Song Kiếm

Chương 112: HỘI CHIẾN

Hà Tả

27/11/2013

Hai bên vẫn còn đang giằng co, mắt thấy cảm xúc của quần chúng đang dao động quá nhiều, lúc nào cũng có thể ra tay cả. Bang Thiên Đường hôm nay chịu thiệt nhiều đến như thế, tuy bị dính chấu chỉ có phân nửa người, nhưng mà trong đó toàn là cao thủ, làm sao mà bọn họ có thể nuốt trôi cục tức này được? Mà kẻ thù trước mặt thì lại đang quanh quẩn bên lằn ranh giữa thiên đường và địa ngục, lui thì là vực sâu vạn trượng, còn tiến thì có thể ngạo thị quần hùng. Thế thì sao không “giúp” cho kẻ thù một chút chớ?

Phần Phá Toái thì hắn đang sâu sắc cảm thấy rằng nhân thủ bên mình chưa đủ. Vấn đề chủ yếu nhất là: Mục tiêu của người ta là Sát Phá Lang, mà việc bảo vệ một người thì phải khó khăn hơn là giết một người rất là nhiều. Mặt khác, còn có một vấn đề thực tế nữa: Công đức! Người ta tràn qua như thế, cho dù ngươi có thể giết nổi thì ngươi có dám giết không? Nếu như ngươi chỉ chăm chăm nhờ vào trạng thái phản kích, vậy làm sao có thể bảo hộ Sát Phá Lang?

Ông chú đáng khinh kia hiển nhiên cũng hiểu điều này, nhưng mà ông ta cũng đánh giá rất cao Đường Hoa. Thực ra, tuyệt đại đa số người đều cho rằng Đường Hoa có thể giết người mà không kiêng kỵ gì cả.

* * * * * *

Ngay khi sao Hoả và Trái Đất sắp đụng vào nhau, thì đột nhiên hệ thống bắt đầu phát thanh: Bang Nhất Kiếm tuyên chiến với bang Thiên Đường, hai bang ở vào trạng thái đối địch. Bang Song Sư tuyên chiến với bang Thiên Đường... Bang Tam Thương tuyên chiến với bang Thiên Đường...

Người chơi ở vào trạng thái đối địch thì không thể tổ đội, giết chết người chơi đối địch thì không những không bị trừ công đức, mà còn có thể đạt được điểm cống hiến bang hội, còn bên bị giết thì bị rớt kinh nghiệm gấp đôi.

Đường Hoa mở kênh bang hội ra, chỉ thấy đường chủ của phân đường là Cách Cách Đạo đã bắt đầu triệu tập nhân mã, nhắm thẳng mục tiêu đến Lư Sơn. Đồng thời cũng có nghe đường chủ nói, Tinh Anh đường đã xuất phát rồi, tinh anh của ba bang sẽ phân thành ba hướng đi càn quét ba phân đà của bang Thiên Đường trước! Nếu như bang Thiên Đường đi cứu viện cho phân đà, thì Lư Sơn chắc chắn lung lay, còn như cứu viện cho Lư Sơn, thì phân đà sẽ bị diệt, vậy thì sẽ có nửa số quân Thiên Đường vì đầy người mà bị cưỡng chế đá ra khỏi bang hội.

Lần này rốt cuộc ba bang không thèm dùng cờ hiệu chính nghĩa gì nữa, cũng chẳng thèm bận tâm gì đến ngôn luận luôn, hoàn toàn là theo thái độ ngang ngược cá lớn nuốt cá bé. Bang chúng bang Thiên Đường nghe thấy tin này thì vỡ oà cả lên. Đã mấy tên lãnh đạo thì giao cho cái công vụ cũng phải giải quyết hết mười ngày chưa xong, mấy tên đường chủ còn sống thì mỗi tên một cái nhìn, lại tăng thêm gian tế của ba bang ở bên trong quấy rối, thế là toàn bang bắt đầu loạn xạ cả lên.

Phá Toái cười hè hè: “Các ngươi đang mời bọn ta quang minh chính đại kiếm điểm bang cống đấy à?” Bên này là mấy tên cao thủ đứng từ hàng thứ nhất đến hàng thứ bốn trong cuộc thi, nếu mà liên thủ thì sẽ rất là khủng khiếp, trong thời khắc bị tuyên chiến như bây giờ, ngươi mà đi du lịch địa ngục một tiếng đồng hồ thì... Chỉ sợ chờ đến khi ngươi trở về, bang hội đã phải giải tán mất tiêu.

“...” Mấy thành viên bang Thiên Đường đứng đực ra, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

* * * * * *

“Tán đi tán đi!” Đường Hoa phất tay, bởi vì bang Thiên Đường đã buông bỏ ân oán tư nhân, chuyển sang khẩn cấp trở về cứu viện Lư Sơn, cho nên hiện trường chỉ còn lại có khoảng ngàn tên người xem “Không rõ chân tướng”. Người tuy nhiều, nhưng mà chỉ là một mâm cát rời, sau khi thấy bọn Huy Hoàng lại đón thêm một ít nhân viên giúp đỡ nữa thì đều biết rằng chẳng còn hy vọng chi báo thù cho Huyên Huyên yêu dấu, đành ôm hận mà rời khỏi.

Đường Hoa đưa tay giựt một sợi tóc của Sát Phá Lang, thờ dài nói: “Tuy là ma kiếp, nhưng mà uy lực chỉ có tam giai, thật là chẳng hay ho gì cả.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Huy Hoàng chỉ ra: “Nếu như mà không nhờ có thanh Ma Kiếm này, chỉ sợ không thể nào thoải mái như vậy... Gia Tử, ngươi đừng có cầm gậy gỗ chọt lỗ mũi người ta chứ.”

Phá Toái phụ họa: “Đúng vậy, nghiêm chút đi, người ta đang độ kiếp mà.” Hắn với Sát Phá Lang là hai trường hợp khác nhau. Sát Phá Lang là kiếm ngự người, kiếm là chủ, người và kiếm thông linh mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, còn Phá Toái thì là là người ngự kiếm, cho dù là thần binh bất quá cũng chỉ là công cụ mà thôi, chẳng quản là loại phi kiếm nào, rơi vào trong tay hắn đều có thể phát huy ra uy lực bất tục.

“Chẳng phải là còn tới 15 phút nữa sao, nhàm chán mà, lại khó có được cơ hội chọc ghẹo tầm gần thế này nữa!” Đường Hoa cầm cái cây nhỏ bằng gỗ chọt chọt tai, mũi, ngực cùng với... của Sát Phá Lang, vừa đâm lại vừa hạ thấp thanh âm, nghiến răng nói: “Con mẹ nó, ngươi ám toán ta làm ta mất mấy ngàn kim, ta còn chưa có tính sổ với ngươi, mà bây giờ độ ma kiếp cũng không có nói một tiếng, hại ta mém chút nữa toi mạng. Ngươi mà còn trừng ta nữa thì ta lại tìm cái cây to hơn để chọt ngươi...”

“...” Sát Phá Lang vội nhắm mắt lại, bảo trì thông linh với Ma Kiếm, mà trong lòng thì cảm thấy rất uất ức. Ám toán ngươi, chẳng phải vì không biết đó là ngươi sao? Không báo cho ngươi biết việc ta độ ma kiếp, chẳng phải vì ta không nhìn thấy ngươi sao? Nhưng mà giải thích hoặc là kháng cự là không có hiệu quả. Thứ nhất, có thể khiến cho mình phân tâm, thứ hai là có thể khiến cho tên tiểu nhân nào đó càng được nước sử dụng những thủ đoạn thâm hiểm hơn với mình. Tuy Phá Toái với Huy Hoàng đang đứng bên cạnh nhìn đấy, nhưng mà thủ đoạn của Đường Hoa há là thứ mà hai người bọn họ có thể ngộ ra? Chẳng cần nói đâu xa, tóm lấy con rết quăng vào trong quần của mình, thế là mình sẽ toi ngay... Có điều hắn lại hơi chút buồn bực, vì dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Đường Hoa, hắn đã khiến cho Đường Hoa tổn thất nhiều tiền như thế, Đường Hoa hẳn đã sớm bỏ đá xuống giếng mới phải chứ, sao lại còn đi giúp mình vậy?

Hắn nào có biết đâu, bởi vì Thi Thi, nên Đường Hoa mới không có chấp nhất gì hắn. Còn chuyện giúp hắn... Đó là do thể diện của Huy Hoàng, chứ nếu không thì Đường Hoa với Phá Toái đã chẳng thèm nhúng tay.

Sau khi chịu đựng hơn mười phút bị chọc ghẹo, Sát Phá Lang rốt cục độ kiếp xong.

“Cám ơn!” Sát Phá Lang gật đầu với Phá Toái và Huy Hoàng, chẳng thèm ghé mắt đến Đường Hoa đang đứng bên cạnh, hắn ôm quyền: “Nhất định sẽ trả lại cho các ngươi. Tạm biệt!” Nói xong bèn điều khiển phi kiếm rời khỏi thành đô.

Huy Hoàng nhìn theo bóng lưng của Sát Phá Lang, nói: “Coi bộ, sau đây sẽ có rất nhiều người bắt đầu độ kiếp!”



“Phải!” Phá Toái gật đầu: “Đẳng cấp của nhân vật tăng lên, pháp bảo, phi kiếm và pháp thuật thì được thay đổi mạnh hơn, lại tăng thêm yếu tố là uy lực của kiếp thứ nhất luôn luôn bảo trì ở mức tam giai... Số người thử đi độ kiếp chỉ sợ sẽ không ít đâu. Mà chính kiếp thì khó nhận, ma kiếp thì dễ nhập, chỉ sợ thời đại PK cuồng nhiệt sẽ phải đến rồi.”

Đường Hoa lắc đầu: “Cái này thì chưa chắc, vì ma kiếp tuy cũng chỉ tam giai, nhưng mà độ hung hiểm thì quả thực rất khiếp người. Các ngươi chưa có độ thì chưa biết, độ hung hiểm trong đó chỉ có đương sự mới rõ thôi. Nếu ta mà không có bộ cờ Nghịch Thiên, thì cho dù đổi thành hiện tại, cũng chỉ có thể năm ăn năm thua đấy.”

Phá Toái xoay người nói với chúng nhân Bồng Lai: “Đi! Ta mời mọi người uống rượu.”

“Hay!” Chúng Bồng Lai hưởng ứng.

“Có điều... Các ngươi tốt nhất cho ta mượn chút tiền trước đã.”

“Xì! Đi đây, có việc thì gọi.” Chúng Bồng Lai phất tay từ biệt.

Phá Toái thở dài: “Thật là nam nhân độc thân thì không biết nỗi khổ của người đã có bạn gái.”

Đường Hoa lúc này mới nhớ đến, hỏi: “Nữ nhân của ngươi đâu?”

“Đang chiến tranh lạnh trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt. Đi, chúng ta đi Lư Sơn xem đi.”

* * * * * *

Lúc ba người tới Lư Sơn, thì bên ngoài Lư Sơn đã bắt đầu một tràng cảnh PK đồ sộ. Toàn bộ mọi người đưa tên của bang hội mình lên trên đỉnh đầu để chơi không chiến. Điều này là đương nhiên, vì có ai rảnh mà đi dòm biểu tượng bang hội nơi ngực đâu. Bang Nhất Kiếm thì tiến công từ hướng Nam, Song Sư thì hướng Bắc, còn Tam Thương thì phụ trách mặt Tây.

Gần vạn người sát phạt nhau cả trên trời lẫn dưới đất ở Lư Sơn. Pháp thuật thì rực rỡ, phi kiếm thì toả ánh lạnh ra tứ phía, những pháp bảo kỳ môn quái dị thì đụng độ nhau tạo ra những đốm lửa xinh đẹp. Nhân số tuy tương đương, nhưng trình độ chỉ huy thì không phải là một tầng thứ. Nhìn lại ba bang, có thể thấy rằng sĩ khí đều ngút cao, bởi vì bọn họ có sự đảm bảo chắc chắn về hậu cần. Ba bang đã liên hiệp với nhau đưa ra những biện pháp như bồi thường tử vong, phần thưởng giết địch, phần thưởng khi phá hư công trình, v.v...

Nhưng mà dù sao cũng là chiến đấu ở bên trong địa phận Lư Sơn, nên bang Thiên Đường có rất nhiều tài nguyên hỗ trợ cho mình. Chẳng hạn như là có thể chậm rãi hồi phục máu và pháp lực, chẳng hạn như là có Lư Sơn kiếm trận trợ trận cho, chẳng hạn như là nơi chính điện còn có những toà tháp phòng ngự toả ánh sáng tím. Bởi thế nên tuy ưu thế đang nghiêng về bên của ba bang, nhưng mà ba bang muốn đánh hạ Lư Sơn cũng không thể nào là chuyện một sớm một chiều được.

Thư Sinh cũng là một người rất sáng ý. Ngươi có thể coi đó là thâm hiểm, cũng có thể nói đó là đen tối, hoặc cũng có thể nói rằng người này lòng dạ rất sâu, nhưng mà cho thế nào đi nữa thì cục diện tưởng chừng như bế tắc này dưới sự bố trí của hắn cũng đã đảo ngược rất nhiều.

Thủ đoạn đầu tiên, chiêu an: mời chào những đường chủ còn dư lại trong bang Thiên Đường cùng với ba đà chủ của ba phân đà. Đàm phán bằng tiền tươi thóc thật, chỉ cần ngươi dám đưa ra điều kiện, thì ta cũng dám đáp ứng ngươi.

Thủ đoạn thứ hai, thu mua: Thư Sinh tuyên bố ra bên ngoài rằng bang chúng tinh anh của ba bang có thu nhập 8 phần trong tiền làm nhiệm vụ, còn bang chúng phổ thông thì cũng tới 7 phần. Hiện giờ bang hội chưa có chuẩn bị mở phân đà, cho nên vị trí tuyển chọn chỉ hữu hạn, ưu tiên tuyển nhận thành viên của bang Thiên Đường vào.

Thủ đoạn thứ ba, phát tán thông tin giả: Phân đà X đã khởi nghĩa tập thể, rồi nơi nào đó đã bị minh quân công phá, rồi bang hội nào đó đã gia nhập vào mặt trận phê phán bang Thiên Đường, v.v...

Thủ đoạn thứ tư: không tiếc bất cứ giá nào, sau khi công chiếm được công trình nào đó của Thiên Đường xong thì sẽ phong tỏa dược phẩm và thực phẩm lại. Đồng thời cũng bày ra nhân thủ nơi thành trấn gần đó để phục kích những người chơi bang Thiên Đường đang đi mua mua đồ ăn và dược phẩm.

* * * * * *

Ba người bọn Đường Hoa đang thưởng thức cảnh tượng PK tập thể hoành tráng, thì một cái tin nhắn bay qua: “Gia Tử, ta là Thi Thi đây, hiện đang ở quán trà Cửu Giang, có rảnh để qua không?”



Thi Thi? Đường Hoa trầm tư, sau đó nói với hai người bọn Phá Toái: “Các ngươi cứ chơi đùa trước đi, ta đi gặp một người bạn cái đã.”

* * * * * *

“Thi Thi! Chuyện gì a?” Đường Hoa đón trà xong, nói tiểng cảm ơn rồi ngồi vào chỗ.

“Thực ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là kêu ngươi qua đây ngồi chút thôi, đã lâu không liên hệ rồi.” Thi Thi cười nhẹ nhàng, rót thêm trà cho Đường Hoa rồi nói: “Gần đây thế nào rồi?”

“Ừm... Không tệ lắm.”

“Đúng rồi, lần trước ngươi nhờ ta hỏi thăm người nọ, đã tìm được rồi đấy. NPC này tên là Cảnh Thiên, là ông chủ lớn trong trấn Đường Gia, có một NPC vợ cùng với một đứa con, có vô số bất động sản, cơ hồ cả thảy trấn Đường Gia đều là của hắn cả. Theo lời của người trong trấn Đường Gia thì lúc còn trẻ Cảnh Thiên từng học qua tiên thuật của Thục Sơn, hơn nữa chưởng môn tiền nhiệm của các ngươi, cũng tức là tên đã phi thăng khi Thục Sơn gặp phiền phức đó, chính là đại ca của hắn. Cho nên ta mới nghĩ rằng đây chính là người mà ngươi muốn tìm, đây là bản đồ.” Thi Thi lấy ra một tờ bản đồ Thục trung, chỉ xuống trấn Đường Gia cách năm mươi cây số từ hướng Tây của Du Châu, nói: “Chính là nơi đây. Tuy có nghe nói chưa ai từng gặp qua Cảnh Thiên, nhưng mà lại thường trông thấy con của hắn xách theo cây kiếm gỉ đuổi theo gà vịt khắp lối, ta nghĩ nếu như muốn gặp được Cảnh Thiên, thì có lẽ phải nhờ vào con của hắn. Đây là sở thích của con hắn do ta phái người chuyên môn tìm hiểu đấy. Ngươi xem đi!”

Đường Hoa nhận lấy tờ giấy từ Thi Thi, thấy trên đó có viết hồ lô đường, ngựa gỗ, con quay. Hắn xem kỹ càng xong, thu tờ giấy lại, lấy ra tờ ngân phiếu đặt trên mặt bàn, nói: “Đây là thù lao.”

“Gia Tử, ngươi đang làm cái gì thế?” Thi Thi không nhìn tới ngân phiếu là bao nhiêu, đã đẩy trở lại: “Ngươi giúp bạn bè làm chút chuyện, lẽ nào cũng sẽ lấy tiền sao?”

“Ha ha!” Đường Hoa cười, thu lại ngân phiếu: “Vẫn là Thi Thi ngươi lợi hại.”

“Lợi hại..” Thi Thi buồn phiền lắc đầu nói: “Ai...”

Đến rồi! Đường Hoa quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

“Không có việc gì, không có việc gì!”

“Nói đi, nếu như ta có thể giúp được, thì tuyệt đối không chối từ.”

“A... Là vầy, ta có nhận một ủy thác, mà không có người thích hợp đi làm.”

“Ủy thác gì?”

“Diệt Tam Thương.” Thi Thi nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì nhỏ giọng: “Vô Cực ủy thác.”

Đường Hoa sững người, hỏi lại: “Tam Thương Vô Cực?”

“Phải! Hắn phát hiện mình đã bị mất đi quyền lực, rồi bang hội vất vả dựng nên cũng đã bị người ta lấy đi, đồng thời lại còn bị Công Chúa lừa gạt... Ngươi cũng biết đấy, chuyện như thế này sẽ khiến cho nam nhân các ngươi tức giận lắm, thế nên hắn định vỗ tay một cái đường ai nấy đi, bởi vậy mới tới đây tìm ta.” Thi Thi lại nói: “Ta thấy gần đây Tam Thương vì đối phó với bang Thiên Đường nên cơ hồ đều đưa hết người đi rồi, nơi Lao Sơn chỉ còn chưa đến trăm người, hơn nữa lại phần lớn lại là đệ tử Huyễn Nguyệt am. Nếu như người của Thiên Đường tấn công thì người ta dựa vào hệ thống phòng ngự của Lao Sơn, cộng với năng lực của đệ tử Huyễn Nguyệt am là hoàn toàn có thể cầm cự cho đến khi viện quân đến nơi được.”

“Vậy ý của ngươi...”

“Nhất định phải tìm ra một tên cao thủ bên trong ba bang, rồi dùng danh nghĩa trợ giúp phòng thủ, đánh lén giết họ, bên ta cũng phái vài người đến hỗ trợ, thì có thể thoải mái huỷ đi đài Kiếm Tiên thôi.”

“Cái này... Thì thù lao sẽ ra sao đây?” Đường Hoa cười mị mị, hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook