Chương 84: LỰA CHỌN
Hà Tả
22/10/2013
Trong núi Côn Lôn có Côn Lôn Thiên Quang, từ nơi đó có thể đi thông lên
thiên giới. Đệ tử của Côn Lôn chỉ cần có thể chịu được sự chiếu rọi của
Côn Lôn Thiên Quang thì có thể thoát xác thành tiên.
Trong Côn Lôn Thần Châu, thì núi Côn Lôn có Tam Giới Thiên, giới thứ nhất là núi Lương Phong, trèo qua được mà không chết thì đến giới thứ hai là Huyền Phố, là nhạc viên trên không trung, lên được thì sẽ thành linh, có thể hô mưa gọi gió; giới thứ ba chính là đường lên trời, Đâu Suất Không, lên được trời thì sẽ thành tiên. Cũng có lời truyền khác, rằng núi Côn Lôn có chín tầng trời, kẻ nào có thể lên đến tầng trời thứ chín thì sẽ thành đại phật, đại thần, đại thánh. Tây Vương Mẫu, Cửu Thiên Huyền Nữ đều là đại thần đã qua chín tầng trời cả.
Nhưng Côn Lôn Thiên Quang ở quá cao quá xa, dù ngự kiếm cũng không thể tới, cho nên đệ tử Côn Lôn mà muốn phi thăng thì chỉ còn cách đưa phái Côn Lôn lên đến nơi gần với ánh mặt trời nhất, rồi tạo thành kiếm trụ, sau đó đệ tử Côn Lôn sẽ có thể thông qua kiếm trụ mà lên thiên giới để thoát xác thành tiên. Nhưng muốn tạo thành kiếm trụ thì nhất định phải có một mức linh lực đồ sộ, linh lực của con người làm sao có thể đủ? Vừa may phái Côn Lôn lại ở rất gần với yêu giới, mà đá Tử Tinh trong Huyễn Minh giới thì lại có ẩn chứa mức linh lực rất khổng lồ. Thế là phái Côn Lôn vì phi thăng đã vận dụng hết nhân vật lực của cả ba thế hệ, đúc thành hai thanh kiếm Hi Hoà ( thuộc tính lửa, kí chủ: Huyền Tiêu), Vọng Thư ( thuộc tính băng, kí chủ: Túc Ngọc), chờ Huyễn Minh giới đến gần Côn Lôn thì hai thanh kiếm sẽ trói chặt nó lại, cuối cùng hấp thụ linh lực trong Huyễn Minh giới, song song với việc cướp đoạt cả đá Tử Tinh của nơi này.
Túc Ngọc Huyền Tiêu cùng tu luyện với nhau trong ba năm, sau đó phái Côn Lôn trói được yêu giới lại, khiến cho lửa chiến lan tràn, cục diện đột phát không thể thể vãn hồi lại nổi, song phương đều thây chất như núi. Không đành lòng thấy sinh linh hai bên đồ thán, Vân Thiên Thanh và Túc Ngọc cùng nhau mang theo Vọng Thư kiếm bỏ trốn, chỉ lưu lại Hi Hòa kiếm. Huyền Tiêu còn lại một mình vất vả chống đỡ, có điều thanh kiếm Hi Hòa lại là thuộc tính lửa, bấy giờ không có Vọng Thư hỗ trợ thành ra Huyền Tiêu bị lửa mặt trời bám vào thân, tẩu hỏa nhập ma.
Trận chiến người và yêu này lưỡng bại câu thương, chưởng môn Thái Thanh chân nhân và đại đệ tử Huyền Chấn bị chết; Vân Thiên Thanh và Túc Ngọc thì mang theo Vọng Thư kiếm rời bỏ môn phái; Huyền Tiêu thì bị tẩu hoả nhập ma; vị trí chưởng môn do Túc Dao tiếp quản. Trong thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, Túc Dao và ba vị trưởng lão Thanh Dương, Trọng Quang, Tông Luyện cùng hợp lực đóng băng Huyền Tiêu ở trong động mà hắn từng luyện kiếm. Chuyện tới đây tạm thời bình lặng lại.
Mười chín năm qua đi, yêu giới lại đến, hai bên cừu cũ hận mới, đều đã bày sẵn trận chờ địch. Huyền Tiêu sẽ phá băng ra để rửa sạch nhục trước, vì sư trưởng thân hữu mà báo thù, dẹp yên Huyễn Minh giới.
