Song Kiếm

Chương 48: MIÊU CƯƠNG

Hà Tả

02/10/2013

Thiên Sứ hỏi: “Tinh Tinh, trên báo có nói các ngươi dưới sự trợ giúp của Côn Lôn Huy Hoàng và Nga Mi Phong Vân Nộ đã chiếm được núi tiên cấp hai Hoàng Sơn ở An Huy có phải không?”

“Đúng vậy, ta vừa mới từ bên An Huy kia qua đây, đáng tiếc là chậm hơn Nhất Kiếm mấy ngày, không được lên phát thanh của hệ thống.” Tinh Tinh quay đầu lại hỏi: “Phải rồi, các ngươi có muốn nhập bang hay không? Ta giờ đã là đường chủ rồi đó, ta đã mở một đường gọi là Cân Quắc Anh Hùng đường, trong đó đều là nữ sinh hơi hơi làm biếng, mọi người tụ tập với nhau nói chuyện phiếm chơi đùa vui lắm, có hơn một trăm người rồi đó.”

Nhu Mễ ánh mắt rực lên: “Thật không?”

“Ừ, để ta đưa ngươi vào, nếu ngươi mà không hài lòng thì cứ rời đi, ta cam đoan ngươi sẽ an toàn rời khỏi.”

“Được!”

Nhất Tiếu nghiêm nghị hỏi: “Tinh Tinh cô nương, vậy cũng không được đâu, tất cả đều là nữ sinh thì âm khí nặng lắm, ngươi xem thử xem có nên nhận thêm vài tên nam tử nam khí bừng bừng vào hay không... chẳng hạn như là ta ấy?” Nói xong, vì tỏ vẻ chính mình, hắn vỗ ngực vài cái.

“Không được, ta chỉ nhận người chơi nữ thôi, nếu không thì mấy người khác sẽ không đồng ý đâu.”

Thiên Sứ nói: “Thêm ta nữa.”

“Được!”

Nhất Tiếu lại ghé sát vào hỏi: “Tinh Tinh, có Khí Tráng Anh Hùng đường không vậy?”

“Thành đô, thành Bắc cũng đều có thể nhập hội a, đẳng cấp của ngươi cao như vậy, nhất định là có thể!”

“Huynh đệ uống từ từ nhá, ta đi xong về liền.” Nhất Tiếu y như siêu nhân, ‘vèo’ cái biến mất.

Thiếu Gia mon men qua nói với Đường Hoa: “Ngươi nói xem có nên dùng chút thủ đoạn nhỏ khiến cho Nhu Mễ vào bang không được không?”

“Hè hè, ngươi có thể thử! Đến lúc đó người ta lật mặt cộng với cả lật bàn thì tửu lâu này của ngươi chắc là không giữ nổi đâu.”

* * * * * *

Đường Hoa đứng lên nói: “Ta về môn phái trước đây. Mọi người cứ từ từ uống nhé.”

“Đừng a!” Không ngờ Tinh Tinh lại đứng lên ngăn lại: “Anh của ta đến ngay bây giờ đấy.”

“Anh của ngươi?”

“Đúng vậy, ta bảo rằng ngươi đang ở đây, thế là ảnh nói ảnh qua liền, mong ngươi chờ cho một chút.”



Thiếu Gia nhỏ giọng nói với Nhất Tiếu vừa mới trở lại: “Trông thấy không, cô nàng này mới đúng là thông minh đấy, nhìn thì có vẻ rất là hồn nhiên, nhưng chỉ vài câu nói là đã chụp Gia Tử lại rồi.”

“Thiệt hay giỡn?”

“Hỏi thừa... Đẳng cấp của Nhu Mễ và Thiên Sứ thì cũng không coi là cao, nhưng nàng lại nhiệt tình giới thiệu vào phân đường của mình như vậy, ngươi đừng có cho rẳng bởi vì nàng là bạn của ta mà như thế nhé. Phân đường của nàng có bao nhiêu người, rồi bấy nhiêu người thì có bao nhiêu bạn bè chứ, vậy mà đến giờ nàng chỉ tuyển nhận có chừng trăm người, ngươi nói xem là tại vì sao nào? Phải biết rằng hiện giờ ai cũng đều muốn tiến vào ba công hội này, đã vừa có nhiệm vụ bang hội để làm, mà lại còn có các loại phương tiện đồng bộ và có đấu giá nữa chứ, đâu mà chỉ tùy tiện nói một câu là muốn vào thì vào.”

“Ngươi xem xem Gia Tử hắn...”

“Thằng nhãi này, khó nói lắm!”

“Oá... đau bụng quá.” Đường Hoa ôm bụng nhảy vụt lên hỏi: “Thiếu Gia! WC ở đâu?"”

Thiếu Gia vừa quan tâm vừa sốt ruột chỉ dưới lầu: “Quẹo trái, phòng đầu tiên.”

* * * * * *

“Chào mọi người!” Song Sư Hạo Nhiên ôm quyền: “Đều nói Thục Sơn ít người nhiều tinh anh, hôm nay vừa gặp, quả là như thế.”

“Mời ngồi mời ngồi.” Thiếu Gia nhiệt tình tiếp đón.

“Ngồi, anh!” Tinh Tinh nói: “Còn một người đang đi WC nữa.”

“Đi WC?” Hạo Nhiên sững người, sau đó lại cười khổ: “Em gái ngốc, em cho rằng trong trò chơi này có thiết yếu xây WC à?”

“Oa!” Tinh Tinh nhảy dựng lên giận dữ: “Hắn... Làm sao mà hắn lại có thể đi lừa gạt một cô gái hồn nhiên như ta cơ chứ?”

“Xấu hổ, xấu hổ!” Hạo Nhiên đành phải đến đâu thì hay đến đó, dù sao thì mình cũng đã vơ hết 2/3 dân số Thục Sơn rồi, thế là nâng cốc: “Nào nào, chúng ta cạn một cốc nào.”

“Zdô, zdô!” Chỉ có Tinh Tinh ngồi một bên vẫn nghiến răng, coi bộ vẫn căm giận bất bình lắm lắm, thật là bốc lửa ngời ngời.

* * * * * *

Nơi khí thế hùng vĩ nhưng ngoài NPC ra thì chả có ma nào, Thục Sơn...

Đường Hoa bay đến sơn môn thì hạ xuống đất, hai lời không nói ngay lập tức chạy bắn đến chỗ Trung Hành...

“Cái gì? Cấp 20 thì không còn nhiệm vụ công đức nữa à?” Đường Hoa khóc lóc kéo tay Trung Hành nói: “Không phải chứ, ngài làm ơn lại ngẫm lại xem có cách nào không, ít nhiều gì cứ đưa ra vài trăm cái trước đi. Lẽ nào ngài lại nhẫn tâm nhìn tốt nghiệp sinh đầu tiên của Thục Sơn ta bị thiên khiển đánh cho thành tro hay sao?”

Trung Hành rất hiền từ nói ra một đống lời nhảm để an ủi: “Tu đạo vốn là tùy tâm mà tu, đã làm thì không từ việc nào. Không cần câu nệ nơi công đức cao thấp...”



“Vấn đề là...”

“Về vấn đề này, ngươi chỉ có thể đi tìm chưởng môn xem sao. Toàn bộ Thục Sơn vẻn vẹn chỉ có chưởng môn là tiên thể. Độ kiếp ra sao thì hẳn là hắn có biết!”

“Ông chưởng môn tĩnh tọa ở ngoài Toả Yêu tháp kia thì ta đã nói chuyện rồi, nhưng mà ông ta vẫn không phản ứng gì cả.”

“Đi thử nữa xem, thành tâm mà tới, sắt đá cũng phải nhũn.”

* * * * * *

“Chào chưởng môn... Chưởng môn đã vất vả rồi... Chưởng môn có khát không... Chưởng môn, mẹ ngài gọi ngài về nhà ăn cơm... Chưởng môn, đệ tử sắp toi rồi...”

Quả nhiên, như Trung Hành nói, thành tâm đến tìm, sắt đá cũng phải nhũn. Chưởng môn mở ánh mắt đang nhắm ra, lại nhìn Tỏa Yêu Tháp vài lần, rồi lấy một mảnh lụa từ túi ra: “Chôn nó nơi đất cũ của tộc Nữ Oa.”

“Vâng... mà đất cũ ở đâu?”

“Tộc Nữ Oa là dạng lẫn lộn giữa là người và thần, gần gần như tiên, nhưng lại không được tiên giới tiếp thụ, nên coi như xen vào giữa người, yêu, tiên. Tuy bị thiên giới nói xấu là yêu ma, bị người dân Trung Nguyên coi như tà ma ngoại đạo, nhưng lại được người dân Miêu Cương thờ phụng là hậu duệ của thần tộc. Các nàng đời đời đơn truyền, vâng chịu di chí của Nữ Oa, đời này qua đời khác bảo hộ cho người dân của Miêu tộc.” Nói xong, chưởng môn nhắm mắt lại.

Bản đồ Trung Quốc: Miêu tộc... không xong, nhiều tỉnh lắm. Phát thông tin: alô Nhu Mễ, Miêu Cương ở đâu?

Trả lời: Miêu Cương thời cổ tức là chỉ Vân Nam. Còn nếu như là chuyên chỉ, vậy hắn phải là thánh địa của Miêu Cương: núi Lôi Công dãy Miêu Phong, Đông Nam bộ Quý Châu.

Phi kiếm ra khỏi vỏ, theo gió mà đi...

* * * * * *

Miêu Cương cơ hồ không có người chơi nào, cho dù là có thì cũng chỉ là đến nơi đây để tầm bảo kiếm kinh nghiệm mà thôi. Ở nơi đây quái vật phi NPC đều hung mãnh dị thường, tất cả đều là trên cấp 50, hơn nữa nước cùng không khí lúc nào cũng có mang độc, rồi lại ít cửa hàng thành trấn ở gần để bổ cấp cho nên người chơi thưa thớt cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nơi đây không có người chơi đồn trú, nhưng mà đã có không ít tà phái đang bắt đầu khai phái thu đồ đệ, nhưng lại không thu bất luận người chơi nào. Đường Hoa đã đánh chết vài tên môn đồ rồi, phát hiện thấy những tên NPC này khá là khó chơi. Chỉ có một nguyên nhân chủ yếu: độc! Gió độc, khói độc, sương độc, v.v... đều là phất tay là ra ngay. Cũng may mà mình có Tam Muội Chân Hỏa hộ thân, nên những vấn đề trên đều không lớn lắm, hơn nữa những NPC này không giống với lũ lợn con dê con hay là giặc cướp bên ngoài, không những tỷ lệ rớt phi kiếm cao, mà còn có thể rớt túi tiền nữa.

Bổ sung dược phẩm cùng thực vật mà giá mắc đến nỗi doạ chết được cả quỷ ở trong một trấn nhỏ hẻo lánh, xong lại hỏi thăm rõ ràng phương hướng của núi Lôi Công, thế là tiếp tục xuất phát. Rốt cục, tới ngày thứ tư đã dừng chân trên dãy Miêu Phong.

* * * * * *

Ở chân núi Lôi Công có một thành trấn nhỏ, tên là Man Châu. Bên trong cư dân rất nhiều. Đường Hoa bổ sung thực phẩm xong, hỏi thăm thì biết trên núi quả thật có cung phụng bia thần của Nữ Oa, chẳng qua là trên núi này hung hiểm phi thường. Bởi vì tộc Nữ Oa đều bị tiên và người phỉ nhổ, cho nên quanh năm đỉnh núi đều dày đặc lôi điện, ngăn trở các cư dân đi lên cung phụng.

Chỉnh lại các trang bị có thuộc tính, tăng thuộc tính sét của mình lên mức cao nhất. Ngự kiếm bay lên, quả nhiên giữa màn mây khói của núi Lôi Công có điện chớp lập loè, phân bố dày đặc...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook