Song Kiếm

Chương 25: HÀM ĐAN

Hà Tả

02/10/2013

Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng, nghe nói ở Thiệu Hưng, mỗi khi sanh một đứa bé, sẽ chôn một vò rượu dưới tàng cây. Nếu là sanh bé nam, đến lễ trưởng thành thì sẽ đào lên để ăn mừng, tục gọi: Trạng Nguyên Hồng. Nếu như là sanh bé gái, đến lễ trưởng thành đào rượu lên sẽ gọi là Nữ Nhi Hồng.

“Ngươi tiếp theo chuẩn bị về Thục Sơn tránh đỡ nơi nổi bật à?”

Đường Hoa lắc đầu: “Ngươi có biết phụ cận Hàm Dương có môn phái lánh đời nào, mà lại hay di chuyển không?”

“Môn phái lánh đời thì không có... Nhưng mà thiệt ra có nghe nói có một nhóm NPC di chuyển khắp nơi. Lúc ta cấp 15 có nhận được một cái nhiệm vụ, là Đường Tăng nhờ ta đưa thảo dược cho nhóm người này. Lúc đó tuy rằng ta chưa đi tới, nhưng mà sau ta nghe Đường Tăng nói, là bởi vì bọn họ phải đi xa đến Hàm Đan, cho nên mới phát tâm từ bi lên đưa thảo dược qua, làm nhu yếu phẩm.” Tôn Minh hoài nghi nháy nháy con ngươi: “Tìm người? Tìm gái?”

“Liên quan gì ngươi, ta phát tin ngắn.” Đường Hoa có tiền rồi, có tiền rồi là phải tiêu, hắn thuận tay vung ra tin ngắn: Mặc Tinh, ở đâu đó? Nhưng tin ngắn phát ra, như là đá chìm biển rộng, không có bất kỳ hồi âm nào.

“Sao nào? Không lý tới ngươi à?” Tôn Minh ghé sát vào hỏi: “Em nào, tên là gì, ta tham khảo tham khảo cho ngươi.”

“...” Đường Hoa sắc mặt ngưng trọng không lý tới Tôn Minh, theo như hắn hiểu về Mặc Tinh, nha đầu này tuyệt đối sẽ không có chuyện không trả lời tin ngắn của mình. Vậy chỉ có một cái đáp án: có chuyện rồi. Có thể xảy ra chuyện gì đây? Khả năng lớn nhất đó là nha đầu này tiêu hết tiền bạc trên người rồi... Không có tiền trả lời tin ngắn, đang sốt ruột bên đó đây.

“Ta nói này Đường Hoa, vừa rồi Nhất Kiếm thuận miệng hỏi ta muốn vào bang hội của hắn hay không, ngươi xem thế nào?”

“Ngươi tự mình xem đi, ta có việc gấp phải tới Hàm Đan.” Đường Hoa đứng lên, mặc kệ Tôn Minh cứ vậy chạy đi.

“Ây... đang hỏi ngươi mà...” Tôn Minh nghiến răng: “Thằng này sao vì gái mà chạy nhanh vậy... Chết cha, thằng này nó trốn tiền rượu. Ta x, đây là lần thứ mấy ta đây bị lừa vậy? Chưởng quầy, có lầm không a, mấy chén rượu này sao mắc vậy... Cái gì? Thằng kia còn đóng gói hai bình rượu Tức Mặc lâu năm nữa à? Ta XX!”

* * * * * *

Đường Hoa rất hổ thẹn, vậy mà đã quên là đang trong trò chơi, rất tự nhiên làm bộ làm tịch thuận tay đã bỏ cục nợ tiền rượu lại rồi... Quen rồi thì thành chuyện đương nhiên a, lại nói mình mà không tồi như vậy, phỏng chừng trong lòng Tôn Minh cũng khó chịu, hơn nữa còn có khả năng sẽ nghĩ ngợi lung tung: Vì sao lần này hắn không tồi vậy? Có phải không coi ta là bạn nữa rồi hay không?... Nghĩ đến đây Đường Hoa không còn hổ thẹn nữa, giữa đám mây uống miếng rượu Tức Mặc lâu năm mà cảm thán: thật là một người tốt, vì bạn bè, thà rằng tự mình gánh lấy gánh nặng tâm lý trầm trọng mà chạy mất tiền rượu.

Hàm Đan ở Hà Bắc, như trong Song Kiếm mà nói thì Hà Bắc so với Thiểm Tây đúng là cực kỳ thua kém, cảnh quan văn hoá hậu kỳ thì nhiều, nhưng hầu như không có danh thắng núi lớn nào, có điều người chơi lại là nhiều hết sức. Vì sao vậy? Bởi vì trong Song Kiếm, mạnh nhất chính là Thục Tứ Xuyên, Thục Sơn, Thanh Thành, Nga Mi. Nhưng vì bồi thường cho địa vực, Huyễn Nguyệt am, Thủy Nguyệt cung trong giả thuyết đều cùng đặt ở phụ cận Hàm Đan.



Huyễn Nguyệt am, Thủy Nguyệt cung là nơi nào? Là nơi tập kết giới nữ a! Hai đại môn phái này chỉ tuyển nhận người chơi nữ. Huyễn Nguyệt am: lý giải ở mặt chữ tức là ni cô tu hành nhưng còn giữ tóc, tục xưng cư sĩ, điểm ấy cũng thấy có phần nhân đạo, chứ nếu như giống thủ hạ của Đường Tăng, không chịu trọc đầu là không thể học phật pháp, phỏng chừng địa phương này còn điêu linh hơn cả Thục Sơn. Môn phái này cũng là môn phái duy nhất hiện nay mà mọi người biết được rằng sau khi cấp 10 bái sư xong, thì có thể lựa chọn học tập pháp thuật khôi phục sinh mệnh, hơn nữa thứ người ta tu hành chính là phật kiếm, cấp 10 là đưa ngay, so với Đường Tăng thì thật là rộng rãi hơn nhiều lắm. Chính vì như thế nên môn hạ đệ tử cũng là rất nhiều...

Thủy Nguyệt cung, môn phái nửa chính nửa tà, vũ khí họ dùng chính là binh khí kỳ môn: nguyệt luân. Nếu thứ mà phi kiếm coi trọng chính là tốc độ cùng lực sát thương, và truy cầu cảnh giới đến vô ảnh đi vô tung, thì thứ mà nguyệt luân theo đuổi chính là diện tích sát thương. Một kiếm bay vào bầy quái, thao tác tốt một chút cũng chỉ có thể mang đi năm con tiểu quái, nhưng nguyệt luân mà nhập bầy quái, liền giống như một chiếc máy cắt cỏ xoay tròn vậy, có thể dùng pháp lực duy trì để tiến hành vận động giữa bầy quái. Cũng tức là chỉ cần pháp lực ngươi vô hạn, vậy nguyệt luân cũng có thể tung hoành vô hạn giữa bầy quái.

Phi kiếm thì có hạn chế, một hơi pháp lực rất khó tập trung hơn năm mục tiêu, hơn nữa nếu như lực công kích của phi kiếm không đủ, oánh năm đứa đều không chết thì chả bằng là oánh tập trung một đứa.

Đơn giản mà nói: tập trung pháp lực vào phi kiếm là nhất định đấy, thu tay lại xong mới có thể lại rót pháp lực vào đặng công kích tiếp, trừ phi trong tay ngươi là tiên kiếm, hơn nữa đã đạt tới tình cảnh tâm kiếm thông linh. Mà nguyệt luân phổ thông là đã có thể rót pháp lực vào từ xa, khiến nó có thể đánh đến vô hạn.

Nơi có nam chưa chắc đã có nữ, chẳng hạn như Hàm Dương. Nhưng nơi có nữ nhất định sẽ có một bầy lớn nam, chẳng hạn như nói Hàm Đan.

Hàm Đan nhiều người còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, rất nhiều người phải tới cấp 20 lĩnh phi kiếm tam giai, có tốc độ 100km/h, mới có thể cân nhắc tới việc du lịch ở cự ly kha khá xa.

* * * * * *

“Xin chào, xin hỏi ngươi có biết gần đây có môn phái lánh đời nào không?”

“...Ngu ngốc, phương pháp gần như cũ nát vầy mà cũng dám dùng ra à.”

“Mỹ nữ, xin hỏi nàng...”

“Ta có bạn trai rồi, cám ơn!”

“Xin hỏi ngài... Ây! Ngươi sao lại mắng người chứ? Ta có chỗ nào giống lưu manh nào?”

“Ây! Ngươi có phải là nữ nhân hay không?” Đường Hoa lửa bốc ba trượng túm lấy một nàng nữ sinh yếu ớt gần hắn nhất quát hỏi.



“Không phải...” Nữ sinh hoảng sợ hồi đáp: “Ta mới 16 tuổi, là con gái.”

“Tiểu thư, xin hỏi...”

“Anh bạn, nàng là bạn gái ta, hoa có chủ rồi.”

“Đại ca, xin hỏi...”

“Thấy ghét ghê, người ta đã có bạn trai rồi.”

Đường Hoa ói ra một ngụm hỗn hợp cả bánh bao lẫn máu tươi...

“Tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta không muốn cua cô, cũng không muốn bị cô cua, không muốn cua bạn trai của cô, cũng không muốn bị bạn trai cô cua...”

“Thần kinh...”

* * * * * *

Đường Hoa ngồi ở góc tường thở dốc, đã lăn đi lộn lại mấy tiếng đồng hồ, đầu lưỡi cũng muốn phồng cả lên luôn vậy mà không có một ai nghiêm chỉnh trả lời vấn đề của hắn. Hắn nào có biết, Hàm Đan đã được Song Kiếm Nhật Báo bình chọn là đô thị tình yêu, phàm là đến nơi đây, không phải là chờ được người ta cua, vậy tức là tới cua người ta.

“Bán vé bán vé!” Một người chơi nam đứng trên lưng ngựa hô lớn: “Buổi diễn đầu tiên của Nhược Hãn trong Song Kiếm, chỉ cần 5Y một tờ...”

Nhược Hãn? Cái tên này Đường Hoa có biết. Ca xướng quả thực không tệ, bộ dạng cũng khá ổn, bất quá tục ngữ nói rất hay, lãnh đạo mà không có thời sự thì không là lãnh đạo, danh nhân không có scandal thì không là danh nhân. Cô nàng Nhược Hãn này trong hiện thực ra nghề ba năm khá là điệu thấp, không chỉ tiếp quảng cáo cực kỳ ít, mà còn căn bản không hề có tin tức nam nữ gì. Tổng hợp lại mấy thứ trên, nàng cơ bản không có fan nào cả, lại càng không có thiết ti. Thiết ti là cái gì? Thiết ti tức là khi ngươi đã làm chuyện xấu, mà fan người ta vẫn còn cảm thấy ngươi vĩ đại, thì là thiết ti. Ví dụ như Minh Hằng chẳng hạn.

Nhưng có mất tất có được, nàng tuy rằng không có fan nào, cũng không có thiết ti, nhưng mà số đĩa nhạc bán được cũng còn khá. Ví dụ như người như Đường Hoa, cho tới bây giờ cũng chẳng phải vì hảo cảm gì với minh tinh nào đó nên đi nghe âm nhạc của họ, mà ngược lại là sau khi nghe ca xong, mới chịu đi xem coi là ai hát. Ở thời mà mỹ nữ nhiều hơn gái xấu, minh tinh nhiều hơn tiền lương như vầy, Nhược Hãn quả thật đã lưu lại cho hắn một chút ấn tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook