Song Kiếm

Chương 194: Giết bằng ‘sắc’

Hà Tả

03/09/2014

Phải nói là bà chị này nhảy không tệ chút nào, múa cột tuy bị nhiều người lợi dụng thành một công cụ tình dục, nhưng nghiêm khắc mà nói thì nó là một dạng vũ đạo có phần kích tình. Nó rất tốt cho phần khớp của mọi bộ vị trên cơ thể, còn phần tốt như thế nào à? Dù sao thì cũng tốt hơn đi luyện thanh nhiều. Đương nhiên yêu cầu về đối tượng nhảy của loại vũ đạo này cũng có phần nghiêm khắc: chân phải dài, thân thể phải dẻo dai, biểu tình phải hờ hững, động tác phải kích tình...

“Ngon!” Đường Hoa vỗ tay. Hắn là người biết hàng, hồi còn chưa tốt nghiệp cao trung hắn vẫn thường hay bị Tôn Minh kéo đến nơi nào đó giáo dục vỡ lòng cho, so lại thì bà chị này chuyên nghiệp hơn mấy người bán thịt kia nhiều lắm. Nếu điểm số ban đầu của bà chị này là 7, vậy một khi nhảy rồi sẽ thành 9 ngay: “Sương Vũ, trong bang các ngươi có phải thường hay có những hội thi biểu diễn thế này không?”

Sắc mặt của Sương Vũ không dễ coi cho lắm, nàng hỏi lại: “Thì sao nào?”

Đường Hoa tỏ vẻ tiếc nuối: “Lúc trước sao ta không biết chứ.”

“Ngươi? Nơi trú quân bang hội ngươi đi được mấy lần? Một lần hay hai lần? Kênh bang hội ngươi mở ra được mấy lần? Dẫn người trong bang được mấy lần? Giúp người PK được mấy lần? Chào hỏi với người cùng bang được mấy lần? Giết người cùng bang tới mấy lần? Ngươi trả lời cho ta xem nào, anh chàng đẹp trai chỉ biết dùng con mắt dâm dục đi đánh giá nghệ thuật?” Cái miệng lại há to đến như vậy luôn, thật là mất mặt quá... Nhưng hắn có mất mặt hay không can hệ gì đến mình? Lẽ nào... Mình ghen với vũ công kia sao?

“Sao nói trở mặt là trở mặt như vậy cà, nữ nhân thật đáng sợ quá.” Đường Hoa bại lui.

* * * * * *

Điệu nhảy đã xong, cá bự vừa bị đánh hội đồng lại vừa bị sắc dụ nhàm chán ngáp một hơi...

Hạo Nhiên với Sương Vũ mang vẻ cười hòa ái xuất hiện trước mặt Đường Hoa: “Gia Tử, có thể rẻ hơn chút không?”

“Cái này...”

Sương Vũ hung ác nói: “Một ngàn, đặt cọc hai trăm.”

“Sao ngươi không đi cướp đi?” Đường Hoa hung ác lại.

Sương Vũ hung ác lại lại: “Đưa ngươi một ngàn là đã có thể tố cáo ngươi tội cướp bóc một trăm lần rồi.”

“Ngươi...”

Huy Hoàng vội nói: “Gia Tử, một ngàn cũng nhiều rồi.”

“Ta...”

Còn chưa chờ cho lời của Đường Hoa kịp thốt khỏi miệng, Hạo Nhiên đã lấy hai tay nắm lấy tay Huy Hoàng: “Cám ơn nhé!” Sau đó tiện tay dúi hai trăm kim vào tay Huy Hoàng.

* * * * * *

“Gia Tử! Chúng ta phải động thủ thế nào đây?”

“Đang bực...” Đường Hoa hờ hững nhìn cá bự.

“...” Huy Hoàng có chút xấu hổ, bèn lấy hai trăm kim tiền đặt cọc ra.

“Ngươi giữ lại đi. Vốn định giúp ngươi kiếm một mớ mà.” Đường Hoa than một hơi, còn có thể làm gì được nữa, bạn mình đã như vậy rồi.

* * * * * *

Hội nghị...

“Sương Vũ?”

“Có!”

“Ngươi có thể nào nảy sinh ham muốn tình dục với một con cá có vảy được không?”

“Ngươi muốn chết hả?”

“Xin trả lời thẳng vấn đề.”

“Không!” Sương Vũ nghiến răng.

“Bởi vậy đó! Ngươi sẽ không nảy sinh ham muốn tình dục với một con cá, vậy làm sao con cá nhìn thân thể ngươi lại nảy sinh ham muốn ấy được.”

Ánh mắt Sương Vũ sáng lên: “Vậy ý ngươi là...?”

Đường Hoa tỏ ra khinh bỉ: “Đừng có suy nghĩ xấu xa như vậy. Đây là Tập Tập, ngươi biết nó là trống hay mái à? Cho dù biết thì ngươi đi đâu để tìm một con nữa tới chớ? Lẽ nào lại viết tên ‘Tập Tập mái’ vào mặt nạ phỏng?”

Sương Vũ nén giận: “Chẳng phải ta từng nghe nói ngươi đã đến Để Nhân quốc ở biển Đông đó sao? Chi bằng dùng mặt nạ biến thành một người cá đi?”

“Đại tỷ! Lẽ nào ngài nghe người ta kể mà chỉ nghe có nửa phần à? Chẳng phải ta đã nói với ngài là mấy mỹ nhân ngư kia đều đã biến thành mấy ông già, bà già hết rồi đó sao?” Đường Hoa nói: “Cho nên sắc dụ chỉ là khả năng tồn tại trên lý thuyết mà thôi. Lại nói... Ngài đi sắc dụ một con cá, về sau ngài ăn cá có khi nào sẽ cảm thấy kinh tởm lắm không?”

“Vậy ý của ngươi là...?”

“Các ngươi đi đi, nơi này ba người bọn ta xử lý cho.”



Có âm mưu! Cà kê dê ngỗng một hồi như vậy, vẫn là muốn cho mọi người phải rời khỏi đây. Sương Vũ nhìn Hạo Nhiên, Hạo Nhiên không phải là đồ ngốc, dĩ nhiên biết trong này phải có điểm quái dị nào đó. Chỉ có điều, cứ dây dưa như vậy thật cũng không phải là cách. Không giải quyết được con cá khổng lồ này, vậy lát nữa khi khai phá miếu Tuyết Sơn sẽ có thể bị tập kích bất cứ lúc nào.

“Ta lưu lại, được không?” Sương Vũ giơ tay, nàng thật muốn xem xem Đường Hoa có cái mưu mô gì.

“Có thể!”

* * * * * *

“Có phòng tức sẽ không công!” Huy Hoàng phụ trách phần tấn công, còn Đường Hoa bơi đến trước mặt cá bự bắt đầu nghiên cứu. Quả không ngoài dự liệu của hắn, nó để mặc cho Đường Hoa bơi bên cạnh mình quan sát, không có một chút thủ đoạn tấn công nào.

Móc kiếm ra nơi tay, chọt cho một cái. Cá bự tức giận bừng bừng, Phật quang đang lưu động trên thân chợt dừng lại, hai thanh kiếm của Huy Hoàng nhất tề bắn vào trong miệng của nó. Sinh mệnh của cá bự tức khắc tụt xuống một khoảng nhỏ, cá bự vội vàng chuyên tâm hộ thân, không thèm để ý tới sự quấy rầy của Đường Hoa nữa.

Quàng Khăn Đỏ hỏi: “Gia Tử, ta có một chỗ này không hiểu, Song Sư càng dây dưa nhiều thời gian nơi con cá này thì chúng ta mới càng có lợi, vì sao...”

Huy Hoàng tiếp lời: “Ta cũng thắc mắc đấy, nếu như là lấy vảy, vậy chẳng phải còn có Sương Vũ đó hay sao? Dù thế nào mọi người cũng phải chừa chút thể diện, đưa vảy cho nàng ta mà?”

Sương Vũ gật đầu: “Thực ra ta cũng đã dặn trước với mọi người rồi.”

“Nếu ta đoán không sai, vậy con cá này chính là vật mấu chốt để tiến vào trong miếu Tuyết Sơn.” Đường Hoa cười hè hè: “Nó chính là một cái chìa khóa, làm sao ta lại để rơi vào tay Song Sư được?”

“Vậy làm sao mới giết được con cá này?” Huy Hoàng lắc đầu: “Sơ hở thì đúng là có, nhưng chỉ chớp qua là biến mất rồi, quả thật nhanh quá.”

“Giết nó rất là đơn giản.” Đường Hoa lấy mặt nạ Hồ Ly ra: “Biến thành cá.”

Sương Vũ nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải ngươi vừa mới nói người trong tộc Để Nhân đã biến thành mấy ông cụ bà cụ hết rồi đó sao?”

“Ta không nói là dùng sắc dụ nó.” Đường Hoa ghi một cái tên lên trên mặt nạ, sau đó trang bị vào, lập tức biến thành nữ vương Để Nhân quốc ngay. Bà ta đầy người là mụn, làn da nhăn nheo, trên mặt đầy vết ban lão, vảy ở nửa người dưới lại cứ mỗi bước đi là lại rụng một mảng. Thế này thì đừng nói là sắc dụ, mà muốn làm cho người ta quay lại nhìn lần thứ hai cũng không thể nữa là.

“Vậy ý đồ của ngươi là...?”

“Ta định khiến cho nó tởm chết.” Đường Hoa đưa tay vỗ cái “pặc” lên thân cá bự, rồi bơi qua bơi lại: “Tự các ngươi có thể tưởng tượng, rằng có một ông già tám mươi tuổi đang thở gấp, rồi dùng bàn tay run rẩy, héo gầy lướt lên lướt xuống trên thân thể trần truồng của các ngươi...”

Còn chưa nói xong, Quàng Khăn Đỏ đã “oẹ” một tiếng, sau đó ra sức gãi người, rồi nhảy dựng lên vài cái, nhìn là biết ngay nàng đang cảm thấy kinh tởm lắm.

“Đậu xanh, sống tới bây giờ mới lần đầu đùa cá đấy.” Đường Hoa nổi lòng nhẫn tâm, tay không xoa sườn cá nữa, mà chộp một nhát vào cái bụng trắng nõn của nó. Nam nhân là phải tự hung ác với mình một chút...

“Gào! Ta liều với ngươi.” Cá bự cuối cùng cũng mở cái miệng nói chuyện lần đầu tiên, rồi nó mặc kệ hai thanh phi kiếm của Huy Hoàng đang bắn đến, mà vung cái đuôi há miệng táp thẳng về phía Đường Hoa.

“Ngươi nhẫn tâm ăn ta à?” Đường Hoa cười hì hì, nói một câu với cá bự, rồi bảo tháp vốn chuẩn bị sẵn trong tay bay lên, chụp lấy chính mình. Cá bự táp một nhát, bảo tháp bị đánh trở về nguyên hình, quay về túi Càn Khôn. Mà Đường Hoa lại thừa dịp này thoát thân ra, hoa sen lại xuất hiện. Ở bên cạnh, Quàng Khăn Đỏ đã sớm điều chỉnh được cảm xúc, tuyệt chiêu giết người Thái Sơn Áp Đỉnh cũng được quăng ra.

Phật quang! Cá bự ăn vài đòn, sinh mệnh bị mất đi một nửa, bèn vội vàng cuộn đuôi lại. Đường Hoa nháy con mắt làm duyên với nó một nhát, cá bự rùng mình, Phật quang lại bị phá lần nữa. Hai thanh kiếm của Huy Hoàng lại thu gặt thêm một ít sinh mệnh của nó.

Đường Hoa kéo áo vảy lên, lộ ra một phần bộ ngực, ba người một cá toàn thể nôn mửa hết. Ha, đó không phải là hai quả núi nữa, mà hoàn toàn là hai trái mướp nhũn già, nên ngay cả việc che lại hệ thống cũng chẳng thèm làm luôn.

Một lần hai lượt như thế, cá bự cứ bị tiêu hao dần từng chút sinh mệnh một. Lúc còn chút cuối cùng, nó liều mạng cùi lên, không thèm dùng Phật quang nữa, cứ thế mà lao thẳng vào Đường Hoa. Trong suy nghĩ của nó, tiêu diệt Đường Hoa chính là sự cống hiến lớn nhất đối với toàn thể loài cá.

Tiêu diệt được rồi... Chỉ tốn có mười phút mà đã trảm được một con BOSS cấp 70!

Chiến lợi phẩm: một cái vảy Tập, một mớ tài liệu, một món đồ trong bộ Đại Tuyết Sơn cấp 50 màu tím, một cái nhẫn lam tăng xác suất bạo kích, ngoài ra còn một cuốn sách kỹ năng.

Thiên Lý Nhãn: theo truyền thuyết, nó ghi lại những tâm đắc trong việc tu tiên của đại tướng Thiên Lý Nhãn trước khi phi thăng lên Thiên Đình. Sau khi đọc có thể học được thuật Thiên Lý Nhãn. Đường Hoa ném sách kỹ năng cho Huy Hoàng: “Thứ này ngươi dùng được, tăng cường nhãn lực bằng hệ thống đó.”

Cái này không giống với khả năng sẵn có của bản thân khi vào trong trò chơi. Chẳng hạn như Mặc Tinh đánh nhau rất giỏi, nhưng tuy có thể đánh người được, hệ thống lại không chấp nhận rằng những động tác đó hữu hiệu trong trò chơi, bởi vậy chúng chỉ gây được những thương tổn sinh hoạt thôi. Nhãn lực trong hiện thực của Huy Hoàng khá tốt, mang vào trong trò chơi sẽ nhỉnh hơn người khác được mấy điểm. Nhưng học kỹ năng lại không giống như vậy, hiệu quả tăng cường cưỡng chế từ hệ thống luôn luôn cực kỳ rõ rệt.

Huy Hoàng không khách sáo: “Thiên Lý Nhãn cấp 1, tăng cường năng lực thị giác, thời gian duy trì 10 phút, thời gian làm mát 15 phút. Nếu cùng tu luyện với Thuận Phong Nhĩ thì làm ít lợi nhiều.”

Đường Hoa sửa sang lại đám chiến lợi phẩm. Nhẫn tăng xác suất bạo kích... Pháp thuật không có thương tổn bạo kích. Lại một lần nữa lời cho Huy Hoàng. Đồ Đại Tuyết Sơn... Đường Hoa liếc Quàng Khăn Đỏ rồi giao dịch qua. Một mớ tài liệu, ném cho Sương Vũ. Mình phải làm đĩ đực, rồi phải làm quân sư, vậy mà không có được cái thu hoạch nào cả. Thảm chưa...

Sương Vũ thấy Đường Hoa có chút bất đắc dĩ, bèn đến bên cạnh Huy Hoàng đưa một tờ ngân phiếu qua. Huy Hoàng hiểu ý, quơ một ngàn kim ra giao dịch cho Đường Hoa: “Cầm đi, đừng lằng nhằng. Công sức lao động của ngươi đó.”

“...” Đường Hoa biết Huy Hoàng lấy ra rồi là sẽ không thu lại, bèn không đắn đo nhận lấy ngay, đời hắn ghét nhất là chuyện hai khách hàng tranh nhau trả tiền, cho dù là tiệc chiêu đãi thân thích phương xa, chỉ cần có người giành với hắn, hắn đều không khách sáo tuốt. Kết quả là bà Đường lần nào cũng quở trách hắn thất lễ cả, đặc biệt là có một lần, thằng con bại hoại của mình thế mà bắt ông chú họ của mình moi ví tiền đến mười phút luôn! Thật là xấu hổ lắm mà. Lúc đó Đường Hoa buồn bực lắm, ngài đã không mang theo nhiều tiền như vậy, vậy ngài còn tranh trả làm cái gì chớ? Đi WC xong ra ngoài vẫn còn thấy ngài đang moi ví tiền ở quầy thu ngân... Từ nhỏ đến lớn hắn lêu bêu cùng với Tôn Minh, chưa bao giờ hắn bao thầu... Thực sự là không biết hai chữ ‘khách sáo’ nó viết thế nào cả. Thực ra cũng không thể hoàn toàn trách Đường Hoa được, nhớ hồi đại học có lần sinh nhật kia của Tôn Minh, Đường Hoa tâm huyết dâng lên bèn bao thầu một lần , kết quả là Tôn Minh bị dọa nhảy dựng lên, phỏng đoán ý đồ của Đường Hoa hết ba ngày, bị ác mộng suốt ba ngày, sẵn tiện bị sốt cao mấy bận...

* * * * * *

“Có cảm giác gì không?” Đường Hoa rất hiếu kỳ hỏi.

“Ta thấy nước đang dao động.” Huy Hoàng ngưng thần nhìn về phía trước, nói: “Từ động tĩnh mà phía bên trái truyền qua, hẳn phải có vật gì đang bò ở đó.”

“Pặc!” Bốn người cùng nhìn về phía bên trái, quả nhiên ở đó có một con cua đang chầm chậm leo lên một tảng đá.

