Chương 98: ĐÀO HẦM
Hà Tả
08/11/2013
Chẳng bao lâu, phi kiếm bay trở về. Đường Hoa gỡ ngân phiếu ra, nhìn số
tiền mà cả kinh, tới tám trăm kim lận! Ngoài nhân phiếu còn kèm theo một lá thư của Tôn Minh: “Đừng ngạc nhiên vì số tiền trong ngân phiếu, ca
đây là phóng viên, có thu chút tiền hối lộ cũng là bình thường lắm.”
“Ta đệt!” Đường Hoa thu ngân phiếu vào, lại đổi ngân phiếu thành tiền trong túi Càn Khôn, sau đó moi ra một kim từ trong đó, thi triển Càn Khôn Nhất Độn tới sàn số hai mươi tám, cuối cùng ung dung tiến vào tầng thứ hai.
Vào được tầng hai, Đường Hoa không khỏi cảm thán một tiếng: Hoá ra mình chỉ cách thành công có vẻn vẹn một kim chênh lệch.
Cấu trúc của tầng hai đơn giản cực kỳ, chỉ có một khối sàn không lớn không nhỏ, ở đầu phía Nam có một cơ quan. Đường Hoa khởi động cơ quan, thì bên trái của cơ quan xuất hiện một cái pháp trận đi thông đến tầng một.
Đường Hoa vừa định bước vào pháp trận thì đột nhiên trong đầu chợt động, vội vàng thu chân lại. Hắn lấy bản ghi chép nhiệm vụ ra xem xét cẩn thận lại hơn chục lần, cuối cùng cũng mới phát hiện ra được cái bẫy che dấu trong đó.
Theo như hắn phân tích bản ghi chép này thì có thể đưa ra vài kết luận sau đây. Thứ nhất: Tà Kiếm Tiên không thể tự thân rút thần binh trên thân Thiên Yêu Hoàng ra được. Thứ hai, mục tiêu của Tà Kiếm Tiên là thanh thần binh kia. Hai điều này nói lên rằng phải có ai đó làm con quỷ thế mạng để lấy được thần binh giùm cho Tà Kiếm Tiên. Theo như điều đã biết ở trong trò chơi này, thì tình huống NPC hoặc là BOSS hỗn hợp với nhau oánh người chơi chắc là không có, nhưng nhiệm vụ này lại đề cập đến lợi ích của cả hai bên thì sẽ làm thế nào bây giờ? Vậy kết luận là chỉ có thể Thiên Yêu Hoàng, Tà Kiếm Tiên một trước một sau thi nhau X người chơi. Dựa theo trình tự thì hẳn phải là người chơi rút thần binh ra, Thiên Yêu Hoàng thức tỉnh, Tà Kiếm Tiên đoạt kiếm, còn Thiên Yêu Hoàng thì xé người chơi, xé không chết thì Tà Kiếm Tiên lại xé.
Cái gì? Ngươi hỏi Tà Kiếm Tiên không biết Càn Khôn Nhất Độn thì làm sao tới tầng chót nhanh như vậy à? Cái này Đường Hoa rõ lắm, người ta đã bị nhốt trong Tỏa Yêu Tháp cả trăm năm, chắc trình quen thuộc của người ta đối với Tỏa Yêu Tháp đã ngang với sân sau nhà người ta rồi. Do đó cũng có thể thấy được sự đê tiện của Tà Kiếm Tiên, rõ ràng hắn biết địa hình, vậy mà không truy sát Đường Hoa, lại đi giả vờ chơi cút bắt với người chơi.
Đường Hoa phỏng chừng tên này chắc chắn có phái phân thân đi theo mình, mình vào tầng hai thì hắn vào tầng ba chờ, mình vào tầng một thì hắn đến tầng hai, mà một khi mình rút thần binh ra thì chắc chắn hắn sẽ đến cướp. Đừng quên rằng người ta là hoá thân của sự tà ác và đê tiện nhé, cho nên có chuyện gì mà hắn không làm ra được đâu. Còn chuyện thần binh vừa tới tay là ném vào trong túi Càn Khôn thì... Đường Hoa nghĩ chắc không làm được, vì nhất định phải có sự hạn chế nào đó, nếu không nhiệm vụ này đã không phải là yêu cầu tiêu diệt Thiên Yêu Hoàng, mà là yêu cầu cướp thần binh rồi.
Còn hạn chế cái gì thì... Lý do nhiều lắm...
Vậy phải làm thế nào đây? Làm sao để tránh cho chuyện mình đang ám toán Thiên Yêu Hoàng thì lại bị Tà Kiếm Tiên ám toán đây? Đường Hoa ngồi bệt xuống đất bắt đầu trầm tư...
* * * * * *
“Thiên Lôi Không Phá!” Đường Hoa vẫy tay một cái, một tia chớp đánh vào khối sàn. Đường Hoa nằm sấp xuống mặt đất lấy cái kính lúp từ hồi tân thủ thôn ra để soi cẩn thận, xong cho kết luận: Khối sàn này cách điện 100%, sét đánh như thế mà cũng không có lấy một cái hố nào cả.
Triệu hồi phi kiếm ra trảm lên sàn, vẫn không có vết tích nào. Đường Hoa bèn lấy thanh tiên kiếm lục giai mà hiện giờ còn chưa có thể trang bị ra, chém! Một thanh âm thanh thuý vang lên, Đường Hoa vừa mừng vừa kinh thấy sàn đã bị chém ra một vết nhỏ. Chẳng lẽ chiêu thức của hệ thống thì không có hiệu quả à?
Phi Kiếm Truyền Thư: Đưa đây một cây chuỳ lớn.
Cây chuỳ được gửi đến, nện xuống nện xuống, hiệu quả càng rõ ràng hơn so với tiên kiếm.
Phi Kiếm Truyền Thư: Búa sắt cộng đinh sắt... Tốt nhất là có thể mang mấy bao TNT tới.
Phi kiếm hồi thư: Mấy thứ kia đang gom góp, TNT thì khó khăn lắm, đang tìm kỹ sư hoá học đây... Sẵn tiện cho hỏi thăm, ngươi đó, đang làm ở bộ phận nào thế?
Truyền thư: Thục Sơn!
Hồi thư: Ta còn đang tưởng là ngươi làm trong tổ chức khủng bố của Tà Kiếm Tiên đây này.
* * * * * *
Đường Hoa đang định làm cái gì thế? Rất đơn giản, hắn đang định đục một lỗ thủng ở điểm truyền tống từ tầng ba đến tầng hai, như thế Tà Kiếm Tiên vừa đến tầng hai là sẽ bị rơi vào giữa Nước Hóa Yêu ngay.
Ngươi đê tiện thì ta cũng đê tiện... Xem ai đê tiện hơn! Đường Hoa xắn tay áo lên làm việc. Hại chết ngươi này, coi ta có hại chết ngươi không này, cho ngươi tính kế ta à...
Đã một ngày một đêm rồi... Nhưng như chúng ta biết đấy, Đường Hoa là một con người đơn thuần, là một người có thể chịu được sự cô quạnh, là một người có lòng kiên nhẫn, có quyết tâm, là một người...
Lại truyền thư thêm mấy loại công cụ nữa, xong thì cuối cùng Đường Hoa cũng đã đào được một cái lỗ lớn trong pháp trận. Chỉ cần ai đó dám đi từ tầng ba xuống thì bất kể là thần hay tiên, cam đoan đều lọt vào trong Nước Hóa Yêu không thừa một đứa.
Đường Hoa vặn vặn sống lưng, rất chi là vừa lòng với kiệt tác của mình. Có nên thử hiệu quả thực sự của nó không nhỉ, vì biết đâu cách xử lý của hệ thống còn đê tiện vô sỉ hơn mình nữa thì sao? Chính đang nghĩ đến đó thì đột nhiên có một vật thể xuất hiện ở chính giữa lỗ thủng. Đường Hoa nhìn kỹ hơn, hoá ra đó là một con người, mà người này đã bị ngập hết nửa thân vào trong Nước Hóa Yêu rồi, cơ hồ là bị hóa thành ánh trắng trong tích tắc.
Là Tinh Tinh đấy! Đường Hoa rất chắc chắn về thân phận của kẻ bị rơi này. Ngồi ngắm nghía lại kiệt tác của mình xong, Đường Hoa cảm thán một câu: Thật là hồng nhan thì bạc mệnh...
“Bõm” một tiếng, lại có người rơi xuống nước, Đường Hoa lại ngồi xổm bên hố nói: “Song Sư Hạo Nhiên, đã giám định xong.”
“Bõm”, “trưởng lão của Song Sư”.
“... Lại thêm một tên trưởng lão nữa, chắc hẳn sau đây là đường chủ này.”
“Oa, thật đúng là đường chủ đấy, mà lại là phân đường của mình nữa.” Tuy chẳng có ai có thời gian đi tra xét thân phận thực của mình trong bang Song Sư, nhưng Đường Hoa vẫn cảm thấy có phần áy náy, dù sao thì cũng đều là người trong bang hội mà, mình làm ra chuyện như thế này quả là có chút ác thật... Thế là hắn lấy ra giấy và bút lông viết lên: “Bên dưới có cái hố!”, sau đó dán vào vách hố, coi như là xong việc, kế đó đi đến bên cơ quan, khởi động, thông qua pháp trận đi vào tầng một.
Tầng một còn đơn giản hơn so với tầng hai, chỉ có một cái sàn chừng trăm mét vuông bị Nước Hóa Yêu bao bọc, sàn này có hình chữ thập. Đầu bên trái của sàn là một đống hài cốt, có một thanh thần binh cắm xuyên qua áo choàng màu xanh lục đang bao bọc đống xương đó.
* * * * * *
Thiên Yêu Hoàng cảm thấy có người sống xuất hiện thì lặng lẽ phục hồi một chút ý thức, chỉ thấy có một tên người chơi đang ngồi xổm cách mình nửa thước, lấy một cái kính lúp ra soi mói... xương cốt của mình!
Hắn xem xét soi mói đánh giá rất cẩn thận, đặc biệt là đối với bộ ngực của mình... thiệt ra đó là chỗ bị thần binh đâm vào. Hắn còn thi thoảng lấy tay gõ gõ xương sườn của mình nữa, tựa hồ đang kiểm tra dưa hấu có chín chưa vậy.
Bổn tọa dù sao năm đó cũng là nhân vật tiếu ngạo thiên hạ mà, thế mà hắn dám vũ nhục ta thế này... Nhưng hổ lạc đồng bằng bị chó khi, Thiên Yêu Hoàng chỉ đành cầu nguyện cho Đường Hoa nhanh tập trung lực chú ý vào thanh thần binh kia một chút. Hắn đã “nhìn thấy” rằng tên người chơi trước mặt này có lòng tham lam rất nặng, sẽ không bao giờ bỏ qua cho một thanh thần binh có một không hai như vậy ở trước mặt mình đâu. Nhưng vấn đề là hắn đừng có soi mói hết riêng tư của mình như vậy chứ, tuy mình hiện là một đống xương khô, nhưng xương khô thì cũng có lòng tự tôn mà.
Lại thấy tên người chơi kia lại dời ánh mặt xuống bên dưới nữa, Thiên Yêu Hoàng tức thì giật mình, nhưng mà may mắn người ta lại dời ánh mắt lên trên thanh thần binh ngay.
... Rút a... Rút a... Thiên Yêu Hoàng khẩn trương quan sát từng động tác của tên người chơi kia. Chỉ cần hắn rút ra một cái là mình sẽ khôi phục tự do ngay, mà một khi mình được tự do thì sẽ bóp nghiến cho tên khốn dám quan sát thân thể của mình đây thành cám! Ô, hắn... Hắn đã nắm lấy chuôi thần binh rồi... Rút a, rút ra đi, thần binh sẽ là của ngươi ngay mà!
Đường Hoa nắm lấy chuôi thần binh, một chân đạp lên phía trên bộ xương, nhưng lại cảm thấy như vậy thì không xong, thế là buông tay, kéo nó đến bên bờ Nước Hóa Yêu, lẩm bẩm: “Đã là thần binh thì hẳn sẽ không bị hoà tan đâu nhỉ?”
Thiên Yêu Hoàng đang thân là xương khô nghe thấy lời này vậy mà cũng phải rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh. Thằng này nó ác lắm, nó đang định quăng thân thể của mình vào trong Nước Hóa Yêu quấy quấy kìa...
Đường Hoa vừa định đẩy hài cốt xuống, thì đột nhiên từ hài cốt hiện ra một người, nhưng nói là “người” thì cũng hơi quá khác biệt, vì người này trên đầu có mọc hai cái sừng hươu, mà sắc mặt thì lại xanh màu lục, rất xanh, rất xanh.
Người này rất hoà nhã hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu là người phái Thục Sơn à?”
“Phải! Ngài là Thiên Yêu Hoàng à?” Đường Hoa vẫn nắm chặt chuôi thần binh, rất cảnh giác, chỉ cần thấy không ổn một cái là hắn sẽ quăng cả thần binh lẫn hài cốt vào Nước Hóa Yêu ngay.
“Phải!” Thiên Yêu Hoàng vẫn hòa ái gật gật đầu: “Anh bạn nhỏ năm nay bao tuổi a?”
“... Có phải ngài đang lo ta sẽ quăng bộ xương này vào trong Nước Hóa Yêu không?”
Bộ xương cái gì? Đó là bản thể của ta đó! Thiên Yêu Hoàng cũng không hổ là lão yêu lăn lộn mấy trăm năm, hắn cười ha hả nói: “Anh bạn nhỏ có lẽ đang hiểu lầm, cho dù cậu có ném bản thể của ta vào trong Nước Hóa Yêu thì cũng không lấy được thanh thần binh đó đâu.”
“Tại sao?”
“Anh bạn chắc cũng biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đang chờ chứ?”
“Yên tâm đi, chim sẻ không đến được đâu.” Đường Hoa cười hè hè, con chim sẻ đó chỉ cần dám xuất hiện một cái là cam đoan nó trụi lông ngay.
“Không phải đâu, dù con chim sẻ kia không tới, thì Trấn Yêu kiếm này cậu cũng không dùng nổi đâu.” Thiên Yêu Hoàng nói: “Kiếm này chính là thần binh đệ nhất trong đất trời, pháp lực của cậu áp đảo nó không nổi. Một khi mà ra khỏi Tỏa Yêu Tháp thì nó sẽ tự bay đi tìm chủ nhân của nó ngay. Thế thì khác nào công của cậu thành công dã tràng xe cát?”
“Theo như lời ngài nói, lẽ nào người chơi bọn ta không thể nào dùng được thần binh sao?”
“Không! Các người nếu muốn có thần binh, thì một là tự mình luyện ra rồi bồi dưỡng, hai là tìm thần binh vô chủ, nhưng mà thanh thần binh này chủ nhân của nó cứ đời đời luân hồi, lại có cao nhân bảo hộ nên cậu không thể thu phục được.”
“... Ý của ngài là ta phải xử chủ nhân của nó trước à?”
Thiên Yêu Hoàng lắc đầu: “Không phải! Thần binh có linh tính, nên nếu cậu giết chủ của nó để đoạt nó thì nó thà bị tan tành cũng sẽ không thuận theo cậu đâu.”
“À, hoá ra là như thế.” Đường Hoa than một hơi xong lại hỏi: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ bàn xem, ngài định dùng chỗ tốt gì để mua bộ xương của mình nào?”
Thiên Yêu Hoàng khinh bỉ: “Đệ tử Thục Sơn mà sao lại tục tằng như thế...”
“Đệ tử Thục Sơn còn chức trách trảm yêu trừ ma nữa đấy. Ngài vui lòng khi thấy đệ tử Thục Sơn có thể thương lượng được, hay là vui lòng khi nhìn thấy đệ tử Thục Sơn trảm yêu trừ ma không thương lượng?”
“Cái này...” Thiên Yêu Hoàng ngẩn người, nói: “Ngươi muốn chỗ tốt gì nào?”
“Ừm... Vậy thì phải coi coi ngài có thể đưa ra chỗ tốt gì được.” Đường Hoa mon men lại gần, nói: “Nếu như hợp tác thoải mái, thì lần sau nếu ngài bị bắt vào đây, ta lại thả ngài ra nữa.”
“Ừ... Ta có thể giao cho ngươi năng lực triệu hồi bầy yêu!”
“Đều là những con tiểu yêu chém cái là chết phải không?”
“... Sao ngươi lại biết?”
“Đại ca, anh đưa ra một chỗ tốt nào thực tế tí được không? Đàn em đi từ tầng chín đến đây, ngay cả vay nặng lãi cũng dính vào rồi đấy.”
Thiên Yêu Hoàng trầm tư một hồi lâu rồi mới nói: “Ta trên thân không còn vật gì cả, mà yêu pháp thì ngươi lại không thể học, giờ thiệt chẳng biết phải đưa chỗ tốt gì cho ngươi. Không bằng như vầy, ta đưa cho ngươi ba cái lệnh bài, lúc nào ngươi cần thì có thể triệu hồi ta đến trợ trận.”
Đường Hoa ném ba cái lệnh bài vào trong túi Càn Khôn, xong lắc đầu: “Nếu như chúng ta không có liên quan nhau về ích lợi thì như vầy cũng được rồi, nhưng nếu như bây giờ ta diệt ngài, thì phái ta sẽ lấy được rất nhiều chỗ tốt... Ngài nói xem?”
Thế mà câu nói này vẫn không khiến cho Thiên Yêu Hoàng tức giận, ngược lại hắn lại cười nói: “Người ta vẫn nói lòng người tham lam, coi bộ quả đúng thế thật. Đành vậy, ta đưa cái chiến bào đã theo ta mấy trăm năm này cho ngươi đây. Đừng coi thường nó, yêu quái tu luyện sẽ dễ dẫn đến thiên kiếp, mà áo bào này đã giúp ta qua được hai lần chết đấy. Đáng tiếc... Yêu kiếp thứ ba nó không có khả năng chịu nổi, nay ta tặng nó cho ngươi, hy vọng ngươi bảo quản nó cho tốt nhé.”
“Đại ca... Thứ này thì tự ta cũng lấy được mà?”
“Ngươi mà cầm vào thì nó sẽ hoá thành bụi ngay.”
“... Thành giao!” Đường Hoa vừa dứt lời thì chiếc áo bào màu lục kia đã bay lên, rơi vào trên người Đường Hoa. Đường Hoa nhìn thoáng qua, thấy: Yêu Hoàng Chiến Bào, chính là vật thần kỳ dùng để kháng thiên kiếp của các đời yêu hoàng, có hàng vạn kiểu diệu dụng.
“Còn chuyện chiến bào có những thần thông nào thì phải tự ngươi lĩnh hội mới được.”
“Ta đệt!” Đường Hoa thu ngân phiếu vào, lại đổi ngân phiếu thành tiền trong túi Càn Khôn, sau đó moi ra một kim từ trong đó, thi triển Càn Khôn Nhất Độn tới sàn số hai mươi tám, cuối cùng ung dung tiến vào tầng thứ hai.
Vào được tầng hai, Đường Hoa không khỏi cảm thán một tiếng: Hoá ra mình chỉ cách thành công có vẻn vẹn một kim chênh lệch.
Cấu trúc của tầng hai đơn giản cực kỳ, chỉ có một khối sàn không lớn không nhỏ, ở đầu phía Nam có một cơ quan. Đường Hoa khởi động cơ quan, thì bên trái của cơ quan xuất hiện một cái pháp trận đi thông đến tầng một.
Đường Hoa vừa định bước vào pháp trận thì đột nhiên trong đầu chợt động, vội vàng thu chân lại. Hắn lấy bản ghi chép nhiệm vụ ra xem xét cẩn thận lại hơn chục lần, cuối cùng cũng mới phát hiện ra được cái bẫy che dấu trong đó.
Theo như hắn phân tích bản ghi chép này thì có thể đưa ra vài kết luận sau đây. Thứ nhất: Tà Kiếm Tiên không thể tự thân rút thần binh trên thân Thiên Yêu Hoàng ra được. Thứ hai, mục tiêu của Tà Kiếm Tiên là thanh thần binh kia. Hai điều này nói lên rằng phải có ai đó làm con quỷ thế mạng để lấy được thần binh giùm cho Tà Kiếm Tiên. Theo như điều đã biết ở trong trò chơi này, thì tình huống NPC hoặc là BOSS hỗn hợp với nhau oánh người chơi chắc là không có, nhưng nhiệm vụ này lại đề cập đến lợi ích của cả hai bên thì sẽ làm thế nào bây giờ? Vậy kết luận là chỉ có thể Thiên Yêu Hoàng, Tà Kiếm Tiên một trước một sau thi nhau X người chơi. Dựa theo trình tự thì hẳn phải là người chơi rút thần binh ra, Thiên Yêu Hoàng thức tỉnh, Tà Kiếm Tiên đoạt kiếm, còn Thiên Yêu Hoàng thì xé người chơi, xé không chết thì Tà Kiếm Tiên lại xé.
Cái gì? Ngươi hỏi Tà Kiếm Tiên không biết Càn Khôn Nhất Độn thì làm sao tới tầng chót nhanh như vậy à? Cái này Đường Hoa rõ lắm, người ta đã bị nhốt trong Tỏa Yêu Tháp cả trăm năm, chắc trình quen thuộc của người ta đối với Tỏa Yêu Tháp đã ngang với sân sau nhà người ta rồi. Do đó cũng có thể thấy được sự đê tiện của Tà Kiếm Tiên, rõ ràng hắn biết địa hình, vậy mà không truy sát Đường Hoa, lại đi giả vờ chơi cút bắt với người chơi.
Đường Hoa phỏng chừng tên này chắc chắn có phái phân thân đi theo mình, mình vào tầng hai thì hắn vào tầng ba chờ, mình vào tầng một thì hắn đến tầng hai, mà một khi mình rút thần binh ra thì chắc chắn hắn sẽ đến cướp. Đừng quên rằng người ta là hoá thân của sự tà ác và đê tiện nhé, cho nên có chuyện gì mà hắn không làm ra được đâu. Còn chuyện thần binh vừa tới tay là ném vào trong túi Càn Khôn thì... Đường Hoa nghĩ chắc không làm được, vì nhất định phải có sự hạn chế nào đó, nếu không nhiệm vụ này đã không phải là yêu cầu tiêu diệt Thiên Yêu Hoàng, mà là yêu cầu cướp thần binh rồi.
Còn hạn chế cái gì thì... Lý do nhiều lắm...
Vậy phải làm thế nào đây? Làm sao để tránh cho chuyện mình đang ám toán Thiên Yêu Hoàng thì lại bị Tà Kiếm Tiên ám toán đây? Đường Hoa ngồi bệt xuống đất bắt đầu trầm tư...
* * * * * *
“Thiên Lôi Không Phá!” Đường Hoa vẫy tay một cái, một tia chớp đánh vào khối sàn. Đường Hoa nằm sấp xuống mặt đất lấy cái kính lúp từ hồi tân thủ thôn ra để soi cẩn thận, xong cho kết luận: Khối sàn này cách điện 100%, sét đánh như thế mà cũng không có lấy một cái hố nào cả.
Triệu hồi phi kiếm ra trảm lên sàn, vẫn không có vết tích nào. Đường Hoa bèn lấy thanh tiên kiếm lục giai mà hiện giờ còn chưa có thể trang bị ra, chém! Một thanh âm thanh thuý vang lên, Đường Hoa vừa mừng vừa kinh thấy sàn đã bị chém ra một vết nhỏ. Chẳng lẽ chiêu thức của hệ thống thì không có hiệu quả à?
Phi Kiếm Truyền Thư: Đưa đây một cây chuỳ lớn.
Cây chuỳ được gửi đến, nện xuống nện xuống, hiệu quả càng rõ ràng hơn so với tiên kiếm.
Phi Kiếm Truyền Thư: Búa sắt cộng đinh sắt... Tốt nhất là có thể mang mấy bao TNT tới.
Phi kiếm hồi thư: Mấy thứ kia đang gom góp, TNT thì khó khăn lắm, đang tìm kỹ sư hoá học đây... Sẵn tiện cho hỏi thăm, ngươi đó, đang làm ở bộ phận nào thế?
Truyền thư: Thục Sơn!
Hồi thư: Ta còn đang tưởng là ngươi làm trong tổ chức khủng bố của Tà Kiếm Tiên đây này.
* * * * * *
Đường Hoa đang định làm cái gì thế? Rất đơn giản, hắn đang định đục một lỗ thủng ở điểm truyền tống từ tầng ba đến tầng hai, như thế Tà Kiếm Tiên vừa đến tầng hai là sẽ bị rơi vào giữa Nước Hóa Yêu ngay.
Ngươi đê tiện thì ta cũng đê tiện... Xem ai đê tiện hơn! Đường Hoa xắn tay áo lên làm việc. Hại chết ngươi này, coi ta có hại chết ngươi không này, cho ngươi tính kế ta à...
Đã một ngày một đêm rồi... Nhưng như chúng ta biết đấy, Đường Hoa là một con người đơn thuần, là một người có thể chịu được sự cô quạnh, là một người có lòng kiên nhẫn, có quyết tâm, là một người...
Lại truyền thư thêm mấy loại công cụ nữa, xong thì cuối cùng Đường Hoa cũng đã đào được một cái lỗ lớn trong pháp trận. Chỉ cần ai đó dám đi từ tầng ba xuống thì bất kể là thần hay tiên, cam đoan đều lọt vào trong Nước Hóa Yêu không thừa một đứa.
Đường Hoa vặn vặn sống lưng, rất chi là vừa lòng với kiệt tác của mình. Có nên thử hiệu quả thực sự của nó không nhỉ, vì biết đâu cách xử lý của hệ thống còn đê tiện vô sỉ hơn mình nữa thì sao? Chính đang nghĩ đến đó thì đột nhiên có một vật thể xuất hiện ở chính giữa lỗ thủng. Đường Hoa nhìn kỹ hơn, hoá ra đó là một con người, mà người này đã bị ngập hết nửa thân vào trong Nước Hóa Yêu rồi, cơ hồ là bị hóa thành ánh trắng trong tích tắc.
Là Tinh Tinh đấy! Đường Hoa rất chắc chắn về thân phận của kẻ bị rơi này. Ngồi ngắm nghía lại kiệt tác của mình xong, Đường Hoa cảm thán một câu: Thật là hồng nhan thì bạc mệnh...
“Bõm” một tiếng, lại có người rơi xuống nước, Đường Hoa lại ngồi xổm bên hố nói: “Song Sư Hạo Nhiên, đã giám định xong.”
“Bõm”, “trưởng lão của Song Sư”.
“... Lại thêm một tên trưởng lão nữa, chắc hẳn sau đây là đường chủ này.”
“Oa, thật đúng là đường chủ đấy, mà lại là phân đường của mình nữa.” Tuy chẳng có ai có thời gian đi tra xét thân phận thực của mình trong bang Song Sư, nhưng Đường Hoa vẫn cảm thấy có phần áy náy, dù sao thì cũng đều là người trong bang hội mà, mình làm ra chuyện như thế này quả là có chút ác thật... Thế là hắn lấy ra giấy và bút lông viết lên: “Bên dưới có cái hố!”, sau đó dán vào vách hố, coi như là xong việc, kế đó đi đến bên cơ quan, khởi động, thông qua pháp trận đi vào tầng một.
Tầng một còn đơn giản hơn so với tầng hai, chỉ có một cái sàn chừng trăm mét vuông bị Nước Hóa Yêu bao bọc, sàn này có hình chữ thập. Đầu bên trái của sàn là một đống hài cốt, có một thanh thần binh cắm xuyên qua áo choàng màu xanh lục đang bao bọc đống xương đó.
* * * * * *
Thiên Yêu Hoàng cảm thấy có người sống xuất hiện thì lặng lẽ phục hồi một chút ý thức, chỉ thấy có một tên người chơi đang ngồi xổm cách mình nửa thước, lấy một cái kính lúp ra soi mói... xương cốt của mình!
Hắn xem xét soi mói đánh giá rất cẩn thận, đặc biệt là đối với bộ ngực của mình... thiệt ra đó là chỗ bị thần binh đâm vào. Hắn còn thi thoảng lấy tay gõ gõ xương sườn của mình nữa, tựa hồ đang kiểm tra dưa hấu có chín chưa vậy.
Bổn tọa dù sao năm đó cũng là nhân vật tiếu ngạo thiên hạ mà, thế mà hắn dám vũ nhục ta thế này... Nhưng hổ lạc đồng bằng bị chó khi, Thiên Yêu Hoàng chỉ đành cầu nguyện cho Đường Hoa nhanh tập trung lực chú ý vào thanh thần binh kia một chút. Hắn đã “nhìn thấy” rằng tên người chơi trước mặt này có lòng tham lam rất nặng, sẽ không bao giờ bỏ qua cho một thanh thần binh có một không hai như vậy ở trước mặt mình đâu. Nhưng vấn đề là hắn đừng có soi mói hết riêng tư của mình như vậy chứ, tuy mình hiện là một đống xương khô, nhưng xương khô thì cũng có lòng tự tôn mà.
Lại thấy tên người chơi kia lại dời ánh mặt xuống bên dưới nữa, Thiên Yêu Hoàng tức thì giật mình, nhưng mà may mắn người ta lại dời ánh mắt lên trên thanh thần binh ngay.
... Rút a... Rút a... Thiên Yêu Hoàng khẩn trương quan sát từng động tác của tên người chơi kia. Chỉ cần hắn rút ra một cái là mình sẽ khôi phục tự do ngay, mà một khi mình được tự do thì sẽ bóp nghiến cho tên khốn dám quan sát thân thể của mình đây thành cám! Ô, hắn... Hắn đã nắm lấy chuôi thần binh rồi... Rút a, rút ra đi, thần binh sẽ là của ngươi ngay mà!
Đường Hoa nắm lấy chuôi thần binh, một chân đạp lên phía trên bộ xương, nhưng lại cảm thấy như vậy thì không xong, thế là buông tay, kéo nó đến bên bờ Nước Hóa Yêu, lẩm bẩm: “Đã là thần binh thì hẳn sẽ không bị hoà tan đâu nhỉ?”
Thiên Yêu Hoàng đang thân là xương khô nghe thấy lời này vậy mà cũng phải rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh. Thằng này nó ác lắm, nó đang định quăng thân thể của mình vào trong Nước Hóa Yêu quấy quấy kìa...
Đường Hoa vừa định đẩy hài cốt xuống, thì đột nhiên từ hài cốt hiện ra một người, nhưng nói là “người” thì cũng hơi quá khác biệt, vì người này trên đầu có mọc hai cái sừng hươu, mà sắc mặt thì lại xanh màu lục, rất xanh, rất xanh.
Người này rất hoà nhã hỏi: “Anh bạn nhỏ, cậu là người phái Thục Sơn à?”
“Phải! Ngài là Thiên Yêu Hoàng à?” Đường Hoa vẫn nắm chặt chuôi thần binh, rất cảnh giác, chỉ cần thấy không ổn một cái là hắn sẽ quăng cả thần binh lẫn hài cốt vào Nước Hóa Yêu ngay.
“Phải!” Thiên Yêu Hoàng vẫn hòa ái gật gật đầu: “Anh bạn nhỏ năm nay bao tuổi a?”
“... Có phải ngài đang lo ta sẽ quăng bộ xương này vào trong Nước Hóa Yêu không?”
Bộ xương cái gì? Đó là bản thể của ta đó! Thiên Yêu Hoàng cũng không hổ là lão yêu lăn lộn mấy trăm năm, hắn cười ha hả nói: “Anh bạn nhỏ có lẽ đang hiểu lầm, cho dù cậu có ném bản thể của ta vào trong Nước Hóa Yêu thì cũng không lấy được thanh thần binh đó đâu.”
“Tại sao?”
“Anh bạn chắc cũng biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đang chờ chứ?”
“Yên tâm đi, chim sẻ không đến được đâu.” Đường Hoa cười hè hè, con chim sẻ đó chỉ cần dám xuất hiện một cái là cam đoan nó trụi lông ngay.
“Không phải đâu, dù con chim sẻ kia không tới, thì Trấn Yêu kiếm này cậu cũng không dùng nổi đâu.” Thiên Yêu Hoàng nói: “Kiếm này chính là thần binh đệ nhất trong đất trời, pháp lực của cậu áp đảo nó không nổi. Một khi mà ra khỏi Tỏa Yêu Tháp thì nó sẽ tự bay đi tìm chủ nhân của nó ngay. Thế thì khác nào công của cậu thành công dã tràng xe cát?”
“Theo như lời ngài nói, lẽ nào người chơi bọn ta không thể nào dùng được thần binh sao?”
“Không! Các người nếu muốn có thần binh, thì một là tự mình luyện ra rồi bồi dưỡng, hai là tìm thần binh vô chủ, nhưng mà thanh thần binh này chủ nhân của nó cứ đời đời luân hồi, lại có cao nhân bảo hộ nên cậu không thể thu phục được.”
“... Ý của ngài là ta phải xử chủ nhân của nó trước à?”
Thiên Yêu Hoàng lắc đầu: “Không phải! Thần binh có linh tính, nên nếu cậu giết chủ của nó để đoạt nó thì nó thà bị tan tành cũng sẽ không thuận theo cậu đâu.”
“À, hoá ra là như thế.” Đường Hoa than một hơi xong lại hỏi: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ bàn xem, ngài định dùng chỗ tốt gì để mua bộ xương của mình nào?”
Thiên Yêu Hoàng khinh bỉ: “Đệ tử Thục Sơn mà sao lại tục tằng như thế...”
“Đệ tử Thục Sơn còn chức trách trảm yêu trừ ma nữa đấy. Ngài vui lòng khi thấy đệ tử Thục Sơn có thể thương lượng được, hay là vui lòng khi nhìn thấy đệ tử Thục Sơn trảm yêu trừ ma không thương lượng?”
“Cái này...” Thiên Yêu Hoàng ngẩn người, nói: “Ngươi muốn chỗ tốt gì nào?”
“Ừm... Vậy thì phải coi coi ngài có thể đưa ra chỗ tốt gì được.” Đường Hoa mon men lại gần, nói: “Nếu như hợp tác thoải mái, thì lần sau nếu ngài bị bắt vào đây, ta lại thả ngài ra nữa.”
“Ừ... Ta có thể giao cho ngươi năng lực triệu hồi bầy yêu!”
“Đều là những con tiểu yêu chém cái là chết phải không?”
“... Sao ngươi lại biết?”
“Đại ca, anh đưa ra một chỗ tốt nào thực tế tí được không? Đàn em đi từ tầng chín đến đây, ngay cả vay nặng lãi cũng dính vào rồi đấy.”
Thiên Yêu Hoàng trầm tư một hồi lâu rồi mới nói: “Ta trên thân không còn vật gì cả, mà yêu pháp thì ngươi lại không thể học, giờ thiệt chẳng biết phải đưa chỗ tốt gì cho ngươi. Không bằng như vầy, ta đưa cho ngươi ba cái lệnh bài, lúc nào ngươi cần thì có thể triệu hồi ta đến trợ trận.”
Đường Hoa ném ba cái lệnh bài vào trong túi Càn Khôn, xong lắc đầu: “Nếu như chúng ta không có liên quan nhau về ích lợi thì như vầy cũng được rồi, nhưng nếu như bây giờ ta diệt ngài, thì phái ta sẽ lấy được rất nhiều chỗ tốt... Ngài nói xem?”
Thế mà câu nói này vẫn không khiến cho Thiên Yêu Hoàng tức giận, ngược lại hắn lại cười nói: “Người ta vẫn nói lòng người tham lam, coi bộ quả đúng thế thật. Đành vậy, ta đưa cái chiến bào đã theo ta mấy trăm năm này cho ngươi đây. Đừng coi thường nó, yêu quái tu luyện sẽ dễ dẫn đến thiên kiếp, mà áo bào này đã giúp ta qua được hai lần chết đấy. Đáng tiếc... Yêu kiếp thứ ba nó không có khả năng chịu nổi, nay ta tặng nó cho ngươi, hy vọng ngươi bảo quản nó cho tốt nhé.”
“Đại ca... Thứ này thì tự ta cũng lấy được mà?”
“Ngươi mà cầm vào thì nó sẽ hoá thành bụi ngay.”
“... Thành giao!” Đường Hoa vừa dứt lời thì chiếc áo bào màu lục kia đã bay lên, rơi vào trên người Đường Hoa. Đường Hoa nhìn thoáng qua, thấy: Yêu Hoàng Chiến Bào, chính là vật thần kỳ dùng để kháng thiên kiếp của các đời yêu hoàng, có hàng vạn kiểu diệu dụng.
“Còn chuyện chiến bào có những thần thông nào thì phải tự ngươi lĩnh hội mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.