Chương 75: LÔI LINH CHÂU
Hà Tả
10/10/2013
“Thứ cho tiểu quỷ mắt vụng, xin hỏi các hạ là thánh nhân phương nào?”
Quỷ vương chỉ thấy người này chính khí sáng ngời, đồng thời với đạo hạnh nhiều năm của mình mà vẫn không thể nhìn thấu được người này danh tự ra sao, với lại cũng chẳng giống người chơi cho lắm, cho nên trong lòng có chút hoang mang.
“Nhạc Phi!” Đường Hoa rất trang nghiêm thốt ra tên của mình, tuy đạo hạnh của mình còn kém quá xa so với Hỏa Quỷ vương, nhưng dầu sao mình cũng có tiên khí tiên thể, càng tồi tệ hơn là mình đang có chữ ‘Long’ trong lòng bàn tay này. Rồng vốn là hoàng gia trong vương giả, trong độn giáp thì có thể trừ tà tránh hung, giữa địa ngục thì có thể hiên ngang không ngã mà.
“...” Chỉ số thông minh của Hỏa Quỷ vương thiệt cũng không xuất sắc cho lắm, trong nhất thời bị cái tên Nhạc Phi này khiến cho ngây người một hồi.
Đường Hoa thấy vậy, biết lúc này mình phồng tôm hơi lớn rồi, vội vàng ho khan một tiếng, phất tay áo hỏi: “Tên Tần Cối hiện đang ở trong địa ngục nào vậy?”
“Cái này... bẩm Nhạc gia, hẳn là đang ở chỗ Diêm vương.”
“Vậy thôi vậy.” Đường Hoa ngẫm ngẫm một chút, rồi nói: “Hôm nay thấy ngươi cũng chưa phải là kẻ đại ác, tạm thời buông tha cho ngươi đấy.”
“... Tạ ơn Nhạc gia!” Hỏa Quỷ vương gãi gãi đầu, duỗi tay ra: “Mời ngài!”
Ta có thể đi được à? Vừa ra khỏi trận độn giáp, là chữ ‘Long’ hết hiệu lực ngay, lúc đó đảm bảo mình sẽ chết như con tôm liền tức khắc: “Mời ngài, vẫn là ngài đi trước thì hơn, ta tuỳ tiện là được rồi.”
Hỏa Quỷ vương lại gãi gãi đầu, càng cảm thấy không đúng. Chuyện như vầy cũng hơi quá hoang đường... Nhưng mà hắn nhìn trái nhìn phải xong lại vẫn không nhìn thấy sơ hở nào cả, thế là do dự một hồi xong, nói: “Cáo từ, Nhạc gia!”
“Cáo từ!” Đường Hoa thầm lau mớ mồ hôi lạnh, vậy cũng được à. Mình chẳng qua định chữa cho ngựa chết thành ngựa sống, chẳng ngờ ngựa chết sống lại thật, sau trận này phải đi miếu Nhạc Phi thắp mấy nén nhang mới được.
Hỏa Quỷ vương nghi hoặc gật đầu với Đường Hoa, sau đó trong nháy mắt lúc định đi thì đột nhiên sắc mặt đại biến, rất phẫn nộ dùng một ngón tay chỉ vào Đường Hoa...
Bên này thì Đường Hoa đổ mồ hôi như thác nước, hắn đột nhiên cảm thấy mình không còn uy vũ như vậy nữa, bèn mở lòng bàn tay ra nhìn sơ, thấy chữ ‘Long’ vốn màu kim giờ đã biến thành màu xám. Lại nghi hoặc nhìn quanh thì mới biết được nguyên nhân của vấn đề do đâu - ngọn nến đã tắt. Vì sao ngọn nến lại tắt? Đơn giản, nó cháy hết rồi.
Lửa tắt thì trận tàn, trận tàn thì ‘Long’ mất, Hỏa Quỷ vương chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấu thân phận, tên, môn phái của Đường Hoa ngay.
* * * * * *
Bầy quỷ lao vào lôi hoả như con thiêu thân, Đường Hoa mở Lượng Thiên Xích ra, trong lôi hoả trận thật đúng là quỷ khóc thần gào...
Thân là lãnh đạo, Hỏa Quỷ vương rất căm tức, thân là một đại BOSS cấp cao, thế mà lại bị một tên người chơi nhỏ bé lừa cho một hồi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt quỷ biết bao nhiêu? Về sau làm sao còn lăn lộn trên giới NPC được nữa? Nhất định phải tự tay làm thịt thằng ôn con này mới được. Nhưng dùng thủ đoạn gì đây? Hỏa Quỷ vương do dự hồi lâu, vẫn sợ địa ngục không có tác dụng với thằng này, nếu vậy thì lại mất mặt quỷ trước đàn em lắm, vì thế hắn mò mò trong túi, rồi ánh mắt sáng lên, không bằng thử xài cái bảo bối mới lấy được này đi...
Một tiếng sét đánh vang lên, bầy quỷ tứ tán chạy trốn như là tận thế đến nơi, một hạt châu màu đen bay lên giữa không trung, hoá thân thành Lôi Thần tay cầm cự chuỳ hằm hằm nhìn Đường Hoa.
Cơ hồ là đồng thời, Đường Hoa và Lôi Thần cùng bắn tia chớp về phía đối phương. Sau một cái chớp mắt, Đường Hoa giật nẩy cả người, thuộc tính sét của mình cao như vậy mà chỉ có thể đánh bay được chút xíu máu của Lôi Thần thôi, còn mình thì chỉ còn có một nửa máu này.
Mắt thấy luồng chớp thứ hai sẽ phải được phát ra, Đường Hoa vọt tường. Tục ngữ có nói như sau: chó bị dồn quá sẽ cắn người, người bị cắn quá sẽ vọt tường...
Hỏa Quỷ vương há hốc cái miệng nhìn sự tình không thể tưởng nổi trước mặt, chỉ thấy tên người chơi nhỏ bé kia lấy một mảnh trúc ra vung lên, Lôi Thần uy mãnh đã bị biến thành một tia sáng bắn vào bên trong mảnh trúc đó. Lại nhìn lại hạt châu, thì thấy nó như đã bị rút đi sinh khí, ảm đạm ủ rũ trở về trong tay mình.
Thứ này gọi là Lôi Linh châu, cũng cùng dạng với Hỏa Linh châu trong cơ thể Hỏa Quỷ vương. Bảy viên linh châu ẩn dấu lực lượng của trời đất, mỗi viên linh châu không những có rất nhiều diệu dụng , mà bản thân còn mang theo năng lực triệu hoán thiên thần nữa. Thuộc tính sét của Hỏa Quỷ vương thấp, cho nên Lôi Thần được triệu hoán ra cũng không cao cấp cho lắm. Nhưng mà cấp bậc không cao thì không cao, dù sao người ta cũng là thiên thần mà, bị hút một cái thì mất tăm là chuyện gì chớ?
Nói thật, bản thân Đường Hoa cũng sững người một hồi, hắn vội vàng mở bảng Hộ Giá ra xem, hoá ra là tên Lôi Thần được triệu hoán ra kia chỉ có cấp 30 thôi, bị thu phục thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà. Rồi lại nhìn nhìn những số liệu dũng mãnh kia, Đường Hoa vui sướng rơi lệ đầy mặt: Về sau anh... anh đây rốt cục cũng đã có hộ giá thực sự rồi. Trước kia những con hộ giá đều chỉ là hàng xài một lần, quăng ra cũng chỉ để chặn một đòn phi kiến của người ta mà thôi, nhưng lần này thì bất đồng, Đường Hoa kích động, thật muốn hét lên cho toàn thế giới biết: bố đây cuối cùng cũng đã có một tên hộ giá có thể ngăn được hai phát phi kiếm mới chết rồi.
Pháp lực của Đường Hoa kém hơn Hỏa Quỷ vương nhiều lắm, cho nên Lôi Thần mà hai người triệu hoán ra căn bản không phải là một tầng thứ. Nhưng dù sao Lôi Thần cũng là Lôi Thần mà, dù sao cũng phải mạnh hơn Lôi Điểu, Lôi Ưng và Lôi Nhân nhiều.
“Hộ giá!” Đường Hoa rống to một tiếng, quăng tên Lôi Thần mà một giây trước hắn còn rất quý trọng vào Hỏa Quỷ vương, còn mình thì cất bước bỏ chạy. Đồ vật thì phải đem ra xài, tuyệt đối không nên vì quý trọng mà không xài đến. Bởi thế nên trên đời này phần lớn mọi thứ tồn tại là bởi vì nó có giá trị sử dụng của nó, trừ... châu báu, hoa tươi và mỹ nữ!
Bị ăn một đòn công kích nhưng chưa chết, Lôi Thần bị bắt trở về trong thiên thư để an dưỡng thương thế, còn Đường Hoa thì cắm đầu cắm cổ chạy hướng chủ thành. Mắt thấy bầy quỷ truy gấp quá, hắn liền quay người tặng cho một màn lôi hoả, còn Hỏa Quỷ vương mà đuổi đến gần thì cứ ném Lôi Thần, mình chớp thời cơ ba chân bốn cẳng chạy tiếp.
Tuy tốc độ của Hỏa Quỷ vương có nhanh, nhưng Đường Hoa cũng đâu có chậm, hắn nhờ vào các loại công cụ gia tốc, tuy chạy không nhanh bằng Hỏa Quỷ vương, nhưng nhờ vào Lôi Thần hộ giá, Hỏa Quỷ vương cũng rượt không kịp hắn.
Khi đã tới bên cạnh chủ thành, thì Hỏa Quỷ vương không dám đuổi tiếp nữa. Theo quy củ thì một khi mình lấy được Lôi Linh châu, mình nhất định phải trở về ngoại ô phía Bắc để chờ bọn người chơi tới cướp, chứ không được phép bước một bước nào vào chủ thành nữa.
Vậy mà cũng không chết! Đường Hoa rất bội phục bản thân mình. Hắn vuốt vuốt ngực, nhìn lại, trong chủ thành không những không còn người chơi, mà quái vật cũng chẳng có nữa. Sứ giả Thổ Diệu đã dẫn người lui lại đóng quân nơi ngoại ô phía Tây. Trong ba ngày tiếp theo, hắn và Hỏa Quỷ vương sẽ phải chịu sự X luân phiên của bọn người chơi. Cũng không có cách nào khác, đây chính là số mệnh của NPC mà. Tôn chỉ tồn tại của bọn họ chính là vì phục vụ cho người dân, mặc dù cũng có thời điểm bọn họ ăn thịt của nhân dân, uống máu của nhân dân.
Còn phần BOSS hai hướng Đông và Nam, thì bọn họ muốn lui lại cũng không được, thêm phần không có nơi trú quân, không được bổ cấp binh lực một cách hữu hiệu, cho nên bọn họ đã bắt đầu bị hai bang hội ở đây bao vây phản công. Cho dù BOSS có dũng mãnh bao nhiêu, thì sớm hay muộn gì cũng phải bị lũ người chơi không sợ chết kia tiêu hao đến gục.
* * * * * *
“Phụ trương phụ trương! Sát Phá Lang ăn nhà Tây, lại ăn cả nhà Đông, trong một đêm đã cướp mất hai con đại BOSS. Bang Song Sư đã hạ lệnh truy sát, còn bang Nhất Kiếm thì vẫn đang trong vòng thảo luận việc này.”
“Ha ha!” Đường Hoa coi báo mà cười, thật là bội phục tên Sát Phá Lang này đấy, sau khi bị ngã một lần, chẳng những đã đứng dậy rất nhanh, mà hành vi lại càng lợi hại hơn, thân là bang chúng tinh anh của bang hội Nhất Kiếm, nếu cướp BOSS của Song Sư thì cũng còn coi được đi, đằng này còn cướp luôn cả BOSS của anh đại mình nữa, có vẻ không phúc hậu lắm nhỉ. Có điều nếu chỉ có nhiêu đó thôi thì còn chưa được coi là trở nên lợi hại hơn đâu, thằng này càng quá đáng chính là, hắn nhân kiếm hợp nhất trảm luôn cả anh đại lẫn BOSS một lượt cơ.
QC: Áo giáp vàng
“Nhạc Phi!” Đường Hoa rất trang nghiêm thốt ra tên của mình, tuy đạo hạnh của mình còn kém quá xa so với Hỏa Quỷ vương, nhưng dầu sao mình cũng có tiên khí tiên thể, càng tồi tệ hơn là mình đang có chữ ‘Long’ trong lòng bàn tay này. Rồng vốn là hoàng gia trong vương giả, trong độn giáp thì có thể trừ tà tránh hung, giữa địa ngục thì có thể hiên ngang không ngã mà.
“...” Chỉ số thông minh của Hỏa Quỷ vương thiệt cũng không xuất sắc cho lắm, trong nhất thời bị cái tên Nhạc Phi này khiến cho ngây người một hồi.
Đường Hoa thấy vậy, biết lúc này mình phồng tôm hơi lớn rồi, vội vàng ho khan một tiếng, phất tay áo hỏi: “Tên Tần Cối hiện đang ở trong địa ngục nào vậy?”
“Cái này... bẩm Nhạc gia, hẳn là đang ở chỗ Diêm vương.”
“Vậy thôi vậy.” Đường Hoa ngẫm ngẫm một chút, rồi nói: “Hôm nay thấy ngươi cũng chưa phải là kẻ đại ác, tạm thời buông tha cho ngươi đấy.”
“... Tạ ơn Nhạc gia!” Hỏa Quỷ vương gãi gãi đầu, duỗi tay ra: “Mời ngài!”
Ta có thể đi được à? Vừa ra khỏi trận độn giáp, là chữ ‘Long’ hết hiệu lực ngay, lúc đó đảm bảo mình sẽ chết như con tôm liền tức khắc: “Mời ngài, vẫn là ngài đi trước thì hơn, ta tuỳ tiện là được rồi.”
Hỏa Quỷ vương lại gãi gãi đầu, càng cảm thấy không đúng. Chuyện như vầy cũng hơi quá hoang đường... Nhưng mà hắn nhìn trái nhìn phải xong lại vẫn không nhìn thấy sơ hở nào cả, thế là do dự một hồi xong, nói: “Cáo từ, Nhạc gia!”
“Cáo từ!” Đường Hoa thầm lau mớ mồ hôi lạnh, vậy cũng được à. Mình chẳng qua định chữa cho ngựa chết thành ngựa sống, chẳng ngờ ngựa chết sống lại thật, sau trận này phải đi miếu Nhạc Phi thắp mấy nén nhang mới được.
Hỏa Quỷ vương nghi hoặc gật đầu với Đường Hoa, sau đó trong nháy mắt lúc định đi thì đột nhiên sắc mặt đại biến, rất phẫn nộ dùng một ngón tay chỉ vào Đường Hoa...
Bên này thì Đường Hoa đổ mồ hôi như thác nước, hắn đột nhiên cảm thấy mình không còn uy vũ như vậy nữa, bèn mở lòng bàn tay ra nhìn sơ, thấy chữ ‘Long’ vốn màu kim giờ đã biến thành màu xám. Lại nghi hoặc nhìn quanh thì mới biết được nguyên nhân của vấn đề do đâu - ngọn nến đã tắt. Vì sao ngọn nến lại tắt? Đơn giản, nó cháy hết rồi.
Lửa tắt thì trận tàn, trận tàn thì ‘Long’ mất, Hỏa Quỷ vương chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấu thân phận, tên, môn phái của Đường Hoa ngay.
* * * * * *
Bầy quỷ lao vào lôi hoả như con thiêu thân, Đường Hoa mở Lượng Thiên Xích ra, trong lôi hoả trận thật đúng là quỷ khóc thần gào...
Thân là lãnh đạo, Hỏa Quỷ vương rất căm tức, thân là một đại BOSS cấp cao, thế mà lại bị một tên người chơi nhỏ bé lừa cho một hồi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt quỷ biết bao nhiêu? Về sau làm sao còn lăn lộn trên giới NPC được nữa? Nhất định phải tự tay làm thịt thằng ôn con này mới được. Nhưng dùng thủ đoạn gì đây? Hỏa Quỷ vương do dự hồi lâu, vẫn sợ địa ngục không có tác dụng với thằng này, nếu vậy thì lại mất mặt quỷ trước đàn em lắm, vì thế hắn mò mò trong túi, rồi ánh mắt sáng lên, không bằng thử xài cái bảo bối mới lấy được này đi...
Một tiếng sét đánh vang lên, bầy quỷ tứ tán chạy trốn như là tận thế đến nơi, một hạt châu màu đen bay lên giữa không trung, hoá thân thành Lôi Thần tay cầm cự chuỳ hằm hằm nhìn Đường Hoa.
Cơ hồ là đồng thời, Đường Hoa và Lôi Thần cùng bắn tia chớp về phía đối phương. Sau một cái chớp mắt, Đường Hoa giật nẩy cả người, thuộc tính sét của mình cao như vậy mà chỉ có thể đánh bay được chút xíu máu của Lôi Thần thôi, còn mình thì chỉ còn có một nửa máu này.
Mắt thấy luồng chớp thứ hai sẽ phải được phát ra, Đường Hoa vọt tường. Tục ngữ có nói như sau: chó bị dồn quá sẽ cắn người, người bị cắn quá sẽ vọt tường...
Hỏa Quỷ vương há hốc cái miệng nhìn sự tình không thể tưởng nổi trước mặt, chỉ thấy tên người chơi nhỏ bé kia lấy một mảnh trúc ra vung lên, Lôi Thần uy mãnh đã bị biến thành một tia sáng bắn vào bên trong mảnh trúc đó. Lại nhìn lại hạt châu, thì thấy nó như đã bị rút đi sinh khí, ảm đạm ủ rũ trở về trong tay mình.
Thứ này gọi là Lôi Linh châu, cũng cùng dạng với Hỏa Linh châu trong cơ thể Hỏa Quỷ vương. Bảy viên linh châu ẩn dấu lực lượng của trời đất, mỗi viên linh châu không những có rất nhiều diệu dụng , mà bản thân còn mang theo năng lực triệu hoán thiên thần nữa. Thuộc tính sét của Hỏa Quỷ vương thấp, cho nên Lôi Thần được triệu hoán ra cũng không cao cấp cho lắm. Nhưng mà cấp bậc không cao thì không cao, dù sao người ta cũng là thiên thần mà, bị hút một cái thì mất tăm là chuyện gì chớ?
Nói thật, bản thân Đường Hoa cũng sững người một hồi, hắn vội vàng mở bảng Hộ Giá ra xem, hoá ra là tên Lôi Thần được triệu hoán ra kia chỉ có cấp 30 thôi, bị thu phục thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà. Rồi lại nhìn nhìn những số liệu dũng mãnh kia, Đường Hoa vui sướng rơi lệ đầy mặt: Về sau anh... anh đây rốt cục cũng đã có hộ giá thực sự rồi. Trước kia những con hộ giá đều chỉ là hàng xài một lần, quăng ra cũng chỉ để chặn một đòn phi kiến của người ta mà thôi, nhưng lần này thì bất đồng, Đường Hoa kích động, thật muốn hét lên cho toàn thế giới biết: bố đây cuối cùng cũng đã có một tên hộ giá có thể ngăn được hai phát phi kiếm mới chết rồi.
Pháp lực của Đường Hoa kém hơn Hỏa Quỷ vương nhiều lắm, cho nên Lôi Thần mà hai người triệu hoán ra căn bản không phải là một tầng thứ. Nhưng dù sao Lôi Thần cũng là Lôi Thần mà, dù sao cũng phải mạnh hơn Lôi Điểu, Lôi Ưng và Lôi Nhân nhiều.
“Hộ giá!” Đường Hoa rống to một tiếng, quăng tên Lôi Thần mà một giây trước hắn còn rất quý trọng vào Hỏa Quỷ vương, còn mình thì cất bước bỏ chạy. Đồ vật thì phải đem ra xài, tuyệt đối không nên vì quý trọng mà không xài đến. Bởi thế nên trên đời này phần lớn mọi thứ tồn tại là bởi vì nó có giá trị sử dụng của nó, trừ... châu báu, hoa tươi và mỹ nữ!
Bị ăn một đòn công kích nhưng chưa chết, Lôi Thần bị bắt trở về trong thiên thư để an dưỡng thương thế, còn Đường Hoa thì cắm đầu cắm cổ chạy hướng chủ thành. Mắt thấy bầy quỷ truy gấp quá, hắn liền quay người tặng cho một màn lôi hoả, còn Hỏa Quỷ vương mà đuổi đến gần thì cứ ném Lôi Thần, mình chớp thời cơ ba chân bốn cẳng chạy tiếp.
Tuy tốc độ của Hỏa Quỷ vương có nhanh, nhưng Đường Hoa cũng đâu có chậm, hắn nhờ vào các loại công cụ gia tốc, tuy chạy không nhanh bằng Hỏa Quỷ vương, nhưng nhờ vào Lôi Thần hộ giá, Hỏa Quỷ vương cũng rượt không kịp hắn.
Khi đã tới bên cạnh chủ thành, thì Hỏa Quỷ vương không dám đuổi tiếp nữa. Theo quy củ thì một khi mình lấy được Lôi Linh châu, mình nhất định phải trở về ngoại ô phía Bắc để chờ bọn người chơi tới cướp, chứ không được phép bước một bước nào vào chủ thành nữa.
Vậy mà cũng không chết! Đường Hoa rất bội phục bản thân mình. Hắn vuốt vuốt ngực, nhìn lại, trong chủ thành không những không còn người chơi, mà quái vật cũng chẳng có nữa. Sứ giả Thổ Diệu đã dẫn người lui lại đóng quân nơi ngoại ô phía Tây. Trong ba ngày tiếp theo, hắn và Hỏa Quỷ vương sẽ phải chịu sự X luân phiên của bọn người chơi. Cũng không có cách nào khác, đây chính là số mệnh của NPC mà. Tôn chỉ tồn tại của bọn họ chính là vì phục vụ cho người dân, mặc dù cũng có thời điểm bọn họ ăn thịt của nhân dân, uống máu của nhân dân.
Còn phần BOSS hai hướng Đông và Nam, thì bọn họ muốn lui lại cũng không được, thêm phần không có nơi trú quân, không được bổ cấp binh lực một cách hữu hiệu, cho nên bọn họ đã bắt đầu bị hai bang hội ở đây bao vây phản công. Cho dù BOSS có dũng mãnh bao nhiêu, thì sớm hay muộn gì cũng phải bị lũ người chơi không sợ chết kia tiêu hao đến gục.
* * * * * *
“Phụ trương phụ trương! Sát Phá Lang ăn nhà Tây, lại ăn cả nhà Đông, trong một đêm đã cướp mất hai con đại BOSS. Bang Song Sư đã hạ lệnh truy sát, còn bang Nhất Kiếm thì vẫn đang trong vòng thảo luận việc này.”
“Ha ha!” Đường Hoa coi báo mà cười, thật là bội phục tên Sát Phá Lang này đấy, sau khi bị ngã một lần, chẳng những đã đứng dậy rất nhanh, mà hành vi lại càng lợi hại hơn, thân là bang chúng tinh anh của bang hội Nhất Kiếm, nếu cướp BOSS của Song Sư thì cũng còn coi được đi, đằng này còn cướp luôn cả BOSS của anh đại mình nữa, có vẻ không phúc hậu lắm nhỉ. Có điều nếu chỉ có nhiêu đó thôi thì còn chưa được coi là trở nên lợi hại hơn đâu, thằng này càng quá đáng chính là, hắn nhân kiếm hợp nhất trảm luôn cả anh đại lẫn BOSS một lượt cơ.
QC: Áo giáp vàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.