“Oa ha ha ha!” Đường Hoa rất là hài lòng, choàng tay qua bả vai Sương Vũ: “Lão bà, các ngươi thua rồi nhé.”



“Đắc ý cũng không được quá đáng.” Sương Vũ nghiêm nghị gỡ tay Đường Hoa xuống: “Ngươi làm vậy là không tôn trọng ta. Ta sẽ tức giận đấy.”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Đường Hoa thấy Sương Vũ không giống như đang đùa, bèn vội vàng xin lỗi.

Sương Vũ mỉm cười lắc đầu không nói gì, sau đó lặn tiếp xuống đáy hồ.

Huy Hoàng nói bên tai Đường Hoa: “Dựa theo kinh nghiệm của ta, thì ý của nàng không phải giống như ngươi tưởng đâu.”

“Vậy là ý gì?”

“Ý là...” Huy Hoàng nhíu nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Tay của ngươi không nên xuất hiện ở vị trí đó vào lúc này. Ngươi rõ chưa?”

“Không hiểu lắm.” Đường Hoa gãi gãi mặt, cái đó mà còn phải xem thời gian với vị trí à?

“Đi thôi đi thôi!” Huy Hoàng quàng vai Đường Hoa, nói sang sảng: “Xem, bây giờ thì thích hợp rồi đó. Xuất phát!”

“...” Vậy ngươi cứ nói thẳng ra là nam nữ thụ thụ bất thân đi, cần gì phải quanh co vậy chớ. Đường Hoa khinh bỉ Huy Hoàng, sau đó quay đầu lại hô Quàng Khăn Đỏ: “Quàng Khăn Đỏ, đi!”

* * * * * *

Bên ngoài miếu Tuyết Sơn, màn Phật quang giống như một chiếc lồng thủy tinh, ngăn cách mọi người với miếu chừng một dặm. Khi Đường Hoa tới nơi, sắc mặt Hạo Nhiên đã rất là khó nhìn. Sương Vũ đến sớm hơn, dường như đã quên đi sự thất lễ của Đường Hoa, nàng đến bên ba người giải thích: “Có năm cao thủ có tiên kiếm hộ thân cùng xuống dưới đó, chết hết. Chết thế nào cũng không biết cả.”

“Hạo Nhiên biết Huy Hoàng có Thiên Lý Nhãn không?”

Sương Vũ vẫn mang vẻ cười như cũ, nói: “Không biết.” Thực ra bản thân nàng cũng rất là mâu thuẫn, so với bang hội mà nói, thì bọn Đường Hoa với càng quan trọng hơn với nàng. Nhưng mình lại là phó bang chủ, theo lý mà nói thì mình phải có nghĩa vụ báo cáo lại tình tình thực tế cho Hạo Nhiên. Như thế, Hạo Nhiên chỉ cần kéo Huy Hoàng qua bàn bạc vài phút, sau đó rất có khả năng Huy Hoàng sẽ đi làm tiên phong đánh trận giùm. Có điều nàng cũng thấy quái lạ là tại sao bản thân mình chưa đắn đo gì thì đã quyết định giấu chuyện Thiên Lý Nhãn của Huy Hoàng đi rồi.

“Là phật kiếm!” Tinh Tinh khẳng định: “Hai thanh.”

Phá Toái bổ sung: “Phật kiếm có tốc độ tương đồng với đạo kiếm cao hơn nó hai giai, còn lực công kích là một giai. Dựa theo tình huống này mà phán đoán, vậy hai thanh phật kiếm này sẽ không dưới thất giai, nếu như bản thân nó không có thuộc tính tăng tốc độ, vậy sẽ không dưới bát giai. Khá là khủng khiếp.”

Đường chủ một báo cáo: “Bọn ta vừa phát hiện được bốn con đường từ bên dưới các binh trạm thông đến chỗ này. Một cái của Thần Chi Lĩnh Vực, một cái của Tam Thương. Nếu chúng ta không sớm làm xong thì... Chỉ sợ nơi đây sẽ xảy ra phân tranh mất.” Người Trái Đất ai nấy cũng biết, chỉ cần có ý tìm hiểu, vậy bang hội không có cái bí mật gì đáng nói với bên ngoài nữa cả. Cho dùng không cố tình tìm hiểu, nhưng có khi bất cẩn cũng sẽ biết.

Hạo Nhiên phất tay: “Mười người xuống hết.”

Mười tên cao thủ, bao gồm cả Phá Toái bên trong đều lập tức đi ra. Ở trong bang hội lớn vẫn tốt hơn, những cao thủ như bọn họ nếu tử vong trong những nhiệm vụ thế này, sẽ có chế độ bồi thường vừa trọn vẹn lại vừa phong phú hết. Dùng kinh nghiệm đổi tiền, là phải xem xem đối phương có thể bỏ ra được bao nhiêu tiền.

Ánh sáng lạnh lẽo chớp lên hai lượt. Lượt thứ nhất, tiên kiếm hộ thân của một người chơi nữ bị văng ra. Lượt thứ hai, người này hóa thành ánh trắng.

Chỉ một giây sau, ánh sáng đó lại xuất hiện tiếp, lại gặt thêm một cái mạng người. Hạo Nhiên thấy cự ly giữa đám người này với cửa miếu vẫn còn xa, bèn vội vàng hạ lệnh: “Toàn bộ quay về.” Trên đường quay về, tám gã cao thủ còn lại lại bị tấn công một lần nữa. May mà lần này người bị đánh chính là Phá Toái, Phá Toái trang bị tốt, đã qua kiếp, lực cảm giác mạnh, cho nên còn giữ lại được chút xíu máu lui ra khỏi màn Phật quang.

“Kiếm ở ngay trên cửa!” Huy Hoàng nói trong kênh đội ngũ: “Kiếm bên trái bắn thẳng, kiếm bên phải lại nhanh hơn hai phần, nó bay vòng vèo, nhưng lại đánh trúng trước kiếm bên trái. Lực công kích thì ngược lại, kiếm bên trái rõ ràng cao hơn kiếm bên phải.”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Rất nhanh, không chắc ăn lắm.” Huy Hoàng lau mớ mồ hôi lắc đầu, hắn lờ mờ có chút hối hận vì sao mình lại không đi làm hòa thượng. Đôi phật kiếm này mà vào trong tay hắn, vậy thực lực hắn phải tăng lên một khoảng thật lớn cho coi.

Suy nghĩ của Đường Hoa không giống như thế, hắn tiếc nuối cho đôi phật kiếm này. Theo hiểu biết của hắn thì trong Song Kiếm cơ bản chẳng có tên cao thủ phật gia nào cả. Cho dù cấp bậc có miễn cưỡng tới mức trang bị được, cũng là phung phí của trời. Mà điều quan trọng nhất là, thứ này tuy quý báu, nhưng bởi vì thị trường người mua ít, cho nên dù có lấy được thì giá cả của đôi phật kiếm này cũng sẽ khiến người ta phải bi ai thôi. Võng du là như vậy, trang bị của nghề nghiệp ít người chơi thông thường giá chỉ bằng 1/5 trang bị của nghề nghiệp nhiều người chơi, thậm chí còn thấp hơn nữa.

“Ta nhớ khi đó ở Đại Tuyết Sơn, tên hòa thượng kia có nhờ ta với Tinh Tinh cầm tượng phật vàng đến miếu Tuyết Sơn, nói là để cứu ba trăm sư huynh đệ.” Đường Hoa hỏi: “Các ngươi nói xem, có khi nào cách duy nhất để tiến vào nơi này mà không bị tấn công chính là phải có tượng phật vàng không? Tượng thì hai tháng mới xuất hiện một lần... Còn phần Tập Tập, ta nghĩ có khi đó chỉ là mang đến cho người cố ý xông vào một chút trợ giúp thôi.”

“Đã đến rồi, không xông vào trong một lần chẳng phải sẽ có lỗi với bản thân mình sao?” Huy Hoàng thấy Đường Hoa đã có ý lui, bèn nói: “Ta tuy không chắc chắn lắm, nhưng không phải một chút chắc ăn cũng không có.”

Quàng Khăn Đỏ gật đầu: “Ta nếu sử dụng pháp thuật phòng ngự mạnh nhất của hệ thổ là Thừa Thiên Tái Vật, đồng thời điều chỉnh lại trang bị, vậy hẳn có thể đỡ được vài lần.”

“Vậy ta...” Đường Hoa lục cả kỹ năng lẫn túi Càn Khôn, nhưng rất đáng tiếc chính là, không có. Không có cái thứ pháp thuật hay pháp bảo gì có thể nhờ cậy được cả: “Ta thì đi không nổi rồi.”

Huy Hoàng vỗ ngực: “Không có việc gì, thời gian đến rồi thì bọn ta đi thôi là được, ngươi áp trận cho bọn ta. Có điều gì cần chú ý thì ngươi có thể dặn dò trước cho bọn ta.”

“Chỉ đành thế thôi, đôi phật kiếm này được khảm ở phần ngoài cửa miếu, vậy ta nghĩ vào được trong cửa rồi chắc sẽ không có vấn đề gì nữa. Mặt khác, thường thường các cốt truyện đều có an bài phương trượng hoặc đại loại như thế ở trong miếu. Những phương trượng này không chánh thì tà. Hoặc là cực tệ, hoặc là rất thiện lương. Tệ hại thì khỏi nói rồi, có thể đánh thì đánh, không đánh nổi thì bỏ chạy. Còn phần thiện lươn thì... Nói thật, ta rất là không yên tâm về hai người các ngươi.” Nếu Sát Phá Lang đi thì tốt rồi, tên Huy Hoàng này sợ nhất là nhân sĩ thiện lương. Mà Quàng Khăn Đỏ lại là động vật quý hiếm người nào cũng có thể lừa được. Trò chơi này lấy vũ lực làm phụ, trí tuệ làm chủ, kẻ có chút khôn vặt như mình thế nào cũng sẽ có chút cơm cháo, chứ như Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ thì...

“Ha ha ha!” Huy Hoàng cười nói: “Chẳng phải ngươi thường nói ‘gáo bể làm muôi’ sao? Hiện giờ trong đám người ở đây chỉ có hai người bọn ta là có khả năng xuống được nhất, không đi xuống xem thử thì bọn ta không cam tâm chút nào.”

“Phải phải!” Quàng Khăn Đỏ gật đầu.

“Vậy được rồi. Quàng Khăn Đỏ, ngươi phải nghe theo lời Huy Hoàng đấy, ngươi phụ trách báo cáo tình hình bên trong. Có lẽ ta còn có thể giúp cho một chút.”

“Được!”

Ba người đứng bên này đắn đo xem nên an bài thế nào, coi bang Song Sư như chết rồi vậy.

Thực tế lại không khác lắm với suy nghĩ của họ. Số người có đặc điểm sở trường trong tay Hạo Nhiên không nhiều, cơ hồ đều là dạng phát triển toàn diện cả. Cho dù có pháp bảo phòng ngự mạnh mẽ đi nữa, cũng không chịu nổi hai vòng tấn công của phật kiếm, hơn nữa thời gian phát động của phật kiếm nhanh, dù cả trăm người ở đây có nhảy xuống hết, người ta muốn giết sạch cũng không phải là vấn đề. Cũng bởi vì như vậy, Hạo Nhiên lại nhớ đến nghề nghiệp phật môn ít người chơi kia... Tập Tập, biểu hiện của phật pháp, cơ hồ là một tồn tại vô địch. Phật kiếm, biểu hiện của binh khí phật môn, trước mắt đang là một tồn tại vô địch. Lúc trước mọi người chỉ biết rằng đệ tử nhà phật rất ít, lực công kích yếu, không có kỹ năng khống chế, binh khí khó tìm, ngoại hình khó coi, kỹ năng pháp thuật đơn điệu. Còn bây giờ nhìn lại, phật môn quả thật có sở trường riêng của mình. Hạo Nhiên quyết định lần này bất kể là thắng hay thua, nhất định cũng phải lôi kéo thêm một ít cao thủ phật môn mới được. Hiện giờ dưới tay hắn chỉ có mỗi một tên đầu trọc, hơn nữa còn là tà tăng, đã sớm cải biến phương hướng sang chủ yếu tu luyện pháp thuật Phiên Thổ rồi, chẳng còn được nửa phần hình tượng của cao tăng phật môn nữa.

Hạo Nhiên với Sương Vũ thương lượng với nhau một hồi, cuối cùng hắn gật đầu, nói với ba người bọn Đường Hoa: “Bọn ta buông bỏ khoảng thời gian còn lại, hiện giờ các ngươi có 24 tiếng đồng hồ.” Cứ như người đui dò đường tống binh lính xuống địa ngục thế này, chẳng thà hào phóng một chút, xem có thể đánh cược một lần được hay không. Bất kể thắng thua thế nào, cũng còn đỡ xấu hổ hơn bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook