Chương 9: Cưới Người Âm
Hồn Quy Cố Lí
09/03/2023
Editor: Gác Mèo hỏ
Beta: Tân Sinh
"Không lo được nhiều như vậy, dù nguy hiểm chúng ta cũng phải đi, không thì sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn!" Trịnh Đạo nhấn mạnh hậu quả lần nữa, ép chúng tôi phải đi, chỉ có thể đêm hôm khuya khoắt kèm mưa to mà đi vào trong núi.
Trên đường đi, mấy người đều nơm nớp lo sợ, sợ xảy ra điều gì bất trắc. Chỉ cần lật xe thì toàn bộ chúng tôi sẽ chết ở nơi đó, dù sao theo như ông ba Lý xem thì là điềm đại hung, chúng tôi có thể không cẩn thận sao.
Cứ như vậy, trên đường đi nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng cũng đến nơi. Mưa lớn tới nỗi tôi không thể mở dù được, nhưng bây giờ Trịnh Đạo cứng rắn muốn chúng tôi đi qua đó ngay, nói bây giờ đã gấp lắm rồi.
Không có cách nào, ai bảo Trịnh Đạo nói hậu quả quá nghiêm trọng, mấy người chúng tôi không thể chống đỡ được, tôi và Lý Vĩ đành phải đi trước dẫn đường, từ từ từng bước đi vào bên trong nghĩa địa.
Chúng tôi phải khó khăn mới đến được nghĩa địa, phải dùng sức chín trâu hai hổ mới tìm được mộ quỷ kia, nhưng cảnh trước mắt lại làm tôi và Lý Vĩ trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì mộ quỷ trước mắt chúng tôi không còn sót lại chút gì, đã bị người ta đào ra.
Phá hủy mộ!
Trong khoảnh khắc, lòng tôi và Lý Vĩ lạnh đến lòng bàn chân, mà cả người lại đổ mồ hôi lạnh.
Lúc Trịnh Đạo thấy ngôi mộ đã bị phá hủy, ông ta tức giận cầm đồ trong tay nện mạnh xuống đất.
"Chuyện gì đã xảy ra, hai người chắc chắn đây là mộ quỷ mà trước đó hai người đã tìm tới sao?" Ông ba Lý cũng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nghĩ rằng hai chúng ta tìm nhầm.
Nhưng tôi và Lý Vĩ đều tin chắc chúng tôi sẽ không tìm nhầm, đây chính là mộ quỷ mà trước đó chúng tôi đã tìm ra. Bởi vì xung quanh có dấu vết tôi và Lý Vĩ ném tàn thuốc lá.
"Vậy thì đúng, đây không phải thiên tai, đây là nhân họa, có người cố ý xếp đặt ván cờ này để dẫn chúng ta chui vào trong!" Đột nhiên Trịnh Đạo vỗ ót một cái, nhìn xem ông ba Lý đang nói.
Mà ông ba Lý lại nhíu lông mày, suy nghĩ một lúc.
"Chắc là như thế, đối thủ này chắc chắn sẽ tính tới việc Thẩm Hạo đi tìm tôi, mà từ trước đến giờ tôi chỉ có một cách, đó chính là dùng quỷ đuổi quỷ. Cho nên bọn họ ra tay trên người Thẩm Hạo và Lý Vĩ, để bọn họ không nhìn thấy những ngôi mộ quỷ khác, chỉ có thể trông thấy ngôi mộ quỷ này. Mà con quỷ bên trong mộ này, cả hai chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của nó, chắc là muốn mượn quỷ giết người." Ông ba Lý nói không lớn tiếng, nhưng đầy đủ rõ ràng. Trong khoảnh khắc này, tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, mà có một vấn đề tôi không hiểu, đó chính là vì sao ông Vương cùng dì bán hàng lại chết.
Tôi không hỏi vấn đề này, bởi vì bây giờ bọn người ông ba Lý đã đứng ngồi không yên, hai người bọn họ nói, lúc này chúng ta đã đến đường cùng, chỉ còn một con đường chết.
Nhưng vào lúc quan trọng, ông ba Lý vô tình nhìn thấy một thứ bên cạnh bia mộ sụp đổ. Ông nhảy tới, dùng tay lau khô bùn trên bia mộ, dùng đèn pin chiếu sáng một chút, sau đó bấm móng tay tính toán.
"Sao vậy ông Lý?" Trịnh Đạo thấy vẻ mặt thận trọng của ông ba Lý, hỏi một câu.
Lúc ấy ông ba Lý như xuất thần, cũng không để ý đến cây dù, mặc cho nước mưa xối ướt người mình. Tính toán lại lần nữa, đột nhiên ông dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn chúng tôi: "Không! Còn có một cách!"
"Cách gì?" Vẻ mặt Trịnh Đạo cũng vô cùng gấp gáp, ông ta nhìn ông ba Lý như thấy được tất cả hi vọng sống.
Ông ba Lý không trả lời ngay, mà nhìn tôi, ánh mắt hùng hổ dọa người.
"Thẩm Hạo, cách này chỉ có cậu mới có thể dàn xếp được, cậu có đồng ý hi sinh không?" Ông ba Lý vô cùng thận trọng mà hỏi.
Đương nhiên tôi đồng ý hi sinh, dù sao tôi biết tình hình hiện tại không thể coi thường được, chỉ cần không cẩn thận sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Lại nói, bọn họ cũng vì tôi mới rơi vào tình hình bế tắc thế này, chỉ cần mọi người có thể bình an vô sự, dù cho tôi chết đi, thì cũng sẽ không nói chữ 'Không'.
Cho nên tôi nói với bọn họ, tôi đồng ý, cho dù chết tôi cũng sẽ không nhíu mày, dù sao tôi cũng biết tôi thật sự lành ít dữ nhiều.
"Được! Vậy tôi nói cho cậu biết, cậu không cần chết, mà sau này những thứ không sạch sẽ sẽ không dám đến gần cậu, nhưng có một điều, đời này cậu không thể kết hôn! Cậu có bằng lòng không?"
Cái gì? Đời này không thể kết hôn? Tình hình như thế nào, tôi hơi mờ mịt, hoàn toàn không hiểu những gì ông ba Lý nói với tôi.
"Ông Lý, ông đừng kéo dài thời gian nữa, mau nói rốt cuộc là cách gì?" Thầy nuôi quỷ Trịnh Đạo vội vàng hỏi.
Ông ba Lý cũng không dây dưa nữa, nói thẳng ba chữ.
"Cưới người âm!"
"Cưới người âm?" Ba người chúng tôi đều mở to mắt nhìn ông ba Lý.
"Đúng! Cưới người âm! Chỉ có cưới người âm, quỷ trên người cậu mới bị cậu quản chế, không dám đi ra ngoài hại người. Bởi vì chỉ cần cô ta hại người, thì tất cả ác báo sẽ báo ứng trên người cậu, tuổi thọ cậu sẽ mất. Đương nhiên, cậu cũng phải quản chế cô ta, cả đời không được tái giá!"
Sau khi ông ba Lý nói xong, trong khoảnh khắc tôi đã hiểu vì sao ông ba Lý nói những lời vừa rồi. Bởi vì ý ông ấy là, tôi phải kết hôn, mà căn bẳn là phải kết hôn với một con quỷ tôi không nhìn thấy được.
"Có thể làm sao?" Trịnh Đạo hơi lo lắng mà hỏi.
"Hoàn toàn có thể làm được, vừa rồi trong lúc vô ý tôi phát hiện đó chính là nữ quỷ. Mà lúc chết vẫn là cô gái chưa kết hôn, cho nên lúc làm quỷ vẫn là quỷ độc thân!" Ông ba Lý nói rõ ràng.
"Mà vừa rồi tôi đã tính toán nhiều lần, đều đã tính toán ngày sinh tháng đẻ của Lý Vĩ và Thẩm Hạo một lần. Cũng vô cùng ngạc nhiên, phát hiện ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Hạo hoàn toàn trùng khớp với bát tự của nữ quỷ này. Không biết có phải là trời có ý tốt thành toàn cho một đôi nhân duyên hay không, mà thời gian cũng đã chọn xong rồi." Lúc ông ba Lý nói đến đây, lông mày dần giãn ra, giống như sẽ tức khắc bình an vô sự.
"Lúc nào?" Trịnh Đạo vẫn đơn giản mạnh mẽ như thế.
"Ngay hôm nay!" Lời của ông ba Lý giống như chiếc búa tạ, nặng nề gõ vào lòng tôi, làm tay chân tôi luống cuống. Mặc dù tôi biết chẳng mấy chốc tôi sẽ kết hôn với nữ quỷ mà tôi không nhìn thấy, nhưng không đoán trước mọi thứ lại nhanh như vậy, bất ngờ như vậy.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể mặc cho số phận, ông ba Lý bảo tôi làm thế nào thì tôi phải làm thế đó. Ông ấy nói tôi phải kết hôn với quỷ, thì tôi không có lựa chọn khác, phải cưới quỷ.
Tôi nói ý của tôi cho ông ba Lý nghe, nói là dù sao bây giờ tôi cũng độc thân, không chừng sau này cũng sẽ độc thân. Đã có nàng dâu có thể cưới, cho dù là người hay quỷ, kết cục cuối cùng này, tôi đồng ý.
Sau khi nghe tôi nói xong, ông ba Lý khẽ gật đầu với tôi.
"Vậy mọi người chúng ta cũng đừng ở lại thêm nữa, đi về nhanh, nhất định trước mười hai giờ đêm, làm xong đám cưới âm cho hai người. Bằng không thì hết hôm nay không phải ngày tốt, không xứng cưới người âm, chờ đến sáng mai, tất cả chúng ta đều phải chết!" Ông ba Lý nói xong chỉ về lối đi phía trước.
Sau đó Trịnh Đạo vỗ vỗ bờ vai của tôi, sau đó Lý Vĩ cũng theo sau nói với tôi: "Hạo Tử, cậu.."
"Đừng nói nữa, tất cả đều là số mệnh, chuyện trong số mạng không ai có thể thay đổi được, chúng ta nhanh chóng đi về đi." Nói xong tôi khoác vai Lý Vĩ, hai người chúng tôi cùng dìu nhau đi trong mưa.
Lúc mấy người đi đến cũng không chú ý đến tình hình xung quanh nghĩa địa, nhưng lúc trở về lại phát hiện trên đường có hai cây bị chặt mất, xem ra là bị gió quật gãy. Mà lúc chúng tôi sắp đi ra, lại kinh ngạc phát hiện, không biết sao ở phía cuối đường lại xuất hiện một cánh cửa. Khung cửa màu đỏ, chắc là dùng sơn đỏ quét, trên đầu cửa còn khảm một mãnh thú rất kinh khủng, một sừng, có đầu không có thân. Tôi liền nhận ra được, đây là Thao Thiết, thần thú trong truyền thuyết.
Mà đúng lúc này, ông ba Lý dừng bước, hai mắt chăm chú nhìn cánh cửa kia, vẻ mặt vô cùng cẩn thận, mà lúc này có vẻ như Trịnh Đạo cũng nhìn ra gì đó.
"Đừng đi!" Ông ba Lý không quay đầu lại mà nói.
"Sao không đi?" Tôi và Lý Vĩ gần như đồng thanh hỏi.
"Bởi vì hôm nay ai cũng không thể đi, đây là con đường chết!" Ông ba Lý nói từng chữ.
Beta: Tân Sinh
"Không lo được nhiều như vậy, dù nguy hiểm chúng ta cũng phải đi, không thì sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn!" Trịnh Đạo nhấn mạnh hậu quả lần nữa, ép chúng tôi phải đi, chỉ có thể đêm hôm khuya khoắt kèm mưa to mà đi vào trong núi.
Trên đường đi, mấy người đều nơm nớp lo sợ, sợ xảy ra điều gì bất trắc. Chỉ cần lật xe thì toàn bộ chúng tôi sẽ chết ở nơi đó, dù sao theo như ông ba Lý xem thì là điềm đại hung, chúng tôi có thể không cẩn thận sao.
Cứ như vậy, trên đường đi nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng cũng đến nơi. Mưa lớn tới nỗi tôi không thể mở dù được, nhưng bây giờ Trịnh Đạo cứng rắn muốn chúng tôi đi qua đó ngay, nói bây giờ đã gấp lắm rồi.
Không có cách nào, ai bảo Trịnh Đạo nói hậu quả quá nghiêm trọng, mấy người chúng tôi không thể chống đỡ được, tôi và Lý Vĩ đành phải đi trước dẫn đường, từ từ từng bước đi vào bên trong nghĩa địa.
Chúng tôi phải khó khăn mới đến được nghĩa địa, phải dùng sức chín trâu hai hổ mới tìm được mộ quỷ kia, nhưng cảnh trước mắt lại làm tôi và Lý Vĩ trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì mộ quỷ trước mắt chúng tôi không còn sót lại chút gì, đã bị người ta đào ra.
Phá hủy mộ!
Trong khoảnh khắc, lòng tôi và Lý Vĩ lạnh đến lòng bàn chân, mà cả người lại đổ mồ hôi lạnh.
Lúc Trịnh Đạo thấy ngôi mộ đã bị phá hủy, ông ta tức giận cầm đồ trong tay nện mạnh xuống đất.
"Chuyện gì đã xảy ra, hai người chắc chắn đây là mộ quỷ mà trước đó hai người đã tìm tới sao?" Ông ba Lý cũng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nghĩ rằng hai chúng ta tìm nhầm.
Nhưng tôi và Lý Vĩ đều tin chắc chúng tôi sẽ không tìm nhầm, đây chính là mộ quỷ mà trước đó chúng tôi đã tìm ra. Bởi vì xung quanh có dấu vết tôi và Lý Vĩ ném tàn thuốc lá.
"Vậy thì đúng, đây không phải thiên tai, đây là nhân họa, có người cố ý xếp đặt ván cờ này để dẫn chúng ta chui vào trong!" Đột nhiên Trịnh Đạo vỗ ót một cái, nhìn xem ông ba Lý đang nói.
Mà ông ba Lý lại nhíu lông mày, suy nghĩ một lúc.
"Chắc là như thế, đối thủ này chắc chắn sẽ tính tới việc Thẩm Hạo đi tìm tôi, mà từ trước đến giờ tôi chỉ có một cách, đó chính là dùng quỷ đuổi quỷ. Cho nên bọn họ ra tay trên người Thẩm Hạo và Lý Vĩ, để bọn họ không nhìn thấy những ngôi mộ quỷ khác, chỉ có thể trông thấy ngôi mộ quỷ này. Mà con quỷ bên trong mộ này, cả hai chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của nó, chắc là muốn mượn quỷ giết người." Ông ba Lý nói không lớn tiếng, nhưng đầy đủ rõ ràng. Trong khoảnh khắc này, tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, mà có một vấn đề tôi không hiểu, đó chính là vì sao ông Vương cùng dì bán hàng lại chết.
Tôi không hỏi vấn đề này, bởi vì bây giờ bọn người ông ba Lý đã đứng ngồi không yên, hai người bọn họ nói, lúc này chúng ta đã đến đường cùng, chỉ còn một con đường chết.
Nhưng vào lúc quan trọng, ông ba Lý vô tình nhìn thấy một thứ bên cạnh bia mộ sụp đổ. Ông nhảy tới, dùng tay lau khô bùn trên bia mộ, dùng đèn pin chiếu sáng một chút, sau đó bấm móng tay tính toán.
"Sao vậy ông Lý?" Trịnh Đạo thấy vẻ mặt thận trọng của ông ba Lý, hỏi một câu.
Lúc ấy ông ba Lý như xuất thần, cũng không để ý đến cây dù, mặc cho nước mưa xối ướt người mình. Tính toán lại lần nữa, đột nhiên ông dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn chúng tôi: "Không! Còn có một cách!"
"Cách gì?" Vẻ mặt Trịnh Đạo cũng vô cùng gấp gáp, ông ta nhìn ông ba Lý như thấy được tất cả hi vọng sống.
Ông ba Lý không trả lời ngay, mà nhìn tôi, ánh mắt hùng hổ dọa người.
"Thẩm Hạo, cách này chỉ có cậu mới có thể dàn xếp được, cậu có đồng ý hi sinh không?" Ông ba Lý vô cùng thận trọng mà hỏi.
Đương nhiên tôi đồng ý hi sinh, dù sao tôi biết tình hình hiện tại không thể coi thường được, chỉ cần không cẩn thận sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Lại nói, bọn họ cũng vì tôi mới rơi vào tình hình bế tắc thế này, chỉ cần mọi người có thể bình an vô sự, dù cho tôi chết đi, thì cũng sẽ không nói chữ 'Không'.
Cho nên tôi nói với bọn họ, tôi đồng ý, cho dù chết tôi cũng sẽ không nhíu mày, dù sao tôi cũng biết tôi thật sự lành ít dữ nhiều.
"Được! Vậy tôi nói cho cậu biết, cậu không cần chết, mà sau này những thứ không sạch sẽ sẽ không dám đến gần cậu, nhưng có một điều, đời này cậu không thể kết hôn! Cậu có bằng lòng không?"
Cái gì? Đời này không thể kết hôn? Tình hình như thế nào, tôi hơi mờ mịt, hoàn toàn không hiểu những gì ông ba Lý nói với tôi.
"Ông Lý, ông đừng kéo dài thời gian nữa, mau nói rốt cuộc là cách gì?" Thầy nuôi quỷ Trịnh Đạo vội vàng hỏi.
Ông ba Lý cũng không dây dưa nữa, nói thẳng ba chữ.
"Cưới người âm!"
"Cưới người âm?" Ba người chúng tôi đều mở to mắt nhìn ông ba Lý.
"Đúng! Cưới người âm! Chỉ có cưới người âm, quỷ trên người cậu mới bị cậu quản chế, không dám đi ra ngoài hại người. Bởi vì chỉ cần cô ta hại người, thì tất cả ác báo sẽ báo ứng trên người cậu, tuổi thọ cậu sẽ mất. Đương nhiên, cậu cũng phải quản chế cô ta, cả đời không được tái giá!"
Sau khi ông ba Lý nói xong, trong khoảnh khắc tôi đã hiểu vì sao ông ba Lý nói những lời vừa rồi. Bởi vì ý ông ấy là, tôi phải kết hôn, mà căn bẳn là phải kết hôn với một con quỷ tôi không nhìn thấy được.
"Có thể làm sao?" Trịnh Đạo hơi lo lắng mà hỏi.
"Hoàn toàn có thể làm được, vừa rồi trong lúc vô ý tôi phát hiện đó chính là nữ quỷ. Mà lúc chết vẫn là cô gái chưa kết hôn, cho nên lúc làm quỷ vẫn là quỷ độc thân!" Ông ba Lý nói rõ ràng.
"Mà vừa rồi tôi đã tính toán nhiều lần, đều đã tính toán ngày sinh tháng đẻ của Lý Vĩ và Thẩm Hạo một lần. Cũng vô cùng ngạc nhiên, phát hiện ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Hạo hoàn toàn trùng khớp với bát tự của nữ quỷ này. Không biết có phải là trời có ý tốt thành toàn cho một đôi nhân duyên hay không, mà thời gian cũng đã chọn xong rồi." Lúc ông ba Lý nói đến đây, lông mày dần giãn ra, giống như sẽ tức khắc bình an vô sự.
"Lúc nào?" Trịnh Đạo vẫn đơn giản mạnh mẽ như thế.
"Ngay hôm nay!" Lời của ông ba Lý giống như chiếc búa tạ, nặng nề gõ vào lòng tôi, làm tay chân tôi luống cuống. Mặc dù tôi biết chẳng mấy chốc tôi sẽ kết hôn với nữ quỷ mà tôi không nhìn thấy, nhưng không đoán trước mọi thứ lại nhanh như vậy, bất ngờ như vậy.
Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể mặc cho số phận, ông ba Lý bảo tôi làm thế nào thì tôi phải làm thế đó. Ông ấy nói tôi phải kết hôn với quỷ, thì tôi không có lựa chọn khác, phải cưới quỷ.
Tôi nói ý của tôi cho ông ba Lý nghe, nói là dù sao bây giờ tôi cũng độc thân, không chừng sau này cũng sẽ độc thân. Đã có nàng dâu có thể cưới, cho dù là người hay quỷ, kết cục cuối cùng này, tôi đồng ý.
Sau khi nghe tôi nói xong, ông ba Lý khẽ gật đầu với tôi.
"Vậy mọi người chúng ta cũng đừng ở lại thêm nữa, đi về nhanh, nhất định trước mười hai giờ đêm, làm xong đám cưới âm cho hai người. Bằng không thì hết hôm nay không phải ngày tốt, không xứng cưới người âm, chờ đến sáng mai, tất cả chúng ta đều phải chết!" Ông ba Lý nói xong chỉ về lối đi phía trước.
Sau đó Trịnh Đạo vỗ vỗ bờ vai của tôi, sau đó Lý Vĩ cũng theo sau nói với tôi: "Hạo Tử, cậu.."
"Đừng nói nữa, tất cả đều là số mệnh, chuyện trong số mạng không ai có thể thay đổi được, chúng ta nhanh chóng đi về đi." Nói xong tôi khoác vai Lý Vĩ, hai người chúng tôi cùng dìu nhau đi trong mưa.
Lúc mấy người đi đến cũng không chú ý đến tình hình xung quanh nghĩa địa, nhưng lúc trở về lại phát hiện trên đường có hai cây bị chặt mất, xem ra là bị gió quật gãy. Mà lúc chúng tôi sắp đi ra, lại kinh ngạc phát hiện, không biết sao ở phía cuối đường lại xuất hiện một cánh cửa. Khung cửa màu đỏ, chắc là dùng sơn đỏ quét, trên đầu cửa còn khảm một mãnh thú rất kinh khủng, một sừng, có đầu không có thân. Tôi liền nhận ra được, đây là Thao Thiết, thần thú trong truyền thuyết.
Mà đúng lúc này, ông ba Lý dừng bước, hai mắt chăm chú nhìn cánh cửa kia, vẻ mặt vô cùng cẩn thận, mà lúc này có vẻ như Trịnh Đạo cũng nhìn ra gì đó.
"Đừng đi!" Ông ba Lý không quay đầu lại mà nói.
"Sao không đi?" Tôi và Lý Vĩ gần như đồng thanh hỏi.
"Bởi vì hôm nay ai cũng không thể đi, đây là con đường chết!" Ông ba Lý nói từng chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.