Song Kiếm

Chương 79: MÔNG MÔNG

Hà Tả

16/10/2013

*** Mông Mông = mênh mang, mênh mông

Người chơi thì không phải là NPC, nên bị nện cũng không bị choáng, Đường Hoa dùng gậy nện cũng chỉ là muốn thử nghiệm chứng một điểm này mà thôi. Tiểu nhị thấy thân phận của mình đã bị nhìn thấu, bèn vội vàng triệu hồi phi kiếm xuống dưới chân.

“Lôi Bích!” Tiểu nhị đâm sầm vào bên trong lưới điện, thân thể bị giật giật vài cái, nhưng cuối cùng cũng phá vỡ được Lôi Bích, vọt ra ngoài.

“Lại Lôi Bích!” Đường Hoa không nhanh không chậm đi theo sau lưng tiểu nhị, thuận tay lại quăng một cái lưới điện ra ngăn nàng lại. Gãi gãi tai, chạy được mười thước sau, thời gian cooldown hết, phất tay lại thêm một Lôi Bích nữa.

Lúc này tiểu nhị mới hiểu ra, thật sự thì người này có tốc độ cao hơn mình, mà thủ đoạn cũng cao minh hơn mình nữa, nhưng hắn không muốn giết mình, vì đang định chơi trò mèo bắt chuột với mình đây. Sai lầm thật rồi, không ngờ mình lại quên mất rằng trong trò chơi còn có cái chuyện “pháp lực thâm hậu” kia, cho nên vừa bị nhìn một cái là bại lộ ngay.

* * * * * *

“A... Thật là tàn nhẫn!” Những người chơi ở phụ cận nhìn thấy một màn này, đều nhao nhao phát biểu cảm xúc của mình ra, nhưng vì hung danh của Đường Hoa đã quá lan xa, cho nên vẫn chẳng có ai dám đứng ra làm con chim chính nghĩa đầu đàn.

Con mèo cách con chuột không đến mười thước, không nhanh không chậm ném lưới điện ra, mà con chuột thì mỗi khi bị đâm vào lưới điện đều bị giật tưng lên vài cái, sau đó lại xông qua được, nhưng chưa đến được mười thước thì lại giật bắn lên một lần nữa.

“Mông Mông, đẳng cấp: 27, môn phái: Thủy Nguyệt cung, bang hội: Thiên Đường, chức vụ: trưởng lão.” Tinh Tinh chỉ trong vòng 10 phút kể từ khi sự phát đã chạy tới hiện trường, sau đó tiến hành thần toán với tiểu nhị. Rất đơn giản, đẳng cấp và nhiều thứ nữa của người kia đều thấp hơn nàng nhiều lắm, cho nên chưa đầy một phút là đã tính được rõ rõ ràng ràng hết thảy mấy thứ này.

“Tinh Tinh, ngươi gọi người qua thêm máu cho nàng ta đi.” Đường Hoa thấy Mông Mông kia đã mất một nửa máu rồi, cho nên hắn làm theo tâm từ bi, nói với Tinh Tinh.

“Oa...” Tinh Tinh nhìn trừng trừng Đường Hoa như là đang nhìn yêu quái: “Tàn nhẫn ghê đi, người ta là con gái đấy.” Lời nói tuy là như vậy, nhưng vẫn rất nhanh đã moi từ đám đông xem náo nhiệt phụ cận ra một nàng đệ tử Huyễn Nguyệt am của Song Sư. Dưới ánh mắt trừng trừng của công chúng, tiểu cô nương Huyễn Nguyệt am này rất ôn nhu chiếu từng luồng ánh sáng trắng vào trên thân của Mông Mông.

Nhưng mà như thế, thì Mông Mông người ta lại không ưng lòng, thế là tức khắc nghiến răng quay đầu lại kề phi kiếm vào cổ của mình khóc ròng: “Đừng có tăng nữa, ngươi mà tăng nữa thì ta sẽ chết cho ngươi coi.”



“Oang!” Một tiếng rồng ngâm vang lên, một thanh kiếm màu đen chém phi kiếm của Mông Mông thành hai mảnh, Sát Phá Lang trầm mặt từ trên không hạ xuống. Bị trượt chân bởi vũng bùn Đường Hoa thì cũng đành thôi, bởi vì dù sao đi nữa thì mình cũng không có đê tiện như hắn được, nhưng lũ chó con mèo con nhà ai đó mà cũng coi mình như đối tượng để khai đao... Vậy thì đúng thực là không coi cao thủ ra cán bộ cán biếc gì nữa rồi.

Thời hạn nguỵ trang của Mông Mông đã đến, nàng phục hồi lại diện mạo và cách ăn mặc như lúc nàng đi ám toán Đường Hoa, đang mắt đẫm lệ dùng đoạn kiếm gãy chỉ vào yết hầu của mình: “Các ngươi, các ngươi ức hiếp người lắm.”

“Đồng lõa của ngươi đâu rồi? Sao không có ai đến cứu ngươi cả?” Phong Vân Nộ chẳng biết từ lúc nào cũng đã tới hiện trường, sắc mặt của hắn lại càng khó coi hơn cả Sát Phá Lang. Đậu xanh, thế mà đánh mình tới 9999 thương tổn lận, đáng thương cho cái túi liền lép kẹp chỉ còn lại một dúm tiền tiêu vặt của ta, với lại đây còn là lần đầu ta đi du lịch điện Diêm vương nữa.

“Đừng bức ta, ta tự sát thật đó.”

“Vẻ đáng thương đáng yêu a, chậc chậc.” Đường Hoa đưa tay: “Mời ngài, đừng khách khí.”

“Ngươi...” Rốt cục Mông Mông cũng nhẫn tâm nắm chặt đoạn kiếm gãy đâm vào yết hầu của mình...

Đường Hoa nhìn Mông Mông đang ngẩn người, lắc đầu: “Còn tưởng rằng có chút chỉ số thông minh đó chứ, hoá ra chỉ là một kẻ não phẳng mà thôi. Ngươi không biết rằng kiếm mà bị gãy rồi thì không có lực công kích hay sao? Đùa với ngươi khiến ta cảm thấy mất mặt thật. Đi đây!” Đường Hoa vẫy vẫy tay, nói đi là đi ngay luôn.

“Ai...” Phong Vân Nộ than một hơi, cũng rời đi.

“...” Sát Phá Lang cũng thu kiếm chạy lấy người.

Ba người đều là đồ bại hoại, biết rằng làm tới một bước này là đã đủ lắm rồi, chuyện này so với giết nàng còn khiến cho nàng khó chịu hơn gấp trăm lần.

Mông Mông thuận tay ném đoạn kiếm gãy trên mặt đất, xong che mặt tức tưởi khóc bên đường, một nữ hài tử gặp phải sự vũ nhục đến như vậy, thì cho dù là trong hiện thực cũng đã có thể sinh ra ý đồ tự sát rồi, huống chi là lúc này những người vây xem đang trái một câu đồng tình, phải một câu xứng đáng càng khiến cho nàng cảm thấy uất ức hơn.

Mãi đến khi Thi Thi ở trong bầy người thấy không nỡ lòng nên đi qua, vỗ vỗ vai của Mông Mông an ủi: “Ngươi a... Ngươi không có việc gì sao đi chọc vào tên Đông Phương Gia Tử kia làm chi? Người ta đầy bụng ý xấu, ngay cả BOSS hắn cũng có thể lường gạt cơ mà, ai... Thôi vậy, tỷ tỷ mang ngươi đi tìm cái khách sạn nghỉ ngơi chút đã.”



“Cám ơn Thi Thi tỷ tỷ.” Mông Mông tiếp tục thút thít: “Ta chỉ đùa với hắn chút thôi... Hắn cũng quá đáng lắm, ở trước mặt nhiều người như vậy mà ức hiếp ta...”

“Được rồi, đừng khóc nữa, nói sao thì nói, ngươi cũng đá giết được hắn một lần rồi, mà bản thân ngươi cũng chưa bị sao mà... Bên này nhiều người, chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi.”

“Ừ ừ.” Mông Mông quẹt nước mắt, miễn cưỡng cười tiếp thụ sự an ủi tâm lý “hắn chết ta không chết” của Thi Thi. Hai người đang định khởi hành, thì đột nhiên một tia chớp từ trên trời giáng xuống, ‘Xẹt đùng’ một tiếng đánh cho Mông Mông thành ánh trắng. Giữa ánh trắng, nàng trông thấy tên Đường Hoa vốn đã đi từ sớm giờ đang cười mị mị vẫy tay với mình.

“Ây! Có phải ngươi hơi có chút quá đáng lắm không?” Thi Thi vọt đến trước mặt Đường Hoa, nói: “Ta đã quen biết nàng từ rất sớm, bản tính của nàng không hư hỏng, chỉ là có chút phản nghịch, thích tìm kiếm kích thích và phản truyền thống thôi. Ngươi đâu có cần phải chơi người ta tới tàn, rồi cho người ta một ánh sáng giữa đêm đen, cuối cùng lại tàn nhẫn dập tắt cả ánh sáng đấy đi đâu?”

Đường Hoa rất ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ta vừa định tính toán một tiếng đồng hồ sau đi điểm sống lại để giật điện nàng tiếp đấy, nhưng như cách nói của ngài đây thì thực là ta không còn chỗ nào dung thân nữa rồi.”

“Ngươi...” Thi Thi dở khóc dở cười nói: “Ngươi thật đúng là có kiên nhẫn đấy.”

“Rảnh rỗi, rảnh rỗi thôi mà. Thực ra cái chủ yếu nhất là ta muốn biết nàng đã giết ta bằng cách nào đấy.”

“Chỗ này nhiều người, đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

* * * * * *

Lần này Thi Thi không giấu giếm gì cả, hoá ra là trong tay Mông Mông có một dạng pháp bảo tên gọi là Lam Cách Quái Y. Pháp bảo này có thể khiến cho những thứ cùng loại với bom hẹn giờ có khả năng gắn được vào những vật dụng môi giới nào đó. Chẳng hạn như cây bút lông mà lúc đó Đường Hoa cầm, chính là vật chịu tải bom của Mông Mông. Một khi Đường Hoa đã nhận nó rồi, thì trong một khoảng cách nhất định, Mông Mông có thể khởi động máy quay thưởng. Máy quay thưởng ra được con số bao nhiêu thì sẽ là thương tổn bấy nhiêu, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến phòng ngự cả. Pháp bảo này dùng thì cũng ngon, nhưng mà cứ mỗi lần sử dụng thì lại phải hao phí linh lực cả triệu lận. Thi Thi phỏng chừng rằng bình trà kia có khả năng là một triệu linh lực cuối cùng của Mông Mông rồi.

Còn về phần Thiên Đường, Thi Thi cũng nói đó là một bang hội do ba nam hai nữ tạo thành. Bang chủ là nam, tên là gì thì không rõ lắm, năm người này đẳng cấp đều không cao, nhưng mỗi người đều có thủ đoạn riêng của bản thân mình. Thi Thi tỏ ý rằng nàng sẽ thông qua Mông Mông nhắn cho mấy người này rằng đừng nên đang an nhàn thì lại kiếm việc, nhưng nàng phỏng chừng với tính cách phản nghịch của bọn họ thì sẽ rất khó để họ nghe theo, và hoàn toàn có thể chuyển biến khác đi, đem toàn bộ oán hận đối với cha mẹ, cũng như oán hận khi bị vũ nhục lần này đổ hết lên đầu của ba người bọn Đường Hoa.

Đường Hoa đối với cái loại con nít ranh như thế chỉ là nhếch mép cười, và “chỉ là” thuận tay một tiếng đồng hồ sau tạc cho Mông Mông trở về địa ngục. Nhưng hắn không ngờ được là, cái bang hội vốn không có chút tiếng tăm này bởi vì đã thành công ám sát được ba đại cao thủ, cho nên đã hấp dẫn được ánh mắt của một bộ phận lớn người, và thời gian không lâu sau, bởi vì đánh lầm đụng lầm thế là cấp tốc bành trướng lớn mạnh lên, đồng thời cũng bắt đầu khiêu chiến với các bang hội truyền thống...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook