Chương 148: Hành khúc làm nhiệm vụ - tiếp
Hà Tả
26/02/2014
Trong Tây Du Ký với Phong Thần Bảng, bất kể là đạo gia
hay phật gia cũng đều có một lý luận cõng người phàm nặng tựa cõng Thái
sơn, cũng tức là nói cho dù là Đại La Kim Tiên, nhưng nếu muốn cõng
người phàm bay đi thì cũng cần phải có tu vi cao thâm. Mà cũng phải nói, tuy Song Kiếm là một trò chơi, nhưng cũng phải cân nhắc đến lòng tự tôn của người chơi, vì chẳng ai lại bằng lòng bị bắt đi cả, dù được đưa đi
ngao du trên chín tầng trời, phỏng chừng cũng chẳng ai vui.
Tôn Tẫn là người phàm sao? Không chỉ là người phàm, mà còn là đàn ông nữa. Đường Hoa vừa đi lại vừa thở dài, nhiệm vụ này thực là thê thảm. Theo như tính toán của dân lừa đảo giang hồ Tinh Tinh, hắn chỉ cần đi bộ thêm chừng hai mươi tiếng đồng hồ nữa là có thể đến đích. Nhưng mà... Hai mươi tiếng đồng hồ trước người ta cũng đã nói như vậy rồi. Đã có N lần Đường Hoa tưởng chừng muốn ném Tôn Tẫn xuống vách núi đi, để cho mọi người cùng được giải thoát, nhưng hiện nay lòng khát vọng Tinh Tinh nhận được thần khí của Đường Hoa còn lớn hơn của Tinh Tinh nữa. Nếm được khổ trong mọi cái khổ, mới là người đứng trên mọi người. Ừm, đây là một câu, còn một câu tục ngữ nữa nói thế nào ấy nhỉ? Hình như là ‘thông minh lại bị thông minh hại’ đấy.
Con người luôn có sức miễn dịch, chẳng hạn như huấn luyện chịu đòn, càng bị đánh lại càng giỏi chịu hơn. Tôn Tẫn cũng như vậy, lão càng ngày càng giỏi chịu hơn, thời gian hôn mê càng ngày càng ngắn lại. Bởi vì Đường Hoa phải vác bao tải trên lưng đề phòng lính nước Ngụy đánh lén, nên nhiệm vụ đánh Tôn Tẫn rơi vào thân Tinh Tinh. Suốt đường đi, Đường Hoa kinh hoàng phát hiện Tinh Tinh càng ngày càng hung tàn hơn, lúc trước là dùng cây gậy, sau đó là tảng đá, cuối cùng còn hỏi mình mượn chùy sắt nữa... Cũng may sắp tới nước Tề rồi, nếu không Tinh Tinh lại còn phải ưu phiền nghĩ xem lần sau dùng hung khí gì nữa đây.
Đến được nước Tề, một tay giao người một tay giao tín vật. Lấy được tín vật xong, nhiệm vụ của Tinh Tinh được coi là đã hoàn thành, hai người cùng bị truyền tống ra khỏi bản đồ phụ, trở lại hiệu ăn ở trấn Đông Cốc.
Đường Hoa tiêu diệt hai nồi lẩu lớn xong rồi nói: “Lần này ngươi giao nhiệm vụ xong phải hỏi sư phụ ngươi xem có nhiệm vụ thanh lý môn hộ, ám sát Bàng Quyên hay không, ngàn vạn lần đừng vì nhất thời yêu đồ đệ mà sốt ruột, giao cho chúng ta một nhiệm vụ đi cứu Bàng Quyên đang bị Tôn Tẫn đánh bại đấy.”
“Ừ ừ! Vất vả rồi!” Tinh Tinh rất ân cần đấm lưng cho Đường Hoa. Tâm tình của nàng không giống với Đường Hoa, mưu kế của Đường Hoa rất hợp ý nàng. Mục tiêu hàng đầu của nàng là có thể hoàn thành nhiệm vụ, mức độ nguy hiểm càng thấp càng tốt, mà mưu kế của Đường Hoa tuy hao phí thời gian rất dài, nhưng hiệu quả thực sự khá là ổn thỏa: “Thoải mái không?”
“Tay nghề cũng không tệ!”
“Hồi nhỏ ta vẫn thường mát xa cho mẹ ta đấy, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nhận nhiệm vụ đây.” Hôm nay Tinh Tinh rất là dịu dàng.
Nói thừa, kẻ ra sức là mình, nàng chỉ việc ngồi vểnh chân lấy thần khí, không dịu dàng làm sao được. Đường Hoa phất tay: “Đi đi đi đi!”
* * * * * *
“Điều đắc ý nhất của vi sư chẳng gì hơn là khả năng thần toán thiên cơ, âm dương bát quái với hành quân bày trận. Ải thứ nhất là để kiểm tra khả năng thần toán nhìn thấu của con, tốn ít thời gian hơn so với tưởng tượng của vi sư, tuy các loại phương pháp có phần ngoại đạo không hợp lệ, nhưng cũng được coi là kỳ đạo trong binh gia, vi sư rất an ủi. Ải thứ hai kiểm tra khả năng âm dương bát quái của con, quân Ngụy đuổi chặn, nhưng sẽ luôn chừa một con đường sống, đường sống ở đâu thì phải dựa vào năng lực cùng với khả năng nhìn thấu của con mà tìm. Nhưng con không những tiêu phí thời gian quá nhiều, mà phương pháp lại vụng về vô kể, vi sư giận lắm. Có điều dù sao cũng đã qua rồi. Bây giờ là ải thứ ba, ta kiểm tra khả năng hành quân bày trận của con. Sau đó sư phụ ta đưa cho ta một túi đậu, một tấm lệnh bài cùng với một tờ bản đồ địa hình.” Tinh Tinh tiếp tục nhại theo giọng điệu của sư phụ nàng: “Túi này có hai ngàn hạt, có thể giúp con triệu hồi ba đại tướng trong lịch sử, cộng thêm hai ngàn binh mã. Hiện danh tướng quân Tần là Bạch Khởi đang dùng hai vạn năm nghìn người chặn đứt đường lui của bốn mươi lăm vạn quân Triệu, trấn giữ quan ải hiểm yếu. Con cầm ba tín vật này trong vòng bảy ngày công chiếm được quan ải thì hoàn thành nhiệm vụ. Chú ý, binh lính hai bên đều là level 1, tướng lãnh hai bên đều level 10. Con với bằng hữu của con bất kể phản kích hay là công kích, nếu giết chết một binh một tốt bên quân Tần sẽ bị phán thua.”
Đường Hoa nghe xong, trầm tư hồi lâu rồi nói: “Hẹn gặp lại!”
“Đừng có đi!” Tinh Tinh vội vàng túm hắn lại: “Sư phụ ta bảo đều do ngươi nên ải thứ hai đã trở thành vô nghĩa, vì thế ông giảm quân mã từ một vạn xuống còn hai ngàn đó.”
“Một vạn cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng!” Đường Hoa đẩy tay Tinh Tinh ra, ngồi trở lại rồi nói: “Chúng ta là bên công đó. Ngươi không yêu cầu quân số vượt hơn quân Tần thì cũng phải kiếm số quân cho bằng để ta còn tính đường ăn gian chớ.”
“...” Tinh Tinh rươm rướm nước mắt: “Phần thưởng của nó là thần khí đó.” Nhiệm vụ thần khí tất nhiên phải gần như không có khả năng hoàn thành mà, hai cái trước đều rất đơn giản, vậy cái thứ ba phải khó lên chớ.
“...” Mặt Đường Hoa vẫn không có chút biểu tình.
“Chẳng phải trong lịch sử vẫn có nhiều chiến dịch kinh điển lấy ít thắng nhiều đó sao?”
“... Vậy cũng phải quay về thư viện của mấy thành thị lớn tìm xem mới được.”
“Trấn phía Tây cũng có thư viện đó.” Tinh Tinh thấy Đường Hoa đã có dấu hiệu mềm lòng bèn vội nói tiếp: “Hơn nữa lúc nào chúng ta tiến vào bản đồ phụ thì mới bắt đầu tính giờ, hiện vẫn đang có thừa thời gian mà.”
* * * * * *
“Trời ạ! Mọi chiến dịch đều nhất định phải là do chủ tướng đối phương lơ là sơ suất, sau đó bên ta cạn lương thực trước, rồi khích lệ binh sĩ lấy tinh thần quyết liệt đến cùng để một người bằng với mười người.” Đường Hoa than thở một tiếng: “Dù chúng ta có dùng một làm mười, cũng mới chỉ hai vạn người, còn thua người ta năm ngàn lận. Điều cực cực quan trọng nữa là, không có bất cứ chiến dịch điển hình nào là dùng ít người đi tấn công thành trì có nhiều người cả.”
“Vậy là hết cách à?”
“Có!” Đường Hoa dựng ngón cái lên: “Thứ nhất: chúng ta lập tức phát minh ra TNT, sau đó mang hai vạn cân tới bản đồ phụ, lợi dụng bom người nổ chết họ. Thứ hai: mời Xi Vưu, Lữ Bố với lại Lam Ba làm chủ soái của bên ta. Thứ ba: phái tên 007 đánh hoài không chết ra ám sát Bạch Khởi, sẵn tiện cua luôn con gái lão.”
“Nói chút gì đó hữu dụng hơn được không?”
“Không phải là được hay không, mà ta không có cách nào nữa cả.”
“Sư phụ ta nói, giữa đường chết luôn phải có đường sống, ông nói chưa chắc đã không có cơ hội.”
“Vậy ngươi nhờ ông ta đi đánh một lần cho chúng ta xem đi.”
“Xin ngươi, ngươi nghĩ thêm nữa đi.”
“... Đưa bản đồ đến cho ta xem.” Đã thiên thời với nhân hòa đều không có, vậy chỉ có thể nhìn xem có địa lợi hay không. Nếu ngay cả địa lợi cũng không giúp mình, vậy trừ bái bai thật không còn cách nào để mà nghĩ nữa cả.
* * * * * *
Giữa hai vách núi hùng vĩ có một con đường rộng chừng tám thước, chính giữa nó bị một quan ải cao mười thước chặn ngang. Nơi bày trận của người chơi rất bằng phẳng, tầm nhìn rất rộng rãi. Có điều giữa nơi bày trận với quan ải có một dòng sông sâu chừng một thước ngăn cản, nước sông chảy vào kênh bảo vệ, sau đó lại chảy xuôi về hạ du. Bởi vì tác dụng chủ yếu của quan ải này là phòng ngự cánh quân nước Triệu ở chỗ khác, cho nên hệ thống vẫn có phần chính quy, thiết lập cho địa thế của người chơi cao nhất, cửa ải thứ hai, quân Triệu ở thấp nhất.
“Nếu như thắng.” Đường Hoa chỉ về con sông kia, nói: “Thì sẽ thắng ở nhánh sông này, không cần phải nghĩ hướng khác nữa.”
“Có phải là đắp đập ngăn nước, nhấn chìm bọn họ không?”
“Ngươi xây đập có khả năng không chỉ mất bảy ngày, hơn nữa kênh bảo vệ nhà người ta cũng có đường thoát nước mà. Lại nói, người ta còn có thể tránh đến chỗ cao nữa.”
“Vậy ý của ngươi là...?”
“Hạ độc, mua thạch tín liên tục hạ độc về hạ du, khiến bọn họ không thể uống nước. Cho dù bọn họ có nước sạch dự trữ, ta nghĩ cũng không thể đủ cho hai vạn năm nghìn người uống ba ngày đâu. Con người không uống nước chừng ba đến năm ngày sẽ chết khát, chúng ta đang đánh trận, chỉ cần bọn họ không có sức lực phản kháng nữa là được, cho nên nếu có thể khiến họ khát chừng hai ngày, chúng ta coi như là thắng.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Hai người chúng ta thì không được, ngươi đi tìm thêm ba người chơi có túi Càn Khôn chín chín tám mươi mốt ô, bảo mua đầy thạch tín. Tốt nhất mấy người này phải có thân thủ tốt một chút, vạn nhất có dấu hiệu mưa xuống, phải cam đoan chúng ta có khả năng lên không đánh đổ Thiên Lôi Điệm Mẫu Phong Bá Vũ Sư. Còn một vấn đề nữa...”
“Là cái gì?”
“Đó là người ta không ngu, vạn nhất người ta bỏ thành lao ra ngoài, hai vạn năm nghìn người cùng nhau liều mạng xông qua, chúng ta chỉ có nước ôm nhau khóc thôi.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Kéo lưới sắt, sau đó lúc bày trận thì chọn cung binh nhiều một chút. Lưới sắt phải đến chỗ thợ rèn đặt làm, thứ này không khó làm, hơn nữa yêu cầu công nghệ không cao, thời cổ đại cũng có thể sản xuất ra được, có điều như thế phải chiếm đi dung lượng túi Càn Khôn của hai người... Vậy thạch tín sẽ không đủ nhỉ.” Đường Hoa có vẻ đau đầu, nói: “Nếu không ngươi đi hỏi thăm sư phụ ngươi xem có thể để chúng ta mang thêm nhiều người chơi hơn vào trong này không, hay là có thể tùy tiện ra vào bản đồ phụ cũng được.”
Tinh Tinh lườm Đường Hoa một cái: “Ngươi có thể đừng nói thừa nữa hay không?”
“Có thể... Vậy một người mang lưới sắt. Có điều lúc triệu hồi ba tướng quân thì nhất định phải có được một tướng quân cung thần tương tự như Lý Nghiễm vậy.”
“Vậy được rồi, chúng ta lập tức đến thành thị thôi, có điều...” Tinh Tinh do dự một chút: “Túi Càn Khôn của ta là bảy bảy bốn mươi chín ô vuông, không ấy giảm thêm chút lưới sắt đi?”
“Té xỉu!” Đường Hoa thực bội phục nhân phẩm của Tinh Tinh, phải biết rằng bốn mươi chín với tám mươi mốt ô đều rất thưa thớt, gần như toàn bộ mọi người đều là sáu mươi bốn ô cả: “Lưới sắt không thể giảm thêm được, nếu không thì không phải là chúng ta bao vây bọn họ, mà là bọn họ bao vây chúng ta. Không thì... Ngươi bảo mấy người đến giúp hủy hết toàn bộ trang bị cố định với pháp bảo trên thân đi, sau này lại mua một bộ khác cho bọn họ?”
“Mua thạch tín, đặt làm lưới sắt, ngoài ra còn nguyên bộ trang bị cho mỗi người...” Tinh Tinh lau mớ mồ hôi: “Có vẻ phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Đường chủ như ngươi mà cũng sợ không có tiền à?”
“Bởi vì sự kiện nơi Sơn Hải Giới, toàn trò chơi đều đang lâm vào nguy cơ kinh tế, nhà địa chủ cũng không có lương thực dư nữa.” Tinh Tinh thấy Đường Hoa muốn bùng lên, bèn vội nói: “Ta nghĩ cách là được, ngươi có đi cùng ta không?”
“Không, ta đi mua thạch tín, trong trấn này cũng có. Ta nghe nói bên trấn Nam bên kia có điểm luyện cấp, ta đến đó luyện cấp mấy ngày trước đã, ngươi làm xong rồi thì đến tìm ta.”
“Vậy được! Ta đi đây. Chờ tin ta nhé.”
“Khoan đã!” Đường Hoa vội kéo tay Tinh Tinh lại, nói: “Đưa tiền chớ.”
“Tiền gì?”
“Tiền thạch tín.”
“... Ngươi không thể chờ xong chuyện rồi hẵng đòi à?”
“Ngại thật, ta là người nghèo, mà người ta lại không cho mua chịu.”
Tinh Tinh vừa lắc đầu lại vừa móc ngân phiếu ra, nói: “Coi cái tiền đồ lăn lộn của cao thủ nhà ngươi kìa.”
* * * * * *
Ba ngày sau, Tinh Tinh dẫn theo ba mm trở lại Quỷ Cốc. Đường Hoa vừa gặp đã phủ quyết một người ngay, đây chính là người đã mách lẻo mình trong Sơn Hải Giới. Tinh Tinh vội kiên nhẫn thuyết phục điều đình, lúc này mới ổn. Có điều Đường Hoa lại ném ra một vấn đề: “Bảo ngươi tìm cao thủ mà, ngươi thực sự cho rằng ta có thể cự được mấy tên thần tướng chắc? Nếu như có chút mưa, chúng ta sẽ toi hết ráo.” Có ban đêm có ban ngày, tức là sẽ có lúc trời trong lúc trời mưa. Trong tiên hiệp, mưa rơi không phải là quá trình vật lý tự nhiên, mà là quá trình hoạt động của một cá nhân. Đầu tiên, XX ra lệnh chỗ XX phải có mưa rơi, sau đó Phong Bá Vũ Sư tức khắc xuất phát. Nếu XX ra lệnh mưa phải có thanh thế, tốt nhất là có dông tố, vậy Thiên Lôi Điện Mẫu cũng phải cùng xuất phát luôn. Mà trong đám người chơi cũng có một ít phương sĩ có vài thủ đoạn kêu gọi bọn họ làm mưa xuống. Nếu muốn cho trời đang sắp mưa phải sáng sủa, vậy chỉ có một cách duy nhất là xử lý bọn họ, hoặc là đánh cho họ chạy.
“Ta đã cân nhắc rồi.” Tinh Tinh nói rất nghiêm túc: “Thực ra người làm mưa chỉ có mình Vũ Sư kia, ba người kia nếu ta không trêu vào thì chẳng sao cả. Hơn nữa ba người này lại là đệ tử Huyễn Nguyệt am, có thể thêm máu cho binh lính đó.”
Đường Hoa giơ ngón cái bội phục: “Hy vọng ba tên thần tướng còn lại cũng có chỉ số thông minh như ngươi.” Chủ với thứ mà cũng không phân cho rõ ràng được, binh lính chết hay không không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà là phải phòng ngừa mưa rơi, đây là mục đích chiến lược.
Ba muội muội còn lại thấy hai người tranh luận thì đều không lên tiếng, hiển nhiên trước đó Tinh Tinh đã căn dặn kỹ càng qua rồi. Muốn nói chuyện muốn xả giận thì cứ xả bên trong kênh bang hội, tuyệt đối không thể tỏ vẻ bất mãn của mình ngay trước mặt hoặc trong kênh đội ngũ. Suy ngược từ việc này, có thể thấy địa vị của Đường Hoa trong lòng Tinh Tinh không bằng ba người bọn họ. Đường Hoa là người thành tinh, tất nhiên cũng rõ đạo lý này, bởi vậy cũng không kiên trì ý kiến chủ quan của mình. Tuy hắn cần nhờ Tinh Tinh trợ giúp, nhưng không có nghĩa rằng hắn sẽ tìm kiếm trợ giúp một cách không nguyên tắc.
Tận sức mình, xem ý trời. Lại nói, cơ hội chiến thắng vẫn chiếm hơn năm phần lận.
* * * * * *
Vào trong bản đồ phụ, địa thế trước mắt gần như không khác gì so với tưởng tượng của Đường Hoa với Tinh Tinh cả. Hệ thống nhắc nhở: Ngài có thời gian bày trận là nửa giờ.
Đường Hoa nói: “Triệu hồi 100 tên công binh để mắc nối lưới sắt trước.”
“Báo cáo!” Tinh Tinh nói: “Thời cổ đại không có công binh, người ta không cho chọn.”
“Vậy có binh chủng gì?”
“Bộ, kỵ, xa, cung.”
“Vậy triệu hồi 1000 tên cung thủ ra dăng lưới sắt trước, sau khi dăng xong thì quay về làm cung binh tiếp, sau này cũng có thể dùng để công thành.”
“Muốn gọi lính phải gọi tướng trước, tố chất của tướng đại biểu cho tố chất của lính, cũng tức là nói chúng ta chỉ có thể an bài được ba binh chủng thôi.”
“Vậy gọi tướng cung trước.”
Tinh Tinh không chút nghi vấn triệu hồi tướng cung liền, còn phần là tướng nào thì đành nhờ vào nhân phẩm. Sau một luồng ánh sáng, một ông lão toàn thân mặc giáp, lưng đeo cung lớn, phong thái bất phàm xuất hiện, đồng thời sau lưng ông ta còn có ngàn tên cung thủ chỉnh tề đứng thẳng người.
“Liêm Pha?” Đường Hoa dè dặt hỏi.
“Mạt tướng Hoàng Trung.”
Được, vũ lực của ông lão này trong game Tam Quốc Chí thuộc top 10, đồng thời còn có thể đánh ngang tay với Võ Thánh Quan Vũ nữa. Đường Hoa khá là hài lòng, hệ thống cũng có phần phúc hậu, không có triệu đến mấy tên đại ca ở triều Thanh, nên biết rằng mấy người đó cũng biết xài cung đấy.
“Năm trăm kỵ binh!” Đây là binh chủng cần thiết để phòng ngừa địch nhân đánh úp, đột phá lưới sắt. Lại nói, chỉ cần xuống ngựa, người ta cũng có thể leo tường thành được.
“Mạt tướng Hoắc Khứ Bệnh!”
Được, người này từng lãnh binh đột ngột tiến đánh hai ngàn dặm, tập kích vùng trung bộ của Hung nô, tuyệt đối là tướng quân kỵ binh mạnh mẽ hàng đầu.
“Năm trăm bộ binh!” Lính leo tường chuyên nghiệp vẫn nhất định phải có, ta còn có thể chọn ra những tráng sĩ từ trong đó để tấn công quan ải nữa.
“Mạt tướng Cao Thuận!”
Người này... vẫn còn ổn! Tam Quốc Chí có ghi Cao Thuận từng dẫn bảy trăm người chỉ đâu đánh đó, đánh với kỵ binh hay công thành đều không hề chịu thua. Bảy trăm người thủ hạ của ông ta được xưng là Hãm Trần doanh, cũng có tên là Hãm Trận doanh, là những bộ binh giỏi hạng nhất trong Tam Quốc. Cao Thuận đánh nhau cũng không tệ, trong Diễn Nghĩa đã từng đánh bốn năm mươi hiệp với Hạ Hầu Đôn. Tuy chỉ số vũ lực trong game Tam Quốc chỉ có 80, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đám bộ binh sau lưng ông ta cũng đủ biết, năm trăm bộ binh này là tinh phẩm trong tinh phẩm.
* * * * * *
“Cao tướng quân, nhiệm vụ lúc đầu của ngài chủ yếu là hạ độc, thạch tín được bao nhiêu đó, ngài vừa phải cam đoan người ta uống nước sẽ bị độc, lại vừa phải cam đoan có thể sử dụng được trong ít nhất sáu ngày.”
“Hoắc tướng quân, giai đoạn đầu ngài tìm một nơi cao nào đó, nhưng không thể cách quá xa, một khi có địch nhân đến cướp trại, ngài có thể lùa chúng xuống sông uống thạch tín. Đương nhiên nếu có thể nhân tiện vọt vào trong quan ải cùng chúng là tốt nhất.”
“Hoàng tướng quân, nhiệm vụ của ngài nặng nhất, đó là phải xây dựng một chỗ cao, bắn chết mọi quân địch ra khỏi thành, đồng thời khống chế mồi lửa, nếu địch nhân đánh lén ban đêm thì phải nhờ hoàn toàn vào các ngài đấy. Nghe nói ngài bắn cung rất xa, ngài xem, bên người không có việc gì thì cứ đi mấy nơi an toàn kéo mấy tên, bắn mấy tên sĩ binh đầu tường cũng được.”
* * * * * *
Đường Hoa mò mò ngực, kích động nói: “Có thể hợp tác với những danh tướng này, thật là đã nghiền.”
Tinh Tinh cười nói: “Vậy chi bằng ngươi cứ xuyên thời không đến thời cổ đại làm quân sư đầu chó đi. Tốt nhất là đi Tam Quốc, ngay cả Lữ Bố cũng phải xông trận giúp ngươi.”
“Ta chỉ sợ còn chưa có lên làm anh đại người ta, đã bị Trương Giác bắt đi làm tráng đinh mất rồi.”
“Báo!” Hoàng Trung ngắt ngang nhã hứng của hai người: “Mạt tướng chuẩn bị an bài ba hàng chông ngựa ở trước lưới sắt, như vậy có thể phòng ngừa quân địch lao tới tự sát phá hư lưới sắt.”
“Ngài cứ xem rồi làm đi.”
“Báo!” Cao Thuận: “Mạt tướng đề nghị phái ra binh lính vào trong núi ở phụ cận đào cỏ độc, tăng cường độc tính trong nước.”
“Chuẩn!”
“Báo! Mạt tướng đưa một trăm kỵ binh ra mắng trận để làm mồi nhử, dụ dỗ quân địch truy kích, phối hợp với Hoàng lão tướng quân sát thương sinh lực địch.”
“Khoan đã, làm sao ngài lại biết được hai chữ ‘sinh lực’ vậy chứ?”
“Báo, mạt tướng đã có thể đánh trận chung với Hoàng lão tướng quân, vậy hết thảy đều có khả năng cả.”
“Chuẩn!” Đường Hoa bây giờ mới phát hiện được cái hay khi làm chủ, chỉ cần có mục tiêu chiến lược là những kẻ thủ hạ có năng lực đều có thể an bài rõ ràng được hết, không cần phải hỏi chi tiết nơi mình. Hoặc cũng có thể nói, kẻ chẳng biết thứ gì hết mới chính là người thích hợp làm lãnh đạo nhất.
* * * * * *
Nửa tiếng đồng hồ vừa qua đi, hệ thống bắt đầu nhắc nhở: Quân địch đã bị chết trận ba người, trúng độc hơn ba trăm người. Không đến nửa tiếng đồng hồ, vì thời đại này thiếu thầy ít thuốc, ba trăm người trúng độc kia đều đã chết trận hết. Một ô vuông trong túi Càn Khôn có thể chứa 99 bao thạch tín, mỗi bao là một cân, vậy một ô vuông là gần trăm cân. Nếu như mấy túi Càn Khôn đều rộng hết cỡ, vậy tương đương với mỗi người đều mang theo chừng tám ngàn cân thạch tín, tức là bốn tấn thạch tín. Đường Hoa cảm thấy rất đắc ý, nhưng đồng thời cũng cứ có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp...
Đến khi trời chạng vạng, hắn mới biết chỗ nào không ổn. Các binh lính cần ăn cơm. Ngươi nói người trong quan ải phải uống nước, vậy binh linh của ngươi mà không cần phải ăn cơm thì thật là hết nói. Có điều Đường Hoa vẫn có biện pháp của Đường Hoa: Mỗi binh chủng rút ra một trăm người làm quân nấu bếp, bắt cá đốn củi, săn thú đào đồ ăn. Đồng thời còn tuyên bố một chân lý: chúng ta bị đói, bọn chúng thì bị khát, bên chết trước nhất định là bọn chúng. Tuy ba tướng quân bên mình đều rất có năng lực, có điều tài nguyên thực sự hữu hạn, nên dù Đường Hoa đã phái ra ba trăm binh lính, vẫn chưa thể lấp đầy bụng cho mọi người.
Mãi cho đến khi trông thấy một nàng cấp dưới của Tinh Tinh bắt một con thỏ hoang, Đường Hoa mới sực tỉnh, lập tức sai bốn ả muội muội toàn bộ bay đi lùng bắt đồ ăn. Có đầu bếp hiệu suất cao như thế mà không biết dùng. Bởi vì kỹ năng của người chơi, cho nên chim bay trên bầu trời, mãnh thú chạy dưới mặt đất, thậm chí đến động thực vật bên trong quan ải cũng đều nằm trong phạm vi săn bắt của người chơi. Đương nhiên, lúc đánh thì phải cẩn thận, nếu bất cẩn đánh trúng quân định là bị coi như thất bại ngay.
Ngày thứ nhất cứ như thế yên ắng trôi đi, tuy đến buổi tối, địch nhân có dấu hiệu sẽ cướp trại, nhưng thủ hạ của Đường Hoa lại là ba danh tướng, nên đám binh lính qua lại rất có trật tự, quân địch đành phải bỏ ý định đó đi.
Ngày thứ hai, giữa những lựa chọn bị độc chết, bị khát chết với bị giết chết, địch nhân bắt đầu xông qua sông. Ngàn tên cung thủ bên quân ta bắt đầu phát uy, cơ bản chẳng có gì khác với cắt cỏ cả. Lúc này Đường Hoa mới biết được, tác dụng của lưới sắt thật không lớn, địch nhân đều là lính mang áo giáp, cứ trực tiếp nằm lên trên lưới sắt là chẳng bị thương tổn bao nhiêu, hơn nữa thi thể sẽ bị lưu lại trong ba phút. Cho dù có chông ngựa của Hoàng Trung ngăn kỵ binh địch nhân lại, Cao Thuận vẫn còn phải mang bộ binh ra quyết chiến với bộ binh đột tiến của địch, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hoắc Khứ Bệnh mới thanh lý được tàn binh. Đương nhiên mục tiêu xông tới của quân địch là chủ soái, nhưng không ngờ, mình thì chạy bộ, mà chủ soái người ta thì rất vô lại, đang bay trên trời!
Hệ thống còn lại được một vạn bảy ngàn tên binh lính. Bên Đường Hoa: bộ binh còn một trăm, kỵ binh bốn trăm, cung binh một ngàn. Xét theo tỷ lệ, Đường Hoa cũng không lời được bao nhiêu. Đây là do một sai lầm trong chiến thuật của Đường Hoa. Đối với việc này, Đường Hoa nghiêm túc kiểm điểm trước mặt ba tướng quân với bốn người chơi, đồng thời mời mọi người cùng ăn dưa hấu.
Dưới sự chỉ đạo của ba vị tướng quân, sách lược chuyển biến từ dựa theo lưới sắt mà thủ chuyển sang dựa theo sông mà thủ. Kỵ binh bất kỳ lúc nào cũng có thể dồn quân địch trên bờ xuống giữa sông, cung thủ thì lợi dụng chiều rộng của sông để sát thương một cách hiệu quả những địch nhân muốn qua đây, chỉ cần địch nhân dám uống chừng hai ngụm nước, có thể coi như là đã chết. Trong nhất thời, dường như đám Đường Hoa đã chuyển thành bên thủ.
Tôn Tẫn là người phàm sao? Không chỉ là người phàm, mà còn là đàn ông nữa. Đường Hoa vừa đi lại vừa thở dài, nhiệm vụ này thực là thê thảm. Theo như tính toán của dân lừa đảo giang hồ Tinh Tinh, hắn chỉ cần đi bộ thêm chừng hai mươi tiếng đồng hồ nữa là có thể đến đích. Nhưng mà... Hai mươi tiếng đồng hồ trước người ta cũng đã nói như vậy rồi. Đã có N lần Đường Hoa tưởng chừng muốn ném Tôn Tẫn xuống vách núi đi, để cho mọi người cùng được giải thoát, nhưng hiện nay lòng khát vọng Tinh Tinh nhận được thần khí của Đường Hoa còn lớn hơn của Tinh Tinh nữa. Nếm được khổ trong mọi cái khổ, mới là người đứng trên mọi người. Ừm, đây là một câu, còn một câu tục ngữ nữa nói thế nào ấy nhỉ? Hình như là ‘thông minh lại bị thông minh hại’ đấy.
Con người luôn có sức miễn dịch, chẳng hạn như huấn luyện chịu đòn, càng bị đánh lại càng giỏi chịu hơn. Tôn Tẫn cũng như vậy, lão càng ngày càng giỏi chịu hơn, thời gian hôn mê càng ngày càng ngắn lại. Bởi vì Đường Hoa phải vác bao tải trên lưng đề phòng lính nước Ngụy đánh lén, nên nhiệm vụ đánh Tôn Tẫn rơi vào thân Tinh Tinh. Suốt đường đi, Đường Hoa kinh hoàng phát hiện Tinh Tinh càng ngày càng hung tàn hơn, lúc trước là dùng cây gậy, sau đó là tảng đá, cuối cùng còn hỏi mình mượn chùy sắt nữa... Cũng may sắp tới nước Tề rồi, nếu không Tinh Tinh lại còn phải ưu phiền nghĩ xem lần sau dùng hung khí gì nữa đây.
Đến được nước Tề, một tay giao người một tay giao tín vật. Lấy được tín vật xong, nhiệm vụ của Tinh Tinh được coi là đã hoàn thành, hai người cùng bị truyền tống ra khỏi bản đồ phụ, trở lại hiệu ăn ở trấn Đông Cốc.
Đường Hoa tiêu diệt hai nồi lẩu lớn xong rồi nói: “Lần này ngươi giao nhiệm vụ xong phải hỏi sư phụ ngươi xem có nhiệm vụ thanh lý môn hộ, ám sát Bàng Quyên hay không, ngàn vạn lần đừng vì nhất thời yêu đồ đệ mà sốt ruột, giao cho chúng ta một nhiệm vụ đi cứu Bàng Quyên đang bị Tôn Tẫn đánh bại đấy.”
“Ừ ừ! Vất vả rồi!” Tinh Tinh rất ân cần đấm lưng cho Đường Hoa. Tâm tình của nàng không giống với Đường Hoa, mưu kế của Đường Hoa rất hợp ý nàng. Mục tiêu hàng đầu của nàng là có thể hoàn thành nhiệm vụ, mức độ nguy hiểm càng thấp càng tốt, mà mưu kế của Đường Hoa tuy hao phí thời gian rất dài, nhưng hiệu quả thực sự khá là ổn thỏa: “Thoải mái không?”
“Tay nghề cũng không tệ!”
“Hồi nhỏ ta vẫn thường mát xa cho mẹ ta đấy, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi nhận nhiệm vụ đây.” Hôm nay Tinh Tinh rất là dịu dàng.
Nói thừa, kẻ ra sức là mình, nàng chỉ việc ngồi vểnh chân lấy thần khí, không dịu dàng làm sao được. Đường Hoa phất tay: “Đi đi đi đi!”
* * * * * *
“Điều đắc ý nhất của vi sư chẳng gì hơn là khả năng thần toán thiên cơ, âm dương bát quái với hành quân bày trận. Ải thứ nhất là để kiểm tra khả năng thần toán nhìn thấu của con, tốn ít thời gian hơn so với tưởng tượng của vi sư, tuy các loại phương pháp có phần ngoại đạo không hợp lệ, nhưng cũng được coi là kỳ đạo trong binh gia, vi sư rất an ủi. Ải thứ hai kiểm tra khả năng âm dương bát quái của con, quân Ngụy đuổi chặn, nhưng sẽ luôn chừa một con đường sống, đường sống ở đâu thì phải dựa vào năng lực cùng với khả năng nhìn thấu của con mà tìm. Nhưng con không những tiêu phí thời gian quá nhiều, mà phương pháp lại vụng về vô kể, vi sư giận lắm. Có điều dù sao cũng đã qua rồi. Bây giờ là ải thứ ba, ta kiểm tra khả năng hành quân bày trận của con. Sau đó sư phụ ta đưa cho ta một túi đậu, một tấm lệnh bài cùng với một tờ bản đồ địa hình.” Tinh Tinh tiếp tục nhại theo giọng điệu của sư phụ nàng: “Túi này có hai ngàn hạt, có thể giúp con triệu hồi ba đại tướng trong lịch sử, cộng thêm hai ngàn binh mã. Hiện danh tướng quân Tần là Bạch Khởi đang dùng hai vạn năm nghìn người chặn đứt đường lui của bốn mươi lăm vạn quân Triệu, trấn giữ quan ải hiểm yếu. Con cầm ba tín vật này trong vòng bảy ngày công chiếm được quan ải thì hoàn thành nhiệm vụ. Chú ý, binh lính hai bên đều là level 1, tướng lãnh hai bên đều level 10. Con với bằng hữu của con bất kể phản kích hay là công kích, nếu giết chết một binh một tốt bên quân Tần sẽ bị phán thua.”
Đường Hoa nghe xong, trầm tư hồi lâu rồi nói: “Hẹn gặp lại!”
“Đừng có đi!” Tinh Tinh vội vàng túm hắn lại: “Sư phụ ta bảo đều do ngươi nên ải thứ hai đã trở thành vô nghĩa, vì thế ông giảm quân mã từ một vạn xuống còn hai ngàn đó.”
“Một vạn cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng!” Đường Hoa đẩy tay Tinh Tinh ra, ngồi trở lại rồi nói: “Chúng ta là bên công đó. Ngươi không yêu cầu quân số vượt hơn quân Tần thì cũng phải kiếm số quân cho bằng để ta còn tính đường ăn gian chớ.”
“...” Tinh Tinh rươm rướm nước mắt: “Phần thưởng của nó là thần khí đó.” Nhiệm vụ thần khí tất nhiên phải gần như không có khả năng hoàn thành mà, hai cái trước đều rất đơn giản, vậy cái thứ ba phải khó lên chớ.
“...” Mặt Đường Hoa vẫn không có chút biểu tình.
“Chẳng phải trong lịch sử vẫn có nhiều chiến dịch kinh điển lấy ít thắng nhiều đó sao?”
“... Vậy cũng phải quay về thư viện của mấy thành thị lớn tìm xem mới được.”
“Trấn phía Tây cũng có thư viện đó.” Tinh Tinh thấy Đường Hoa đã có dấu hiệu mềm lòng bèn vội nói tiếp: “Hơn nữa lúc nào chúng ta tiến vào bản đồ phụ thì mới bắt đầu tính giờ, hiện vẫn đang có thừa thời gian mà.”
* * * * * *
“Trời ạ! Mọi chiến dịch đều nhất định phải là do chủ tướng đối phương lơ là sơ suất, sau đó bên ta cạn lương thực trước, rồi khích lệ binh sĩ lấy tinh thần quyết liệt đến cùng để một người bằng với mười người.” Đường Hoa than thở một tiếng: “Dù chúng ta có dùng một làm mười, cũng mới chỉ hai vạn người, còn thua người ta năm ngàn lận. Điều cực cực quan trọng nữa là, không có bất cứ chiến dịch điển hình nào là dùng ít người đi tấn công thành trì có nhiều người cả.”
“Vậy là hết cách à?”
“Có!” Đường Hoa dựng ngón cái lên: “Thứ nhất: chúng ta lập tức phát minh ra TNT, sau đó mang hai vạn cân tới bản đồ phụ, lợi dụng bom người nổ chết họ. Thứ hai: mời Xi Vưu, Lữ Bố với lại Lam Ba làm chủ soái của bên ta. Thứ ba: phái tên 007 đánh hoài không chết ra ám sát Bạch Khởi, sẵn tiện cua luôn con gái lão.”
“Nói chút gì đó hữu dụng hơn được không?”
“Không phải là được hay không, mà ta không có cách nào nữa cả.”
“Sư phụ ta nói, giữa đường chết luôn phải có đường sống, ông nói chưa chắc đã không có cơ hội.”
“Vậy ngươi nhờ ông ta đi đánh một lần cho chúng ta xem đi.”
“Xin ngươi, ngươi nghĩ thêm nữa đi.”
“... Đưa bản đồ đến cho ta xem.” Đã thiên thời với nhân hòa đều không có, vậy chỉ có thể nhìn xem có địa lợi hay không. Nếu ngay cả địa lợi cũng không giúp mình, vậy trừ bái bai thật không còn cách nào để mà nghĩ nữa cả.
* * * * * *
Giữa hai vách núi hùng vĩ có một con đường rộng chừng tám thước, chính giữa nó bị một quan ải cao mười thước chặn ngang. Nơi bày trận của người chơi rất bằng phẳng, tầm nhìn rất rộng rãi. Có điều giữa nơi bày trận với quan ải có một dòng sông sâu chừng một thước ngăn cản, nước sông chảy vào kênh bảo vệ, sau đó lại chảy xuôi về hạ du. Bởi vì tác dụng chủ yếu của quan ải này là phòng ngự cánh quân nước Triệu ở chỗ khác, cho nên hệ thống vẫn có phần chính quy, thiết lập cho địa thế của người chơi cao nhất, cửa ải thứ hai, quân Triệu ở thấp nhất.
“Nếu như thắng.” Đường Hoa chỉ về con sông kia, nói: “Thì sẽ thắng ở nhánh sông này, không cần phải nghĩ hướng khác nữa.”
“Có phải là đắp đập ngăn nước, nhấn chìm bọn họ không?”
“Ngươi xây đập có khả năng không chỉ mất bảy ngày, hơn nữa kênh bảo vệ nhà người ta cũng có đường thoát nước mà. Lại nói, người ta còn có thể tránh đến chỗ cao nữa.”
“Vậy ý của ngươi là...?”
“Hạ độc, mua thạch tín liên tục hạ độc về hạ du, khiến bọn họ không thể uống nước. Cho dù bọn họ có nước sạch dự trữ, ta nghĩ cũng không thể đủ cho hai vạn năm nghìn người uống ba ngày đâu. Con người không uống nước chừng ba đến năm ngày sẽ chết khát, chúng ta đang đánh trận, chỉ cần bọn họ không có sức lực phản kháng nữa là được, cho nên nếu có thể khiến họ khát chừng hai ngày, chúng ta coi như là thắng.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Hai người chúng ta thì không được, ngươi đi tìm thêm ba người chơi có túi Càn Khôn chín chín tám mươi mốt ô, bảo mua đầy thạch tín. Tốt nhất mấy người này phải có thân thủ tốt một chút, vạn nhất có dấu hiệu mưa xuống, phải cam đoan chúng ta có khả năng lên không đánh đổ Thiên Lôi Điệm Mẫu Phong Bá Vũ Sư. Còn một vấn đề nữa...”
“Là cái gì?”
“Đó là người ta không ngu, vạn nhất người ta bỏ thành lao ra ngoài, hai vạn năm nghìn người cùng nhau liều mạng xông qua, chúng ta chỉ có nước ôm nhau khóc thôi.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Kéo lưới sắt, sau đó lúc bày trận thì chọn cung binh nhiều một chút. Lưới sắt phải đến chỗ thợ rèn đặt làm, thứ này không khó làm, hơn nữa yêu cầu công nghệ không cao, thời cổ đại cũng có thể sản xuất ra được, có điều như thế phải chiếm đi dung lượng túi Càn Khôn của hai người... Vậy thạch tín sẽ không đủ nhỉ.” Đường Hoa có vẻ đau đầu, nói: “Nếu không ngươi đi hỏi thăm sư phụ ngươi xem có thể để chúng ta mang thêm nhiều người chơi hơn vào trong này không, hay là có thể tùy tiện ra vào bản đồ phụ cũng được.”
Tinh Tinh lườm Đường Hoa một cái: “Ngươi có thể đừng nói thừa nữa hay không?”
“Có thể... Vậy một người mang lưới sắt. Có điều lúc triệu hồi ba tướng quân thì nhất định phải có được một tướng quân cung thần tương tự như Lý Nghiễm vậy.”
“Vậy được rồi, chúng ta lập tức đến thành thị thôi, có điều...” Tinh Tinh do dự một chút: “Túi Càn Khôn của ta là bảy bảy bốn mươi chín ô vuông, không ấy giảm thêm chút lưới sắt đi?”
“Té xỉu!” Đường Hoa thực bội phục nhân phẩm của Tinh Tinh, phải biết rằng bốn mươi chín với tám mươi mốt ô đều rất thưa thớt, gần như toàn bộ mọi người đều là sáu mươi bốn ô cả: “Lưới sắt không thể giảm thêm được, nếu không thì không phải là chúng ta bao vây bọn họ, mà là bọn họ bao vây chúng ta. Không thì... Ngươi bảo mấy người đến giúp hủy hết toàn bộ trang bị cố định với pháp bảo trên thân đi, sau này lại mua một bộ khác cho bọn họ?”
“Mua thạch tín, đặt làm lưới sắt, ngoài ra còn nguyên bộ trang bị cho mỗi người...” Tinh Tinh lau mớ mồ hôi: “Có vẻ phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Đường chủ như ngươi mà cũng sợ không có tiền à?”
“Bởi vì sự kiện nơi Sơn Hải Giới, toàn trò chơi đều đang lâm vào nguy cơ kinh tế, nhà địa chủ cũng không có lương thực dư nữa.” Tinh Tinh thấy Đường Hoa muốn bùng lên, bèn vội nói: “Ta nghĩ cách là được, ngươi có đi cùng ta không?”
“Không, ta đi mua thạch tín, trong trấn này cũng có. Ta nghe nói bên trấn Nam bên kia có điểm luyện cấp, ta đến đó luyện cấp mấy ngày trước đã, ngươi làm xong rồi thì đến tìm ta.”
“Vậy được! Ta đi đây. Chờ tin ta nhé.”
“Khoan đã!” Đường Hoa vội kéo tay Tinh Tinh lại, nói: “Đưa tiền chớ.”
“Tiền gì?”
“Tiền thạch tín.”
“... Ngươi không thể chờ xong chuyện rồi hẵng đòi à?”
“Ngại thật, ta là người nghèo, mà người ta lại không cho mua chịu.”
Tinh Tinh vừa lắc đầu lại vừa móc ngân phiếu ra, nói: “Coi cái tiền đồ lăn lộn của cao thủ nhà ngươi kìa.”
* * * * * *
Ba ngày sau, Tinh Tinh dẫn theo ba mm trở lại Quỷ Cốc. Đường Hoa vừa gặp đã phủ quyết một người ngay, đây chính là người đã mách lẻo mình trong Sơn Hải Giới. Tinh Tinh vội kiên nhẫn thuyết phục điều đình, lúc này mới ổn. Có điều Đường Hoa lại ném ra một vấn đề: “Bảo ngươi tìm cao thủ mà, ngươi thực sự cho rằng ta có thể cự được mấy tên thần tướng chắc? Nếu như có chút mưa, chúng ta sẽ toi hết ráo.” Có ban đêm có ban ngày, tức là sẽ có lúc trời trong lúc trời mưa. Trong tiên hiệp, mưa rơi không phải là quá trình vật lý tự nhiên, mà là quá trình hoạt động của một cá nhân. Đầu tiên, XX ra lệnh chỗ XX phải có mưa rơi, sau đó Phong Bá Vũ Sư tức khắc xuất phát. Nếu XX ra lệnh mưa phải có thanh thế, tốt nhất là có dông tố, vậy Thiên Lôi Điện Mẫu cũng phải cùng xuất phát luôn. Mà trong đám người chơi cũng có một ít phương sĩ có vài thủ đoạn kêu gọi bọn họ làm mưa xuống. Nếu muốn cho trời đang sắp mưa phải sáng sủa, vậy chỉ có một cách duy nhất là xử lý bọn họ, hoặc là đánh cho họ chạy.
“Ta đã cân nhắc rồi.” Tinh Tinh nói rất nghiêm túc: “Thực ra người làm mưa chỉ có mình Vũ Sư kia, ba người kia nếu ta không trêu vào thì chẳng sao cả. Hơn nữa ba người này lại là đệ tử Huyễn Nguyệt am, có thể thêm máu cho binh lính đó.”
Đường Hoa giơ ngón cái bội phục: “Hy vọng ba tên thần tướng còn lại cũng có chỉ số thông minh như ngươi.” Chủ với thứ mà cũng không phân cho rõ ràng được, binh lính chết hay không không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà là phải phòng ngừa mưa rơi, đây là mục đích chiến lược.
Ba muội muội còn lại thấy hai người tranh luận thì đều không lên tiếng, hiển nhiên trước đó Tinh Tinh đã căn dặn kỹ càng qua rồi. Muốn nói chuyện muốn xả giận thì cứ xả bên trong kênh bang hội, tuyệt đối không thể tỏ vẻ bất mãn của mình ngay trước mặt hoặc trong kênh đội ngũ. Suy ngược từ việc này, có thể thấy địa vị của Đường Hoa trong lòng Tinh Tinh không bằng ba người bọn họ. Đường Hoa là người thành tinh, tất nhiên cũng rõ đạo lý này, bởi vậy cũng không kiên trì ý kiến chủ quan của mình. Tuy hắn cần nhờ Tinh Tinh trợ giúp, nhưng không có nghĩa rằng hắn sẽ tìm kiếm trợ giúp một cách không nguyên tắc.
Tận sức mình, xem ý trời. Lại nói, cơ hội chiến thắng vẫn chiếm hơn năm phần lận.
* * * * * *
Vào trong bản đồ phụ, địa thế trước mắt gần như không khác gì so với tưởng tượng của Đường Hoa với Tinh Tinh cả. Hệ thống nhắc nhở: Ngài có thời gian bày trận là nửa giờ.
Đường Hoa nói: “Triệu hồi 100 tên công binh để mắc nối lưới sắt trước.”
“Báo cáo!” Tinh Tinh nói: “Thời cổ đại không có công binh, người ta không cho chọn.”
“Vậy có binh chủng gì?”
“Bộ, kỵ, xa, cung.”
“Vậy triệu hồi 1000 tên cung thủ ra dăng lưới sắt trước, sau khi dăng xong thì quay về làm cung binh tiếp, sau này cũng có thể dùng để công thành.”
“Muốn gọi lính phải gọi tướng trước, tố chất của tướng đại biểu cho tố chất của lính, cũng tức là nói chúng ta chỉ có thể an bài được ba binh chủng thôi.”
“Vậy gọi tướng cung trước.”
Tinh Tinh không chút nghi vấn triệu hồi tướng cung liền, còn phần là tướng nào thì đành nhờ vào nhân phẩm. Sau một luồng ánh sáng, một ông lão toàn thân mặc giáp, lưng đeo cung lớn, phong thái bất phàm xuất hiện, đồng thời sau lưng ông ta còn có ngàn tên cung thủ chỉnh tề đứng thẳng người.
“Liêm Pha?” Đường Hoa dè dặt hỏi.
“Mạt tướng Hoàng Trung.”
Được, vũ lực của ông lão này trong game Tam Quốc Chí thuộc top 10, đồng thời còn có thể đánh ngang tay với Võ Thánh Quan Vũ nữa. Đường Hoa khá là hài lòng, hệ thống cũng có phần phúc hậu, không có triệu đến mấy tên đại ca ở triều Thanh, nên biết rằng mấy người đó cũng biết xài cung đấy.
“Năm trăm kỵ binh!” Đây là binh chủng cần thiết để phòng ngừa địch nhân đánh úp, đột phá lưới sắt. Lại nói, chỉ cần xuống ngựa, người ta cũng có thể leo tường thành được.
“Mạt tướng Hoắc Khứ Bệnh!”
Được, người này từng lãnh binh đột ngột tiến đánh hai ngàn dặm, tập kích vùng trung bộ của Hung nô, tuyệt đối là tướng quân kỵ binh mạnh mẽ hàng đầu.
“Năm trăm bộ binh!” Lính leo tường chuyên nghiệp vẫn nhất định phải có, ta còn có thể chọn ra những tráng sĩ từ trong đó để tấn công quan ải nữa.
“Mạt tướng Cao Thuận!”
Người này... vẫn còn ổn! Tam Quốc Chí có ghi Cao Thuận từng dẫn bảy trăm người chỉ đâu đánh đó, đánh với kỵ binh hay công thành đều không hề chịu thua. Bảy trăm người thủ hạ của ông ta được xưng là Hãm Trần doanh, cũng có tên là Hãm Trận doanh, là những bộ binh giỏi hạng nhất trong Tam Quốc. Cao Thuận đánh nhau cũng không tệ, trong Diễn Nghĩa đã từng đánh bốn năm mươi hiệp với Hạ Hầu Đôn. Tuy chỉ số vũ lực trong game Tam Quốc chỉ có 80, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đám bộ binh sau lưng ông ta cũng đủ biết, năm trăm bộ binh này là tinh phẩm trong tinh phẩm.
* * * * * *
“Cao tướng quân, nhiệm vụ lúc đầu của ngài chủ yếu là hạ độc, thạch tín được bao nhiêu đó, ngài vừa phải cam đoan người ta uống nước sẽ bị độc, lại vừa phải cam đoan có thể sử dụng được trong ít nhất sáu ngày.”
“Hoắc tướng quân, giai đoạn đầu ngài tìm một nơi cao nào đó, nhưng không thể cách quá xa, một khi có địch nhân đến cướp trại, ngài có thể lùa chúng xuống sông uống thạch tín. Đương nhiên nếu có thể nhân tiện vọt vào trong quan ải cùng chúng là tốt nhất.”
“Hoàng tướng quân, nhiệm vụ của ngài nặng nhất, đó là phải xây dựng một chỗ cao, bắn chết mọi quân địch ra khỏi thành, đồng thời khống chế mồi lửa, nếu địch nhân đánh lén ban đêm thì phải nhờ hoàn toàn vào các ngài đấy. Nghe nói ngài bắn cung rất xa, ngài xem, bên người không có việc gì thì cứ đi mấy nơi an toàn kéo mấy tên, bắn mấy tên sĩ binh đầu tường cũng được.”
* * * * * *
Đường Hoa mò mò ngực, kích động nói: “Có thể hợp tác với những danh tướng này, thật là đã nghiền.”
Tinh Tinh cười nói: “Vậy chi bằng ngươi cứ xuyên thời không đến thời cổ đại làm quân sư đầu chó đi. Tốt nhất là đi Tam Quốc, ngay cả Lữ Bố cũng phải xông trận giúp ngươi.”
“Ta chỉ sợ còn chưa có lên làm anh đại người ta, đã bị Trương Giác bắt đi làm tráng đinh mất rồi.”
“Báo!” Hoàng Trung ngắt ngang nhã hứng của hai người: “Mạt tướng chuẩn bị an bài ba hàng chông ngựa ở trước lưới sắt, như vậy có thể phòng ngừa quân địch lao tới tự sát phá hư lưới sắt.”
“Ngài cứ xem rồi làm đi.”
“Báo!” Cao Thuận: “Mạt tướng đề nghị phái ra binh lính vào trong núi ở phụ cận đào cỏ độc, tăng cường độc tính trong nước.”
“Chuẩn!”
“Báo! Mạt tướng đưa một trăm kỵ binh ra mắng trận để làm mồi nhử, dụ dỗ quân địch truy kích, phối hợp với Hoàng lão tướng quân sát thương sinh lực địch.”
“Khoan đã, làm sao ngài lại biết được hai chữ ‘sinh lực’ vậy chứ?”
“Báo, mạt tướng đã có thể đánh trận chung với Hoàng lão tướng quân, vậy hết thảy đều có khả năng cả.”
“Chuẩn!” Đường Hoa bây giờ mới phát hiện được cái hay khi làm chủ, chỉ cần có mục tiêu chiến lược là những kẻ thủ hạ có năng lực đều có thể an bài rõ ràng được hết, không cần phải hỏi chi tiết nơi mình. Hoặc cũng có thể nói, kẻ chẳng biết thứ gì hết mới chính là người thích hợp làm lãnh đạo nhất.
* * * * * *
Nửa tiếng đồng hồ vừa qua đi, hệ thống bắt đầu nhắc nhở: Quân địch đã bị chết trận ba người, trúng độc hơn ba trăm người. Không đến nửa tiếng đồng hồ, vì thời đại này thiếu thầy ít thuốc, ba trăm người trúng độc kia đều đã chết trận hết. Một ô vuông trong túi Càn Khôn có thể chứa 99 bao thạch tín, mỗi bao là một cân, vậy một ô vuông là gần trăm cân. Nếu như mấy túi Càn Khôn đều rộng hết cỡ, vậy tương đương với mỗi người đều mang theo chừng tám ngàn cân thạch tín, tức là bốn tấn thạch tín. Đường Hoa cảm thấy rất đắc ý, nhưng đồng thời cũng cứ có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp...
Đến khi trời chạng vạng, hắn mới biết chỗ nào không ổn. Các binh lính cần ăn cơm. Ngươi nói người trong quan ải phải uống nước, vậy binh linh của ngươi mà không cần phải ăn cơm thì thật là hết nói. Có điều Đường Hoa vẫn có biện pháp của Đường Hoa: Mỗi binh chủng rút ra một trăm người làm quân nấu bếp, bắt cá đốn củi, săn thú đào đồ ăn. Đồng thời còn tuyên bố một chân lý: chúng ta bị đói, bọn chúng thì bị khát, bên chết trước nhất định là bọn chúng. Tuy ba tướng quân bên mình đều rất có năng lực, có điều tài nguyên thực sự hữu hạn, nên dù Đường Hoa đã phái ra ba trăm binh lính, vẫn chưa thể lấp đầy bụng cho mọi người.
Mãi cho đến khi trông thấy một nàng cấp dưới của Tinh Tinh bắt một con thỏ hoang, Đường Hoa mới sực tỉnh, lập tức sai bốn ả muội muội toàn bộ bay đi lùng bắt đồ ăn. Có đầu bếp hiệu suất cao như thế mà không biết dùng. Bởi vì kỹ năng của người chơi, cho nên chim bay trên bầu trời, mãnh thú chạy dưới mặt đất, thậm chí đến động thực vật bên trong quan ải cũng đều nằm trong phạm vi săn bắt của người chơi. Đương nhiên, lúc đánh thì phải cẩn thận, nếu bất cẩn đánh trúng quân định là bị coi như thất bại ngay.
Ngày thứ nhất cứ như thế yên ắng trôi đi, tuy đến buổi tối, địch nhân có dấu hiệu sẽ cướp trại, nhưng thủ hạ của Đường Hoa lại là ba danh tướng, nên đám binh lính qua lại rất có trật tự, quân địch đành phải bỏ ý định đó đi.
Ngày thứ hai, giữa những lựa chọn bị độc chết, bị khát chết với bị giết chết, địch nhân bắt đầu xông qua sông. Ngàn tên cung thủ bên quân ta bắt đầu phát uy, cơ bản chẳng có gì khác với cắt cỏ cả. Lúc này Đường Hoa mới biết được, tác dụng của lưới sắt thật không lớn, địch nhân đều là lính mang áo giáp, cứ trực tiếp nằm lên trên lưới sắt là chẳng bị thương tổn bao nhiêu, hơn nữa thi thể sẽ bị lưu lại trong ba phút. Cho dù có chông ngựa của Hoàng Trung ngăn kỵ binh địch nhân lại, Cao Thuận vẫn còn phải mang bộ binh ra quyết chiến với bộ binh đột tiến của địch, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hoắc Khứ Bệnh mới thanh lý được tàn binh. Đương nhiên mục tiêu xông tới của quân địch là chủ soái, nhưng không ngờ, mình thì chạy bộ, mà chủ soái người ta thì rất vô lại, đang bay trên trời!
Hệ thống còn lại được một vạn bảy ngàn tên binh lính. Bên Đường Hoa: bộ binh còn một trăm, kỵ binh bốn trăm, cung binh một ngàn. Xét theo tỷ lệ, Đường Hoa cũng không lời được bao nhiêu. Đây là do một sai lầm trong chiến thuật của Đường Hoa. Đối với việc này, Đường Hoa nghiêm túc kiểm điểm trước mặt ba tướng quân với bốn người chơi, đồng thời mời mọi người cùng ăn dưa hấu.
Dưới sự chỉ đạo của ba vị tướng quân, sách lược chuyển biến từ dựa theo lưới sắt mà thủ chuyển sang dựa theo sông mà thủ. Kỵ binh bất kỳ lúc nào cũng có thể dồn quân địch trên bờ xuống giữa sông, cung thủ thì lợi dụng chiều rộng của sông để sát thương một cách hiệu quả những địch nhân muốn qua đây, chỉ cần địch nhân dám uống chừng hai ngụm nước, có thể coi như là đã chết. Trong nhất thời, dường như đám Đường Hoa đã chuyển thành bên thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.