Song Hướng Mê Luyến

Chương 91

Khê Tịch Tịch

15/08/2020

Đại kết cục: Hàm Hàm đeo trứng rung dự tiệc đính hôn, bị Tần Tu ghen tuông lôi đi, ở ghế sau xe chơi một lần xong lại về nhà thao không ngừng [H]

Việc đính hôn cũng không phiền toái như Tô Ánh Hàm tưởng tượng.

Mặc dù cũng cần phải chuẩn bị tiệc, thông báo cho người thân bạn bè, chuẩn bị mấy việc vụn vặt, nhưng tất cả những thứ đó đều không tới phiên Tô Ánh Hàm làm, đã có Tần Tu giúp cô lo liệu mọi chuyện.

Cô chỉ lo ăn ngủ, bồi Tần Tu làm tình, sau đó ăn diện thật đẹp đến hiện trường là được.

Nhưng vài ngày trước khi đính hôn, Tần Tu thật sự rất bận rộn, không có thời gian làm tình với Tô Ánh Hàm. Một bên, Tô Ánh Hàm cảm thấy ông xã nhà mình vì chuyện đính hôn của hai người mà bận trước bận sau thật vất vả, một bên khác lại cảm thấy tịch mịch vô cùng.

Vậy nên cô quyết định chơi lớn một lần.

Đêm đính hôn kia, cô mặc lễ phục được Tần Tu tìm người thiết kế riêng cho mình. Bên ngoài nhìn vui tươi nhưng lại khá trang trọng, nhưng không ai biết rằng, cô chỉ mặc một chiếc quần lo̶t̶”̶ phía dưới lễ phục, bên trong cái lỗ nhỏ còn chứa một cái trứng rung được điều khiển từ xa.

“Ưm…”

Bởi vì cái trứng rung này, cả người Tô Ánh Hàm đều không thoải mái.

Tần Nhiên đã trở thành con dâu tương lai của Thủ tướng, lúc này đang bận rộn phía bên kia đại dương, không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ lỡ tiệc đính hôn của Tô Ánh Hàm, đối với điều này, Tô Ánh Hàm tỏ vẻ thấu hiểu.

Rốt cuộc, con dâu Thủ tướng cũng đâu phải dễ làm.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài một hơi.

Lúc này, đang đi cùng cô là bạn cùng phòng đại học và một vài người bạn khác. Tôn Tuyết, người lúc trước đã đón cô từ nhà Tần Tu, thấy cô như vậy thì lập tức hỏi: “Hàm Hàm, cậu làm sao vậy? Vẻ mặt kỳ lạ, còn thở dài nữa…”

Tô Ánh Hàm không có cách nào nói với cô ấy rằng vẻ mặt cô kỳ lạ là vì phía dưới còn đang chứa trứng rung, còn việc thở dài là vì Tần Nhiên nên cô có thể nói được.

Vậy nên Tô Ánh Hàm nói.

Nhắc đến Tần Nhiên, một bạn cùng phòng khác của cô lập tức nhịn không được cảm khái: “Cậu nói xem, Tần Nhiên đẹp trai như vậy, sao lại thích đàn ông chứ? Lần trước lúc anh ấy đến dưới lầu ký túc đón cậu, tớ còn hâm mộ muốn chết luôn, cảm thấy hai người đúng thật là Kim Đồng Ngọc Nữ, sau đó hai người đính hôn, tớ cũng rất vui, cảm thấy CP[1] mình theo trở thành sự thật rồi, kết quả, đính hôn là giả, diễn mới là thật, mộng CP đều tan nát cả rồi.”

[1] CP: couple, cặp đôi

Tô Ánh Hàm bật cười: “Đến lúc này không có gì là không thể nói, Tần Nhiên anh ấy trời sinh là một tiểu gaygay, vậy mà cậu còn ghép CP mình với anh ấy, đây là ánh mắt kiểu gì vậy? Nhìn thế nào cũng thấy mình và anh trai Tần Nhiên xứng đôi hơn.”

Tôn Tuyết: “Được được được, dù sao cậu thích là được.”

Một người bạn khác lại nói: “Tần Tu à, tuy rằng cũng rất đẹp trai, nhưng rốt cuộc lại lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy…”

Tô Ánh Hàm gõ đầu hắn ta một cái, rất không vui: “Cái gì gọi là lớn hơn nhiều tuổi như vậy? Tần Tu nhà mình chỉ lớn hơn mình có năm tuổi thôi, còn chưa đến sáu tuổi nữa đấy.”

Người bạn kia nói: “Vậy cũng không coi như là sáu tuổi rồi sao?”

Tô Ánh Hàm hừ một tiếng: “Dù là sáu tuổi thì mình vẫn vui, làm sao, đừng nói anh ấy chỉ lớn hơn mình có sáu tuổi, cho dù anh ấy lớn hơn mình đến tận mười tuổi, mình cũng thích anh ấy!”

Tôn Tuyết khuyên người nọ: “Được rồi, cậu đừng có nói xấu ông xã Hàm Hàm trước mặt cậu ấy, cậu ấy bây giờ hả, là một người trọng sắc khinh bạn điển hình, yêu chồng đến điên rồi.”

Một bạn cùng phòng khác nói: “Hàm Hàm, cậu cứ như vậy, không sợ bị người đàn ông của cậu ăn gắt gao sao?”

Tô Ánh Hàm: “Vậy thì mình nguyện ý bị anh ấy ăn gắt gao, mình cam tâm tình nguyện.”

Mấy người bạn ngồi gần đó đều phục cô, còn có người nói: “Thôi thôi, mình là một tên cẩu độc thân, thật sự không muốn nghe cậu ấy khoe ân ái nữa đâu.”

Mấy cô gái nhỏ cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng Tô Ánh Hàm uống một chút nước trái cây, đi tìm Tần Tu.

Việc cô dùng trứng rung Tần Tu còn chưa biết, không kϊƈɦ thích chút nào.

Nhưng Tần Tu còn đang uống rượu với ba Tô, Tô Ánh Hàm đi qua tìm anh, lại được anh ôm eo an ủi: “Ngoan, em đến gặp bạn bè em trước đi, anh bồi ba em uống chút rượu.”

Việc thu phục ba vợ rất quan trọng, Tô Ánh Hàm cũng rõ điều này, nhưng Tần Tu bảo cô đi, cô rất tức giận.

Cô không nói gì cả, chỉ đảo mắt quay lưng đi.

Một phút đồng hồ sau, điện thoại Tần Tu truyền đến âm báo nhắc nhở.

Là Tô Ánh Hàm gửi tin nhắn cho anh: 【 Hôm nay em dùng trứng rung phía dưới. 】



【 Màu hồng nhạt. 】

Quay đầu nhìn lại, Tần Tu lập tức thấy Tô Ánh Hàm đang bị vài tên con trai bao quanh ở giữa, cô cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, cũng không biết là đang nói cái gì.

Trong phút chốc, đầu óc Tần Tu “Bùm” một cái nổ tung.

Anh chẳng thèm quan tâm việc bồi ba vợ uống rượu nữa, lập tức trực tiếp vọt đến trước mặt Tô Ánh Hàm, kéo cô ra xa khỏi đám người kia, đến một góc vắng vẻ.

Tô Ánh Hàm chớp chớp mắt: “Làm gì vậy? Không phải anh muốn bồi ba vợ uống rượu sao?”

Ánh mắt Tần Tu hung ác nham hiểm, anh nhìn xuống phía dưới của cô, ngữ khí thập phần nghiêm túc: “Phía dưới của em thật sự chứa thứ đó sao?”

Tô Ánh Hàm: “Đúng vậy.”

Tần Tu vô cùng tức giận.

Nhưng anh không nỡ mắng cô, càng không nỡ đánh, chỉ có thể cắn Tô Ánh Hàm một ngụm, đẩy cô vào tường, hỏi: “Sao em có thể như vậy…”

Tô Ánh Hàm chủ động nói tiếp: “Sao em có thể cơ khát như vậy, d͙â͙m͙ đãng như vậy đúng không? Nhưng em là bị anh làm, Tần Tu, sau khi bị anh làm, nhu cầu của em mới lớn như thế.”

Tô Ánh Hàm cảm nhận được hô hấp nặng nề của Tần Tu, còn có chỗ cộm lên phía dưới, nó thế nhưng càng ngày càng có xu thế…

“Không phải chứ, bạn trai yêu dấu của em? Em còn chưa sờ anh mà, mới trêu chọc hai câu, anh đã cứng rồi sao?” Tô Ánh Hàm nói xong liền duỗi bàn tay nhỏ xuống thân dưới của Tần Tu sờ soạng.

Tần Tu đè bàn tay đang châm lửa kia của cô lại, hô hấp càng lúc càng dồn dập hơn, nghẹn giọng nói: “Về nhà.”

Tô Ánh Hàm biết rõ rồi mà cố hỏi: “Bây giờ sao? Nhưng mà hình như tiệc đính hôn của chúng ta còn chưa kết thúc mà…”

“Việc cần làm thì đã làm rồi, còn lại không quan trọng, bây giờ anh chỉ muốn làm nhất một việc.”

“Việc gì?”

“Thao em.”

Tô Ánh Hàm bị mang lên xe, Tần Tu uống rượu nên không lái xe được, người lái xe là tài xế. Hai người ngồi ở dãy ghế phía sau, Tần Tu nâng tấm chắn lên để ngăn cản tầm mắt tài xế, sau đó lập tức ôm Tô Ánh Hàm lên đùi mình, duỗi tay sờ soạng cái lỗ nhỏ của cô.

“Không mở?”

Chỗ đó đúng thật là có chứa trứng rung, nhưng lại không khởi động.

“Ừ.” Tô Ánh Hàm mở túi xách ra, đưa điều khiển từ xa cho Tần Tu, ở bên tai anh thổi khí: “Không phải là em đang chờ ông xã tương lai của em mở lên sao?”

Tần Tu trực tiếp nâng tấm chắn lên mức cao nhất.

“A!”

“Không được kêu.” Tần Tu bưng kín miệng cô, vói hai ngón tay vào cái lỗ nhỏ chứa trứng rung của cô, đè thấp giọng nói bên tai Tô Ánh Hàm.

Nghĩ đến việc cô mang theo thứ này tham dự toàn bộ tiệc đính hôn, Tần Tu không hiểu sao lại bực bội vô cùng, vì thế lực đạo trêи tay anh rất lớn, còn dùng sức nghiền nát điểm G của Tô Ánh Hàm.

“Ưm… A…”

Mạnh quá.

Nhưng mà…

Nhưng mà cô rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙!

Tài xế đang ở phía trước, Tô Ánh Hàm không có cách nào kêu lên, cô chỉ có thể cắn bả vai Tần Tu, nỗ lực đè ép tiếng rêи rỉ.

“Ân ~”

Tần Tu quá điêu luyện, lúc này anh còn đang tức giận việc cô trộm dùng trứng rung, cho nên phá lệ dùng sức, hơn nữa còn bị trứng rung kϊƈɦ thích, không bao lâu sau, cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm đã bị chơi đến cao trào.

Thoải mái cũng không thể kêu, không thể rêи, muốn cũng không có cách nào lột quần Tần Tu ra trực tiếp ngồi lên được, cảm giác này quá dày vò, cũng may lộ trình không dài cho lắm, tuy rằng hơi khổ sở, nhưng hai người rất nhanh đã về tới nhà.

Tài xế đưa bọn họ về xong thì đã đi, người hầu đều tan làm, trong nhà cũng không có người nào khác, Tần Tu không đợi được đến lúc vào phòng ngủ, anh trực tiếp vén váy Tô Ánh Hàm lên ngay trước cửa nhà.

“A ~”



quần lo̶t̶”̶ đã bị cởi ra trêи xe, lúc này đang nằm trong túi áo tây trang của Tần Tu, không có quần lo̶t̶”̶ làm trở ngại, Tần Tu có thể trực tiếp kéo cái dây kia ra, lôi cái trứng rung còn đang hoạt động ra khỏi cơ thể Tô Ánh Hàm.

Sau đó ném xuống đất.

Rồi đâm toàn bộ côn thịt thô to của mình vào.

“A a a a ~ Thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙! Thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙! Đại côn thịt của ông xã cắm em thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙!”

Tô Ánh Hàm không thèm che dấu dụ̶c̶ vọng của chính mình, trực tiếp rêи lên, Tần Tu cũng ôm lấy cô, hôn lên đôi môi hồng nhuận.

côn thịt của Tần Tu vẫn cứ thô to như vậy, nóng bỏng như vậy, anh ấn Tô Ánh Hàm lên cửa thao một lúc, Tô Ánh Hàm lập tức s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến sắp cao trào.

“Nhịn một chút.”

Tần Tu không muốn thao kiểu này, anh dùng vân tay mở cửa, bế Tô Ánh Hàm lên, vừa thao cô vừa bước vào nhà.

“A ~”

Quá kϊƈɦ thích rồi.

côn thịt thô to còn đang cắm trong cái lỗ nhỏ của cô, nghiền nát điểm mẫn cảm, mà dưới tình huống như thế, Tần Tu lại ôm cô lên lầu.

“Ưm… Quá sâu…”

“Không thích sâu sao?”

“A ~ thích, thích cũng không thể như vậy… Chậm một chút! Chậm một chút, Tần Tu…”

“Kêu anh là gì?”

“Ông xã… ông xã… ưm, đừng mà… Quá kϊƈɦ thích…”

Tô Ánh Hàm càng cảm thấy kϊƈɦ thích, côn thịt của Tần Tu càng cứng rắn hơn, anh không tiếp tục lên lầu nữa, lập tức đè Tô Ánh Hàm xuống tay vịn cầu thang hung hăng đâm thọc một trận.

Vị trí này vừa nguy hiểm lại khiến người ta choáng váng, cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm kẹp rất chặt, co rút cũng đặc biệt lợi hại, Tần Tu nhịn không được, cứ như vậy bắn tinh.

“A…”

Tô Ánh Hàm thở hổn hển cả nửa ngày, sau đó mới nói với Tần Tu: “Sao hôm nay anh bắn nhanh vậy?”

Không có người đàn ông nào chịu được lời nói như thế này, vậy nên Tần Tu không nói không rằng, trực tiếp ôm Tô Ánh Hàm về phòng ngủ, dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy anh có thể kéo dài lâu hơn.

“Ưm…”

Cuối cùng hai người đều rất s͙ư͙ớ͙n͙g͙, cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm cũng được tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm rót đầy như ý nguyện.

“Lần này còn nhanh không?” Tần Tu hiển nhiên vẫn rất để ý câu nói trước đó của Tô Ánh Hàm.

Tô Ánh Hàm bị thao đến choáng váng, mơ hồ đáp lại: “Không nhanh, anh là lâu nhất…”

Tần Tu vừa lòng, nhưng anh vẫn muốn thao cô.

“Một lần nữa.”

“Từ bỏ…” Tô Ánh Hàm chịu thua, “Hôm nay như vậy thôi, chúng ta, tương lai của chúng ta còn dài mà…”

Tần Tu nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, ánh mắt trở nên dịu dàng hẳn.

Đúng thật là tương lai còn dài.

Bây giờ Tô Ánh Hàm là vị hôn thê của Tần Tu, sau này sẽ trở thành vợ của anh, bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua năm tháng, sẽ cùng nhau vượt qua quãng đời còn lại.

“Nhưng mà,” Tần Tu cúi đầu hôn lên môi Tô Ánh Hàm, lại thọc côn thịt to lớn thô cứng vào lần nữa, khàn giọng nói: “Bây giờ anh vẫn rất muốn em.”

Đêm khuya, một vòng tính ái kịch liệt lại bắt đầu trong phòng ngủ.

••••️HOÀN CHÍNH VĂN️••••

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Song Hướng Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook