Chương 135: Bao sân
Hà Tả
13/01/2014
Mắc lừa rồi...
Đây là kết luận mà Đường Hoa đưa ra sau ba tiếng đồng hồ ở trong Mao Dân quốc!
Thành thị của Mao Dân quốc thiệt không thể nào mà xưng là thành thị được, hẳn phải nói là một bộ lạc tụ tập toàn những người nguyên thủy mới đúng, cư dân toàn là cư trú trong huyệt động cả. Đương nhiên đối với chuyện này Đường Hoa hoàn toàn đã có chuẩn bị, nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ, người nguyên thủy thì người nguyên thủy chứ, chín năm giáo dục bắt buộc nên thông dụng cũng phải thông dụng mà, đâu thể vì người ta là người nguyên thủy mà tước bỏ đi quyền được giáo dục của họ được?
Đường Hoa đáng thương vẫn cho rằng Sơn Hải giới có cùng cấp bậc với Vân Trung giới, cho nên đi khắp nơi dán quảng cáo thu Tinh Diệu thạch, ban đầu lòng còn tràn ngập hy vọng vào tương lai, mãi cho đến khi hắn thấy một Mao dân ném tờ quảng cáo của hắn vào trong miệng nhai, hắn mới triệt để tỉnh ngộ ra, hóa ra đám người này từ quốc vương tới bình dân chẳng ai biết một chữ bẻ đôi cả.
Việc dán quảng cáo đã tiêu phí mất một tiếng đồng hồ của hắn.
Tiếp đó là tìm nhiệm vụ, chỗ này thì may mà hệ thống còn có phần phúc hậu, không vì Mao dân mà thiết kế ra Mao ngữ, đương nhiên đây cũng không loại trừ duyên cớ là Ốc Vít lười. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, thì việc nói chuyện với nhau là không có vấn đề. Đường Hoa bắt đầu giao tiếp mới phát hiện, bọn Mao dân đều nhìn mình như thể nhìn một miếng thịt bò bít tết vậy, hỏi ra mới biết, nếu không phải vì mình có thẻ xanh thì một tiếng đồng hồ trước đã bị biến thành đồ ăn trên bàn tiệc của người ta rồi. Là ăn sống...
Đừng có coi thường Mao dân, tuy họ chưa từng được kinh qua giáo dục bắt buộc, nhưng khi đánh nhau thì chắc chắn là không có ẩu tả. Trong bọn họ có tế sư không những có thể bay cao bay nhanh giống với người chơi, mà thủ đoạn công kích bằng pháp thuật cũng đa dạng nữa. Quan trọng nhất là họ nhiều người. Trong quãng thời gian nửa tiếng đồng hồ mà Đường Hoa tiêu phí để tìm nhiệm vụ, hắn phát hiện số tế sư không hề ít hơn ba trăm. Có tế sư, tất nhiên phải có chiến sĩ, chiến sĩ Mao dân có sức lớn vô cùng, có thể túm lấy những vật phẩm to gấp hai lần người mình làm vũ khí để ném, ngoài ra còn có boomerang, lao ném, v.v... nữa. Đồng thời, dưới tình huống được pháp thuật của tế sư trong tộc phụ trợ, họ còn có thể bay lên không tác chiến, ngoại trừ tốc độ nhanh chóng thì còn không ô nhiễm, khá là bảo vệ môi trường. Nếu như tách riêng hai nghề nghiệp này, một mình Đường Hoa có thể đánh một bầy, nhưng một khi mà hai loại đi chung, dù Đường Hoa có cấm pháp cũng chỉ đành thở dài mà chạy giữ mạng. Mà điều đáng sợ vô cùng chính là mỗi khi có thêm hai người chơi tiến vào Mao Dân quốc, quốc gia này sẽ tăng thêm một tên tế sư hoặc là chiến sĩ. Theo số dân cư chiến đấu gia tăng, diện tích thành thị của họ cũng không ngừng mở rộng, hết thảy dường như đều dự báo rằng chiến tranh sẽ là chủ đề chính của Sơn Hải giới.
Tìm nhiệm vụ nơi bộ lạc nguyên thủy thì lựa chọn đầu tiên chính là trưởng lão và quốc vương. Nhưng điều bất hạnh chính là trưởng lão với quốc vương đều đã lên núi Mao Dân phụ cận để tìm trái dại hết rồi, thành ra tạm thời không có mặt. Sau đó người ta rất đồng tình nói cho Đường Hoa biết, nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ của quốc vương trước thì mới có thể được bọn cư dân tán thành, mới có thể tìm kiếm nhiệm vụ trong cư dân được. Nhưng phải tìm ba tên dã nhân ở trong rừng núi liên miên thế này thì...
Ít ra thì cho tới trước mắt, Đường Hoa nhờ vào nghị lực hơn người vẫn còn chưa nản lòng. Hắn cấp tốc tổ chức thêm bốn người khác cũng đến Mao Dân quốc như hắn lên núi tìm quốc vương.
Nhưng... Không ai có thể tưởng được lũ quái vật trên núi Mao Dân dũng mãnh đến mức nào, nói không hề khoa trương, lũ sơn tiêu trên núi đều là sơn tiêu ngàn năm cả, đạo hạnh thì thâm sâu, mà xài pháp thuật phi kiếm dễ dàng như đùa bỡn vậy. Năm người chơi vừa mới vào núi, trong vòng ba mươi giây đã bị đánh rụng hết bốn người, riêng Đừng Hoa nhờ vào thân thủ cao thủ cao cao thủ đánh chết được hai con sơn tiêu xong thì chạy trốn, bị truy sát đến 10 dặm đường, cuối cùng cũng tới được khu vực an toàn. Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh, chẳng trách mà bảo giết quái cũng có thể rớt được Tinh Diệu thạch. Chưa nói đến việc lấy được lễ vật thần bí, 28 viên Tinh Diệu thạch còn có thể đổi được 1000 kim, tương đương 1 viên là 35 kim. Trung Nguyên hiện đang nằm trong giai đoạn chênh lệch giàu nghèo khá lớn, 35 kim chính là thù lao mà một người chơi phổ thông nhận được sau khi hoàn thành 17 lần nhiệm vụ bang hội, nếu mà dễ đạt được như thế thì chỉ sợ chẳng ai thèm đi làm nhiệm vụ bang hội nữa rồi.
Sau khi bị truy sát mà không chết, thủ vệ thành Mao Dân rất thành khẩn báo cho Đường Hoa biết: Lúc trước quên mất không nhắc, quốc vương với trưởng lão mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ quay về.
Đây là chuyện phát sinh ở giờ thứ hai!
Đến giờ thứ ba, đài phát thanh nhân dân Sơn Hải giới phát thanh: Tam Thiếu Gia thành công thu được viên Tinh Diệu thạch thứ nhất nơi Bạch Hổ quốc. Sơn Hải giới không thể liên lạc được với Trung Nguyên, nhưng trong nội bộ Sơn Hải giới thì vẫn còn có thể. Đường Hoa phát tin nhắn qua: “Làm sao lấy được vậy?”
Thiếu Gia trả lời: “Chết ba lần, lần thứ ba tiến vào Sơn Hải giới thì nó tự động đưa cho ta. Mụ nội, mất của ta gần 300 kim rồi, lỗ chết mất.”
Vì thế Đường Hoa tức khắc nhận định: Sơn Hải giới thực ra là công cụ rửa tiền của Ốc Vít, nó đang kiếm biện pháp để lột sạch hầu bao của bọn người chơi.
Lúc này Sát Phá Lang nhắn tin qua: “Có hứng thú hợp tác không?” Nơi mà Sát Phá Lang đến chính là Yếm Hỏa quốc, hắn phát hiện bằng vào sức của một người thì khó có thể lấy được thành quả, thế nên nghĩ ra ý định hợp tác. Vừa nghĩ đến chuyện hợp tác thì hắn đã nghĩ ngay tới Đường Hoa. Tuy mỗi lần hợp tác với Đường Hoa đều không vui vẻ, nhưng không thể phủ nhận được rằng Đường Hoa chính là đối tượng hợp tác tốt nhất, dù sao thì ngoại trừ Đường Hoa, Sát Phá Lang chẳng quen biết bao nhiêu với những cao thủ khác cả.
“Hợp tác như thế nào?”
“Giữa Ngọ ngày mốt, khách sạn XX nơi thành đô. Hai ngày nay để dành quen thuộc với Sơn Hải giới trước.”
“Báo cáo: ta về Trung Nguyên thì dễ dàng, chứ quay lại Sơn Hải giới thì khó.”
“Vì sao?”
“Không có tiền!” Trả lời khá là thẳng thắn hùng hồn.
Thật lâu sau Sát Phá Lang mới nhắn qua: “Ta cho ngươi mượn, có thể không cần ghi giấy nợ.”
Tên quỷ hẹp hòi chết tiệt, ngươi không thể nói là ngươi sẽ bao lộ phí à.
* * * * *
Quốc vương cõng theo một giỏ quả dại rất vừa lòng quan sát Đường Hoa, nói: “Nhiệm vụ: tiêu diệt một tên sơn tiêu trên núi Mao Dân. Phần thưởng: một cái huyệt động.”
Đậu xanh! Đường Hoa đạp kiếm bay lấy người, tới bên ngoài núi Mao Dân thì triển khai toàn bộ Hồng Liên Địa Ngục, sai sử một con rồng lửa lớn vọt vào trong núi. Rất nhanh, hệ thống đã thông báo: Cố ý sát hại hai công dân có thẻ xanh của quốc gia, trừ 40 điểm công đức. Trong lúc Đường Hoa đang chửi má nó thì cũng đồng thời khiến cho một sơn tiêu chạy đến truy kích, cả hai cùng rời núi. Tuy sơn tiêu này là sơn tiêu ngàn năm, nhưng Đường Hoa lại là con rùa già vạn tuổi, nhờ vào mấy thứ hàng có trong tay, phí đôi chút công sức là đã hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Công đức tăng thêm 1, đạt được một nơi ở tư nhân, độ tin cậy của Mao Dân quốc tăng thêm 10 điểm. Độ tin cậy sẽ không vì ngươi tử vong mà biến mất, khi ngươi đạt được đến một mức độ nhất định, cho dù ngươi có cầm thẻ xanh của quốc gia đối địch thì người trong quốc gia này cũng sẽ không chủ động công kích ngươi. Hơn nữa, theo sự gia tăng của độ tin cậy, sự hỗ trợ của họ đối với ngươi càng nhiều hơn, chẳng hạn theo như lời của quốc vương Mao Dân quốc, khi độ tin cậy đạt tới một giá trị đủ cao, binh lính của của Mao Dân còn có thể đánh trận giúp ngươi nữa.
Trằn trọc nửa ngày như thế, Đường Hoa cũng coi như hiểu rồi. Nhiệm vụ của cư dân Mao Dân quốc chắc chắn là có Tinh Diệu thạch, nhưng mấu chốt là ngươi phải có được độ tin cậy nhất định thì mới có thể xúc phát, bởi vậy trước mắt, mình vẫn còn chưa có thể nhận nhiệm vụ Tinh Diệu thạch được.
Làm nhiệm vụ thì không kiên nhẫn, đánh quái thì hiệu suất thấp, nhưng thân thì lại mang một món nợ kếch xù ở bên ngoài, Đường Hoa rối rắm lắm. Nếu đi ra ngoài lưu lạc để tìm vận may thì lại mua bản đồ không nổi, hơn nữa lại chẳng biết quốc gia nào đang là đối địch với mình. Một thế giới chưa biết thật là nguy hiểm quá. Cuối cùng, Đường Hoa vẫn đi mạo hiểm, đơn thân cắm đầu vào trong Mê Vụ chiểu trạch ở gần Mao Dân quốc.
Bên trong Mê Vụ chiểu trạch không có cá sấu, mà chỉ toàn là cá sấu thành tinh, có tay có chân lại còn biết bay nữa, mà khắp đầm lầy thì tràn ngập khí độc, không những tầm nhìn kém, mà sinh mệnh còn bị rớt liên tục.
Lạc đường, quái mạnh, khí độc! Đã lâm vào tuyệt cảnh, Đường Hoa bắt đầu phóng hỏa. Lúc này hắn đã không ôm hy vọng còn sống nữa rồi, chỉ biết một bên nhìn sinh mệnh của mình tụt xuống liền liền, một bên sử dụng Hồng Liên Địa Ngục. Mắt thấy sinh mệnh sắp cạn đáy, chợt một tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến: Ngươi lấy được một viên Tinh Diệu thạch.
Ha! Vẫn còn lời. Đường Hoa xem xét lại viên Tinh Diệu thạch, cuối cùng mỉm cười thăng thiên, dù sao thì cũng không có lỗ vốn...
* * * * * *
Hội nghị của Đường - Lang nơi thành đô...
Lang nói: “Nơi chủ yếu rớt Tinh Diệu thạch: đầu tiên, mê cung, BOSS nhỏ trong núi rừng. Thứ hai, NPC cao cấp. Thứ ba, nhiệm vụ quân đội. Tuy năng lực của BOSS nhỏ không khác biệt lắm với tiểu quái, nhưng phải giết một lượng tiểu quái nhất định thì mới xuất hiện một con. Bởi thế ta đề nghị bao sân, cũng tức là chiếm một ngọn núi hoặc là một mê cung rồi ra sức đánh.”
“Núi nào?”
“Trong Nữ Nhi quốc có ngọn núi Nữ Nhi, quái vật trên núi phần lớn là sơn tiêu nữ tính, công cao phòng thấp.”
Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Không đúng, ngươi cũng chỉ lưu lại đó có nửa ngày, sao lại biết kỹ càng tỉ mỉ như thế được?”
Sát Phá Lang quăng một tờ tạp chí ra: “Tự xem đi!”
Hóa ra là bản đặc biệt về Sơn Hải giới của Vô Biên đặc san. Bên trong tả rằng Huyền Vũ với Chu Tước đã hợp tác thành lập liên minh Trục Tâm, còn Nữ Nhi quốc, Bạch Hổ quốc, Để Nhân quốc và Thanh Long quốc thì thành lập liên minh Đồng Minh, mà nay hai quân đang giằng co ở biên cảnh của Yếm Hỏa quốc và Bạch Hổ quốc. Vô Biên đặc san còn moi ra được rất nhiều nhiệm vụ có độ khó cao, chẳng hạn như thu thập bảy phần Bất Diệt chi hỏa nơi Yếm Hỏa quốc, chẳng hạn như tìm Thiếu Vi gì đó nơi Chu Tước quốc, chúng đều là những nhiệm vụ mà không cần thẻ xanh, lại có thể làm trước rồi mới nhận nhiệm vụ, đồng thời chúng đều có xác suất 100% có thể đạt được ít nhất một viên Tinh Diệu thạch.
Sau đó là trình bày về kết quả khảo sát điểm luyện cấp của Vô Biên đặc san, đầu tiên là về núi Nữ Nhi, núi có đặc điểm: diện tích nhỏ, quái vật khá tập trung, sơn tiêu công mạnh thủ yếu, v.v...
Đường Hoa nhìn đến đây thì hỏi: “Chuyện mà hết thảy người Trái Đất đều biết, vậy còn đến phiên chúng ta sao?”
Sát Phá Lang trả lời: “Cái đó còn phải xem xem ngươi có bận tâm về chuyện giết người hay không.”
“Ây! Như vậy là sẽ thành công địch của toàn dân đấy.”
“Ngươi sợ?” Sát Phá Lang nói khích.
“...” Đường Hoa không để ý đến, nói: “Cho mượn 10 kim trước.”
“...” Sát Phá Lang giao dịch 10 kim qua, xong trào phúng: “Không ngờ ngươi quả thực nghèo đến tình cảnh như vầy.”
Không để ý tới! Đường Hoa phát tin nhắn hàng loạt ra ngoài: “Bao núi ở Nữ Nhi quốc, tên nào dũng mãnh cuồng giết người thì đến đây. Hiện mới chỉ có một mình Sát Phá Lang, nhanh chóng báo danh.”
Hạo Nhiên là người đầu tiên trả lời: “Gia Tử, bang hội đang tập hợp đi bao núi ở Trường Cổ quốc, ngươi có muốn đi chung hay không?”
“Đến không nổi!” Đường Hoa trả lời xong thì nói với Sát Phá Lang: “Có mấy bang hội cũng đang tổ chức người đi bao núi, coi bộ không có viện quân rồi.”
“Ngươi sợ?” Sát Phá Lang lại nói khích.
“...” Móa! Đại tiện thì nhịn được chớ tiểu tiện thì không: “Đi thì đi! Đứa nào sợ đứa nào chứ, rùa đen mà sợ chùy sắt à?”
* * * * * *
Đường Hoa với Sát Phá Lang đi đến Nữ Nhi quốc chưa bao lâu, một bang hội tên Thần Chi Lĩnh Vực ra đời nơi Trung Nguyên, bang chủ của nó không phải ai khác, chính là bang chủ lúc trước của Thiên Đường - Thắng Giả Vi Vương. Dựa vào việc phát tin cho hảo hữu, rất nhanh họ đã tụ tập được một số nhân thủ nhất định, trực chỉ mục tiêu là Lư Sơn.
Liên minh của ba bang sớm đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, giữa ba bang với nhau có rất nhiều va chạm, lý do cũng là vì đã mất đi mục tiêu đối ngoại thống nhất, cho nên từ lâu đã không còn ai để ý đến chuyện mấy người bọn Thắng Giả Vi Vương này chết hay sống nữa rồi.
* * * * * *
Nếu phải so sánh giữa Nữ Nhi quốc và Mao Dân quốc thì có thể nói, một cái là thiên đường, còn một cái là địa ngục. Nhìn lướt qua nơi Mao Dân quốc, thấy một biển lông, xem thêm thì khó chịu đến nổi lên một trăm tám mươi lần da gà cũng là hiện tượng bình thường. Mà Nữ Nhi quốc thì là một biển hoa, nào là loli, ngự tỷ, thục nữ, v.v... nhan nhản trên đường. Càng làm nổi bật hơn chính là câu quảng cáo kia: không có đẹp nhất, chỉ có người này đẹp hơn người kia. Nữ chiến sĩ võ trang toàn thân khí chất hiên ngang, nữ tế sư mặt đeo khăn vải tràn đầy hơi thở tử vong thần bí, mỹ nữ NPC công năng có nụ cười ngọt ngào xinh xắn, tiểu thư quý tộc thần thái lạnh như băng sương, bồi bàn tửu lâu dã man, chưởng quầy tửu lâu điền đạm... Chỉ cần ngươi muốn gặp một khía cạnh đẹp nào của nữ giới, đều có thể tìm được nơi Nữ Nhi quốc này.
Đương nhiên nơi này cũng đã trở thành khu giam giữ những tên trọng phạm, bởi vì những người chơi nào có hành động cố tình phi lễ với các NPC nữ này thì hết thảy đều bị hệ thống giam giữ sáu tiếng đồng hồ cả. Đây là còn may, chứ nếu là hạ thủ với người chơi mỹ nữ thì Ốc Vít sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì đã chơi trò chơi này. Mà mức xử phạt nhẹ như thế cũng là vì cân nhắc đến nguyên nhân lực sát thương của các NPC nữ này lớn vô cùng.
Bởi vì Nữ Nhi quốc nhiều mỹ nữ quá, thành ra đã có hàng ngàn tên sói cử hành hoạt động ký tên ủng hộ thề chết sống bảo vệ cho nơi đây.
* * * * * *
Sát Phá Lang nghiêm nghị nói với Đường Hoa: “Ngươi đã chảy nước miếng tới 108 lần rồi đấy.”
“Nam nhân háo sắc, bản sắc anh hùng.” Đường Hoa chậc chậc tán thưởng: “Ngoái đầu cười là thế gian thất sắc, tuy vẫn biết đây chỉ là những số liệu, nhưng cũng không kìm lòng được, bọn thiết kế này thật là trâu.”
“Tâm thích cái đẹp, ai mà chẳng có.” NPC mỹ nữ hướng dẫn viên du lịch của hai người che miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Cũng như đối với con gái, con gái cũng vì người ta tán thưởng mình mà lấy làm vinh đó.”
“Được rồi, đã trễ hai tiếng đồng hồ rồi, nên làm chính sự thôi.” Sát Phá Lang nói: “Hướng dẫn viên du lịch, đưa bọn ta tới núi Nữ Nhi.”
“Ngồi một lát nữa đi.”
“Chẳng phải là ngươi mời khách thì đương nhiên là ngươi sẽ nói vậy rồi.” Sát Phá Lang nói trong kênh đội ngũ: “Tửu lâu này thu phí theo giờ ngồi đấy, giá cả cũng không xê xích với chuyện làm ăn không vốn bao nhiêu đâu.”
* * * * * *
Trên núi Nữ Nhi quả nhiên là có rất nhiều người chơi, hơn nữa còn có không ít người chơi nữ nữa. Khác với bọn nam đến đây vì lưu luyến hương nữ nhi, mục đích của những người nữ cầm thẻ xanh Nữ Nhi quốc rất rõ ràng là đánh kiếm Tinh Diệu thạch. Ví dụ như cách Sát Phá Lang và Đường Hoa không xa có một đội ngũ do bốn người chơi nữ và một người chơi nam hợp thành.
Tuy Sát Phá Lang hô ầm ĩ là bao núi, nhưng ý định thực sự chỉ là chiếm một khu vực mà thôi. Sát Phá Lang nhìn Đường Hoa, Đường Hoa nâng tay nhún vai, nói: “Mấy chuyện này ngươi quen thuộc hơn.”
Sát Phá Lang hừ một tiếng, rơi xuống bên cạnh năm người kia, nói: “Chỗ này có người rồi, nhường nào.”
Đường Hoa thở dài nói với hướng dẫn viên du lịch bên người: “Câu mở màn rất là nhạt nhẽo, chúng ta cược một cái đi, xem bọn họ có đánh nhau hay không, thế nào?”
Hướng dẫn viên du lịch cười nói: “Ta không có Tinh Diệu thạch, không cần phải nhắm vào ta.”
Đương nhiên Sát Phá Lang khiến năm người kia bất mãn mãnh liệt, có điều mấy người này biết hắn, mà cũng biết là chẳng có đạo lý gì có thể nói được với người này, không muốn nhường địa bàn thì hoặc là giết hắn, hoặc là bị hắn giết thôi. Sát Phá Lang lại lạnh lùng bồi thêm một câu: “...” Năm người kia thương lượng sơ qua với nhau một hồi, sau đó nhìn thoáng về Đường Hoa đang ở phía xa, rồi một câu không nói, rời đi.
“Binh pháp không chiến mà khuất người.” Đường Hoa tán thưởng: “Lang, ngươi đã lĩnh ngộ cảnh giới cao nhất của binh pháp rồi.”
“Ngươi có biết mấy người kia là ai không?”
“Không biết, xa quá không nhìn rõ.”
“Là người trong bang ngươi đó, ta nói với họ là ngươi muốn chiếm chỗ này, có ý kiến thì cứ ý kiến với Song Sư Hạo Nhiên đi.”
“Ta đệt tổ tiên nhà ngươi!” Đường Hoa nổi nóng.
Sát Phá Lang lấy Ma Kiếm ra vuốt ve: “Lục giai!”
Đường Hoa phất tay một cái, ngàn vạn đóa hoa sen bao phủ diện tích mười mẫu chung quanh, sau đó kêu: “Nổ!” Một nổ mười, mười nổ trăm, nháy mắt biển lửa đã nuốt chửng hai người, sóng lửa hung tàn thổi quét ra tứ phía. Sát Phá Lang nhìn thoáng qua mức thương tổn thì kinh hãi cực kỳ, vội vàng dùng Ma Kiếm hộ thân bắn thẳng lên trời, lao ra khỏi biển lửa. Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Cấm pháp!”
“Ta XX!” Sát Phá Lang bật mắng trong lòng.
“Bảo vệ ta!” Giữa biển lửa, Đường Hoa hô lên một tiếng, một sơn tiêu nữ bắn một thanh phi kiếm lục giai về phía hắn. Né tránh thì tất nhiên là có thể rồi, nhưng mà như vậy thì sóng lửa sẽ bị mất đi khống chế, sẽ khuếch tán ra xung quanh cho tới khi biến mất, mà dùng pháp quyết khống chế liên tục thì trong một khoảng thời gian nhất định, có thể tăng uy lực của sóng lửa dần dần cho đến khi đạt đến cực điểm.
“...” Dù sao Sát Phá Lang cũng là người hiểu chuyện, biết Đường Hoa đang chiến đấu vì ích lợi của hai người, thế là uống viên thuốc rồi điều khiển Ma Kiếm nhảy vào trong biển lửa, không những đánh rớt được phi kiếm kia mà còn đánh cho ả sơn tiêu vốn có khả năng chịu lửa rất cao kia hóa thành ánh trắng. Xong hết thảy mấy chuyện này, hắn lao ra khỏi biển lửa, lau đợt mồ hôi lạnh. Đây cũng là nhờ có Ma Kiếm lục giai hộ thân, chứ nếu không thì chỉ sợ mình đã chẳng đi được bao xa rồi. Từ sau khi Ma Kiếm lên lục giai, hắn xem pháp sư như những con kiến, cho dù là Đường Hoa, hắn cũng tin rằng nếu Đường Hoa không đê tiện thì phần thắng của mình phải có ít nhất bảy phần đổ lên. Hộ thân, nhân kiếm hợp nhất, sau đó lại hợp nhất một lần nữa, cơ bản là chỉ chết chứ không có sống, phải biết rằng khi pháp sư thi triển pháp thuật là không thể khởi động tiên kiếm hộ thân được. Nhưng nay nhìn thấy đòn này của Đường Hoa, tim hắn có phần thót lên. Nhưng hắn có biết đâu, trên thiên hạ có mấy người biết cấm pháp chứ?
Môn phái nào cũng đều có tuyên bố nhiệm vụ cấm pháp, những thứ khác thì còn ổn, chứ trong đó có hai điều kiện hà khắc vô cùng. Thứ nhất, đánh chết một con BOSS lớn. Cứ tham khảo Tà Kiếm Tiên đấy, hắn lập uy phong khắp tứ phía ở Thục Sơn, một mình chống lại cả trăm vạn người chơi. Tuy cuối cùng cũng bỏ mình, nhưng đã khiến cho mọi người chơi một ấn tượng thật là sâu đậm. Điều kiện thứ hai: một loại tài liệu cực kỳ khó kiếm. Hoàn thành được hai điều kiện trên, ngươi lại còn phải có tiền để thu thập tài liệu, rồi phải có nơi thu tài liệu nữa. Nhưng cho dù làm được hết, ngươi cũng phải nhớ một điều, Đường Hoa có Lượng Thiên Xích, cho nên dù ngươi có học được cấm pháp, uy lực cũng sẽ nhỏ hơn hắn gấp đôi.
Đương nhiên Sát Phá Lang cũng không phải là người thường, lập tức nhìn thấu được nhược điểm của cấm pháp ngay, đó chính là không được phép bị ngắt ngang. Kẻ thi triển một khi muốn di động thì nhất định phải đổi sang kiếm quyết để điều khiển phi kiếm, cấm pháp mà không có người khống chế thì uy lực bị nhỏ đi nhiều lắm.
* * * * * *
Sau ba tiếng đồng hồ đồ sát, Đường Hoa thu được hai viên Tinh Diệu thạch, Sát Phá Lang lấy được một viên, ngoài ra còn có N món phi kiếm, trang bị phế thải khác nữa. Đang định khích lệ tinh thần thì có chủ nợ tìm đến.
“Gia Tử!” Sương Vũ xuất hiện ở phụ cận hai người, than một hơi: “Ngươi lại làm chuyện xấu rồi.”
“Chuyện xấu gì thế?” Đường Hoa thu lửa, giả ngu bay đến bên người Sương Vũ, đồng thời còn nhắn một tin qua cho Sát Phá Lang: “Trảm chúng nó đi, hừ, dám mách lẻo à.”
“Chuyện xấu gì à?” Vẫn là cái đức hạnh này, Sương Vũ bất đắc dĩ nói: “Dựa theo lệ thường trong võng du thì cướp địa bàn đã là không đúng rồi, càng huống chi lại là cướp của người mình. Bọn nàng đang ồn ào ghê lắm, kênh tán gẫu của phân đường do Tinh Tinh quản đang toàn bộ phê phán ngươi, Tinh Tinh không còn cách nào, đành phải nhờ ta qua đây hỏi đấy.”
“Vì sao nàng không tự mình đến mà phải bắt ngươi qua?”
“Nàng sợ Sát Phá Lang giết luôn cả nàng.”
“Ngươi thì không sợ à?”
“Ta không sợ.” Sương Vũ cười: “Không phải là có ngươi ở đây sao?”
“Sao ngươi biết ta sẽ không ngồi yên bàng quan?”
“Ngươi sẽ làm thế à?”
“Ta sẽ không, ngươi là chủ nợ mà. Đúng rồi, lần trước ta có đề nghị dùng thân thể để trả nợ, ngươi cân nhắc ra sao rồi?”
Sương Vũ cười hỏi: “Tính theo giá thịt heo hay là giá thịt vịt?”
“Cái này còn phải xem ngươi...”
Sát Phá Lang bay đến ngắt ngang bầu không khí mập mờ này, nói: “Đã giết rồi.”
“Giết ai?” Sương Vũ hỏi.
“Gia Tử nhờ ta giết mấy tên tiểu nhân đi đâm thọc mách lẻo.” Nói xong, Sát Phá Lang bình tĩnh bay ra, một mình đánh quái.
*** Mê Vụ chiểu trạch: mê vụ = sương mù; chiểu trạch = đầm lầy.
Đây là kết luận mà Đường Hoa đưa ra sau ba tiếng đồng hồ ở trong Mao Dân quốc!
Thành thị của Mao Dân quốc thiệt không thể nào mà xưng là thành thị được, hẳn phải nói là một bộ lạc tụ tập toàn những người nguyên thủy mới đúng, cư dân toàn là cư trú trong huyệt động cả. Đương nhiên đối với chuyện này Đường Hoa hoàn toàn đã có chuẩn bị, nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ, người nguyên thủy thì người nguyên thủy chứ, chín năm giáo dục bắt buộc nên thông dụng cũng phải thông dụng mà, đâu thể vì người ta là người nguyên thủy mà tước bỏ đi quyền được giáo dục của họ được?
Đường Hoa đáng thương vẫn cho rằng Sơn Hải giới có cùng cấp bậc với Vân Trung giới, cho nên đi khắp nơi dán quảng cáo thu Tinh Diệu thạch, ban đầu lòng còn tràn ngập hy vọng vào tương lai, mãi cho đến khi hắn thấy một Mao dân ném tờ quảng cáo của hắn vào trong miệng nhai, hắn mới triệt để tỉnh ngộ ra, hóa ra đám người này từ quốc vương tới bình dân chẳng ai biết một chữ bẻ đôi cả.
Việc dán quảng cáo đã tiêu phí mất một tiếng đồng hồ của hắn.
Tiếp đó là tìm nhiệm vụ, chỗ này thì may mà hệ thống còn có phần phúc hậu, không vì Mao dân mà thiết kế ra Mao ngữ, đương nhiên đây cũng không loại trừ duyên cớ là Ốc Vít lười. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, thì việc nói chuyện với nhau là không có vấn đề. Đường Hoa bắt đầu giao tiếp mới phát hiện, bọn Mao dân đều nhìn mình như thể nhìn một miếng thịt bò bít tết vậy, hỏi ra mới biết, nếu không phải vì mình có thẻ xanh thì một tiếng đồng hồ trước đã bị biến thành đồ ăn trên bàn tiệc của người ta rồi. Là ăn sống...
Đừng có coi thường Mao dân, tuy họ chưa từng được kinh qua giáo dục bắt buộc, nhưng khi đánh nhau thì chắc chắn là không có ẩu tả. Trong bọn họ có tế sư không những có thể bay cao bay nhanh giống với người chơi, mà thủ đoạn công kích bằng pháp thuật cũng đa dạng nữa. Quan trọng nhất là họ nhiều người. Trong quãng thời gian nửa tiếng đồng hồ mà Đường Hoa tiêu phí để tìm nhiệm vụ, hắn phát hiện số tế sư không hề ít hơn ba trăm. Có tế sư, tất nhiên phải có chiến sĩ, chiến sĩ Mao dân có sức lớn vô cùng, có thể túm lấy những vật phẩm to gấp hai lần người mình làm vũ khí để ném, ngoài ra còn có boomerang, lao ném, v.v... nữa. Đồng thời, dưới tình huống được pháp thuật của tế sư trong tộc phụ trợ, họ còn có thể bay lên không tác chiến, ngoại trừ tốc độ nhanh chóng thì còn không ô nhiễm, khá là bảo vệ môi trường. Nếu như tách riêng hai nghề nghiệp này, một mình Đường Hoa có thể đánh một bầy, nhưng một khi mà hai loại đi chung, dù Đường Hoa có cấm pháp cũng chỉ đành thở dài mà chạy giữ mạng. Mà điều đáng sợ vô cùng chính là mỗi khi có thêm hai người chơi tiến vào Mao Dân quốc, quốc gia này sẽ tăng thêm một tên tế sư hoặc là chiến sĩ. Theo số dân cư chiến đấu gia tăng, diện tích thành thị của họ cũng không ngừng mở rộng, hết thảy dường như đều dự báo rằng chiến tranh sẽ là chủ đề chính của Sơn Hải giới.
Tìm nhiệm vụ nơi bộ lạc nguyên thủy thì lựa chọn đầu tiên chính là trưởng lão và quốc vương. Nhưng điều bất hạnh chính là trưởng lão với quốc vương đều đã lên núi Mao Dân phụ cận để tìm trái dại hết rồi, thành ra tạm thời không có mặt. Sau đó người ta rất đồng tình nói cho Đường Hoa biết, nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ của quốc vương trước thì mới có thể được bọn cư dân tán thành, mới có thể tìm kiếm nhiệm vụ trong cư dân được. Nhưng phải tìm ba tên dã nhân ở trong rừng núi liên miên thế này thì...
Ít ra thì cho tới trước mắt, Đường Hoa nhờ vào nghị lực hơn người vẫn còn chưa nản lòng. Hắn cấp tốc tổ chức thêm bốn người khác cũng đến Mao Dân quốc như hắn lên núi tìm quốc vương.
Nhưng... Không ai có thể tưởng được lũ quái vật trên núi Mao Dân dũng mãnh đến mức nào, nói không hề khoa trương, lũ sơn tiêu trên núi đều là sơn tiêu ngàn năm cả, đạo hạnh thì thâm sâu, mà xài pháp thuật phi kiếm dễ dàng như đùa bỡn vậy. Năm người chơi vừa mới vào núi, trong vòng ba mươi giây đã bị đánh rụng hết bốn người, riêng Đừng Hoa nhờ vào thân thủ cao thủ cao cao thủ đánh chết được hai con sơn tiêu xong thì chạy trốn, bị truy sát đến 10 dặm đường, cuối cùng cũng tới được khu vực an toàn. Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh, chẳng trách mà bảo giết quái cũng có thể rớt được Tinh Diệu thạch. Chưa nói đến việc lấy được lễ vật thần bí, 28 viên Tinh Diệu thạch còn có thể đổi được 1000 kim, tương đương 1 viên là 35 kim. Trung Nguyên hiện đang nằm trong giai đoạn chênh lệch giàu nghèo khá lớn, 35 kim chính là thù lao mà một người chơi phổ thông nhận được sau khi hoàn thành 17 lần nhiệm vụ bang hội, nếu mà dễ đạt được như thế thì chỉ sợ chẳng ai thèm đi làm nhiệm vụ bang hội nữa rồi.
Sau khi bị truy sát mà không chết, thủ vệ thành Mao Dân rất thành khẩn báo cho Đường Hoa biết: Lúc trước quên mất không nhắc, quốc vương với trưởng lão mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ quay về.
Đây là chuyện phát sinh ở giờ thứ hai!
Đến giờ thứ ba, đài phát thanh nhân dân Sơn Hải giới phát thanh: Tam Thiếu Gia thành công thu được viên Tinh Diệu thạch thứ nhất nơi Bạch Hổ quốc. Sơn Hải giới không thể liên lạc được với Trung Nguyên, nhưng trong nội bộ Sơn Hải giới thì vẫn còn có thể. Đường Hoa phát tin nhắn qua: “Làm sao lấy được vậy?”
Thiếu Gia trả lời: “Chết ba lần, lần thứ ba tiến vào Sơn Hải giới thì nó tự động đưa cho ta. Mụ nội, mất của ta gần 300 kim rồi, lỗ chết mất.”
Vì thế Đường Hoa tức khắc nhận định: Sơn Hải giới thực ra là công cụ rửa tiền của Ốc Vít, nó đang kiếm biện pháp để lột sạch hầu bao của bọn người chơi.
Lúc này Sát Phá Lang nhắn tin qua: “Có hứng thú hợp tác không?” Nơi mà Sát Phá Lang đến chính là Yếm Hỏa quốc, hắn phát hiện bằng vào sức của một người thì khó có thể lấy được thành quả, thế nên nghĩ ra ý định hợp tác. Vừa nghĩ đến chuyện hợp tác thì hắn đã nghĩ ngay tới Đường Hoa. Tuy mỗi lần hợp tác với Đường Hoa đều không vui vẻ, nhưng không thể phủ nhận được rằng Đường Hoa chính là đối tượng hợp tác tốt nhất, dù sao thì ngoại trừ Đường Hoa, Sát Phá Lang chẳng quen biết bao nhiêu với những cao thủ khác cả.
“Hợp tác như thế nào?”
“Giữa Ngọ ngày mốt, khách sạn XX nơi thành đô. Hai ngày nay để dành quen thuộc với Sơn Hải giới trước.”
“Báo cáo: ta về Trung Nguyên thì dễ dàng, chứ quay lại Sơn Hải giới thì khó.”
“Vì sao?”
“Không có tiền!” Trả lời khá là thẳng thắn hùng hồn.
Thật lâu sau Sát Phá Lang mới nhắn qua: “Ta cho ngươi mượn, có thể không cần ghi giấy nợ.”
Tên quỷ hẹp hòi chết tiệt, ngươi không thể nói là ngươi sẽ bao lộ phí à.
* * * * *
Quốc vương cõng theo một giỏ quả dại rất vừa lòng quan sát Đường Hoa, nói: “Nhiệm vụ: tiêu diệt một tên sơn tiêu trên núi Mao Dân. Phần thưởng: một cái huyệt động.”
Đậu xanh! Đường Hoa đạp kiếm bay lấy người, tới bên ngoài núi Mao Dân thì triển khai toàn bộ Hồng Liên Địa Ngục, sai sử một con rồng lửa lớn vọt vào trong núi. Rất nhanh, hệ thống đã thông báo: Cố ý sát hại hai công dân có thẻ xanh của quốc gia, trừ 40 điểm công đức. Trong lúc Đường Hoa đang chửi má nó thì cũng đồng thời khiến cho một sơn tiêu chạy đến truy kích, cả hai cùng rời núi. Tuy sơn tiêu này là sơn tiêu ngàn năm, nhưng Đường Hoa lại là con rùa già vạn tuổi, nhờ vào mấy thứ hàng có trong tay, phí đôi chút công sức là đã hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Công đức tăng thêm 1, đạt được một nơi ở tư nhân, độ tin cậy của Mao Dân quốc tăng thêm 10 điểm. Độ tin cậy sẽ không vì ngươi tử vong mà biến mất, khi ngươi đạt được đến một mức độ nhất định, cho dù ngươi có cầm thẻ xanh của quốc gia đối địch thì người trong quốc gia này cũng sẽ không chủ động công kích ngươi. Hơn nữa, theo sự gia tăng của độ tin cậy, sự hỗ trợ của họ đối với ngươi càng nhiều hơn, chẳng hạn theo như lời của quốc vương Mao Dân quốc, khi độ tin cậy đạt tới một giá trị đủ cao, binh lính của của Mao Dân còn có thể đánh trận giúp ngươi nữa.
Trằn trọc nửa ngày như thế, Đường Hoa cũng coi như hiểu rồi. Nhiệm vụ của cư dân Mao Dân quốc chắc chắn là có Tinh Diệu thạch, nhưng mấu chốt là ngươi phải có được độ tin cậy nhất định thì mới có thể xúc phát, bởi vậy trước mắt, mình vẫn còn chưa có thể nhận nhiệm vụ Tinh Diệu thạch được.
Làm nhiệm vụ thì không kiên nhẫn, đánh quái thì hiệu suất thấp, nhưng thân thì lại mang một món nợ kếch xù ở bên ngoài, Đường Hoa rối rắm lắm. Nếu đi ra ngoài lưu lạc để tìm vận may thì lại mua bản đồ không nổi, hơn nữa lại chẳng biết quốc gia nào đang là đối địch với mình. Một thế giới chưa biết thật là nguy hiểm quá. Cuối cùng, Đường Hoa vẫn đi mạo hiểm, đơn thân cắm đầu vào trong Mê Vụ chiểu trạch ở gần Mao Dân quốc.
Bên trong Mê Vụ chiểu trạch không có cá sấu, mà chỉ toàn là cá sấu thành tinh, có tay có chân lại còn biết bay nữa, mà khắp đầm lầy thì tràn ngập khí độc, không những tầm nhìn kém, mà sinh mệnh còn bị rớt liên tục.
Lạc đường, quái mạnh, khí độc! Đã lâm vào tuyệt cảnh, Đường Hoa bắt đầu phóng hỏa. Lúc này hắn đã không ôm hy vọng còn sống nữa rồi, chỉ biết một bên nhìn sinh mệnh của mình tụt xuống liền liền, một bên sử dụng Hồng Liên Địa Ngục. Mắt thấy sinh mệnh sắp cạn đáy, chợt một tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến: Ngươi lấy được một viên Tinh Diệu thạch.
Ha! Vẫn còn lời. Đường Hoa xem xét lại viên Tinh Diệu thạch, cuối cùng mỉm cười thăng thiên, dù sao thì cũng không có lỗ vốn...
* * * * * *
Hội nghị của Đường - Lang nơi thành đô...
Lang nói: “Nơi chủ yếu rớt Tinh Diệu thạch: đầu tiên, mê cung, BOSS nhỏ trong núi rừng. Thứ hai, NPC cao cấp. Thứ ba, nhiệm vụ quân đội. Tuy năng lực của BOSS nhỏ không khác biệt lắm với tiểu quái, nhưng phải giết một lượng tiểu quái nhất định thì mới xuất hiện một con. Bởi thế ta đề nghị bao sân, cũng tức là chiếm một ngọn núi hoặc là một mê cung rồi ra sức đánh.”
“Núi nào?”
“Trong Nữ Nhi quốc có ngọn núi Nữ Nhi, quái vật trên núi phần lớn là sơn tiêu nữ tính, công cao phòng thấp.”
Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Không đúng, ngươi cũng chỉ lưu lại đó có nửa ngày, sao lại biết kỹ càng tỉ mỉ như thế được?”
Sát Phá Lang quăng một tờ tạp chí ra: “Tự xem đi!”
Hóa ra là bản đặc biệt về Sơn Hải giới của Vô Biên đặc san. Bên trong tả rằng Huyền Vũ với Chu Tước đã hợp tác thành lập liên minh Trục Tâm, còn Nữ Nhi quốc, Bạch Hổ quốc, Để Nhân quốc và Thanh Long quốc thì thành lập liên minh Đồng Minh, mà nay hai quân đang giằng co ở biên cảnh của Yếm Hỏa quốc và Bạch Hổ quốc. Vô Biên đặc san còn moi ra được rất nhiều nhiệm vụ có độ khó cao, chẳng hạn như thu thập bảy phần Bất Diệt chi hỏa nơi Yếm Hỏa quốc, chẳng hạn như tìm Thiếu Vi gì đó nơi Chu Tước quốc, chúng đều là những nhiệm vụ mà không cần thẻ xanh, lại có thể làm trước rồi mới nhận nhiệm vụ, đồng thời chúng đều có xác suất 100% có thể đạt được ít nhất một viên Tinh Diệu thạch.
Sau đó là trình bày về kết quả khảo sát điểm luyện cấp của Vô Biên đặc san, đầu tiên là về núi Nữ Nhi, núi có đặc điểm: diện tích nhỏ, quái vật khá tập trung, sơn tiêu công mạnh thủ yếu, v.v...
Đường Hoa nhìn đến đây thì hỏi: “Chuyện mà hết thảy người Trái Đất đều biết, vậy còn đến phiên chúng ta sao?”
Sát Phá Lang trả lời: “Cái đó còn phải xem xem ngươi có bận tâm về chuyện giết người hay không.”
“Ây! Như vậy là sẽ thành công địch của toàn dân đấy.”
“Ngươi sợ?” Sát Phá Lang nói khích.
“...” Đường Hoa không để ý đến, nói: “Cho mượn 10 kim trước.”
“...” Sát Phá Lang giao dịch 10 kim qua, xong trào phúng: “Không ngờ ngươi quả thực nghèo đến tình cảnh như vầy.”
Không để ý tới! Đường Hoa phát tin nhắn hàng loạt ra ngoài: “Bao núi ở Nữ Nhi quốc, tên nào dũng mãnh cuồng giết người thì đến đây. Hiện mới chỉ có một mình Sát Phá Lang, nhanh chóng báo danh.”
Hạo Nhiên là người đầu tiên trả lời: “Gia Tử, bang hội đang tập hợp đi bao núi ở Trường Cổ quốc, ngươi có muốn đi chung hay không?”
“Đến không nổi!” Đường Hoa trả lời xong thì nói với Sát Phá Lang: “Có mấy bang hội cũng đang tổ chức người đi bao núi, coi bộ không có viện quân rồi.”
“Ngươi sợ?” Sát Phá Lang lại nói khích.
“...” Móa! Đại tiện thì nhịn được chớ tiểu tiện thì không: “Đi thì đi! Đứa nào sợ đứa nào chứ, rùa đen mà sợ chùy sắt à?”
* * * * * *
Đường Hoa với Sát Phá Lang đi đến Nữ Nhi quốc chưa bao lâu, một bang hội tên Thần Chi Lĩnh Vực ra đời nơi Trung Nguyên, bang chủ của nó không phải ai khác, chính là bang chủ lúc trước của Thiên Đường - Thắng Giả Vi Vương. Dựa vào việc phát tin cho hảo hữu, rất nhanh họ đã tụ tập được một số nhân thủ nhất định, trực chỉ mục tiêu là Lư Sơn.
Liên minh của ba bang sớm đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, giữa ba bang với nhau có rất nhiều va chạm, lý do cũng là vì đã mất đi mục tiêu đối ngoại thống nhất, cho nên từ lâu đã không còn ai để ý đến chuyện mấy người bọn Thắng Giả Vi Vương này chết hay sống nữa rồi.
* * * * * *
Nếu phải so sánh giữa Nữ Nhi quốc và Mao Dân quốc thì có thể nói, một cái là thiên đường, còn một cái là địa ngục. Nhìn lướt qua nơi Mao Dân quốc, thấy một biển lông, xem thêm thì khó chịu đến nổi lên một trăm tám mươi lần da gà cũng là hiện tượng bình thường. Mà Nữ Nhi quốc thì là một biển hoa, nào là loli, ngự tỷ, thục nữ, v.v... nhan nhản trên đường. Càng làm nổi bật hơn chính là câu quảng cáo kia: không có đẹp nhất, chỉ có người này đẹp hơn người kia. Nữ chiến sĩ võ trang toàn thân khí chất hiên ngang, nữ tế sư mặt đeo khăn vải tràn đầy hơi thở tử vong thần bí, mỹ nữ NPC công năng có nụ cười ngọt ngào xinh xắn, tiểu thư quý tộc thần thái lạnh như băng sương, bồi bàn tửu lâu dã man, chưởng quầy tửu lâu điền đạm... Chỉ cần ngươi muốn gặp một khía cạnh đẹp nào của nữ giới, đều có thể tìm được nơi Nữ Nhi quốc này.
Đương nhiên nơi này cũng đã trở thành khu giam giữ những tên trọng phạm, bởi vì những người chơi nào có hành động cố tình phi lễ với các NPC nữ này thì hết thảy đều bị hệ thống giam giữ sáu tiếng đồng hồ cả. Đây là còn may, chứ nếu là hạ thủ với người chơi mỹ nữ thì Ốc Vít sẽ khiến cho ngươi phải hối hận vì đã chơi trò chơi này. Mà mức xử phạt nhẹ như thế cũng là vì cân nhắc đến nguyên nhân lực sát thương của các NPC nữ này lớn vô cùng.
Bởi vì Nữ Nhi quốc nhiều mỹ nữ quá, thành ra đã có hàng ngàn tên sói cử hành hoạt động ký tên ủng hộ thề chết sống bảo vệ cho nơi đây.
* * * * * *
Sát Phá Lang nghiêm nghị nói với Đường Hoa: “Ngươi đã chảy nước miếng tới 108 lần rồi đấy.”
“Nam nhân háo sắc, bản sắc anh hùng.” Đường Hoa chậc chậc tán thưởng: “Ngoái đầu cười là thế gian thất sắc, tuy vẫn biết đây chỉ là những số liệu, nhưng cũng không kìm lòng được, bọn thiết kế này thật là trâu.”
“Tâm thích cái đẹp, ai mà chẳng có.” NPC mỹ nữ hướng dẫn viên du lịch của hai người che miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Cũng như đối với con gái, con gái cũng vì người ta tán thưởng mình mà lấy làm vinh đó.”
“Được rồi, đã trễ hai tiếng đồng hồ rồi, nên làm chính sự thôi.” Sát Phá Lang nói: “Hướng dẫn viên du lịch, đưa bọn ta tới núi Nữ Nhi.”
“Ngồi một lát nữa đi.”
“Chẳng phải là ngươi mời khách thì đương nhiên là ngươi sẽ nói vậy rồi.” Sát Phá Lang nói trong kênh đội ngũ: “Tửu lâu này thu phí theo giờ ngồi đấy, giá cả cũng không xê xích với chuyện làm ăn không vốn bao nhiêu đâu.”
* * * * * *
Trên núi Nữ Nhi quả nhiên là có rất nhiều người chơi, hơn nữa còn có không ít người chơi nữ nữa. Khác với bọn nam đến đây vì lưu luyến hương nữ nhi, mục đích của những người nữ cầm thẻ xanh Nữ Nhi quốc rất rõ ràng là đánh kiếm Tinh Diệu thạch. Ví dụ như cách Sát Phá Lang và Đường Hoa không xa có một đội ngũ do bốn người chơi nữ và một người chơi nam hợp thành.
Tuy Sát Phá Lang hô ầm ĩ là bao núi, nhưng ý định thực sự chỉ là chiếm một khu vực mà thôi. Sát Phá Lang nhìn Đường Hoa, Đường Hoa nâng tay nhún vai, nói: “Mấy chuyện này ngươi quen thuộc hơn.”
Sát Phá Lang hừ một tiếng, rơi xuống bên cạnh năm người kia, nói: “Chỗ này có người rồi, nhường nào.”
Đường Hoa thở dài nói với hướng dẫn viên du lịch bên người: “Câu mở màn rất là nhạt nhẽo, chúng ta cược một cái đi, xem bọn họ có đánh nhau hay không, thế nào?”
Hướng dẫn viên du lịch cười nói: “Ta không có Tinh Diệu thạch, không cần phải nhắm vào ta.”
Đương nhiên Sát Phá Lang khiến năm người kia bất mãn mãnh liệt, có điều mấy người này biết hắn, mà cũng biết là chẳng có đạo lý gì có thể nói được với người này, không muốn nhường địa bàn thì hoặc là giết hắn, hoặc là bị hắn giết thôi. Sát Phá Lang lại lạnh lùng bồi thêm một câu: “...” Năm người kia thương lượng sơ qua với nhau một hồi, sau đó nhìn thoáng về Đường Hoa đang ở phía xa, rồi một câu không nói, rời đi.
“Binh pháp không chiến mà khuất người.” Đường Hoa tán thưởng: “Lang, ngươi đã lĩnh ngộ cảnh giới cao nhất của binh pháp rồi.”
“Ngươi có biết mấy người kia là ai không?”
“Không biết, xa quá không nhìn rõ.”
“Là người trong bang ngươi đó, ta nói với họ là ngươi muốn chiếm chỗ này, có ý kiến thì cứ ý kiến với Song Sư Hạo Nhiên đi.”
“Ta đệt tổ tiên nhà ngươi!” Đường Hoa nổi nóng.
Sát Phá Lang lấy Ma Kiếm ra vuốt ve: “Lục giai!”
Đường Hoa phất tay một cái, ngàn vạn đóa hoa sen bao phủ diện tích mười mẫu chung quanh, sau đó kêu: “Nổ!” Một nổ mười, mười nổ trăm, nháy mắt biển lửa đã nuốt chửng hai người, sóng lửa hung tàn thổi quét ra tứ phía. Sát Phá Lang nhìn thoáng qua mức thương tổn thì kinh hãi cực kỳ, vội vàng dùng Ma Kiếm hộ thân bắn thẳng lên trời, lao ra khỏi biển lửa. Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Cấm pháp!”
“Ta XX!” Sát Phá Lang bật mắng trong lòng.
“Bảo vệ ta!” Giữa biển lửa, Đường Hoa hô lên một tiếng, một sơn tiêu nữ bắn một thanh phi kiếm lục giai về phía hắn. Né tránh thì tất nhiên là có thể rồi, nhưng mà như vậy thì sóng lửa sẽ bị mất đi khống chế, sẽ khuếch tán ra xung quanh cho tới khi biến mất, mà dùng pháp quyết khống chế liên tục thì trong một khoảng thời gian nhất định, có thể tăng uy lực của sóng lửa dần dần cho đến khi đạt đến cực điểm.
“...” Dù sao Sát Phá Lang cũng là người hiểu chuyện, biết Đường Hoa đang chiến đấu vì ích lợi của hai người, thế là uống viên thuốc rồi điều khiển Ma Kiếm nhảy vào trong biển lửa, không những đánh rớt được phi kiếm kia mà còn đánh cho ả sơn tiêu vốn có khả năng chịu lửa rất cao kia hóa thành ánh trắng. Xong hết thảy mấy chuyện này, hắn lao ra khỏi biển lửa, lau đợt mồ hôi lạnh. Đây cũng là nhờ có Ma Kiếm lục giai hộ thân, chứ nếu không thì chỉ sợ mình đã chẳng đi được bao xa rồi. Từ sau khi Ma Kiếm lên lục giai, hắn xem pháp sư như những con kiến, cho dù là Đường Hoa, hắn cũng tin rằng nếu Đường Hoa không đê tiện thì phần thắng của mình phải có ít nhất bảy phần đổ lên. Hộ thân, nhân kiếm hợp nhất, sau đó lại hợp nhất một lần nữa, cơ bản là chỉ chết chứ không có sống, phải biết rằng khi pháp sư thi triển pháp thuật là không thể khởi động tiên kiếm hộ thân được. Nhưng nay nhìn thấy đòn này của Đường Hoa, tim hắn có phần thót lên. Nhưng hắn có biết đâu, trên thiên hạ có mấy người biết cấm pháp chứ?
Môn phái nào cũng đều có tuyên bố nhiệm vụ cấm pháp, những thứ khác thì còn ổn, chứ trong đó có hai điều kiện hà khắc vô cùng. Thứ nhất, đánh chết một con BOSS lớn. Cứ tham khảo Tà Kiếm Tiên đấy, hắn lập uy phong khắp tứ phía ở Thục Sơn, một mình chống lại cả trăm vạn người chơi. Tuy cuối cùng cũng bỏ mình, nhưng đã khiến cho mọi người chơi một ấn tượng thật là sâu đậm. Điều kiện thứ hai: một loại tài liệu cực kỳ khó kiếm. Hoàn thành được hai điều kiện trên, ngươi lại còn phải có tiền để thu thập tài liệu, rồi phải có nơi thu tài liệu nữa. Nhưng cho dù làm được hết, ngươi cũng phải nhớ một điều, Đường Hoa có Lượng Thiên Xích, cho nên dù ngươi có học được cấm pháp, uy lực cũng sẽ nhỏ hơn hắn gấp đôi.
Đương nhiên Sát Phá Lang cũng không phải là người thường, lập tức nhìn thấu được nhược điểm của cấm pháp ngay, đó chính là không được phép bị ngắt ngang. Kẻ thi triển một khi muốn di động thì nhất định phải đổi sang kiếm quyết để điều khiển phi kiếm, cấm pháp mà không có người khống chế thì uy lực bị nhỏ đi nhiều lắm.
* * * * * *
Sau ba tiếng đồng hồ đồ sát, Đường Hoa thu được hai viên Tinh Diệu thạch, Sát Phá Lang lấy được một viên, ngoài ra còn có N món phi kiếm, trang bị phế thải khác nữa. Đang định khích lệ tinh thần thì có chủ nợ tìm đến.
“Gia Tử!” Sương Vũ xuất hiện ở phụ cận hai người, than một hơi: “Ngươi lại làm chuyện xấu rồi.”
“Chuyện xấu gì thế?” Đường Hoa thu lửa, giả ngu bay đến bên người Sương Vũ, đồng thời còn nhắn một tin qua cho Sát Phá Lang: “Trảm chúng nó đi, hừ, dám mách lẻo à.”
“Chuyện xấu gì à?” Vẫn là cái đức hạnh này, Sương Vũ bất đắc dĩ nói: “Dựa theo lệ thường trong võng du thì cướp địa bàn đã là không đúng rồi, càng huống chi lại là cướp của người mình. Bọn nàng đang ồn ào ghê lắm, kênh tán gẫu của phân đường do Tinh Tinh quản đang toàn bộ phê phán ngươi, Tinh Tinh không còn cách nào, đành phải nhờ ta qua đây hỏi đấy.”
“Vì sao nàng không tự mình đến mà phải bắt ngươi qua?”
“Nàng sợ Sát Phá Lang giết luôn cả nàng.”
“Ngươi thì không sợ à?”
“Ta không sợ.” Sương Vũ cười: “Không phải là có ngươi ở đây sao?”
“Sao ngươi biết ta sẽ không ngồi yên bàng quan?”
“Ngươi sẽ làm thế à?”
“Ta sẽ không, ngươi là chủ nợ mà. Đúng rồi, lần trước ta có đề nghị dùng thân thể để trả nợ, ngươi cân nhắc ra sao rồi?”
Sương Vũ cười hỏi: “Tính theo giá thịt heo hay là giá thịt vịt?”
“Cái này còn phải xem ngươi...”
Sát Phá Lang bay đến ngắt ngang bầu không khí mập mờ này, nói: “Đã giết rồi.”
“Giết ai?” Sương Vũ hỏi.
“Gia Tử nhờ ta giết mấy tên tiểu nhân đi đâm thọc mách lẻo.” Nói xong, Sát Phá Lang bình tĩnh bay ra, một mình đánh quái.
*** Mê Vụ chiểu trạch: mê vụ = sương mù; chiểu trạch = đầm lầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.