Chương 42: CƯỢC
Hà Tả
02/10/2013
Bay ước chừng năm mươi dặm đường, Đường Hoa rốt cục lao ra Hỏa trận, chân đặt lên khu đất cung Đấu Mẫu. Ngoài trăm mét, cửa cung điện đóng chặt, mảnh đất bên ngoài trống trải chỉ có hai người, một người là kẻ có được phật kiếm, hơn nữa thân có kim cang bất hoại - Tôn Minh, người còn lại là kẻ có tiên kiếm hộ thân - Sát Phá Lang.
“Ya!” Tôn Minh bước qua cụng nắm đấm với Đường Hoa.
“Ya cái rắm!” Sát Phá Lang ngồi bệt xuống đất uống rượu, nói: “Chỉ có ba người.”
“Không có ngôn ngữ chung với hắn!” Tôn Minh lắc đầu: “Người này chỉ biết cướp BOSS, chứ không hiểu cái gì là thành tựu cảm.”
“Hừ!” Sát Phá Lang không nói chuyện, cũng rành rành là mình chơi không lại hai thằng này liên thủ.
* * * * * *
Bởi vì ba người ở trong khu vực đặc thù, nên không thể liên hệ cùng bang hội, thậm chí ngay cả tin ngắn cũng không phát đi được. Chờ suốt nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa rốt cục ngồi không nổi nữa, đi đến ngoài cửa cung gõ gõ: “Có người ở nhà không?”
“...” Không có hồi âm.
“Nương nương, nương nương, ngươi đã bị bao vây, cách thoát ra duy nhất của ngươi là lập tức bỏ xuống tiên khí đầu hàng.”
“Vừng ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra, hòa thượng ơi mở cửa, tiền tiền ơi mở cửa...”
“Ngươi không mở miệng cũng không có nghĩa là ngươi không có ở đó, hành tung của ngươi đã bị chúng ta nắm được rồi...”
“Ngươi không mở, vậy chúng ta có thể đi. Có thiệt không mở không?”
* * * * * *
Đường Hoa kêu gọi một trận xong, cửa vẫn như cũ không mở.
Sát Phá Lang ở một bên nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết phá cửa à?”
“Ngươi tới!” Đường Hoa đưa tay ý mời, ây da con cóc người nhỏ mà miệng to, dám hô hào phá cửa của BOSS có đẳng cấp cao hơn mình gấp đôi đó.
“Hừ!” Sát Phá Lang uống rượu tiếp.
“Chuối tiêu ơi mở ra, khoai tây ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra... tiểu Xanh a mở cửa, Hà Tả a mở cửa...”
“Bộ ngươi không biết đẩy cửa tiến vào sao!” Rốt cục hơn một tiếng đồng hồ sau, một giọng nữ có vẻ cam chịu bay từ bên trong ra.
“Ta không đi vào thì ngươi không thể động thủ có phải không?” Đường Hoa hỏi.
“... Phải!” Mảnh đất kia vốn là nơi được cấp cho bọn người chơi để dùng tập kết nhân thủ, đương nhiên là không thể công kích, nếu không thì đến thằng nào giết thằng đó chả phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao, vậy còn khảo nghiệm cái gì nữa.
“Ta mà đi vào thì ngươi sẽ lập tức động thủ ngay có phải không?”
“... Phải!”
“Vừng ơi mở ra, bánh mì ơi mở ra... Ây! Ngươi ả NPC chết tiệt này sao lại có thể mắng người chứ?”
NPC: “Các ngươi phải cân nhắc cho rõ, các ngươi chỉ có thời gian một ngày, không tiến vào tức là nhiệm vụ chắc chắn phải thất bại.”
“Ơ... Cái này không quan hệ gì lắm với bọn ta, vừng ơi mở ra...”
* * * * * *
Thư Sinh kiểm kê nhân số tử vong xong, nói: “Vào được ba người, đến giờ vẫn chưa tử vong.”
“Ai...” Nhất Kiếm than một hơi, phân phó: “Để mọi người chờ đi, đừng hy sinh vô ích nữa.”
* * * * * *
NPC hiển nhiên là đã xem nhẹ sự chịu đựng cùng năng lực tự làm mình vui của Đường Hoa. Nhớ năm đó, thằng này đã có thể chơi đùa cùng mấy con kiến suốt 24 tiếng đồng hồ, thì chỉ là tịch mịch có mấy tiếng đồng hồ đã là gì mà chịu không nổi. Còn phần Sát Phá Lang và Tôn Minh thì hai người ngồi một bên chơi cờ năm quân. Cờ năm quân thì chỉ cần vẽ đường kẻ, rồi dùng tảng đá làm quân cờ. Tiền đặt cược một ván 20Y, cũng không tịch mịch.
“Ngươi không mở cửa sao? Vì sao ngươi không mở cửa? Ngươi không mở cửa thì ngươi cũng phải nói...”
“Chỉ cần ngươi câm miệng, thì ta có thể đáp ứng là không giết ngươi!”
“Ừ... Là sau khi vào cửa vẫn không giết ta, hay là ở ngoài cửa thì không giết ta?” Đã trải qua vụ mì Dương Xuân hai lượng, Đường Hoa khá là cẩn thận.
“... Bên ngoài!” NPC lau mớ mồ hôi, thằng nhãi này quỷ chứ không phải người! Hắn vào thì đương nhiên là không thể không giết hắn, đây là quy tắc của trò chơi, nó cũng giống như việc mình không thể chủ động công kích người ở ngoài cửa vậy, đều là quy tắc cả. Chỉ cần cửa bị đẩy ra, là mình có thể không hề bận tâm mà tiến hành công kích toàn bộ mọi người ngay, bởi vì đó là dấu hiệu của việc tiến công bắt đầu.
“Moá!” Ba người ngoài cửa đồng thời chĩa ngón giữa lên khinh bỉ. Tục ngữ đã nói rất hay, tin được vào NPC, hoạ có heo mẹ leo cây.
* * * * * *
Còn có 10 tiếng đồng hồ, ngay cả Sát Phá Lang cũng nhẫn nại không nổi nữa, lao tới trước cửa chính mắng to suốt 10 phút, sau đó vô cùng thoải mái quay về hạ cờ lần nữa. Coi anh mày trâu chưa, cấp 25 mà chửi cho con BOSS cấp 49 không dám lên tiếng.
“Nguyên thần xuất khiếu!” Trên mảnh đất trống xuất hiện thêm một nàng thục nữ, nhưng mà gương mặt của nàng rất xạm, nàng nhìn lũ ba người đang sửng sốt chăm chú nhìn nàng, phất tay nói: “Không bằng chúng ta cá một trận, các ngươi thắng thì ta tự sát ngay, còn các ngươi thua thì phải mở cửa, thế nào?”
Nguyên thần chính là nguyên anh không có trang bị, không có pháp bảo, không có phi kiếm, chỉ có thể sử dụng những pháp thuật đặc hữu. Còn như nhân kiếm hợp nhất của Sát Phá Lang thì là bám nguyên thần vào thân kiếm để gia tăng uy lực.
“Lượng Thiên Xích! Không có khởi động!” Đường Hoa lật tay một cái, Tôn Minh, Sát Phá Lang ôm đầu trốn như chuột, hoả lôi với thế như bao trời trùm đất nổ mãnh liệt vào nguyên thần.
“Nhân kiếm hợp nhất!”
“Phật quang!” Tôn Minh lệ chảy ròng ròng, sao mà mình chỉ có thủ đoạn rác rưởi nhất thế này.
Một đợt qua đi, nguyên thần uể oải bớt ba phần, nhưng dù sao cũng vẫn là nguyên thần của hàng trùm, lập tức theo gió mà về thân, sau đó mắng xối xả trong cung: “@#$%...”
“Chúng ta chơi cờ tiếp.” Tôn Minh tay vung một cái, đi tìm cờ chơi tiếp cùng Sát Phá Lang, thuận tay chỉ Đường Hoa: “Ngươi... đi gào tiếp đi!”
* * * * * *
“Các ngươi có cá hay không, đã 5 giờ rồi đó!” Người trong cung nghiến răng nói. Việc ầm ĩ này giờ có chút quá đáng rồi, ba thằng đàn ông mà lại đi chơi trò chửi đồng thay phiên nhau để giết thời gian.
“Cá bằng phương pháp nào?” Đường Hoa hỏi.
“Chúng ta so nhạc khí.”
“Không chơi!” Ba người mấy miệng một lời đáp lại, đây là mặt mạnh của người ta, mà cho dù không phải là mặt mạnh, thì mình cũng đọ không lại người ta á.
“So pháp lực.”
“Không chơi!”
* * * * * *
“Vậy các ngươi nói cá cái gì?” Người trong cung hổn hển hỏi.
Tôn Minh ngẫm ngẫm, ánh mắt sáng loé lên: “So xx dài ngắn!”
“...” Đường Hoa phun ra bụm máu, dẫm Tôn Minh xuống mặt đất, quá đê tiện! Quá mất mặt! Ngươi đem mặt mũi quăng qua cho NPC mất rồi!
“Vậy ngươi nói cá cái gì?” Tôn Minh ôm đầu hỏi lại.
“Ừm... Cá coi ai bắn nước tiểu xa hơn.” Đường Hoa bị Tôn Minh dẫm ngược lại.
Sát Phá Lang phất tay: “Không phải mình đang có bốn người sao? Đánh một ván mạt chược đi.”
“Được!” Người trong cung đáp ứng, nhưng lại nói thêm: “Nhưng mà các ngươi nhất định phải đáp ứng là sẽ không đánh lén.”
“Chấp thuận! Vả lại bọn ta đánh một lượt cũng không chết được ngươi a.”
* * * * * *
Một bàn chơi mạt chược của hệ thống rất nhanh được triệu hoán đến, cái bàn rồi ghế dựa toàn bộ đều đầy đủ hết, bốn người ngồi xuống.
Đông môn Đông phong, Đường Hoa làm cái...
“Thiên hoà!” Ngọc Tiêu nương nương ngay cả bài cũng không cần xem, đẩy thẳng một cái luôn.
“Moá!”
“Đệt!”
Nam môn Đông phong, Tôn Minh làm cái...
“Địa hòa!”
“Moá!”
“Đệt!”
Tây môn Đông phong, Sát Phá Lang làm cái...
“Địa hòa!”
“Moá!”
“Đệt!”
Bắc môn Đông phong phong, nguyên thần của Ngọc Tiêu nương nương làm cái...
Đường Hoa nhìn sơ bài, mợ nó là địa hoà, mở ra: “Nhất bính!”
Tôn Minh xem bài, địa hoà: “Cũng Nhất bính!”
Sát Phá Lang nhìn sơ: “Cũng Nhất bính!”
“Gì nè?” Đường Hoa cầm lấy Nhất bính cực kỳ sửng sốt, mình nhớ không lầm thì cả bốn cái Nhất bính đều đã ra rồi: “Nhất bính!”
“XX!” Nương nương nghiến răng.
* * * * * *
Lưu cục!
“Ya!” Tôn Minh bước qua cụng nắm đấm với Đường Hoa.
“Ya cái rắm!” Sát Phá Lang ngồi bệt xuống đất uống rượu, nói: “Chỉ có ba người.”
“Không có ngôn ngữ chung với hắn!” Tôn Minh lắc đầu: “Người này chỉ biết cướp BOSS, chứ không hiểu cái gì là thành tựu cảm.”
“Hừ!” Sát Phá Lang không nói chuyện, cũng rành rành là mình chơi không lại hai thằng này liên thủ.
* * * * * *
Bởi vì ba người ở trong khu vực đặc thù, nên không thể liên hệ cùng bang hội, thậm chí ngay cả tin ngắn cũng không phát đi được. Chờ suốt nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa rốt cục ngồi không nổi nữa, đi đến ngoài cửa cung gõ gõ: “Có người ở nhà không?”
“...” Không có hồi âm.
“Nương nương, nương nương, ngươi đã bị bao vây, cách thoát ra duy nhất của ngươi là lập tức bỏ xuống tiên khí đầu hàng.”
“Vừng ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra, hòa thượng ơi mở cửa, tiền tiền ơi mở cửa...”
“Ngươi không mở miệng cũng không có nghĩa là ngươi không có ở đó, hành tung của ngươi đã bị chúng ta nắm được rồi...”
“Ngươi không mở, vậy chúng ta có thể đi. Có thiệt không mở không?”
* * * * * *
Đường Hoa kêu gọi một trận xong, cửa vẫn như cũ không mở.
Sát Phá Lang ở một bên nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết phá cửa à?”
“Ngươi tới!” Đường Hoa đưa tay ý mời, ây da con cóc người nhỏ mà miệng to, dám hô hào phá cửa của BOSS có đẳng cấp cao hơn mình gấp đôi đó.
“Hừ!” Sát Phá Lang uống rượu tiếp.
“Chuối tiêu ơi mở ra, khoai tây ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra... tiểu Xanh a mở cửa, Hà Tả a mở cửa...”
“Bộ ngươi không biết đẩy cửa tiến vào sao!” Rốt cục hơn một tiếng đồng hồ sau, một giọng nữ có vẻ cam chịu bay từ bên trong ra.
“Ta không đi vào thì ngươi không thể động thủ có phải không?” Đường Hoa hỏi.
“... Phải!” Mảnh đất kia vốn là nơi được cấp cho bọn người chơi để dùng tập kết nhân thủ, đương nhiên là không thể công kích, nếu không thì đến thằng nào giết thằng đó chả phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao, vậy còn khảo nghiệm cái gì nữa.
“Ta mà đi vào thì ngươi sẽ lập tức động thủ ngay có phải không?”
“... Phải!”
“Vừng ơi mở ra, bánh mì ơi mở ra... Ây! Ngươi ả NPC chết tiệt này sao lại có thể mắng người chứ?”
NPC: “Các ngươi phải cân nhắc cho rõ, các ngươi chỉ có thời gian một ngày, không tiến vào tức là nhiệm vụ chắc chắn phải thất bại.”
“Ơ... Cái này không quan hệ gì lắm với bọn ta, vừng ơi mở ra...”
* * * * * *
Thư Sinh kiểm kê nhân số tử vong xong, nói: “Vào được ba người, đến giờ vẫn chưa tử vong.”
“Ai...” Nhất Kiếm than một hơi, phân phó: “Để mọi người chờ đi, đừng hy sinh vô ích nữa.”
* * * * * *
NPC hiển nhiên là đã xem nhẹ sự chịu đựng cùng năng lực tự làm mình vui của Đường Hoa. Nhớ năm đó, thằng này đã có thể chơi đùa cùng mấy con kiến suốt 24 tiếng đồng hồ, thì chỉ là tịch mịch có mấy tiếng đồng hồ đã là gì mà chịu không nổi. Còn phần Sát Phá Lang và Tôn Minh thì hai người ngồi một bên chơi cờ năm quân. Cờ năm quân thì chỉ cần vẽ đường kẻ, rồi dùng tảng đá làm quân cờ. Tiền đặt cược một ván 20Y, cũng không tịch mịch.
“Ngươi không mở cửa sao? Vì sao ngươi không mở cửa? Ngươi không mở cửa thì ngươi cũng phải nói...”
“Chỉ cần ngươi câm miệng, thì ta có thể đáp ứng là không giết ngươi!”
“Ừ... Là sau khi vào cửa vẫn không giết ta, hay là ở ngoài cửa thì không giết ta?” Đã trải qua vụ mì Dương Xuân hai lượng, Đường Hoa khá là cẩn thận.
“... Bên ngoài!” NPC lau mớ mồ hôi, thằng nhãi này quỷ chứ không phải người! Hắn vào thì đương nhiên là không thể không giết hắn, đây là quy tắc của trò chơi, nó cũng giống như việc mình không thể chủ động công kích người ở ngoài cửa vậy, đều là quy tắc cả. Chỉ cần cửa bị đẩy ra, là mình có thể không hề bận tâm mà tiến hành công kích toàn bộ mọi người ngay, bởi vì đó là dấu hiệu của việc tiến công bắt đầu.
“Moá!” Ba người ngoài cửa đồng thời chĩa ngón giữa lên khinh bỉ. Tục ngữ đã nói rất hay, tin được vào NPC, hoạ có heo mẹ leo cây.
* * * * * *
Còn có 10 tiếng đồng hồ, ngay cả Sát Phá Lang cũng nhẫn nại không nổi nữa, lao tới trước cửa chính mắng to suốt 10 phút, sau đó vô cùng thoải mái quay về hạ cờ lần nữa. Coi anh mày trâu chưa, cấp 25 mà chửi cho con BOSS cấp 49 không dám lên tiếng.
“Nguyên thần xuất khiếu!” Trên mảnh đất trống xuất hiện thêm một nàng thục nữ, nhưng mà gương mặt của nàng rất xạm, nàng nhìn lũ ba người đang sửng sốt chăm chú nhìn nàng, phất tay nói: “Không bằng chúng ta cá một trận, các ngươi thắng thì ta tự sát ngay, còn các ngươi thua thì phải mở cửa, thế nào?”
Nguyên thần chính là nguyên anh không có trang bị, không có pháp bảo, không có phi kiếm, chỉ có thể sử dụng những pháp thuật đặc hữu. Còn như nhân kiếm hợp nhất của Sát Phá Lang thì là bám nguyên thần vào thân kiếm để gia tăng uy lực.
“Lượng Thiên Xích! Không có khởi động!” Đường Hoa lật tay một cái, Tôn Minh, Sát Phá Lang ôm đầu trốn như chuột, hoả lôi với thế như bao trời trùm đất nổ mãnh liệt vào nguyên thần.
“Nhân kiếm hợp nhất!”
“Phật quang!” Tôn Minh lệ chảy ròng ròng, sao mà mình chỉ có thủ đoạn rác rưởi nhất thế này.
Một đợt qua đi, nguyên thần uể oải bớt ba phần, nhưng dù sao cũng vẫn là nguyên thần của hàng trùm, lập tức theo gió mà về thân, sau đó mắng xối xả trong cung: “@#$%...”
“Chúng ta chơi cờ tiếp.” Tôn Minh tay vung một cái, đi tìm cờ chơi tiếp cùng Sát Phá Lang, thuận tay chỉ Đường Hoa: “Ngươi... đi gào tiếp đi!”
* * * * * *
“Các ngươi có cá hay không, đã 5 giờ rồi đó!” Người trong cung nghiến răng nói. Việc ầm ĩ này giờ có chút quá đáng rồi, ba thằng đàn ông mà lại đi chơi trò chửi đồng thay phiên nhau để giết thời gian.
“Cá bằng phương pháp nào?” Đường Hoa hỏi.
“Chúng ta so nhạc khí.”
“Không chơi!” Ba người mấy miệng một lời đáp lại, đây là mặt mạnh của người ta, mà cho dù không phải là mặt mạnh, thì mình cũng đọ không lại người ta á.
“So pháp lực.”
“Không chơi!”
* * * * * *
“Vậy các ngươi nói cá cái gì?” Người trong cung hổn hển hỏi.
Tôn Minh ngẫm ngẫm, ánh mắt sáng loé lên: “So xx dài ngắn!”
“...” Đường Hoa phun ra bụm máu, dẫm Tôn Minh xuống mặt đất, quá đê tiện! Quá mất mặt! Ngươi đem mặt mũi quăng qua cho NPC mất rồi!
“Vậy ngươi nói cá cái gì?” Tôn Minh ôm đầu hỏi lại.
“Ừm... Cá coi ai bắn nước tiểu xa hơn.” Đường Hoa bị Tôn Minh dẫm ngược lại.
Sát Phá Lang phất tay: “Không phải mình đang có bốn người sao? Đánh một ván mạt chược đi.”
“Được!” Người trong cung đáp ứng, nhưng lại nói thêm: “Nhưng mà các ngươi nhất định phải đáp ứng là sẽ không đánh lén.”
“Chấp thuận! Vả lại bọn ta đánh một lượt cũng không chết được ngươi a.”
* * * * * *
Một bàn chơi mạt chược của hệ thống rất nhanh được triệu hoán đến, cái bàn rồi ghế dựa toàn bộ đều đầy đủ hết, bốn người ngồi xuống.
Đông môn Đông phong, Đường Hoa làm cái...
“Thiên hoà!” Ngọc Tiêu nương nương ngay cả bài cũng không cần xem, đẩy thẳng một cái luôn.
“Moá!”
“Đệt!”
Nam môn Đông phong, Tôn Minh làm cái...
“Địa hòa!”
“Moá!”
“Đệt!”
Tây môn Đông phong, Sát Phá Lang làm cái...
“Địa hòa!”
“Moá!”
“Đệt!”
Bắc môn Đông phong phong, nguyên thần của Ngọc Tiêu nương nương làm cái...
Đường Hoa nhìn sơ bài, mợ nó là địa hoà, mở ra: “Nhất bính!”
Tôn Minh xem bài, địa hoà: “Cũng Nhất bính!”
Sát Phá Lang nhìn sơ: “Cũng Nhất bính!”
“Gì nè?” Đường Hoa cầm lấy Nhất bính cực kỳ sửng sốt, mình nhớ không lầm thì cả bốn cái Nhất bính đều đã ra rồi: “Nhất bính!”
“XX!” Nương nương nghiến răng.
* * * * * *
Lưu cục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.