Song Kiếm

Chương 27: CUỘC CHIẾN VÂY THÀNH HÀM ĐAN

Hà Tả

02/10/2013

“Mọi người tự mở tổ đi, mỗi tổ gắng hết khả năng phân bố một tên pháp sư cùng một tên trị liệu tập thể”. Chẳng rõ là ai đã hô lên một tiếng, nơi nơi vang lên thanh âm cầu tổ và thêm tổ.

Rất nhanh những người đã tổ xong đội ngũ đều đi trấn thủ tứ phía thông đạo. Mỗi phương hướng đều được bố trí ước chừng hai mươi đội ngũ gần một trăm người. Giờ thì quân Tần không thể hung hăng càn quấy được nữa, mấy trăm người xông lên, pháp thuật quần công, phi kiếm đều đồng loạt bắn tới. Mọi người lại đều hiển thần thông, có pháp bảo bẫy rập, có pháp bảo phòng ngự tập thể, có pháp thuật trạng thái, có pháp thuật hồi máu hồi khí, gia tài phong phú thì mang theo Liệt Viêm đạn, tay vung lên là nổ một tảng lớn ngay.

Tuy rằng quân Tần dũng mãnh, tuy rằng quân Tần lực phòng ngự cao, nhưng mà thân người là máu thịt, thực sự là không thể chống nổi công kích của người tu tiên.

Thế công của quân Tần hơi giảm lại, Huyên Huyên lên sân khấu: “Các tiên sinh, các nữ sĩ, sự dũng cảm của các ngươi sẽ đưa ta đến thắng lợi cuối cùng, hiện giờ ta thanh xướng một bài: thắng lợi cuối cùng, hy vọng mọi người sẽ thích.”

“Xin chào, ta là phóng viên thường trú khu vực Hàm Đan của Song Kiếm Nhật Báo, xin hỏi các ngươi là môn phái nào? Ngươi có cái nhìn gì với công kích của quân Tần không? Ngươi cho rằng chúng ta có thể lấy được thắng lợi không? Trong lần chiến đấu này điều gì đã khiến các ngươi cảm động nhất?...”

“Thuốc bổ máu, thuốc bổ pháp, hiệu quả giống như trị liệu tập thể, cần thì nhanh lên. Ngoài ra còn có Kim Cương đan, phòng ngự tăng lên 20% trong 10 phút, giá cả ưu đãi...”

“21 Thanh Thành tìm bà xã, có thể cùng chơi trò chơi, cùng luyện cấp với nhau.”

“Tìm ông xã, bản thân là tiểu cư sĩ, tìm ông xã nhân phẩm tốt đẳng cấp cao trang bị ngon lành.”

“Đậu phộng hột dưa thịt bò khô, bia ngon và nước suối khoáng...”

“Mua giấy vụn, nồi hư sắt vụn... Mua ve chai đê...”

* * * * * *

Nhược Hãn nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại không tổ đội?”

“Ta...” Đường Hoa than một hơi: “Ta không thể tổ đội.” Ha, bố cáo giải thưởng đã lan đến Hàm Đan luôn rồi. Tổ đội một cái là tên lòi ra ngay. Kẻ treo giải mình có Nhất Kiếm, Song Sư, truy nã mình thì có Tam Thương cùng một người thần bí. Treo giải là những việc như hỏi thăm được tọa độ chi tiết, truy nã thì là xử lý, rồi cầm đoạn phim đi đổi lấy tiền thưởng. Vô luận là treo giải hay là truy nã, toàn bộ đều có tên của mình: Đông Phương Gia Tử. Có thể nói Đường Hoa là kẻ đầu tiên bị truy nã với quy mô lớn trong trò chơi này.

“À...”

“Sao ngươi lại không tổ đội?”

Không tổ đội là không thể trị liệu tập thể được, chỉ có thể lựa chọn đối tượng tiến hành thêm máu đơn thể. Vậy tác dụng của Huyễn Nguyệt am sẽ chẳng thể lớn được.

“Ta? Không biết nữa.” Nói xong Nhược Hãn mặt che khăn vải nhìn Huyên Huyên phía xa một cái.

À! Đường Hoa hiểu ra, không ngờ nha đầu này lại cũng sợ người ta biết được mình là minh tinh, mọi người đều là minh tinh, mà mình lại nghèo túng như vậy, quả thực có chút xấu hổ: “Nếu không... Ngươi ra chút tiền, ta xử lý nàng cho ngươi.”



“A?” Nhược Hãn chưa thông.

“Tức là ngươi thuê ta, ta thần không biết quỷ không hay xử lý nàng cho ngươi.”

“Hứ...” Nhược Hãn cả giận nói: “Xin lỗi, vừa rồi thật sự là ta chưa biết đến sự đen tối trong nội tâm của ngươi nên mới không hiểu ý của ngươi nói.”

Lời này là có ý gì? Đường Hoa nhìn nhìn Nhược Hãn đang mặt mày lạnh buốt hỏi: “Vậy ngươi làm hay là không làm a!”

“Không làm, nhân tiện nói một tiếng, cách xa ta một chút.” Hảo cảm của Nhược Hãn đối với Đường Hoa đột nhiên biến thành không.

“À... Đúng rồi, chuyện vừa nãy của ta ngươi có thể giải đáp trước được không, rồi ta biến xa một chút sau?”

Nhược Hãn nhìn Đường Hoa một cái, than một hơi, dù sao cũng là fan của mình, lời của mình tựa hồ hơi quá một chút, vì thế giọng điệu mềm lại: “Ngươi hỏi đi!”

“Ngươi có biết có môn phái lánh đời nào ở phụ cận Hàm Đan không?”

“...”

“?”

“Chuyện mà ngươi muốn hỏi là cái này?” Nhược Hãn hơi có xung động muốn giết người.

“Đúng vậy!”

“Ta không biết! Cút ngay!” Nhược Hãn hét to một tiếng.

“... Khó trách người ta nói sao đều có chỗ đặc biệt hơn người thường, không ngờ nó lại là cổ họng.”

“Hiện tại ta hỏi ngươi.” Nhược Hãn hung ác nói: “Ngươi có biết ta là người nơi nào không?”

“... Không biết, chi vậy?”

“Vậy ngươi có biết Huyên Huyên là người nơi nào không?”

“... Không biết.” Đường Hoa ảm đạm, chả lẽ không biết được minh tinh là người nơi nào cũng là một cái tội.

Nhưng Nhược Hãn lại có vẻ thả lỏng hơi thở nói: “Không có gì đâu! Ngươi có thể đứng ở nơi này.”



“... Nữ nhân!” Đường Hoa nghiến chặt hàm răng thốt ra hai chữ.

* * * * * *

Đài phát thanh nhân dân Hàm Đan triều Tần: thế công của quân ta tạm thời gặp cản trở, trong nội thành Hàm Đan vẫn còn có lực lượng võ trang phản chính phủ tồn tại. Xét thấy lực lượng võ trang phản chính phủ ngoan cố chống cự, quân ta sắp xuất ra bốn cái nỏ chân tiến hành quét sạch chúng. Xin chú ý, loại nỏ chân này không phải là nỏ chân trong lịch sử, mà là loại nỏ chân dùng lửa đen làm nhiên liệu trong trò chơi.

“Oa, cái gì đó.” Người chơi mặt Đông kinh hô một loạt, Đường Hoa quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngoài phố Đông đột nhiên xuất hiện một con quái vật. Con quái vật này tổng thể mà nói thì giống như một gian phòng, nhưng lại có hai cái chân lớn bằng sắt, chạy một bước là đất rung núi lay. Này rất có thể là nỏ chân theo như lời phát thanh đã nói.

'Rầm rầm rầm rầm' con quái bắt đầu trùng kích về bọn người chơi.

“BOSS đến rồi, tập trung hỏa lực, chú ý bảo hộ pháp sư.”

Hai thanh phi kiếm dẫn đầu chém lên trên nỏ chân, chỉ nghe thấy thanh âm kim loại chạm nhau, hai thanh phi kiếm ngay cả một cái vết xước cũng không lưu được đã bị chấn bay ra ngoài.

Hai người kia thấy vậy, vội vàng định thu hồi phi kiếm, lại thấy mui của nỏ chân kia bật lên một cái sàng nỏ, không chút khách khí đụng vào hai thanh phi kiếm, hai thanh phi kiếm kêu cái rắc gãy đôi.

“Làm sao đây?” Bọn người chơi bắt đầu quay chung quanh nỏ chân, phi kiếm pháp thuật giống như nước vẩy ra, nhưng sau một vòng đả kích, nỏ chân vẫn khoẻ mạnh thoải mái cực kỳ như trước. Trong nỏ chân thỉnh thoảng bắn ra mũi nỏ liên hoàn cùng với sàng nỏ, cơ bản là một tràng cảnh kẻ lại gần đều chết.

Một vòng bắn xuống như thế, người chơi đóng ở cửa Đông bỏ mình đã ngoài năm mươi.

“Đệt, này là xe tăng mà, trò chơi cũng ức hiếp người quá.”

“Trúng rồi!” Đường Hoa khởi động Lượng Thiên Xích, một thân ánh đỏ bốc lên cao mấy trượng, bắt đầu đọc giây...

Nỏ chân tựa hồ đã cảm thấy được sự uy hiếp của Đường Hoa, quay đầu một cái bỏ qua mấy người chơi đang du đấu, trực tiếp nhằm phía Đường Hoa ở phố Nam...

“Bảo hộ pháp sư kia!” Không biết là ai hô lên một câu, toàn bộ mọi người sáng mắt ra, giảm tốc, giảm công, bẫy rập, gỡ giáp... Hết thảy đều ném tới. Trên thân Đường Hoa cũng được thêm đầy trạng thái, pháp phòng, vật phòng, gia tốc... Cho dù như thế, nỏ chân vẫn như cũ một lòng một dạ hướng Đường Hoa mà tiến...

“Thiên Lôi Không Phá!” Một thanh âm thê lương vang lên, bầu trời bị xé toang một lỗ hổng, một tia chớp to cả trượng đánh chuẩn xác vào mui của nỏ chân. Dưới đòn này, nỏ chân trực tiếp bị đánh quỵ xuống, toàn thân tài liệu văng khắp nơi, hơn nữa ở bộ phận phòng điều khiển còn có từng trận từng trận khói đặc toát ra. Bất quá một giây sau, người nào cẩn thận thì đều phát hiện, phòng điều khiển vậy mà lại bắt đầu tự động chữa trị, khói đặc cũng chậm rãi càng lúc càng nhỏ lại.

Hồi máu cường lực! Đây là từ đầu tiên mà mọi người nghĩ đến, đương nhiên trong tiên hiệp thì không thể kêu như vậy, hẳn phải là pháp thuật nào đó hoặc là thứ nào đó... ‘Lửa đen’, toàn bộ mọi người nghĩ đến từ mà phát thanh có nhắc tới này.

“Thêm cái nữa nào anh bạn!”

“Thời gian cooldown!” Đường Hoa cũng không nói thời gian cooldown chỉ có 4 giây, vì hắn đã phát hiện là vô dụng, trong lúc mà lần khởi động Thiên Lôi Không Phá tiếp theo còn đang đọc giây, nỏ chân người ta đã mạnh khỏe dồi dào đứng lên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook