Sống Không Qua Tối Nay

Chương 12: Âm Binh Đuổi Theo

Hồn Quy Cố Lí

09/03/2023

Editor: Gác mèo nhỏ

Beta: Tân Sinh

"Được rồi!" Ông ba Lý như trút được gánh nặng, sau đó yếu ớt ngồi dưới đất, cả người đầy nước bùn.

Giống vậy, khoảnh khắc nhìn thấy kim của la bàn phong thủy dừng lại, mấy người chúng tôi đều thở dài một hơi. Cuối cũng cũng có đường sống mà đi, không đến mức bị vây chết ở chỗ này.

Nhưng mà đường sống này không dễ kiếm, tôi và Lý Vĩ đổ không ít máu tươi, còn dùng hai mươi năm tuổi thọ của ông ba Lý để đổi lấy.

Mấy người ngồi xuống, nghỉ ngơi một lúc, thở ra một hơi, sau đó bắt đầu đi tiếp. Bởi vì thời gian của chúng tôi không còn nhiều lắm, chỉ còn một giờ, nếu như trong một giờ chúng tôi không thể rời khỏi nơi này, như thế thì sẽ mất mạng. Ngay cả ông ba Lý cũng chẳng còn cách nào nữa.

Đi theo hướng Tây Bắc, trên đường đi chúng tôi không gặp chuyện gì hung hiểm cả. Mặc dù đường xá có chút khó đi, thỉnh thoảng sẽ không có đường đi, nhưng chúng tôi vẫn đi xuyên quan rừng rậm rạp, giẫm qua bụi cỏ thật dày, đi từ từ từng bước gần hai mươi phút, rốt cuộc cũng trông thấy dưới núi có ánh sáng. Rốt cuộc trong lòng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không biết ông ba Lý làm sao, từ đầu đến cuối lông mày vẫn nhíu chặt, giống như có chuyện gì lớn sắp xảy ra, mà thỉnh thoảng ông ấy lại nhìn chằm chằm vào la bàn phong thủy.

"Ôi, là tôi nhìn lầm, có chuyện gì thế này, sao la bàn lại xoay mạnh như thế. Theo quy tắc thì đây là tiên nhân chỉ đường cho, chắc hẳn không có nguy hiểm, nhưng sao lại xoay mạnh như thế?" Ông ba Lý thầm lẩm bẩm liên tục.

Lúc ông ba Lý nói thầm, trong lòng tôi cũng có cảm giác không đúng. Trong lòng như vẫn luôn có một giọng nói nói với tôi, nguy hiểm, mau rời đi.

Nhưng tôi không biết đó có ý gì.

Lại đi về trước chừng một trăm mết, bỗng nhiên trước mặt lại xuất hiện một đội ngũ lớn, nhìn thì giống như đoàn quân, chẳng lẽ bộ đội lại tới đây tham gia dã chiến?

Trong lúc lòng tôi đang suy nghĩ, ông ba Lý đã mất bình tĩnh, kim la bàn phong thủy liên tục xoay tròn, giống như vòng quay xe lửa.

"Không được! Nhanh chạy trở về, chạy mau!" Ông ba Lý nói xong thì quay đầu chạy trở về

Mà lúc ông ấy nói ra, đội ngũ kia lại bắt đầu áp sát chúng tôi.

"Sao vậy ông ba?" Mặc dù Lý Vĩ biết gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không biết xảy ra chuyện gì.

"Chạy mau.. Nhanh! Âm binh đuổi theo! Âm binh đuổi theo!" Cuống họng ông ba Lý căng ra.

Lần này, rốt cuộc mấy người chúng tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, thì ra đám người vừa rồi không phải đám người cưỡi ngựa, mà chúng là âm binh!



Đúng là chết tiệt thật, tôi đã sớm nghe nói âm binh đi qua, người sống phải tránh. Nếu như không tránh, chắc chắn sẽ bị tai nạn hủy diệt, không cẩn thận thì ba hồn bảy vía sẽ bị âm binh dẫn về Địa Ngục, muôn đời không được siêu sinh.

Cho nên khi tôi nghe ông ba Lý nói vậy, trong lòng đã bị dọa, linh hồn nhỏ thiếu chút nữa bay mất. Không còn nhớ đến chuyện khác, co cẳng lên ngực chạy ngược lại, giống như là tôi dùng hết sức lực toàn thân, chạy như không cần mạng.

"Lý Vĩ, chạy mau, chạy mau!" Trước khi chạy đi tôi cũng không quên thúc giục Lý Vĩ chạy, Lý Vĩ trả lời rồi lập tức chạy theo phía sau tôi.

Chạy đi thật xa, đám âm binh ở sau lưng kia mới không đuổi tới, làm mấy người chúng tôi bị dọa đến cả người đầy mồ hôi lạnh.

Ông ba Lý ngừng lại, đặt mông ngồi trên mặt đất, cả người dính đầy nước bùn mà ông ấy cũng không quan tâm.

"Tiêu rồi, lần này chúng ta đều tiêu rồi. Đường sống duy nhất cũng đã bị âm binh phá hỏng, xem ra chắc chắn phải chết rồi!" Ông ba Lý than thở, làm tâm trạng của mấy người chúng tôi đều suy sụp. Tất cả mọi người cau mày, không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên ông ba Lý nhảy dựng lên, nhìn tôi mà hét lớn: "Lý Vĩ đâu, Lý Vĩ đâu rồi?"

Tôi giật mình đứng lên, quay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Bởi vì tôi nhớ rõ, Lý Vĩ vẫn luôn đi theo sau lưng tôi, nhưng lúc tôi quay đầy thì chẳng còn thấy bóng Lý Vĩ, một cọng lông cũng không thấy.

"Lý Vĩ, Lý Vĩ!" Tôi quay về phía sau gọi hai tiếng, nhưng ngoài chẳng có ai trả lời, thì chẳng có gì khác.

"Nguy rồi, không phải thằng bé đã bị âm binh bắt đi rồi chứ, nếu như thế thì xong đời rồi!" Ông ba Lý lo lắng, vội vàng bấm ngón tay tính toán.

Nhưng ông tính toán nửa ngày, cũng không tính ra được tình hình của Lý Vĩ, ngay cả sự sống chết của Lý Vĩ ông ấy cũng không coi được.

"Ông ba, làm sao bây giờ, nếu không thì tôi quay lại tìm?" Tôi nhìn ông ba Lý, hỏi.

Nhưng mà ông ba Lý lại lắc đầu với tôi.

"Trở lại cũng vô dụng, nếu như thằng bé thật sự bị âm binh bắt lại, chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng bé chịu chết."

"Nhưng nếu cậu ấy không bị âm binh bắt lại?" Tôi chăm chú nhìn ông ba Lý mà hỏi. Nhưng lúc này ông ba Lý lại không nói gì, vẫn ngồi yên tại chỗ, đốt một điếu thuốc, nhíu chặt lông mày, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Tôi biết, ông ấy không chỉ đau buồn vì Lý Vĩ, mà cũng khổ sở vì chúng tôi. Bởi vì dựa theo cách nói của ông ấy, bây giờ chúng tôi đã đến đường cùng, chỉ có thể ngồi chờ chết, nghĩ tới đây, tôi cũng có chút tuyệt vọng.

Nhưng chính lúc này, la bàn phong thủy của ông ba Lý lại bắt đầu chuyển động, mà sau khi xoay vài vòng, thì kim la bàn dừng lại.



"Là đường sống!" Đột nhiên Trịnh Đạo kêu lên.

Lúc đó suy nghĩ của tôi là, lần này đường sống không phải là giả chứ. Ngộ nhỡ chúng tôi đụng tới chuyện còn kinh khủng hơn âm binh đuổi theo, vậy kết cục sẽ càng thê thảm hơn.

Nhưng mà điều khó tin chính là mặc dù lúc này ông ba Lý không nói gì, nhưng lại bưng la bàn phong thủy, đi theo hướng nó chỉ.

"Mặc kệ như thế nào, trước tiên dẫn mọi người về rồi hãy nói!" Đây là lần bất lực sau cùng của ông ba Lý. Tôi biết sau khi ông ba Lý dẫn chúng tôi ra ngoài, chắc chắn ông ấy sẽ trở lại để tìm Lý Vĩ. Bởi vì trong lòng tôi cũng âm thầm quyết định, nhất định phải đi cùng với ông ba Lý tìm Lý Vĩ trở về, bởi vì nếu không có Lý Vĩ thì tôi đã sớm chết rồi. Cậu ta là anh em tốt nhất của tôi, tôi không thể bỏ mặc cậu ấy.

Ông ba Lý dẫn chúng tôi đi theo kim la bàn phong thủy, đi được một đoạn ngắn, đột nhiên mấy người chúng tôi nghe được tiếng nước róc rách, không phải rất rõ ràng, nhưng âm thanh rất vang dội.

Đi tiếp một khoảng nửa, trước mắt lại xuất hiện một dòng sông nhỏ, sông không phải rất rộng, bờ sông cũng không giống bờ sông.

Nhưng lúc ông ba Lý trông thấy con sông này thì chau mày.

"Xem ra con sông này chính là đường sống duy nhất, nhưng nhìn hình dạng lòng sông rất hung hiểm.

Ông ba Lý vừa nói vừa dùng tay chỉ về phía mặt sông.

Theo ngón tay ông ba Lý chỉ, tôi và Trịnh Đạo nhao nhao nhìn qua, trên mặt sông lại có một căn phòng đen đầy u ám, mà trong căn phòng đen đó lại có một ít bóng đen đi lại chiếu thẳng ra qua.

Ông ba Lý nói cho tôi biết, con sông này âm khí rất nặng. Trên mặt sông lại có oan hồn bay lung tung, chỉ cần ngã xuống sống, không chắc lúc nào sẽ bị những oan hồn kia cuốn lấy.

Trừ điều đó ra, lúc chúng tôi đến gần, tôi hoàn toàn bị đồ vật trong lòng sông làm cho hoảng sợ. Bởi vì tôi phát hiện, trên mặt sông ngoài oan hồn ra, trong nước sông cũng có vẻ kinh khủng u ám. Khắp nơi đều là xương cốt, thỉnh thoảng còn có một hai chiếc quan tài gỗ trôi qua, nước sông ố vàng, mùi cũng là lạ.

" Bây giờ chúng ta đã không còn đường đi, chỉ có thể đi dọc theo con sông này. "Ông ba Lý nói một câu đơn giản, sau đó dẫn đầu nhảy xuống nước.

Sau khi nhảy vào trong nước, tôi cảm thấy lạnh cả người, cảm giác nước sông này lạnh thấu xương. Ông ba Lý nói tôi biết, trong nước sông có âm khí nồng nặc, chắc chắn người bình thường sẽ không chịu được. Vừa nói ông ấy đốt một lá bùa tránh âm khí, pha vào nước bảo tôi và Trịnh Đạo uống hết một ngụm. Còn nói như thế có thể tạm thời chống lại âm khí nhập vào thân thể, còn tránh được những oan hồn dây dưa. Nhưng ông ấy không đảm bảo trong nước sẽ không xuất hiện đồ vật quái dị, đến lúc đó có thể ngăn cản được hay không thì thật khó nói.

May mà chính là trên đường đi, mấy người chúng tôi đều bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, vượt qua khó khăn. Trong lúc đó, tôi luôn cảm giác trong nước có thứ gì kéo tôi, nhưng ông ba Lý không cho tôi dừng lại, bảo tôi đi lên phía trước. Còn nói trong nước có quỷ nước kéo tôi, bảo tôi cứ đi thẳng, đừng quay đầu lại.

Cứ như vậy, cửu tử nhất sinh, cuối cùng ba người chúng tôi cũng thoát khỏi. Thấy cây cầu ở phía xa xa, trên thành cầu điêu khắc rất nhiều hung thú. Lúc đi tới chúng tôi đã đi qua cây cầu kia, cho nên lúc nhìn thấy cây cầu đó, trong lòng của tôi rất ấm áp, cuối cùng cũng thoát rồi.

Bò lên trên cầu, dựa vào lan can thở mạnh, đột nhiên Trịnh Đạo dùng ngón tay chỉ vào trong nước.

" Mau nhìn xem, đó là vật gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Không Qua Tối Nay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook