Chương 284: Cũng là cái kiểu không có gì mới mẻ kia
Hà Tả
19/08/2015
Sau một tháng hoảng hốt, cuối cùng mọi người chơi trong
Song Kiếm lại nghênh đón sự kiện toàn dân của hệ thống. Sự kiện lần này
tên là ‘Tìm báu vật nơi biển Đông’. Sự kiện này không chỉ khảo nghiệm
cấp, trang bị của người chơi, mà quan trọng hơn là còn khảo nghiệm khả
năng tìm lời giải đáp của họ nữa. Đánh quái vật từ cấp 10 trở lên là có
thể có khả năng nhặt được bản đồ kho báu. Trên người của mỗi người chỉ
có giới hạn một tấm. Nếu trong tiểu đội có bốn người đã có bản đồ, mà
người còn lại vẫn chưa có, vậy bản đồ sẽ rơi vào trong tay người chưa có này. Nếu cả năm người đều đã có bản đồ rồi, vậy sẽ không có khả năng
nhặt được thêm nữa.
Hình vẽ trên các tấm bản đồ kho báu đều khá là khác nhau, cho thấy trong biển Đông mờ mịt đang có vô số các bảo tàng chờ đợi người chơi đi đào bới. Hệ thống cũng hợp thời bán ra bản đồ điện tử của biển Đông, mỗi tấm 100 kim, có thể biểu thị vị trí của mình, và cảnh tượng mười dặm quanh người. Trong những tiếng kêu than vì thấy hắc ám của người chơi, lô bản đồ đầu tiên đã bị tranh mua hết sạch. Ốc Vít tuyên bố lô thứ hai chỉ có một ngàn tấm, mỗi tấm 120 kim. Bởi thế mọi người không còn oán trách nữa, đều nhao nhao gia nhập vào đội ngũ tranh mua.
Vì sao sau khi giá bán càng hắc ám hơn, lòng nhiệt tình của quần chúng lại càng thêm cao vậy? Đối với chuyện này, Vô Biên đặc san có phát biểu bình luận, điểm trọng yếu trong phần bình luận này là mọi người đều hiểu rất rõ rằng lần tìm kiếm bảo vật này là để khảo nghiệm tố chất tổng hợp của mỗi người chơi, sẽ có chút ảnh hưởng tới sự phân phối cương vị trong tương lai. Bản đặc san này vừa được phát hành, giá chợ đêm của bản đồ lập tức tăng vọt đến 400 kim.
Tôn Minh, Đường Hoa lập tức xuất ba trăm tấm bản đồ vơ vét ở lượt thứ nhất ra bán, kiếm lời được một mớ thật ác! Ốc Vít nhắn đến Tôn Minh một tin nhắn cảnh cáo nghiêm trọng, hy vọng Tôn Minh không nên bị xx nhân mê hoặc nữa, phải làm một tên thanh niên chính trực, người ta vẫn nói là ở gần heo thì mau béo, nhớ lấy nhớ lấy.
Tôn Minh đã được Ốc Vít nhìn trúng. Trong cuộc cạnh tranh vị trí anh đại ngành xuất bản tin tức với tổng biên Cẩu Tử của Song Kiếm nhật báo, hắn đã thoải mái thắng được. Trong khi được phỏng vấn, Tôn Minh đã tỏ ý là cái gì nên viết, cái gì không nên viết, cái gì gọi là chính trị, cái gì gọi là dư luận, chuyện hài hòa quan trọng hơn hay là lượng tiêu thụ quan trọng hơn, trong lòng hắn đã tính sẵn rồi. Hắn tỏ ý sẽ là một tổng biên có trách nhiệm với xã hội. Mà Cẩu Tử thì hiển nhiên có chút thất thường, khi được phỏng vấn hắn huyên thuyên làm sao để hấp dẫn ánh mắt của quần chúng và đưa tin về sự thật một cách khách quan, nhưng Ốc Vít đã uyển chuyển chỉ ra rằng việc hấp dẫn ánh mắt của quần chúng thì Vô Biên đặc san đã thành công hơn hắn rất nhiều, còn phần đưa tin một cách công chính khách quan thì đó không phải là chuyện nên làm của một tòa soạn. Ví dụ như các tòa soạn báo nước Mỹ, họ có thể chỉ trích tổng thống, nhưng không thể chỉ trích hiến pháp của quốc gia. Cái gì là nhẹ cái gì là nặng, Cẩu Tử kém hơn Tôn Minh một nước.
Mặt khác, Ốc Vít cũng có phần tán thưởng phong cách của Vô Biên đặc san. Song Kiếm nhật báo chẳng khác gì Nhân Dân nhật báo cả, toàn bộ đều chỉ dùng một giọng văn tự thuật, vừa máy móc lại vừa cứng ngắc, chẳng thể kích thích được tâm trạng muốn lật xem của người ta. Mà Vô Biên đặc san thì lại khác, nó đại diện cho một loại hương vị mới, sau những tin tức về sự thực, nó còn có xã luận và lời bình của các nhà bình luận nữa, nó thu thập được tiếng nói của các phương diện, không những trông có vẻ dân chủ hơn, mà còn khiến rất nhiều độc giả tìm được người lên tiếng thay cho mình nữa. Hơn nữa ý kiến của những người được phỏng vấn cũng giúp các nhà thống trị hiểu được các nhu cầu thiết yếu của giai cấp bình dân.
Sau khi nhận được tin cảnh cáo, Tôn Minh lập tức trả lời ngay: việc này đều là do một người tên là Đông Phương Gia Tử gây ra cả, hắn đã lợi dụng sự tín nhiệm của bổn nhân để mua gian bán lận. Sau khi bổn nhân trải qua một quá trình đau lòng một cách sâu sắc, đã tiến hành giáo dục về những tư tưởng và phẩm đức cơ bản nhất cho tên này. Mặc dù người này ngoan cố không thay đổi, nhưng bổn nhân nhất định sẽ kiên trì phẩm đức ‘Ngu công dời núi’, đấu tranh tới cùng với hắn, thề sẽ cải tạo hắn trở thành một nhân tài có ích cho nhân dân và quốc gia.
Đối với hành động phồng tôm quá thể này của Tôn Minh, Ốc Vít cảm thấy yên vui lắm lắm, bèn chĩa một ngón giữa lên rồi ngắt liên lạc.
Tôn Minh tắt bảng tin nhắn: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Vơ vét tiền thật ra đơn giản hơn cả đơn giản nữa, ví dụ như có xưởng nào đó cần quảng cáo, ngươi sẽ rất mịt mờ đưa tin rằng gần xưởng đó có người phát hiện việc rò rỉ nước thải, sau đó sẽ có phóng viên đến điều tra cả ngoài sáng lẫn trong tối, thấy chuyện ấy không can hệ gì đến xưởng này, xưởng này nguồn tài chính hùng hậu, có dàn thiết bị chống ô nhiễm tiên tiến nhất hành tinh, khi vừa biết tin có chuyện này, xưởng ấy đã lập tức phát động ngay quỹ dự trữ phúc lợi xã hội để một là điều tra, hai là thực thi trách nhiệm xã hội, tinh lọc nguồn nước.”
Tôn Minh hỏi: “Vậy rủi đâu gần xưởng không thấy ô nhiễm thì làm thế nào?”
“Không ô nhiễm thì ta tạo ra ô nhiễm, bảo xưởng ấy xây một cái xưởng hóa chất không đảm bảo, không cần phải làm gì khác, chỉ cần tạo ra được nước bẩn là xong. Đến lúc đó muốn bắt người cũng không bắt được ai. Cứ thế là thương hiệu của xưởng này đã được quảng cáo rồi, trách nhiệm xã hội của nó cũng được tuyên dương, thế là sản phẩm của nó mọi người cũng sẽ biết. Nếu bỏ ra nhiều tiền thì ngươi có thể sắp xếp cho diễn đàn Bách Gia dùng một ít ngôn luận khen ngợi hành vi của xưởng ấy, đồng thời cũng phê phán ý thức trách nhiệm xã hội của các nhà máy hiệu buôn hiện giờ, rồi nào là ‘lấy của dân thì phải dùng ở dân’, vân vân.”
“Thế những người dân đã uống nước thì làm thế nào?”
“Xuất tiền xuất sức giúp họ chứ sao. Thế là thanh danh đã có, người lại không bị gì, hơn nữa có phóng viên lui tới sẽ giúp kinh tế địa phương được phát triển thêm. Mặt khác còn có thể hợp mưu với quan viên địa phương nữa. Ngươi nghĩ xem, một lãnh đạo không tiếng tăm gì thì có phải là một lãnh đạo tốt đâu, nếu trong khu mình quản lý luôn thái bình thì đi đâu mà kiếm chiến tích chứ? Vụ việc ô nhiễm chính là một cơ hội đấy. Lại nói, nếu xưởng X nổi danh rồi thì sẽ tốt cho thu nhập từ thuế của địa phương biết chừng nào? Ngươi thấy đấy, chẳng phải là mọi người đều sẽ vui lòng hết sao? Chẳng ai bị tổn thất gì cả.”
“...” Tôn Minh trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta cảm thấy Ốc Vít muốn tiêu hủy nhân đạo ngươi cũng không phải là không có lý đâu.”
“...” Đường Hoa xạm mặt lại hằm hằm nhìn hắn.
Tôn Minh vội chuyển hướng đề tài: “Không đi tham gia sự kiện để vớt chút điểm ấn tượng à?”
“Ngươi cũng không phải không biết biểu hiện của ta càng tốt thì Ốc Vít lại càng căng thẳng mà. Ta đần một chút dốt một chút hắn sẽ vui vạn phần cho coi.” Đường Hoa buồn bực nói: “Ngươi xem, vận may của ta thật khiếp, nơi cất giấu trong bản đồ kho báu đầu tiên ta lấy được lại là ở ngay cạnh động phủ biển Đông của ta đấy.”
Tôn Minh cười khổ: “Người ta thì khắp nơi tìm báu vật, lẽ nào ngươi có báu vật ở ngay cửa mà không dám đào chứ?”
“... Thực ra đã đào rồi.” Đường Hoa vã mồ hôi nói: “Ngươi cũng biết ta hay ngứa tay mà, hơn nữa ta nghĩ ta là người đầu tiên đào được báu vật lên đấy. Hai món đồ tím trong hệ trang bị chiến đấu của biển Đông, đã treo lên kênh đấu giá của Song Sư rồi.”
“Ta cảm thấy về sau ngươi có thể đi bán vé số đấy, cam đoan toàn thế giới suốt mười năm không trúng được giải đặc biệt nào cả.”
“... Ta chỉ sợ người trúng được giải đặc biệt suốt liên tục mười năm sẽ là ta ấy chứ.” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt: “Vốn ngày xưa ta cũng thuần khiết lắm lắm, cũng là do cái trò chơi đáng chết này dạy cho hư hỏng đó mà. Thế mà tên Ốc Vít chết tiệt kia không những không biết chịu trách nhiệm, lại còn định giết ta nữa chứ. Có còn lẽ trời nữa hay không?”
“Anh bạn, ngươi tiến hóa triệt để quá!” Tôn Minh thực sự cũng không biết phải nói gì để an ủi cho cái trái tim thủy tinh kia của Đường Hoa vào lúc này. Hiện giờ đối với cái chuyện nào đó, Đường Hoa đã thành bản năng luôn rồi, giống như chuyện ăn quỵt vậy, không phải là thiếu tiền, mà chỉ là không quỵt thì thấy khó chịu thôi. Tôn Minh dặn dò: “Dù sao thì bất cứ văn kiện hợp đồng nào Ốc Vít giao cho, ngươi cũng đừng có ký. Cùng lắm thì sau này ta nuôi ngươi.”
“Ta nhổ!” Đường Hoa nói: “Ta có lão bà nuôi.”
“Đúng rồi, lão bà ngươi còn chưa có tin nữa à?”
“Ta vẫn đang thắc mắc đấy, chắc hẳn Ốc Vít sẽ không đả kích trả thù đâu nhỉ?”
“Sẽ không đâu, người ta làm việc công bình mà.” Tôn Minh nói: “Cũng kỳ quái, dựa theo năng lực của lão bà ngươi, ít ra cũng phải vớt được một cái chức nhân viên quản lý cấp cơ sở chứ?”
“Không sao cả, không làm quan thì làm bà chủ cũng tốt. Có tin nhắn, ta xem cái đã.” Đường Hoa nhìn bảng tin, hóa ra là nha đầu Mặc Tinh đang hỏi xem mình ở đâu đấy. Trả lời: “Ở Thành Đô, chuyện gì?”
“Tìm báu vật, đến giúp đi. Đang ở binh trạm biểm Đông.”
“Đến ngay!”
* * * * * *
Trên bản đồ kho báu có ba quần thể đá ngầm, ở giữa ba quần thể đá ngầm này lại có một hòn đảo nhỏ, ở chính giữa hòn đảo nhỏ lại có một dấu X màu đó. Đường Hoa liếc qua là nói ngay: “Đây chẳng phải là binh trạm hay sao?”
“Gia Tử lợi hại, vừa liếc nhìn là nhận ra rồi. Ta với tiểu Lang kiếm hai ngày trời mới phát hiện hóa ra chính là binh trạm đấy.”
“Cái tên Ốc Vít kia vẫn cứ thích chọc người như vậy.” Đường Hoa hỏi: “Đã biết rồi còn gọi ta làm gì nữa?”
“Quan trọng là nó nằm bên dưới của khách điếm duy nhất ở trong binh trạm.” Mặc Tinh nói: “Mấy đứa bọn ta đã kiếm đủ xẻng, cuốc rồi...”
Đường Hoa hỏi: “Vì sao ngươi biết nó ở bên dưới, mà không phải là ở bên trong khách sạn?”
“Cái này... Là ta đoán thôi.”
“Đi!”
Đường Hoa bước vào trong khách điếm, nói: “Ông chủ, ta tới lấy lại đồ lúc trước gửi.”
“Có vật làm tin không?”
Mặc Tinh lập tức đưa tấm bản đồ kho báu ra.
Ông chủ khách điếm xem bản đồ một hồi, rồi lấy từ bên dưới tủ ra một thanh kiếm đưa cho Mặc Tinh. Mặc Tinh cầm kiếm trên tay mà sửng sốt lắm: “Đơn giản vậy à?”
“Thế này đã phức tạp gì.” Đường Hoa nói: “Khi ta kiếm bộ đồ kia, đã xác định được vị trí rồi đấy, nhưng kiếm khắp chung quanh chẳng thấy gì cả, bèn thuận tay giết một con cá nhỏ cấp 40, nào ngờ rớt ra liền. Lão bà ta gọi ta đi giúp kìa, ta đi đây.”
* * * * * *
Bên bờ biển thị trấn XX, Sương Vũ cầm một tấm bản đồ trầm tư.
Đường Hoa bay tới hỏi: “Sao rồi lão bà?”
“Lão công, có thể xác định là ở bãi cát bên cạnh thị trấn XX này, nhưng muội tìm đã một ngày rồi mà chưa thấy gì cả.”
“Đào chưa?”
“Đào rồi. Không thấy.”
“Quái vật bên cạnh đây giết hết chưa?”
“Giết hết rồi.”
Đường Hoa ngẩng đầu chỉ lên trời: “Bầy chim trên trời kia đã từng giết chưa?”
“... Chưa!” Sương Vũ dựng phi kiếm lên, giết sạch bầy chim, được một quyển sách kỹ năng. Sương Vũ cầm sách mà lặng người: “Lũ chim cấp một, lại còn bay tới bay lui nữa, kiểu thế này mà Ốc Vít cũng nghĩ ra được.”
“Hắn làm đi làm lại cũng chỉ được mỗi cái trò này thôi, chẳng có chút sáng tạo nào cả.” Đường Hoa than.
“Lão công bộ đổi tính rồi hay sao mà không định đi tìm báu vật thế?”
Đường Hoa nghe xong mà lệ chảy ròng ròng: “Không phải là huynh không muốn đào đâu! Trừ tấm bản đồ kho báu đầu tiên ra, huynh đánh tiểu quái cấp 10 đã một ngày trời rồi mà còn chưa ra được tấm nào cả!”
“Không phải chứ?” Sương Vũ sửng sốt: “Mọi người nhiều nhất đánh ba con là ra một tấm đấy.”
“Huynh có lẽ đã đánh cả ba vạn con rồi.” Đường Hoa nói: “Cái này là đả kích trả thù gây khó dễ đây mà.”
Sương Vũ chỉ vào bãi cát: “Bên kia có chừng mười con cua đầu mục.”
Đường Hoa tiện tay vung một cái thu thập mạng của chúng nó, sau đó chìa ra hai thanh phi kiếm: “Có một thanh còn là tiên kiếm tứ giai nữa cơ đấy... Nhưng không có bản đồ kho báu.”
Sương Vũ xuất kiếm xử lý một con rùa biển phía bên trái, chìa ra một tấm bản đồ kho báu. Hai người im lặng hồi lâu, sau đó Sương Vũ ôm chầm Đường Hoa: “Lão công ngoan, lão bà phải tự đi tìm một mình thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” Sương Vũ đi xa rồi, Đường Hoa lấy roi Bạch Hổ ra quất, trên bãi cát tràn đầy tiếng sấm, chỉ thấy điểm kinh nghiệm liên tục tăng lên với một mức độ cực nhỏ, chứ chẳng thấy cái bản đồ kho báu ở đâu cả.
* * * * * *
Vô Biên đặc san đăng lên những chuyện lý thú trong mười ngày tìm báu vật vừa qua, trọng điểm là về cao nhân tìm báu vật - Đường Hoa. Ở một chỗ giấu báu vật kia chỉ có duy nhất một cây dừa, nhưng người tìm đã cẩn thận dò trên cây mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy gì cả, cuối cùng bèn mời cao thủ đệ nhất là Đông Phương Gia Tử ra tay, Đông Phương Gia Tử bảo người này bổ mọi trái dừa trên cây ra, thế là lấy được báu vật. Có người chơi XX kia hết đường xoay sở với cái bẫy bằng trận pháp Bát Quái, thế là thân là đệ tử thân truyền của Quỷ Cốc tử, Đông Phương Gia Tử bèn ra tay, dùng xẻng đào một đường hầm chui thẳng tới tâm trận.
Gia Tử dùng sức phá cấm chế giúp người khác lấy được báu vật, Gia Tử dương Đông kích Tây dụ BOSS rời đi để lấy báu vật, Gia Tử đập vỡ báu vật giả để lấy được báu vật thật... Gia Tử bởi vì nguyên nhân tiền thuê mà xử lý người tìm báu vật, tự mình đi lấy.
Đặc san bình luận rằng sự tồn tại của người này đã phá hỏng đi sự cân bằng của trò chơi. Nghe nói, người này rất quen thuộc với biển Đông, có xác suất 30% nhìn bản đồ là biết nơi giấu, và dưới tình huống đã biết nơi giấu thì có 100% xác suất sẽ lấy được báu vật. Có giết sai, nhưng không sót bao giờ.
Hình vẽ trên các tấm bản đồ kho báu đều khá là khác nhau, cho thấy trong biển Đông mờ mịt đang có vô số các bảo tàng chờ đợi người chơi đi đào bới. Hệ thống cũng hợp thời bán ra bản đồ điện tử của biển Đông, mỗi tấm 100 kim, có thể biểu thị vị trí của mình, và cảnh tượng mười dặm quanh người. Trong những tiếng kêu than vì thấy hắc ám của người chơi, lô bản đồ đầu tiên đã bị tranh mua hết sạch. Ốc Vít tuyên bố lô thứ hai chỉ có một ngàn tấm, mỗi tấm 120 kim. Bởi thế mọi người không còn oán trách nữa, đều nhao nhao gia nhập vào đội ngũ tranh mua.
Vì sao sau khi giá bán càng hắc ám hơn, lòng nhiệt tình của quần chúng lại càng thêm cao vậy? Đối với chuyện này, Vô Biên đặc san có phát biểu bình luận, điểm trọng yếu trong phần bình luận này là mọi người đều hiểu rất rõ rằng lần tìm kiếm bảo vật này là để khảo nghiệm tố chất tổng hợp của mỗi người chơi, sẽ có chút ảnh hưởng tới sự phân phối cương vị trong tương lai. Bản đặc san này vừa được phát hành, giá chợ đêm của bản đồ lập tức tăng vọt đến 400 kim.
Tôn Minh, Đường Hoa lập tức xuất ba trăm tấm bản đồ vơ vét ở lượt thứ nhất ra bán, kiếm lời được một mớ thật ác! Ốc Vít nhắn đến Tôn Minh một tin nhắn cảnh cáo nghiêm trọng, hy vọng Tôn Minh không nên bị xx nhân mê hoặc nữa, phải làm một tên thanh niên chính trực, người ta vẫn nói là ở gần heo thì mau béo, nhớ lấy nhớ lấy.
Tôn Minh đã được Ốc Vít nhìn trúng. Trong cuộc cạnh tranh vị trí anh đại ngành xuất bản tin tức với tổng biên Cẩu Tử của Song Kiếm nhật báo, hắn đã thoải mái thắng được. Trong khi được phỏng vấn, Tôn Minh đã tỏ ý là cái gì nên viết, cái gì không nên viết, cái gì gọi là chính trị, cái gì gọi là dư luận, chuyện hài hòa quan trọng hơn hay là lượng tiêu thụ quan trọng hơn, trong lòng hắn đã tính sẵn rồi. Hắn tỏ ý sẽ là một tổng biên có trách nhiệm với xã hội. Mà Cẩu Tử thì hiển nhiên có chút thất thường, khi được phỏng vấn hắn huyên thuyên làm sao để hấp dẫn ánh mắt của quần chúng và đưa tin về sự thật một cách khách quan, nhưng Ốc Vít đã uyển chuyển chỉ ra rằng việc hấp dẫn ánh mắt của quần chúng thì Vô Biên đặc san đã thành công hơn hắn rất nhiều, còn phần đưa tin một cách công chính khách quan thì đó không phải là chuyện nên làm của một tòa soạn. Ví dụ như các tòa soạn báo nước Mỹ, họ có thể chỉ trích tổng thống, nhưng không thể chỉ trích hiến pháp của quốc gia. Cái gì là nhẹ cái gì là nặng, Cẩu Tử kém hơn Tôn Minh một nước.
Mặt khác, Ốc Vít cũng có phần tán thưởng phong cách của Vô Biên đặc san. Song Kiếm nhật báo chẳng khác gì Nhân Dân nhật báo cả, toàn bộ đều chỉ dùng một giọng văn tự thuật, vừa máy móc lại vừa cứng ngắc, chẳng thể kích thích được tâm trạng muốn lật xem của người ta. Mà Vô Biên đặc san thì lại khác, nó đại diện cho một loại hương vị mới, sau những tin tức về sự thực, nó còn có xã luận và lời bình của các nhà bình luận nữa, nó thu thập được tiếng nói của các phương diện, không những trông có vẻ dân chủ hơn, mà còn khiến rất nhiều độc giả tìm được người lên tiếng thay cho mình nữa. Hơn nữa ý kiến của những người được phỏng vấn cũng giúp các nhà thống trị hiểu được các nhu cầu thiết yếu của giai cấp bình dân.
Sau khi nhận được tin cảnh cáo, Tôn Minh lập tức trả lời ngay: việc này đều là do một người tên là Đông Phương Gia Tử gây ra cả, hắn đã lợi dụng sự tín nhiệm của bổn nhân để mua gian bán lận. Sau khi bổn nhân trải qua một quá trình đau lòng một cách sâu sắc, đã tiến hành giáo dục về những tư tưởng và phẩm đức cơ bản nhất cho tên này. Mặc dù người này ngoan cố không thay đổi, nhưng bổn nhân nhất định sẽ kiên trì phẩm đức ‘Ngu công dời núi’, đấu tranh tới cùng với hắn, thề sẽ cải tạo hắn trở thành một nhân tài có ích cho nhân dân và quốc gia.
Đối với hành động phồng tôm quá thể này của Tôn Minh, Ốc Vít cảm thấy yên vui lắm lắm, bèn chĩa một ngón giữa lên rồi ngắt liên lạc.
Tôn Minh tắt bảng tin nhắn: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Vơ vét tiền thật ra đơn giản hơn cả đơn giản nữa, ví dụ như có xưởng nào đó cần quảng cáo, ngươi sẽ rất mịt mờ đưa tin rằng gần xưởng đó có người phát hiện việc rò rỉ nước thải, sau đó sẽ có phóng viên đến điều tra cả ngoài sáng lẫn trong tối, thấy chuyện ấy không can hệ gì đến xưởng này, xưởng này nguồn tài chính hùng hậu, có dàn thiết bị chống ô nhiễm tiên tiến nhất hành tinh, khi vừa biết tin có chuyện này, xưởng ấy đã lập tức phát động ngay quỹ dự trữ phúc lợi xã hội để một là điều tra, hai là thực thi trách nhiệm xã hội, tinh lọc nguồn nước.”
Tôn Minh hỏi: “Vậy rủi đâu gần xưởng không thấy ô nhiễm thì làm thế nào?”
“Không ô nhiễm thì ta tạo ra ô nhiễm, bảo xưởng ấy xây một cái xưởng hóa chất không đảm bảo, không cần phải làm gì khác, chỉ cần tạo ra được nước bẩn là xong. Đến lúc đó muốn bắt người cũng không bắt được ai. Cứ thế là thương hiệu của xưởng này đã được quảng cáo rồi, trách nhiệm xã hội của nó cũng được tuyên dương, thế là sản phẩm của nó mọi người cũng sẽ biết. Nếu bỏ ra nhiều tiền thì ngươi có thể sắp xếp cho diễn đàn Bách Gia dùng một ít ngôn luận khen ngợi hành vi của xưởng ấy, đồng thời cũng phê phán ý thức trách nhiệm xã hội của các nhà máy hiệu buôn hiện giờ, rồi nào là ‘lấy của dân thì phải dùng ở dân’, vân vân.”
“Thế những người dân đã uống nước thì làm thế nào?”
“Xuất tiền xuất sức giúp họ chứ sao. Thế là thanh danh đã có, người lại không bị gì, hơn nữa có phóng viên lui tới sẽ giúp kinh tế địa phương được phát triển thêm. Mặt khác còn có thể hợp mưu với quan viên địa phương nữa. Ngươi nghĩ xem, một lãnh đạo không tiếng tăm gì thì có phải là một lãnh đạo tốt đâu, nếu trong khu mình quản lý luôn thái bình thì đi đâu mà kiếm chiến tích chứ? Vụ việc ô nhiễm chính là một cơ hội đấy. Lại nói, nếu xưởng X nổi danh rồi thì sẽ tốt cho thu nhập từ thuế của địa phương biết chừng nào? Ngươi thấy đấy, chẳng phải là mọi người đều sẽ vui lòng hết sao? Chẳng ai bị tổn thất gì cả.”
“...” Tôn Minh trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta cảm thấy Ốc Vít muốn tiêu hủy nhân đạo ngươi cũng không phải là không có lý đâu.”
“...” Đường Hoa xạm mặt lại hằm hằm nhìn hắn.
Tôn Minh vội chuyển hướng đề tài: “Không đi tham gia sự kiện để vớt chút điểm ấn tượng à?”
“Ngươi cũng không phải không biết biểu hiện của ta càng tốt thì Ốc Vít lại càng căng thẳng mà. Ta đần một chút dốt một chút hắn sẽ vui vạn phần cho coi.” Đường Hoa buồn bực nói: “Ngươi xem, vận may của ta thật khiếp, nơi cất giấu trong bản đồ kho báu đầu tiên ta lấy được lại là ở ngay cạnh động phủ biển Đông của ta đấy.”
Tôn Minh cười khổ: “Người ta thì khắp nơi tìm báu vật, lẽ nào ngươi có báu vật ở ngay cửa mà không dám đào chứ?”
“... Thực ra đã đào rồi.” Đường Hoa vã mồ hôi nói: “Ngươi cũng biết ta hay ngứa tay mà, hơn nữa ta nghĩ ta là người đầu tiên đào được báu vật lên đấy. Hai món đồ tím trong hệ trang bị chiến đấu của biển Đông, đã treo lên kênh đấu giá của Song Sư rồi.”
“Ta cảm thấy về sau ngươi có thể đi bán vé số đấy, cam đoan toàn thế giới suốt mười năm không trúng được giải đặc biệt nào cả.”
“... Ta chỉ sợ người trúng được giải đặc biệt suốt liên tục mười năm sẽ là ta ấy chứ.” Đường Hoa rơi lệ đầy mặt: “Vốn ngày xưa ta cũng thuần khiết lắm lắm, cũng là do cái trò chơi đáng chết này dạy cho hư hỏng đó mà. Thế mà tên Ốc Vít chết tiệt kia không những không biết chịu trách nhiệm, lại còn định giết ta nữa chứ. Có còn lẽ trời nữa hay không?”
“Anh bạn, ngươi tiến hóa triệt để quá!” Tôn Minh thực sự cũng không biết phải nói gì để an ủi cho cái trái tim thủy tinh kia của Đường Hoa vào lúc này. Hiện giờ đối với cái chuyện nào đó, Đường Hoa đã thành bản năng luôn rồi, giống như chuyện ăn quỵt vậy, không phải là thiếu tiền, mà chỉ là không quỵt thì thấy khó chịu thôi. Tôn Minh dặn dò: “Dù sao thì bất cứ văn kiện hợp đồng nào Ốc Vít giao cho, ngươi cũng đừng có ký. Cùng lắm thì sau này ta nuôi ngươi.”
“Ta nhổ!” Đường Hoa nói: “Ta có lão bà nuôi.”
“Đúng rồi, lão bà ngươi còn chưa có tin nữa à?”
“Ta vẫn đang thắc mắc đấy, chắc hẳn Ốc Vít sẽ không đả kích trả thù đâu nhỉ?”
“Sẽ không đâu, người ta làm việc công bình mà.” Tôn Minh nói: “Cũng kỳ quái, dựa theo năng lực của lão bà ngươi, ít ra cũng phải vớt được một cái chức nhân viên quản lý cấp cơ sở chứ?”
“Không sao cả, không làm quan thì làm bà chủ cũng tốt. Có tin nhắn, ta xem cái đã.” Đường Hoa nhìn bảng tin, hóa ra là nha đầu Mặc Tinh đang hỏi xem mình ở đâu đấy. Trả lời: “Ở Thành Đô, chuyện gì?”
“Tìm báu vật, đến giúp đi. Đang ở binh trạm biểm Đông.”
“Đến ngay!”
* * * * * *
Trên bản đồ kho báu có ba quần thể đá ngầm, ở giữa ba quần thể đá ngầm này lại có một hòn đảo nhỏ, ở chính giữa hòn đảo nhỏ lại có một dấu X màu đó. Đường Hoa liếc qua là nói ngay: “Đây chẳng phải là binh trạm hay sao?”
“Gia Tử lợi hại, vừa liếc nhìn là nhận ra rồi. Ta với tiểu Lang kiếm hai ngày trời mới phát hiện hóa ra chính là binh trạm đấy.”
“Cái tên Ốc Vít kia vẫn cứ thích chọc người như vậy.” Đường Hoa hỏi: “Đã biết rồi còn gọi ta làm gì nữa?”
“Quan trọng là nó nằm bên dưới của khách điếm duy nhất ở trong binh trạm.” Mặc Tinh nói: “Mấy đứa bọn ta đã kiếm đủ xẻng, cuốc rồi...”
Đường Hoa hỏi: “Vì sao ngươi biết nó ở bên dưới, mà không phải là ở bên trong khách sạn?”
“Cái này... Là ta đoán thôi.”
“Đi!”
Đường Hoa bước vào trong khách điếm, nói: “Ông chủ, ta tới lấy lại đồ lúc trước gửi.”
“Có vật làm tin không?”
Mặc Tinh lập tức đưa tấm bản đồ kho báu ra.
Ông chủ khách điếm xem bản đồ một hồi, rồi lấy từ bên dưới tủ ra một thanh kiếm đưa cho Mặc Tinh. Mặc Tinh cầm kiếm trên tay mà sửng sốt lắm: “Đơn giản vậy à?”
“Thế này đã phức tạp gì.” Đường Hoa nói: “Khi ta kiếm bộ đồ kia, đã xác định được vị trí rồi đấy, nhưng kiếm khắp chung quanh chẳng thấy gì cả, bèn thuận tay giết một con cá nhỏ cấp 40, nào ngờ rớt ra liền. Lão bà ta gọi ta đi giúp kìa, ta đi đây.”
* * * * * *
Bên bờ biển thị trấn XX, Sương Vũ cầm một tấm bản đồ trầm tư.
Đường Hoa bay tới hỏi: “Sao rồi lão bà?”
“Lão công, có thể xác định là ở bãi cát bên cạnh thị trấn XX này, nhưng muội tìm đã một ngày rồi mà chưa thấy gì cả.”
“Đào chưa?”
“Đào rồi. Không thấy.”
“Quái vật bên cạnh đây giết hết chưa?”
“Giết hết rồi.”
Đường Hoa ngẩng đầu chỉ lên trời: “Bầy chim trên trời kia đã từng giết chưa?”
“... Chưa!” Sương Vũ dựng phi kiếm lên, giết sạch bầy chim, được một quyển sách kỹ năng. Sương Vũ cầm sách mà lặng người: “Lũ chim cấp một, lại còn bay tới bay lui nữa, kiểu thế này mà Ốc Vít cũng nghĩ ra được.”
“Hắn làm đi làm lại cũng chỉ được mỗi cái trò này thôi, chẳng có chút sáng tạo nào cả.” Đường Hoa than.
“Lão công bộ đổi tính rồi hay sao mà không định đi tìm báu vật thế?”
Đường Hoa nghe xong mà lệ chảy ròng ròng: “Không phải là huynh không muốn đào đâu! Trừ tấm bản đồ kho báu đầu tiên ra, huynh đánh tiểu quái cấp 10 đã một ngày trời rồi mà còn chưa ra được tấm nào cả!”
“Không phải chứ?” Sương Vũ sửng sốt: “Mọi người nhiều nhất đánh ba con là ra một tấm đấy.”
“Huynh có lẽ đã đánh cả ba vạn con rồi.” Đường Hoa nói: “Cái này là đả kích trả thù gây khó dễ đây mà.”
Sương Vũ chỉ vào bãi cát: “Bên kia có chừng mười con cua đầu mục.”
Đường Hoa tiện tay vung một cái thu thập mạng của chúng nó, sau đó chìa ra hai thanh phi kiếm: “Có một thanh còn là tiên kiếm tứ giai nữa cơ đấy... Nhưng không có bản đồ kho báu.”
Sương Vũ xuất kiếm xử lý một con rùa biển phía bên trái, chìa ra một tấm bản đồ kho báu. Hai người im lặng hồi lâu, sau đó Sương Vũ ôm chầm Đường Hoa: “Lão công ngoan, lão bà phải tự đi tìm một mình thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” Sương Vũ đi xa rồi, Đường Hoa lấy roi Bạch Hổ ra quất, trên bãi cát tràn đầy tiếng sấm, chỉ thấy điểm kinh nghiệm liên tục tăng lên với một mức độ cực nhỏ, chứ chẳng thấy cái bản đồ kho báu ở đâu cả.
* * * * * *
Vô Biên đặc san đăng lên những chuyện lý thú trong mười ngày tìm báu vật vừa qua, trọng điểm là về cao nhân tìm báu vật - Đường Hoa. Ở một chỗ giấu báu vật kia chỉ có duy nhất một cây dừa, nhưng người tìm đã cẩn thận dò trên cây mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy gì cả, cuối cùng bèn mời cao thủ đệ nhất là Đông Phương Gia Tử ra tay, Đông Phương Gia Tử bảo người này bổ mọi trái dừa trên cây ra, thế là lấy được báu vật. Có người chơi XX kia hết đường xoay sở với cái bẫy bằng trận pháp Bát Quái, thế là thân là đệ tử thân truyền của Quỷ Cốc tử, Đông Phương Gia Tử bèn ra tay, dùng xẻng đào một đường hầm chui thẳng tới tâm trận.
Gia Tử dùng sức phá cấm chế giúp người khác lấy được báu vật, Gia Tử dương Đông kích Tây dụ BOSS rời đi để lấy báu vật, Gia Tử đập vỡ báu vật giả để lấy được báu vật thật... Gia Tử bởi vì nguyên nhân tiền thuê mà xử lý người tìm báu vật, tự mình đi lấy.
Đặc san bình luận rằng sự tồn tại của người này đã phá hỏng đi sự cân bằng của trò chơi. Nghe nói, người này rất quen thuộc với biển Đông, có xác suất 30% nhìn bản đồ là biết nơi giấu, và dưới tình huống đã biết nơi giấu thì có 100% xác suất sẽ lấy được báu vật. Có giết sai, nhưng không sót bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.