Chương 101: ĐẤU CHỌN
Hà Tả
12/11/2013
Quy tắc rất là đơn giản, người đứng đầu sẽ được 3000 kim, nếu như là nữ
thì sẽ được 6000, tức là nhiều thêm 3000 kim. Những tuyển thủ vào được
Tân Tiên giới thì đều sẽ được thưởng cho 20 kim, còn về sau thì sẽ được
chia tiền thưởng theo thứ tự.
Nếu muốn nói đến bên có nhiều tiền nhất trong trò chơi, thì đó chẳng phải là những thủ lãnh của các bang hội, mà là tập đoàn Song Kiếm Nhật Báo. Là tập đoàn độc quyền duy nhất trong Song Kiếm, nên trừ việc bị giám sát bởi hệ thống thì nó không có bất cứ ràng buộc nào nữa cả.
Bàn tiếp về cô nàng ngôi sao ca nhạc đang nổi Huyên Huyên, nàng vừa vào trong trò chơi là đã chạy sô đi diễn thường xuyên rồi. Chuyện mời minh tinh đi ăn bữa cơm, trong hiện thực có lẽ có người ngượng vì không đủ tiền, chứ trong trò chơi dùng tiền ảo thì nhiều người bằng lòng lắm, mà hơn nữa hiện nay còn có nghe nói Huyên Huyên đang là đại sứ phát ngôn cho bang Thiên Đường, nên càng khiến cho mức độ được mến mộ của nàng lên cao hơn. Còn trẻ nhiều kim lại thêm sự xinh đẹp thanh thuần, cách nói năng lại bất phàm, nàng đã trở thành mục tiêu săn đuổi số một của toàn thể mọi người chơi nam giới.
Bởi vậy khi nhật báo vừa mới tuyên bố chuyện thi đấu đã được hệ thống phê duyệt, thì không chỉ có đôi mắt của lũ sói lấp lánh lên, mà độ nổi danh của Huyên Huyên cũng đã được tăng lên một tầng cao mới.
Chẳng quản là có chuyện lừa gạt gì ở đây không, sự nhiệt tình của đại quần chúng vẫn cứ tăng vọt...
* * * * * *
Đường Hoa xem Vô Biên đặc san xong thì lắc đầu: “Chẳng biết nhãi con ngươi đang nghĩ gì đấy, định cua gái mà lại đi nói người ta lừa gạt.”
“Hoa tử, đây là ngươi chưa hiểu đấy.” Tôn Minh vừa uống trà vừa nói: “Nàng còn lạ gì cái chuyện được người ta theo đuổi kiểu nâng như nâng trứng đâu? Hừ! Cho dù là nàng có biết lạ đi nữa, thì hết chín phần đàn ông theo đuổi nàng đều coi nàng như là nữ thần vậy, ngươi nói xem sẽ có bao nhiêu người cưng chìu nàng chứ? Vậy thì phải làm sao mới có được sự chú ý của nàng? Thứ nhất: giả vờ ngầu. Thứ hai: làm giống như ta vậy, trong một đống hoa tươi thì đem cho người ta một bãi bùn, như vậy sẽ có vẻ đáng chú ý hơn. Ít nhất thì đầu tiên ta đã lưu lại được ấn tượng cho nàng rồi, bất quản là tốt hay xấu.”
“Ừ, nói có lý đấy... Vậy được rồi! Hợp tác đi vậy, nếu như thành công thì cô ta về phần ngươi, còn tiền thì phần ta.”
“Nói bậy, ta cần nàng làm gì? Tiền phần ta, gái phần ngươi.”
“Moá! Nhãi con ngươi định đấu giá à?” Đường Hoa nghiến răng: “Gái cộng thêm một ngàn kim về phần ngươi.”
“Gái cộng thêm hai ngàn kim về phần ngươi.” Tôn Minh trợn mắt lên nói.
“Gái cộng thêm ba ngàn về phần ngươi.”
“... Ngươi ngon, ta nghĩ lại đã!” Tôn Minh cắn cắn ngón tay, một lúc sau nói: “Ta liều luôn, gái công thêm cả bốn ngàn đều về phần ngươi, ta chỉ cần một ngàn.”
“Ông XX, ông đây chỉ cần năm trăm, còn lại về mi cả.” Đường Hoa đập bàn uy hiếp: “Mi đó, còn nói thêm nữa thì ông cóc thèm xuất chiến thay mi cho coi.”
“...” Tôn Minh nghiến răng nắm chặt nắm đấm, vì theo lẽ thường mà làm thì hắn chẳng có khả năng nào vào được danh sách một ngàn tên cả, chỉ còn cách nhờ Đường Hoa dùng Hồ Ly Diện Cụ xuất chiến thay hắn mà thôi. Giai đoạn hiện nay hệ thống chưa nhúng tay vào việc thi đấu, cho nên kẻ có thể nhìn thấu sự nguỵ trang của Đường Hoa có lẽ chỉ có một mình Phá Toái thôi: “Chấp nhận, ta x, ta rước một cô nàng minh tinh về để làm chi đâu trời?”
Thế là hai người đã lén thu Huyên Huyên vào trong túi, đồng thời cũng đã phân phối xong...
* * * * * *
Nơi báo danh thi đấu, Đường Hoa trang bị mặt nạ vào, nộp 1 kim phí báo danh, viết tên là Phật Pháp Vô Biên, sau đó tiến vào bản đồ khiêu chiến riêng. Mục “khiêu chiến” rất đơn giản, chỉ cần đánh bại được năm con quái tinh anh có đẳng cấp bằng với đẳng cấp trung bình của người chơi hiện thời là có thể vào được “vòng lấy điểm cộng”.
Vòng lấy điểm cộng sẽ được tiến hành mười lượt, những tuyển thủ nào có tổng số điểm cộng lớn hơn 950 sẽ có cơ hội tiến vào Tân Tiên giới, nếu như có nhiều người có cùng tổng số điểm cộng thì sẽ tiến hành thêm một cuộc thi đào thải một chọi một nữa.
* * * * * *
“...” Đường Hoa nhìn đối thủ đầu tiên của mình mà nước mắt lăn ào ạt. Sao lại trùng hợp thế này nhỉ, đây là tiểu cô nương Mặc Tinh mà!
Mặc Tinh có biết chi tiết của Tôn Minh, thế là trong lòng vừa mừng thầm, lại vừa cảm thấy buồn cho Tôn Minh. Nhưng nàng không phải là dạng người hay nhăn nhó như Đường Hoa, nàng đưa tay lên chơi một cái Kinh Thiên Động Địa quyền ngay. Nhưng không ngờ, sét và lôi hoả rất nhanh đã nuốt chửng lấy nàng...
“Oa... Hoá ra là tên bại hoại nhà ngươi này.” Mặc Tinh cuối cùng cũng đã nhận ra đó là Đường Hoa. Hắn chính là kẻ đã khiến cho mình phải ở trong tửu lâu đến ba ngày trời, hắn chính là kẻ đã ức hiếp mình, là hắn là hắn, chính là hắn...
Bị nhận ra rồi...
“Ngươi xem đây là cái gì này?” Đường Hoa dừng tay lại, móc ra một cái dây chuyền bằng phỉ thuý lắc lắc.
“...” Mặc Tinh chỉ còn chút xíu máu, nàng liếc mắt lườm Đường Hoa, tỏ vẻ là mình đã miễn dịch với cái loại đồ chơi này rồi.
“Thôi nào, đừng giận nữa, ta chỉ đùa chút chút với ngươi thôi, thật ra đó là ta muốn coi coi những người bạn Thiên Đường của ngươi có coi ngươi là bạn không đó mà.” Đường Hoa bay đến gần Mặc Tinh, đưa dây chuyền phỉ thúy ra nói: “Cái này không phải là dây chuyền bình thường đâu, truyền thuyết nói dây chuyền này vốn có tên là Dây Chuyền Tai Nạn, mới đầu nó thuộc về Vương mẫu nương nương, nhưng vừa mới đeo chưa được bao ngày thì đã phát sinh sự kiện Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung. Sau đó bà chuyển giao cho tiên nữ thứ bảy, kết quả lại phát sinh chuyện nàng này bỏ trốn khỏi thiên cung, bỏ lại cha mẹ không phụng dưỡng. Sau này Ngưu Lang khi đã mất vợ thì cảm thấy cái dây này có tên không hay, sẽ đem đến tai nạn cho con cháu mình nên đã đổi tên nó thành Dây Chuyền Của Thần đấy.”
Mặc Tinh nhận lấy dây chuyền, bán tín bán nghi hỏi: “Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó sợi dây này được truyền đời trong nhà họ Ngưu, cuối cùng khi nhà họ Ngưu sinh ra được một danh nhân cấp độ thế giới thì sợi Dây Chuyền Của Thần này được cả thế giới biết đến.”
“Là danh nhân nào?”
“Ngưu Đốn (Newton) a!”
“Ta...” Mặc Tinh ép lắm mới không nôn ra một bụm máu, nàng bóp chặt tay lên trán sám hối: “Thượng Đế ơi, xin ngài tha thứ khi con phải mắng những lời thô tục ngay sau đây...”
Nhưng mà những lời thô tục còn chưa có thấy đâu, thì tia sét của Đường Hoa đã đến rồi. Một cụm ánh trắng loé lên, Đường Hoa rất là vừa lòng với bản thân mình, vì tránh cho chuyện khi gặp mặt sẽ bị Mặc Tinh tính sổ mà hai ngày trước hắn đã phải bỏ ra 50 bạc mua sợi dây chuyền không thuộc tính này từ tay người chơi đấy.
* * * * * *
“Đệt, hoà thượng sao lại xài pháp thuật được, ta kháng nghị...”
Một cụm ánh trắng, Đường Hoa thổi thổi ngón tay, nói: “Cái này gọi là ‘phật điện’ đấy anh bạn ạ, không có kiến thức thì không phải là lỗi của ngươi, nhưng mà không có kiến thức còn nói chắc nịch như thế thì tức là ngươi sai đấy!”
* * * * * *
“Sư phụ!” Một người chơi nữ tỏ vẻ đáng thương: “...”
Một tia sét, Đường Hoa theo thói quen thổi thổi ngón tay: “Sư phụ à? Ta là Bát Giới đó.”
* * * * * *
Quá quan trảm tướng, không gì cản nổi. Đẳng cấp thì cao, lại cộng thêm tiên thể tăng cường pháp thuật, cho nên mười trận hắn thắng cả mười.
Vừa đi ra khỏi bản đồ riêng, thì Tôn Minh đã mắt mũi tèm lem kéo lấy Đường Hoa đang gỡ mặt nạ ra, hỏi: “Có cần phải liều cái mạng già như thế hay không hả?”
“Không cần phải cảm ơn ta, vì huynh đệ làm chút chuyện nhỏ thì hẳn phải nên đó mà.”
“Cảm ơn cái rắm này. Ông chủ của ta gọi điện bảo: Tiểu Tôn a, thật không ngờ ngươi lại khoẻ tay đến thế đấy, có lẽ ở lại toà soạn báo đúng là phí hoài tài năng của ngươi đó nhỉ? Quần chúng người ta đang nhìn đó nha, nói với bạn của ngươi nên lựa thời cơ mà thua một hai trận thật hợp lý đi chứ? Không nên làm cho nổi bật, vì đang là thời kỳ mẫn cảm đấy, mà thân phận của ngươi cũng là mẫn cảm nữa, rủi đâu mà lộ ra thì ta khó ăn khó nói lắm. Tiểu Tôn à, người trẻ tuổi thì xông xáo cũng không sai, ta vẫn luôn coi trọng ngươi ở điểm ấy, nhưng mà đừng có xúc động không suy tính khi đang làm việc như vậy chứ, cũng có mặt mũi của ta ở đằng sau nữa mà... Ông ta nói thế lúc đang trong trận thứ tám đấy, mà ngươi bây giờ gầy dựng hình tượng xuất hiện lần đầu của ta thành toàn thắng mười trận mất rồi, ta biết nói năng sao với ông ta bây giờ?”
“Ông chủ ngươi thiệt là này nọ đó.” Đường Hoa vỗ vỗ vai Tôn Minh: “Nói ông ta biết, nếu như đuổi việc ngươi thì về sau sẽ không có kẻ moi tin hàng đầu nữa đâu. Những kẻ công tác trong chính trị như ông chủ của ngươi chắc hẳn không thể nào mà không có thủ đoạn lừa gạt dân chúng được, chỉ cần ông ta lấy được chỗ lợi là được hết thôi.”
“Chỉ đành như vậy thôi.” Tôn Minh than một hơi, sau đó thần bí nói: “Ây! Ta vừa được một tin nội bộ này.”
“Tin gì?”
“Cô nàng Huyên Huyên lần này không phải là lừa gạt đâu, mà là có ý định tìm ông xã thực sự đấy, vả lại đã có đối tượng hẳn hoi luôn rồi.”
“A?”
“Đồng sự của ta báo tin, nói là nàng định mượn sự kiện lần này để thử tâm ý của đằng trai luôn. Nếu như có thể tằng tịu với nhau được thì nàng sẵn từ chỗ cao hạ bậc thang xuống túm lấy tên kia. Đây chính là chiêu ‘một ná hạ ba chim’ đấy, thứ nhất là có thể đề cao mức độ nổi danh của mình, thứ hai là biết được tâm ý của đối phương, thứ ba là thổ lộ tâm ý của mình.”
“Vậy người nam kia là ai?”
Tôn Minh giơ tay nhún vai: “Không biết, chỉ biết rằng hắn nằm trong số 50 cao thủ đứng đầu bảng thôi. Ngươi thì không có hảo hữu của nàng, lại chưa bao giờ nói chuyện qua, chưa từng tổ đội qua, thậm chí còn chưa bao giờ xem nàng diễn cả, cho nên đừng có làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nữa, năm nghìn kim kia ta với ngươi không có duyên phận đâu.”
“Đậu xanh, năm nghìn kim thế mà lại bị lưu chuyển trong nội bộ mất rồi.” Đường Hoa nghiến răng nói: “Ngươi tra xem đó là ai đi, ta phải tìm hắn, phải làm thịt hắn mới được. Bà nội nó, muốn làm kẻ thù chung của toàn dân thi phải xem lại phân lượng của mình trước đã chứ.”
Trong khi Đường Hoa còn đang phẫn hận bất bình vì năm nghìn kim, thì bầy người ở phụ cận lại ồn ào náo nhiệt lên: “Huyên Huyên, Huyên Huyên đến rồi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy phương Đông đang bay đến một đám người, người ở giữa chân đạp một món pháp bảo giống như mảnh lụa năm màu chính là Huyên Huyên. Chỉ thấy áo của nàng là màu hồng gần chuyển sang trắng, còn quần thì màu lục nhạt, nét thanh xuân hiển lộ ngời ngời. Nàng vừa chậm rãi bay đến địa điểm thi đấu nơi thành đô, lại vừa mỉm cười phất tay chào mọi người...
“Hồng phối với lục, thật chó má.” Tôn Minh nói với Đường Hoa: “Trông thấy người nam trẻ tuổi mặc đồ vải bố, trên lưng đeo theo hộp kiếm ở bên cạnh nàng không? Trong hộp kiếm đó có một bộ tiên kiếm tứ giai tổng cộng bảy thanh, tên là Huyễn Vũ Nguyệt Ẩn kiếm, khi sử dụng không những có năng lực ẩn hình người sử dụng, mà bảy thanh kiếm kia còn giống như là những miếng băng mỏng vậy, không nhìn cẩn thận là rất khó có thể phát hiện ra. Hắn nhờ vào bộ tiên kiếm này mà tự xưng là đệ nhất cao thủ trong bang Thiên Đường, cũng là sứ giả hộ hoa đệ nhất của Huyên Huyên đấy, hiện giờ đang xếp hạng thứ mười hai trong bảng cao thủ.”
“Tên gọi là gì?” Trong ấn tượng của Đường Hoa ra vẻ không có người này. Còn chuyện bảng cao thủ thì mỗi lần hắn xem chủ yếu là tìm tên của mình, với lại vị trí hiện thời của mấy người bạn thôi, chả ai lại có hứng thú đi nghiên cứu từng người từng người trong bảng cả.
“Phi Thường Kiếm, mấy thủ lãnh trong Thiên Đường đều gọi hắn là tiểu Kiếm cả, dường như hắn còn là một trưởng lão nữa...”
“Cái gì? Tên hắn là gì?”
“Phi Thường Kiếm...”
“Tên thật là trâu, chậc chậc!”
Bên này Tôn Minh còn chưa có đáp lời, thì Huyên Huyên đã dừng lại ở trước mặt hắn, khuôn mặt mang theo nét cười tinh nghịch, đưa tay ra: “Vô Biên đại phóng viên.”
“Ây cha! Huyên Huyên.” Tôn Minh vội mau bước lên thêm hai bước, bắt tay với nàng, xong nói: “Lâu rồi không thấy, Huyên Huyên tiểu thư vẫn rực rỡ như ngày nào.”
“Có đâu, có đâu. Chỉ có ngôn ngữ của Vô Biên đại phóng viên càng lúc càng thêm sắc bén là thật thôi, sắp khiến cho cô gái nhỏ như muội đây không có nơi dung thân nổi rồi.”
“Ha ha! Lăn lộn kiếm chút cơm ăn thôi hà, Huyên Huyên đừng nên đặt ở trong lòng nhé. Ta nghĩ trong đó có lẽ đã có chút hiểu lầm gì đó rồi, không bằng... Không bằng ta mời cô ăn một bữa cơm bồi tội đi, sẵn tiện làm một kỳ phỏng vấn riêng vậy? Các độc giả rất là quan tâm tình hình gần đây của Huyên Huyên tiểu thư đấy.”
“Sao lại nói thành bồi tội chứ, đại phóng viên nói đùa rồi.” Huyên Huyên quay đầu qua nhìn, hỏi: “Vị kia có phải là người đang đứng ở đầu bảng cao thủ, Đông Phương Gia Tử đó không?”
“Chính là hắn đó.” Tôn Minh hô lên trong kênh đội ngũ: “Gọi ngươi kìa!”
“Ai?” Đường Hoa hỏi lại, hắn đang nhắn tin với Mặc Tinh, sắp làm nàng hạ hoả được rồi.
“Huyên Huyên a.”
“Để làm chi?” Năm nghìn kim không còn nữa, thì ngôi sao ca nhạc gì gì đó trong mắt Đường Hoa chẳng khác gì với chúng sinh tầm thường đâu.
“Ngươi đây chẳng phải là đang khiến cho ta rớt hết mặt mũi sao? Cút qua đây.”
“Moá!” Đường Hoa nhắn nốt một cái tin xong thì đi qua, ra vẻ vừa mừng vừa kinh nói: “Đây... Đây không phải là Huyên Huyên sao? ... Cô... Cô thật đúng là Huyên Huyên sao?”
Nếu muốn nói đến bên có nhiều tiền nhất trong trò chơi, thì đó chẳng phải là những thủ lãnh của các bang hội, mà là tập đoàn Song Kiếm Nhật Báo. Là tập đoàn độc quyền duy nhất trong Song Kiếm, nên trừ việc bị giám sát bởi hệ thống thì nó không có bất cứ ràng buộc nào nữa cả.
Bàn tiếp về cô nàng ngôi sao ca nhạc đang nổi Huyên Huyên, nàng vừa vào trong trò chơi là đã chạy sô đi diễn thường xuyên rồi. Chuyện mời minh tinh đi ăn bữa cơm, trong hiện thực có lẽ có người ngượng vì không đủ tiền, chứ trong trò chơi dùng tiền ảo thì nhiều người bằng lòng lắm, mà hơn nữa hiện nay còn có nghe nói Huyên Huyên đang là đại sứ phát ngôn cho bang Thiên Đường, nên càng khiến cho mức độ được mến mộ của nàng lên cao hơn. Còn trẻ nhiều kim lại thêm sự xinh đẹp thanh thuần, cách nói năng lại bất phàm, nàng đã trở thành mục tiêu săn đuổi số một của toàn thể mọi người chơi nam giới.
Bởi vậy khi nhật báo vừa mới tuyên bố chuyện thi đấu đã được hệ thống phê duyệt, thì không chỉ có đôi mắt của lũ sói lấp lánh lên, mà độ nổi danh của Huyên Huyên cũng đã được tăng lên một tầng cao mới.
Chẳng quản là có chuyện lừa gạt gì ở đây không, sự nhiệt tình của đại quần chúng vẫn cứ tăng vọt...
* * * * * *
Đường Hoa xem Vô Biên đặc san xong thì lắc đầu: “Chẳng biết nhãi con ngươi đang nghĩ gì đấy, định cua gái mà lại đi nói người ta lừa gạt.”
“Hoa tử, đây là ngươi chưa hiểu đấy.” Tôn Minh vừa uống trà vừa nói: “Nàng còn lạ gì cái chuyện được người ta theo đuổi kiểu nâng như nâng trứng đâu? Hừ! Cho dù là nàng có biết lạ đi nữa, thì hết chín phần đàn ông theo đuổi nàng đều coi nàng như là nữ thần vậy, ngươi nói xem sẽ có bao nhiêu người cưng chìu nàng chứ? Vậy thì phải làm sao mới có được sự chú ý của nàng? Thứ nhất: giả vờ ngầu. Thứ hai: làm giống như ta vậy, trong một đống hoa tươi thì đem cho người ta một bãi bùn, như vậy sẽ có vẻ đáng chú ý hơn. Ít nhất thì đầu tiên ta đã lưu lại được ấn tượng cho nàng rồi, bất quản là tốt hay xấu.”
“Ừ, nói có lý đấy... Vậy được rồi! Hợp tác đi vậy, nếu như thành công thì cô ta về phần ngươi, còn tiền thì phần ta.”
“Nói bậy, ta cần nàng làm gì? Tiền phần ta, gái phần ngươi.”
“Moá! Nhãi con ngươi định đấu giá à?” Đường Hoa nghiến răng: “Gái cộng thêm một ngàn kim về phần ngươi.”
“Gái cộng thêm hai ngàn kim về phần ngươi.” Tôn Minh trợn mắt lên nói.
“Gái cộng thêm ba ngàn về phần ngươi.”
“... Ngươi ngon, ta nghĩ lại đã!” Tôn Minh cắn cắn ngón tay, một lúc sau nói: “Ta liều luôn, gái công thêm cả bốn ngàn đều về phần ngươi, ta chỉ cần một ngàn.”
“Ông XX, ông đây chỉ cần năm trăm, còn lại về mi cả.” Đường Hoa đập bàn uy hiếp: “Mi đó, còn nói thêm nữa thì ông cóc thèm xuất chiến thay mi cho coi.”
“...” Tôn Minh nghiến răng nắm chặt nắm đấm, vì theo lẽ thường mà làm thì hắn chẳng có khả năng nào vào được danh sách một ngàn tên cả, chỉ còn cách nhờ Đường Hoa dùng Hồ Ly Diện Cụ xuất chiến thay hắn mà thôi. Giai đoạn hiện nay hệ thống chưa nhúng tay vào việc thi đấu, cho nên kẻ có thể nhìn thấu sự nguỵ trang của Đường Hoa có lẽ chỉ có một mình Phá Toái thôi: “Chấp nhận, ta x, ta rước một cô nàng minh tinh về để làm chi đâu trời?”
Thế là hai người đã lén thu Huyên Huyên vào trong túi, đồng thời cũng đã phân phối xong...
* * * * * *
Nơi báo danh thi đấu, Đường Hoa trang bị mặt nạ vào, nộp 1 kim phí báo danh, viết tên là Phật Pháp Vô Biên, sau đó tiến vào bản đồ khiêu chiến riêng. Mục “khiêu chiến” rất đơn giản, chỉ cần đánh bại được năm con quái tinh anh có đẳng cấp bằng với đẳng cấp trung bình của người chơi hiện thời là có thể vào được “vòng lấy điểm cộng”.
Vòng lấy điểm cộng sẽ được tiến hành mười lượt, những tuyển thủ nào có tổng số điểm cộng lớn hơn 950 sẽ có cơ hội tiến vào Tân Tiên giới, nếu như có nhiều người có cùng tổng số điểm cộng thì sẽ tiến hành thêm một cuộc thi đào thải một chọi một nữa.
* * * * * *
“...” Đường Hoa nhìn đối thủ đầu tiên của mình mà nước mắt lăn ào ạt. Sao lại trùng hợp thế này nhỉ, đây là tiểu cô nương Mặc Tinh mà!
Mặc Tinh có biết chi tiết của Tôn Minh, thế là trong lòng vừa mừng thầm, lại vừa cảm thấy buồn cho Tôn Minh. Nhưng nàng không phải là dạng người hay nhăn nhó như Đường Hoa, nàng đưa tay lên chơi một cái Kinh Thiên Động Địa quyền ngay. Nhưng không ngờ, sét và lôi hoả rất nhanh đã nuốt chửng lấy nàng...
“Oa... Hoá ra là tên bại hoại nhà ngươi này.” Mặc Tinh cuối cùng cũng đã nhận ra đó là Đường Hoa. Hắn chính là kẻ đã khiến cho mình phải ở trong tửu lâu đến ba ngày trời, hắn chính là kẻ đã ức hiếp mình, là hắn là hắn, chính là hắn...
Bị nhận ra rồi...
“Ngươi xem đây là cái gì này?” Đường Hoa dừng tay lại, móc ra một cái dây chuyền bằng phỉ thuý lắc lắc.
“...” Mặc Tinh chỉ còn chút xíu máu, nàng liếc mắt lườm Đường Hoa, tỏ vẻ là mình đã miễn dịch với cái loại đồ chơi này rồi.
“Thôi nào, đừng giận nữa, ta chỉ đùa chút chút với ngươi thôi, thật ra đó là ta muốn coi coi những người bạn Thiên Đường của ngươi có coi ngươi là bạn không đó mà.” Đường Hoa bay đến gần Mặc Tinh, đưa dây chuyền phỉ thúy ra nói: “Cái này không phải là dây chuyền bình thường đâu, truyền thuyết nói dây chuyền này vốn có tên là Dây Chuyền Tai Nạn, mới đầu nó thuộc về Vương mẫu nương nương, nhưng vừa mới đeo chưa được bao ngày thì đã phát sinh sự kiện Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung. Sau đó bà chuyển giao cho tiên nữ thứ bảy, kết quả lại phát sinh chuyện nàng này bỏ trốn khỏi thiên cung, bỏ lại cha mẹ không phụng dưỡng. Sau này Ngưu Lang khi đã mất vợ thì cảm thấy cái dây này có tên không hay, sẽ đem đến tai nạn cho con cháu mình nên đã đổi tên nó thành Dây Chuyền Của Thần đấy.”
Mặc Tinh nhận lấy dây chuyền, bán tín bán nghi hỏi: “Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó sợi dây này được truyền đời trong nhà họ Ngưu, cuối cùng khi nhà họ Ngưu sinh ra được một danh nhân cấp độ thế giới thì sợi Dây Chuyền Của Thần này được cả thế giới biết đến.”
“Là danh nhân nào?”
“Ngưu Đốn (Newton) a!”
“Ta...” Mặc Tinh ép lắm mới không nôn ra một bụm máu, nàng bóp chặt tay lên trán sám hối: “Thượng Đế ơi, xin ngài tha thứ khi con phải mắng những lời thô tục ngay sau đây...”
Nhưng mà những lời thô tục còn chưa có thấy đâu, thì tia sét của Đường Hoa đã đến rồi. Một cụm ánh trắng loé lên, Đường Hoa rất là vừa lòng với bản thân mình, vì tránh cho chuyện khi gặp mặt sẽ bị Mặc Tinh tính sổ mà hai ngày trước hắn đã phải bỏ ra 50 bạc mua sợi dây chuyền không thuộc tính này từ tay người chơi đấy.
* * * * * *
“Đệt, hoà thượng sao lại xài pháp thuật được, ta kháng nghị...”
Một cụm ánh trắng, Đường Hoa thổi thổi ngón tay, nói: “Cái này gọi là ‘phật điện’ đấy anh bạn ạ, không có kiến thức thì không phải là lỗi của ngươi, nhưng mà không có kiến thức còn nói chắc nịch như thế thì tức là ngươi sai đấy!”
* * * * * *
“Sư phụ!” Một người chơi nữ tỏ vẻ đáng thương: “...”
Một tia sét, Đường Hoa theo thói quen thổi thổi ngón tay: “Sư phụ à? Ta là Bát Giới đó.”
* * * * * *
Quá quan trảm tướng, không gì cản nổi. Đẳng cấp thì cao, lại cộng thêm tiên thể tăng cường pháp thuật, cho nên mười trận hắn thắng cả mười.
Vừa đi ra khỏi bản đồ riêng, thì Tôn Minh đã mắt mũi tèm lem kéo lấy Đường Hoa đang gỡ mặt nạ ra, hỏi: “Có cần phải liều cái mạng già như thế hay không hả?”
“Không cần phải cảm ơn ta, vì huynh đệ làm chút chuyện nhỏ thì hẳn phải nên đó mà.”
“Cảm ơn cái rắm này. Ông chủ của ta gọi điện bảo: Tiểu Tôn a, thật không ngờ ngươi lại khoẻ tay đến thế đấy, có lẽ ở lại toà soạn báo đúng là phí hoài tài năng của ngươi đó nhỉ? Quần chúng người ta đang nhìn đó nha, nói với bạn của ngươi nên lựa thời cơ mà thua một hai trận thật hợp lý đi chứ? Không nên làm cho nổi bật, vì đang là thời kỳ mẫn cảm đấy, mà thân phận của ngươi cũng là mẫn cảm nữa, rủi đâu mà lộ ra thì ta khó ăn khó nói lắm. Tiểu Tôn à, người trẻ tuổi thì xông xáo cũng không sai, ta vẫn luôn coi trọng ngươi ở điểm ấy, nhưng mà đừng có xúc động không suy tính khi đang làm việc như vậy chứ, cũng có mặt mũi của ta ở đằng sau nữa mà... Ông ta nói thế lúc đang trong trận thứ tám đấy, mà ngươi bây giờ gầy dựng hình tượng xuất hiện lần đầu của ta thành toàn thắng mười trận mất rồi, ta biết nói năng sao với ông ta bây giờ?”
“Ông chủ ngươi thiệt là này nọ đó.” Đường Hoa vỗ vỗ vai Tôn Minh: “Nói ông ta biết, nếu như đuổi việc ngươi thì về sau sẽ không có kẻ moi tin hàng đầu nữa đâu. Những kẻ công tác trong chính trị như ông chủ của ngươi chắc hẳn không thể nào mà không có thủ đoạn lừa gạt dân chúng được, chỉ cần ông ta lấy được chỗ lợi là được hết thôi.”
“Chỉ đành như vậy thôi.” Tôn Minh than một hơi, sau đó thần bí nói: “Ây! Ta vừa được một tin nội bộ này.”
“Tin gì?”
“Cô nàng Huyên Huyên lần này không phải là lừa gạt đâu, mà là có ý định tìm ông xã thực sự đấy, vả lại đã có đối tượng hẳn hoi luôn rồi.”
“A?”
“Đồng sự của ta báo tin, nói là nàng định mượn sự kiện lần này để thử tâm ý của đằng trai luôn. Nếu như có thể tằng tịu với nhau được thì nàng sẵn từ chỗ cao hạ bậc thang xuống túm lấy tên kia. Đây chính là chiêu ‘một ná hạ ba chim’ đấy, thứ nhất là có thể đề cao mức độ nổi danh của mình, thứ hai là biết được tâm ý của đối phương, thứ ba là thổ lộ tâm ý của mình.”
“Vậy người nam kia là ai?”
Tôn Minh giơ tay nhún vai: “Không biết, chỉ biết rằng hắn nằm trong số 50 cao thủ đứng đầu bảng thôi. Ngươi thì không có hảo hữu của nàng, lại chưa bao giờ nói chuyện qua, chưa từng tổ đội qua, thậm chí còn chưa bao giờ xem nàng diễn cả, cho nên đừng có làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nữa, năm nghìn kim kia ta với ngươi không có duyên phận đâu.”
“Đậu xanh, năm nghìn kim thế mà lại bị lưu chuyển trong nội bộ mất rồi.” Đường Hoa nghiến răng nói: “Ngươi tra xem đó là ai đi, ta phải tìm hắn, phải làm thịt hắn mới được. Bà nội nó, muốn làm kẻ thù chung của toàn dân thi phải xem lại phân lượng của mình trước đã chứ.”
Trong khi Đường Hoa còn đang phẫn hận bất bình vì năm nghìn kim, thì bầy người ở phụ cận lại ồn ào náo nhiệt lên: “Huyên Huyên, Huyên Huyên đến rồi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy phương Đông đang bay đến một đám người, người ở giữa chân đạp một món pháp bảo giống như mảnh lụa năm màu chính là Huyên Huyên. Chỉ thấy áo của nàng là màu hồng gần chuyển sang trắng, còn quần thì màu lục nhạt, nét thanh xuân hiển lộ ngời ngời. Nàng vừa chậm rãi bay đến địa điểm thi đấu nơi thành đô, lại vừa mỉm cười phất tay chào mọi người...
“Hồng phối với lục, thật chó má.” Tôn Minh nói với Đường Hoa: “Trông thấy người nam trẻ tuổi mặc đồ vải bố, trên lưng đeo theo hộp kiếm ở bên cạnh nàng không? Trong hộp kiếm đó có một bộ tiên kiếm tứ giai tổng cộng bảy thanh, tên là Huyễn Vũ Nguyệt Ẩn kiếm, khi sử dụng không những có năng lực ẩn hình người sử dụng, mà bảy thanh kiếm kia còn giống như là những miếng băng mỏng vậy, không nhìn cẩn thận là rất khó có thể phát hiện ra. Hắn nhờ vào bộ tiên kiếm này mà tự xưng là đệ nhất cao thủ trong bang Thiên Đường, cũng là sứ giả hộ hoa đệ nhất của Huyên Huyên đấy, hiện giờ đang xếp hạng thứ mười hai trong bảng cao thủ.”
“Tên gọi là gì?” Trong ấn tượng của Đường Hoa ra vẻ không có người này. Còn chuyện bảng cao thủ thì mỗi lần hắn xem chủ yếu là tìm tên của mình, với lại vị trí hiện thời của mấy người bạn thôi, chả ai lại có hứng thú đi nghiên cứu từng người từng người trong bảng cả.
“Phi Thường Kiếm, mấy thủ lãnh trong Thiên Đường đều gọi hắn là tiểu Kiếm cả, dường như hắn còn là một trưởng lão nữa...”
“Cái gì? Tên hắn là gì?”
“Phi Thường Kiếm...”
“Tên thật là trâu, chậc chậc!”
Bên này Tôn Minh còn chưa có đáp lời, thì Huyên Huyên đã dừng lại ở trước mặt hắn, khuôn mặt mang theo nét cười tinh nghịch, đưa tay ra: “Vô Biên đại phóng viên.”
“Ây cha! Huyên Huyên.” Tôn Minh vội mau bước lên thêm hai bước, bắt tay với nàng, xong nói: “Lâu rồi không thấy, Huyên Huyên tiểu thư vẫn rực rỡ như ngày nào.”
“Có đâu, có đâu. Chỉ có ngôn ngữ của Vô Biên đại phóng viên càng lúc càng thêm sắc bén là thật thôi, sắp khiến cho cô gái nhỏ như muội đây không có nơi dung thân nổi rồi.”
“Ha ha! Lăn lộn kiếm chút cơm ăn thôi hà, Huyên Huyên đừng nên đặt ở trong lòng nhé. Ta nghĩ trong đó có lẽ đã có chút hiểu lầm gì đó rồi, không bằng... Không bằng ta mời cô ăn một bữa cơm bồi tội đi, sẵn tiện làm một kỳ phỏng vấn riêng vậy? Các độc giả rất là quan tâm tình hình gần đây của Huyên Huyên tiểu thư đấy.”
“Sao lại nói thành bồi tội chứ, đại phóng viên nói đùa rồi.” Huyên Huyên quay đầu qua nhìn, hỏi: “Vị kia có phải là người đang đứng ở đầu bảng cao thủ, Đông Phương Gia Tử đó không?”
“Chính là hắn đó.” Tôn Minh hô lên trong kênh đội ngũ: “Gọi ngươi kìa!”
“Ai?” Đường Hoa hỏi lại, hắn đang nhắn tin với Mặc Tinh, sắp làm nàng hạ hoả được rồi.
“Huyên Huyên a.”
“Để làm chi?” Năm nghìn kim không còn nữa, thì ngôi sao ca nhạc gì gì đó trong mắt Đường Hoa chẳng khác gì với chúng sinh tầm thường đâu.
“Ngươi đây chẳng phải là đang khiến cho ta rớt hết mặt mũi sao? Cút qua đây.”
“Moá!” Đường Hoa nhắn nốt một cái tin xong thì đi qua, ra vẻ vừa mừng vừa kinh nói: “Đây... Đây không phải là Huyên Huyên sao? ... Cô... Cô thật đúng là Huyên Huyên sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.