Chương 13: Đó là anh tôi
Xuân Ý Hạ
10/03/2023
Khúc Sênh bắt đầu thu xếp đồ đạc của mình, nhét đầy hành lý rồi nhưng vẫn còn một nửa đồ cá nhân ở bên ngoài.
Cậu buồn bực, đồ ở bên ngoài của cậu cũng không nhiều, sao khi thu dọn lại có nhiều đồ không thể mang đi như vậy chứ, gọi công ty vận chuyển thì tốn kém quá.
Cậu ở bên này tính toán tỉ mỉ, mắt thấy Kinh Tùng Triệt bên kia đeo khuy măng sét sáu con số thì càng khó chịu hơn, cũng không ăn bữa sáng cùng.
Hai người đều ở nhà nhưng Khúc Sênh lại như biểu diễn chiến tranh dU kích, khu vực chung nào có Kinh Tùng Triệt thì sẽ không có cậu, chỉ cần anh vừa xuất hiện là cậu liền tránh đi như con mèo chạy nhanh về phòng.
Kinh Tùng Triệt tuân thủ lời hứa không gọi cậu dậy sớm. Tám giờ rưỡi mỗi ngày cậu mới từ phòng ngủ đi ra, lúc đi tùy tiện mua một cái bánh rán ở ven đường, sau đó chạy vội đến công ty chấm công.
Mãi cho đến thứ bảy hôm nay, Khúc Sênh thừa dịp được nghỉ nên sắp xếp lại đồ đạc, còn chưa chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để khoe thì Thư Tử Viện đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, vừa nghe đã biết là ở quán bar.
"Hình như chị hoa mắt rồi." Thư Tử Viện nói với cậu, "Hình như chị nhìn thấy Kinh Tùng Triệt."
Hơn mười một giờ mười phút, Khúc Sênh tới Thanh Hồng, lúc này ở trong quán bar nhiều lắm cũng chỉ tính là mở màn làm nóng người.
Cậu quen đường quen nẻo nên đi thẳng vào, trên đường đi cũng quen rất nhiều người, thuận tiện giơ tay chào hỏi.
Có người cười vỗ vai cậu một cái, "Biết ngày cậu sẽ đến mà, đối tượng của cậu đang ở trong đó."
"Đó không phải đối tượng của em... Anh ấy ở đâu?"
Khúc Sênh đi theo chỉ dẫn của người khác, cậu nhìn quanh quầy bar một vòng thì thấy Kinh Tùng Triệt.
Mẹ nó đúng là Kinh Tùng Triệt thật.
Không nghĩ ra anh đến mấy chỗ như này làm gì, Khúc Sênh có chút chần chừ, nhỡ đâu là anh tới chơi thì chẳng phải cậu đang phá đám chuyện vui sao?
Thư Tử Viện kéo cậu qua một bên, vô cùng tò mò: "Sao lại thế, chị còn tưởng cậu dẫn người tới cơ."
"Sao có thể chứ, bọn em không thân." Khúc Sênh dùng tám chữ giết chết cuộc đối thoại này, sau đó lại đứng bên cạnh Thư Tử Viện để quan sát.
Những đám ban nhạc ngầm này sẽ không quan tâm đến việc anh đến từ đâu, có bao nhiêu tiền, gia thế thế nào, người đàn ông lạnh lùng từ chối sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm phấn khích, gào thét cuồng nhiệt.
Kinh Tùng Triệt chắc chắn rất bối rối.
Khúc Sênh dường như muốn dừng lại thưởng thức một lát nhưng lúc Kinh Tùng Triệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu thì trong nháy mắt quyền lợi này tan biến.
Môi Kinh Tùng Triệt mở ra đóng lại, vừa nhìn đã biết đang gọi tên cậu.
Khúc Sênh đưa tay đè sau gáy mình, cam chịu đi qua đó, không quấy rầy người ta là được. Không phải đến tán gái thì đến quán bar này ngồi thiền làm gì chứ?
Vừa thấy cậu lại đây, đám người kia tự giác tản ra.
"Xì, chả thú vị gì cả."
"Bạn trai nhỏ tới rồi."
"Mấy người đừng nói lung tung." Khúc Sênh nghiêng đầu về phía mấy người kia, "Anh ấy là anh trai tôi."
Cậu nhìn khuôn mặt hơi kinh ngạc của Thư Tử Viện, nhếch môi, quay đầu lại nhìn Kinh Tùng Triệt, phát hiện anh cũng đang nhìn cậu, vẻ mặt cũng đang rất bất ngờ.
Những người khác không tin, còn trêu chọc: "Vậy anh trai vẫn còn độc thân, tôi còn có cơ hội đúng không?"
Người nói là một người đàn ông cắt tóc đuôi chim (*) và kẻ mắt đậm. Cổ tay Khúc Sênh bị nắm lấy, không cần nhìn cũng biết là Kinh Tùng Triệt.
Nếu lúc này mà cười ra tiếng có phải là quá đáng quá không nhỉ?
Khúc Sênh mím môi, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.
Cũng không còn cách nào khác, tại cậu không thể nhịn được.
Đến máy móc cũng phải căng thẳng, đầu gỗ cũng sẽ không biết phải làm gì đấy thôi.
Ngạc nhiên thật đấy.
"Cút cút cút, người ta có chủ rồi." Vì che dấu chính mình đang cười trộm, Khúc Sênh lập tức bày ra một bộ dáng không kiên nhẫn xua xua tay.
"Biết rồi, thôi từ từ mà trò chuyện với anh trai của cậu đi, cẩn thận người hâm mộ của cậu nhìn thấy là mấy cô ấy sẽ đau lòng đó."
Mọi người rời đi hết Khúc Sênh nói câu đầu tiên với Kinh Tùng Triệt sau mấy ngày này: "Anh còn muốn nắm bao lâu nữa?"
Kinh Tùng Triệt vẫn không chịu buông tay cậu ra, giống như đang bắt lấy một cọng rơm duy nhất.
Lúc này Thư Tử Viện mới ló đầu ra từ phía sau Khúc Sênh, cười hì hì chào hỏi: "Em chào anh Kinh."
Khúc Sênh trừng mắt, không biết Thư Tử Viện lại muốn làm gì.
"Khúc Sênh có nhắc tới anh với em rồi." Cô dùng tiếng địa phương, "Nói lúc nhỏ anh rất thương cậu ấy, còn làm cầu trượt cho cậu ấy với chó con trượt chơi trên đó nữa, trượt trôi chảy có thể vui vẻ."
Tiếng địa phương của cô vô cùng mỉa mai, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Khúc Sênh còn chưa hết kinh ngạc, Kinh Tùng Triệt bên kia đã hỏi: "Cậu không thích sao?"
Anh hỏi Khúc Sênh.
"Tôi tưởng cậu thích, ngoại trừ có một lần trượt xuống bị rớt một cái răng ra là cậu không bao giờ chơi nữa."
Khúc Sênh: "..."
Thư Tử Viện: "..."
Cô chưa từng nghe qua phiên bản này.
Khúc Sênh thẹn quá hóa giận, giật tay khỏi tay Kinh Tùng Triệt: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì? Đừng nói anh đến đây làm việc!"
Kinh Tùng Triệt cũng đã khôi phục thái độ bình thường, cả người bày ra dáng vẻ thong dong tự nhiên.
Anh nói: "Tôi tới tìm cậu."
"Tìm tôi làm gì, không phải ngày mai mới về ăn cơm sao?"
"Muốn nhìn xem nơi bình thường cậu hay diễn."
"Vậy anh đã thấy rồi đó, dâm loạn như vậy đấy. Anh cứ tới ngồi ngốc như vậy nữa là lại có người cởi đồ nhảy trước mặt anh đấy." Khúc Sênh hù dọa nói.
Kinh Tùng Triệt không loạn chút nào, trái ngược hoàn toàn với sự hoảng loạn khi nãy.
Anh nói: "Cậu cũng nhảy sao?"
Khúc Sênh bi chặn họng không nói được gì nữa.
"Tôi nhảy cái đầu anh đấy."
Kinh Tùng Triệt không quá hài lòng nói: "Cậu nói tục nhiều quá."
"Cũng là anh ép thôi!" Khúc Sênh tức giận đến giậm chân.
Kinh Tùng Triệt nói: "Mấy ngày nay cậu đều dậy muộn nên tôi nghĩ buổi tối cậu luôn phải đi diễn."
"Tôi chỉ là không muốn chạm mặt anh thôi."
Kinh Tùng Triệt gật đầu, lưu loát đứng dậy, "Vậy đêm nay cậu không cần diễn, chúng ta về thôi."
Nếu như ai không biết thì chắc cuộc đối thoại của hai người cũng đủ khiến người khác phải nghĩ nhiều rồi.
Thư Tử Viện ở phía sau quan sát hai người bọn họ, tiến lên vỗ vai Khúc Sênh một cái, giải vây nói: "Cookie vừa mới đến, nếu anh Kinh không thích không khí ở đây thì cứ đi về trước đi, bọn em ở lại chơi một chút nữa."
Ánh đèn trong quán bar chiếu xuống, người đàn ông đối diện với cô, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng khiên người khác hít thở khó khăn. Cảm xúc trong đôi mắt thâm sâu kia khẽ chuyển động, thâm thúy không lường được.
Rất nhanh, Kinh Tùng Triệt dời tầm mắt đi.
Từ lần trước Thư Tử Viện đã nhận ra Kinh Tùng Triệt không hề có hứng thú với nơi này, dù là Triệu Hằng khiêu khích hay là lúc nói chuyện với cô.
Kinh Tùng Triệt không quan tâm.
"Cậu muốn ở lại?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
Khúc Sênh không khỏi đứng thẳng người, gật đầu.
Kinh Tùng Triệt nói: "Được, tôi ở lại với cậu."
Khúc Sênh: "?"
Khúc Sênh chịu hết nổi nói: "Nếu anh tới để tìm trò tiêu khiển thì có thể lên lầu ba, đó mới là chỗ anh nên ngồi."
Cuối cùng Kinh Tùng Triệt nói: "Cậu vẫn trốn tránh tôi, tôi muốn thử vận may nên mới tới đây gặp cậu. Chuyện lúc trước, chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng."
"Không có gì để nói cả, tôi nói đủ rõ ràng rồi, hành lý tôi cũng đã thu dọn xong rồi."
Khúc Sênh nói thẳng ra, hoàn toàn không có ý định cho anh mặt mũi.
Thư Tử Viện đột nhiên đẩy bả vai cậu, cậu nghiêng đầu qua.
"Đi đi, hai người về nói chuyện đàng hoàng đi."
Khúc Sênh không thể tin được trừng mắt nhìn, trên mặt viết năm chữ to ——"Sao chị lại làm phản??"
Thư Tử Viện nhún vai, tiến đến bên tai Khúc Sênh, dùng một bên mắt đánh giá người đàn ông đối diện, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói.
"Bình tĩnh chút đi, cậu chơi không lại anh ta đâu."
Thư Tử Viện đi theo sau Khúc Sênh đang bày ra vẻ mặt bất mãn. Lúc đứng ở gara cậu vắt óc suy nghĩ, đến lúc Kinh Tùng Triệt lái xe ra, không yên lòng hỏi một câu: "Anh không uống rượu?"
"Không có."
Khúc Sênh hoài nghi nhìn anh vài giây rồi mới đi lên xe từ phía bên kia.
"Hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta không thể sống cùng nhau đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi thích đàn ông, rất nhiều chuyện sẽ không tiện lắm." Cậu không nói thích anh hay gì đó linh tinh. Ngày hôm đó đã đủ nhục nhã rồi, Kinh Tùng Triệt không tin thì cậu cũng không còn cách nào cả, cũng không thể nửa đêm nhảy lên giường anh được.
"Cậu muốn cha tôi biết chuyện này sao?"
Kinh Tùng Triệt vừa nói ra trong xe lại yên tĩnh.
"Anh uy hiếp tôi sao?"
"Cũng phải có một lý do khiến cậu chuyển ra ngoài, cậu tính nói với ông ấy thế nào?"
Khúc Sênh nghẹn nửa ngày mới nói: "Hai chúng ta không thích hợp."
"Không hợp thì có thể nhường nhau, không hợp thì có thể sửa." Kinh Tùng Triệt đáp lại cậu, "Cha tôi sẽ nói như vậy."
"Chú Kinh không quản nhiều như vậy đâu..."
"Nhưng tôi sẽ quản cậu." Kinh Tùng Triệt nói, "Đây là chuyện duy nhất mà ông nội giao cho tôi trước khi qua đời."
Khúc Sênh lại không lên tiếng.
Một lát sau mới nói: "Anh cũng thấy đấy, tôi cũng chỉ đi diễn ở quán bar thôi, tôi chưa làm gì cả, có thể tự chăm sóc bản thân."
"Ví dụ như mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, một tuần đi muộn hai lần sao?" Lúc dừng đèn đỏ, Kinh Tùng Triệt quay đầu, "Cậu chuẩn bị thuê phòng ở đâu, có gần hơn chỗ hiện tại không? Nếu cậu ở lại cậu còn có thể ra vào tự do, tôi thường bận việc nên không hay về, trong nhà chỉ có mình cậu thôi."
Kinh Tùng Triệt nói hai ba câu dường như đã thuyết phục được Khúc Sênh, nhưng cậu vẫn còn cố ý định giãy dụa.
"Nhưng nhỡ đâu nửa đêm tôi rời giường đánh lén anh..."
Ánh mắt của Kinh Tùng Triệt cũng hơi thay đổi, cuối cùng lễ phép hỏi: "Cậu nghĩ cậu có thể đánh được tôi sao?"
Khinh thường ai vậy chứ?
Khúc Sênh tiến thoái lưỡng nan, lẩm bẩm: "Không thể."
"Vậy cậu vẫn nên lo cho bản thân đi."
"Tôi lo lắng cái gì?"
"Nửa đêm đừng đi nhầm phòng nữa."
Rửa mặt rồi nằm ngã trên giường, đối mặt với hành lý đã thu dọn xong, Khúc Sênh cảm giác có gì không đúng lắm.
Mẹ nó.
Thế mà Thư Tử Viện lại nói trúng cơ chứ.
Chiêu thức của tên họ Kinh này quá là thâm sâu!
Khúc Sênh không cam lòng, đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng vẫn dứt khoát kiên quyết đi đến gõ cửa phòng Kinh Tùng Triệt.
Cửa vừa mở ra, Kinh Tùng Triệt vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, áo tắm trên người cũng xộc xệch, cổ áo còn bị hở ra đến tận eo.
Khúc Sênh nghe thấy được cả tiếng mình nuốt nước miếng.
Kinh Tùng Triệt bình tĩnh nói: "Trong ngăn tủ chỗ TV phòng khách có chìa khóa dự phòng."
Khúc Sênh bày ra vẻ mặt khó hiểu.
"Lần sau nếu muốn đánh lén thì đừng để tôi mở cửa."
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh: Người tới!!! Có người đùa giỡn lưu manh!!
Anh Triệt (rất vô tội): Cậu chắc không? Cậu nhảy không? Không phải đánh lén à?
Chú thích:
(*) Tóc đuôi chim:
Cậu buồn bực, đồ ở bên ngoài của cậu cũng không nhiều, sao khi thu dọn lại có nhiều đồ không thể mang đi như vậy chứ, gọi công ty vận chuyển thì tốn kém quá.
Cậu ở bên này tính toán tỉ mỉ, mắt thấy Kinh Tùng Triệt bên kia đeo khuy măng sét sáu con số thì càng khó chịu hơn, cũng không ăn bữa sáng cùng.
Hai người đều ở nhà nhưng Khúc Sênh lại như biểu diễn chiến tranh dU kích, khu vực chung nào có Kinh Tùng Triệt thì sẽ không có cậu, chỉ cần anh vừa xuất hiện là cậu liền tránh đi như con mèo chạy nhanh về phòng.
Kinh Tùng Triệt tuân thủ lời hứa không gọi cậu dậy sớm. Tám giờ rưỡi mỗi ngày cậu mới từ phòng ngủ đi ra, lúc đi tùy tiện mua một cái bánh rán ở ven đường, sau đó chạy vội đến công ty chấm công.
Mãi cho đến thứ bảy hôm nay, Khúc Sênh thừa dịp được nghỉ nên sắp xếp lại đồ đạc, còn chưa chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để khoe thì Thư Tử Viện đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, vừa nghe đã biết là ở quán bar.
"Hình như chị hoa mắt rồi." Thư Tử Viện nói với cậu, "Hình như chị nhìn thấy Kinh Tùng Triệt."
Hơn mười một giờ mười phút, Khúc Sênh tới Thanh Hồng, lúc này ở trong quán bar nhiều lắm cũng chỉ tính là mở màn làm nóng người.
Cậu quen đường quen nẻo nên đi thẳng vào, trên đường đi cũng quen rất nhiều người, thuận tiện giơ tay chào hỏi.
Có người cười vỗ vai cậu một cái, "Biết ngày cậu sẽ đến mà, đối tượng của cậu đang ở trong đó."
"Đó không phải đối tượng của em... Anh ấy ở đâu?"
Khúc Sênh đi theo chỉ dẫn của người khác, cậu nhìn quanh quầy bar một vòng thì thấy Kinh Tùng Triệt.
Mẹ nó đúng là Kinh Tùng Triệt thật.
Không nghĩ ra anh đến mấy chỗ như này làm gì, Khúc Sênh có chút chần chừ, nhỡ đâu là anh tới chơi thì chẳng phải cậu đang phá đám chuyện vui sao?
Thư Tử Viện kéo cậu qua một bên, vô cùng tò mò: "Sao lại thế, chị còn tưởng cậu dẫn người tới cơ."
"Sao có thể chứ, bọn em không thân." Khúc Sênh dùng tám chữ giết chết cuộc đối thoại này, sau đó lại đứng bên cạnh Thư Tử Viện để quan sát.
Những đám ban nhạc ngầm này sẽ không quan tâm đến việc anh đến từ đâu, có bao nhiêu tiền, gia thế thế nào, người đàn ông lạnh lùng từ chối sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm phấn khích, gào thét cuồng nhiệt.
Kinh Tùng Triệt chắc chắn rất bối rối.
Khúc Sênh dường như muốn dừng lại thưởng thức một lát nhưng lúc Kinh Tùng Triệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu thì trong nháy mắt quyền lợi này tan biến.
Môi Kinh Tùng Triệt mở ra đóng lại, vừa nhìn đã biết đang gọi tên cậu.
Khúc Sênh đưa tay đè sau gáy mình, cam chịu đi qua đó, không quấy rầy người ta là được. Không phải đến tán gái thì đến quán bar này ngồi thiền làm gì chứ?
Vừa thấy cậu lại đây, đám người kia tự giác tản ra.
"Xì, chả thú vị gì cả."
"Bạn trai nhỏ tới rồi."
"Mấy người đừng nói lung tung." Khúc Sênh nghiêng đầu về phía mấy người kia, "Anh ấy là anh trai tôi."
Cậu nhìn khuôn mặt hơi kinh ngạc của Thư Tử Viện, nhếch môi, quay đầu lại nhìn Kinh Tùng Triệt, phát hiện anh cũng đang nhìn cậu, vẻ mặt cũng đang rất bất ngờ.
Những người khác không tin, còn trêu chọc: "Vậy anh trai vẫn còn độc thân, tôi còn có cơ hội đúng không?"
Người nói là một người đàn ông cắt tóc đuôi chim (*) và kẻ mắt đậm. Cổ tay Khúc Sênh bị nắm lấy, không cần nhìn cũng biết là Kinh Tùng Triệt.
Nếu lúc này mà cười ra tiếng có phải là quá đáng quá không nhỉ?
Khúc Sênh mím môi, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.
Cũng không còn cách nào khác, tại cậu không thể nhịn được.
Đến máy móc cũng phải căng thẳng, đầu gỗ cũng sẽ không biết phải làm gì đấy thôi.
Ngạc nhiên thật đấy.
"Cút cút cút, người ta có chủ rồi." Vì che dấu chính mình đang cười trộm, Khúc Sênh lập tức bày ra một bộ dáng không kiên nhẫn xua xua tay.
"Biết rồi, thôi từ từ mà trò chuyện với anh trai của cậu đi, cẩn thận người hâm mộ của cậu nhìn thấy là mấy cô ấy sẽ đau lòng đó."
Mọi người rời đi hết Khúc Sênh nói câu đầu tiên với Kinh Tùng Triệt sau mấy ngày này: "Anh còn muốn nắm bao lâu nữa?"
Kinh Tùng Triệt vẫn không chịu buông tay cậu ra, giống như đang bắt lấy một cọng rơm duy nhất.
Lúc này Thư Tử Viện mới ló đầu ra từ phía sau Khúc Sênh, cười hì hì chào hỏi: "Em chào anh Kinh."
Khúc Sênh trừng mắt, không biết Thư Tử Viện lại muốn làm gì.
"Khúc Sênh có nhắc tới anh với em rồi." Cô dùng tiếng địa phương, "Nói lúc nhỏ anh rất thương cậu ấy, còn làm cầu trượt cho cậu ấy với chó con trượt chơi trên đó nữa, trượt trôi chảy có thể vui vẻ."
Tiếng địa phương của cô vô cùng mỉa mai, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Khúc Sênh còn chưa hết kinh ngạc, Kinh Tùng Triệt bên kia đã hỏi: "Cậu không thích sao?"
Anh hỏi Khúc Sênh.
"Tôi tưởng cậu thích, ngoại trừ có một lần trượt xuống bị rớt một cái răng ra là cậu không bao giờ chơi nữa."
Khúc Sênh: "..."
Thư Tử Viện: "..."
Cô chưa từng nghe qua phiên bản này.
Khúc Sênh thẹn quá hóa giận, giật tay khỏi tay Kinh Tùng Triệt: "Rốt cuộc anh tới đây làm gì? Đừng nói anh đến đây làm việc!"
Kinh Tùng Triệt cũng đã khôi phục thái độ bình thường, cả người bày ra dáng vẻ thong dong tự nhiên.
Anh nói: "Tôi tới tìm cậu."
"Tìm tôi làm gì, không phải ngày mai mới về ăn cơm sao?"
"Muốn nhìn xem nơi bình thường cậu hay diễn."
"Vậy anh đã thấy rồi đó, dâm loạn như vậy đấy. Anh cứ tới ngồi ngốc như vậy nữa là lại có người cởi đồ nhảy trước mặt anh đấy." Khúc Sênh hù dọa nói.
Kinh Tùng Triệt không loạn chút nào, trái ngược hoàn toàn với sự hoảng loạn khi nãy.
Anh nói: "Cậu cũng nhảy sao?"
Khúc Sênh bi chặn họng không nói được gì nữa.
"Tôi nhảy cái đầu anh đấy."
Kinh Tùng Triệt không quá hài lòng nói: "Cậu nói tục nhiều quá."
"Cũng là anh ép thôi!" Khúc Sênh tức giận đến giậm chân.
Kinh Tùng Triệt nói: "Mấy ngày nay cậu đều dậy muộn nên tôi nghĩ buổi tối cậu luôn phải đi diễn."
"Tôi chỉ là không muốn chạm mặt anh thôi."
Kinh Tùng Triệt gật đầu, lưu loát đứng dậy, "Vậy đêm nay cậu không cần diễn, chúng ta về thôi."
Nếu như ai không biết thì chắc cuộc đối thoại của hai người cũng đủ khiến người khác phải nghĩ nhiều rồi.
Thư Tử Viện ở phía sau quan sát hai người bọn họ, tiến lên vỗ vai Khúc Sênh một cái, giải vây nói: "Cookie vừa mới đến, nếu anh Kinh không thích không khí ở đây thì cứ đi về trước đi, bọn em ở lại chơi một chút nữa."
Ánh đèn trong quán bar chiếu xuống, người đàn ông đối diện với cô, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng khiên người khác hít thở khó khăn. Cảm xúc trong đôi mắt thâm sâu kia khẽ chuyển động, thâm thúy không lường được.
Rất nhanh, Kinh Tùng Triệt dời tầm mắt đi.
Từ lần trước Thư Tử Viện đã nhận ra Kinh Tùng Triệt không hề có hứng thú với nơi này, dù là Triệu Hằng khiêu khích hay là lúc nói chuyện với cô.
Kinh Tùng Triệt không quan tâm.
"Cậu muốn ở lại?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
Khúc Sênh không khỏi đứng thẳng người, gật đầu.
Kinh Tùng Triệt nói: "Được, tôi ở lại với cậu."
Khúc Sênh: "?"
Khúc Sênh chịu hết nổi nói: "Nếu anh tới để tìm trò tiêu khiển thì có thể lên lầu ba, đó mới là chỗ anh nên ngồi."
Cuối cùng Kinh Tùng Triệt nói: "Cậu vẫn trốn tránh tôi, tôi muốn thử vận may nên mới tới đây gặp cậu. Chuyện lúc trước, chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng."
"Không có gì để nói cả, tôi nói đủ rõ ràng rồi, hành lý tôi cũng đã thu dọn xong rồi."
Khúc Sênh nói thẳng ra, hoàn toàn không có ý định cho anh mặt mũi.
Thư Tử Viện đột nhiên đẩy bả vai cậu, cậu nghiêng đầu qua.
"Đi đi, hai người về nói chuyện đàng hoàng đi."
Khúc Sênh không thể tin được trừng mắt nhìn, trên mặt viết năm chữ to ——"Sao chị lại làm phản??"
Thư Tử Viện nhún vai, tiến đến bên tai Khúc Sênh, dùng một bên mắt đánh giá người đàn ông đối diện, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói.
"Bình tĩnh chút đi, cậu chơi không lại anh ta đâu."
Thư Tử Viện đi theo sau Khúc Sênh đang bày ra vẻ mặt bất mãn. Lúc đứng ở gara cậu vắt óc suy nghĩ, đến lúc Kinh Tùng Triệt lái xe ra, không yên lòng hỏi một câu: "Anh không uống rượu?"
"Không có."
Khúc Sênh hoài nghi nhìn anh vài giây rồi mới đi lên xe từ phía bên kia.
"Hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta không thể sống cùng nhau đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi thích đàn ông, rất nhiều chuyện sẽ không tiện lắm." Cậu không nói thích anh hay gì đó linh tinh. Ngày hôm đó đã đủ nhục nhã rồi, Kinh Tùng Triệt không tin thì cậu cũng không còn cách nào cả, cũng không thể nửa đêm nhảy lên giường anh được.
"Cậu muốn cha tôi biết chuyện này sao?"
Kinh Tùng Triệt vừa nói ra trong xe lại yên tĩnh.
"Anh uy hiếp tôi sao?"
"Cũng phải có một lý do khiến cậu chuyển ra ngoài, cậu tính nói với ông ấy thế nào?"
Khúc Sênh nghẹn nửa ngày mới nói: "Hai chúng ta không thích hợp."
"Không hợp thì có thể nhường nhau, không hợp thì có thể sửa." Kinh Tùng Triệt đáp lại cậu, "Cha tôi sẽ nói như vậy."
"Chú Kinh không quản nhiều như vậy đâu..."
"Nhưng tôi sẽ quản cậu." Kinh Tùng Triệt nói, "Đây là chuyện duy nhất mà ông nội giao cho tôi trước khi qua đời."
Khúc Sênh lại không lên tiếng.
Một lát sau mới nói: "Anh cũng thấy đấy, tôi cũng chỉ đi diễn ở quán bar thôi, tôi chưa làm gì cả, có thể tự chăm sóc bản thân."
"Ví dụ như mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, một tuần đi muộn hai lần sao?" Lúc dừng đèn đỏ, Kinh Tùng Triệt quay đầu, "Cậu chuẩn bị thuê phòng ở đâu, có gần hơn chỗ hiện tại không? Nếu cậu ở lại cậu còn có thể ra vào tự do, tôi thường bận việc nên không hay về, trong nhà chỉ có mình cậu thôi."
Kinh Tùng Triệt nói hai ba câu dường như đã thuyết phục được Khúc Sênh, nhưng cậu vẫn còn cố ý định giãy dụa.
"Nhưng nhỡ đâu nửa đêm tôi rời giường đánh lén anh..."
Ánh mắt của Kinh Tùng Triệt cũng hơi thay đổi, cuối cùng lễ phép hỏi: "Cậu nghĩ cậu có thể đánh được tôi sao?"
Khinh thường ai vậy chứ?
Khúc Sênh tiến thoái lưỡng nan, lẩm bẩm: "Không thể."
"Vậy cậu vẫn nên lo cho bản thân đi."
"Tôi lo lắng cái gì?"
"Nửa đêm đừng đi nhầm phòng nữa."
Rửa mặt rồi nằm ngã trên giường, đối mặt với hành lý đã thu dọn xong, Khúc Sênh cảm giác có gì không đúng lắm.
Mẹ nó.
Thế mà Thư Tử Viện lại nói trúng cơ chứ.
Chiêu thức của tên họ Kinh này quá là thâm sâu!
Khúc Sênh không cam lòng, đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng vẫn dứt khoát kiên quyết đi đến gõ cửa phòng Kinh Tùng Triệt.
Cửa vừa mở ra, Kinh Tùng Triệt vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, áo tắm trên người cũng xộc xệch, cổ áo còn bị hở ra đến tận eo.
Khúc Sênh nghe thấy được cả tiếng mình nuốt nước miếng.
Kinh Tùng Triệt bình tĩnh nói: "Trong ngăn tủ chỗ TV phòng khách có chìa khóa dự phòng."
Khúc Sênh bày ra vẻ mặt khó hiểu.
"Lần sau nếu muốn đánh lén thì đừng để tôi mở cửa."
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh: Người tới!!! Có người đùa giỡn lưu manh!!
Anh Triệt (rất vô tội): Cậu chắc không? Cậu nhảy không? Không phải đánh lén à?
Chú thích:
(*) Tóc đuôi chim:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.