* * * * * *
“Sự tình là như vậy đấy.” Người đàn ông kia nói: “Bên ta đã thu được thông tin chuẩn xác rằng nếu như Huyền Tiêu mà thực hiện được, thì Cửu Thiên Huyền Nữ sẽ lấy lý do là bọn họ làm trái với đạo trời mà đày tất cả mọi đệ tử của Côn Lôn vào nơi sâu nhất trong biển Đông.”
“Cái này thì ta không rõ lắm.” Đường Hoa nghi hoặc nói: “Mười chín năm trước mọi người đánh sống đánh chết, mà Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ thủng thẳng một bên xem náo nhiệt, còn bây giờ sao nàng lại ra tay nếu bên Côn Lôn thắng? Ý của nàng là gì chứ? Hay là vì thiên đình đã quá nhiều tiên rồi?”
“Cái này...” Người kia quẫn bách: “Ta cũng không rõ ràng ý nghĩ của họ cho lắm, biết đâu là hồi đó trùng hợp không rảnh... Nói tới hiện tại đi, bây giờ các ngươi đã biết hết chân tướng rồi đấy. Sau đây, các ngươi có thể lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, hiệp trợ Huyền Tiêu phá băng ra, sau đó cùng nhau hợp lực đối kháng Cửu Thiên Huyền Nữ. Huyền Tiêu sau khi phá băng ra thì cần phải có ba loại hàn khí để hộ thể, nếu tìm được ba loại này thì sẽ có thù lao rất phong phú. Một khi toàn Côn Lôn thành công phi thăng thì đệ tử khắp trên dưới Côn Lôn đều sẽ đạt được lợi ích lớn lao.”
“Cái bà Cửu Thiên Huyền Nữ này cũng chả phải là tốt lành gì, người ta đánh sống đánh chết thì bả coi như không thấy, mà chờ người sắp thành công rồi thì lại cắm đầu cắm cổ chạy đến. Ta phải chọn điều 1.” Sương Vũ hỏi: “Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”
“Lựa chọn thứ hai đó là phải lấy được Vọng Thư kiếm, lên Thiên Đình, sau đó tiêu huỷ nó trong lò luyện Thiên Địa, để đoạn tuyệt hết mong muốn phi thăng của Côn Lôn, cái này thì cũng sẽ được lợi ích rất lớn. Nhưng ta phải nói trước, nếu chọn 1 mà Côn Lôn phi thăng thất bại, thì toàn thể đệ tử Côn Lôn chọn 1 sẽ phải bị trừng phạt, còn chọn 2 thì cho dù bị thất bại, đệ tử Côn Lôn cũng sẽ không bị bất cứ trừng phạt gì.” Người kia bổ sung thêm: “Một khi các ngươi nhận nhiệm vụ, thì Côn Lôn sẽ phát rộng rãi nhiệm vụ sư môn để cho các đệ tử lựa chọn, bên nào hoàn thành trước thì bên kia sẽ bị coi là thất bại. Khi có bên nào thành công rồi, thì ba ngày sau Huyễn Minh giới sẽ tiếp cận Côn Lôn.”
“Khoan!” Đường Hoa giơ tay: “Chẳng phải ta đã được nhận nhiệm vụ đi đàm phán sao? Vạn nhất mà ta có thể thương lượng được, rồi chủ tướng bên yêu đưa đá cho Côn Lôn thì sao?”
“Hậu quả cũng như nhau thôi, ở khoảnh khắc trước khi Côn Lôn phi thăng, thì Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn sẽ xuất trận. Lẽ nào các ngươi còn chưa biết sao, Cửu Thiên Huyền Nữ đâu có thèm để ý đến chuyện người và yêu đại chiến đâu, nàng chỉ quan tâm xem ai dùng thủ đoạn gì để thành tiên thôi, nếu không thì mười chín năm trước đã lò đầu ra rồi.”
Đường Hoa hơi hơi cân nhắc khoảng hai giây, xong thì đập tay: “Chết Côn Lôn chứ có chết Thục Sơn đâu, ta sẽ đi xử lý Cửu Thiên Huyền Nữ.”
Sương Vũ nghe được lời này của Đường Hoa thì hít vào một luồng khí lạnh. Đúng a! Người ta là bên Thục Sơn mà, Côn Lôn mình có chết hay sống thì đâu có liên can chi đến người ta đâu? Nhưng mình thì lại không phải vậy, vạn nhất chọn đối kháng mà bị đánh bại thì toàn thể môn phái cũng phải vạ lây theo. Còn nếu chọn điều thứ hai, thì cho dù có thất bại, môn phái cũng không bị trừng phạt, thêm nữa là còn được mức lợi ích bằng với khi chọn lựa chọn thứ nhất nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nói: “Gia Tử, ta thấy việc này có lẽ phải hỏi thăm ý của Huy Hoàng đã.”
“Thôi cho em xin, chỗ này đâu có thể gửi tin hay là nói chuyện trong kênh bang hội đâu.”
“Dốt!” Sương Vũ lấy giấy bút ra, viết sự tình một cách đại khái, rồi sau đó ném một thanh phi kiếm truyền nó đi. Phi Kiếm Truyền Thư ngay cả đang bế quan cũng có thể tìm đến được mà, trừ phi là không còn ở trên nhân gian nữa, chứ nếu không thì bất cứ cái hang cùng ngõ hẻm nào cũng đều có thể xài tốt.
* * * * * *
Mấy tiếng đồng hồ sau mới nhận được thư trả lời của Huy Hoàng, rất hiển nhiên là Huy Hoàng cũng đã phải cân nhắc lâu lắm.
“Trảm yêu trừ ma, vệ chính đạo vốn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Gia Tử, ngươi đã từng xem phim Người Trong Giang Hồ thì có phải rất đồng tình với tao ngộ của nhân vật chính không? Có khi nào ngươi vui mừng vì sự vui mừng của nhân vật chính không? Nhưng... Đen là đen, mà trắng là trắng. Không thể phủ nhận rằng Trịnh Hạo Nam luôn luôn có nghĩa khí, với lại hắn không hề khi nhỏ hiếp yếu. Nhưng mà dù sao hắn cũng là xã hội đen, đối với những người thiện lương, thì hắn chính là rác rưởi, hắn là đồ lưu manh. Đây tuy chỉ là một trò chơi, nhưng cũng phải có lập trường của bản thân mình. Có lẽ chúng ta có thể ước thúc được bên người không đánh bên yêu, nhưng chúng ta có thể nào ước thúc bên yêu không đánh bên người không? Chúng ta là người, chúng ta không thể đi cầu xin lòng nhân từ của bên yêu hay là bên thần được. Gia Tử, ta nói như vậy hẳn là đã rõ ràng rồi chứ? Côn Lôn nếu phải chết thì sẽ cùng nhau chết, chúng ta sẽ không sợ yêu, hay là sợ thần. Thân là đệ tử Côn Lôn, thì trợ giúp cho Côn Lôn phi thăng chính là nghĩa vụ cơ bản của chúng ta. Gia Tử, ngươi đàm phán được thì cứ đàm phán, không được cũng đừng ngại, chúng ta không ngán yêu giới. Ý chí của chúng nhân Côn Lôn như thành đồng, đừng nói là Cửu Thiên Huyền Nữ đến đây, cho dù là Tây Vương Mẫu có mang mười vạn thiên binh đến, chúng ta cũng chơi! Cùng lắm thì chúng ta lại luyện lại từ tân thủ thôn một lần nữa thôi.”
Đường Hoa xem thư xong thì cảm thán: “Ta vẫn luôn cho rằng Huy Hoàng là một người bình hoà, không ngờ...”
“Người bình hoà thì tất nhiên là những người chấp nhất rồi.” Người kia nói: “Hắn vẫn luôn luôn kiên trì lập trường của chính mình, cho dù là đúng hay sai thì trong lòng vẫn luôn bảo trì dũng khí vô hạn. Thực ra mà nói thì trong việc này nào có ai đúng, ai sai đâu? Mấu chốt chính là mặt trận mà ngươi đang ở thôi... Nói thật, ta rất bội phục người tên Huy Hoàng này đấy, mặc dù ta cũng phản đối việc người và yêu khai chiến.”
“Yên tâm!” Đường Hoa nhận nhiệm vụ xong thì nói: “Có ta đây thì chưa chắc gì người và yêu sẽ khai chiến đâu, nhưng mà người và thần khai chiến thì chắc rồi... Sẵn tiện cho ta hỏi một câu, cái bà Cửu Thiên Huyền Nữ này mà đánh với Tôn Ngộ Không thì ai sẽ thắng?”
“Ha ha! Ta chỉ có thể nói với ngươi thế này, ở thiên cung thì người đánh ngon cũng không nhiều đâu, có điều cũng đủ để đối phó với Côn Lôn đấy. Ta tiết lộ cho ngươi một cái bí mật nho nhỏ đây, tay đấm số một của bọn họ từng có giao tình thâm hậu với phái Thục Sơn các ngươi đấy. Nếu như ngươi có thể tìm được người này thì... Khụ! Đã nói nhiều quá rồi, chúc mừng hai vị đã qua ải, chào nhé.”
Trong Côn Lôn Thần Châu, thì núi Côn Lôn có Tam Giới Thiên, giới thứ nhất là núi Lương Phong, trèo qua được mà không chết thì đến giới thứ hai là Huyền Phố, là nhạc viên trên không trung, lên được thì sẽ thành linh, có thể hô mưa gọi gió; giới thứ ba chính là đường lên trời, Đâu Suất Không, lên được trời thì sẽ thành tiên. Cũng có lời truyền khác, rằng núi Côn Lôn có chín tầng trời, kẻ nào có thể lên đến tầng trời thứ chín thì sẽ thành đại phật, đại thần, đại thánh. Tây Vương Mẫu, Cửu Thiên Huyền Nữ đều là đại thần đã qua chín tầng trời cả.
Nhưng Côn Lôn Thiên Quang ở quá cao quá xa, dù ngự kiếm cũng không thể tới, cho nên đệ tử Côn Lôn mà muốn phi thăng thì chỉ còn cách đưa phái Côn Lôn lên đến nơi gần với ánh mặt trời nhất, rồi tạo thành kiếm trụ, sau đó đệ tử Côn Lôn sẽ có thể thông qua kiếm trụ mà lên thiên giới để thoát xác thành tiên. Nhưng muốn tạo thành kiếm trụ thì nhất định phải có một mức linh lực đồ sộ, linh lực của con người làm sao có thể đủ? Vừa may phái Côn Lôn lại ở rất gần với yêu giới, mà đá Tử Tinh trong Huyễn Minh giới thì lại có ẩn chứa mức linh lực rất khổng lồ. Thế là phái Côn Lôn vì phi thăng đã vận dụng hết nhân vật lực của cả ba thế hệ, đúc thành hai thanh kiếm Hi Hoà ( thuộc tính lửa, kí chủ: Huyền Tiêu), Vọng Thư ( thuộc tính băng, kí chủ: Túc Ngọc), chờ Huyễn Minh giới đến gần Côn Lôn thì hai thanh kiếm sẽ trói chặt nó lại, cuối cùng hấp thụ linh lực trong Huyễn Minh giới, song song với việc cướp đoạt cả đá Tử Tinh của nơi này.
Túc Ngọc Huyền Tiêu cùng tu luyện với nhau trong ba năm, sau đó phái Côn Lôn trói được yêu giới lại, khiến cho lửa chiến lan tràn, cục diện đột phát không thể thể vãn hồi lại nổi, song phương đều thây chất như núi. Không đành lòng thấy sinh linh hai bên đồ thán, Vân Thiên Thanh và Túc Ngọc cùng nhau mang theo Vọng Thư kiếm bỏ trốn, chỉ lưu lại Hi Hòa kiếm. Huyền Tiêu còn lại một mình vất vả chống đỡ, có điều thanh kiếm Hi Hòa lại là thuộc tính lửa, bấy giờ không có Vọng Thư hỗ trợ thành ra Huyền Tiêu bị lửa mặt trời bám vào thân, tẩu hỏa nhập ma.
Trận chiến người và yêu này lưỡng bại câu thương, chưởng môn Thái Thanh chân nhân và đại đệ tử Huyền Chấn bị chết; Vân Thiên Thanh và Túc Ngọc thì mang theo Vọng Thư kiếm rời bỏ môn phái; Huyền Tiêu thì bị tẩu hoả nhập ma; vị trí chưởng môn do Túc Dao tiếp quản. Trong thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, Túc Dao và ba vị trưởng lão Thanh Dương, Trọng Quang, Tông Luyện cùng hợp lực đóng băng Huyền Tiêu ở trong động mà hắn từng luyện kiếm. Chuyện tới đây tạm thời bình lặng lại.
Mười chín năm qua đi, yêu giới lại đến, hai bên cừu cũ hận mới, đều đã bày sẵn trận chờ địch. Huyền Tiêu sẽ phá băng ra để rửa sạch nhục trước, vì sư trưởng thân hữu mà báo thù, dẹp yên Huyễn Minh giới.
* * * * * *
“Sự tình là như vậy đấy.” Người đàn ông kia nói: “Bên ta đã thu được thông tin chuẩn xác rằng nếu như Huyền Tiêu mà thực hiện được, thì Cửu Thiên Huyền Nữ sẽ lấy lý do là bọn họ làm trái với đạo trời mà đày tất cả mọi đệ tử của Côn Lôn vào nơi sâu nhất trong biển Đông.”
“Cái này thì ta không rõ lắm.” Đường Hoa nghi hoặc nói: “Mười chín năm trước mọi người đánh sống đánh chết, mà Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ thủng thẳng một bên xem náo nhiệt, còn bây giờ sao nàng lại ra tay nếu bên Côn Lôn thắng? Ý của nàng là gì chứ? Hay là vì thiên đình đã quá nhiều tiên rồi?”
“Cái này...” Người kia quẫn bách: “Ta cũng không rõ ràng ý nghĩ của họ cho lắm, biết đâu là hồi đó trùng hợp không rảnh... Nói tới hiện tại đi, bây giờ các ngươi đã biết hết chân tướng rồi đấy. Sau đây, các ngươi có thể lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, hiệp trợ Huyền Tiêu phá băng ra, sau đó cùng nhau hợp lực đối kháng Cửu Thiên Huyền Nữ. Huyền Tiêu sau khi phá băng ra thì cần phải có ba loại hàn khí để hộ thể, nếu tìm được ba loại này thì sẽ có thù lao rất phong phú. Một khi toàn Côn Lôn thành công phi thăng thì đệ tử khắp trên dưới Côn Lôn đều sẽ đạt được lợi ích lớn lao.”
“Cái bà Cửu Thiên Huyền Nữ này cũng chả phải là tốt lành gì, người ta đánh sống đánh chết thì bả coi như không thấy, mà chờ người sắp thành công rồi thì lại cắm đầu cắm cổ chạy đến. Ta phải chọn điều 1.” Sương Vũ hỏi: “Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”
“Lựa chọn thứ hai đó là phải lấy được Vọng Thư kiếm, lên Thiên Đình, sau đó tiêu huỷ nó trong lò luyện Thiên Địa, để đoạn tuyệt hết mong muốn phi thăng của Côn Lôn, cái này thì cũng sẽ được lợi ích rất lớn. Nhưng ta phải nói trước, nếu chọn 1 mà Côn Lôn phi thăng thất bại, thì toàn thể đệ tử Côn Lôn chọn 1 sẽ phải bị trừng phạt, còn chọn 2 thì cho dù bị thất bại, đệ tử Côn Lôn cũng sẽ không bị bất cứ trừng phạt gì.” Người kia bổ sung thêm: “Một khi các ngươi nhận nhiệm vụ, thì Côn Lôn sẽ phát rộng rãi nhiệm vụ sư môn để cho các đệ tử lựa chọn, bên nào hoàn thành trước thì bên kia sẽ bị coi là thất bại. Khi có bên nào thành công rồi, thì ba ngày sau Huyễn Minh giới sẽ tiếp cận Côn Lôn.”
“Khoan!” Đường Hoa giơ tay: “Chẳng phải ta đã được nhận nhiệm vụ đi đàm phán sao? Vạn nhất mà ta có thể thương lượng được, rồi chủ tướng bên yêu đưa đá cho Côn Lôn thì sao?”
“Hậu quả cũng như nhau thôi, ở khoảnh khắc trước khi Côn Lôn phi thăng, thì Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn sẽ xuất trận. Lẽ nào các ngươi còn chưa biết sao, Cửu Thiên Huyền Nữ đâu có thèm để ý đến chuyện người và yêu đại chiến đâu, nàng chỉ quan tâm xem ai dùng thủ đoạn gì để thành tiên thôi, nếu không thì mười chín năm trước đã lò đầu ra rồi.”
Đường Hoa hơi hơi cân nhắc khoảng hai giây, xong thì đập tay: “Chết Côn Lôn chứ có chết Thục Sơn đâu, ta sẽ đi xử lý Cửu Thiên Huyền Nữ.”
Sương Vũ nghe được lời này của Đường Hoa thì hít vào một luồng khí lạnh. Đúng a! Người ta là bên Thục Sơn mà, Côn Lôn mình có chết hay sống thì đâu có liên can chi đến người ta đâu? Nhưng mình thì lại không phải vậy, vạn nhất chọn đối kháng mà bị đánh bại thì toàn thể môn phái cũng phải vạ lây theo. Còn nếu chọn điều thứ hai, thì cho dù có thất bại, môn phái cũng không bị trừng phạt, thêm nữa là còn được mức lợi ích bằng với khi chọn lựa chọn thứ nhất nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nói: “Gia Tử, ta thấy việc này có lẽ phải hỏi thăm ý của Huy Hoàng đã.”
“Thôi cho em xin, chỗ này đâu có thể gửi tin hay là nói chuyện trong kênh bang hội đâu.”
“Dốt!” Sương Vũ lấy giấy bút ra, viết sự tình một cách đại khái, rồi sau đó ném một thanh phi kiếm truyền nó đi. Phi Kiếm Truyền Thư ngay cả đang bế quan cũng có thể tìm đến được mà, trừ phi là không còn ở trên nhân gian nữa, chứ nếu không thì bất cứ cái hang cùng ngõ hẻm nào cũng đều có thể xài tốt.
* * * * * *
Mấy tiếng đồng hồ sau mới nhận được thư trả lời của Huy Hoàng, rất hiển nhiên là Huy Hoàng cũng đã phải cân nhắc lâu lắm.
“Trảm yêu trừ ma, vệ chính đạo vốn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Gia Tử, ngươi đã từng xem phim Người Trong Giang Hồ thì có phải rất đồng tình với tao ngộ của nhân vật chính không? Có khi nào ngươi vui mừng vì sự vui mừng của nhân vật chính không? Nhưng... Đen là đen, mà trắng là trắng. Không thể phủ nhận rằng Trịnh Hạo Nam luôn luôn có nghĩa khí, với lại hắn không hề khi nhỏ hiếp yếu. Nhưng mà dù sao hắn cũng là xã hội đen, đối với những người thiện lương, thì hắn chính là rác rưởi, hắn là đồ lưu manh. Đây tuy chỉ là một trò chơi, nhưng cũng phải có lập trường của bản thân mình. Có lẽ chúng ta có thể ước thúc được bên người không đánh bên yêu, nhưng chúng ta có thể nào ước thúc bên yêu không đánh bên người không? Chúng ta là người, chúng ta không thể đi cầu xin lòng nhân từ của bên yêu hay là bên thần được. Gia Tử, ta nói như vậy hẳn là đã rõ ràng rồi chứ? Côn Lôn nếu phải chết thì sẽ cùng nhau chết, chúng ta sẽ không sợ yêu, hay là sợ thần. Thân là đệ tử Côn Lôn, thì trợ giúp cho Côn Lôn phi thăng chính là nghĩa vụ cơ bản của chúng ta. Gia Tử, ngươi đàm phán được thì cứ đàm phán, không được cũng đừng ngại, chúng ta không ngán yêu giới. Ý chí của chúng nhân Côn Lôn như thành đồng, đừng nói là Cửu Thiên Huyền Nữ đến đây, cho dù là Tây Vương Mẫu có mang mười vạn thiên binh đến, chúng ta cũng chơi! Cùng lắm thì chúng ta lại luyện lại từ tân thủ thôn một lần nữa thôi.”
Đường Hoa xem thư xong thì cảm thán: “Ta vẫn luôn cho rằng Huy Hoàng là một người bình hoà, không ngờ...”
“Người bình hoà thì tất nhiên là những người chấp nhất rồi.” Người kia nói: “Hắn vẫn luôn luôn kiên trì lập trường của chính mình, cho dù là đúng hay sai thì trong lòng vẫn luôn bảo trì dũng khí vô hạn. Thực ra mà nói thì trong việc này nào có ai đúng, ai sai đâu? Mấu chốt chính là mặt trận mà ngươi đang ở thôi... Nói thật, ta rất bội phục người tên Huy Hoàng này đấy, mặc dù ta cũng phản đối việc người và yêu khai chiến.”
“Yên tâm!” Đường Hoa nhận nhiệm vụ xong thì nói: “Có ta đây thì chưa chắc gì người và yêu sẽ khai chiến đâu, nhưng mà người và thần khai chiến thì chắc rồi... Sẵn tiện cho ta hỏi một câu, cái bà Cửu Thiên Huyền Nữ này mà đánh với Tôn Ngộ Không thì ai sẽ thắng?”
“Ha ha! Ta chỉ có thể nói với ngươi thế này, ở thiên cung thì người đánh ngon cũng không nhiều đâu, có điều cũng đủ để đối phó với Côn Lôn đấy. Ta tiết lộ cho ngươi một cái bí mật nho nhỏ đây, tay đấm số một của bọn họ từng có giao tình thâm hậu với phái Thục Sơn các ngươi đấy. Nếu như ngươi có thể tìm được người này thì... Khụ! Đã nói nhiều quá rồi, chúc mừng hai vị đã qua ải, chào nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.