buông bộ đồ ăn xuống, nói với cô: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tô Ánh Hàm trợn mắt với anh: “Khá tốt, không cần anh quan tâm.”
Tần Tu ngữ khí bình đạm: “Tối hôm qua mưa, còn có sấm sét.”
Tô Ánh Hàm vốn đang uống sữa, nghe được lời này thì trực tiếp sặc.
“Khụ khụ khụ…”
Tần Tu bảo quản gia đưa cho Tô Ánh Hàm một chiếc khăn nóng, sau đó lại hỏi cô: “Tôi nhớ là em sợ sấm sét?”
Tô Ánh Hàm: “Tôi…”
Tô Ánh Hàm lau miệng, đôi mắt đỏ lên, bắt đầu đổ lỗi cho anh, còn bày ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương: “Anh biết tôi sợ, tại sao còn để tôi ngủ một mình trong phòng khách chứ… Suốt đêm hôm qua tôi không thể ngủ ngon giấc…”
Tần Tu nhướng mày: “Tôi nhớ lúc nãy hỏi em em còn nói ngủ khá ổn?”
Tô Ánh Hàm càng ủy khuất: “Tôi… Tôi đây không phải là đang khẩu thị tâm phi sao? Ai kêu bảo anh không tới xem tôi, cứ để tôi một mình trong phòng cho khách… Cho dù hai chúng ta không có tình cảm, nhưng ít nhất, ít nhất anh cũng ngủ với tôi rồi…”
Ngoài mặt Tô Ánh Hàm tỏ vẻ vô tội, trêи thực tế trong lòng khẩn trương gần chết, cô đang đánh cuộc, đánh cuộc ngày hôm qua Tần Tu không đến xem mình, cũng không biết tình huống tốt qua của cô.
Thời gian dường như đã đi qua rất lâu, cũng giống như phảng phất mới vài giây, Tần Tu rốt cuộc cũng mở miệng, nói với Tô Ánh Hám một câu, anh nói: “Xin lỗi, hôm qua tôi ngủ rất ngon, việc trời mưa sét đánh cũng là quản gia nói cho tôi biết.”
Tô Ánh Hàm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nghĩ thầm mình thật sự đánh cuộc đúng rồi.
Nhưng không hiểu tại sao một khắc vừa rồi, khi ánh mắt của Tần Tu chiếu đến, cô thế nhưng lại cảm thấy mình bị nhìn thấu.
Quả nhiên đều là ảo giác sao?
Nhưng Tô Ánh Hàm chỉ lo nghĩ đến điều đó, mà không chú ý đến đôi môi hơi nhếch lên của Tần Tu.
…
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Tu ôm Tô Ánh Hàm lên trêи đùi, xốc áo ngủ của cô lên, kéo quần lo̶t̶”̶ của cô xuống, lấy cây gậy được bôi thuốc trong hoa huyệt của cô ra.
Mới qua một ngày, tiểu huyệt vốn sưng tấy đã đỡ hơn nhiều, khôi phục sự khẩn trí như lúc ban đầu, như thể vẫn là một cái huyệt xử nữ chưa từng bị đụng chạm.
“Ân ~”
Lúc gậy thuốc được rút ra, đỉnh đầu cùng thịt huyệt bị tách ra, tạo thành thanh âm ɖâʍ mĩ, mà Tô Ánh Hàm cũng nhịn không được rêи rỉ một chút.
Tần Tu nhướng mày, đâm một ngón tay vào, thăm dò u kính thần bí.
“Ưm ~ a…”
“Rất thoải mái?”
“Mới không phải… A ~”
“Muốn nhiều hơn sao?”
“Không… A ~ a ~”
“Nhưng tôi lại thấy em có vẻ rất chờ mong.”
“Tôi mới không có… Ưm…”
Tô Ánh Hàm muốn, Tô Ánh Hàm muốn cực kỳ, hận không thể để Tần Tu rút ngón tay ra, cắm côn thịt to lớn thô cứng vào ngay lập tức.
Vì vậy, cho dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cô vẫn cố gắng co rút tiểu huyệt, khiến cho mị thịt cắn lấy ngón tay Tần Tu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tần Tu rút ngón tay ra.
Nhưng mà Tô Ánh Hàm đợi rất lâu, Tần Tu vẫn chưa chịu nhét côn thịt vào.
Tô Ánh Hàm có điểm ngốc, lại có chút ủy khuất.
Làm gì nha, sờ cô chảy nước rồi lại không cho cô.
Nhưng Tần Tu không cho chính là không cho, không có lấy nửa điểm đổi ý, anh đặt Tô Ánh Hàm trêи sô pha, đứng dậy lau khô ngón tay, gọi quản gia đưa Tô Ánh Hàm đi ra ngoài.
Tô Ánh Hàm quả thực sắp tức chết rồi.
Tần Tu đây là không được sao? Hay là không có hứng thú với cô??
Tô Ánh Hàm tức giận suốt hai ngày, hai ngày này Tần Tu không gọi cho cô, cô cũng không thèm gọi cho Tần Tu.
Mãi đến buổi tối ngày thứ ba, Tôn Tuyết tổ chức một bữa tiệc, gọi Tô Ánh Hàm qua chơi, vừa lúc cô đang thấy nhàn chám, nên kêu tài xế trong nhà đưa mình qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.