Chương 173: Cạnh tranh
Hà Tả
06/06/2014
Đấu giá là một công năng mà rất nhiều trò võng du đều có, rất nhiều trò đều có hình thức đấu giá toàn server được mở vĩnh viễn.
Song Kiếm thì ngày 15 của mỗi tháng mới tổ chức đấu giá một lần. Kỳ hạn
báo danh là 3 ngày, hội đấu giá chỉ đấu giá 100 vật phẩm do người chơi
cung cấp mà hệ thống cho rằng có giá trị để đấu giá. Vật phẩm mà ngươi
ủy thác đấu giá có thể được liệt vào trong danh sách hay không thì hoàn
toàn được quyết định bởi giá trị phỏng chừng mà hệ thống đánh giá cho
nó.
Trong ngày này, ở phạm vi bên trong các đại đô thị, mọi người chơi đều có thể tham gia đấu giá, đương nhiên điều kiện trước tiên là trong túi của ngươi phải có tiền cái đã, chứ nếu không là không thể nào báo giá được.
Còn phần vật phẩm được đấu giá, hệ thống sẽ ủy thác cho hai tòa soạn lớn là Song Kiếm Nhật Báo và Vô Biên đặc san tiến hành giới thiệu toàn diện. Có hình ảnh, có giới thiệu vắn tắt, có giá quy định, cũng có lời bình và đánh giá về giá cả từ các chuyên gia do tòa soạn tự mời.
Giá quy định của Trục Nhật kiếm là 1000 kim, lời bình như sau:
Kiếm này bề ngoài rất trâu bò, ánh lửa lưu chuyển, đúng là loại vũ khí hàng đầu để cua gái lẫn làm màu. Phần trong của thanh kiếm này lại càng tốt nữa, là tiên kiếm cực phẩm thất giai, kiếm nộ của nó nó tuy không ai biết được, nhưng bổn bình luận viên tin rằng dù không thể kinh thiên địa khóc quỷ thần, thì cũng phải có uy lực khiến đất trời thất sắc. Như người ta vẫn nói: Đồ Long bảo đao, hiệu lệnh thiên hạ, Ỷ Thiên bất xuất, ai dám tranh phong. Trục Nhật nhất xuất, hết thảy xong đời. Chưa cần nói đến kiếm nộ, cho dù chỉ là lực công kích cùng với năng lực hộ chủ của nó cũng đã hơn xa cái giá 1000 kim kia rồi. Nếu nói là có khuyết điểm... Vậy thanh kiếm này quả thật có một cái khuyết điểm mà mọi người có lẽ chưa phát hiện ra được. Khuyết điểm đó là gì vậy? Nó chính là không có khuyết điểm gì cả. Một người không có khuyết điểm là không tồn tại, một tình cảm không có khuyết điểm thì chẳng đáng để tưởng nhớ, một thời thơ ấu không có khuyết điểm cũng là một sự khổ đau... Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của thanh kiếm này: nó không có khuyết điểm.
Người đưa ra lời bình, cao thủ đệ nhất đương kim do Song Kiếm Nhật Báo xếp hạng, một trong năm thanh niên kiệt xuất của Thục Sơn, ngọn lửa sáng chói tân thời, nhà nghiên cứu pháp thuật nổi tiếng, chuyên gia phỏng đoán kỹ năng nổi tiếng, bình luận gia nổi tiếng, nhà luyện cấp nổi tiếng, nhà độ kiếp nổi tiếng, nhà từ thiện nổi tiếng, nhà... Người chơi nổi tiếng - Đông Phương Gia Tử.
* * * * * *
“...” Mặc Tinh nhìn Sát Phá Lang đang nổi gân xanh đầy tay, tràn ngập tơ máu trong hốc mắt... mà lắc đầu. Quàng Khăn Đỏ ở bên cạnh nghi hoặc hỏi nàng: “Hắn hình như đang rất tức giận, vì sao thế?”
“Cái này... Nói ra thì dài lắm.” Mặc Tinh mệt mỏi rót nước trà cho mình, điều khiến cho nàng mệt mỏi không phải là việc đã dạo phố liên tục đến 72 tiếng đồng hồ, cũng không phải là mối ân oán tình cừu chưa thể chấm dứt được của hai nam nhân kia. Hồi lâu sau Mặc Tinh mới nói với Quàng Khăn Đỏ đang dõi ánh mắt mong chờ: “Gia Tử đã nói rồi... Không được hỏi vì sao. Hơn nữa hiện giờ ta đang không muốn nói chuyện. Mệt!”
“À!” Quàng Khăn Đỏ đành đoan chính ngồi thẳng lưng một cách đáng thương, sắc mặt như một nàng dâu nhỏ đang ai oán. Ngày thứ nhất, Mặc Tinh rất nhiệt tình với nàng. Ngày thứ hai, Mặc Tinh bắt đầu lười trả lời lại cả vạn câu hỏi ‘vì sao’ của nàng. Ngày thứ ba, Mặc Tinh bắt đầu coi nàng như là người không tồn tại. Nàng rất muốn hỏi một chút là vì sao Mặc Tinh lại biến đổi như thế, vì trong lòng nàng rất là thích Mặc Tinh, nhưng... Không những không được hỏi vì sao, mà còn không cho phép nói chuyện nữa.
“Có cái gì mà không thể nói chứ.” Sát Phá Lang cả giận: “Thằng nhãi này đã trộm kiếm của ta, sau đó cầm đi đấu giá đấy.”
Mặc Tinh hỏi: “Chứng cứ đâu?”
“Còn cần phải chứng cớ nữa à? Người ủy thác đấu giá là Thiếu Gia, cùng một cái ổ heo cả. Người bình lại là tên rau củ ngố kia, còn cần chứng cớ gì nữa?”
“Có khả năng... Là một sự trùng hợp thì sao?”
Sát Phá Lang nghe mà thấy bất mãn: “Ta cũng là bạn của ngươi, vì sao ngươi cứ luôn che chở cho hắn vậy?”
“A... Được rồi, coi như là ta nói thanh kiếm đó do hắn lấy vậy, coi như như là hắn chính miệng thừa nhận hắn đã lấy thanh kiếm đó vậy, cho dù là toàn bộ mọi người trong trò chơi đều biết chuyện đó vậy... Thế thì làm được gì nào?”
“Ừm... Vấn đề này ta vẫn chưa có thời gian nghĩ tới.”
Quàng Khăn Đỏ thở dài nhắn tin cho Đường Hoa: Mặc Tinh rất chán ghét ta.
Đường Hoa trả lời: ngươi thật là bản lĩnh đó, trên toàn thế giới này Mặc Tinh mới chỉ có chán ghét có một mình Phong Vân Nộ thôi đó.
Quàng Khăn Đỏ: Ít nhất nàng cũng còn ăn chung, đá bóng chung với Phong Vân Nộ, chứ với ta thì nàng đến nhìn một cái cũng không muốn nữa.
Đường Hoa: ngươi cướp nam nhân của nàng à?
Quàng Khăn Đỏ trả lời: không có.
Đường Hoa lại hỏi: ngươi khuyên nàng đừng đi dạo phố, đừng mua y phục nữa?
Trả lời: Không có.
Đường Hoa ngẫm ngẫm một lúc, sau nhắn: vậy chỉ còn có một khả năng, đó là ngươi đã hỏi nàng rất nhiều vấn đề mà nàng không thích trả lời.
Quàng Khăn Đỏ: cũng có nhiều lắm đâu, mấy phút mới hỏi một lần mà. Người ta không biết mới hỏi chứ bộ.
Đường Hoa: bạn bè không phải là thứ mà người ta có thể đem ra làm bách khoa toàn thư được. Nếu ngươi mà ngay cả đi dạo phố cũng phải hỏi nàng phải dạo làm sao, vậy ta cũng hết cách rồi.
Quàng Khăn Đỏ hỏi: phải dạo làm sao?
Đường Hoa trả lời: ngươi là nữ nhân, ngươi có mấy ưu thế lớn của nữ nhân mà. Thứ nhất chính là trời sinh đã biết nói dối. Thứ hai là trời sinh đã biết đi dạo phố. Thứ ba là trời sinh đã biết tiêu tiền. Thứ tư là trời sinh đã thích xinh đẹp.
Hỏi: là ý gì?
Trả lời: nói dối, ngươi có thể cảm thấy rằng những món hàng mà nàng vừa ý không đẹp chút nào, nhưng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng thôi, chứ ngoài miệng là phải phụ họa cho những lời bình về ưu điểm của món hàng này. Đi dạo phố: ngươi nhất định phải làm cho nàng cảm thấy ngươi có lòng nhiệt tình vô hạn, chính là... Khiến cho nàng có cảm giác ngươi có một loại tinh thần có thể ba ngày không ăn uống, nhưng không thể một ngày không đi dạo phố đấy. Biết tiêu tiền: mua đồ không phải ở chỗ mắc tiền hay là phù hợp, mà là ở chỗ nhiều, nhiều đến nỗi túi Càn Khôn cũng không thể chứa hết nổi, nhiều tới nỗi tay cũng không thể nâng nổi, nhiều đến nỗi Sát Phá Lang phải mệt chết luôn, vậy nàng sẽ cảm thấy ngươi là một người có những sở thích chung với nàng. Thích xinh đẹp: trông thấy những thứ nào xinh đẹp thì đừng có bàn tới chuyện có mua hay không, mà cứ xem trước đã, sau đó các ngươi cứ bình luận về nó với nhau, như vậy là đã tìm được ngôn ngữ chung rồi đó.
Quàng Khăn Đỏ nghi hoặc hỏi: có thể được không?
Trả lời: không biết... Ta chưa từng làm nữ nhân, với lại tạm thời còn đang độc thân, cho nên phần nghiên cứu về nữ nhân cũng chỉ là tổng kết những tinh hoa lý luận của mấy thằng bạn với nhau thôi, toàn là lý luận suông hết. Sẵn tiện nói một tiếng luôn, mấy tên bạn lúc đó nghiên cứu chung với ta bây giờ đang rất là hối hận với hành vi yêu đương sau đó tiến tới kết hôn của mình đấy, phải nói là vô cùng vô cùng hối hận luôn.
Quàng Khăn Đỏ hỏi: vậy ngươi thì sao? Chẳng phải ta vẫn thấy các cao thủ trong võng du đều có bà xã hết đấy sao?
Trả lời: con sói bên cạnh ngươi cũng là cao thủ đấy thôi. Nếu hắn mà muốn cua người khác, có lẽ chỉ chừng 2 phút là OK ngay. Nhưng hắn lại đi theo đuổi một cái gọi là ‘tình yêu’, cho nên chỉ đành phải sửa tên làm Sát Phá Cẩu đấy.
Hỏi: quan niệm về tình yêu của ngươi là gì?
Trả lời: tình yêu là một loại bệnh mà mỗi người đều sẽ mắc phải, mất chốt là ở chỗ trên người ngươi là bệnh ung thư hay cảm mạo mà thôi.
Hỏi: Sát Phá Lang thuộc dạng nào?
Đáp: hẳn phải là dạng viêm phổi, không kịp thời trị liệu thì sẽ có khả năng trở thành ung thư, cuối cùng là đặt chân vào mồ mả, lấy một đứa bé làm biện pháp trị liệu bằng hóa chất, chầm chậm chịu đựng đến hết cả đời này.
Hỏi: vậy ngươi thuộc dạng nào?
Đáp: ta thuộc dạng viêm ruột thừa mãn tính, không những không thể bỏ đi phần ruột thừa, mà còn sợ phải bị phẫu thuật nữa. Nhưng mà giữ lại thì sự đau khổ trong mình sẽ mỗi ngày mỗi tăng lên.
Hỏi: vậy ngươi chọn cách gì?
Đáp: không phải là lựa chọn, mà là chờ đợi, chờ đợi một bác sĩ khiến trong lòng ta phải cam tâm tình nguyện chịu phẫu thuật. Nếu như không có, cứ giữ lại như thế ta cũng không phiền lòng đâu.
Hỏi: ngươi cảm thấy ta rất phiền phức phải không?
Đáp: đúng vậy.
* * * * * *
Tôn Minh quăng thẳng tờ báo xuống, nói với Đường Hoa: “Hoa ca, lần này ngài phát tài rồi. Ta được biết Nhất Kiếm Cầu Bại, Phong Vân Nộ, Huy Hoàng, Phá Toái với khoảng 20 tên cao thủ hoặc dân nhà giàu đang cảm thấy có hứng thú với thanh kiếm ghẻ kia của ngài đấy.”
“Sao lại có thể nói là ‘kiếm ghẻ’ được chứ?”
“Những thứ mà ta không thể xài được thì ta đều gọi là ‘ghẻ’ hết... Vợ của người khác là ngoại lệ.”
“Coi cái bộ dạng đê tiện của ngươi kìa.” Đường Hoa cầm tờ báo lên, đọc một lúc rồi nói: “Minh ca ca, ta đang rất là buồn phiền đấy.”
“Buồn phiền cái gì?”
“Tiền nhiều lắm, ngứa ngáy khắp cả người này. Nhưng ta lại không biết phải lấy tiền đi làm gì cả.”
“Tục ngữ Trung Quốc có nói rất hay đấy, no ấm sinh dâm dục. Ngươi bây giờ không những đã giải quyết được vấn đề ấm no rồi, mà thành tựu cũng phi phàm nữa. Nếu đổi là trong hiện thực thì đã là công thành danh toại rồi, cũng nên đi tìm một con vợ đi thôi. Chứ nếu còn lừng khừng nữa, vậy sau này có tuyển được cũng toàn là hàng rác rưởi đến chỗ thu mua ve chai cũng không thèm đấy.”
“Xì! Sở thích của ta không giống với ngươi, không có hứng thú nuôi một con em loli tới khi thành thục nữ đâu. Ta lười... Tới vật phẩm thứ mấy rồi?”
“24, của ngươi là số 99. Còn sớm.”
“A? 99? Vì sao không phải là 100?”
Tôn Minh quăng tờ báo lên trên mặt bàn: “100 là cái thứ này này.”
Đường Hoa dõi mắt nhìn theo, thấy trên đó có viết ‘Ma Tôn Chiến Y’, lời giới thiệu là một trong sáu món của bộ đồ Ma Tôn, yêu cầu để trang bị là người chơi đã qua được ma kiếp thứ nhất, không có yêu cầu level lẫn giới tính, không thuyết minh công năng. Đường Hoa nói với Tôn Minh: “Ta có cảm giác rằng ta rất nhanh sẽ gia nhập đội ngũ giai cấp vô sản đấy.”
“Không phải là hù dọa ngươi đâu, nhưng số người vừa ý món này thật không ít đấy. Trước kia thì đồ bộ nhiều nhất cũng chỉ có 3 món, mà lần này lại tới 6 món lận, tên lại trâu bò như vậy nữa, những bình luận gia đều nhất trí cho rằng nó thuộc dạng trang bị cuối đấy. Tuy số người qua được ma kiếp thứ nhất cũng không nhiều, theo công tác thống kê thì chỉ khoảng 20, nhưng ta nói ngươi biết, 20 người này không giàu cũng sang đó. Tuy ta vẫn chưa có thông tin gì, nhưng ta biết màn cạnh tranh món này chắc sẽ kịch liệt lắm, không thua gì so với thanh kiếm của ngươi đâu. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn tinh thần bị phá sản đi nhé.”
* * * * * *
Mặc Tinh quan tâm hỏi Sát Phá Lang: “Thế nào rồi?”
“Giá cả cuối cùng của số 7, số 21 ít hơn so với dự định của ta, nếu số 80 không cho ra được một cái giá tốt, vậy có khả năng ta sẽ không cạnh tranh nổi với tên rau củ kia.”
Mặc Tinh mù mờ hỏi: “Ta vẫn thắc mắc, các ngươi làm gì cứ muốn mua một cái thứ đắt tiền như vậy chứ, vừa tràn đầy hơi thở chết chóc, mà màu máu lại nặng nề như thế nữa, chẳng có chút nào dễ nhìn cả.”
“Đây là sự truy cầu. Chơi trò chơi dù sao cũng phải có một hai món trang bị nổi bật một chút chứ.” Sát Phá Lang nhỏ giọng: “Còn có một điều này nữa, coi như ta có bỏ ra 2 vạn để mua được món đồ này, nếu tên Gia Tử chết tiệt kia lấy được 5 món còn lại, thì dù ta có bán lại món đó cho hắn với giá 20 vạn, hắn cũng phải coi ta là ông nội mà lấy lòng cho coi.”
“Lẽ nào bản thân ngươi không thích món đồ này à?”
“Ngốc, đây là ta đang tránh trường hợp tương lai ta thu thập được 5 món còn lại, mà không những phải bỏ ra 20 vạn mua lại món này, hơn nữa còn phải coi Gia Tử là ông nội để lấy lòng đó.”
Mặc Tinh không hiểu: “Lẽ nào người khác không có khả năng thu thập được chúng à?”
“Người khác rất có khả năng sẽ thu thập được, nhưng nếu biết một bộ phận đã nằm trong tay ta hoặc là Gia Tử, vậy họ chỉ còn cách bỏ nó đi để kiếm tiền thôi.” Sát Phá Lang kiên nghị nói: “Cho nên hôm nay dù ta có tán gia bại sản cũng phải mua cho bằng được món này. Ta đã nhờ đám bạn trong Thần Chi Lĩnh Vực gom góp tiền giúp ta rồi. Ta thề nhất định phải mua được nó.”
* * * * * *
“Ta thề nhất định phải mua được nó!” Đường Hoa nói với Tôn Minh: “Ngươi vơ vét toàn bộ vốn lưu động của đặc san với đám công nhân của ngươi lại đây giúp ta.”
Tôn Minh nghi hoặc hỏi: “Sát Phá Lang giàu đến vậy à?”
“Nói như vầy đi, ta đã thuận tay lấy mất thanh tiên kiếm kia của hắn, đương nhiên, đã bị ta phế rồi. Nếu như hôm nay nó được đấu giá thành công, vậy ra giá ít hơn 2000 chắc chắn ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ đấy. Tên này đã đem toàn bộ vốn liếng của hắn cược trận chung kết đội mình sẽ thua, mà tỷ lệ lại là 1 ăn 4... Khá là giàu đấy, không thể không làm tốt công tác chuẩn bị được.”
* * * * * *
Ai là người giàu nhất trên thiên hạ? Trừ Thi Thi ra thì còn là ai nữa chứ? Người giàu đều luôn phiền não về mặt tinh thần cả, mà người không giàu thì phiền não cả về mặt vật tư lẫn mặt tinh thần. Thi Thi giàu, cho nên nàng đã bị phiền não rồi. Nguyên nhân phiền não là do hai tin nhắn xin cứu mạng, một cái đến từ Đường Hoa, một cái đến từ Sát Phá Lang. Mục đích vay tiền của họ hoàn toàn là giống nhau...
Cho nên Thi Thi cảm thấy phiền não lắm.
Trong ngày này, ở phạm vi bên trong các đại đô thị, mọi người chơi đều có thể tham gia đấu giá, đương nhiên điều kiện trước tiên là trong túi của ngươi phải có tiền cái đã, chứ nếu không là không thể nào báo giá được.
Còn phần vật phẩm được đấu giá, hệ thống sẽ ủy thác cho hai tòa soạn lớn là Song Kiếm Nhật Báo và Vô Biên đặc san tiến hành giới thiệu toàn diện. Có hình ảnh, có giới thiệu vắn tắt, có giá quy định, cũng có lời bình và đánh giá về giá cả từ các chuyên gia do tòa soạn tự mời.
Giá quy định của Trục Nhật kiếm là 1000 kim, lời bình như sau:
Kiếm này bề ngoài rất trâu bò, ánh lửa lưu chuyển, đúng là loại vũ khí hàng đầu để cua gái lẫn làm màu. Phần trong của thanh kiếm này lại càng tốt nữa, là tiên kiếm cực phẩm thất giai, kiếm nộ của nó nó tuy không ai biết được, nhưng bổn bình luận viên tin rằng dù không thể kinh thiên địa khóc quỷ thần, thì cũng phải có uy lực khiến đất trời thất sắc. Như người ta vẫn nói: Đồ Long bảo đao, hiệu lệnh thiên hạ, Ỷ Thiên bất xuất, ai dám tranh phong. Trục Nhật nhất xuất, hết thảy xong đời. Chưa cần nói đến kiếm nộ, cho dù chỉ là lực công kích cùng với năng lực hộ chủ của nó cũng đã hơn xa cái giá 1000 kim kia rồi. Nếu nói là có khuyết điểm... Vậy thanh kiếm này quả thật có một cái khuyết điểm mà mọi người có lẽ chưa phát hiện ra được. Khuyết điểm đó là gì vậy? Nó chính là không có khuyết điểm gì cả. Một người không có khuyết điểm là không tồn tại, một tình cảm không có khuyết điểm thì chẳng đáng để tưởng nhớ, một thời thơ ấu không có khuyết điểm cũng là một sự khổ đau... Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của thanh kiếm này: nó không có khuyết điểm.
Người đưa ra lời bình, cao thủ đệ nhất đương kim do Song Kiếm Nhật Báo xếp hạng, một trong năm thanh niên kiệt xuất của Thục Sơn, ngọn lửa sáng chói tân thời, nhà nghiên cứu pháp thuật nổi tiếng, chuyên gia phỏng đoán kỹ năng nổi tiếng, bình luận gia nổi tiếng, nhà luyện cấp nổi tiếng, nhà độ kiếp nổi tiếng, nhà từ thiện nổi tiếng, nhà... Người chơi nổi tiếng - Đông Phương Gia Tử.
* * * * * *
“...” Mặc Tinh nhìn Sát Phá Lang đang nổi gân xanh đầy tay, tràn ngập tơ máu trong hốc mắt... mà lắc đầu. Quàng Khăn Đỏ ở bên cạnh nghi hoặc hỏi nàng: “Hắn hình như đang rất tức giận, vì sao thế?”
“Cái này... Nói ra thì dài lắm.” Mặc Tinh mệt mỏi rót nước trà cho mình, điều khiến cho nàng mệt mỏi không phải là việc đã dạo phố liên tục đến 72 tiếng đồng hồ, cũng không phải là mối ân oán tình cừu chưa thể chấm dứt được của hai nam nhân kia. Hồi lâu sau Mặc Tinh mới nói với Quàng Khăn Đỏ đang dõi ánh mắt mong chờ: “Gia Tử đã nói rồi... Không được hỏi vì sao. Hơn nữa hiện giờ ta đang không muốn nói chuyện. Mệt!”
“À!” Quàng Khăn Đỏ đành đoan chính ngồi thẳng lưng một cách đáng thương, sắc mặt như một nàng dâu nhỏ đang ai oán. Ngày thứ nhất, Mặc Tinh rất nhiệt tình với nàng. Ngày thứ hai, Mặc Tinh bắt đầu lười trả lời lại cả vạn câu hỏi ‘vì sao’ của nàng. Ngày thứ ba, Mặc Tinh bắt đầu coi nàng như là người không tồn tại. Nàng rất muốn hỏi một chút là vì sao Mặc Tinh lại biến đổi như thế, vì trong lòng nàng rất là thích Mặc Tinh, nhưng... Không những không được hỏi vì sao, mà còn không cho phép nói chuyện nữa.
“Có cái gì mà không thể nói chứ.” Sát Phá Lang cả giận: “Thằng nhãi này đã trộm kiếm của ta, sau đó cầm đi đấu giá đấy.”
Mặc Tinh hỏi: “Chứng cứ đâu?”
“Còn cần phải chứng cớ nữa à? Người ủy thác đấu giá là Thiếu Gia, cùng một cái ổ heo cả. Người bình lại là tên rau củ ngố kia, còn cần chứng cớ gì nữa?”
“Có khả năng... Là một sự trùng hợp thì sao?”
Sát Phá Lang nghe mà thấy bất mãn: “Ta cũng là bạn của ngươi, vì sao ngươi cứ luôn che chở cho hắn vậy?”
“A... Được rồi, coi như là ta nói thanh kiếm đó do hắn lấy vậy, coi như như là hắn chính miệng thừa nhận hắn đã lấy thanh kiếm đó vậy, cho dù là toàn bộ mọi người trong trò chơi đều biết chuyện đó vậy... Thế thì làm được gì nào?”
“Ừm... Vấn đề này ta vẫn chưa có thời gian nghĩ tới.”
Quàng Khăn Đỏ thở dài nhắn tin cho Đường Hoa: Mặc Tinh rất chán ghét ta.
Đường Hoa trả lời: ngươi thật là bản lĩnh đó, trên toàn thế giới này Mặc Tinh mới chỉ có chán ghét có một mình Phong Vân Nộ thôi đó.
Quàng Khăn Đỏ: Ít nhất nàng cũng còn ăn chung, đá bóng chung với Phong Vân Nộ, chứ với ta thì nàng đến nhìn một cái cũng không muốn nữa.
Đường Hoa: ngươi cướp nam nhân của nàng à?
Quàng Khăn Đỏ trả lời: không có.
Đường Hoa lại hỏi: ngươi khuyên nàng đừng đi dạo phố, đừng mua y phục nữa?
Trả lời: Không có.
Đường Hoa ngẫm ngẫm một lúc, sau nhắn: vậy chỉ còn có một khả năng, đó là ngươi đã hỏi nàng rất nhiều vấn đề mà nàng không thích trả lời.
Quàng Khăn Đỏ: cũng có nhiều lắm đâu, mấy phút mới hỏi một lần mà. Người ta không biết mới hỏi chứ bộ.
Đường Hoa: bạn bè không phải là thứ mà người ta có thể đem ra làm bách khoa toàn thư được. Nếu ngươi mà ngay cả đi dạo phố cũng phải hỏi nàng phải dạo làm sao, vậy ta cũng hết cách rồi.
Quàng Khăn Đỏ hỏi: phải dạo làm sao?
Đường Hoa trả lời: ngươi là nữ nhân, ngươi có mấy ưu thế lớn của nữ nhân mà. Thứ nhất chính là trời sinh đã biết nói dối. Thứ hai là trời sinh đã biết đi dạo phố. Thứ ba là trời sinh đã biết tiêu tiền. Thứ tư là trời sinh đã thích xinh đẹp.
Hỏi: là ý gì?
Trả lời: nói dối, ngươi có thể cảm thấy rằng những món hàng mà nàng vừa ý không đẹp chút nào, nhưng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng thôi, chứ ngoài miệng là phải phụ họa cho những lời bình về ưu điểm của món hàng này. Đi dạo phố: ngươi nhất định phải làm cho nàng cảm thấy ngươi có lòng nhiệt tình vô hạn, chính là... Khiến cho nàng có cảm giác ngươi có một loại tinh thần có thể ba ngày không ăn uống, nhưng không thể một ngày không đi dạo phố đấy. Biết tiêu tiền: mua đồ không phải ở chỗ mắc tiền hay là phù hợp, mà là ở chỗ nhiều, nhiều đến nỗi túi Càn Khôn cũng không thể chứa hết nổi, nhiều tới nỗi tay cũng không thể nâng nổi, nhiều đến nỗi Sát Phá Lang phải mệt chết luôn, vậy nàng sẽ cảm thấy ngươi là một người có những sở thích chung với nàng. Thích xinh đẹp: trông thấy những thứ nào xinh đẹp thì đừng có bàn tới chuyện có mua hay không, mà cứ xem trước đã, sau đó các ngươi cứ bình luận về nó với nhau, như vậy là đã tìm được ngôn ngữ chung rồi đó.
Quàng Khăn Đỏ nghi hoặc hỏi: có thể được không?
Trả lời: không biết... Ta chưa từng làm nữ nhân, với lại tạm thời còn đang độc thân, cho nên phần nghiên cứu về nữ nhân cũng chỉ là tổng kết những tinh hoa lý luận của mấy thằng bạn với nhau thôi, toàn là lý luận suông hết. Sẵn tiện nói một tiếng luôn, mấy tên bạn lúc đó nghiên cứu chung với ta bây giờ đang rất là hối hận với hành vi yêu đương sau đó tiến tới kết hôn của mình đấy, phải nói là vô cùng vô cùng hối hận luôn.
Quàng Khăn Đỏ hỏi: vậy ngươi thì sao? Chẳng phải ta vẫn thấy các cao thủ trong võng du đều có bà xã hết đấy sao?
Trả lời: con sói bên cạnh ngươi cũng là cao thủ đấy thôi. Nếu hắn mà muốn cua người khác, có lẽ chỉ chừng 2 phút là OK ngay. Nhưng hắn lại đi theo đuổi một cái gọi là ‘tình yêu’, cho nên chỉ đành phải sửa tên làm Sát Phá Cẩu đấy.
Hỏi: quan niệm về tình yêu của ngươi là gì?
Trả lời: tình yêu là một loại bệnh mà mỗi người đều sẽ mắc phải, mất chốt là ở chỗ trên người ngươi là bệnh ung thư hay cảm mạo mà thôi.
Hỏi: Sát Phá Lang thuộc dạng nào?
Đáp: hẳn phải là dạng viêm phổi, không kịp thời trị liệu thì sẽ có khả năng trở thành ung thư, cuối cùng là đặt chân vào mồ mả, lấy một đứa bé làm biện pháp trị liệu bằng hóa chất, chầm chậm chịu đựng đến hết cả đời này.
Hỏi: vậy ngươi thuộc dạng nào?
Đáp: ta thuộc dạng viêm ruột thừa mãn tính, không những không thể bỏ đi phần ruột thừa, mà còn sợ phải bị phẫu thuật nữa. Nhưng mà giữ lại thì sự đau khổ trong mình sẽ mỗi ngày mỗi tăng lên.
Hỏi: vậy ngươi chọn cách gì?
Đáp: không phải là lựa chọn, mà là chờ đợi, chờ đợi một bác sĩ khiến trong lòng ta phải cam tâm tình nguyện chịu phẫu thuật. Nếu như không có, cứ giữ lại như thế ta cũng không phiền lòng đâu.
Hỏi: ngươi cảm thấy ta rất phiền phức phải không?
Đáp: đúng vậy.
* * * * * *
Tôn Minh quăng thẳng tờ báo xuống, nói với Đường Hoa: “Hoa ca, lần này ngài phát tài rồi. Ta được biết Nhất Kiếm Cầu Bại, Phong Vân Nộ, Huy Hoàng, Phá Toái với khoảng 20 tên cao thủ hoặc dân nhà giàu đang cảm thấy có hứng thú với thanh kiếm ghẻ kia của ngài đấy.”
“Sao lại có thể nói là ‘kiếm ghẻ’ được chứ?”
“Những thứ mà ta không thể xài được thì ta đều gọi là ‘ghẻ’ hết... Vợ của người khác là ngoại lệ.”
“Coi cái bộ dạng đê tiện của ngươi kìa.” Đường Hoa cầm tờ báo lên, đọc một lúc rồi nói: “Minh ca ca, ta đang rất là buồn phiền đấy.”
“Buồn phiền cái gì?”
“Tiền nhiều lắm, ngứa ngáy khắp cả người này. Nhưng ta lại không biết phải lấy tiền đi làm gì cả.”
“Tục ngữ Trung Quốc có nói rất hay đấy, no ấm sinh dâm dục. Ngươi bây giờ không những đã giải quyết được vấn đề ấm no rồi, mà thành tựu cũng phi phàm nữa. Nếu đổi là trong hiện thực thì đã là công thành danh toại rồi, cũng nên đi tìm một con vợ đi thôi. Chứ nếu còn lừng khừng nữa, vậy sau này có tuyển được cũng toàn là hàng rác rưởi đến chỗ thu mua ve chai cũng không thèm đấy.”
“Xì! Sở thích của ta không giống với ngươi, không có hứng thú nuôi một con em loli tới khi thành thục nữ đâu. Ta lười... Tới vật phẩm thứ mấy rồi?”
“24, của ngươi là số 99. Còn sớm.”
“A? 99? Vì sao không phải là 100?”
Tôn Minh quăng tờ báo lên trên mặt bàn: “100 là cái thứ này này.”
Đường Hoa dõi mắt nhìn theo, thấy trên đó có viết ‘Ma Tôn Chiến Y’, lời giới thiệu là một trong sáu món của bộ đồ Ma Tôn, yêu cầu để trang bị là người chơi đã qua được ma kiếp thứ nhất, không có yêu cầu level lẫn giới tính, không thuyết minh công năng. Đường Hoa nói với Tôn Minh: “Ta có cảm giác rằng ta rất nhanh sẽ gia nhập đội ngũ giai cấp vô sản đấy.”
“Không phải là hù dọa ngươi đâu, nhưng số người vừa ý món này thật không ít đấy. Trước kia thì đồ bộ nhiều nhất cũng chỉ có 3 món, mà lần này lại tới 6 món lận, tên lại trâu bò như vậy nữa, những bình luận gia đều nhất trí cho rằng nó thuộc dạng trang bị cuối đấy. Tuy số người qua được ma kiếp thứ nhất cũng không nhiều, theo công tác thống kê thì chỉ khoảng 20, nhưng ta nói ngươi biết, 20 người này không giàu cũng sang đó. Tuy ta vẫn chưa có thông tin gì, nhưng ta biết màn cạnh tranh món này chắc sẽ kịch liệt lắm, không thua gì so với thanh kiếm của ngươi đâu. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn tinh thần bị phá sản đi nhé.”
* * * * * *
Mặc Tinh quan tâm hỏi Sát Phá Lang: “Thế nào rồi?”
“Giá cả cuối cùng của số 7, số 21 ít hơn so với dự định của ta, nếu số 80 không cho ra được một cái giá tốt, vậy có khả năng ta sẽ không cạnh tranh nổi với tên rau củ kia.”
Mặc Tinh mù mờ hỏi: “Ta vẫn thắc mắc, các ngươi làm gì cứ muốn mua một cái thứ đắt tiền như vậy chứ, vừa tràn đầy hơi thở chết chóc, mà màu máu lại nặng nề như thế nữa, chẳng có chút nào dễ nhìn cả.”
“Đây là sự truy cầu. Chơi trò chơi dù sao cũng phải có một hai món trang bị nổi bật một chút chứ.” Sát Phá Lang nhỏ giọng: “Còn có một điều này nữa, coi như ta có bỏ ra 2 vạn để mua được món đồ này, nếu tên Gia Tử chết tiệt kia lấy được 5 món còn lại, thì dù ta có bán lại món đó cho hắn với giá 20 vạn, hắn cũng phải coi ta là ông nội mà lấy lòng cho coi.”
“Lẽ nào bản thân ngươi không thích món đồ này à?”
“Ngốc, đây là ta đang tránh trường hợp tương lai ta thu thập được 5 món còn lại, mà không những phải bỏ ra 20 vạn mua lại món này, hơn nữa còn phải coi Gia Tử là ông nội để lấy lòng đó.”
Mặc Tinh không hiểu: “Lẽ nào người khác không có khả năng thu thập được chúng à?”
“Người khác rất có khả năng sẽ thu thập được, nhưng nếu biết một bộ phận đã nằm trong tay ta hoặc là Gia Tử, vậy họ chỉ còn cách bỏ nó đi để kiếm tiền thôi.” Sát Phá Lang kiên nghị nói: “Cho nên hôm nay dù ta có tán gia bại sản cũng phải mua cho bằng được món này. Ta đã nhờ đám bạn trong Thần Chi Lĩnh Vực gom góp tiền giúp ta rồi. Ta thề nhất định phải mua được nó.”
* * * * * *
“Ta thề nhất định phải mua được nó!” Đường Hoa nói với Tôn Minh: “Ngươi vơ vét toàn bộ vốn lưu động của đặc san với đám công nhân của ngươi lại đây giúp ta.”
Tôn Minh nghi hoặc hỏi: “Sát Phá Lang giàu đến vậy à?”
“Nói như vầy đi, ta đã thuận tay lấy mất thanh tiên kiếm kia của hắn, đương nhiên, đã bị ta phế rồi. Nếu như hôm nay nó được đấu giá thành công, vậy ra giá ít hơn 2000 chắc chắn ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ đấy. Tên này đã đem toàn bộ vốn liếng của hắn cược trận chung kết đội mình sẽ thua, mà tỷ lệ lại là 1 ăn 4... Khá là giàu đấy, không thể không làm tốt công tác chuẩn bị được.”
* * * * * *
Ai là người giàu nhất trên thiên hạ? Trừ Thi Thi ra thì còn là ai nữa chứ? Người giàu đều luôn phiền não về mặt tinh thần cả, mà người không giàu thì phiền não cả về mặt vật tư lẫn mặt tinh thần. Thi Thi giàu, cho nên nàng đã bị phiền não rồi. Nguyên nhân phiền não là do hai tin nhắn xin cứu mạng, một cái đến từ Đường Hoa, một cái đến từ Sát Phá Lang. Mục đích vay tiền của họ hoàn toàn là giống nhau...
Cho nên Thi Thi cảm thấy phiền não lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.