Chương 22: Quan Tài! Quan Tài! Lại Là Quan Tài!
Hồn Quy Cố Lí
09/03/2023
Editor: Pearlchan.
Beta: Tân Sinh
Lúc ấy, vợ quỷ kéo tôi lại rất mạnh, tôi nhìn dáng vẻ cực kỳ sốt ruột của cô ấy giống như có đồ vật gì đó rất đáng sợ ở bên trong hồ nước vậy cho nên tôi rất muốn quay đầu lại nhìn một chút.
"Đừng quay đầu, không thể quay đầu nhìn lại được!" Vợ quỷ từ trong tiềm thức vội ra lệnh cho tôi.
Đáng tiếc lúc đó đã quá muộn, ngay khi cô ấy vừa dứt lời, tôi đã không nhịn được tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cái thoáng qua đó cũng đủ khiến tôi bị dọa sợ suýt hồn bay phách tán.
Thật là con mẹ nó nhà tôi.. Đập vào mắt tôi vẫn là một hồ nước, nhưng giờ đây nó chứa đầy quan tài, những cái quan tài có vẻ đã được đặt ở đây rất lâu rồi, có những cái nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lúc lên lúc xuống trông rất kinh dị.
Đặc biệt là khi tôi cố mở to hai mắt để nhìn kỹ, tôi đột nhiên phát hiện ra: Từ trên mặt nước có một đám oan hồn khói đen bay lên.
Như thế này tôi làm sao còn dám đứng ở bên trong hồ nước nữa chứ! Má ơi! Bảo sao nước trong hồ lại lạnh như vậy, hồ chứa toàn quan tài người chết, âm khí nặng như thế không lạnh mới là lạ.
Nghĩ tới đây, tôi cũng không quay đầu lại, cũng không cần vợ quỷ kéo đi, tôi vội co chân chạy trối chết thẳng về phía bờ. Tôi sợ nếu mình chậm chân sẽ có thứ gì đó lợi hại từ trong quan tài nhảy ra kéo tôi xuống nước.
May mà gặp phải chuyện đáng sợ nhưng không có nguy hiểm, cuối cùng tôi cũng bò được lên bờ, nhưng vì quá mệt mỏi, tôi nằm ườn trên bờ thở hồng hộc.
Trong lúc thở dốc, vợ quỷ bảo tôi mau đi nhanh lên nhưng không nói rõ lý do tại sao, tuy tôi cũng cảm giác được nơi này không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng khi vừa quay đầu lại, tôi thấy nữ quỷ áo đỏ đứng cách đó không xa thì tôi cũng thấy đau khổ.
Ái chà, chỉ có nơi như thế này, cô ta mới không dám lại đây nên tôi mới có thời gian để thở dốc, nói cách khác chính là cho dù không bị cô ả bắt thì tôi cũng chết vì mệt.
Nhưng ngay lúc tôi đang thở dốc thì tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ ở bên trong hồ nước. Tôi không nhịn được bèn cầm đèn pin soi một chút.. cái soi này thật khiến tôi sợ chết khiếp, chỉ thấy tất cả những cỗ quan tài trong hồ nước đang từ từ bay lại đây! Hơn nữa, khi tôi ngừng thở cẩn thận lắng nghe thì nghe thấy bên trong hồ nước có âm thanh phát ra thùng thùng, như là có thứ gì đó không ngừng gõ vào thành quan tài, thật sự khiến tôi rợn tóc gáy.
Sợ tới mức, tôi vội bò dậy chạy về phía bên kia, tôi không dám chạy về phía nữ quỷ áo đỏ bên kia, cũng không dám đứng yên tại chỗ, đành co chân chạy về hướng ngược lại. Bởi vì tôi cảm giác được thứ bên trong những quan tài kia rất kinh khủng, làm không tốt nó có thể đoạt lấy cái mạng nhỏ này của tôi.
Tôi mở rộng chân không ngừng chạy về phía trước nhanh nhất có thể, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, tôi sợ nữ quỷ áo đỏ kia sẽ đuổi theo tôi, dù sao vừa rồi tôi cũng đã bị ả chỉnh quá mức, rượt đuổi tới mức suýt chết oan chết uổng.
Nhưng điều khiến cho tôi kỳ quái là lúc này nữ quỷ áo đỏ kia không hề đuổi theo tôi, chẳng lẽ vừa rồi ả nhìn thấy vợ quỷ của tôi nên mới không dám đuổi theo?
Đấy là tôi nghĩ trong lòng như thế. Nhưng sự thật đã nói cho tôi rằng sự thật không phải như vậy, bởi vì lúc ấy tôi vẫn còn nghe rõ ràng tiếng gõ "thùng, thùng" bên tai, chính là âm thanh gõ quan tài vừa rồi, vẫn chưa từng biến mất.
Tôi rất khó hiểu chuyện đó bèn nhìn xung quanh một chút.
Ôi con mẹ nó! Không xem không biết, vừa nhìn thôi mà tôi đã bị dọa khiến cho linh hồn nhỏ bé của tôi suýt thì thăng thiên! Mẹ nó chứ, loại thời khắc nguy hiểm cực độ này, tôi lại còn gặp quỷ đánh tường! Rõ ràng tôi đã chạy thục mạng hơn nửa ngày, cũng mệt mỏi thở dốc như chó rồi, kết quả lại là tôi chạy vòng quanh hồ nước, từ trước đến giờ đều chưa hề thoát ra khỏi hồ nước kia!
Tôi lại nhìn phía bên trái của mình, phát hiện nữ quỷ áo đỏ vẫn đứng cách đó không xa, ả ta ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, mặt vàng như sáp ong, mắt đỏ lòm, nở một nụ cười quỷ dị.
Thật con mẹ nó muốn giết người! Chạy nửa ngày, nữ quỷ này lại chỉnh một quỷ đánh tường hại tôi khiến tôi chạy vòng quanh hồ nước cả buổi, cuối cùng vẫn về vị trí cũ! Hơn nữa, không chỉ cách ả ngày càng gần mà đám quan tài trong hồ cũng đang cách tôi càng ngày càng gần, thậm chí tôi có thể nghe rõ tiếng cạy của quan tài, như thể chỉ ngay sau đó sẽ có thứ gì đó nhảy ra dọa chết người.
Nghĩ tới đây tôi hơi có chút tuyệt vọng, trong đầu không ngừng cầu cứu vợ quỷ để cô ấy nhanh chóng dẫn tôi thoát khỏi đây, tôi còn không ngừng xin lỗi vợ, nói rằng tôi sai rồi, tôi đáng trách vì đã không nghe lời cô ấy nói.. còn nói sau này nhất định tôi sẽ luôn nghe theo cô ấy, tuyệt đối không tự ý quyết định.
Tựa như cầu ông xin bà vậy, hơn nữa tôi cũng hối hận đến muốn chết.. mãi một lúc sau, vợ quỷ mới chịu nói với tôi một câu.
Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã giải quyết quỷ đánh tường, tôi có thể chạy đi
Trong lòng nghe được câu nói này của vợ, tôi cảm kích đến mức khóc rống lên, tôi rất muốn ôm đùi tuyết trắng của vợ quỷ mà nói: "Vợ à, em chính là mẹ ruột tôi vậy!"
Nhưng lời cảm kích còn chưa kịp nói thì đột nhiên phía sau cách đó không xa chợt có người gọi tên tôi, mà tôi vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức tôi cảm thấy không tốt lắm, tôi biết đó là Võ Trường Bình.
"Thẩm Hạo, cậu ở đâu, có nghe thấy tôi nói không, nếu nghe được thì hãy mau trả lời tôi!" Võ Trường Bình gọi to đến mức đằng xa cũng có thể nghe thấy.
Tôi không biết nữ quỷ áo đỏ có nghe thấy không nhưng thật sự lúc đó tôi không dám trả lời. Bởi vì tôi sợ nếu tôi trả lời, chắc chắn Võ Trường Bình sẽ tới đây, chỉ cần ông ta bước đến, nếu ông ta không chết trong tay nữ quỷ áo đỏ thì cũng sẽ bị quái vật bên trong hồ nước giết chết. Cho nên tôi không dám trả lời ông ta.
Ông ta lại hô lên vài tiếng, tôi vẫn không trả lời, tôi cho rằng ông ta không biết tôi ở chỗ này sau đó biết khó mà lui, rời xa nơi nguy hiểm này.. nhưng tôi không nghĩ tới tiếng gọi của tên này càng lúc càng gần, hơn nữa nụ cười trên mặt nữ quỷ áo đỏ kia không chỉ càng ngày càng quỷ dị mà tôi còn nghe thấy ả ta bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh làm tôi nổi da gà.
Ngay sau đó, nữ quỷ áo đỏ đột nhiên quay người, đi thẳng về phía Võ Trường Bình.
"Không xong rồi!"
Lòng tôi không hy vọng chuyện xảy ra thì nó vẫn đến, tôi không trả lời chính là muốn bảo toàn tính mạng cho Võ Trường Bình nhưng không ngờ giọng ông ta quá hùng hồn nên vẫn bị nữ quỷ kia phát hiện ra. Lúc trước tôi đã từng chứng kiến thủ đoạn giết người của ả, rất tàn nhẫn, vậy nên tôi lập tức ý thức được Võ Trường Bình đang gặp nguy hiểm.
Tôi gạt hết mọi lo sợ, lấy hơi hét thật to gọi Võ Trường Bình.
"Đội trưởng Võ, đừng tới đây, nhất định không được tới, mau chạy về đi, chạy mau đi!"
Tôi tin với âm lượng này chắc chắn Võ Trường Bình sẽ nghe thấy, chỉ cần nghe được lời tôi nói, ông ta sẽ nghe tôi, ý thức được nguy hiểm mà chạy khỏi đây.
Thế nhưng tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của ông ta, bởi vì khi nghe được tiếng của tôi, ông ta không hề chạy về thậm chí còn hùng hổ chạy tới chỗ tôi.
"Tên nhóc này để tôi chạy về cái gì chứ, vừa rồi đại sư Lý đã rất lo lắng, còn tưởng cậu chết rồi cơ. Ông ấy bảo tôi đi tìm cậu, nói dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể để cậu gặp nguy hiểm, còn đặc biệt nhắc nhở tôi phải đưa tên nhóc là cậu bình an trở về." Võ Trường Bình vừa nói vừa chạy tới chỗ tôi.
Con mẹ nó, lúc ấy tôi như muốn phát điên lên. Cái tên này cũng thật là một tên đầu gỗ, ngay cả mạng của mình cũng sắp không còn, vậy mà lại không ý thức được nguy hiểm, còn nghĩ chạy tới đây cứu tôi?
Thật hết nói nổi, tôi không có cách nào với ông ta.
Tôi cắn răng, quyết định đánh liều xem có thể cứu được mạng Võ Trường Bình hay không.
Khi đã dồn hết sức lực, tôi cắn răng chạy về phía Võ Trường Bình, bởi vì lúc đó tôi đã trông thấy nữ quỷ áo đỏ hiện ra từ phía sau ông ta, ả há to cái miệng đầy máu, vươn cái tay quỷ về phía ông ta.
"Đội trưởng Võ, nếu ông không muốn chết thì mau chạy về phía tôi!" Thật là ép tôi đến cáu lên, tôi đều muốn mắng chửi người.
Lúc ấy, đội trưởng Võ không hiểu tại sao tôi lại nói thế nhưng ông ta nhìn thấy sắc mặt tôi rất nghiêm trọng cảm thấy khả năng tôi không hề nói đùa với ông ta, vì vậy ngay khi nữ quỷ áo đỏ vươn tay ra muốn bóp cổ thì ông ta đột nhiên chạy thẳng về phía tôi. Thật sự làm tôi toát mồ hôi lạnh.
"Nhanh! Đừng quay đầu lại, nếu không sẽ không giữ được mạng đâu!" Tôi dẫn ông ấy chạy về phía hồ nước bên kia, bởi vì chỉ khi chúng tôi ở đó cô ả mới không dám lại gần, mặc dù tôi biết bên trong những cỗ quan tài kia có gì đó cổ quái nhưng tôi không quan tâm, có thể sống được tới đâu hay tới đó!
Võ Trường Bình rất nghe lời tôi, điều này làm tôi rất vui mừng, cho nên khi hai người chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm của nữ quỷ áo đỏ, đặt mông ngồi nghỉ ở bờ hồ, tôi có quay đầu lại thì chỉ thấy ả ta đứng từ xa nhìn chúng tôi bên này chứ không dám lại gần.
"Tùm, tùm" một tiếng, trong lúc tôi đưa mắt ra xa nhìn nữ quỷ áo đỏ, Võ Trường Bình không hề có dấu hiệu báo trước lại nhảy vào hồ nước, ngay cả một câu cũng không nói với tôi cứ thể nhảy xuống hồ, lúc đó tôi hít một hơi lạnh trợn mắt nhìn Võ Trường Bình nhảy vào trong nước.
Beta: Tân Sinh
Lúc ấy, vợ quỷ kéo tôi lại rất mạnh, tôi nhìn dáng vẻ cực kỳ sốt ruột của cô ấy giống như có đồ vật gì đó rất đáng sợ ở bên trong hồ nước vậy cho nên tôi rất muốn quay đầu lại nhìn một chút.
"Đừng quay đầu, không thể quay đầu nhìn lại được!" Vợ quỷ từ trong tiềm thức vội ra lệnh cho tôi.
Đáng tiếc lúc đó đã quá muộn, ngay khi cô ấy vừa dứt lời, tôi đã không nhịn được tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cái thoáng qua đó cũng đủ khiến tôi bị dọa sợ suýt hồn bay phách tán.
Thật là con mẹ nó nhà tôi.. Đập vào mắt tôi vẫn là một hồ nước, nhưng giờ đây nó chứa đầy quan tài, những cái quan tài có vẻ đã được đặt ở đây rất lâu rồi, có những cái nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lúc lên lúc xuống trông rất kinh dị.
Đặc biệt là khi tôi cố mở to hai mắt để nhìn kỹ, tôi đột nhiên phát hiện ra: Từ trên mặt nước có một đám oan hồn khói đen bay lên.
Như thế này tôi làm sao còn dám đứng ở bên trong hồ nước nữa chứ! Má ơi! Bảo sao nước trong hồ lại lạnh như vậy, hồ chứa toàn quan tài người chết, âm khí nặng như thế không lạnh mới là lạ.
Nghĩ tới đây, tôi cũng không quay đầu lại, cũng không cần vợ quỷ kéo đi, tôi vội co chân chạy trối chết thẳng về phía bờ. Tôi sợ nếu mình chậm chân sẽ có thứ gì đó lợi hại từ trong quan tài nhảy ra kéo tôi xuống nước.
May mà gặp phải chuyện đáng sợ nhưng không có nguy hiểm, cuối cùng tôi cũng bò được lên bờ, nhưng vì quá mệt mỏi, tôi nằm ườn trên bờ thở hồng hộc.
Trong lúc thở dốc, vợ quỷ bảo tôi mau đi nhanh lên nhưng không nói rõ lý do tại sao, tuy tôi cũng cảm giác được nơi này không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng khi vừa quay đầu lại, tôi thấy nữ quỷ áo đỏ đứng cách đó không xa thì tôi cũng thấy đau khổ.
Ái chà, chỉ có nơi như thế này, cô ta mới không dám lại đây nên tôi mới có thời gian để thở dốc, nói cách khác chính là cho dù không bị cô ả bắt thì tôi cũng chết vì mệt.
Nhưng ngay lúc tôi đang thở dốc thì tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ ở bên trong hồ nước. Tôi không nhịn được bèn cầm đèn pin soi một chút.. cái soi này thật khiến tôi sợ chết khiếp, chỉ thấy tất cả những cỗ quan tài trong hồ nước đang từ từ bay lại đây! Hơn nữa, khi tôi ngừng thở cẩn thận lắng nghe thì nghe thấy bên trong hồ nước có âm thanh phát ra thùng thùng, như là có thứ gì đó không ngừng gõ vào thành quan tài, thật sự khiến tôi rợn tóc gáy.
Sợ tới mức, tôi vội bò dậy chạy về phía bên kia, tôi không dám chạy về phía nữ quỷ áo đỏ bên kia, cũng không dám đứng yên tại chỗ, đành co chân chạy về hướng ngược lại. Bởi vì tôi cảm giác được thứ bên trong những quan tài kia rất kinh khủng, làm không tốt nó có thể đoạt lấy cái mạng nhỏ này của tôi.
Tôi mở rộng chân không ngừng chạy về phía trước nhanh nhất có thể, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, tôi sợ nữ quỷ áo đỏ kia sẽ đuổi theo tôi, dù sao vừa rồi tôi cũng đã bị ả chỉnh quá mức, rượt đuổi tới mức suýt chết oan chết uổng.
Nhưng điều khiến cho tôi kỳ quái là lúc này nữ quỷ áo đỏ kia không hề đuổi theo tôi, chẳng lẽ vừa rồi ả nhìn thấy vợ quỷ của tôi nên mới không dám đuổi theo?
Đấy là tôi nghĩ trong lòng như thế. Nhưng sự thật đã nói cho tôi rằng sự thật không phải như vậy, bởi vì lúc ấy tôi vẫn còn nghe rõ ràng tiếng gõ "thùng, thùng" bên tai, chính là âm thanh gõ quan tài vừa rồi, vẫn chưa từng biến mất.
Tôi rất khó hiểu chuyện đó bèn nhìn xung quanh một chút.
Ôi con mẹ nó! Không xem không biết, vừa nhìn thôi mà tôi đã bị dọa khiến cho linh hồn nhỏ bé của tôi suýt thì thăng thiên! Mẹ nó chứ, loại thời khắc nguy hiểm cực độ này, tôi lại còn gặp quỷ đánh tường! Rõ ràng tôi đã chạy thục mạng hơn nửa ngày, cũng mệt mỏi thở dốc như chó rồi, kết quả lại là tôi chạy vòng quanh hồ nước, từ trước đến giờ đều chưa hề thoát ra khỏi hồ nước kia!
Tôi lại nhìn phía bên trái của mình, phát hiện nữ quỷ áo đỏ vẫn đứng cách đó không xa, ả ta ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, mặt vàng như sáp ong, mắt đỏ lòm, nở một nụ cười quỷ dị.
Thật con mẹ nó muốn giết người! Chạy nửa ngày, nữ quỷ này lại chỉnh một quỷ đánh tường hại tôi khiến tôi chạy vòng quanh hồ nước cả buổi, cuối cùng vẫn về vị trí cũ! Hơn nữa, không chỉ cách ả ngày càng gần mà đám quan tài trong hồ cũng đang cách tôi càng ngày càng gần, thậm chí tôi có thể nghe rõ tiếng cạy của quan tài, như thể chỉ ngay sau đó sẽ có thứ gì đó nhảy ra dọa chết người.
Nghĩ tới đây tôi hơi có chút tuyệt vọng, trong đầu không ngừng cầu cứu vợ quỷ để cô ấy nhanh chóng dẫn tôi thoát khỏi đây, tôi còn không ngừng xin lỗi vợ, nói rằng tôi sai rồi, tôi đáng trách vì đã không nghe lời cô ấy nói.. còn nói sau này nhất định tôi sẽ luôn nghe theo cô ấy, tuyệt đối không tự ý quyết định.
Tựa như cầu ông xin bà vậy, hơn nữa tôi cũng hối hận đến muốn chết.. mãi một lúc sau, vợ quỷ mới chịu nói với tôi một câu.
Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã giải quyết quỷ đánh tường, tôi có thể chạy đi
Trong lòng nghe được câu nói này của vợ, tôi cảm kích đến mức khóc rống lên, tôi rất muốn ôm đùi tuyết trắng của vợ quỷ mà nói: "Vợ à, em chính là mẹ ruột tôi vậy!"
Nhưng lời cảm kích còn chưa kịp nói thì đột nhiên phía sau cách đó không xa chợt có người gọi tên tôi, mà tôi vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức tôi cảm thấy không tốt lắm, tôi biết đó là Võ Trường Bình.
"Thẩm Hạo, cậu ở đâu, có nghe thấy tôi nói không, nếu nghe được thì hãy mau trả lời tôi!" Võ Trường Bình gọi to đến mức đằng xa cũng có thể nghe thấy.
Tôi không biết nữ quỷ áo đỏ có nghe thấy không nhưng thật sự lúc đó tôi không dám trả lời. Bởi vì tôi sợ nếu tôi trả lời, chắc chắn Võ Trường Bình sẽ tới đây, chỉ cần ông ta bước đến, nếu ông ta không chết trong tay nữ quỷ áo đỏ thì cũng sẽ bị quái vật bên trong hồ nước giết chết. Cho nên tôi không dám trả lời ông ta.
Ông ta lại hô lên vài tiếng, tôi vẫn không trả lời, tôi cho rằng ông ta không biết tôi ở chỗ này sau đó biết khó mà lui, rời xa nơi nguy hiểm này.. nhưng tôi không nghĩ tới tiếng gọi của tên này càng lúc càng gần, hơn nữa nụ cười trên mặt nữ quỷ áo đỏ kia không chỉ càng ngày càng quỷ dị mà tôi còn nghe thấy ả ta bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh làm tôi nổi da gà.
Ngay sau đó, nữ quỷ áo đỏ đột nhiên quay người, đi thẳng về phía Võ Trường Bình.
"Không xong rồi!"
Lòng tôi không hy vọng chuyện xảy ra thì nó vẫn đến, tôi không trả lời chính là muốn bảo toàn tính mạng cho Võ Trường Bình nhưng không ngờ giọng ông ta quá hùng hồn nên vẫn bị nữ quỷ kia phát hiện ra. Lúc trước tôi đã từng chứng kiến thủ đoạn giết người của ả, rất tàn nhẫn, vậy nên tôi lập tức ý thức được Võ Trường Bình đang gặp nguy hiểm.
Tôi gạt hết mọi lo sợ, lấy hơi hét thật to gọi Võ Trường Bình.
"Đội trưởng Võ, đừng tới đây, nhất định không được tới, mau chạy về đi, chạy mau đi!"
Tôi tin với âm lượng này chắc chắn Võ Trường Bình sẽ nghe thấy, chỉ cần nghe được lời tôi nói, ông ta sẽ nghe tôi, ý thức được nguy hiểm mà chạy khỏi đây.
Thế nhưng tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của ông ta, bởi vì khi nghe được tiếng của tôi, ông ta không hề chạy về thậm chí còn hùng hổ chạy tới chỗ tôi.
"Tên nhóc này để tôi chạy về cái gì chứ, vừa rồi đại sư Lý đã rất lo lắng, còn tưởng cậu chết rồi cơ. Ông ấy bảo tôi đi tìm cậu, nói dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể để cậu gặp nguy hiểm, còn đặc biệt nhắc nhở tôi phải đưa tên nhóc là cậu bình an trở về." Võ Trường Bình vừa nói vừa chạy tới chỗ tôi.
Con mẹ nó, lúc ấy tôi như muốn phát điên lên. Cái tên này cũng thật là một tên đầu gỗ, ngay cả mạng của mình cũng sắp không còn, vậy mà lại không ý thức được nguy hiểm, còn nghĩ chạy tới đây cứu tôi?
Thật hết nói nổi, tôi không có cách nào với ông ta.
Tôi cắn răng, quyết định đánh liều xem có thể cứu được mạng Võ Trường Bình hay không.
Khi đã dồn hết sức lực, tôi cắn răng chạy về phía Võ Trường Bình, bởi vì lúc đó tôi đã trông thấy nữ quỷ áo đỏ hiện ra từ phía sau ông ta, ả há to cái miệng đầy máu, vươn cái tay quỷ về phía ông ta.
"Đội trưởng Võ, nếu ông không muốn chết thì mau chạy về phía tôi!" Thật là ép tôi đến cáu lên, tôi đều muốn mắng chửi người.
Lúc ấy, đội trưởng Võ không hiểu tại sao tôi lại nói thế nhưng ông ta nhìn thấy sắc mặt tôi rất nghiêm trọng cảm thấy khả năng tôi không hề nói đùa với ông ta, vì vậy ngay khi nữ quỷ áo đỏ vươn tay ra muốn bóp cổ thì ông ta đột nhiên chạy thẳng về phía tôi. Thật sự làm tôi toát mồ hôi lạnh.
"Nhanh! Đừng quay đầu lại, nếu không sẽ không giữ được mạng đâu!" Tôi dẫn ông ấy chạy về phía hồ nước bên kia, bởi vì chỉ khi chúng tôi ở đó cô ả mới không dám lại gần, mặc dù tôi biết bên trong những cỗ quan tài kia có gì đó cổ quái nhưng tôi không quan tâm, có thể sống được tới đâu hay tới đó!
Võ Trường Bình rất nghe lời tôi, điều này làm tôi rất vui mừng, cho nên khi hai người chúng tôi đã thoát khỏi nguy hiểm của nữ quỷ áo đỏ, đặt mông ngồi nghỉ ở bờ hồ, tôi có quay đầu lại thì chỉ thấy ả ta đứng từ xa nhìn chúng tôi bên này chứ không dám lại gần.
"Tùm, tùm" một tiếng, trong lúc tôi đưa mắt ra xa nhìn nữ quỷ áo đỏ, Võ Trường Bình không hề có dấu hiệu báo trước lại nhảy vào hồ nước, ngay cả một câu cũng không nói với tôi cứ thể nhảy xuống hồ, lúc đó tôi hít một hơi lạnh trợn mắt nhìn Võ Trường Bình nhảy vào trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.