Chương 1: Cậu Không Nhịn Được
Xuân Ý Hạ
10/03/2023
[Gần đây Triệu Hằng cứ một mực tìm người hỏi thăm chỗ làm của cậu.]
Khúc Sênh nhìn dòng chữ đột nhiên nhảy lên trên màn hình máy tính lớn, chậc lưỡi một cái, quay đầu nhìn tổ trưởng đang nói chuyện với người khác bên ngoài, nhanh chóng nhắn lại ba chữ.
[Cứ kệ gã]
Nghĩ lại cảm thấy còn chưa đủ, nhanh chóng bổ sung: [Bảo gã cút con mẹ nó đi]
Vừa mới trả lời xong thì tổ trưởng đã đi về phía Khúc Sênh. Cậu tắt cửa sổ, cúi đầu xem tài liệu.
"Tiểu Khúc à." Tổ trưởng thân thiết gọi cậu một tiếng, giống như người mới nổi giận với toàn bộ thành viên trong buổi họp sáng không phải là anh ta ấy. Hai tay anh ta nắm chặt tạo thành hình chữ thập, trên mặt nở một cười hết sức hiền lành.
"Thư ký Trương nói..." Tổ trưởng vừa nói vừa nghiêng đầu ý bảo nhìn bên ngoài. Khúc Sênh nhìn thoáng qua, nhìn bên ngoài cửa thủy tinh có một người đàn ông đeo kính đầu bết đang đứng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không yên.
Quả nhiên, nửa câu sau của tổ trưởng là: "Sếp Kinh bảo cậu tan làm chờ anh ấy."
Con ngươi Khúc Sênh hơi phóng đại, quay phắt đầu lại xác nhận.
Cậu nhìn tổ trưởng, tổ trưởng nhìn cậu.
Cái đầu đỏ chói này của Khúc Sênh rất chói mắt, còn chưa bàn tới khuyên tai bằng thép đen trên vành tai cậu. Nếu không nhờ gương mặt này chống đỡ thì ai nhìn vào còn tưởng du côn ở đâu tới.
Thư ký Trương bên kia cũng đi tới. Bàn làm việc nho nhỏ bị hai vị phật lớn vây quanh, trong lòng Khúc Sênh chửi thề liên tục, lén lui ghế xoay về phía sau.
Trương Đô Dương mở miệng: "Lão đại nói, là liên hoan gia đình."
Mấy chữ sau hắn nhấn rất mạnh, chân mày Khúc Sênh nhíu nhẹ khó có thể nhận ra, khuôn mặt tinh xảo quá phận kia bày ra vẻ không tình nguyện: "Tôi biết rồi."
Cậu cũng không thèm giấu diếm.
Ánh mắt của Trương Đô Dương cách kính mắt hơi mỏng dừng trên người Khúc Sênh, đánh giá cậu mấy giây: "Vậy thì tốt."
Nói xong thì gật đầu với tổ trưởng của Khúc Sênh, nghiêng người lui ra rồi đi mất.
Khúc Sênh lại oán giận với bóng lưng của Trương Đô Dương.
Cậu tốt nghiệp đại học đã hơn nửa năm, lúc trước ở công ty thực tập làm kỹ sư kiểm tra, vốn đang làm rất tốt, lúc nào không cần kiểm tra thì có thể lười biếng, vô cùng rảnh rỗi.
Nhưng mà Kinh Tùng Triệt vừa về nước, làm xáo trộn hết kế hoạch cậu đã vẽ ra.
"Sếp Kinh" trong miệng tổ trưởng của Khúc Sênh với "Lão đại" trong miệng Trương Đô Dương đều đang chỉ Kinh Tùng Triệt.
Muốn nói tới quan hệ của anh với Khúc Sênh, thực ra giữa hai người không có quan hệ đặc thù nào.
Chẳng qua là cha ông quen biết nhau, người nhà Khúc Sênh lại mất sớm, ông cụ vì tình chiến hữu năm đó nên quan tâm đứa cháu duy nhất của ông bạn già mà thôi.
Sau ông cụ mất, Kinh Tùng Triệt ra nước ngoài du học, mối quan hệ của Khúc Sênh với nhà họ Kinh đương nhiên nhạt đi nhiều. Mãi cho tới khi Kinh Tùng Triệt học xong, từ Anh về nước, giống như đột nhiên nhớ tới có một người như thế nên nói thư ký nhanh chóng gọi điện qua, đơn giản nói với cậu mấy câu rồi bảo cậu từ chức sang công ty anh làm.
Lúc đó Khúc Sênh vô cùng kinh ngạc, lý do của Kinh Tùng Triệt là: "Cậu làm ở đó không phát triển được đâu. Chuyện này tôi đã bàn với cha tôi rồi, cậu có muốn nói chuyện với ông ấy không?"
Khúc Sênh vội vàng lắc đầu.
Đùa cái gì vậy?
Kinh Phong còn đáng sợ hơn Kinh Tùng Triệt gấp trăm lần. Cuộc đời này, chuyện mà cậu dở nhất chính là nói chuyện với người lớn, dù sao Kinh Tùng Triệt chỉ lớn hơn cậu năm tuổi, hai người miễn cưỡng cũng có thể coi là cùng lứa. Về phần cha của Kinh Tùng Triệt... Khúc Sênh chỉ cần tưởng tượng tới khuôn mặt nghiêm túc kia là dạ dày đã nhộn nhạo cả lên.
Nhưng mà dưa hái xanh không ngọt, Khúc Sênh vốn đã ngầm bất mãn với sự sắp xếp ép buộc của Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt lại ỷ vào sự hiểu biết của mình đối với Khúc Sênh mà đặt cậu vào một hạng mục gấp tới lửa xém lông mày, làm cho cậu bất đắc dĩ ngày nào cũng bề bộn nhiều việc.
Khúc Sênh giận đầy một bụng không xả được, chỉ có thể phát tiết bất mãn với bạn mình.
Làm ở vị trí của bọn họ, tất cả mọi người đều ăn mặc bình thường, thoải mái là được, áo sơ mi ca rô tối màu là có thể thể hiện tính chất đặc biệt của dân lập trình.
Khúc Sênh thì không. Vì để biểu hiện ra bản thân đặc biệt và phóng túng không bị gò bó, cậu thường xuyên đổi màu tóc, khuyên tai sáng đeo chiều đổi. Trương Đô Dương đã không vừa mắt cậu rất lâu rồi, lúc họp ban ngành tổ trưởng lại cường điệu nhấn mạnh thêm một lần, người đi làm phải có dáng vẻ của người đi làm.
Khúc Sênh lợn chết không sợ nước sôi, huống chi cái nồi này còn là Kinh Tùng Triệt đun lên cho cậu nhảy vào.
"Nếu Kinh Tùng Triệt không hài lòng thì để anh ta tự tới nói với em này." Khúc Sênh diễu võ giương oai trong điện thoại, "Anh ta cứ việc nói với em, em thuận nước đẩy thuyền, lập tức nghỉ việc ngay!"
Bạn chí cốt vô cùng hiểu cậu – Thư Tử Viện cười khẽ rồi nói: "Đừng có khoác lác nữa, nếu cậu thực sự muốn chạy lấy người đã chạy từ tháng đầu tiên rồi."
Khúc Sênh bị nói không trả lời được.
Thư Tử Viện lại nói: "Chị nói chứ, sao chị thấy cậu có hơi sợ anh ta nhỉ?"
"Sợ ai cơ?" Khúc Sênh theo bản năng cãi lại, bảo sao Bàn Tử trong ban nhạc nói cả người Khúc Sênh từ trên xuống dưới chỉ có miệng là cứng nhất.
"Kinh Tùng Triệt, cậu cả Kinh đó."
Khúc Sênh khựng lại một chút: "Nói bậy á."
"Có nói bậy không trong lòng cậu rõ nhất còn gì?"
Sau khi Kinh Tùng Triệt về nước, Kinh Phong cho anh một khoản tiền khởi nghiệp. Kinh Tùng Triệt tự rút ra một tầng trong tòa nhà ba mình xây để làm văn phòng, thành lập một công ty IT quy mô nhỏ.
Công ty khoa học kỹ thuật của nhà họ Kinh ở thành phố Linh, thậm chí ở quốc tế cũng là một công ty danh xứng với thực. Kinh Tùng Triệt buông tha cánh rừng um tùm, chọn khai thác một miếng đất không ai biết, lúc mới đầu đã khiến rất nhiều người bất ngờ. Nhưng mà Kinh Phong không phản đối, hiển nhiên là chuyện nhà người ta, người ngoài không nên xen vào.
Khúc Sênh ghét nhất là suy nghĩ những chuyện sâu xa ngoằn nghoèo thế này. Dưới sự nhiều chuyện của Thư Tử Viện, mạch não không lịch sự trả lời câu hỏi của cô: "Có thể anh ta muốn khống chế người khác chứ không muốn ngược lại thôi."
Cậu chỉ thuận miệng nói, Thư Tử Viện lại cho là thật, còn nghiêm túc suy nghĩ một phen sau đó gật đầu: "Cũng có lý, tập đoàn họ Kinh cũng không phải do một mình Kinh Phong quyết định, còn phải nhìn sắc mặt ban giám đốc nữa, không bằng tự làm cho rồi."
Tại sao Kinh Tùng Triệt phải tự mình gầy dựng sự nghiệp Khúc Sênh không quan tâm, Khúc Sênh chỉ quan tâm duy nhất một chuyện là chừng nào mình mới thoát khỏi bể khổ này.
Mắt thấy cậu đã sắp ngây người ở công ty được gần ba tháng, Kinh Tùng Triệt chưa có ý nói chuyện với cậu lần nào, mà theo thời gian hạng mục hoàn tất càng ngày càng gần, chỉ khi nào cần sửa mới sửa, nhiệm vụ giao tới tay Khúc Sênh ngược lại ít đi, giống như... Không, chắc chắn, Khúc Sênh chắc chắn Kinh Tùng Triệt đang nuôi heo.
Nếu cậu đã không chịu làm, Kinh Tùng Triệt dứt khoát để cậu làm ít việc đi, điều kiện tiên quyết là cậu phải ở dưới mí mắt anh.
Mấy cuộc họp bình thường Khúc Sênh cũng không gặp được Kinh Tùng Triệt, đều là quản lý họp với nhau, sau đó tổ trưởng lại tổ chức họp trong tổ, còn Kinh Tùng Triệt thường xuyên đi công tác không tới công ty.
Lần gặp duy nhất là trên đường quay về phòng làm việc, đêm trước Khúc Sênh quẩy cả đêm buồn ngủ như chó, vừa bưng ly cà phê ra khỏi phòng thì gặp ngay Kinh Tùng Triệt.
Hai người đồng thời khựng lại, Kinh Tùng Triệt nhìn thấy cà phê trong tay cậu thì lập tức nhíu mày, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt, gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Lúc đó Khúc Sênh còn chưa phản ứng kịp, ngồi xuống chỗ của mình rồi mới xù lông lên, phẫn nộ gõ phím: [Ánh mắt anh ta nhìn em như kiểu em đang uống nước rửa chén vậy á!!!]
Một lát sau, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.
Thư Tử Viện: [Ai?]
Khúc Sênh phẫn nộ: [Chó! Chó!!]
#
"Liên hoan gia đình", từ này nói dễ nghe quá, Khúc Sênh chưa từng là người nhà họ Kinh, tình hữu nghị hai đời cho dù có sâu đi nữa thì tới Kinh Tùng Triệt chắc chỉ còn là cái đế chén thôi
Người để ý như Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh không chút nghi ngờ anh sẽ đổ đi chút giao tình cuối cùng còn lắng lại dưới đáy này.
Tại sao anh về nước rồi lại đột nhiên nhớ tới cậu, Khúc Sênh có chút tò mò nên hỏi thăm bạn từ nhỏ của Kinh Tùng Triệt.
Dù sao cậu cũng ở nhà họ Kinh nhiều năm, người Kinh Tùng Triệt quen biết thì cậu ít nhiều gì cũng biết.
"À, hôm đó là đại thọ chín mươi của ông cụ nhà anh, ông ấy kéo bọn anh tới nghe ông ấy kể chuyện trước kia. Ông ấy hoài niệm, nói tới giờ ông nội Kinh với ông nội cậu đều mất cả rồi, cũng chỉ còn mỗi mình ông ấy thôi." Lạc Hựu kể hết đầu đuôi, "Kinh Tùng Triệt mới hỏi anh giờ cậu đang làm ở đâu."
Con mẹ nó anh thật thà ghê á.
Khúc Sênh xót xa mắng mỏ trong lòng, ngoài miệng thì nói: "Hóa ra là vậy, em cảm ơn anh Lạc nhé."
"Không sao không sao, hôm nào đi chơi một bữa nhé."
Khúc Sênh tùy ý đáp lời rồi cúp điện thoại.
Trong đám bạn bè cũng trang lứa, Lạc Hựu là người biết chơi nhất trong những người biết chơi. Có mấy lần Khúc Sênh đáp ứng tham gia mấy bữa tiệc của anh ta, cảm thấy chơi không được, sau khi tốt nghiệp cũng ít trao đổi, chỉ ngẫu nhiên thả like trên vòng bạn bè của đối phương.
#
Đã tan làm được một tiếng, cửa ban công chỗ Kinh Tùng Triệt vẫn đóng chặt như cũ. Khúc Sênh ra khỏi phòng vệ sinh, trong tay còn cầm một máy sấy nhỏ, đụng phải một đồng nghiệp.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Đồng nghiệp hoảng sợ: "Sao... sao tóc cậu lại phai màu rồi?"
Khúc Sênh há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nói từ đầu, cuối cùng chỉ nói: "Thuốc nhuộm dùng một lần."
Đồng nghiệp: "..."
Chắc hắn cũng lần đầu tiên gặp được người dở hơi như thế.
Khúc Sênh đi làm tháng đầu tiên đã tạo không ít đề tài trong văn phòng, nguyên nhân là vì khuôn mặt như minh tinh của cậu chẳng giống lập trình viên chút nào. Cho dù thường xuyên nhuộm tóc đủ màu, đeo bông tai đủ lại kiểu dáng nhưng cũng chỉ làm ánh mắt của nhiều cô gái nhỏ dừng lại trên người cậu hơn.
Có người lén mỉa mai cậu là tiểu bạch kiểm, nói cậu đi cửa sau nhưng bằng cấp của cậu bày ra đó, cho dù có tới tập đoàn khoa học kỹ thuật của nhà họ Kinh thực tập cũng là đúng quy cách.
Cậu với Kinh Tùng Triệt tốt nghiệp cùng một trường, chẳng qua sau đó Kinh Tùng Triệt xuất ngoại học chuyên sâu, còn Khúc Sênh dừng lại ở đây.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Khúc Sênh thả máy sấy mượn của đồng nghiệp nữ về chỗ cũ. Tóc tẩy về lại màu nâu, bông tai tháo hết, cả người khiêm tốn đi nhiều, cũng càng hút mắt hơn.
Khúc Sênh không cần nhuộm tóc phô trương quá mức cũng đã rất thu hút, bởi vì cậu có một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ giống mẹ.
Mẹ Khúc Sênh thời đó có thể coi là ngôi sao của trấn trên, là một đôi trai tài gái sắc với ba Khúc. Đáng tiếc hai vợ chồng sinh Khúc Sênh lúc còn quá trẻ, lại gặp phải khủng hoảng kinh tế, công việc không tốt, sau đó cùng nhau nhảy sông.
Vô cùng vớ vẩn.
Khúc Sênh chẳng có ấn tượng gì với hai người này. Cậu là do ông bà nuôi lớn, mãi cho tới năm mười hai tuổi.
Mắt thấy đã sắp bảy giờ, văn phòng của Kinh Tùng Triệt vẫn không có động tĩnh gì. Thư Tử Viện gửi tin nhắn hỏi Khúc Sênh hôm nay có đi bar không, cậu trả lời: Không đi.
[Ba ngày liên tục rồi đó, Bàn Tử sắp chống đỡ không nổi nữa rồi]
Khúc Sênh cúi đầu nhắn lại: [Không đi, cho chị mượn đàn guitar đó]
Mới đánh xong chữ cuối cùng, trước người có thêm một bóng người nữa.
Khúc Sênh ấn gửi xong mới ngẩng đầu nhìn Kinh Tùng Triệt.
Người đàn ông này lúc nào cũng xuất hiện lặng lẽ, dường như cậu cũng đã quen rồi.
Kinh Tùng Triệt mặc một thân tây trang màu xám, quần áo cắt may theo kiểu Anh cổ điển, làm dáng người vốn đã nổi bật càng thêm hoàn mỹ. Thân hình đồng hồ cát, thắt lưng hẹp, phối hợp với đôi vớ đen không một nếp nhăn và đôi giày da mới, chân dài tới không nói nên lời.
Rõ ràng là đang ở văn phòng của mình mà còn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ như thế, đẹp trai tới độ không giống người phàm.
Giây tiếp theo, Kinh Tùng Triệt mở miệng: "Cổ áo cậu dính máu mũi à?"
Khúc Sênh trải qua nhiều lần tự hỏi, biết bản thân có thói nhìn mặt nói chuyện, bằng không mỗi lần đối phương nói chuyện thèm đòn như thế, cậu sẽ không nhịn được như vậy.
"... Đó là thuốc nhuộm tóc bị phai!"
Nói sai rồi, mặt đẹp hơn nữa cậu cũng không nhịn được.
Khúc Sênh nhìn dòng chữ đột nhiên nhảy lên trên màn hình máy tính lớn, chậc lưỡi một cái, quay đầu nhìn tổ trưởng đang nói chuyện với người khác bên ngoài, nhanh chóng nhắn lại ba chữ.
[Cứ kệ gã]
Nghĩ lại cảm thấy còn chưa đủ, nhanh chóng bổ sung: [Bảo gã cút con mẹ nó đi]
Vừa mới trả lời xong thì tổ trưởng đã đi về phía Khúc Sênh. Cậu tắt cửa sổ, cúi đầu xem tài liệu.
"Tiểu Khúc à." Tổ trưởng thân thiết gọi cậu một tiếng, giống như người mới nổi giận với toàn bộ thành viên trong buổi họp sáng không phải là anh ta ấy. Hai tay anh ta nắm chặt tạo thành hình chữ thập, trên mặt nở một cười hết sức hiền lành.
"Thư ký Trương nói..." Tổ trưởng vừa nói vừa nghiêng đầu ý bảo nhìn bên ngoài. Khúc Sênh nhìn thoáng qua, nhìn bên ngoài cửa thủy tinh có một người đàn ông đeo kính đầu bết đang đứng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không yên.
Quả nhiên, nửa câu sau của tổ trưởng là: "Sếp Kinh bảo cậu tan làm chờ anh ấy."
Con ngươi Khúc Sênh hơi phóng đại, quay phắt đầu lại xác nhận.
Cậu nhìn tổ trưởng, tổ trưởng nhìn cậu.
Cái đầu đỏ chói này của Khúc Sênh rất chói mắt, còn chưa bàn tới khuyên tai bằng thép đen trên vành tai cậu. Nếu không nhờ gương mặt này chống đỡ thì ai nhìn vào còn tưởng du côn ở đâu tới.
Thư ký Trương bên kia cũng đi tới. Bàn làm việc nho nhỏ bị hai vị phật lớn vây quanh, trong lòng Khúc Sênh chửi thề liên tục, lén lui ghế xoay về phía sau.
Trương Đô Dương mở miệng: "Lão đại nói, là liên hoan gia đình."
Mấy chữ sau hắn nhấn rất mạnh, chân mày Khúc Sênh nhíu nhẹ khó có thể nhận ra, khuôn mặt tinh xảo quá phận kia bày ra vẻ không tình nguyện: "Tôi biết rồi."
Cậu cũng không thèm giấu diếm.
Ánh mắt của Trương Đô Dương cách kính mắt hơi mỏng dừng trên người Khúc Sênh, đánh giá cậu mấy giây: "Vậy thì tốt."
Nói xong thì gật đầu với tổ trưởng của Khúc Sênh, nghiêng người lui ra rồi đi mất.
Khúc Sênh lại oán giận với bóng lưng của Trương Đô Dương.
Cậu tốt nghiệp đại học đã hơn nửa năm, lúc trước ở công ty thực tập làm kỹ sư kiểm tra, vốn đang làm rất tốt, lúc nào không cần kiểm tra thì có thể lười biếng, vô cùng rảnh rỗi.
Nhưng mà Kinh Tùng Triệt vừa về nước, làm xáo trộn hết kế hoạch cậu đã vẽ ra.
"Sếp Kinh" trong miệng tổ trưởng của Khúc Sênh với "Lão đại" trong miệng Trương Đô Dương đều đang chỉ Kinh Tùng Triệt.
Muốn nói tới quan hệ của anh với Khúc Sênh, thực ra giữa hai người không có quan hệ đặc thù nào.
Chẳng qua là cha ông quen biết nhau, người nhà Khúc Sênh lại mất sớm, ông cụ vì tình chiến hữu năm đó nên quan tâm đứa cháu duy nhất của ông bạn già mà thôi.
Sau ông cụ mất, Kinh Tùng Triệt ra nước ngoài du học, mối quan hệ của Khúc Sênh với nhà họ Kinh đương nhiên nhạt đi nhiều. Mãi cho tới khi Kinh Tùng Triệt học xong, từ Anh về nước, giống như đột nhiên nhớ tới có một người như thế nên nói thư ký nhanh chóng gọi điện qua, đơn giản nói với cậu mấy câu rồi bảo cậu từ chức sang công ty anh làm.
Lúc đó Khúc Sênh vô cùng kinh ngạc, lý do của Kinh Tùng Triệt là: "Cậu làm ở đó không phát triển được đâu. Chuyện này tôi đã bàn với cha tôi rồi, cậu có muốn nói chuyện với ông ấy không?"
Khúc Sênh vội vàng lắc đầu.
Đùa cái gì vậy?
Kinh Phong còn đáng sợ hơn Kinh Tùng Triệt gấp trăm lần. Cuộc đời này, chuyện mà cậu dở nhất chính là nói chuyện với người lớn, dù sao Kinh Tùng Triệt chỉ lớn hơn cậu năm tuổi, hai người miễn cưỡng cũng có thể coi là cùng lứa. Về phần cha của Kinh Tùng Triệt... Khúc Sênh chỉ cần tưởng tượng tới khuôn mặt nghiêm túc kia là dạ dày đã nhộn nhạo cả lên.
Nhưng mà dưa hái xanh không ngọt, Khúc Sênh vốn đã ngầm bất mãn với sự sắp xếp ép buộc của Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt lại ỷ vào sự hiểu biết của mình đối với Khúc Sênh mà đặt cậu vào một hạng mục gấp tới lửa xém lông mày, làm cho cậu bất đắc dĩ ngày nào cũng bề bộn nhiều việc.
Khúc Sênh giận đầy một bụng không xả được, chỉ có thể phát tiết bất mãn với bạn mình.
Làm ở vị trí của bọn họ, tất cả mọi người đều ăn mặc bình thường, thoải mái là được, áo sơ mi ca rô tối màu là có thể thể hiện tính chất đặc biệt của dân lập trình.
Khúc Sênh thì không. Vì để biểu hiện ra bản thân đặc biệt và phóng túng không bị gò bó, cậu thường xuyên đổi màu tóc, khuyên tai sáng đeo chiều đổi. Trương Đô Dương đã không vừa mắt cậu rất lâu rồi, lúc họp ban ngành tổ trưởng lại cường điệu nhấn mạnh thêm một lần, người đi làm phải có dáng vẻ của người đi làm.
Khúc Sênh lợn chết không sợ nước sôi, huống chi cái nồi này còn là Kinh Tùng Triệt đun lên cho cậu nhảy vào.
"Nếu Kinh Tùng Triệt không hài lòng thì để anh ta tự tới nói với em này." Khúc Sênh diễu võ giương oai trong điện thoại, "Anh ta cứ việc nói với em, em thuận nước đẩy thuyền, lập tức nghỉ việc ngay!"
Bạn chí cốt vô cùng hiểu cậu – Thư Tử Viện cười khẽ rồi nói: "Đừng có khoác lác nữa, nếu cậu thực sự muốn chạy lấy người đã chạy từ tháng đầu tiên rồi."
Khúc Sênh bị nói không trả lời được.
Thư Tử Viện lại nói: "Chị nói chứ, sao chị thấy cậu có hơi sợ anh ta nhỉ?"
"Sợ ai cơ?" Khúc Sênh theo bản năng cãi lại, bảo sao Bàn Tử trong ban nhạc nói cả người Khúc Sênh từ trên xuống dưới chỉ có miệng là cứng nhất.
"Kinh Tùng Triệt, cậu cả Kinh đó."
Khúc Sênh khựng lại một chút: "Nói bậy á."
"Có nói bậy không trong lòng cậu rõ nhất còn gì?"
Sau khi Kinh Tùng Triệt về nước, Kinh Phong cho anh một khoản tiền khởi nghiệp. Kinh Tùng Triệt tự rút ra một tầng trong tòa nhà ba mình xây để làm văn phòng, thành lập một công ty IT quy mô nhỏ.
Công ty khoa học kỹ thuật của nhà họ Kinh ở thành phố Linh, thậm chí ở quốc tế cũng là một công ty danh xứng với thực. Kinh Tùng Triệt buông tha cánh rừng um tùm, chọn khai thác một miếng đất không ai biết, lúc mới đầu đã khiến rất nhiều người bất ngờ. Nhưng mà Kinh Phong không phản đối, hiển nhiên là chuyện nhà người ta, người ngoài không nên xen vào.
Khúc Sênh ghét nhất là suy nghĩ những chuyện sâu xa ngoằn nghoèo thế này. Dưới sự nhiều chuyện của Thư Tử Viện, mạch não không lịch sự trả lời câu hỏi của cô: "Có thể anh ta muốn khống chế người khác chứ không muốn ngược lại thôi."
Cậu chỉ thuận miệng nói, Thư Tử Viện lại cho là thật, còn nghiêm túc suy nghĩ một phen sau đó gật đầu: "Cũng có lý, tập đoàn họ Kinh cũng không phải do một mình Kinh Phong quyết định, còn phải nhìn sắc mặt ban giám đốc nữa, không bằng tự làm cho rồi."
Tại sao Kinh Tùng Triệt phải tự mình gầy dựng sự nghiệp Khúc Sênh không quan tâm, Khúc Sênh chỉ quan tâm duy nhất một chuyện là chừng nào mình mới thoát khỏi bể khổ này.
Mắt thấy cậu đã sắp ngây người ở công ty được gần ba tháng, Kinh Tùng Triệt chưa có ý nói chuyện với cậu lần nào, mà theo thời gian hạng mục hoàn tất càng ngày càng gần, chỉ khi nào cần sửa mới sửa, nhiệm vụ giao tới tay Khúc Sênh ngược lại ít đi, giống như... Không, chắc chắn, Khúc Sênh chắc chắn Kinh Tùng Triệt đang nuôi heo.
Nếu cậu đã không chịu làm, Kinh Tùng Triệt dứt khoát để cậu làm ít việc đi, điều kiện tiên quyết là cậu phải ở dưới mí mắt anh.
Mấy cuộc họp bình thường Khúc Sênh cũng không gặp được Kinh Tùng Triệt, đều là quản lý họp với nhau, sau đó tổ trưởng lại tổ chức họp trong tổ, còn Kinh Tùng Triệt thường xuyên đi công tác không tới công ty.
Lần gặp duy nhất là trên đường quay về phòng làm việc, đêm trước Khúc Sênh quẩy cả đêm buồn ngủ như chó, vừa bưng ly cà phê ra khỏi phòng thì gặp ngay Kinh Tùng Triệt.
Hai người đồng thời khựng lại, Kinh Tùng Triệt nhìn thấy cà phê trong tay cậu thì lập tức nhíu mày, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt, gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Lúc đó Khúc Sênh còn chưa phản ứng kịp, ngồi xuống chỗ của mình rồi mới xù lông lên, phẫn nộ gõ phím: [Ánh mắt anh ta nhìn em như kiểu em đang uống nước rửa chén vậy á!!!]
Một lát sau, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.
Thư Tử Viện: [Ai?]
Khúc Sênh phẫn nộ: [Chó! Chó!!]
#
"Liên hoan gia đình", từ này nói dễ nghe quá, Khúc Sênh chưa từng là người nhà họ Kinh, tình hữu nghị hai đời cho dù có sâu đi nữa thì tới Kinh Tùng Triệt chắc chỉ còn là cái đế chén thôi
Người để ý như Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh không chút nghi ngờ anh sẽ đổ đi chút giao tình cuối cùng còn lắng lại dưới đáy này.
Tại sao anh về nước rồi lại đột nhiên nhớ tới cậu, Khúc Sênh có chút tò mò nên hỏi thăm bạn từ nhỏ của Kinh Tùng Triệt.
Dù sao cậu cũng ở nhà họ Kinh nhiều năm, người Kinh Tùng Triệt quen biết thì cậu ít nhiều gì cũng biết.
"À, hôm đó là đại thọ chín mươi của ông cụ nhà anh, ông ấy kéo bọn anh tới nghe ông ấy kể chuyện trước kia. Ông ấy hoài niệm, nói tới giờ ông nội Kinh với ông nội cậu đều mất cả rồi, cũng chỉ còn mỗi mình ông ấy thôi." Lạc Hựu kể hết đầu đuôi, "Kinh Tùng Triệt mới hỏi anh giờ cậu đang làm ở đâu."
Con mẹ nó anh thật thà ghê á.
Khúc Sênh xót xa mắng mỏ trong lòng, ngoài miệng thì nói: "Hóa ra là vậy, em cảm ơn anh Lạc nhé."
"Không sao không sao, hôm nào đi chơi một bữa nhé."
Khúc Sênh tùy ý đáp lời rồi cúp điện thoại.
Trong đám bạn bè cũng trang lứa, Lạc Hựu là người biết chơi nhất trong những người biết chơi. Có mấy lần Khúc Sênh đáp ứng tham gia mấy bữa tiệc của anh ta, cảm thấy chơi không được, sau khi tốt nghiệp cũng ít trao đổi, chỉ ngẫu nhiên thả like trên vòng bạn bè của đối phương.
#
Đã tan làm được một tiếng, cửa ban công chỗ Kinh Tùng Triệt vẫn đóng chặt như cũ. Khúc Sênh ra khỏi phòng vệ sinh, trong tay còn cầm một máy sấy nhỏ, đụng phải một đồng nghiệp.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Đồng nghiệp hoảng sợ: "Sao... sao tóc cậu lại phai màu rồi?"
Khúc Sênh há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nói từ đầu, cuối cùng chỉ nói: "Thuốc nhuộm dùng một lần."
Đồng nghiệp: "..."
Chắc hắn cũng lần đầu tiên gặp được người dở hơi như thế.
Khúc Sênh đi làm tháng đầu tiên đã tạo không ít đề tài trong văn phòng, nguyên nhân là vì khuôn mặt như minh tinh của cậu chẳng giống lập trình viên chút nào. Cho dù thường xuyên nhuộm tóc đủ màu, đeo bông tai đủ lại kiểu dáng nhưng cũng chỉ làm ánh mắt của nhiều cô gái nhỏ dừng lại trên người cậu hơn.
Có người lén mỉa mai cậu là tiểu bạch kiểm, nói cậu đi cửa sau nhưng bằng cấp của cậu bày ra đó, cho dù có tới tập đoàn khoa học kỹ thuật của nhà họ Kinh thực tập cũng là đúng quy cách.
Cậu với Kinh Tùng Triệt tốt nghiệp cùng một trường, chẳng qua sau đó Kinh Tùng Triệt xuất ngoại học chuyên sâu, còn Khúc Sênh dừng lại ở đây.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Khúc Sênh thả máy sấy mượn của đồng nghiệp nữ về chỗ cũ. Tóc tẩy về lại màu nâu, bông tai tháo hết, cả người khiêm tốn đi nhiều, cũng càng hút mắt hơn.
Khúc Sênh không cần nhuộm tóc phô trương quá mức cũng đã rất thu hút, bởi vì cậu có một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ giống mẹ.
Mẹ Khúc Sênh thời đó có thể coi là ngôi sao của trấn trên, là một đôi trai tài gái sắc với ba Khúc. Đáng tiếc hai vợ chồng sinh Khúc Sênh lúc còn quá trẻ, lại gặp phải khủng hoảng kinh tế, công việc không tốt, sau đó cùng nhau nhảy sông.
Vô cùng vớ vẩn.
Khúc Sênh chẳng có ấn tượng gì với hai người này. Cậu là do ông bà nuôi lớn, mãi cho tới năm mười hai tuổi.
Mắt thấy đã sắp bảy giờ, văn phòng của Kinh Tùng Triệt vẫn không có động tĩnh gì. Thư Tử Viện gửi tin nhắn hỏi Khúc Sênh hôm nay có đi bar không, cậu trả lời: Không đi.
[Ba ngày liên tục rồi đó, Bàn Tử sắp chống đỡ không nổi nữa rồi]
Khúc Sênh cúi đầu nhắn lại: [Không đi, cho chị mượn đàn guitar đó]
Mới đánh xong chữ cuối cùng, trước người có thêm một bóng người nữa.
Khúc Sênh ấn gửi xong mới ngẩng đầu nhìn Kinh Tùng Triệt.
Người đàn ông này lúc nào cũng xuất hiện lặng lẽ, dường như cậu cũng đã quen rồi.
Kinh Tùng Triệt mặc một thân tây trang màu xám, quần áo cắt may theo kiểu Anh cổ điển, làm dáng người vốn đã nổi bật càng thêm hoàn mỹ. Thân hình đồng hồ cát, thắt lưng hẹp, phối hợp với đôi vớ đen không một nếp nhăn và đôi giày da mới, chân dài tới không nói nên lời.
Rõ ràng là đang ở văn phòng của mình mà còn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ như thế, đẹp trai tới độ không giống người phàm.
Giây tiếp theo, Kinh Tùng Triệt mở miệng: "Cổ áo cậu dính máu mũi à?"
Khúc Sênh trải qua nhiều lần tự hỏi, biết bản thân có thói nhìn mặt nói chuyện, bằng không mỗi lần đối phương nói chuyện thèm đòn như thế, cậu sẽ không nhịn được như vậy.
"... Đó là thuốc nhuộm tóc bị phai!"
Nói sai rồi, mặt đẹp hơn nữa cậu cũng không nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.