Song Kiếm

Chương 237: Lại thăm dò tiếp nữa

Hà Tả

09/03/2015

“Hôm nay ngươi muốn cũng phải đi, mà không muốn cũng phải đi.” Trên sàn Dưỡng Khí ở đỉnh núi Nga Mi, Đường Hoa với vẻ mặt bất thiện đảo vòng vòng quanh Phong Vân Nộ, phun ra vài câu hung ác.

Phong Vân Nộ lại rất chi là thoát tục, hớp nhẹ hớp trà rồi nói: “Không phải là ta có muốn đi hay không, mà là ta có thể đi được hay không.”

Huy Hoàng: “Gia Tử, đừng làm khó...”

Phá Toái ngắt ngang: “Không làm khó là không được. thực ra Phong Vân Nộ ngươi cũng có lợi mà, nếu ba người chúng ta tới được Thiên Đình rồi, vậy sẽ có cả tá nhiệm vụ cho ngươi tùy ý làm, rồi cả tá kỹ năng chờ ngươi học, cả tá thần binh chờ ngươi lượm nữa. Chúng ta cùng nhau đả thông giếng Thần Ma, lẽ nào còn có cái hại gì hay sao?”

“Mấy vị đại ca!” Phong Vân Nộ đứng lên thở dài, lấy ra một tờ ngân phiếu: “Đây là số tài sản cuối cùng của bổn Phong Vân ta rồi đấy, ngay cả việc truyền tống cũng là cả một vấn đề rồi chứ đừng nói chi đến việc đi du lịch giếng Thần Ma à.”

“Không phải chứ?” Phá Toái nhận ngân phiếu, xong quay qua nói với Đường Hoa và Huy Hoàng: “Ba kim hai mươi lăm bạc mười bảy đồng. Ta nói này Phong Vân Nộ, ngươi đừng có chọc ta à, ngươi thân là một cao thủ nhị kiếp mà trên thân chỉ có nhiêu đấy tiền à? Với lại, ngươi bán Tam Thương, trả nợ cũ xong chắc cũng còn ít nhất mấy ngàn kim chứ?”

“Ai...” Phong Vân Nộ cười khổ: “Không giấu gì các vị, bán bang hội trả nợ xong ta còn dư lại được một vạn kim, nhưng mà... Suốt ngày bắn chim, cũng có ngày bị chim mổ mắt, thật là lật thuyền trong mương rãnh mà.”

“Chuyện thế nào đấy?” Đường Hoa nghi hoặc hỏi, rồi lén liên hệ với Tôn Minh, có kèo ngon đây...

“Biết Táng Ái chứ?”

“A, biết quá rõ nữa là đằng khác chứ.” Đường Hoa nói: “Đệ nhất mỹ nữ trong Song Kiếm, từng là sư muội của ta, đã tiếp xúc không ít lần, nhân phẩm cũng không tệ lắm.”

“Không tệ cái beep!” Phong Vân Nộ hung ác chửi tục một câu: “Gạt hết cả toàn bộ gia sản của ông rồi kìa, sau đó còn kéo ông đây vào danh sách đen, rồi tiết lộ cả bí mật phép phòng ngự tuyệt đối của ông đây nữa. Ngoài ra ả còn đi rải tin đồn rằng bởi vì ta dùng phòng ngự tuyệt đối để đi độ kiếp, cho nên phải thiếu cả một gánh nợ ắp ụ, cho dù có bán bang hội xong cũng chỉ là một kẻ cùng đinh kia kìa. Ta... Trong số mấy tên xưa nay là bạn với ta, thế mà có không dưới mười đang đòi nợ ta đấy.”

“Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Hôm kia hay hôm qua gì đó, Đường Hoa vẫn còn hợp tác với Phong Vân Nộ mà, lúc đó tâm tình hắn còn vui vẻ lắm, không hề có cái bộ dạng siêu phàm thoát tục, hai tay áo toàn gió thổi hiu hiu thế này đâu.

“Mới buổi sáng nay thôi!” Phong Vân Nộ lại than một hơi: “Ta đã làm giấy vay nợ với mọi bằng hữu ta mượn tiền rồi, tổng nợ bây giờ là ba ngàn năm trăm kim. Chỉ cần mà tài khoản của ta vượt qua được 10 kim là hệ thống sẽ tự động lấy đi liền, nó nói lý do là vì độ tin cậy của ta không cao... Ta đệt cả mười tám đời nhà Ốc Vít, nếu hai tháng nữa mà ta không trả lại nổi, vậy ta sẽ bị đày thành đứa ở đó.”

Đường Hoa vẫn giữ biểu tình nghi hoặc như cũ: “Táng Ái nhìn cũng khá là thuần khiết, khá là ngây thơ, rồi khá là thiện lương mà?”

“Thiện lương? Nàng ta là táng tận thiên lương thì có.” Phong Vân Nộ cả giận: “Nếu nàng không thuần khiết, không ngây thơ, không thiện lương thì ông đây còn có thể bị lừa được sao?”

Những kẻ lừa đảo chẳng bao giờ viết hai cái chữ ‘lừa đảo’ lên trên mặt cả. Với trình độ nhìn gái như của Phong Vân Nộ, nếu ngươi không làm cho thật xuất sắc thì chẳng thể nào khiến cho hắn bớt đi lòng phòng bị được đâu. Đường Hoa vạn lần cũng không nghĩ rằng Táng Ái lại là một kẻ lừa đảo như thế, hắn rất có hảo cảm với Táng Ái, ít nhất thì cũng vượt hơn với Sương Vũ vài tháng trước kia. Chỉ có điều là người ta lại xinh đẹp quá, mà trong hiện thực thì Đường Hoa một không phải công tử, hai không phải thiếu gia, ba không phải là quý tộc nhà quan, cho nên hắn thật không dám dây vào. Lão bà đẹp đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà xinh đẹp quá thì tuyệt đối chẳng phải là cái chuyện gì tốt lành cả. Đường Hoa có chút tự ti, có chút tự hiểu mình cho nên buông bỏ đi khả năng theo đuổi, hắn biết gầy dựng sự nghiệp khó, mà giữ vững được sự nghiệp lại còn khó hơn. Cũng may mà mình khôn khéo, chứ nếu không bây giờ người đứng trên đỉnh núi chửi tục đây phải là mình rồi ấy chứ. Nghĩ lại, nếu bây giờ mà Sương Vũ có nhu cầu cần tiền thật gấp, vậy Đường Hoa có đem bán cả mình lẫn Tôn Minh đi, cống hiến hết gia sản cho nàng cũng không phải là không có khả năng đâu.

“A?” Phá Toái móc một tờ báo ra: “Song Kiếm nhật báo số mới ra này, Phong Vân Nộ, ngươi nên xem thử xem đi.”

Đường Hoa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Là bài báo vạch trần bộ mặt thật của một tên quỷ nghèo tên là Phong Vân Nộ, là một kẻ lừa tài lừa sắc.” Phá Toái nói thêm: “Người tố giác là Táng Ái, trên bài báo còn có một tấm ảnh chụp nàng đang hai mắt đẫm lệ, ai gặp cũng thương, khiến cho mọi động vật giống đực đều tan nát cõi lòng đây này.”

Huy Hoàng hỏi: “Vậy nội dung cụ thể là gì?”

“Nói là Phong Vân Nộ bởi vì chiêu phòng ngự tuyệt đối nên đã nợ một món tiền thật lớn, còn tìm nàng vay ba ngàn kim nữa. Bây giờ bởi vì bạn trai nàng cần tiền dùng gấp, cho nên nàng mới tìm Phong Vân Nộ đòi tiền, nhưng Phong Vân Nộ lại không chịu nhận nợ, lại còn mắng nàng là con tiện nhân nữa, rồi nói cái gì mà mượn tiền nàng là cho nàng thể diện...”

“Khoan khoan... Bạn trai nàng?”

“Đúng vậy, các ngươi cũng có quen đấy, là kẻ có vẻ là đệ nhất cao thủ của Thần Chi Lĩnh Vực: Phi Thường Kiếm.”

Huy Hoàng và Đường Hoa: “Ặc!”

“Phi Thường Kiếm cũng chứng minh là mình từng đưa cho Táng Ái ba ngàn kim để cho Phong Vân Nộ vay. Hắn còn nói là không cần Phong Vân Nộ trả lại tiền, hắn nhận lời phỏng vấn chỉ là để vạch trần cái bộ mặt xấu xa ngụy quân tử của Phong Vân Nộ mà thôi.” Phá Toái nhìn Phong Vân Nộ đang nổi gân xanh đầy mặt mà nói như vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Phong Vân ca, ngài gặp nạn rồi, Thắng Giả Vi Vương cũng chứng thực là trước đây không lâu Phi Thường Kiếm từng tìm mọi người mượn ba ngàn kim đó.”

Đường Hoa bất mãn, nói: “Nào có tình tiết gì lừa sắc đâu?”

Phá Toái thành khẩn nói: “Ta bịa ra thôi, để kích thích tâm lý ham học hỏi của các ngươi đó mà.”

“Sẵn tiện cho hỏi luôn một câu, từ lúc nào mà ngươi đặt Song Kiếm nhật báo rồi thế?”

“Từ khi tên đồng bọn kia của ngươi không đăng tin về việc ta độ kiếp đó.” Phá Toái nghiến răng: “Ta không thể trở mặt với hắn, lẽ nào còn không thể đặt Song Kiếm nhật báo coi như trả thù à?”

“Có thể có thể, nhưng nhiệm vụ trọng yếu trước mắt bây giờ là...” Đường Hoa đá đá mắt về phía Huy Hoàng.

Phá Toái hiểu ý, bèn cùng Đường Hoa khiêng Huy Hoàng đi.

“Gào...” Tiếng rống giận của Phong Vân Nộ vang vọng khắp cả khe núi.

“Gia Tử, Phá Toái?”

“Huy Hoàng ca, đây là cái vũng nước đục, ta không chui vào. Cùng lắm thì chờ thêm một tháng nữa có ai đó qua kiếp thì chúng ta lại đi thôi.”

“Huy Hoàng!” Phong Vân Nộ túm ngay áo của Huy Hoàng mà khóc rống lên: “Bây giờ người có thể giúp ta trừ ngươi ra chẳng còn ai nữa đâu.”



Phá Toái cười ha ha nói với Huy Hoàng: “Hắn muốn nhờ thanh danh của ngươi để lấy lại danh dự cho hắn đấy. Nhưng mà...”

Đường Hoa chìa tấm ảnh chụp Táng Ái đang đẫm lệ trên mặt tới trước mặt của Huy Hoàng.

“Nhưng mà, ngươi làm sao biết được ai nói thực ai nói giả đây?” Phá Toái chỉ chỉ vào tấm ảnh chụp trên báo, rồi nói.

“Hẳn phải là thật sự nhỉ?” Huy Hoàng cũng không dám chắc cho lắm.

Đường Hoa: “Sao ngươi chắc chắn vậy chứ?”

“Hắn rống lên nghe thực lắm.” Huy Hoàng lau mớ mồ hôi, quả thật là một lý do vô nghĩa mà. Nếu muốn rửa sạch cho cái oan này của Phong Vân Nộ thì cũng dễ lắm, cứ tìm mấy người nào đó có máu mặt ra giúp hắn là xong. Nhưng mà Huy Hoàng thực sự không dám khẳng định rằng ai mới là người nói thật, trong trò chơi này không có bản ghi chép các vụ giao dịch. Rủi đâu mà mình đoán sai rồi, vậy thân bại danh liệt chỉ là chuyện nhỏ, khiến một nữ sinh phải chịu đựng cái oan to tổ bố như thế mới là chuyện lớn. Hà huống chi, Táng Ái trong ảnh chụp khóc rất thương tâm, ngoài ra còn rất chân thành nữa.

“Huy Hoàng, nếu ngươi không giúp ta thì không còn ai có thể giúp ta được nữa rồi.” Phong Vân Nộ thấy lập trường của Huy Hoàng không bền vững nữa, bèn vội nói: “Chỉ cần ngươi nói một câu thôi, là mọi người đã tin đến năm phần rồi.”

Đường Hoa thấy Huy Hoàng khó xử quá, bèn nói chen vào: “Như vầy đi, nếu ngươi có chứng cớ chứng minh được ngươi quả thật là người bị hại thì bọn ta sẽ giúp ngươi ngay.”

“Cái này... Nếu có chứng cớ thì ta còn cầu Huy Hoàng làm gì?”

“Không có chứng cớ thì đi tìm chớ chi?”

“Đi đâu tìm bây giờ?”

“Đi đâu tìm à?” Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc, rồi nói: “Ngươi có thể tìm người giúp ngươi.”

“Ai?”

“Thi Thi.”

Nghe tới cái tên này, Phong Vân Nộ nhụt chí ngay: “Ta không có tiền.” Hắn đâu thể nào không biết Thi Thi này có năng lực thông thiên, có thể giúp mình được. Nhưng nữ nhân này là dạng người chỉ biết nhìn mặt tiền thôi, chuyện của Đường Hoa biết đâu người ta còn giúp cho miễn phí, chứ với mức độ quen biết giữa mình với nàng thì...

“Không có tiền thì ngươi có người đó.” Đường Hoa cười gian: “Ngay cả thịt heo ba rọi giờ cũng có giá đến tám đồng một kim rồi, dưới sự bành trướng của tiền tệ, giá trị bản thân ngươi đương nhiên cũng sẽ bành trướng theo thôi.”

* * * * * *

Thi Thi đặt một tờ ngân phiếu và một tờ biên nhận lên trên mặt bàn, nói một cách rất không tình nguyện: “Bốn ngàn kim có thể trả xong nợ cho ngươi đấy. Biên nhận là một vạn kim, kỳ hạn một tháng. Tiền lương của ngươi là mỗi tháng ba trăm kim, lúc nào gọi cũng phải đến, sống hay chết gì cũng phải làm. Nếu tháng này làm tốt thì ta sẽ cho ngươi vay một vạn kim để trả cho tờ biên nhận này, kỳ hạn của một vạn kim đó sẽ là tháng sau. Cũng tức là nói chỉ cần ngươi biểu hiện tốt thì tiền lương có thể tăng, có thể làm công để trả lại số tiền bốn ngàn kim mà ngươi thực sự mượn. Nếu ngươi lãn công hay là có âm mưu gì đó, thì đến cuối tháng ta sẽ yêu cầu ngươi trả một vạn kim biên nhận kia, đến lúc đó ngươi chỉ có thể làm đứa ở cho Ốc Vít mà thôi, không còn lựa chọn nào khác nữa.”

“Đây... Đây là khế ước bán mình à?” Phong Vân Nộ lo sợ lắm.

“Ở trước mặt Gia Tử, Huy Hoàng với Phá Toái, ta nói rõ với ngươi luôn vậy. Đây là cho vay nặng lãi đấy. Nếu ngươi có tiền trả ta, ta lập tức trả lại biên nhận cho ngươi liền, có điều ngươi vẫn còn phải nợ lại năm nghìn kim. Ngươi thấy vậy có tốt hơn không, ngươi không có tiền thì cũng chỉ có thể nghe theo ta mà thôi, ta sẽ cho ngươi công việc để ngươi kiếm tiền trả nợ. Nếu ngươi có tiền thì cũng có thể lập tức chuộc thân ngay, ta cũng không cản trở.” Thi Thi nói: “Phong Vân Nộ à, không phải là ta xem thường ngươi, nhưng với tình hình trước mắt này, ai sẽ cho ngươi mượn tiền nữa chứ?”

Huy Hoàng còn định nói gì đó, nhưng Đường Hoa đã phất tay: “Lôi hắn đi!”

Phá Toái OK một tiếng, sau đó kéo Huy Hoàng đi liền. Lại muốn làm đại hiệp nữa à? Có hai thằng bạn này ở đây, cho dù ngươi có là trắng thì cũng làm cho ngươi nhiễm đen luôn.

Phong Vân Nộ lại hỏi: “Vậy chân tướng của chuyện này thì sao? Các ngươi có chịu trách nhiệm không?”

“Ta đã nói là ta chỉ chịu trách nhiệm cho vay nặng lãi thôi... Nếu ngươi muốn ta điều tra cho rõ ràng chân tướng thì ta sẽ báo giá sau cho ngươi.”

Đường Hoa nhắn tin qua: “Ngươi ác thật đấy, lại đi đào cho bằng hết các giá trị còn lại của hắn thế này.”

“Ha ha! Ngươi hẳn là nên khen rằng ít nhất hắn cũng còn có giá trị để ta đào đó. Trong Song Kiếm, số người mà có thể được ta cho vay một lần bốn ngàn, rồi mỗi tháng cấp cho ba trăm kim tiền lương thì lấy đầu ngón tay cũng có thể đếm hết à.”

* * * * * *

Huy Hoàng hỏi Đường Hoa: “Cô nàng Thi Thi này tin được sao? Nàng thật có thể tìm được chứng cớ à?”

“Thật có thể đấy!”

Huy Hoàng gật đầu: “Vậy thì tiền tìm chứng cớ ta sẽ bỏ ra.”

“Ngươi có bệnh à?” Đường Hoa với Phá Toái cùng nhau nói: “Không được.”

Đường Hoa kiên nhẫn nói: “Tinh Tinh hắc ám lắm, tối thiểu cũng phải ba ngàn đó.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Phá Toái phụ họa: “Thế này thì cần phải giúp bao nhiêu người cho đủ đây, trên thế giới này ngày nào mà không có những người đáng thương xuất hiện? Huy Hoàng, ngươi tỉnh lại đi, ngươi quên rồi sao, nhiều nhất một năm sau là phi thuyền đã đến đích rồi, hiện giờ ai nấy cũng đều hiểu phải kiếm thật nhiều tiền, và tiêu thật ít tiền hết đấy. Chút tiền trong túi ngươi mấy thằng bọn ta ai không rõ chứ, nếu không nhờ Gia Tử mang ngươi lăn lộn một vòng trong sự kiện bang hội chiến thì với cái tính cách của ngươi, ngươi còn có tiền dư à? Đừng trách huynh đệ ta không có nhắc nhở ngươi nhé, Phong Vân Nộ hiện là cái động không đáy đấy, Gia Tử xin Thi Thi cho hắn một nửa tự do là ý tốt rồi, nếu ngươi mà ném tiền vào trong đó thì chỉ là đứa ngốc mà thôi. Lẽ nào ngươi còn trông cậy rằng Táng Ái nuốt tiền xong lại chịu phun ra à?”

Huy Hoàng nhìn qua Đường Hoa: “Gia Tử, ý của ngươi là...?”

“Ai... Tiền là của ngươi, ngươi muốn tiêu thế nào thì là tùy ý thôi. Bọn ta đây chỉ làm tròn bổn phận của người bằng hữu là khuyên nhủ ngươi được rồi.” Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Nếu không thì như vầy đi, chúng ta sẽ đi giếng Thần Ma thử thời vận một lần. Nếu mà lượm được tiên kiếm, vậy coi như vận hên của Phong Vân Nộ đã đến, thanh tiên kiếm đó sẽ cho hắn. Nếu lượm không được thì sau này không bàn đến chuyện này nữa. Cứ giao cho hệ thống quyết định, thế được hay không?”

Huy Hoàng gật đầu: “Được, ta đi nói với Phong Vân Nộ cái đã.”



Phá Toái nói bên tai Đường Hoa: “Nếu trong túi Càn Khôn của ta mà bất cẩn có thêm một thanh tiên kiếm, đánh chết ta cũng không nói đâu.”

“Ta cũng vậy!” Đường Hoa đập tay với Phá Toái.

* * * * * *

Phong Vân Nộ dĩ nhiên là đồng ý rồi. Bởi vì có bốn ngàn tiền vay nặng lãi, cho nên Phong Vân Nộ đã thuận lợi trả xong hết nợ, không còn chuyện cứ tiền được 10 kim là bị rút mất nữa. Thi Thi là một người phúc hậu, tuy hệ thống có nhắc nhở nàng rằng danh dự của Phong Vân Nộ không tốt, nhưng nàng vẫn cứ lựa chọn loại biên nhận có độ tín nhiệm cao nhất.

“Hiện tại thị trường của tiên kiếm bát giai là không.” Đường Hoa phân tích: “Thất giai là món hàng lôi cuốn nhất hiện giờ, cơ bản là có giá mà không gặp hàng. Theo như phân tích thì đại khái bốn tháng sau phi kiếm bát giai mới hút hàng được. Nếu ngươi muốn chờ đến bốn tháng sau mới rửa sạch nỗi oan tình của mình thì có thể theo giá bảy mươi phần trăm của phi kiếm thất giai mà bán phi kiếm bát giai cho bọn ta.”

“Khỏe khỏe.” Phong Vân Nộ còn có thể nói được gì nữa chứ? Lúc rơi xuống nước thế này, dù sao cũng có người chìa ra cái nhánh cây cứu vớt mình đây mà. Tuy người cầm nhánh cây là một tên địa chủ có ý bóc lột mình, nhưng sinh mệnh là đáng quý.

Có sự gia nhập của Phong Vân Nộ, trận hình trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hướng mà tên này chọn là tiên tâm phật thể, phật thể thì lực phòng ngự vô cùng vô cùng cao, nhưng chọn nó rồi tức là phải buông bỏ bớt cho lực công kích. Hướng ma kiếp đầu tiên có thể chọn là tiên, ma hoặc tiên - ma thể. Hướng tiên kiếp đầu tiên có thể chọn là tiên - phật thể. Trong đây cũng có sự tích của nó cả. Năm đó Tôn Ngộ Không vốn là đệ tử của tiên gia, nhưng sau đó đi lêu bêu chung với Như Lai, thế là thành phật. Phá Toái với Huy Hoàng đương nhiên sẽ không bỏ qua phần lực tấn công rồi, hẳn phải nói là phương hướng mà họ ưu tiên chính là lực công kích, tiếp theo đó mới là lực phòng ngự. Cũng có thể nói là họ mưu đồ muốn bóp chết Đường Hoa, vì khi Đường Hoa đứng trước cơ hội có thể lựa chọn ma thể có lực công kích mạnh mẽ, hắn lại đi chọn tiên thể.

Nhưng lại nói, nếu Đường Hoa mà đi chọn ma thể thì lại giống với yếu sinh lý rồi, chơi xong một ống pháp lực là sẽ không còn lại cái gì nữa. Tiên thể thì giống như Viagra vậy, tuy không kịch liệt như trên, nhưng thắng ở chỗ lâu dài, hồi pháp cũng nhanh hơn. Đương nhiên nếu có hết cả hai thì càng tốt nữa, nhưng giữa cá với chân gấu thì ngươi không thể có hết được, trừ khi là ngươi dùng chân gấu đi vớt cá.

* * * * * *

Hai phút năm giây là kết thúc trận chiến. Sau khi Đường Hoa chết trận mất ba lần, lãng phí hết sáu trăm kim lộ phí, rốt cục cũng đã thông qua được hành lang ấy.

“Thần là chính, ma là phản.” Sau khi tiến vào trong một đại sảnh, thanh âm hùng hậu của hệ thống lại xuất hiện: “Tâm có ma niệm, thì thần cũng là ma. Tâm có thiện niệm, thì ma cũng là thần. Ải này là dùng để khảo nghiệm chuyện tự biết mình của chư vị. Đường bên trái là thần, bên phải là ma, chính giữa là thần - ma. Nếu ruồng bỏ hướng tu hành của mình, vậy độ khó khiêu chiến sẽ bị tăng lên 300%.”

“Ha ha, ải này khảo nghiệm chuyện sống thật với bản thân đấy.” Đường Hoa vô cùng hài lòng bước vào con đường phía bên phải. Người còn sống thì sinh hoạt đơn giản vẫn tốt hơn, nếu mình về phe ma mà lại đi làm chuyện tốt thì thật là rối rắm lắm. Rồi ví dụ như bên phe tiên mà lại đi làm chuyện xấu, vậy sẽ càng rối rắm hơn nhiều. Ví dụ như... Phá Toái với Phong Vân Nộ vậy.

“Không phải chứ?” Phá Toái muốn điên lên: “Gia Tử chết tiệt đừng có đi nha, đề ra ý kiến giúp ta với.”

“Ừm... Ngươi tuy không làm được cái gì tốt, nhưng hình như cũng chẳng làm chuyện gì xấu gì cả, hẳn nên chọn bên trái nhỉ?” Đường Hoa ngẫm nghĩ một chốc rồi nói.

Huy Hoàng vội nói: “Không phải vậy, hệ thống có nói là tâm có thiện hay là ác mà. Làm nhiệm vụ công đức vốn là một chuyện tốt, ta cảm thấy Phá Toái hẳn nên chọn đường chính giữa thì hơn.”

Phá Toái khóc ròng: “Nói vậy thì nếu ta chọn đường bên phải, vậy ta thực sự là một tên tiểu nhân à?”

“Ây, ngươi nói vậy là có ý gì?”’ Từ phía đường bên phải truyền đến thanh âm bất mãn của Đường Hoa.

“Ai... Ta không tốt không xấu, chọn đường giữa vậy.” Phong Vân Nộ rất dứt khoát, một bước bước vào trong đường giữa ngay.

Huy Hoàng chọn thần đạo, Đường Hoa chọn ma đạo, đây là chuyện ván đã đóng thuyền rời, không có gì phải cân nhắc cả. Nhưng Phá Toái phải chọn đường nào đây? Nói thật thì ba người cùng mê mang lắm. Điều này cũng có nghĩa là ba người đều không biết rằng Phá Toái rốt cục là người tốt hay là người xấu đây, hay là người không tốt cũng không hư hỏng? Đối với bạn hữu thì tên này không có gì tệ cả, nhưng cũng có khi sẽ cậy thế ăn hiếp người ta. Khi hắn thấy người ta bị xui xẻo, hắn cũng sẽ cười trên nỗi đau người đó, nhưng khi trông thấy người nhỏ yếu thì hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đứng ra.

“Làm thế nào bây giờ?” Cuối cùng vẫn là Đường Hoa có biện pháp trước, hắn lấy ra ba cây tăm: “Ngắn thì là ma, dài sẽ là thần. Không dài không ngắn thì là ma - thần.”

“Đệt, lại là chiêu này nữa, ngươi có thể nào có chút sáng tạo hơn được không?”

“Ngươi có phương thức nào tốt hơn không?” Đường Hoa hỏi lại.

“... Ta cảm thấy bắt thăm sẽ có phần thích hợp hơn. Rút cây tăm thì dễ làm bừa lắm.”

“Ta đến đây!” Huy Hoàng ra tay nhanh lắm, xoẹt xoẹt xoẹt đã gập xong giấy rồi, sau đó lão này chắp tay lại dặn dò: “Tin thì sẽ linh.” Có thể thấy được trong thời học sinh Huy Hoàng đúng là dạng tự lực cánh sinh lắm, rất khác với cái dạng bắt thăm hay là quay cóp như Đường Hoa. Vì sao lại nói vậy? Bởi vì Huy Hoàng đang rất thuần thục xé giấy ra làm bốn miếng, hơn nữa còn viết A B C D lên chúng nữa.

* * * * * *

“Thần đạo? Không phải chứ?” Phá Toái choáng lắm, mình vẫn cứ sốt sắng đi tới đi lui giữa ma đạo và ma - thần đạo, nhưng không ngờ kết quả bắt thăm lại là con đường không có khả năng nhất thế này: thần đạo. Lẽ nào cười trên nỗi đau của người khác mà không có bỏ đá xuống giếng hay là nhân cháy nhà đi hôi của cũng sẽ được tính là người tốt à?

“Đây là ý của trời cao đấy.” Huy Hoàng phất tay bước vào thần đạo.

Đường Hoa cũng học theo Huy Hoàng, phất tay bước vào trong ma đạo. Thực ra vấn đề này sẽ không bao giờ có đáp án, mà nếu không có đáp án thì chỉ có thể dùng cái mạng cùi của mình đi đổi đáp án mà thôi.

Vẫn như cũ là một cái hành lang, chỉ có điều trước mặt Đường Hoa không phải là kim tướng nữa, mà là một tên Đường Hoa khác. Hệ thống bắt đầu 10 giây đếm ngược, Đường Hoa ném một tờ bùa Giám Định ra xong mừng rỡ, bởi vì kết quả giám định cho thấy các trạng thái phụ gia, lực công kích, lực phòng ngự và các số liệu khác của Đường Hoa giả đã bị giảm đi 300% so với mình rồi, điều này chứng tỏ rằng sự lựa chọn của mình là chính xác... Nhưng Đường Hoa lại trở nên mê mang rồi, lẽ nào hệ thống thực sự cho rằng mình là người xấu sao? Chứ thực ra theo suy nghĩ của bản thân mình thì mình vẫn còn tốt chán ấy chứ. Ít nhất thì mình cũng còn chưa tới mức độ khi nam hành nữ mà. Cũng chỉ là mình uống rượu rồi người khác trả tiền, rồi mình chỉ vơ vét chút tiền tài gạt gẫm, rồi lừa một vài người có lòng dạ hiểm độc thôi chứ gì đâu. Đối với những người thiện lương, mình vẫn luôn luôn tôn trọng lễ phép đấy chứ? Ví dụ như là lão trưởng thôn tân thủ thôn hòa ái kia vậy, nào giờ mình có ý định hạ thủ với lão đâu?

* * * * * *

Thật là một màn khiêu chiến quá đơn giản, quá đơn giản đi mà. Ba phút sau Đường Hoa xuất quan liền. Đương nhiên trừ việc cảm thán rằng ống máu của mình thực ra vẫn còn khá là dày cộm, hắn vẫn còn có chút phỉ báng với việc hệ thống không miêu tả chân thực diện mạo của mình mà lại đi làm xấu bớt nữa.

Người thứ hai đi ra, điều khiến Đường Hoa muốn té ngửa chính là người này lại là Phá Toái. Người thứ ba đi ra càng khiến Đường Hoa sửng sốt hơn, bởi vì đó không phải là Huy Hoàng, mà là Phong Vân Nộ.

“Nửa tiếng đồng hồ rồi.” Phá Toái nhìn lại bảng thời gian của hệ thống: “Không phải chứ, lẽ nào Huy Hoàng thực ra là một tên người xấu thập ác bất xá à?”

“Ây, ta có chỗ nào giống một người xấu thập ác bất xá chứ?” Đường Hoa vô cùng mẫn cảm, phản bác ngay. Thật ra mình muốn làm người tốt lắm đó chớ, nhưng khi các sự vật hấp dẫn xuất hiện ở ngay trước mặt mình, vậy mình còn có quyền lựa chọn nữa sao? Mình cũng là người, cũng có vật dục và tính dục mà. Có điều Đường Hoa cũng thắc mắc lắm, Huy Hoàng đã xảy ra chuyện gì vầy cà? Lẽ nào tiêu chuẩn phán định của hệ thống có vấn đề à? Nếu mà như vậy, thì mình hẳn phải là một người tốt đã tu hành mười kiếp, mỗi ngày đều làm việc tốt không ngừng chứ?

Ba người chơi đều cùng nhau thắc mắc cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook